Quyển 1 - Chương 22: Không phân thiện ác.
Khoái Xan Điếm
09/04/2013
Giờ phút này, ở trong mắt ba người, Dương Phàm giống như một vị Bồ Tát sổng phố độ chúng sinh, làm cho người ta không kìm lòng được sinh ra kính trọng.
Nam Cung Vũ cũng không đành lòng nói:
- Dương Dược sư, người đã cố ý muốn trị liệu, lão phu cũng không thể cự tuyệt... Chỉ là, lát nữa nếu ngươi không chống đỡ được, xin tuyệt đối không cần miễn cưỡng.
Dương Tuệ Tâm cũng lo lắng nói:
- Đại ca, nên nghe lời khuyên của Nam Cung đại hiệp, đừng cậy mạnh.
- Điểm này các ngươi yên tâm.
Dương Phàm tự tin cười, hắn thầm nghĩ: "Ưu thế lớn nhất của ta chính là năng lực khôi phục, đừng nói trị liệu một đại hiệp, cho dù trị liệu mười Võ Thánh cũng dư dả."
Nam Cung Vũ trước mắt tuy rằng gân tay bị đứt, một chân bị gẫy nhưng nội lực cùng nguyên khí không bị phế bỏ.
Nếu Dương Phàm không nhìn nhầm, người này là võ giả Tiên Thiên của thế tục giới, nếu không tính thần thông và pháp thuật thì chính là cấp bậc ngang với Ngưng Thần Kỳ của Tu Tiên Giới.
Người có thực lực cường đại được trị khỏi bệnh, mức độ tu vi Dương Phàm tăng lên cũng lại càng lớn.
Từ mẫu thân, đến con chó xám, đến Thiết Ngưu, rồi lại tới võ giả Tiên Thiên trước mắt này.
Dương Phàm mấy lần nghiệm chứng, thực lực đối tượng được trị liệu tháp hơn mình, như vậy hiệu quả rất kém. Nếu là đồng cấp, hiệu quả khá tốt, nếu đối tượng thực lực mạnh hơn mình thì hiệu quả lại càng tốt
Vừa rồi, hắn dùng Ngọc Cốt Thuật trị chân bị gẫy xương của Nam Cung Vũ, chỉ cảm thấy thực lực đột nhiên tăng mạnh, không ngờ một hơi đột phá đến Luyện Khí Kỳ.
Đây là loại thần tốc cỡ nào?
Đương nhiên, không thể phủ nhận trong này cũng có liên quan đến linh hồn cảnh giới của Dương Phàm.
Nếu là dưới tình huống bình thường, Dương Phàm ít nhất phải tu luyện thời gian một năm, trải qua linh khí tích lũy lâu dài mới có thể từ khí cảm đột phá đến Luyện Khí Kỳ.
Nhưng mà quá trình này, Dương Phàm chỉ dùng một chút thời gian ngắn liền thành công đột phá.
Cho new, Dương Phàm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Nam Cung Vũ - "tiên đan linh dược" có thể đề thăng tu vi của hắn.
Tuy nhiên, loại hành vi này của Dương Phàm ở trong mắt đám người Nam Cung Vũ lại trở thành một hình tượng cao thượng vô tư như thế.
- Dược sư, mời ngồi...
Nam Cung Vũ vội vàng mời Dương Phàm ngồi trên ghế, chính mình đứng ở bên cạnh, thân hình hơi ghé về trước, miễn cưỡng đưa cánh tay bị đứt gân qua.
Dương Phàm cũng không khách khí, đưa tay đặt lên cánh tay của Nam Cung Vũ, lại một lần nữa thi triển Ngọc Cốt Thuật. Trong cơ thể hắn chợt sinh ra từng luồng sương mù màu xanh tràn ngập sinh mạng khí tức, kéo dài đến nơi đứt gân cánh tay của Nam Cung Vũ.
Giờ khắc này, Dương Phàm có thẻ cảm giác rõ ràng vô cùng những chỉ tiết nhỏ bé nơi bị đứt gân, vận chuyển Ngọc Cốt Thuật, làm sống lại sinh mệnh sức sống nơi đứt gân, sau đó dùng phương thức đặc biệt thúc giục hai bên sinh trưởng.
Nếu như có tu sĩ thần thức cường đại ở đây, nhát định có thể quan sát thấy, kinh mạch bị đứt kia không ngờ lấy tốc độ có thể nhìn thấy bắt đầu sống lại rồi kéo dài, mấp máy như cá chạch.
Một lát sau, kinh mạch đứt gẫy rốt cục dung hợp cùng một chỗ.
Trên tay Dương Phàm đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu ngọc nhàn nhạt, sau đó mở to mắt, thở nhẹ một hơi.
Ngọc Cốt Thuật, có hiệu quả thần kỳ nối gân liền xương, là loại pháp thuật trị bệnh thứ hai Dương Phàm hiện tại học được.
Tuy nhiên, pháp thuật này chung quy có chút rườm rà, có vẻ tiêu hao tinh thần.
- Dược sư, thế nào?
Nam Cung Vũ lộ vẻ vội vàng hỏi, hắn cảm giác cánh tay mình dường như lại có sinh cơ nhưng chưa được Dược sư chỉ thị, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Ngươi có thể thử tùy tiện hoạt động một chút.
Dương Phàm nói xong câu đó liền nhắm mắt điểu tức.
Ở trong cơ thể hắn, đám sương từng dòng màu lục lại lớn mạnh một chút, chỉ một ý niệm là có thể chuyển khắp toàn thân. Vô tình, lại có thể làm cho hắn tiến vào ý cảnh đặc thù dung nhập hoàn cảnh xung quanh.
Giờ khắc này, trong phạm vi năm mươi trượng, hết thảy mọi thứ đều nằm trong khống chế cảm quan của hắn.
Hơn nữa, dưới loại tình huống này hắn có thể thấy được mọi sinh mạng trong môi trường xung quanh.
Đầu tiên, phản ứng mãnh liệt nhất chính là vài người trong sân.
Người có sinh mạng lực mạnh nhất không ai khác ngoài Nam Cung Vũ, sau đó là Thiết Ngưu, yếu nhất là Dương Tuệ Tâm. Dương Phàm tự so sánh, sinh mạng lực của hắn hẳn là không kém so với Nam Cung Vũ.
Không chỉ như thế, trong phạm vi không gian còn có một ít phản ứng sinh mạng rất nhỏ, Dương Phàm cũng có thể mơ hồ thấy được.
Cuối cùng, Dương Phàm thậm chí dung nhập cảm quan của mình vào trong đại địa, ở trong này hắn thấy được vô số sinh vật nhỏ bé.
Nhưng là, đại địa là tầng vật chất nên đối với cảm quan của hắn có ngăn cách nhất định.
"Với tu vi Luyện Khí Sơ Kỳ của ta hiện tại, còn không hình thành thần thức nhưng lại có thể dùng phương thức này đi cảm giác thế giới bản chất của thế giới bên ngoài."
Dương Phàm trong lòng mừng rỡ, đây không thể nghi ngờ là gia tăng rất nhiều năng lực đối địch cùng lực sinh tồn của hắn.
Tuy nhiên, điều duy nhất khiến hắn tiếc nuối chính là sau khi tiến vào Luyện Khí Kỳ, lúc này hắn trị liệu cho Nam Cung Vũ thì hiệu quả lại không lớn bằng lần trước.
Luyện Khí Kỳ là một quá trình tích lũy cùng rèn luyện linh khí, không thể có nửa điểm mưu lợi mà cần phải từng bước từng bước một khổ tu.
“Tuy rằng hiệu quả không như lần trước nhưng là có còn hơn không, ít nhất là đỡ tốn hơn một tháng khổ tu..."
Dương Phàm cũng là bình tĩnh, trong lòng đã thấy đủ. Có thể dùng phương thức này để tăng tu vi, quả thực có thể nói là hành vi nghịch thiên.
Hiệu quả trị bệnh càng ngày càng kém, loại xu thế phát triển này hẳn là hợp lý.
Trả giá = thu hoạch.
Nhưng thu hoạch ngang nhau lại cũng không làm tu vi Dương Phàm đã tăng nhiều đạt được biên độ tăng lên tương ứng.
