Tiên Hồng Lộ

Quyển 2 - Chương 96: Thận trọng!

Khoái Xan Điếm

09/04/2013



Đôi mắt kia giống như mắt độc xà trong bóng đèm. một tia lãnh liệt quét về phía vị trí của Dương Phàm.

"Không ngờ dưới mặt đất này chôn dấu cơ quan tinh xảo như thế?"

Dương Phàm thoáng hồi hộp. hắn sơ ý một chút liền chạm tới cơ quan. dẫn phát vang lên tiếng chuông nhỏ.

Nếu là cấm chế khẳng định không Thoát khỏi cảm quan mẫn tuệ của Dương Phàm. nhưng đây lại là cơ quan không có một tia dao động linh khí nào. không tra xét rõ ràng tình huống dưới mặt đất, gần như không có khả năng phát hiện.

Ba!

Người canh trạm gác ngầm này diện mạo bình thường, ánh mắt sắc bén lướt qua chỗ Dương Phàm. Dò xét một hồi nhưng không phát hiện điều gì khác thường, sau đó lại bắt đầu chú ý tới phương hướng khác.

Dương Phàm toát ra một thân mồ hôi lạnh. thiếu chút nữa bị lộ.

Thì ra vừa chạm tới cơ quan kia. Dương Phàm phản ứng cực nhanh, lập tức thi triển Ẩn Nặc Thuật, thân hình dung nhập vào phiến hư không này.

Thuật ẩn nấp của Tiên Hồng Quyết thập phần cao minh. cảnh giới của Dương Phàm lại cao hơn tên trạm gác ngầm. cho nên hắn mới có thể tránh thoát Linh Nhãn Thuật điều tra của đối phương. Tuy nhiên, với hỏa hầu cùng cảnh giới của Dương Phàm hiện nay. khi Thi triển Ẩn Nặc Thuật thì không thể đi động và không thể thi triển pháp thuật, nếu không sẽ bại lộ thân hình ngay.

Trải qua một lần sơ hở như vậy, sau đó Dương Phàm cẩn thận hơn. thậm chí dung nhập sinh mệnh dưới đại địa.

Giờ phút này, đừng nói là cơ quan ngầm. cho dù là nhưng sinh vật bé nhỏ như con kiến, đều không thoát khỏi cảm quan của Dương Phàm.

Một cái... hai cái... ba cái...

Dương Phàm hút một ngụm khí lạnh thật sâu, bốn phía của trạm gác ngầm này lại thiết trí mười mấy cơ quan cảnh báo!

"Chủ ý này khẳng định là của tên cáo già Hồ Bán Tiên."

Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng, thoáng suy nghĩ một chút liền có thể đưa ra kết luận.

Hắn dần dần hiểu rõ. đêm nay không phải là một trận đấu đơn thuần giữa người tu tiên. mà là một trận đấu trí đấu dũng trong im lặng.

Mà đối thủ của Dương Phàm lại là một lão cáo già có thể là đẳng cấp gia gia của hắn. Bất kể là trí mưu. kinh nghiệm, cẩn thận. đối phương đều vượt qua tu sĩ bình thường.

Hô!

Dương Phàm hít sâu một hơi. đột nhiên trên người sinh ra một cỗ chiến ý vô cùng vô tận.

Giờ phút nàv. hắn đã không còn một chút ý khinh địch nào. hắn phải cố gắng đạt tới chiến thắng toàn cục. không thể lưu lại bất cứ sơ hở nào.

Bùm!

Trong khoảnh khắc đó. trạm gác ngầm cách Dương Phàm chỉ có ba trượng xạ, đột nhiên mềm nhũn ngã xuống đất. thất khiếu đổ máu mà chết.

Dương Phàm hiện ra thân hình. trong tay đang cầm một viên châu màu tím sậm.

Trong hạt châu tản mát ra một khí tức vô sắc vô vị. chỉ vài lần hô hấp đã tiến vào trong cơ thể tên canh gác ngầm. đầu tiên là làm cho máu của hắn đông lại. không khống chế được linh khí. sau đó xóa bỏ sinh cơ của hắn.

Hạt châu màu tím sậm này chính là thời gian trước đây. Dương Phàm dùng Lam Nguyệt Ngô Công, gốc Tử Lân Hoa các thứ tài liệu độc bảo quý hiếm luyện chế thành, chỉ cần rót vào bên trong một chút pháp lực rất nhỏ. là có thể làm cho độc lực tỏa lan bốn phía. thậm chí có thể bất chấp cả hướng gió.

Sau khi giết chết người canh gác ngầm này, sự tình liền dễ dàng hơn nhiều. Thân hình Dương Phàm nhoáng lên một cái. lợi dụng bóng đâm che dấu. nhanh nhẹn hướng tới trạm canh gác công khai của địch.

Vô thanh vô tức. Dương Phàm lên tới phía sau trạm canh gác. tránh khỏi vài cái cơ quan ngầm. cùng một phưong pháp dụng độc giết chết tên tu sĩ Luyện Khí Sơ kỳ này.



Cứ như vậy, Dương Phàm vô thanh vô tức diệt gọn hai tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ. hoàn thành một bước trọng yếu của nhiệm vụ lần này.

Một khi kinh động Hồ Bán Tiên cùng Lý mập mạp. nhiệm vụ của Dương Phàm và Lâm Chung đêm nay sẽ rất khó tiếp tục tiến hành.

"Xoạt xoạt!"

Dương Phàm hóa thành một bóng đen vượt tường vào bên trong trang viên Lưu gia.

Hắn có được thần thức cảnh giới của Ngưng Thần Kỳ trở lên. cho dù không tiến vào Toàn Tri Mô Thức. cũng có thể dễ dàng né tránh tầm mắt của Hồ Bán Tiên.

Cùng lúc đó. tên Lý mập mạp đã mò vảo tới khuê phòng của Lưu Mạn Hương. Hắn thò ngón tay đâm thủng giấy dán cửa sổ. rồi lấy ra một cái ống đồng đưa vào. hắn thổi vào trong phòng một luồng mê hương mờ nhạt.

Lâm Chung ở thật xa vẫn thấy rõ từng động tác của hắn. trên mặt không khỏi lộ vẻ ý sát phạt lạnh như băng, đưa tay vào trong túi trữ vật.

- Bình tĩnh.

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn. rồi một bàn tay khoát lên bờ vai của hắn ta.

- Công tử...

Lâm Chung hơi kinh hãi không nghĩ tới Dương Phàm có thể vô thanh vô tức đi tới bên cạnh mình. Bản lĩnh như thế cho dù là tu sĩ Luyện Khí Đại viên mãn. cũng rất khó làm được.

- Ta sớm đã an bài nữ nhân ngủ trong khuê phòng không phải là Lưu Mạn Hương, chỉ là một người hầu nữ.

Dương Phàm bình thản cười.

- Người hầu nữ?

Lâm Chung ngẩn ra:

- Vậy chẳng phải sẽ để tên Lý mập mạp kia chiếm hết tiện nghi sao?

- Ha ha!

Dương Phàm lộ ra vẻ tươi cười quỷ dị không thể tả được:

- Ai chiếm tiện nghi của ai. điều này còn khó nói đây.

Lâm Chung lộ vẻ mặt cổ quái nói:

- Nếu công tử đã có an bài vậy ta an tâm rồi!

- Ngươi phải nhớ kỹ, LÝ mập mạp là ngoại tôn mà lão tổ Dương gia bảo thương yêu nhất. Người này bây giờ không thể chết được. nếu không tất nhiên sẽ dẫn tới tai họa chết người cho chúng ta.

Dương Phàm căn dặn.

Bởi vì LÝ mập mạp hiện tại vừa là địch nhân vừa là bằng hữu. những người như vậy một khi chết đi. Dương gia bảo phải truy tra hung thủ. cũng sẽ tìm hiểu nguồn gốc sự việc. Đến lúc đó. bất kể là Dương Quang. Hồ Bán Tiên. hay là Dương Phàm. Dương Lỗi đều sẽ không dễ chịu.

Trước khi thực lực còn không đủ cường đại để chống lại Dương gia bảo. Dương Phàm sẽ không hạ sát thủ với Lý mập mạp.

Mục tiêu chân chính của hắn là Hồ Bán Tiên, người này tâm kế ác độc. cáo già xảo quyệt, làm việc không từ thủ đoạn. uy hiếp của hắn so với Lý mập mạp khoa trương ầm ĩ kia phải lớn hơn nhiều.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lâm Chung và Dương Phàm. Lý mập mạp phun vào mê hương, đợi một lúc. sau đó liền ngông nghênh mở cửa phòng đi vào. Sau khi đóng cửa. hắn đi đến bên giường, từng đợt từng đợt ôn hương mê người làm cho tim Lý mập mạp đập nhanh hơn. còn nuốt nuốt nước miếng.

- Hắn đi vào rồi!?



Lâm Chung Thấp giọng nói.

- Chờ một lát.

Dương Phàm bình tĩnh nói.

Thời gian qua chừng mấy lần hô hấp. trong phòng mơ hồ truyền ra một hồi tiếng rên rĩ. Mấy người ở đây đều là người tu tiên. nên nghe thực rõ ràng.

Hồ Bán Tiên ở trong trang viên, ánh mắt dò tra bổn phía. canh chừng thay Lý mập mạp. Nghe một hồi tiếng rên rĩ rất nhỏ như vậy, trên mặt không khỏi lộ vẻ chế giễu.

- Ngươi đi ra phía sau chiếu ứng. để phòng ngừa Hồ Bán Tiên chạy trốn.

Dương Phàm bảo Lâm Chung thật cẩn thận lùi ra ngoài tường cách Hồ Bán Tiên mấy chục trượng, đồng thời sử dụng thần thức chỉ lộ tuyến cho hắn. để tránh thoát tầm mắt của Hồ Bán Tiên.

Rất nhanh, khi hết thảy đều an bài thỏa đáng, lúc đó, trong lòng Dương Phàm hơi ổn định lại.

Hồ Bán Tiên canh chừng trong trang viên, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn quét bốn phía. thập phần cảnh giác. nghe từng đợt tiếng rên rĩ nho nhỏ kia. trong lòng hắn lại có chút bất an. Hắn cảm giác Lý mập mạp gây ra động tĩnh có hơi lớn tiếng.

Theo lý thuyết, cửa phòng đã đóng lại hiệu quả cách âm cũng không kém. Cho dù Lý mập mạp không kiêng nể gì đi nữa. cũng sẽ không làm ra động tĩnh lớn như vậy, đến mức để người bên ngoài có thể nghe được một ít động tĩnh.

Đang lúc hắn nghi hoặc khó hiểu. đột nhiên một bóng người hiện ra trong tầm mắt của hắn.

Đúng là Dương Phàm!

Dương Phàm cười tủm tỉm nhìn hắn một cái. rồi cũng không để ý tới hắn. lập tức đi đến gian phòng Lý mập mạp ở trong đó.

- Đứng lại!

Hồ Bán Tiên khẽ quát một tiếng, cũng coi như thông báo cho tên Lý mập mạp đang hành lạc ở bên trong.

- Ha ha!

Dương Phàm không động tâm chút nào. vẫn đưa lưng về phía hắn. đi đến cửa phòng nhẹ nhàng đẩy một cái. mở toang cánh cửa ra...

Lập tức. truyền ra một tràng tiếng thở dốc và tiếng động "cạch cạch". Lý mập mạp vẻ mặt dữ tợn. sắc mặt đỏ thâm, đang hì hục quấn lấy một nữ nhân trần trụi trên giường, dường như không nghe đến động tĩnh bèn ngoài.

Ánh mắt Hồ Bán Tiên chợt ngưng tụ, rồi đột nhiên thấy được dung mạo của nữ nhân.

Không phải Lưu Mạn Hương!

Không xong. bị lừa!

Hơn nữa. khi hắn nhìn đến bộ dáng của nữ nhân đó sắc mặt lập tức ngẩn ra.

Nữ nhân đó thật không cần dùng từ nữ nhân để hình dung. không ngờ lại là một thiếu phụ xấu xí già hơn bốn mươi tuổi. trên gương mặt rỗ chằng rỗ chịt trát đầy phấn. bên miệng còn có một nốt ruồi bằng hạt đậu. thể hình tay chân phát triển, so với nam nhân bình thường còn cường tráng hơn gấp mấy lần.

Giờ phút nàv. thiếu phụ mặt rỗ đang ngồi trên bụng LÝ mập mạp ở trên giường, mặt đầy vẻ hường thụ. trong mắt lộ ra lửa dục mãnh liệt.

"Gừ gừ..."

Chiếc giường trong khuê phòng không chịu nổi gánh nặng. lắc lư một trận. phát ra tiếng kêu "cót két... cót két..."

Hồ Bán Tiên sửng sờ chết lặng!

Xa xa Lâm Chung đang ẩn mình cũng trợn tròn mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Hồng Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook