Tiên Hồng Lộ

Quyển 5 - Chương 398: Long ngâm kinh hồn (hạ)

Khoái Xan Điếm

09/04/2013



Trong tầm nhìn Dương Phàm, cảnh tượng như tiên trong Thiên Lan Điện biến mất, trước mắt một mảnh tối đen, khí huyết toàn thân quay cuồng, mấy lần muốn phá thể xông ra. May mắn ở thời khắc mấu chốt. Sinh Mệnh Lục Chủng trong cơ thể phát huy ra sinh mệnh lực ngoan cường, bình ổn lại khí huyết đang bốc lên, thần trí cũng dần khôi phục bình thường. Bóng tối trước mắt tan vỡ, phong cảnh trước mắt càng thêm mỹ lệ vô hạn khiến cho Dương Phàm càng thêm quý trọng lưu luyến sinh mệnh này. Chỉ là giờ phút này, hắn còn có chút choáng đầu hoa mắt, chỗ trái tim chảy ra dòng sinh mệnh lực nhè nhẹ chữa trị linh hồn bị hao tổn.

Hô!

Một lúc lâu sau Dương Phàm thở ra một hơi dài sắc mặt vẫn tái nhợt như trước. Thì ra chớp mắt vừa rồi hắn gần như trải qua một lần sinh tử dạo một vòng trước quỷ môn quan. Nhìn lại cách đó không xa ba gã Kim Đan bậc cao tới hồ Thất Linh Quỳnh Tương, mỗi người thất khiếu đổ máu yên lặng nằm dưới đất. Tiếng long ngâm thần bí phát ra từ trong hồ Thất Linh Quỳnh Tương, trực tiếp đánh chết những Kim Đan bậc cao này. Dương Phàm phát hiện những người này đều là linh hồn tán loạn mà chết có thể thấy được tiếng long ngâm vừa rồi ẩn chứa tinh thần công kích đáng sợ. Lúc các Kim Đan bậc cao tới gần hồ, trong lòng Dương Phàm liền sinh ra cảnh báo cảm giác được uy hiếp chí mạng, hắn không những không đến gần ngược lại còn lui ra sau.

Vì vậy, hắn chỉ bị chấn động linh hồn mê muội nháy mắt mất đi lục cảm gần như bồi hồi giữa một đường sinh tử. Trong hồ Thất Linh Quỳnh Tương phát ra một tiếng long ngâm chấn động phạm vi mấy trăm dặm khiến cho vô số sinh linh ngoại điện kể cả chúng tu sĩ, yêu tu cũng kinh hãi vỡ mật

- Long ngâm? Lẽ nào Thiên Lan ngoại điện có rồng? Không ít tu sĩ nhắm hướng vừa phát ra tiếng long ngâm bay đi.

Dương Phàm hít sâu một hơi lui ra sau mấy chục trượng, thân hình có chút lảo đảo. Vừa rồi thừa nhận tiếng long ngâm, linh hồn hắn bị chấn động ngất đi chớp mắt cũng bị thương nhất định.

Linh hồn bị thương rất khó khôi phục mặc dù Dương Phàm lực khôi phục khủng bố trên phương diện này cũng khó mà khôi phục được ngay trong chốc lát. Hắn lui tới một hòn núi giả tựa ở đó khoanh chân điều tức. Linh hồn công kích trong tiếng long ngâm thật sự quá khủng bố. Cho dù đến bây giờ trong đầu hắn còn có một tia ong ong. Dương Phàm lấy trong túi trữ vật mấy viên Hoàn Hồn Đan thượng phẩm cho mình dùng. Tác dụng Hoàn Hồn Đan là khôi phục tâm thần chữa trị linh hồn bị thương. Hoàn Hồn Đan có thể đạt đến thượng phẩm cực kỳ hiếm thấy ở tu tiên giới chỉ có số ít tu sĩ bậc cao có được. Được Hoàn Hồn Đan trợ giúp tốc độ khôi phục linh hồn của Dương Phàm nhanh hơn vài phần.

"Xem ra còn cần nửa ngày mới khôi phục lại được." Dương Phàm đánh giá một chút bắt đầu yên tâm đả tọa.

Ước chừng một lát sau lục tục có tu sĩ nhân loại cùng yêu tu chạy tới bên này. Dương Phàm đã sớm có phòng bị, thi triển thần thông Huyễn Thiên Hóa Hư, hòa hợp một thể với ngọn núi giả phía sau. Nếu lúc này có tu sĩ dùng thần thức đảo qua trên người Dương Phàm sẽ phát hiện đây chỉ là một bộ phận hòn núi giả. Dương Phàm tự tin thần thông Huyễn Thiên Hóa Hư của mình. cường giả Nguyên Anh không tra xét tỉ mỉ cũng khó có thể phát hiện được dấu tích. Cường giả Kim Đan lại càng thêm không có khả năng phát hiện sự tồn tại của hắn. Trong lúc an dưỡng tâm thần đồng thời Dương Phàm cũng quan sát những cường giả tinh anh tiếp cận Thất Linh Hồ. Có thể là cảm giác được tiếng long ngâm trước đó cùng với gần bờ hồ nằm mấy bộ thi thể những tu sĩ này không dám dễ tới gần.

- Mấy người này chết thế nào? Chẳng lẽ có liên quan tới tiếng long ngâm?

Gần đó có tu sĩ bắt đầu suy đoán.

- Kỳ quái. trong hồ nước ngoại trừ viên Thất Thải Linh Châu không hề phát hiện hình bóng long tộc.



Người nói là Khổng Tước Tiểu Yêu nàng chớp đôi mắt sáng hồn nhiên, nhìn chằm chằm Thất Thải Linh Châu trong hồ nước lại hơi thất thần.

"Nàng ta cũng tới."

Dương Phàm vừa thấy là Khổng Tước Tiểu Yêu sắc mặt hơi đổi. Ngoài ra, còn có Đô cấm, lão già tóc bạc, Tử Huyền Tử Mộng... các cường giả đều tới. Theo thời gian trôi qua Dương Phàm còn thấy được có chút bóng tu sĩ không hề nhìn thấy ở trước đại môn Thanh Đồng. Thậm chí hắn còn thấy được hình bóng Kim Đan đại tu sĩ cùng đại yêu tu. Cửa vào tầng ngoài Thiên Lan Điện có bốn chỗ, các bộ phận cường giả Dương Phàm chưa thấy được cũng hết sức bình thường. Bỗng nhiên, trong tầm mắt Dương Phàm hiện ra một bóng hình yểu điệu quen thuộc. Hai tu sĩ Nho môn đang đi tới bên này, trong đó một nam tu Nho môn ước chừng khoảng ba mươi mặc lam bào khí chất trác việt. Dương Phàm cảm giác rất quen mắt. từng thấy qua ở Thiên Nho Đảo dường như gọi là Lam Vũ. Một nữ tu Nho môn khí chất dịu dàng một thân nho quần tuyết trắng, điềm nhiên như họa, hàng mi như thi, kiều nhan như đóa mai mùa đông, có vài phần u buồn nhàn nhạt. Chỗ không đổi là tự thân thanh cao không nhiễm mùi bùn. Chỗ biến hóa là đôi mắt lộ ra một tia bao quát thế gian hờ hững lạnh băng.

"Sao nàng cũng tới."

Trong lòng Dương Phàm run lên. Trong tầm mắt. một nam một nữ sóng vai mà đi từng chút tới gần. Hình bóng thanh nhã thoát tục của Đặng Thi Dao từng bước đến gần. Trong ánh mắt điềm nhiên như thơ không còn nhu tình ý thơ như ngày xưa mà thay vào đó là một tia lạnh lùng đạm nhạt nhìn thế giới. Đổi diện với đôi mắt này, trong lòng Dương Phàm không hiểu đau xót. loại cảm giác này phát ra từ nội tâm như xúc cảnh sinh tình vượt quá bình thường.

- Đặng sư muội. ba người chúng ta cùng tiến vào ngoại điện. trước đó Hoàng sư huynh bất hạnh gặp nạn hiện giờ lại có Thất Linh Quỳnh Tương xuất thế, chúng ta nên lấy hay bỏ.

Thanh niên áo bào lam vẻ mặt lo lắng nói.

- Nếu tiến vào Thiên Lan Điện Thi Dao đã liều mình quên cái chết.

Đặng Thi Dao giọng bình thản phẳng lặng như không. Trên người có một cỗ khí tức lạnh nhạt hư không, dường như chân chính làm được vô tâm vong tình...

Đặng Thi Dao cùng thanh niên áo bào lam đi tới chính là chỗ núi giả Dương Phàm ẩn nấp. Hai người đưa lưng về phía Dương Phàm vừa nói chuvện vừa quan sát tình huống không xa. Dương Phàm khoanh chân mà ngồi vừa lúc nhìn vào lưng Đặng Thi Dao. Đường cong duyên dáng tràn ngập mê hoặc mặc dù chỉ nhìn phần lưng cũng đã khiến kẻ khác mơ màng. Dương Phàm ngửi mùi hương người con gái quen thuộc, trong lòng khẽ động buồn bả thở dài yên lặng chữa trị tâm thần bị thương. Có thể là cảm nhận được gì. Đặng Thi Dao đột nhiên xoay người lại, ánh mắt sáng thoáng nhìn ngọn núi giả phía sau lộ ra vài phần mê man hiển nhiên không phát hiện dấu vết gì. Dương Phàm khẽ thở ra một hơi nháy mắt khi Đặng Thi Dao xoay người nhìn lại tim hắn bỗng đập nhanh hơn. Mặc dù khẳng định đối phương không có khả năng nhận thấy được mình nhưng Dương Phàm vẫn lo lắng bị phát hiện.

Bỗng dưng một tiếng long ngâm truyền tới từ Thất Linh Hồ.

Một tiếng hét thảm truyền tới hai tên yêu tu cấp bốn cùng lúc ngã xuống bỏ mình. Thì ra hai người này tới gần Thất Linh Hồ, còn muốn dùng bí thuật cùng Pháp Bảo đặc thù thu lấy quỳnh tương trong hồ kết quả bị tiếng long ngâm đánh tan nguyên thần lập tức bỏ mình. Các tu sĩ ở gần Thất Linh Hồ liên tiếp bị thương, nháy mắt bị chấn hôn mẽ, có người thậm chí chết ngất đi.



- Không... Không tốt!

Tiếng long ngâm đáng sợ khiến thanh niên áo bào lam sắc mặt hoảng hốt thân hình lảo đảo té ngã xuống đất. Đặng Thi Dao thân thể yêu kiều liên tục lui ra sau liền đụng vào người Dương Phàm toàn bộ thân thể mềm mại ngã xuống Dương Phàm trên ngọn núi giả. Dương Phàm tâm thần rung động vì không bị chọc phá chỉ phải tùy ý để Đặng Thi Dao tựa trên đầu vai mình. Trên thục tế thuật Huyễn Thiên Hóa Hư có thể che giấu lục cảm mặc dù Đặng Thi Dao tựa ở trên người Dương Phàm còn tưởng rằng đang tựa trên núi đá. Chỉ là nàng vẫn cảm thấy có chút là lạ.

"Chất liệu ngọn núi giả này có chút cổ quái."

Nàng vươn tay ngọc vừa lúc sờ đến mặt Dương Phàm sau đó lại thu hồi. Lúc này, một tiếng long ngâm chấn nhiếp toàn trường. Tất cả tu sĩ cường giả đều sinh ra sợ hãi vói Thất Linh Hồ ngay cả đại tu sĩ cũng không dám chống lại. Sau đó trong một canh giờ lục tục có mấy tu sĩ yêu tu, dùng các thủ đoạn thu lấy quỳnh tương. Có tu sĩ phái linh thú tới lấy chiếc hồ lô xanh chứa quỳnh tương, kết quả linh thú vừa mới đụng đến hồ lô đã bị tiếng long ngâm đánh chết. Cũng có yêu tu thiên phú dị bẩm thi triển kỳ thuật, dùng tinh thần niệm lực cách không thu lấy hồ lô. Kết quả tiếng long ngâm vừa vang lên yêu tu kia mặc dù cách thật xa cũng điên cuồng hộc máu thân bị trọng thương, suýt nữa mất mạng. Đương nhiên cũng có tu sĩ phái ra con rối cơ quan thú không có sinh mệnh đi tới nhặt lấy hồ lô chứa nước. Kết quả tiếng long ngâm vừa vang, chủ nhân tinh thần tương liên con rối cơ quan thú lập tức hộc máu trọng thương. Ngay cả một tia tinh thần luyện hóa cũng biến mất khiến con rối cơ quan thú thành vật vô chủ.