Sau khi tiến vào Luyện Khí Kỳ, mỗi lần hắn tăng một bậc đều cần khổ tu một thời gian dài. Muốn một lần tăng tu vi một biên độ lớn cũng là không thực tế.
Tóm lại, đối tượng Dương Phàm chữa trị, thực lực càng cường đại hiệu quả càng tốt. Khi Dương Phàm nhắm mắt điều tức, tinh luyện linh khí sinh mạng trong cơ thể thì Nam Cung Vũ trải qua một phen thích ứng, rốt cuộc cánh tay cũng khôi phục.
Tuy nhiên, hắn thấy Dương Phàm nhắm mắt điều tức cũng không dám quấy nhiễu.
Thật lâu sau, Dương Phàm rốt cục mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí. bộ dạng dường như tiêu hao rất nhiều pháp lực.
- Dược sư đại nhân, xin nhận lão phu một lạy nữa.
Nam Cung Vũ không ngờ muốn quỳ xuống bái tạ.
Dương Phàm vội vàng đỡ hắn, sắc mặt hơi trầm xuống, chính khí nói:
- Ta trị bệnh cho ngươi, chính là bản chức của y sư không hỏi thiện cùng ác, cũng không ham tiền tài, lại càng không muốn người bị thương cúng bái.
Đương nhiên, trong lòng hắn còn có một câu trọng yếu nhất nhưng lại không nói: "Chỉ cần có thể gia tăng tu vi cho ta là được rồi..."
Nam Cung Vũ cùng Thiết Ngưu đương nhiên không biết nguyên do bên trong, lại càng cảm động không biết nói gì.
- Dương Dược sư, người tốt như ngươi, ngày sau đi lại trong giang hồ hoặc là cùng người ở chung cần phải cẩn thận tuyệt đối. Trên đời này, không thiếu hạng người lấy oán trả ơn. Ngươi trị thương cho người, ngược lại dẫn tới họa sát thân.
Nam Cung Vũ không kìm nổi nhắc nhở.
Thiết Ngưu gật đầu nói:
- Phàm ca, ngươi cũng không nên quá nhân từ. Có một số người xấu không thể dễ dàng cứu chữa.
Dương Phàm nghe lời này không khói âm thầm buồn cười. Mấy người này thật sự cho rằng mình là hạng ngu ngơ không biết đối nhân xử thế.
Hắn ở Tu Tiên Giới tàn khốc sống mười mấy năm, làm sao mà ngay cả đạo lý cơ bản đó cũng không hiểu chứ.
- Ta nếu là y sư thì chẳng phân biệt thiện ác, thế nhân đều có thể cứu. Nếu gặp được loại hạng người lấy oán trả ân, ta chẳng những phải chữa thương thân thể mà càng phải trị linh hồn, cứu vớt kẻ lạc đường.
Dương Phàm cười tủm tỉm nói, trong mắt hiện lên một tia thần quang làm người ta khó thể nắm chắc.
Hắn ngược lại rất chờ mong gặp được cái hạng lấy oán trả ơn này... Dương Phàm không ngại "Trị liệu" cho hắn nhiều lần.
Nhìn nụ cười sáng lạn của Dương Phàm, mấy người ở đây không kìm nổi rùng mình một cái.
"Có lẽ Dương Dược sư này cũng không phải đơn giản như tưởng tượng của ta. Hắn dù sao cũng là người trong tiên đạo... chỉ là, tinh thần y sư của hắn như vậy, vô tư kính dâng, thực làm cho người ta lòng sinh kính nể!"
Nam Cung Vũ thầm nghĩ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng Dương thị:
- Phàm nhi, Trong nhà có khách tới, nói là đến từ Dương gia bảo, cùng ngươi có quen biết.
- Dương gia bảo?
Dương Phàm khẽ rùng mình, đứng tại chỗ trong giây lát, sử dụng Khô Mộc Công thu liễm tu vi đến mức tận cùng.
Người Dương gia bảo tới, lại nhận biết mình, sẽ là ai đây nhỉ?
Khách đến từ Dương gia bảo, chẳng lẽ là tiên sư...
Đám người Nam Cung Vũ đều kinh dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.