Quyển 5 - Chương 375: Nguy cơ diệt môn! ( Thượng )
Khoái Xan Điếm
09/04/2013
- Tiết đạo hữu! Ngươi làm sao vậy?
Dương Phàm lộ vẻ mặt quái dị nhìn trung niên họ Tiết. Tiết Nhân bị thương thực nghiêm trọng, trong cơ thể có nội thương, hơn nữa nguyên khí tổn thương lớn những thứ này đều không giấu được vị Dược Sư bậc cao Dương Phàm này.
- Hừ!
Vừa nghe lời ấy, trung niên họ Tiết lại tức nghẹn, sắc mặt một màu xanh mét. Hắn đối với ánh mắt của Dương Phàm tự nhiên cũng không thích lắm. Trên thực tế, trung niên họ Tiết này cũng là nghĩ oan uổng cho Dương Phàm. Dương Phàm vốn cũng không phải là hạng người vui sướng khi người gặp họa, hắn chỉ cảm thấy tò mò, Tiết Nhân này tấn chức đại tu sĩ Kim Đan, gần đây lại có được một thanh lợi khí công kích tất nhiên là hăng hái. Nhưng xem bộ dáng hiện giờ, hoàn toàn là gặp rủi ro mà về. Càng kỳ quái chính là Tiết Nhân hai lần bị thương, đều gặp mình trước.
- Đến đây! Đến đây! Ta xem thương bệnh cho ngươi.
Người bệnh đưa tới cửa đương nhiên Dương Phàm sẽ không bỏ qua. Tiết Nhân này cũng không tính là ngoan cố, cũng có lẽ vì nắm chắc bản lĩnh y đạo của Dương Phàm, nên để mặc cho đối phương chữa thương cho mình.
"Vù! Vù!...!!!"
Lúc này, Nghiêm Xuyên cùng mấy Kim Đan trưởng lão chạy lại đây rối rít hỏi thăm.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là ai đả thương ngươi thành như vậy?
Nghiêm Xuvên không thể hiểu nổi hỏi.
Tiết Nhân thở dài một hơi:
- Ta mới vừa luyện chế ra lợi khí công kích Trảm Long Kiếm thập phần hưng phấn nghĩ phải đi phụ cận hải vực chém giết hung thú. Bởi vì trên người có lệnh bài thân phận có thể cảm ứng được vị trí của Thiên Nhạc Viên cho nên ta liền đi xuống biển sâu chém giết hung thú đẳng cấp tương đối cao. Trong thời gian này, ta vận khí tốt chém chết một con hung thú bậc cao. Nhưng đáu ngờ gặp phải một tai họa...
- Tai họa?
Các Kim Đan trưởng lão đều hai mặt nhìn nhau.
- Đó là một con giao long tứ cấp dù chưa bước vào cảnh giới hậu kỳ, nhưng thật đủ sức để chiến đấu cùng ta. Con giao long tứ cấp này vô cùng ngang ngược kiêu ngạo dùng đại gia tự xưng coi trọng của Trảm Long Kiếm của ta. Hắn còn nói tên Trảm Long Kiếm là làm nhục giao long nhất tộc của nó muốn tịch thu của ta.
Tiết Nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
- Quả thực là vô lý?
Nghiêm Xuyên giận dữ, giao long này cũng quá kiêu ngạo mà.
- Tiết mỗ trăm cay ngàn khổ mới luyện chế ra Trảm Long Kiếm sao có thể đưa cho hắn. Hơn nữa thực lực của con giao long này cũng không thắng được ta. Thế là hai chúng ta ở trên biển giao chiến nửa ngày. Cuối cùng ta có Trảm Long Kiếm nơi tay, với lại thần thông nhỉnh hơn một chút kết quả chờ nó sức cùng kiệt lực chém chết nó!
Trong mắt Tiết Nhân chợt lóe tia sáng hung ác.
- Giết thật là tốt, giết thật là tốt!
Các Kim Đan trưởng lão đều trầm trồ khen ngợi.
- Nhưng... sau khi chém chết con giao long này, ta vô tình nghe yêu thú trên đường đi nói: giao long này thân phận không tầm thường, có chút liên quan với Thanh Giao Long Tra Phi.
Giọng nói của Tiết Nhân đột nhiên ngưng trọng hẳn lên.
- Cái gì!!!
Nghiêm Xuvên và đám cường giả Kim Đan đều biến sắc mặt ngay cả Từ Lập đang vui sướng khi người gặp họa cũng rơi vào biến sắc. Mọi ngươi đều cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc. Nếu là giết chết một con giao long bình thường thì cũng không sao, nếu con giao long bị giết chết kia thực có quan hệ gì đó với Thanh Giao Long Tra Phi vậy thì đối với Thiên Nhạc Viên cũng không phải là chuyện tốt Bởi vì trong phạm vi hải vực mấy triệu dặm này, đều là lãnh địa của Thanh Giao Long Vương. Trong lúc nhất thời, các Kim Đan trưởng lão rơi vào trầm mặc, bầu không khí thực quỷ dị.
- Còn phải mất thời gian bao lâu mới có thể rời khỏi hải vực của Thanh Giao Long Tra Phi?
Dương Phàm đột nhiên hỏi.
- Thiên Nhạc Viên chạy với tốc độ cao nhất ít nhất phải một tháng.
Từ Lập đáp.
- Toàn bộ tu sĩ trên thành lũy, đồng loạt chuẩn bị tình trạng chiến tranh. Thiên Nhạc Viên chạy tốc độ cao nhất!
Nghiêm Xuyên quát lớn một tiếng, lập tức truyền đạt mệnh lệnh. Đối mặt với vấn đề sống còn của toàn bộ Thiên Nhạc Viên này, chuyện tranh đấu nội bộ cũng sẽ ở trong khoảng thời gian ngắn đạt thành nhất trí. Rất nhanh, toàn bộ thành lũy trên đảo nhộn nhạo nổi lên từng đợt vầng sáng màu xanh, bốn phía sóng biển sục sôi mãnh liệt, tốc độ tăng nhanh. Chỉ khoảng nửa khắc Thiên Nhạc Viên đạt tới tốc độ cao nhất, tốc độ di chuyển của tổng thể có thể so với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường. Thường thường, Thành lũy trên biển càng lớn, tốc độ hành động sẽ càng chậm, mà có thể đạt tới tốc độ này, đã rất không tệ rồi.
- Ba tháng... hy vọng trong ba tháng này sẽ không xảy ra chuyện gì.
Từ Lập thì thào lẩm bẩm.
Lúc này, Dương Phàm thu thu tay lại, thương thế của trung niên họ Tiết đã chữa trị xong. Hắn mở rộng Toàn Tri Cảm Quan, đột nhiên cảm nhận được quanh mình trong môi trường tồn tại khí tức không hài hòa. Dương Phàm mơ hồ cảm nhận được một loại bất an trong lòng, hắn mở rộng thần thức, thần thức ở phụ cận hải vực có vẻ mờ mịt. Phía chân trời xa xa, mây đen trải rộng, trong vô hình có một bóng mờ dày đặc đang hướng tới gần bên này. Tình cảnh như thế làm cho các tu sĩ trên Thiên Nhạc Viên càng thêm bất an.
- Đến rồi... chúng đến rồi...
Dương Phàm đột nhiên biến sắc trong thanh âm trở nên hơi có chút run rẩy.
- Cái gì đến rồi?
Nghiêm Xuyên cùng Từ Lập hai vị Kim Đan Đại trưởng lão cùng lúc nhìn về phía Dương Phàm, ở trong mắt bọn họ Dương Phàm vẫn luôn bình thản trấn định, chưa bao giờ thấy tận mắt hắn thất sắc như thế này.
- Đến rồi! Đã vậy còn quá nhanh!
Ánh mắt Tiết Nhân không ngừng lấp lóe nói với các Kim Đan trưởng lão:
- Có cần ta tránh mặt một chút hay không, để tránh họa lây tới Thiên Nhạc Viên.
- Chậm rồi! Thiên Nhạc Viên đã bị tập trung, trở thành con mồi rồi
Dương Phàm cười lạnh:
- Ngươi nếu sớm biết như thế thì không nên dẫn bọn chúng tới đây.
- Ngươi... ngươi ngậm máu phun người, ta như thế nào lại cố ý dẫn bọn chúng tới đây!
Tiết Nhân giận tím mặt thiếu chút nữa không nhịn được lập tức động thủ. Dương Phàm vẫn lộ vẻ mặt bình tĩnh. lại có vẻ đang suy tư hiển nhiên là đang nghĩ kế sách ứng phó. Nguy cơ sắp đến. hắn đã cảm ứng được thực rất khó thoát khỏi. Quả nhiên, sau một lát trong tầng tầng mây đen kia mơ hồ có thể thấy được đông nghìn nghịt chiến sĩ yêu tộc thân mặc áo giáp cầm trong tay vũ khí.
"Ầm ầm ầm..."
Lôi điện giáng xuống, trong đám mây đen lộ ra một xe ngựa chạm rồng màu sắc cổ xưa. Phía trước xe ngựa có bốn con Hỏa Diễm Câu cao lớn khỏe mạnh, toàn thân lóe ra ngọn lửa màu lam đang ra sức kéo chiếc xe ngựa chạm rồng kia. Một uy áp kinh khủng đè xuống, bao phủ cả phạm vi mấy chục dặm hải vực, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp lấp lóe, sóng nhồi mãnh liệt. Vô số thân ánh yêu tộc cầm lợi khí trong tay, bao quanh Hỏa Diễm Câu và chiếc xe ngựa thần bí...
Giờ khắc này phạm vi hải vực mấy vạn dặm vô số con cháu yêu tộc đều ào ào nổi lên mặt nước thần phục dưới chiếc xe ngựa thần bí này. Sóng biển ngập trời, ngàn vạn con cháu yêu tộc triều bái!
Khắp hải vực, đều thần phục dưới chiếc xe ngựa thần bí!
Đây là khí thế và uy lực đến mức nào khiến Dương Phàm rung động tới cực điểm.
Ngồi trong chiếc xe ngựa chạm rồng màu sắc cổ xưa kia là đại nhân vật oai phong biết bao?
- Cổ Sắc Điêu Long Xa... Lam Diễm Băng Câu...
Một Kim Đan trưởng lão lộ vẻ mặt tuyệt vọng.
- Không xong. Thanh Giao Long Tra Phi đích thân đến đây!
Từ Lập hung hăng dậm chân trừng mắt nhìn Tiết Nhân một cái:
- Ngươi giết chết giao long rốt cuộc là thân phận gì? Mà lại dẫn Tra Phi tới đây. Đừng nói hiện tại Đại trưởng lão không có ở nhà cho dù lúc này có ông ấy tọa trấn cũng khó có thể ứng phó với đại kiếp nạn này.
Thanh Giao Long Tra Phi!
Dương Phàm chấn động, cũng là âm thầm lo lắng. Tiết Nhân này nhưng lại gây họa như thế, chẳng lẽ giao long bị giết chết là con của Thanh Giao Long, nếu không cũng sẽ không dẫn tới đại nhân vật một phương, thống trị mấy triệu dặm hải vực này.
Tiết Nhân cũng lộ vẻ mặt sợ hãi cả gương mặt tái nhợt thân mình run bần bật. Các Kim Đan trưởng lão Thiên Nhạc Viên đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
- Ngươi dẫn tới họa diệt môn cho Thiên Nhạc Viên rồi...
Một vị tu sĩ Kim Đan cao tuổi, gần như chỉ thắng vào mũi hắn mắng. Tiết Nhân chỉ đành cúi đầu, trên mặt cũng lộ ra một tia bất đắc dĩ.
"VÙ! VÙ! VÙ! VÙ!..."
Đúng lúc này, ngàn vạn chiến sĩ yêu tộc bay tới Thiên Nhạc Viên. Nhìn thấy thân ảnh đông nghìn nghịt, có tới mấy ngàn tên. Đám chiến sĩ yêu tộc này đều thuần một sắc yêu thú tam cấp. thực lực có thể so với Trúc Cơ Kỳ, hơn nữa thân mặc áo giáp thượng phẩm cầm trong tay lợi khí công kích thượng phẩm mắt lộ ra khí thế sát phạt dữ tợn. Mấy ngàn chiến sĩ yêu tộc hình thành uy thế làm cho cả Thiên Nhạc Viên rơi vào trong bóng ma vô hình. Tai nạn như thế, so với đại nạn trên biển còn đáng sợ hơn gấp mười lần. Bởi vì bọn họ gặp phải không phải là hung thú thiếu linh trí không có tổ chức mà là một đội quân chiến sĩ yêu tộc từng trải qua tôi luvện trong máu lửa chiến tranh.
"Vèo! Vèo! Vèo!..."
Chiến sĩ yêu tộc rất mau bao vây tầng tầng lớp lớp thành lũy Thiên Nhạc Viên, cầm đầu là một tên yêu tộc hình người, có thể thấy được vảy trên đầu trong mắt lóe ra tia sáng màu lam.
Đây đúng là một con yêu thú biến hóa kỳ!
Yêu thú biến hóa kỳ có thể so với tồn tại bậc cao Nguyên Anh khủng bố. Phía sau yêu thú biến hóa kỳ này, còn đứng sừng sững mười tên yêu tộc nửa người nửa yêu, đều là yêu thú thực lực tứ cấp có thể so với Kim Đan bậc cao.
- Mở ra trận pháp! Mở ra trận pháp!
Nghiêm Xuyên cao giọng ra lệnh.
Từ Lập cười thảm một tiếng:
- Không có cơ hội rồi...
"Ầm!!!"
Yêu tộc hình người nọ từ trên trời hạ xuống, hung hăng đạp trên mặt đất, không ngờ làm cho lớp ngoài của thành lũy có thể so với thượng phẩm linh khí bị đạp xé ra một cái vết rách kéo dài ước chừng mấy trượng. Áp lực như núi theo đó đè ép xuống, làm cho các tu sĩ trên đảo hô hấp khó khăn.
- Vị tiền bối này xin hỏi ngài là...
Từ Lập khom người hỏi.
- Ta chính là hộ pháp của Thanh Giao Long điện hạ. Thanh Long tả hộ pháp Thái Lân!
Thanh Long tả hộ pháp!
Các tu sĩ khiếp sợ, người này cũng không phải là Thanh Giao Long Tra Phi chỉ là thủ hạ của hắn. Mà lúc này, chiếc xe ngựa cổ sắc Điêu Long do Lam Diễm Băng Câu kéo cũng chạy tới trên bầu trời Thiên Nhạc Viên.
- Chào mừng cửu điện hạ!
Thanh Long tả hộ pháp Thái Lân khom người nói.
Mọi người không khỏi ngưỡng mộ chiếc xe ngựa cổ sắc Điêu Long kia, mặc dù Thanh Giao Long trong xe ngựa chưa hề phóng ra chút uy áp gì nhưng áp lực và bóng ma trong lòng này, lại hơn xa uy thế của mấy ngàn chiến sĩ yêu tộc cùng yêu thú biến hóa kỳ trước mắt kia.
- Là ai, giết chết Tra Cương con của ta.
Trong xe ngựa cổ sắc Điêu Long truyền tới một thanh âm lạnh như băng tràn ngập lửa giận. Mọi người trên Thiên Nhạc Viên ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Nếu không nói, cả thành lũy, toàn bộ giết sạch.
Thanh âm kia càng phát ra lạnh như băng, cỗ sát ý đó nhập thẳng vào cốt tủy.
- Thanh Giao Long đại nhân chậm đã!
Một lão già Kim Đan vội vàng nói:
- Hung thủ là hắn!
Dứt lời hắn giơ ngón tay chỉ vào Tiết Nhạn.
- A!
Tiết Nhân bị dọa run lên vội vàng quỳ rạp xuống đất:
- Tha mạng! Đại nhân tha mạng!
"Cách cách!"
Rèm xe cổ sắc Điêu Long mở ra lộ ra một khuôn mặt anh tuấn sáng láng mà lạnh như băng, ánh mắt đó giống như ánh mặt trời khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào. Nhìn qua nam nhân anh tuấn này không khác gì tu sĩ nhân loại. Chỉ có điều trên người hắn có một cỗ khí tức khác biệt hẳn với tu sĩ nhân loại.
- Tốt tốt tốt!
Thanh Giao Long lạnh lùng quét mắt nhìn Tiết Nhân một cái, sau đó hạ lệnh:
- Bắt sống tên này người còn lại toàn bộ giết chết, ta muốn cho tất cả tu sĩ thành lũy, đều chôn cùng con ta...
Giọng nói của hắn giống như lệnh vua truyền xuống, tuyên án tử cho toàn bộ hòn đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.