Quyển 2 - Chương 144: Kỳ nữ
Khoái Xan Điếm
09/04/2013
Người trị bệnh.
Vũ Văn Liệt liếc nhìn Dương Phàm. khẽ nhíu mày nói:
- Nguyệt Nhi, con tìm người này từ đâu tới? Trong vương phủ dường như không có vị khách liêu này.
Trong lời này, Vũ Văn Liệt không che giấu khinh thị Dương Phàm lại càng không cần phải che giấu. Dược sư trẻ tuổi như vậy, tu vi cũng không cao, rất khó làm cho người ta tin phục. Trong mắt người đời, đại phu y thuật cao siêu đều là lão bất tử bảy tám chục tuổi dược sư mới mười mấy hai mươi như Dương Phàm sợ rằng chỉ mới cấp học đồ.
- Phụ thân, Dương dược sư y thuật không kém, ít nhất phải mạnh hơn rất nhiều lần những dược sư trong vương phủ. Ngài để cho huynh ấy thử xem sao.
Tiểu quận chúa hai mắt đẫm lệ cầu khẩn. Hai người nói chuyện các dược sư vương phủ đứng bên ngoài đều nghe rõ ràng.
Cái gì?
Dược sư trẻ tuổi này mạnh hơn chúng ta?
Mấy người do Hà dược sư dẫn đầu đều lộ vẻ mặt không vui, không khỏi đi tới gần theo dõi.
- Hừ! Dược sư này còn trẻ tuổi hơn cả đồ tôn thế tục của ta, ta muốn xem hắn mạnh hơn chúng ta cỡ nào.
Hà dược sư cười nhạo nói đi tới trước tấm bình phong, mấy dược sư Luyện Khí KỲ còn lại cũng phụ họa.
- Nguyệt Nhi, đừng hồ đồ! Chuyện liên quan đến sống chết của Hàm Nhi, con làm sao có thể mời một người một Thân phận không rõ ràng tới vương phủ chữa bệnh của Hàm Nhi được?
Vũ Văn Liệt cả giận nói, trên không bỗng sinh ra một cỗ khí phách khó có thể hình dung.
- Hu hu!
Tiểu quận chúa bị dọa không dám nói tiếp, ánh mắt áy náy nhìn Dương Phàm. Thường ngày, Yến vương tính tình khí phách nóng nảy, tuy rằng rất yêu thương con gái chỉ khi tức giận hoặc nóng giận lên, không ai dám chạm tới nghịch lân của hắn.
- Đúng vậy! Tiểu quận chúa tuổi ngài còn nhỏ, trên đời người giả thần giả quỷ, hạng người lừa gạt... nhiều vô số kể. Ngài ngàn vạn lần đừng bị người ngoài lừa bịp.
Hà dược sư vẻ mặt hiền lành chỉ điểm, trong ánh mắt nhìn Dương Phàm có pha vài phần hả hê.
- Ha ha, trị không được do các ngươi định đoạt. Chẳng qua Dương mỗ nói rõ một chút, cơ hội chỉ có một lần.
Dương Phàm cười lạnh nhạt, bình thản nói.
Cơ hội chỉ có một lần.
Vũ Văn Liệt ngẩn ra, mơ hồ cảm nhận được trên người Dương Phàm có một cỗ ngạo khí. Có thể dược sư này thật sự có thực học cũng không chừng, trong lòng Vũ Văn Liệt đột nhiên có chút hối hận. Dù sao còn có một phần vạn hy vọng, hắn cũng không thể bỏ qua, dù sao đây là đại sự liên quan tới sinh tử của nữ nhi hắn.
- Được!
Yến vương Vũ Văn Liệt thoáng trầm ngâm, liền kiên quyết nói:
- Ngươi đã tự tin như thế, ta để cho ngươi thử xem. Nếu xảy ra sai lầm gì, bản vương nhất định lấy mạng chó của ngươi, diệt cửu tộc ngươi!
Nói xong mấy chữ diệt cửu tộc cuối cùng. Dương Phàm liền cảm nhận được một cỗ sát khí nồng đậm.
- Dương dược sư, cha ta cho huynh cơ hội huynh nhanh xem cho nhị Tỷ đi.
Tiểu quận chúa nín khóc mĩm cười.
Dương Phàm nghe vậy, cũng cười lạnh lùng lắc đầu nói:
- Xin lỗi, ta không tiếp thụ loại phương thức bức hiếp chữa bệnh này.
Vương gia mời cao nhân khác đi.
Dứt lời. hắn liền phất áo xoay người muốn đi!
- Dương dược sư!
Tiểu quận chúa kinh hô.
- Dương đại ca, huynh không thể làm như vậy!
Trịnh Vân Phi vô cùng lo lắng nói.
- Hừ! Không phải chỉ là một tiểu mao đầu thôi sao, còn bày giá lớn như vậy?
Mấv người Hà dược sư cũng trào phúng.
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Vũ Văn Liệt quát lạnh một tiếng, khí thế cuồng bạo như thủy triều trong khoảng khắc ập tói người Dương Phàm. Dương Phàm lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn, còn có một tia nguy cơ, thân thể liền ngừng lại. Yến vương Vũ Văn Liệt này đã từng chém giết tu sĩ ma đạo Ngưng Thần Kỳ, đích thật rất đáng sợ. danh bất hư truyền
- Vương gia, ngài lấy sinh tử uy hiếp ta xem bệnh, chẳng lẽ không biết khi dược sư chữa bệnh cho bệnh nhân, đồng dạng cũng nắm giữ sinh tử của bọn họ.
Dương Phàm không chút gợn sóng sợ hãi nói.
- Này...
Vũ Văn Liệt chợt cứng lại.
Dương Phàm đi tới ngoài bình phong, liền muốn rời đi.
Vũ Vãn Liệt nhìn bóng lưng hắn, bộ dạng muốn nói lại thôi. Vừa nhìn Dương Phàm hết sức dễ dàng ứng phó uy áp cường đại của hắn, đồng thời không úy không sợ có thể thấy hắn tuyệt đối không phải dược sư Luyện Khí Kỳ đơn giản.
Lúc này, Dương Phàm cho hắn cảm giác có chút cùng loại như Đông Phương dược sư hành tung phiêu miễu.
- Dược sư... chờ đã!
Đúng lúc này, một giọng nữ mềm mại yếu bệnh truyền đến có chút suy yếu vô lực.
- Cơ hội chỉ có một lần.
Dương Phàm không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng.
- Thân là dược sư, lẽ nào ngài thấy chết mà không cứu? Huống hồ dược sư ngài từ đầu đến cuối vẫn không hỏi qua bệnh nhân ta mà.
Nàng kia thấp giọng, tranh luận lý lẽ.
- Cô nói có đạo lý, nhưng mà có người lấy chết bức bách.
Dương mỗ không trị cũng được. Dương Phàm ngừng lại, trên thực tế hắn vẫn cảm thấy có hứng thú với vị nhị quận chúa này.
- Phụ thân chỉ là lo lắng an nguy của ta.
Giọng nói kia trầm mặc một lát. lại vang lên:
- Ngài yên tâm trị bệnh cho Tiểu nữ, bất luận thành bại sinh tử, tiểu nữ đều đảm bảo ngài bình yên vô sự.
- Xin phụ thân đáp ứng.
Nhị quận chúa nói với Yến vương.
- Hàm Nhi. con...
Yến vương khẽ run lên.
Một lát sau, giống như thương nghị một chút. Yến vương mới thở dài một hơi:
- Dương dược sư, ngài vào đi. Bản vương tuân thủ lời hứa của tiểu nữ bất luận kết quả thế nào cũng sẽ không động đến ngài.
Làm ra thoái nhượng như vậy, việc này đối với Yến vương ở kinh đô dưới một người mà trên vạn người mà nói tuyệt đối là lần đầu tiên. Các dược sư ở đây đều đầy vẻ khó tin, không thể tin được Yến vương luôn luôn bá đạo cường thế lại đáp ứng điều kiện này.
- Được.
Dương Phàm gật đầu đi tới bình phong khuê phong, thản nhiên nói:
- Nếu không phải Dương mỗ có chút hứng thú với nhị quận chúa cũng sẽ không phá lệ này.
Vũ Văn Liệt nghe vậy, sắc mặt lập tức không dễ coi, thầm nghĩ: "Lẽ nào người này muốn đánh chủ ý tới nữ nhi của ta?" "Hừ, quả nhiên tiểu tử này rắp tâm bất lương mà."
Chúng dược sư ở bên ngoài không yên đứng ở bình phong tận mắt quan sát từng cử động của Dương Phàm. Dương Phàm liếc mắt quan sát khuê phòng, bố trí thật đơn giản, ngoại trừ bàn trang điểm ra còn có một bản đọc và giá sách. Trên giá sách lại chất đống các bản sách cổ, mỗi một bản giá trị không thấp. Bên giường màu tím nhạt bị lụa mỏng che lấp mơ hồ có thể thấy được hình bóng xinh đẹp bên trong.
Lúc này. Yến vương cùng tiểu quận chúa đều trước giường, bên cạnh còn có hai tiểu nha hoàn tú lệ, ánh mắt bọn họ đều tập trung trên người Dương Phàm. Dương Phàm thản nhiên đi tới, liền chuẩn bị nhấc lụa mỏng lên.
- Ngươi không cần bắt mạch sợi chỉ sao?
Yến vương nhướng mày hiển nhiên có chút đề phòng Dương Phàm. Dương Phàm cười ha hả:
- Ta là cảm thấy hứng thú với nhị quận chúa mới phá lệ ra tay, huống hồ bắt mạch sợi chỉ là một loại tạp kỹ của đại phu thế tục. Đối phó bệnh thường còn được nhưng nếu đổi thành kỳ bệnh như quận chúa đúng là một trò cười mà.
- Được rồi, ngươi nhanh ra tay đi.
Vũ Văn Liệt nhàn nhạt nói
Dương Phàm không khách khí trực tiếp đi tới trước giường, vươn tay nhấc lụa mỏng lên còn ung dung ngồi ở cạnh giường.
"Tiểu tử này quả thật vô lễ tới cực điểm."
Các vị dược sư quan sát ngoài bình phong hận tới ngứa răng. Lụa mỏng vừa nhấc lên. một mùi hương cô gái kỳ dị kéo tới, làm cho tâm thần Dương Phàm khẽ động. Chỉ thấy trước mặt là một cô gái tuyệt sắc thoáng vẻ bệnh trạng, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, dung nhan tinh mỹ như đồ sứ hoàn mỹ nhất thế gian. Làn da tuyết trắng trong suốt trắng mịn như tơ lụa, mũi ngọc cao tinh xảo, đôi mắt sáng như thu thủy lại lộ ra nhưng tia thâm thúy cơ trí
Trong lúc hô hấp, trên người cô gái thở ra một mùi hương lan kỳ dị hồn nhiên tự thành. Nếu không tra xét cẩn thận. còn tưởng là cô gái thường xông hương. Chỉ là dáng người nhỏ nhắn mềm mại bị tấm thảm hoa lệ che đậy nhưng vẫn có thể thấy đường cong hoàn mỹ khẽ phập phồng.
LÚC này, trong khi Dương Phàm quan sát nàng, nhị quận chúa tuyệt sắc cũng nhìn về phía Dương Phàm, cảm nhận được đối phương quan sát thưởng thức không chút nào che giấu.
- Tiểu nữ Vũ Văn Hàm, xin hỏi đại danh quý nhân.
Nhị quận chúa mặt cười thoáng rặng mây đỏ lại nhanh chóng khôi phục bình thường.
- Quý nhân? Cô nói ta là quý nhân?
Dương Phàm mĩm cười có chút khó giải thích nói.
- Đúng vậy, tiểu nữ đã sớm cảm ứng thẳng đến khi dược sư muốn rời đi, loại cảm ứng này liền mạnh lên gấp mười.
Vũ Văn Hàm nói nhỏ, trên hàng mi lại thêm vài phần vui mừng.
- Tại hạ Dương Phàm, Vũ Văn tiểu thư có thể nghĩ sai rồi cô và ta hai người chưa từng quen biết, làm sao cô có thể biết được ta sẽ trị khỏi bệnh của cô.
Dương Phàm dò hỏi hắn thật có chút hoài nghi, không lẽ cô gái này có năng lực đặc thù gì. Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới muội muội Dương Tuệ Tâm. giống như cũng sở hữu một loại năng lực cổ quái mặc dù hắn thu liễm tâm tình sâu cỡ nào cũng bị nàng cảm nhận được.
- Tiểu nữ luôn tin dược sư nhất định có thể làm được.
Vũ Văn Hàm mềm nhẹ nói lộ ra một tia chắc chắn, ánh mắt đối diện Dương Phàm. Dương Phàm đối diện vói ánh mắt thâm thúy tràn ngập cơ trí, lòng hiếu kỳ trong lòng càng tăng lên. Khác với những cô gái khác. Vũ Văn Hàm đối diện với ánh mắt hắn không có một tia lùi bước ngượng ngùng, giống như tới gần xem kỹ hắn.
- Khụ khụ
Đúng lúc này, Yến vương Vũ Văn Liệt đứng trước giường ho khẽ hai tiếng, nói:
- Dược sư. mời ra tay nhanh đi.
Nếu không phải vì Dương Phàm có thể nắm khả năng trị liệu bệnh tình nữ nhi chỉ sợ hắn đã sớm ra tay đuổi tên phá rối này đi rồi
- Vũ Văn tiểu thư, Dương mỗ xem bệnh cho cô.
Dương Phàm thu hồi ánh mắt.
- Mời dược sư.
Vũ Văn Hàm vươn một cánh tay tuyết trắng như tinh ngọc, từng sợi hương lan càng thêm rõ ràng làm cho trong lòng Dương Phàm rung động. Mùi hương này hiển nhiên nhiên là mùi hương tự nhiên của cô gái còn hơn hương hoa cả thế gian.
Dương Phàm không khách khí. vươn hai ngón tay đặt lên chủ mạch Vũ Văn Hàm, đám sương sinh mệnh trong cơ thể hóa thành từng sợi Tơ mỏng manh tràn vào trong cơ thể giai nhân. Đồng thời kiểm tra bệnh tình, Dương Phàm hỏi:
- Vũ Văn tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?
Thấy tình cảnh này, mọi người không khỏi lộ ra vẻ cổ quái Vũ Văn Liệt càng nhíu mày. Ngươi xem bệnh thì xem bệnh, hỏi tuồi cô nương người ta làm gì?
- Mười tám.
Vũ Văn Hàm nhẹ nhàng nói dung nhan thanh nhã như thiên sứ không một tia gợn sóng, trong bình tĩnh hiện vài phần đẹp Tri thức, Dương Phàm gật đầu thưởng thức:
- Nói như vậy, bệnh của cô đã phát ra mười tám năm qua tính cả một năm từ trong bụng mẹ vậy là mười chín năm rồi.
Nghe lời này, Vũ Văn Liệt cũng cảm thấy một chút mánh khóe, có thể thấy được dược sư trước mắt đã tìm được một ít đầu mối.
- Đúng vậy.
Vũ Văn Hàm gật đầu, rất là phối hợp.
- Ta thấy cô bình tĩnh như thế, không lo lắng cho sinh tử của mình sao?
Dương Phàm như cười như không hỏi.
- Có quý nhân ở đây, Hàm Nhi tự biết không lo tính mệnh.
Vũ Văn Hàm mĩm cười, lần đầu tiên mĩm cười như lệ hoa sau mưa, tạo cho Dương Phàm một cảm giác kinh diễm.
- Ha ha ha! Vũ Văn tiểu thư nói không sai có ta ở đây, cô thật sự không lo tính mệnh.
Dương Phàm cười thản nhiên.
Từ sau Vân Vũ Tịch, lại có một cô gái để mình sinh ra cảm giác động tâm. Đương nhiên, động tâm không có nghĩa là hắn lập tức thích cô gái này, tối đa chỉ là hiếu kỳ.
- Dược sư thật có nắm chắc?
Vũ Văn Liệt nghe vậy nghe vậy mừng rỡ.
- Cứ làm dựa theo biện pháp của ta có thể lập tức cứu lại tính mệnh Vũ Văn tiểu thư.
Dương Phàm đầy vẻ tự tin nói.
- Mời dược sư phân phó.
Vũ Văn Liệt vội nói.
- Mời Vũ Văn tiểu thư rời giường, theo Dương mỗ ra ngoài dạo một vòng, liền lập tức có hiệu quả.
Dương Phàm mĩm cười nói.
A!
Mọi người nơi này đều ngây dại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.