Tiên Hồng Lộ

Quyển 5 - Chương 438: Oai phong của Tông sư!

Khoái Xan Điếm

30/08/2013



Trải qua nửa năm chỉnh đốn, Dương Phàm rốt cuộc xuất quan!

Những thứ thu hoạch được ở trong Thiên Lan Điện hắn đều đã sắp xếp và luyện chế một phen.

Giờ phút này, chỉ còn viên Lôi Linh Châu truyền thừa và Hoàng Long Quan có lai lịch thần bí mà thôi.

Đối với Lôi Linh Châu, Dương Phàm thật sự bất lực.

Nhưng Hoàng Long Quan, khi Dương Phàm mở ra thì phát hiện ra long uy và long khi lẫm lẫm khiến Hồn Căn của Dương Phàm cũng lâm vào một trận rung động.

Trước đây, Dương Phàm có thử qua mấy lần thì Hoàng Long Quan vẫn không có chút phản ứng nào cả.

Nhưng giờ phút này, hắn lại mơ hồ cảm ứng được Hoàng Long Quan đang kêu gọi rất khẽ.

Hắn chỉ cảm thấy rằng đây là một kiến bảo vật có giá trị không thua kém gì Lôi Linh Châu.

Thời kỳ Tiên Tần, trên toàn bộ đại lực có mấy kiện chí bảo long khí được tạo ra từ vô số thiên tài địa bảo và tài liệu trân quý.

Những chí bảo long khí này được xưng là Cửu Ngũ Chí Bảo Long khí, đại biểu Tiên khí thời kỳ Cửu ngũ chí tôn!

Điều này cũng là do Dương Phàm đọc được một ít cổ tịch mà biết khi rời đi Thiên Lan Điện.

Từ long khí mà Hoàng Long Quan phát ra thì nó thật sự có thể là một trong những Cửu Ngũ Chỉ Bảo Long Khí.

Ong~~~

Hoàng Long Quan đột nhiên rung động, bàn tay Dương Phàm nhẹ nhàng cầm lấy.

Từ trong Hoàng Long Quan mơ hồ như truyền ra từng trận rồng ngâm kinh hồn, có chút tương tự như tiếng rồng ngâm ở trong Thất Linh Hồ, nhưng vẫn có điểm khác nhau.

Ầm~~~~~~

Hoàng Long Quan từ trên tay Dương Phàm vang ra, một cỗ lực lượng rất lớn suýt nữa khiến hắn bị thương.

- Tại sao có thể như thế... Ta rõ ràng cảm giác được thuộc tính của nó giống như của ta. Hơn nữa còn cảm giác được một sự kêu gọi thân thiết!

Dương Phàm kinh dị vô cùng, có chút nghi hoặc lẩm bẩm.

Rất nhanh, hắn lại nghĩ tới những tin tức liên quan tới việc kế thừa linh bảo mà Linh Nguyệt từng nói tới. Hắn nhớ lại:

"Truyền thừa linh bảo, đặc điểm được thể hiện trong hai chữ "truyền thừa", chỉ có người có điều kiện tương ứng phù hợp mới có thể có được! Truyền thừa linh bảo có rất nhiều điều kiện. Hoặc liên quan tới thiên phú thể chất, hoặc liên quan tới thần thông công pháp... Còn có một số kế thừa linh bảo cần tới huyết mạch đặc thù! Ví dụ như thời kỳ Tiên Tần tạo ra Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí, cũng thuộc loại linh bảo truyền thừa. Nghe bảo chỉ cần có huyết mạch Tiên Tần Hoàng tộc hoặc là Chân Long Chi Khí mới có thể phát ra uy lực chân chính của nó..."

- Cần có huyết mạch Tiên Tần Hoàng tộc hoặc là Chân Long Chi Khí? Dương Phàm đột nhiên hiểu ra nguyên do trong đó.

Mặc dù thuộc tính của hắn cực kỳ phù hợp với Hoàng Long Quan nhưng lại không có được điều kiện thiết yếu để kế thừa sử dụng nó.

Huyết mạch Tiên Tần Hoàng Tộc?!

Đó chính là Vương triều từ thời thượng cổ, cho dù còn tồn tại huyết mạch này cũng sẽ không xuất hiện ở Thiên cầm Nội Hải hoặc ở Bắc Tần. Nếu là huyết mạch Tiên Tần Hoàng tộc thì nhiều khá năng sẽ xuất hiện ở hướng Đại Tần Vương triều hiện tại.

- Tuy nhiên Chân Long Chi Khí...

Vẻ mặt Dương Phàm lộ ra nét trầm tư...

Muốn nói Chân Long Chi Khí, Kim Giao Long trước kia cũng có một chút, còn nữa chính là Chân Long trong truyền thuyết.

- Nếu ta có được huyết mạch Long tộc thì với bí thuật Hoán Huyết Nghịch Mệnh Đại Pháp của Tiên Hồng Quyết, có thể dung nhập huyết mạch này vào cơ thể mình, có lẽ sẽ có được Chân Long Chi Khí!

Dương Phàm nghĩ tới một khả năng.

Nhưng để thi triển bí thuật này cần có đại lượng huyết mạch, thậm chí máu huyết cao đẳng.

Hắn cũng không đành lòng lấy Lưu Ly Hàn Tinh Xả làm thí nghiệm. Hơn nữa Hàn Tinh Xà cũng không phải là Long tộc. Dương Phàm cho rằng khí lực hiện nay của mình đã đủ cường đại, như thế cũng không cần lo lắng phương diện này.

- Xem ra việc kế thừa Lôi Linh Châu và Hoàng Long Quan cũng đành phải gác lại để ngày sau xử lý.

Dương Phàm vung tay lên, cho hai kiện trân bảo síêu việt mê bảo này vào trong Thương khố của Tiên Hồng không gian, trong lòng vẫn có chút không cam tâm.

Lôi Linh Châu thì thôi, thuộc tính không phù hợp lắm với hắn nhưng Hoàng Long Quan lại là thứ hắn có thể luyện hóa thậm chí sử dụng lực lượng Diễn Căn Kỳ có thể đánh ra uy lực rất lớn.

Chỉ tiếc, những hạn chế mà những tu sĩ đại thần thông đời trước áp đặt cho Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí cùng khiến hắn không thể vượt qua được.

Sau khi xuất quan, Dương Phàm lập tức triệu tập La Tu.

- Sư phụ rốt cuộc xuất quan. Như vậy chúng ta có thể... La Tu kinh hỉ nói.

Hắn cực kỳ mong muốn rời khỏi Mê Phong cốc. Thiên cầm Nội Hải có rất nhiều thứ phấn khích đang chờ đợi hắn.

- Đúng thế. Vi sư sẽ lập tức rời khỏi Mê Phong cốc, có thể mang ngươi cùng rời đi.

Dương Phàm gật đầu hỏi:

- Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa!

- Bẩm sư phụ, ta tùy thời có thể đi!

La Tu vui mừng nói, một thân khí thế Huyết Ma Đạo tự nhiên phát ra.

- Trước khi đi, ta cũng cần cáo từ trận pháp tông sư Cát Phong đã!

Dương Phàm trước để La Tu chuẩn bị mấy ngày.

Ba ngày sau, hai thầy trò đi về phía nơi Cát Phong cư ngụ.

- Dương đạo hữu, ngươi muốn rời đi sớm thế sao!? Những cường giả mới tấn chức Nguyên Anh Kỳ cũng cần ít nhất mấy năm mới củng cố được cảnh giới mà.

Cát Phong kinh ngạc nói.

Dương Phàm trịnh trọng nói:

- Thời gian của Dương mỗ cấp bách. Nếu còn kéo dài thì chỉ sợ tên Âm Hồn nhân kia sẽ tìm được thêm nhiều sự giúp đỡ!

- Ta có thể tiễn hai vị một đoạn đường đi!

Cát Phong cũng không giữ hai thầy trò Dương Phàm lại mà sẵn sàng đưa hai người ra khỏi Mê Phong cốc.

- Xin hỏi Dương đạo hữu, ảnh hưởng của trận pháp bên ngoài Mê Phong cốc này có ảnh hưởng với ngươi như thế nào?! Nửa năm qua, đối với trận pháp của cốc ta cũng có một phen cải thiện.

Cát Phong tủm tỉm cười hỏi

- Trận pháp?

Dương Phàm triển mở toàn bộ cảm quan. Dù là ở giữa không trung cũng có thể dung hợp nhất định với đại địa, trong thời gian ngắn hiểu rõ hư thật bốn phía.

- Cái này... Nếu là trước khi ta tấn chức, ảnh hưởng thật ra không nhỏ. Nhưng giờ phút này...

Dương Phàm hơi dừng lại một chút, không nói tiếp.

- Dương đạo hữu cứ nói thẳng không sao.

Cát Phong hiền hòa nói

- Ít nhất là trận pháp có phạm vi trăm dặm này không chút ảnh hưởng gì đối với Dương mỗ cả.

Dương Phàm đáp.

- Không có ảnh hưởng? Lời này là thật sao?

Cát Phong nheo mắt lại, có chút không dám tin tưởng.

Trận pháp bốn phía Mê Phong cốc này, qua nửa năm cải thiện của hắn, trừ Nguyên Anh đại tu sĩ thì những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường dù tiến vào cũng vị vây khốn một đoạn thời gian.

- Nếu là như thế thì Dương đạo hữu dẫn đường thử xem...

Tuy rằng Cát Phong rất hào sảng nhưng về mặt trận pháp thì dường như vẫn rất cố chấp.

- Được!

Dương Phàm liền đi trước dẫn đường.

- Chỉ một lát sau, Dương Phàm đã dẫn theo hai người phi hành được mười mấy dặm. Ảo trận bên ngoài Mê Phong cốc quả thật không ảnh hưởng gì tới hắn.

Thấy tình cảnh này, Cát Phong không khỏi thở dài nói:

- Không hổ là kỳ tài có một không hai, có thể khai sáng một cảnh giới tu luyện hoàn toàn mới. Dương đạo hữu thật sự có thể tự xưng là Tông sư!

- Tông sư?!

Dương Phàm giật này lên:



- Cái này thì không dám. Tuy rằng ta cũng mơ ước đạt được danh hiệu này nhưng khi chân chính đối mặt với nó cùng có chút chột dạ.

Cát Phong nhẹ nhàng nói:

- Dương đạo hữu chớ khiêm tốn quá. Chỉ luận về việc khai sáng một cảnh giới và công pháp mới, phóng nhãn khắp Nội Hải này, ngoại từà Thiên Thu Vô Ngân ra thì tất cả những Tông sư trong mấy vạn năm này, chỉ sợ không ai được như ngươi! Đây là lời nói thật tâm của lão hủ. Nếu đạo hữu còn khiêm tốn nữa thì ngược lại lại lại thiếu đi ý chí và khí phách của một đời Tông sư!

Dương Phàm nghe được nửa câu sau thì tâm thần chấn động.

"Không sai! Chính mình thiên tân vạn khổ (tốn hao bao công sức) mới đem Tiên Hồng Quyết thôi diễn ra một cảnh giới. Những cố gắng và tâm huyết trong đó chẳng lẽ là mơ!? Huống chi với thần thông và huyền ảo của Diễn Căn Kỳ thì phóng nhãn khắp Tu Tiên Giới cũng đủ để lừng lẫy cổ kim! Cứ khiêm tốn lại khiến hắn thành tiểu ngụy quân tử, hoặc là quá tự coi thường mình!"'

Lấy thực lực của Dương Phàm bây giờ, nhìn ra thì cũng có rất ít người có thể uy hiếp được hắn!

- Cát đạo hữu nói rất đúng!

Dương Phàm hít sâu một hơi, lòng dạ như mở rộng ra, đồng thời cùng tự lẩm bẩm!

- Đã bước vào Diễn Căn Kỳ rồi, ta cùng không phải là Dương Phàm trước đây nữa!

Tự tán công trọng tu, sau đó quật khởi như một kỳ tích, lại bị Tam u lão ma đuổi giết, trốn chết chạy tới Thiên cầm Nội Hải này!

Đây là lần đầu tiên Dương Phàm sinh ra hùng tâm tráng chí!

Dương Phàm cùng đã đủ ẩn nhẫn, che dấu đủ rồi!

Hắn có thể ẩn nhẫn nhất thời nhưng không thể hèn nhát một đời!

Cát Phong mơ hồ cảm nhận được tâm tình biến hoa của Dương Phàm, thầm than: "Sau Thiên Thu Vô Ngân, Nội Hải lại có một đời Tông sư danh chấn thiên cổ ra đời!"

- Đúng rồi! Công pháp mà Dương đạo hữu tu luyện có tên là gì? Cát Phong tò mò hỏi.

- Tiên Hồng... Tiên Hồng Quyết!

Dương Phàm không chút suy nghĩ, thanh âm vang lên.

Cái tên Tiên Hồng Quyết này lần đầu tiên hiện thế ở Thiên cầm Nội Hải này!

- Được, được, được! Chỉ mong lão hủ có thể nhìn thấy ngày mà Tiên Hồng Quyết vang danh thiên cổ! Dù sao cảnh giới mới này cùng là do Dương đạo hữu thôi diễn ở trong Mê Phong Cốc ta! Ha ha ha!

Cát Phong cười lớn, thậm chí có chút tự hào đã kết giao với thanh niên này. Có thể kết giao với một Thiên Thu Vô Ngân thứ hai khiến hắn vô cùng kích động!

- Ai, chỉ tiếc thọ nguyên của lão hủ cũng không còn nhiều, chỉ hơn trăm năm nữa... Ánh mắt Cát Phong đột nhiên hơi ảm đạm.

Dương Phàm cũng lộ ra vẻ trầm ngâm. Đột nhiên trong tay hắn xuất hiện một viên Duyên Thọ Đan, nhẹ nhàng nói:

- May có Mê Phong cốc che chở, Dương mỗ mới có thể bình yên tấn chức tới cảnh giới mới. Có viên Duyên Thọ Đan này tặng có Cát đạo hữu!

- Cái gì?! Đây chính là Duyên Thọ Đan...

Cát Phong nhận lấy Duyên Thọ Đan, hai tay không tự chủ được run run, vô cùng cảm kích Dương Phàm.

- Duyên Thọ Đan lão hủ nhận! Cát mỗ thiếu Dương đạo hữu một cái nhân tình... Cát Phong khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cũng chấp nhận một nhân tình này! Dương Phàm mỉm cười, cũng không hề chối từ.

La Tu ở một bên nghe hai đại cường giả cấp Nguyên Anh nói chuyện thì hoàn toàn rung động:

"Một công pháp vả cảnh giới hoàn toàn mới?! Không nghĩ rằng lần này ta lại có được một vị sư tôn như thế, lại là nhân vật cấp Tông sư cùng cấp với Thiên Thu Vô Ngãân!"

"Mặc dù lúc trước mắt Dương Phàm và những Nguyên Anh đại tu sĩ, cũng như những cường giả Chí Tôn của Nội Hải còn chênh lệch rất lớn nhưng với thời gian hắn tu luyện thì tiềm lực không thể hạn định!"

Lại phi hành thêm một lúc, ba người dần bay tới ngoài cốc.

Sương mù nhạt đi, có thể nhìn ra biển nước bên ngoài. Cát Phong thân là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, thần thức hơi đảo qua đã phát hiện có người mai phục bên ngoài nên nói:

- Có một gã yêu tu Biến Hóa Kỳ và hai gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Đạo hữu sợ là sẽ khó ứng phó, có cần ta hỗ trợ một tay không?

Vừa nghe có nhiều cường giả bên ngoài như thế, trong lòng La Tu kinh hãi.

- Chỉ cần một mình Dương mỗ chắc là đủ rồi, nếu không được thì Cát đạo hữu lại ra tay cũng không muộn!

Dương Phàm cười nói. Trong lòng hắn cùng có chút chờ mong, muốn thử xem bây giờ mình mạnh như thế nào?!

- Dương Phàm, hắn ra...

Dương Phàm vừa từ trong sương mù bước ra thì đã nhanh chóng bị Tam Đầu Ma Khuyển vốn đợi ở bên ngoài phát hiện ra.

Hưu~~~~~

Hai cường giả Nguyên Anh Kỳ khác là Âm Hồn thượng nhân và lão già mặt đen kia cũng nhanh chóng bay tới.

Ba cường giả cấp Nguyên Anh lập tức hình thành thế tam giác vây lấy Dương Phàm.

- Giết!

Hai gã cường giả Nguyên Anh Kỳ và một gã yêu tu Biến Hóa Kỳ nhất tề công kích.

Thực lực của Tam Đầu Ma Khuyển là mạnh nhất, một trảo hung hăng chụp tới. Một cỗ hàn quang chấn động không khí lập tức đánh về phía ngực Dương Phàm.

Âm Hồn thượng nhân và lão già mặt đen đều sử dụng pháp bảo công kích, chớp mắt đã đánh tới.

Hưu hưu hưu~~~

Ba đại cường giả đồng thời phát động công kích thì cường đại như thế nào! Thoáng chốc, Dương Phàm đã bị rất nhiều bụi bặm, hào quang, khí lãng bao phủ.

La Tu bị tình cảnh này dọa cho ngây cả người. Tốc độ của ba đại Nguyên Anh Kỳ thật sự quá nhanh, hắn còn chưa kịp có phản ứng.

Một lúc sau, khi bụi bặm dần tiêu tan thì thân hình một thanh niên với hai chân hơi cúi, cả người bị một tầng tinh quang màu vang đất bám quanh hiển lộ ra.

- Đây là công kích của các ngươi sao?!

Thanh âm của người thanh niên này thật bình thản nhưng lại như như một cơn sóng lớn ập vào vách đá, khiến cửa vào Mê Phong cốc làm vào yên tĩnh. Thân ảnh kia có vẻ vô cùng cao lớn, vững chãi.

Cửa vào Mê Phong cốc lâm vào một mảnh tĩnh mịch!

Vẻ mặt kinh hãi lo lắng trên mặt La Tu còn chưa kịp chuyển thành vui mừng.

Khuôn mặt già nua hiền từ của trận pháp tông sư Cát Phong cùng mạnh mẽ giật lên, sự kinh dị và rung động biểu lộ rõ ra ngoài.

Ánh mắt của Âm Hồn thượng nhân lộ ra vẻ kinh hãi, nghi hoặc, sắc mặt lão ngưng trọng nhìn sang Tam Đầu Ma Khuyển đang ngây ra như phỗng.

Mà lão mà mặt đen kia lại trợn mắt há hốc mồm!

Tiếng sóng biển vẫn vỗ ì oạp bên tai mọi người. Đúng là do dư ba đạt công kích cuồng bạo của ba gã cường giả Nguyên Anh Kỳ còn chưa chấm dứt.

Thân ảnh người thanh niên dần lộ ra khi bụi bặm dần tiêu tan vẫn có chút mơ hồ, không rõ.

Quanh thân Dương Phàm có một quang quyển màu vàng đất. Hắn đứng đó sừng sững như một chiến thần!

Trên người hắn, lộ ra khí tức hùng hậu, nặng như núi.

Thân ảnh vững chãi của hắn cùng với tiếng sóng biển phụ trợ khiến người ta có một cảm giác không thể công phá, làm thị giác cũng bị trùng kích.

- Đây là công kích của các ngươi sao...

Thanh âm của hắn rất khẽ, rất bình thản nhưng trong tiếng sóng biển ầm ầm kia vẫn vang lên rõ ràng trong tai những người xung quanh, giống như một tiếng sấm dậy.

-A~~~~

Sau khi a lên một tiếng, vẻ mặt La Tu lại trở nên vui mừng:

- Sư phụ... thật tốt quá!

Dương Phàm bình yên vô sự hiện ra trước mắt mọi người.

Nhưng mà khác hẳn trước đây, giờ hắn xuất hiện trước mặt mọi người với dáng vẻ ngạo nghễ, thần bí, không thể nắm bắt!

- Ngươi... Ngươi tấn chức Nguyên Anh Kỳ? Không thể nào?! Ngươi là một tên tu sĩ vừa bước vào Nguyên Anh làm sao có được thực lực như thể?!

Âm Hồn thượng nhân rốt cực phản ứng lại, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc. Hai tròng mắt nhìn Dương Phàm chằm chằm, tràn đầy âm lãnh và thù hận, càng nhiều là vẻ tham lam.

Vẻ mặt của Tam Đầu Ma Khuyển và lão già mặt đen cùng âm trầm, nhưng sự kinh hãi trong mắt thật khó che dấu. Tình cảnh vừa phát sinh thật sự khiến người ta tưởng rằng mình vừa gặp ảo giác, không phải là sự thật.

Thế cho nên làm cho người ta nghi ngờ rằng có phải đang ở trong mộng hay không!?

Thần quang trong mắt Cát Phong lóe ra, lộ ra vẻ hưng phấn, kích động và kinh hãi.

Sỡ dĩ hưng phấn kích động là vì hắn đang được chứng kiến thời khắc rất vĩ đại này.

Dương Phàm tấn chức Diễn Căn Kỳ rồi, thực lực còn cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Đồng thời, hắn cũng rất rõ ràng tình huống của Dương Phàm.



Rốt cục, Cát phong thở dài một hơi, đi ra khỏi đám sương mù nhàn nhạt ngoài cốc khẩu.

- Dương đạo hữu không hổ là nhất đại tông sư mới hiện, lão hủ thật sự bội phục! Cát Phong không kìm nổi tán thưởng, trong giọng nói thậm chí còn có chút tự hào.

- Cái gì?! Nhất đại tông sư?! Chỉ là mao đầu tiểu tử này...

Lão già mặt đen kia cười lạnh, vẻ mặt châm biếm. Dường như hắn bị hai chữ "Tông sư" kích động.

Một tên cường giả Nguyên Anh Kỳ tu luyện tới mấy trăm năm như hắn làm sao có thể dễ dàng thừa nhận một tên tu sĩ chỉ mới mấy chục tuổi là Tông sư?!

Điều này quá thật là chế nhạo và sỉ nhục đám cường giả Nguyên Anh Kỳ lâu đời như hắn!

- Đỡ của ta một kích!

Tay trái của lão già hoa lên một cái về phía sau, một mảnh huyễn quang màu đen mang theo gió lốc và sát khí vô hình lập tức đán về phía Dương Phàm.

Đồng thời, tay phải hắn lật lên, trong tay xuất hiện một cái hộp sắt nho nhỏ.

Một tay Dương Phàm đánh ra, lạnh lùng cười cười với lão già này, ống tay áo khẽ huy lên.

Phốc!

Một đạo tinh quang màu vàng nhạt lập tức hiện ra, giống như lưu quang, lập tức hóa giải một kích tùy tay của lão già mặt đen kia.

Lão già này cũng không cảm thấy bất ngờ, hộp sắt trong tay lão đột nhiên biến lớn gấp mấy trăm lần, hóa thành một hộp sắt khổng lồ như một ngọn núi nhỏ, từ trên trời áp xuống Dương Phàm.

Hộp sắt này không ngờ dài tới mười trượng, cao tới bốn năm trượng, từ uy thế là nhìn ra có sức nặng tới ngàn cân.

Đối mặt với công kích như thế của pháp bảo trọng hình, vẻ mặt Dương Phàm trở nên ngưng trọng. Hắn cũng không tế ra pháp bảo mà muốn thử nhìn một chút xem sức bật và lực lượng phòng ngự của Diễn Căn Kỳ như thế nào!

Hô~~~~~

Hắn hít sâu một hơi, Sinh Mệnh Lục Chủng phóng xuất ra sinh cơ và động lực. Hồn Căn cũng hóa thành lưu quang trong suốt nháy mắt dung nhập vào đại địa. Dưới chân hắn ngưng kết một tầng tinh quang màu vàng đất rất đậm.

Hắn cũng xuống tấn.

Chỉ chốc lát, hai chân Dương Phàm như đã cắm rễ, dung hợp với đại địa vậy.

Cơ nhục hắn bành trướng, cốt cách liên tục vang lên những âm thanh giòn tan. Một cỗ lực lượng ổn trọng như thái sơn từ trong cơ thể Dương Phàm sinh ra khiến không khí bốn phía cùng như bị ngưng trệ dưới áp lực lớn.

Mà lúc này, hộp sắt khổng lồ kia cũng mang theo uy thế và sức nặng hùng hồn ầm ầm đánh xuống. Khí thế của nó khiến không khí cũng dạt ra, nước biển cũng bị ép xuống mấy trượng.

-Phá!

Dương Phàm quát lớn một tiếng, một cánh tay lóe lên tinh quang màu vàng đất nồng đậm đánh ra một chưởng.

Tiếng hét lớn kia khiến cho lão già mặt đen khí huyết bốc lên, nước biển cũng như dậy sóng.

Một chưởng này giống như bành trướng gấp đôi, mạnh mẽ đánh thẳng vào chiếc hộp sắt đang mang theo áp lực đáng sợ kia. Một thanh âm trầm thấp vang lên giống như tiếng sấm nổ.

-Cút!

Dương Phàm đánh ra một chưởng này, cái hộp sắt giống như bùng nổ, bị một sức mạnh vô cùng cường đại đánh bay vứt trở lại.

Chiếc hộp sắt này trong mắt lão già mặt đen lập tức như phóng đại. Hắn gần như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì pháp bảo này đã oanh kích ngược lại hắn.

Lập tức, trước mặt hắn tối sầm, lực lượng mạnh mẽ đã đánh nát người hắn thành mảnh nhỏ, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể trốn thoát.

Mọi người chỉ thấy một điểm đen bị văng đi mấy trăm trượng rồi rơi vào trong mặt biển tối đen.

Bụp~~~~~

Hộp sắt như tòa núi nhỏ này đánh nát thân thể lão già Nguyên Anh Kỳ này, rồi kéo theo thi thể nát bấy kia rơi vào trong mặt biển.

Ngay cả một tiếng kêu thảm lão già này còn chưa kịp phát ra đã chết. Những kẻ mà chết bởi chính pháp bảo của mình như hắn có sẽ vô cùng uất ức! Ngay cả Dương Phàm còn chưa kịp biết tên lão già này thì hắn đã chết mất rồi!

Dương Phàm còn có chút không ngờ. Tuy rằng theo bản năng hắn đánh văng hộp sắt kia trở lại về phía lão già Nguyên Anh mặt đen này nhưng cùng không nghĩ tới đối phương lại dễ dàng bị giết chết như thế!

Thực tế thì lão già mặt đen này bị đập chết cũng chỉ là do nhất thời sơ ý mà thôi.

Hắn lấy pháp bảo trọng hình đi công kích Dương Phàm cũng từng thầm nghĩ rằng sẽ tha trụ đối phương rồi liên thủ với hai gã Nguyên Anh Kỳ còn lại đánh ra sát chiêu tiêu diệt Dương Phàm.

Nhưng biến hóa lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, Dương Phàm chẳng những có thể dễ dàng dùng nhục thịt đón đỡ pháp bảo của hắn, còn dùng một lực lượng khó tin nháy mắt đánh nó văng trở lại.

Một chút lơ là, quyết định sinh tử. Trong lúc bất ngờ, lão già mặt đen này đã bị chính pháp bảo của mình đập trúng. Đây có lẽ là Nguyên Anh bậc cao uất ức nhất của Tu Tiên Giới Thiên Cầm Nội Hải.

A~~~

Âm Hồn thượng nhân và Tam Đầu Ma Khuyển thấy tình cảnh này không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ. Miễu sát một gã Nguyên Anh bậc cao dù là có phần may mắn nhưng thực lực của Dương Phàm đã triển lộ ra rõ ràng.

Rống~~~~~~

Tam Đầu Ma Khuyển trong hoảng sợ, hồn thể hắc quang lóe lên, đột nhiên hóa thành một con hắc khuyển ba đầu cao hai ba thước. Mỗi cái đầu của nó có một con mắt màu sắc khác nhau, phân làm đỏ, đen và xanh.

Trong đó, con mắt màu đen ở giữa là thâm thúy nhất, khí tức phóng ra cũng đáng sợ.

Dương Phàm thấy tình cảnh như thế thì khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ ngưng trọng. Tam Đầu Ma Khuyển là yêu Biến Hóa trung kỳ, thực lực so với đám người Âm Hồn thượng nhân còn mạnh hơn không chỉ gấp hai lần. Dưới tình huống hóa thành bản tôn thì sức chiến đấu lại càng thêm đáng sợ. Con Tam Đầu Ma Khuyển này rống lớn một tiếng rồi như tia chớp bắn về phía Dương Phàm. Ba cái đầu lớn của con hắc khuyển này đồng thời phun ra quang diễm với ba màu khác nhau, uy lực kinh người.

-Đi!

Âm Hồn thượng nhân bắn ra một viên huyết châu âm khí lành lạnh, hóa thành một mảnh trường xà huyết sắc, lao về phía sau Dương Phàm tập kích.

Chính hắn lại luôn cảnh giác, giữ nguyên khoảng cách với Dương Phàm.

Âm Hồn thượng nhân vẫn với thủ đoạn đê tiện như cũ, hơn nữa phi thường giảo hoạt và tỉnh táo.

Dưới sự phối hợp công kích cường đại như thế, Dương Phàm cũng phất tay lên, bốn khối Phương Thiên Kim Minh hóa thành nhất thể, hình thành tường đồng vách sắt không thể xuyên qua, ngăn cản công kích như bão táp của Tam Đầu Ma Khuyển.

Ầm ầm ầm!

Thực lực của Tam Đầu Ma Khuyển quả nhiên không tầm thường. Dưới sự oanh kích của hắn, hào quang màu xanh và vàng của Phương Thiên Kim Minh nhanh chóng ảm đạm, mắt thấy không thể chống đỡ được lâu nữa.

Xem ra cường giả Nguyên Anh trung kỳ có thể tạo ra uy hiếp nhất định đối với Dương Phàm. May mà lần này cũng chỉ có một tên.

Xẹt~~~~~~

Phía sau lưng Dương Phàm đột nhiên xuất hiện một thanh niên lãnh khốc. Trên người người này có một cỗ ma khí ầm ầm tràn ra. Theo ma khí cường đại xuất hiện, lập tức đánh bay đi huyết châu của Âm Hồn thượng nhân.

- Tiểu bối vô sỉ.

Thạch Thiên Hàn cười lạnh một tiếng, thân mình đột nhiên lóe lên, xuất hiện trước người Âm Hồn thượng nhân, Ma Hoàng Kiếm cũng đồng thời được hắn sử dụng.

- Chạy!

Tên Âm Hồn thượng nhân này như đã sớm có chuẩn bị, Thạch Thiên Hàn vừa mới ra tay thì hắn đã lập tức nhanh chân bỏ chạy, huyết quang lóe ra bốn phía trong độn quang, tốc độ so với bình thường cũng nhanh gấp đôi.

- Giảo hoạt lắm!

Vẻ mặt Thạch Thiên Hàn vẫn lạnh lùng, chân đạp Tường Vân Ngõa, thân hình hóa thành một đạo u quang màu đen đuổi theo, nhanh chóng truy kích!

Sau khi Dương Phàm tấn chức Diễn Căn Kỳ, Cửu u Ma Công của Thạch Thiên Hàn đồng thời thăng cấp lên tới tầng thứ năm, có thể ngang trình với Nguyên Anh Kỳ. Chỉ là khi hắn tấn chức Nguyên Anh thì thân thể vẫn ở trong Tiên Hồng không gian cho nên ngoại giới không ai biết.

Tốc độc của Thạch Thiên Hàn vẫn nhanh hơn so với Âm Hồn thượng nhân.

Bá~~~~~

Chỉ chốc lát, ngân quang đã xuyên qua khoảng cách hai ba mươi trượng, xuất hiện ngay sau lưng của Âm Hồn thượng nhân. Ma Hoàng Kiếm mang theo kim duệ khí sắc bén và ma khí bá đạo được Thạch Thiên Hàn đánh ra.

Lập tức, một đạo kiếm quang màu đen như hắc long gào rít lao ra. Nó nhanh chóng đâm thủng lồng ngực của Âm Hồn thượng nhân. Kim duệ khí và ma khí bá đạo lập tức chấn nát thân thể hắn.

Hưu~~~

Một đạo u quang âm lãnh xuất hiện ở phía chân trời.

Không ngờ ngay khi Ma Hoàng Kiếm chém trúng thân thể hắn, Âm Hồn thượng nhân đã quyết đoán thi triển Nguyên Anh xuất khiếu, nháy mắt lao xa cả mấy trăm trượng.

Theo sau, hai tay Nguyên Anh bấm quyết, hóa thành một tia sáng màu đen, nhanh chóng xẹt qua thiên không, tốc độ nhanh tới khó tin.

Dưới tình huống bình thường, tốc độ phi hành của Nguyên Anh còn nhanh hơn so với bản thân tu sĩ rất nhiều, rất khó bắt giết. Hơn nữa, Nguyên Anh khi bỏ chạy còn có thể mang theo pháp bảo bản mạng.

Thạch Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng, thu lẫy túi trữ vật của Âm Hồn thượng nhân, thuận lợi chiếm hết chiến lợi phẩm. Tài sản của Nguyên Anh bậc cao quả không thể coi thường.

Đồng thời với đó, Dương Phàm và Tam Đầu Ma Khuyển đang giao chiến ở ngoài Mê Phong Cốc, nhìn qua tạm thời khó phân thắng bại.

Tuy nhiên, Dương Phàm thủy chung vẫn giữ nguyên vị trí, bộ dáng rất nhẹ nhàng.

- Toàn bộ chạy!

Đột nhiên Tam Đầu Ma Khuyên quát lớn một tiếng. Hơn một ngàn chiến sĩ yêu tộc ẩn nấp trong hải vực liền toàn bộ rút đi. Đồng thời, thân hình hắn mau chóng lui lại, hóa thành hình người, ôm quyền nói với Dương Phàm:

- Tại hạ chính là La Sát, một trong mười đại chiến tướng của Khổng Tước Vương. Lúc trước là do tên Âm Hồn thượng nhân mê hoặc cho nên mới mạo muội đắc tội, ra tay đối phó các hạ. Hết thảy đều là hiểu lầm, mong đạo hữu minh xét.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Hồng Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook