Quyển 6 - Chương 448: Mối nguy Ngũ bàn Sơn
Khoái Xan Điếm
09/04/2013
- Đại ca! Huynh đây là...
Dương Lỗi vẻ mặt khó hiểu nét mặt hơi tối sầm lại. Hắn thân là người đứng đầu một bảo, đứng đầu thế lực một phương, quyền nắm trong tay thận phận cao quý thế nào. Thử hỏi trong phạm vi mấy trăm dặm này có ai không dám bán mặt mũi cho hắn có ai dám vô lễ đối với hắn. Dương Mạn ở bên cạnh trong lòng cũng có vài phần hờn giận nhưng kiên quyết không dám biểu hiện ra ngoài.
- Tiến vào rồi nói đi, bên ngoài nhiều người nhiều miệng.
Dương Phàm khẽ thở dài quay người dẫn đầu bước vào trong nội đường y quán. Đám người Dương Lỗi vẻ mặt nghi hoặc đi theo vào. Trong phòng tiếp khách. Dương Phàm ngồi ở chủ vị. Dương Lỗi ngồi xuống bên cạnh. Những người còn lại như Dương Mạn, Trịnh Tiểu Mạn cha con La Nham thì đều đứng.
- Các ngươi tránh ra ngoài một chút, hai huynh đệ chúng ta muốn nói chuyện với nhau một lát.
Dương Phàm nhẹ nhàng phất tay, ngược lại lời nói rất trực tiếp thẳng thắn. Bao gồm cả Dương phu nhân ở trong, toàn bộ mọi người đều cáo lui, không dám có bất cứ bất mãn gì.
- Đệ đệ à! Nhiều năm trôi qua như vậy ngươi vẫn chỉ có nguvện vọng trở thành người nắm quyền Dương gia bảo đồng thời cưới người mà mình âu yếm như vậy thôi sao?
Dương Phàm mĩm cười, dường như đã quên chuyện không vui vừa rồi. Dương Lỗi hai mắt hồng lên đứng dậy, ôm quyền với đại ca thanh âm có chút khàn khàn nói:
- Đại ca! Phụ thân qua đời, mẫu thân cũng đi rồi, ngay cả Tuệ Tâm tỷ tỷ cũng đi tha hương nơi xa.
Hiện tại chỉ còn lại hai huynh đệ chúng ta. Dương Phàm trên mặt cũng có một tia bi thống chợt lóe qua nhanh chóng lại khôi phục bình tĩnh. Hắn tu luyện đến cảnh giới này, lực khống chế đối với cảm xúc đã rất mạnh, hơn nữa trải qua năm tháng tiêu hao bi thống có lớn hơn nữa cũng sẽ nhạt dần đi.
- Đại ca! Đây là phong thơ Tuệ Tâm tỷ tỷ để lại cho huynh.
Dương Lỗi lấy ra một phong thư giấy đã ố vàng đưa cho đại ca mình. Dương Phàm chậm rãi tiếp nhận chữ viết xinh đẹp hiện ra trước mắt, một lát sau Dương Phàm đã xem xong bức thơ do muội muội lưu lại thở dài nói:
- Thì ra nàng đã đi tới một nơi rất xa là Đại Tần Vương triều, còn bái một vị cao nhân làm sư phụ như vậv ta cũng yên tâm hơn.
Tình huống của Dương Tuệ Tâm cũng gần giống như của Vũ Văn Hàm. Người trước còn tốt cuối cùng có được công đạo nhưng người sau lại rơi xuống vực sâu không đáy ngay cả đi nơi nào cũng không thể xác định. Thấy Dương Phàm thu lại phong thơ Dương Lỗi cũng khôi phục bình tĩnh nghiêm trang hỏi:
- Vừa rồi ở trước y quán dường như đại ca có chút bất mãn với tiểu đệ không biết rốt cuộc là vì sao?
Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, hai tròng mắt nhìn thẳng hắn hỏi:
- Ngươi cũng biết đại cừu của phụ thân chưa trả chứ?
- Tiểu đệ không dám quên cha chết ở trong tay Tam u Lão Ma. người Ám Huyết Vương Triều đã sớm nói cho ta biết.
Dương Lỗi đáp.
- Hiện tại ngươi thật uy phong, đứng đầu một bảo chỉ là tu vi chỉ có Trúc Cơ trung kỳ nhưng phái đoàn lại lớn như vậy. Ngươi không làm việc đàng hoàng, không chỉ quên thù giết cha mà còn trầm mê trong quyền lực thế tục hậu thế.
Dương Phàm nói xong lời cuối cùng vẻ mặt cũng lộ ra vài phần tức giận. Dương Lỗi vẻ mặt xấu hổ cúi đầu không nói gì.
- Ngươi có biết, với tu vi cảnh giới hiện tại của ngươi tại trong Tu Tiên Giới Nội hải tùy tiện lôi ra một gã tu sĩ hoặc là yêu tu cũng có thể dễ dàng giết chết ngươi hay không?
Cho dù là ở địa phương nhỏ bé như Ngư Dương Quốc người có thể nắm cái mạng nhỏ của ngươi trong tay cũng không phải ít. Dương Phàm nghiêm khắc khiển trách.
- Tu Tiên Giới Nội hải?
Dương Lỗi nao nao. Hắn thật không phủ nhận Tu Tiên Giới có rất nhiều cường giả có thể dễ dàng giết chết mình. Dương Lỗi không tĩnh tâm tu luyện, lại trầm mê quyền lực, khoa trương quá mức điều này khiến cho Dương Phàm thập phần buồn bực. Nếu là người ngoài thì hắn cũng mặc kệ, hắn căn bản không cần tức giận nhưng người này là thân đệ đệ của mình vậy không thể làm khác được.
- Đại ca! Đệ biết lỗi của mình rồi..
Dương Lỗi cùng áy náy bất an, nhưng thần sắc có vài phần ủy khuất:
- Đây là Liễu trưởng lão bảo ta làm như vậy.
Hắn nói cho ta biết cần phải làm như vậy mới có thể giữ được cái mạng nhỏ này.
- Ngươi nói là sư tôn của ta?
Dương Phàm hơi sửng sốt một chút vẻ mặt lâm vào trầm tư. Sư tôn vì sao phải bắt hắn làm như vậy? Đột nhiên, trong mắt Dương Phàm tinh quang lấp lánh hiểu được nguvên do trong đó.
- Đúng vậy! Ngươi không thể biểu hiện ra tiềm lực quá lớn nếu không một khi tấn chức bậc cao. Tam u Lão Ma có thể đích thân lại đây xuất thủ tru sát ngươi.
Dương Phàm thở dài nói. Lấy thân phận Nguyên Anh bậc cao của Tam u Lão Ma cùng với địa vị ma đạo tông sư hẳn là sẽ không thêm đến đây đối phó mấy tu sĩ bậc thấp cùng với phàm nhân làm gì. Làm như vậy sẽ chỉ sợ khiến cho đồng đạo Tu Tiên Giới xem thường. Mà có Ám Huyết Vương Triều âm thầm bảo hộ, tu sĩ bình thường cũng khó có thể động tới Dương Phàm.
- Làm như vậy đích xác có thể bảo toàn cho ngươi một mạng những năm gần đây cũng làm khó ngươi rồi.
Dương Phàm lộ vẻ tự trách nói.
Dương Phàm mấy năm nay trầm mê quyền lực thế tục, khoa trương quá mức cũng là muốn để cho Tam u Lão Ma không để ý tới.
- Đúng rồi đại ca. tiểu đệ không rõ vì sao Tam u Lão Ma kia không tiêu diệt Dương gia bảo? Với thế lực của Ma Dương Tông thậm chí có thể phái người giết chết toàn bộ gia tộc chúng ta, hoặc là áp chế làm con tin.
Dương Lỗi khó hiểu hỏi.
- Hắn sẽ không làm như vậy, ngươi không biết được cường giả bậc cao thế nào.
Dương Phàm lắc đầu:
- Mỗi người tu tiên đều khó tránh khỏi có vướng bận nơi đời tục, Tam u Lão Ma cũng không ngoại lệ. Hắn thân là tông chủ Ma Dương Tông, gia nghiệp to lớn đồng dạng cũng phải chiếu cố thế lực Tông môn cùng đệ tử của mình.
Bởi vì đại ca ở nơi Nội hải xa xôi, sau này cũng có thể tấn chức Nguyên Anh bậc cao cho nên nếu hắn làm như vậy chắc chắn khi ta trở về đồng dạng có thể ăn miếng trả miếng. Do đó hắn không muốn làm như vậy, huống chi đây cũng là điều tối kỵ trong Tu Tiên Giới. Trong mắt Dương Phàm lộ ra vẻ khâm phục:
- Phụ thân trước khi chết đã tính toán hết thẩy đâu vào đấy, trong thơ cha lưu lại thân nhân đều đã an toàn.
Chỉ cần Dương Phàm có hi vọng tấn chức Nguyên Anh trở về Bắc Tần. Tam u Lão Ma kiên quyết sẽ không làm như vậy. Nếu không cho dù Dương Phàm không làm gì được Tam u Lão Ma. đồng dạng có thể giết sạch các đệ tử của hắn cùng huyết mạch của hắn ở tại nhân gian, cùng với tất cả những người liên quan đến hắn, thậm chí có thể tiêu phíu trên trăm năm thời gian từng chút từng chút giết sạch người trong môn phái hắn. Cho nên, giữa Dương Phàm và Tam u Lão Ma ai cũng sẽ không đi chủ động làm ra hành động như vậy.
- Thì ra là vậy!
Dương Lỗi thở phào một hơi:
- Nhiều năm qua đệ đều sống trong kinh hãi khiếp đảm cũng may còn có Ám Huyết Vương Triều cùng Độc Vương tiền bối âm thầm bảo hộ duy trì, bằng không tiểu đệ đã sớm chết rồi
Hắn thân là bảo chủ bề ngoài phong quang vô hạn thực ra cũng là tham sống sợ chết. Nghĩ đến đây Dương Phàm vỗ nhẹ bả vai hắn:
- Mấy năm nay vất vả người rồi, lần này đại ca trở lại Ngư Dương Quốc chính là muốn áp chế Tam u Lão Ma một chút chờ thời cơ chín muồi mới chính tay đâm chết ma đầu này báo thù cho phụ thân và những bằng hữu đã chết.
- Đại ca huynh trở về đệ đã an tâm.
Dương Lỗi hít sâu một hơi, cả người nhẹ nhõm hơn nhiều. Sau đó. Dương Phàm lại cùng Dương Lỗi bắt đầu ôn lại chuyện cũ. Trong thời gian này, Dương Phàm cũng có hỏi qua những chuyện liên quan đến lão sư Độc Vương. Lúc trước vì hãm chân Tam u Lão Ma, Độc Vương liều mạng trọng thương cùng hy sinh độc bảo vô giá để tranh thủ mang đến cho Dương Phàm một đường sinh cơ.
Dương Lỗi đáp:
- Độc Vương tiền bối là cường giả bậc cao hành tung mờ ảo, đệ không thể nắm giữ hành tung của người, ngay cả Ám Huyết Vương Triều cũng làm không được.
Trong khi hai người đang ở trong phòng khách y quán ôn lại chuyện cũ, Vụ Liễu Trấn lại truyền đến một trận chấn động nhỏ.
- Vũ Vụ trang chủ đến! cầu kiến Dương dược sư!
Thanh âm đó truyền vào tận trong nội đường.
- Ha ha! Tin tức truyền thật nhanh. Vũ Vụ son trang đến bái phỏng ta có chuvện gì vậy?
Dương Phàm lạnh nhạt cười.
Dương Lỗi nhướng mày, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Có thể là chuyện liên quan đến Ngũ Bàn Thiên Thai.
- Ngũ Bàn Thiên Thai?
Dương Phàm vừa chuẩn bị hỏi thì Trịnh Tiểu Mạn tiến vào khom người nói:
- Sư tôn! Vũ Vụ trang chủ Sở Thu Nhiên cùng muội muội Sở Yến cầu kiến đang chờ ở bên ngoài.
- Để cho bọn họ vào đi.
Dương Phàm phân phó nói. Đều là mấy cố nhân, hắn cũng không cần phải tự cao tự đại. Rất nhanh một nam một nữ tiến vào. Sở Thu Nhiên một thân cẩm bào tử ngọc phong thái vẫn không giảm theo năm tháng, tuấn lãng cứng cỏi, mà không ít khí phái trầm ổn. Sở Ngọc Yên vẫn xinh đẹp như trước, so với thiếu nữ thanh xuân ngày trước ít đi vài phần ngây ngô nhiều thêm vài phần thành thục và mị hoặc, bộ dáng ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi
- Thu Nhiên bái kiến Dương dược sư.
Hai người khom mình thi lễ. Sở Thu Nhiên vẻ mặt cung kính, trong lòng thập phần phức tạp. Nhớ năm đó thời điểm tại Quỷ Thi Sơn. Dương Phàm vẫn chỉ là một tu sĩ nhỏ bé bị mình khinh thị.
Cũng không ngờ sau mấy năm đối phưong đã bước vào bậc cao, hiện giờ sau mấy chục năm trở về Bắc Tần tu vi càng thêm sâu không lường được khiến cho đám người mình chỉ có thể ngưỡng mộ.
Trong ánh mắt Sở Ngọc Yến nhìn về phía Dương Phàm cũng tràn đầy phức tạp. Khi còn là thiếu nữ thanh xuân nàng tư tưởng hồn nhiên, hạ mình lớn mật thổ lộ với Dương Phàm lại bị Dương Phàm uyển chuyển cự tuyệt. Hiện giờ sau mấy chục năm lại gặp lại thân phận địa vị kém một trời một vực, đối phưong đã trở thành nhân vật cao không thể với tới nữa. Tâm tình của nàng càng thêm phức tạp thầm hận mình lúc trước vì cái gì không hề cố gắng một chút, kết hợp với người này.
- Đều là bạn cũ không cần khách sáo mời ngồi!
Giọng điệu thần thái của Dương Phàm đều phong vân đạm mạc, nâng tay mời hai người ngồi xuống. Rất nhanh, bao gồm cả huynh muội Sở Thu Nhiên, vợ chồng Dương Lỗi, cả nhà vợ chồng Trịnh Tiểu Mạn, Lâm Chung cùng Lưu Mạn Hương đều tập trung nơi phòng khách. Phòng khách lớn này vốn Dương Phàm chỉ sống một mình. Ngoại trừ Dương Lỗi, Lâm Chung, Trịnh Tiểu Mạn ra mấy người còn lại đều kính sợ có thừa nói cái gì cũng phải phỏng đoán SUY nghĩ một phen hết sức lo sợ, đầu tiên là tự ôn chuyện cũ, Dương Phàm thấy mọi người tập trung liền rất nhanh đi vào chính đề.
- Vô sự bất đăng tam bảo điện! Sở trang chủ đích thân tới y quán không biết có chuyện gì không?
Dương Phàm thản nhiên hỏi.
- Việc này có liên quan đến Ngũ Bàn Thiên Thai kia.
Sở Thu Nhiên có chút do dự đáp.
- Ta mới trở về Ngư Dương mấy ngày. Ngũ Bàn Thiên Thai này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Dương Phàm dò hỏi.
Đệ đệ Dương Lỗi lên tiếng giải thích:
- Ngũ Bàn Thiên Thai này vốn là phường thị tu tiên lớn nhất trong phạm vi ngàn dặm ở trong Ngư Dương Quốc cũng rất có danh tiếng. Tọa trấn phường thị tu tiên này có ba Đương gia, đều là cường giả bậc cao. Chỉ qua mấy năm vừa rồi, thế lực Ngũ Bàn Thiên Thai này bành trướng một cách quỷ dị tăng thêm không ít cường giả. Hơn nữa ba vị đương gia của Ngũ Bàn Thiên Thai liên tiếp thị uy với những thế lực chung quanh, cũng âm thầm thành lập thế lực liên minh của mình, thậm chí cắn nuốt một số gia tộc tu tiên nhỏ lân cận.
Sở Thu Nhiên cũng gật đầu nói:
- Ngũ Bàn Thiên Thai này dã tâm không nhỏ, phường thị tu tiên bình thường lại không kinh doanh, gần đây phát cho Vũ Vụ Sơn Trang ta một thiệp mời đi tới tham gia Ngũ Bàn Sự Kiện gì đó thương nghị việc liên minh.
Dương Lỗi thần sắc ngưng trọng nói:
- Dương gia bảo cũng nhận được thiệp mời nếu không tham gia e rằng sẽ rơi vào tai ương ngập đầu.
- Lại có việc như vậy?
Dương Phàm nâng tay xoa cằm, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt:
- Ngũ Bàn Thiên Thai này rõ ràng là muốn thâu tóm những thế lực nhỏ xung quanh, có lẽ cũng nổi lên một âm mưu gì đó sau lưng hơn phân nửa có thế lực âm thầm duy trì..
- Dương dược sư! Ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta.
Sở Thu Nhiên khẩn thiết nói:
- Vụ Liễu Trấn, Dương gia bảo, Vũ Vụ Sơn Trang đều ở trong cùng một khu vực, một bên tổn hại thì tất cả cùng tổn hại.
- Nể bạn cũ đã nhiều năm qua xin Dương dược sư làm chủ cho chúng ta.
Sở Ngọc Yên cũng lên tiếng thỉnh cầu.
- Đại ca! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Dương Lỗi cũng đặt ánh mắt trên người Dương Phàm. Dưới ánh mắt tập trung của mọi người. Dương Phàm đứng dậy chậm rãi mở bàn tay rạ, sau đó gắt gao nắm chặt. Động tác này là có ý gì? Mọi người nao nao cũng có mấy người thông minh đoán ra được dụng ý của hắn.
- Đương nhiên là đi tham gia Ngũ Bàn Sự Kiện kia rồi
Dương Phàm nhếch miệng cười trong mắt lộ ra mấy phần mưu mô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.