Tiên Hồng Lộ

Quyển 6 - Chương 581: Thánh Tôn Cổ tộc

Khoái Xan Điếm

27/08/2013

- Một phần?

Dương Phàm vô cùng kinh hãi, khó có thể tin được: thấp như thế?

Theo hắn biết, thủ vệ trong Tinh Thần Tháp này, chỉ riêng bên ngoài ít nhất cũng mười mấy người.

Những thủ vệ này đều là cấp bậc Nguyên Anh đại tu sĩ, liên hợp nhiều cường giả như vậy, chàng lẽ còn không thể nào vây giết được?

- Đúng vậy, một phần tuyệt đối không ít, chênh lệch tầng thứ khó có thể dùng số lượng bù đắp. Cho nên rất khó, rất khó.

Vũ Văn Hâm ánh mắt sáng nhìn thẳng vào Dương Phàm, giống như đang báo cho hắn điều gì đó.

Dương Phàm tự nhiên sẽ không hoài nghi lời Vũ Văn Hâm, cơ bản sẽ tin tám chín phần.

- Dương đại ca, huynh dự định ở lại Tinh Thần Tháp bao lâu? Hâm nhi càng hy vọng huynh ở chỗ này mấy chục đến trăm năm.

Vũ Văn Hâm ngậm cười nói.

- Không, ta còn chưa hoàn thành mục đích tới cực bắc, còn chưa tìm được đầu mối Thiên Nhất Hồn Thủy.

Dương Phàm lắc đầu, bảo hắn ở lại Chiêm Tinh Tháp trăm năm, hiển nhiên là không thể nào.

- Vậy Dương đại ca cứ ở lại mấy ngày, cùng nhau ôn chuyện cũ.

Vũ Văn Hâm không còn ỷ lại Dương Phàm như trước đây, nhưng kính ý trong mắt vẫn luôn có.

- Được.

Dương Phàm gật đầu, liền tạm thời ở lại Tinh Thần Tháp.

Mấy ngày sau, Dương Phàm dành thời gian ôn chuyện cũng Vũ Văn Hâm, để nàng hