Quyển 2 - Chương 173: Sát khí tới!
Khoái Xan Điếm
09/04/2013
- Theo ví dụ trước đây, ngươi chỉ có không tới một thành cơ hội còn mạng sống vì Ám Huyết Vương Triều một khi tiếp nhận nhiệm vụ xác xuất thành công hoàn thành nhiệm vụ ám sát cao tới chín phần mười!
Vũ Văn Liệt ngưng trọng dị thường, lẳng lặng nhìn Dương Phàm.
''Ám Huyết Vương Triều?" Dương Phàm vẫn bình tĩnh như thường, hơi có chút kinh ngạc nói:
- Ta đúng là lần đầu tiên nghe nói về tổ chức thần bí này, ngay cả người tu tiên cũng có thể ám sát?
- Đúng vậy, tổ chức này vốn thuộc về Tu Tiên giới. Nghe nói thủ lĩnh là một người tu tiên bí ẩn như thần long thấy đầu không thấy đuôi không ai biết bộ mặt thật của hắn. Tấm Ám Huyết Lệnh này là phát hiện ở trước cửa đại viện của ngươi, lúc ấy nó cắm ở trên cửa. Lệnh bài này là phong cách hành sự của Ám Huyết Vương Triều.
Vũ Văn Liệt giải thích.
Dương Phàm im lặng lắng nghe, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lệnh bài màu đen trong Tay. Lệnh bài này dùng chất liệu đặc biệt ở Tu tiên giới chế tạo ra, cho dù dùng Bảo Khí ở giới thế tục cũng khó có thể làm hư hỏng cái này được.
Chỉ dựa vào tấm lệnh bài này, Dương Phàm đã có thể lường trước một hai phần thực lực của Ám Huyết Vương Triều.
- Trước khi tấm lệnh bài này xuất hiện, cao thủ ẩn núp trong vương phủ không có người nào phát hiện một chút manh mối gì sao?
Dương Phàm trầm ngâm một lúc rồi hỏi.
Lúc ấy vừa lúc hắn không ở vương phủ cùng đi với Trịnh lão tiên tới Thúy Vi Cư.
- Không có! Tà Ảnh ở gần ngay tại Hàm Trữ Cư, hắn chỉ có một loại cảm giác kỳ quái nhưng không có phát hiện ra manh mối gì.
Vũ Văn Liệt thật cũng không có giấu diếm, đương nhiên nói:
- Cường giả Tu Tiên giới đâu phải cao thủ thế tục có thể so sánh được. Huống chi địch nhân còn là Tổ chức Ám Huyết Vương Triều.
Dương Phàm gật gật đầu, trên thực tế chính là như vậy. Người tu tiên có pháp thuật và thần thông thiên kì bách quái nếu muốn che dấu ánh mắt của võ giả thế tục quả thật rất đơn giản. Tà Ảnh là cường giả Tiên Thiên cao minh nhất trong vương phủ. Hắn có cảm giác chứng tỏ địch nhân từng đi qua phạm vi cảm quan của hắn.
- Vương gia tìm ta đến là lo lắng an toàn của nhị quận chúa phải không?
Dương Phàm thẳng thắn nói.
- Đúng vậy! Tuy rằng Ám Huyết Vương Triều bình thường chỉ xuống tay nhằm vào con mồi mục tiêu, không liên lụy đến người ngoài. Nhưng ta làm phụ thân dĩ nhiên vẫn không thể đặt con gái vào chỗ nguy hiểm. Dược Sư ngươi thân là khách liêu của vương phủ cũng là đối tượng bảo vệ của Yến Vương Phủ, ta sẽ phái cao thủ âm thầm bảo hộ ngươi. Chỉ là ngươi không thể ở lại Hàm Trữ Cư.
Yến Vương nói thẳng không quanh co chút nào.
Nhưng thật ra Dương Phàm thích loại phong cách này, gật gật đầu:
- Ta có thể hiểu nổi khổ của Vương gia! Y quán của Dương mỗ đã xây dựng xong, ngày mai ta sẽ vào ở Y quán của mình.
- Dược Sư sẽ không lo lắng cho y quán của mình à? Trong Yến Vương Phủ có rất đông cao thủ bảo hộ dù sao so với ở bên ngoài cũng tốt hơn.
Vũ Văn Liệt nhẹ giọng nói:
- Ngươi thân là khách liêu của vương phủ, bổn vương có nghĩa vụ phụ trách an toàn của ngươi.
- Đa tạ hảo ý của Vương gia.
Dương Phàm mĩm cười:
- Muốn lấy đầu Dương mỗ, ta thật muốn nhìn một chút xem Ám Huyết Vương Triều này có bao nhiêu thực lực.
- Có cần ta phái người âm thầm bảo vệ y quán hay không?
Vũ Văn Liệt hỏi.
- Không cần! Tranh đấu của Tu Tiên giới, giới thế tục tốt nhất không nên tham dự vào.
Dương Phàm chuyển đề câu chuyện thản nhiên nói:
- Dương mỗ lúc này nhắc nhở. Trong thời gian này, Vương gia tốt nhất không cần phải bất cứ người nào tới đây!
Vũ Văn Liệt gật gật đầu, hắn cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này. Tu Tiên giới tranh đấu so với giới thế tục nguy hiểm đáng sợ hơn nhiều. Những người tu tiên đó đứng ở trên mây quyết định vận mệnh người ta, phàm nhân không thể đuổi kịp.
ở lại trong thư phòng hàn huyên vài câu. Dương Phàm đứng dậy cáo từ.
- Không biết Dược Sư mở y quán, đặt tên là gì? Ngày mai khai trương, có cần Yến Vương Phủ hỗ trợ phối hợp một chút hay không?
Yến Vương hỏi.
- Tiên Hồng Y Quán.
Thân hình Dương Phàm nhẹ nhàng lóe một cái liền biến mất trong thư phòng.
Vũ Văn Liệt đứng trong thư phòng, khẽ niệm bốn chữ: Tiên Hồng Y Quán.
Hắn không hiểu hàm nghĩa của hai chữ Tiên Hồng này lắm, chỉ âm thầm suy đoán đủ thứ.
Trở về lại chỗ ở, sau đó Dương Phàm lập tức gặp mặt Vũ Văn Hàm tỏ rõ một số chuyện với nàng.
- Hàm nhi hiểu, phụ vương đã nói cho ta. Dương đại ca nhất định phải cẩn thận an toàn cho mình.
Vũ Văn Hàm hơi có vẻ lo lắng.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Ta sẽ cẩn thận.
Đối với chuyện ám sát sắp gặp phải Dương Phàm cũng không có coi thường, nhưng trong lòng hắn vẫn bình thản. Thực lực bản thản hắn không tầm thường, nắm giữ không ít đòn sát thủ và con bài thần bí chưa lật, hơn nữa có cận vệ Hồ Phi cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đích thân tới cũng có sức để liều mạng.
về phần tu sĩ bậc cao, bọn họ đứng ở trên đám mây nhìn xuống chúng sinh, thường thường là không thèm hạ mình đi làm những loại chuyện mờ ám này. Cho nên, trong lòng Dương Phàm không có sợ hãi chút nào, tâm tình vô cùng bình thản ngay cả ý đối địch cũng không có.
Mang theo loại tâm trạng này, Dương Phàm trở lại nơi ở của mình. Vừa mở cánh cửa ra, tâm thần Dương Phàm rùng mình một cái liền chuẩn bị tế ra Pháp khí
"Vù!"
Một luồng hàn quang từ trong phòng bắn ra là một thanh ám khí hình trăng lưỡi liềm, mặt trên lóe ra một chút lục quang, hiển nhiên có bôi kịch độc.
"Đinh!"
Dương Phàm cong tay búng ra, thoải mái bắn văng ám khí này ra ngoài xong hắn ngưng thần nhìn vào trong phòng.
Đâu có người nào?
Đám sương sinh mệnh trong cơ thể Dương Phàm trong phút chốc dung nhập không gian quanh mình tiến vào Toàn Tri Mô Thức, nắm trong tay tất cả mọi tình huống trong khu vực.
Không có gì!
Trừ Dương Phàm cùng với người hầu trong sân ngoài ra không có người nào khác.
- Ồ?
Dương Phàm vào trong phòng liền phát hiện một cái cơ quan máy móc nhỏ bằng gỗ và kim loại chế tạo thành, mặt trên có một máy phóng ra vừa lúc có thể phóng ra ám khí. Hắn đi tới chuẩn bị cầm lấy xem. Tuy nhiên, ngay sau đó thân hình hắn chợt ngừng lại và lui ra khỏi phòng, sau đó cách không đánh tới một chưởng.
"Ầm!"
Một chút hào quang màu xanh nhạt đánh trúng cơ quan kia.
"Răng rắc!"
Ngay tức khắc trong cơ quan đó nổ bắn ra một đám lưỡi dao dày đặc lập tức bao phủ không gian phạm vi cả trượng.
"Vù! Vù! Vù! Vù!"
Mấy chục lưỡi dao thật nhỏ như mưa bụi bình thường, hóa thành điểm điểm hàn quang dày đặc, trong chớp mắt bắn trúng các nơi trong phòng, đâm vào vách gỗ cứng rắn phát ra hàng tràng tiếng
"Kịch kịch kịch".
Dương Phàm bắt đầu quan sát những lưỡi đao nhỏ này, không ngờ đều lấp lánh hàn quang. Hắn tùy tiện nhặt lên một cái quan sát phát hiện độc lực trên nó rất mãnh liệt đủ để dẫn tới tử vong cho tu vi dưới Luyện Khí hậu kỳ.
"Xem ra đây chính là vòng ám sát thứ nhất mang theo tính dò xét."
Dương Phàm lộ vẻ mặt dị sắc. Địch nhân chỉ đặt một cái cơ quan để vào trước cửa trong phòng. Một khi mở cửa sẽ kích động chốt mở, bắn ra ám khí thứ nhất che tai mắt người ta. Chờ con mồi ỷ y xem thường bước vào chạm tới cơ quan kia lúc đó sẽ dẫn phát sát thủ đáng sợ.
- Dược Sư đại nhân! có chuyện gì vậy?
Đúng lúc này người hầu ở trong sân nghe tiếng động vội vàng chạy tới.
- Không có việc gì!
Dương Phàm theo bản năng đáp.
TUY nhiên, thoáng cái hắn đột nhiên cảm thấy không thích hợp quay nhìn lại gã người hầu kia.
"Vèo!"
Hàn quang chợt lóe, trong tay gã người hầu đột nhiên bay vọt ra một kiện Pháp khí mơ hồ không rõ, dường như cái lồng phủ chụp tới đầu Dương Phàm. Dương Phàm biến sắc lập tức ngồi sụp xuống, Pháp khí kia hóa thành một luồng sáng lạnh mơ hồ bay xẹt qua đỉnh đầu của hắn.
Ngay sau đó, trong một bàn tay Dương Phàm nhiều ra một kiện Pháp khí, còn trên bàn tay kia nhiều thêm một hạt châu màu tím sậm, vật ấy là Độc bảo hắn luyện chế lúc ở Vụ Liễu trấn có thể giết người trong vô hình.
Trong lòng rùng mình, Dương Phàm lập tức rót pháp lực vào trong độc bảo, chỉ cần phát ra độc lực vô hình vô chất này, dưới Ngưng Thần KỲ chỉ sợ không ai có thể toàn thân thoát đi được.
Nhưng đúng lúc này, gã "người hầu" kia thân ảnh chợt lóe, ngay cả Pháp khí bắn ra cũng không thèm quản tới, thân hình nhoáng một cái hóa thành một đoàn hư ảnh phóng vọt về hướng phương xa, vượt nóc băng tường, thậm chí bay trên không trung, so với cao thủ võ lâm giới thế tục phải cao hơn mấy phần.
Một kích không trúng, lập tức bỏ chạy!
Thích khách này thật đúng là đủ quyết đoán. Dương Phàm cũng không khỏi thầm bội phục, nếu đối phương chỉ chạy chậm một chút, chỉ sợ đã bị độc lực vô hình trong độc bảo nhập thể rơi vào kết cục độc phát bỏ mình.
Một kích không trúng, lập tức bỏ chạv!
Thích khách này thật đúng là đủ quyết đoán. Dương Phàm cũng không khỏi thầm bội phục, nếu đối phương chỉ chạy chậm một chút, chỉ sợ đã bị độc lực vô hình trong độc bảo nhập thể rơi vào kết cục độc phát bỏ mình.
Tuy nhiên, ngươi thực nghĩ rằng mình có thể chạy thoát sao?
Dương Phàm lạnh lùng cười, khi gã "người hầu"' vừa chạy xa khoảng hơn trượng, hắn liền đuổi theo thân hình nhảy lên không trung. Từng tia hào quang xanh biếc lóe ra trên hư không, thân thể hắn không ngờ đặt chân bước đi mấy bước trên không trung, vượt qua khoảng cách mấy trượng.
Lăng Không Hư Bộ!
Đúng vậy là khinh công vô thượng trong truyền thuyết ở giới thế tục!
Từ lúc xem Vô Song cùng Yến Vương so đấu. Dương Phàm liền quan sát cách bọn họ dừng lại và di chuyển ngắn ngủi ở trong hư không. Hiện tại, lại thấy tên ám sát kia bỏ chạy nên thi triển thuật Lăng Không Hư Bộ, linh khí cấp bậc Ngưng Thần Kỳ trong cơ thể liền tự nhiên vận chuyển thành công phục chế môn võ học tuyệt thế này.
Gã người hầu nghe không gian phía sau có luồng gió đánh úp lại, dư quang khóe mắt hắn khẽ liếc nhìn một cái trong lòng hoảng sợ vội vàng lăn trên mặt đất mấy vòng.
"Vèo! Ầm!"
Pháp khí phi kiếm trong tay Dương Phàm, đánh trúng mặt đất phá thành một cái hố sâu đất đá văng tung tóe. Có thể thấy được uy lực của nó. Tuy nhiên cứ như vậy, phi kiếm của Dương Phàm cũng đâm sâu dưới mặt đất không thể lập tức thu hồi.
"Ầm!"
Gã thích khách đột nhiên sờ soạng thứ gì đó trong tay, một tiếng nổ mãnh liệt rồi sương mù bao phủ tại chỗ. Mà chính hắn không biết thi triển loại thủ đoạn nào, thân thể hư không biến mất.
Dương Phàm theo bản năng nhắm mắt lại lấy thần thức nhìn quét qua. Tốc độ phát động của thần thức so với Toàn Tri Mô Thức phải nhanh hơn nhiều. Kết quả, thần thức hắn bắt giữ được bóng dáng người này chạy trốn.
Kỳ quái chính là Dương Phàm cũng không có lập tức truy kích chỉ đứng tại chỗ nhìn theo. Thích khách thấy hắn không có truy đuổi theo, trong lòng thầm thở một hơi nhẹ nhõm. Một kích không trúng, lập tức bỏ chạy, đây là một trong nguyên tắc của sát thủ Ám Huyết Vương Triều khi thừa hành nhiệm vụ. Dương Phàm vừa rồi ở trong thư phòng thông qua nói chuyện với Vũ Văn Liệt. Đối với tư liệu đặc điểm cùng cơ bản của tổ chức này, đã có bước đầu hiểu biết.
- Sao... chạy đi đâu?
Gã sát thủ vừa chạy ra mấy trượng, phía trước đột nhiên xuất hiện một thiếu niên cực kỳ xấu, trong tay lấp lóe ra tia lửa lôi điện màu đỏ nhạt lóng lánh không ngớt. Lập tức, một áp lực kinh người đánh úp lại.
"Phốc!"
Một tia lôi quang rất nhỏ từ trong tay hắn bắn ra với tốc độ khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi trong chớp mắt đánh trúng thân thể gã sát thủ. Lập tức, thân thể sát thủ cứng đờ cả người run lên không thể động đậy. Dương Phàm đứng ở xa xa quan khán trên mặt hơi có chút bất ngờ không nghĩ tới Hồ Phi còn có một chiêu như vậy. Lôi điện thần thông ở tay trong hắn không chỉ có lực phá hoại cường đại mà còn có thể có năng lực khống chế như thế.
- Bắt hắn đem lại đây!
Dương Phàm đứng ở xa xa dùng thần thức truyền âm nói.
Trải qua một phen kết hợp như vậy, Dương Phàm quyết định để lộ một bộ phận thực lực. Bày ra thần thức của mình, không chỉ có để Hồ Phi thu hồi lòng khinh thị càng có thể phát huy tác dụng cận vệ của hắn hữu hiệu hơn.
Hồ Phi nghe vậy, giơ tay chụp vạt áo gã sát thủ xách bổng lên, bàn tay kia vỗ vào bụng hắn phong ấn pháp lực của hắn. Hai ba bước, Hồ Phi phi thân lại đây ném tên sát thủ xuống dưới chân Dương Phàm. Dương Phàm cũng không lưu tình chút nào một chân đạp trên ngực hắn cười lạnh nói:
- Một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ nho nhỏ, chỉ bằng vào ngươi cũng nghĩ đến ám sát ta? Dứt lời, hắn ngồi xuống đưa tay lột bỏ mặt nạ da người trên mặt sát thủ lộ ra một gương mặt tái nhợt, có vài nếp nhăn. Trên gương mặt có còn mấy vết thương, trong đôi mắt lộ ra vài tia tuyệt vọng.
- Ngươi mau nói ra là ai thuê ngươi tới giết ta?
Dương Phàm nhìn chằm chằm vào mắt hắn, phủ xuống một uy áp bức người, khiến cho tâm thần sát thủ này phát run lên, vẻ mặt sợ hãi nhìn Dương Phàm. Giờ phút này hắn mới hiểu rằng đối phương tất nhiên không phải là một gã Dược Sư Luyện Khí Kỳ đơn giản như vậy, chỉ bằng cổ tinh thần uy áp này, khẳng định đối phương đã bước vào Ngưng Thần Kỳ. Ám sát tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, cho dù cho hắn mười lá gan cũng không dám làm.
Giờ phút này, hắn hận thấu xương kẻ phụ trách tin tình báo trong tổ chức. Đối với đánh giá đo lường thực lực của một con mồi mục tiêu, chỉ một sai lầm nhỏ thì có thể làm thất bại toàn bộ nhiệm vụ. Huống chi trong tin tình báo lần này thực lực của mục tiêu cùng với thực lực thực tế, đâu chỉ kém ít lần?
- Ta là sát thủ chỉ phụ trách tiếp nhận nhiệm vụ, không biết là người nào thuê. Thanh âm khàn khàn từ trong miệng sát thủ phát ra.
- Đúng như thế à?
Dương Phàm nửa tin nửa ngờ nói.
- Cho dù ngươi tiến hành sưu hồn với ta cũng sẽ nói như vậy không hề có tác dụng
Gã sát thủ nhắm hai mắt lại dường như chờ chết. Đúng lúc này, thị vệ trong vương phủ nghe động tĩnh chạy lại đây. Rầm một tiếng, một đội mười mấy người thị vệ vương phủ chạy lại đây, vây chặt tên sát thủ nằm trên mặt đất.
- Đại nhân! Đây là chuyện gì xảy ra?
Thị vệ trưởng hơi khom người thi lễ hỏi.
- Hắn là một sát thủ, ý đồ ám sát bổn Dược Sư bị cận vệ của ta chế phục!
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Có cần giao hắn cho vương phủ xử trí không?
Thị vệ trưởng hỏi và sai thủ hạ của hẳn lấy dây trói lại.
- Không được!
Dương Phàm sầm sắc mặt xuống:
- Người này có yêu pháp thiếu chút nữa lấy mạng của ta không thể giao cho ngươi.
Dứt lời hắn hít một hơi ngưng thần, trong đôi mắt nở rộ ra một tia sắc thái kỳ dị, một dao động mịt mờ nhộn nhạo toát ra. Cùng lúc, lực lượng Tiên Hồng Quyết trong cơ thể hắn vận hành nghịch chuyển phát ra với phương thức không thể tưởng tượng.
- Cái này...
Gã Thị vệ trưởng không nghĩ tới Dương Phàm lại cự tuyệt. Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy một khí tức tử vong phủ xuống. Chờ hắn kịp phản ứng lại thì Dương Phàm đã tránh ra.
- Đã chết! Hắn đã chết rồi!
Một tên thị vệ cả kinh kêu lên.
Thị vệ trưởng đưa mắt nhìn, lập tức hoảng sợ chỉ thấy tên sát thủ vừa mới đây còn sống đàng hoàng, đã đổ máu thất khiếu mà chết.
Đã chết?
Hắn đã chết như thế nào?
Đám thị vệ đều toát ra một thân mồ hôi lạnh không tự chủ đều chuyển ánh mắt nhìn theo hướng Dương Phàm rời đi, trong mắt toát ra vẻ kính sợ thật sâu. Rất nhanh, bọn họ khiêng thi thể đi đồng thời báo cáo chuyện này lên tổng quản.
Lão tổng quản tự mình chạy tới, lập tức cho người khám nghiệm tử thi, hắn lại suốt đêm làm việc này rồi báo lên Yến Vương.
- Sát thủ?
Yến Vương trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Không nghĩ tới Ám Huyết Vương Triều nhanh như vậy đã phái người lại đây rồi.
- Tuy nhiên thực lực của Dương Phàm này cũng thật là sâu không lường được, hơn nữa bên người còn có một vị cận vệ Ngưng Thần Kỳ, Ám Huyết Vương Triều cũng là xem nhẹ thực lực của hắn.
- Vương gia! Nói như vậy, nhiệm vụ của Ám Huvết Vương Triều thất bại rồi thôi sao?
Lão tổng quản tò mò hỏi.
- Thất bại?
Yến Vương cười lạnh lắc đầu nói:
- Dựa theo lệ thường, đây chỉ là sát thủ vòng thứ nhất, còn có hai lần kế tiếp. Nếu có thể tránh thoát ba lượt ám sát, Ám Huyết Vương Triều mới có thể thu tay lại. Trừ phi người thuê tiếp tục trả thêm vào nhiều tiền tài hoặc là linh thạch của Tu Tiên giới.
- Còn có hai lần ám sát nữa à?
Dương Phàm trở lại trong phòng. Vuốt ve tấm Huyết lệnh bài trong tay, thì thào nói trong đôi mắt không có lo lắng càng không có sợ hãi ngược lại có vài tia chờ mong và hưng phấn. Hắn hiểu rằng gặp phải tình huống như vậy nhất định không thể lùi bước và sợ hãi dù chỉ là một tia ý nghĩ.
"Cứ một mực phòng bị, chung quy cũng không phải là biện pháp đối phó tốt nhất, chính cái gọi là "đâm trước mặt dễ tránh, bắn lén sau lưng khó phòng"'. Ta phải nghĩ một biện pháp đối phó mới được."'
Dương Phàm xoay chuyển ý nghĩ trong đầu rất nhanh liên tưởng đến buổi tối hôm nay ở Thúy Vi Cư gặp được nàng Điệp Liên kia. Điệp Liên ở biểu hiện bề ngoài xem ra là một cô gái thật bình thường, ngay cả Dương Phàm dùng thần thức dò xét cũng là kết quả như vậy.
Nhưng hắn luôn có cảm giác cô gái này không giống một phàm nhân. Theo vẻ mị hoặc độc hữu cùng với cơ năng sinh mệnh trong cơ thể trên người nàng đều có thể phỏng đoán một hai phần. Nàng này sắc đẹp thượng phẩm nhưng dường như tu luyện một loại mị thuật, làm cho Dương Phàm cảm nhận không được pháp lực trong cơ thể nàng. Còn có một người đáng ngờ đó chính là thiếu niên bất hạnh Thương Vân. Dương Phàm đối với người này cũng có chút hoài nghi. Tuy nhiên hắn có thể cảm nhận được tình cảm thân thiết trong ánh mắt Thương Vân kia có thể dẫn phát cộng minh linh hồn.
Vào đêm khuya, Dương Phàm ngồi xuống điều tức, bắt đầu tu luyện Cửu u ma công. Bởi vì pháp lực Tiên Hồng Quyết của hắn tấn chức tới Ngưng Thần trung kỳ, ma công phải theo đó tăng lên.
Cũng giống như trước đây, có cảnh giới Tiên Hồng Quyết làm cột chống đỡ nên Cửu u ma công tăng lên tốc độ rất nhanh, bất chấp công pháp này yêu cầu tư chất cùng ngộ tính rất hà khắc.
Đồng thời, Dương Phàm cũng phát hiện một tình huống, từ lần ngộ đạo ma khí trên linh tuyền ngày đó sau khi lĩnh ngộ tinh túy ma đạo hắn tu luyện thần thông ma công và ma đạo đều có một loại cảm giác như cá gặp nước.
Buổi sáng ngày hôm sau, Dương Phàm nhẹ thở một hơi thu hồi ma công, lực lượng Tiên Hồng Quyết dịu dàng thân thiết che dấu toàn bộ ma khí trong cơ thể. Đi ra sân, hắn phát hiện vương phủ lại cấp cho mình một người hầu mới.
Dương Phàm đánh giá tên người hầu này vài lần, mặt không đổi sắc thầm ghi nhớ khí tức trên người hắn, cũng chỉ là đề phòng vạn nhất. Nghĩ đến sát thủ hơn phân nửa sẽ không tái diễn trò cũ.
- Ta hôm nay sẽ rời Vương phủ. Ngươi cũng không cần phải hầu hạ ta.
Dương Phàm thu dọn một số đồ vật này nọ, đồng thời chào tạm biệt Vũ Văn Hàm sau đó rời vương phủ đi tới y quán của mình. Vừa đến y quán phát hiện học đồ cùng Dược Sư hôm qua tuyển nhận đều tới đông đủ.
Ngoài ra, trong y quán còn có một số thầy thuốc thế tục và một đám người phụ việc linh tinh. Giờ phút này, trong y quán truyền đến mùi thuốc ngạt mũi, rất nhiều người của vương phủ đang bắt tay vào làm công tác thu dọn cuối cùng.
Dương Phàm kiểm tra một vòng, phát hiện hết thảy đều xếp đặt dựa theo ý mình, hắn vừa lòng gật gật đầu. Ngay sau đó, hắn đi lên tầng năm y quán, thuộc về không gian tư nhân của riêng mình. Không gian bên trong tầng năm Y quán có giường, có thư phòng, cũng có phòng kho. Bên trong trang trí thập phần trang nhã, Dương Phàm vừa lúc thấy một tấm bảng hiệu nghĩ là quản sự vừa đưa tới
Thế là, Dương Phàm lấy ra từ trong túi trữ vật cây bút lông đặc biệt của Tu Tiên giới. Cầm cây bút lông lớn mặt lộ vẻ trầm ngâm. Dương Phàm lẳng lặng nhìn bảng hiệu trước mắt chậm rãi điều tức, vô tình trong vô thức lại tiến vào trong ý cảnh độc đáo của Tiên Hồng Quyết
Trong đầu pháp quyết cùng ký hiệu cổ xưa huyền diệu tối nghĩa của Luyện Khí Thiên. Ngưng Thần Thiên, bay phất phơ không ngừng, truyền ra tiếng vang thanh minh và kỳ diệu, mơ hồ thắt buộc vòng quanh một góc pháp tắc của vũ trụ hồng hoang nguyên thủy kia
Giờ khắc này, cảm quan của hắn rộng mở gấp trăm gấp ngàn lần, đám sương sinh mệnh trong cơ thể dung nhập mỗi một tấc không gian quanh mình, nảy sinh một loại cộng minh kỳ lạ cùng với vô cùng vô tận sinh mệnh mầm non trong thiên địa.
Thiên Nhân Mô Thức!
Tâm thần Dương Phàm rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.