Tất cả phương pháp có thể nghĩ tới mọi người đều thử qua nhưng đều thất bại. Mỗi lần tiếng long ngâm vang lên lại sẽ có ít nhất một bậc cao chết hoặc trọng thương. Dương Phàm thấy cuối cùng có một Kim Đan bậc cao phái ra con rối nhặt hồ lô thất bại ánh mắt không khỏi sáng ngời. Đột nhiên, trong lòng hắn sinh một kế. Dương Phàm có một biện pháp có thể nhặt lấy hồ lô chứa Thất Linh Quỳnh Tương. Chỉ là hiện tại có nhiều cường giả như vậy, một khi hắn thành công sợ rằng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người. Nhưng mà rất nhanh, trong lòng hắn liền sinh ra một kế.

"Nếu như mình không thể ra tay, như vậy phân thân của ta thì sao?" Dương Phàm lộ ra ý cười. Hắn ở Thiên Nhạc Viên tu luyện thần thông Thân Ngoại Hóa Thân mục đích chính là vì tăng thực lực và tiền vốn sinh tồn. Đương nhiên, phương phép này phiêu lưu rất lớn. Dương Phàm sẽ không để phân thân tiếp cận Thất Linh Hồ dấn thân mạo hiểm. Lại chờ hai canh giờ đa phần tu sĩ nản lòng thoái chí buông tha Thất Linh Hồ đi nơi khác tìm kiếm kỳ ngộ. Đặng Thi Dao cùng thanh niên áo bào lam cũng rời hòn núi giả, bọn họ cũng buông tha Thất Linh Hồ. Thấy Đặng Thi Dao rời đi. Dương Phàm khẽ thở ra một hơi cười cười:

- Ngươi nên ra sân rồi!

Xoạt!

Một thanh niên lãnh khốc áo bào đen mặt như hàn băng ngàn năm xuất hiện bên người Dương Phàm. Dương Phàm ẩn nấp thân hình nhưng Thạch Thiên Hàn không có. Một thân ma khí của hắn dần dần bốc lên, hai mắt như vực sâu tản mát ra khí tức đáng sợ đủ để cho Kim Đan đại tu sĩ lòng sinh kiêng kỵ. Thạch Thiên Hàn chậm rãi đi về phía Thất Linh Hồ động tác của hắn khiến cho không ít tu sĩ chú ý. Đương nhiên. Dương Phàm sẽ không để Thạch Thiên Hàn đi quá gần, ít nhất sẽ không vào phạm vi bị long ngâm chấn hôn mê. Rốt cuộc. Thạch Thiên Hàn ngừng lại. không ít yêu tu cùng tu sĩ nơi này đều nhìn về phía hắn. Thạch Thiên Hàn ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn những yêu tu cùng cường giả nhân loại. Phàm là người bị ánh mắt hắn đảo qua. tâm thần đều run lên.

- Người này thật đáng sợ, là cường giả ma đạo từ đâu nhảy ra vậy?

Chúng tu sĩ nơi này đều âm thầm thảo luận.

"Công pháp người này tu luyện có chút giống như truyền thuyết..."

Đô Cấm nhìn chằm chằm Thạch Thiên Hàn trong mắt lại hiện một tia dị sắc. Mà lúc này, Thạch Thiên Hàn khoát tay, trước người xuất hiện một con Ngân Giáp Khôi Lỗi. Con rối này có thực lực ngang với Kim Đan bậc cao, chúng tu sĩ nơi này ánh mắt đều sáng lên. Dưới Thạch Thiên Hàn khống chế. Ngân Giáp Khôi Lỗi đi từng chút tới gần hồ lô bên bờ Thất Linh Hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Hồng Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook