Quyển 2 - Chương 104: Thần thức uy hiếp!
Khoái Xan Điếm
09/04/2013
Màn đêm buông xuống. Dương Phàm mặc hắc bào. mặt mang mặt nạ thần bí. dung nhập trong bóng đêm Vụ Liễu trấn. hắn tiến vào Toàn Tri Mô Thức. hiểu rõ trong phạm vi mấy trăm trượng từng làn gió thổi. từng cọng cỏ lay, thân hình hắn bay theo chiều gió như quỷ mị. người phàm giới thế tục khó có thể thấy được.
Trong lúc này. Dương Phàm phát hiện vốn những người không rõ thân phận theo dõi Vụ Liễu trấn kia. bỗng nhiên biến mất vô ảnh vô tung.
Đoạn Thời gian ngắn trước đây, lúc Phổ Ái Y Quán vừa mới khai trương, hắn phát hiện ở Vụ Liễu trấn không ít nhân sĩ khả nghi. trong đó hơn phân nửa là người của Dương Quang. Lý mập mạp phái tới theo dõi.
Ngoài ra. còn có người của Kinh đô Dương gia phái tới âm thầm giám thị.
Nhưng thời gian gần đây. nhân thủ của kinh đô Dương gia. không biết vì cớ gì dường như đều đã bỏ đi sạch.
"Tu Tiên Giới ở mặt ngoài bình tĩnh không sóng gió. kì thực ngầm chứa mưa gió biến đổi phong ba mãnh liệt. mặc dù là thế lực lớn như Kinh đô Dương gia. cũng không thể tránh khỏi..."
Dương Phàm suy nghĩ lướt qua trong óc, đoán định Kinh đô Dương gia có thể là do mối lo nào đó. không thể bận tâm tới chuyện bên này. Hơn nữa thế lực cỡ như Dương gia bảo chỉ là một tiểu gia tộc ở góc xa xôi của Ngư Dương quốc. và những tiểu nhân vật như mình... chỉ sợ căn bản là đối phương không để vào mắt
Không biết vì sao. đột nhiên hắn lại liên tưởng đến ma khí dần dần thức tỉnh ở u Lâm Vô Danh.
Ngày đó. hai tu sĩ Ngưng Thần Kỳ của Kinh đô Dương gia. vô cớ ngã xuống ở u Lâm Vô Danh. việc này khẳng định không phải dễ làm sáng tỏ. về phần Kinh đô Dương gia sẽ làm thế nào giải quyết việc này, Dương Phàm thập phần tò mò. trong lòng khó có thể đoán trước, nhưng cũng sẽ không ngốc đến quay lại chỗ Vô Danh u Lâm đáng sợ đó!
"Củ khoai lang phỏng tay này để tự Kinh đô Dương gia đi quan tâm. ta là một tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ tốt hơn là an tâm tu luyện cố gắng kinh doanh y quán. lặng lẽ ngưng tụ thực lực..."
Thân hình Dương Phàm dung nhập trong bóng đêm. không bao lâu liền rời khỏi Vụ Liễu trấn.
Đi đến một góc hẻo lánh. hắn đột nhiên tế ra thanh phi kiếm, trong tay đánh pháp quyết một cái. thân hình nhẹ nhàng bay lên đạp trên Thanh Phong kiếm.
"Vù vù!"
Phi kiếm ba thước bỗng nhiên nở rộ ra một vầng hào quang êm dịu. tăng lớn lên gấp đôi vừa vặn chứa Dương Phàm đứng ổn định trên nó.
Lập tức. Thanh Phong kiếm sáng rực mãnh liệt, "Vèo" một tiếng, bay lên không trung, chỉ vài lần hô bấp đã bay xa mấy trượng.
Đón từng đợt gió lạnh. một người một kiếm càng ngày càng bay lên cao. không bao lâu. cảnh vật trên mặt đất càng ngày càng nhỏ. ngay cả cây cối phòng ốc đều biến thành điểm đen.
Bay càng cao phạm vi tầm nhìn phía dưới càng rộng lớn.
Từ sau khi tán công. đây là lần đầu Dương Phàm bạo gan phi hành như thế.
Như cá vượt biển rộng. như chim bay trên bầu trời cao.
Giờ khắc này, hắn không còn là tên thiên tài ngã xuống, mà là Thạch Thiên Hàn: một ma đạo tu sĩ mới nổi lên.
Trong quá trình phi hành. trong cặp con ngươi đen nhánh của hắn ô quang lấp lánh. Trên người đầy sát khí. nhưng hàm chứa mà không để lộ ra. Trong đan điền ma khí thuần khiết không ngừng sinh sôi không ngừng vận hành.
Tuy rằng Dương Phàm chỉ có tu vi Luyện Khí Hậu kỳ, nhưng dưới chân Linh khí Thanh Phong kiếm, đã sớm tương liên với tinh thần hắn. cộng thêm cảnh giới linh hồn đã ngoài Ngưng Thần Kỳ của hắn. nên tốc độ phi hành cũng không chậm hơn bao nhiêu so với tu sĩ Ngưng Thần Sơ kỳ.
Khí tức ma đạo trên người Dương Phàm chỉ kéo dài một hồi sau đó Dương Phàm cố ý thu liễm lại. để tránh khiến cho một vài tu sĩ ở phụ cận chú ý. Dù sao ở khu vực Dương gia bảo cùng Vũ Vụ Sơn Trang này. vẫn là lấy chính đạo tu sĩ là việc chính.
Ước chừng phi hành một canh giờ. địa thế phía trước đã xảy ra biến hóa. mặt đất bằng phẳng dần dần xuất hiện gồ ghề lên xuống, nhiều thêm cảnh đồi núi, đường lộ cũng bắt đầu quanh co uốn lượn.
Nếu như đi đường bộ. không tốn một hai ngày. chỉ sợ rất khó tới Vũ Vụ Sơn Trang. Dương Phàm từng đi qua Vũ Vụ Sơn Trang một hai lần. đường xá không khó đi lắm. nên cứ bay theo đường cũ.
Khi phi hành. đến địa phương nào đó. phía trước truyền đến tiếng xé gió. cảm quan của Dương Phàm rất mạnh, hắn đi trước một bước tránh ra khỏi đường đi.
Không bao lâu. một luồng hào quang màu xanh nước thẳng đường bay đến. chỉ thấy một nữ nhân mặc cung trang ước chừng 27. 28 tuồi, dáng người xinh đẹp. đeo dải lụa bay phất phơ. theo phụ cận Dương Phàm bay qua. hai người cách xa nhau ước chừng mấy chục trượng.
Nữ nhân cung trang lộ ra vẻ tò mò liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái. thấy người nàv thần sắc lạnh như băng. có cảm giác lạnh lùng cách xa người ở ngoài ngàn dặm. trên người lại lộ ra một luồng sát khí lợi hại.
Dương Phàm đảo thần thức qua nàng này, hai tròng mắt đột nhiên sáng ngời. ngưng tụ thần thức. một luồng uy áp mãnh liệt đánh tới nữ nhân cung trang Ngưng Thần Trung kỳ đó.
Nữ nhân cung trang biến sắc. vội vàng thu liễm tâm thần. dưới uy áp cường đại của Dương Phàm. thân thể mềm mại của nàng thoáng khựng lại. cuối cùng cứng rắn kháng cự. chưa từng thất thố.
"Ngưng Thần Đại viên mãn!"
Nữ nhân cung trang mặt trắng bệch. vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Dương Phàm. kinh hô:
- Đạo hữu chớ hiểu lầm. tiểu nữ không có địch ý.
- Hừ!
Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, thu liễm thần thức. không hề liếc mắt nhìn xem nàng này một cái. vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ. ngự kiếm bay đi.
Thấy thanh niên sát khí lợi hại đáng sợ đó không động thủ. ngự kiếm bay đi. nữ nhân cung trang nhẹ thở một hơi. trên gương mặt ngọc vẫn còn dáng vẻ sợ hãi.
"Người này thật đáng sợ. tu vi sâu không lường được. hơn phân nữa là ma đạo tu sĩ sát phạt quyết đoán..."
Vừa rồi, nàng rõ ràng cảm nhận được uy áp thuộc về Ngưng Thần Đại viên mãn. nếu như giao chiến cùng địch nhân tầng lớp này. nàng căn bản là không có phần thắng, thậm chí rất có thể bị đối phương đánh chết.
Không dám dừng lại. nữ nhân cung trang vội vàng tăng tốc, đầu cũng không dám quay lại. nhằm phía xa xa bay đi. trong lòng còn cảm thấy không yên, lo sợ tên sát tinh đó sẽ truy đuổi tới.
Dương Phàm bay ra xa vài dặm. cũng nhẹ thở một hơi. thì thào nói nhỏ:
- Tu sĩ Ngưng Thần Trung kỳ, cường độ thần thức cũng không được tốt lắm. chẳng lẽ cảnh giới linh hồn của ta cũng không phải là cảnh giới hậu kỳ, mà là Đại viên mãn?
Hắn chậm rãi mở rộng thần thức. lập tức bao trùm phạm vi một dặm. trầm ngâm một lát. lại lẩm bẩm: "Xem ra cảnh giới linh hồn của ta còn cao hon so với trong tưởng tượng. Thần thức mở rộng một dặm này có lẽ đã là cực hạn của Ngưng Thần Kỳ rồi."
ở trong giao phong thần thức vừa rồi, Dương Phàm chủ động phóng ra. lập tức khiến cho nữ nhân cung trang Ngưng Thần Trung kỳ kia mất đi dũng khí chiến đấu. Đích xác. giữa Ngưng Thần Trung kỳ và Đại viên mãn trong đó. có chênh lệch thực lực thật lớn.
Đương nhiên, nếu thực sự đánh một trận. cho dù là năm tên tu sĩ Luyện Khí Hậu kỳ, cũng không chặn được tu sĩ Ngưng Thần Trung kỳ đánh giết.
Lại phi hành tiếp một canh giờ. cách Vũ Vụ Sơn Trang chỉ còn lộ trình mấy chục dặm. Dương Phàm hạ xuống một địa phương hẻo lánh không người, thu hồi Linh Khí. bắt đầu chậm rì rì đi bộ tới Vũ Vụ Sơn Trang.
Trời vừa mờ mờ sáng. là lúc Dương Phàm rời khỏi đường lớn. đi vào khu vực đồi núi núi rừng kéo dài không ngớt.
Đi được một lát. sắc trời sáng dần, trong tầm nhìn Dương Phàm đã xuất hiện một tòa sơn trang mông lung sừng sững ở giữa sườn núi. bao phủ dưới màn sương lạnh buổi sáng sớm. trong sơn trang to lớn tráng lệ. nhiều thêm vài phần thần bí cổ xưa.
Hắn biết. đây chính là Vũ Vụ Sơn Trang!
Vòng qua mấy gò núi, vượt qua một dòng sông nhỏ. Dương Phàm rốt cục đi tới sơn trang to lớn.
- Dương công tử mời vào! Chúng ta chờ ở đây đã lâu.
Khi hắn đi tới trước sơn trang, sớm đã có hai gã người hầu Luyện Khí Sơ kỳ. chờ sẵn ở đó. cung kính khác thường.
Dương Phàm hơi có chút bất ngờ. hai người này không ngờ có thể nhận ra hắn. Hắn ngưng thần chú ý nhìn. chỉ cảm thấy có hơi quen mặt.
Thì ra, hai người này là hai người hầu khiêng cáng hôm đó cùng đi theo Sở Ngọc Yên tới Vụ Liễu trấn.
Dương Phàm gật gật đầu. nói:
- Các ngươi dẫn đường đi!
Hắn cũng hiểu rằng Vũ Vụ Sơn Trang là một địa phương cấp bậc hơi sâm nghiêm, đối với huyết mạch khống chế cực kỳ nghiêm khắc. Người của Sở gia ở trong này tương đương với hoàng tộc quý tộc. các người tu tiên khác. không phải là đệ từ, khách liêu, thì là người hầu.
- Người đâu! Đón tiếp Dương còng tử vào sơn trang.
Trong đó một gã người hầu cao giọng quát.
Hắn vừa dứt lời. ngay tức thì có một cái kiệu lớn bốn người khiêng chạy tới.
- Mời công tử!
Gã người hầu cung kính nói trong mắt lộ ra vẻ tôn kính. Ngày hôm đó hắn cũng từng chứng kiến y thuật của Dương Phàm.
"Ngồi kiệu?"
Dương Phàm thoáng nao nao. nhưng cũng không khách sáo. nhấc chân bước vào bên trong kiệu. trong lòng thầm nghĩ: "Người của Vũ Vụ Sơn Trang này, thực đúng là biết hưởng thụ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.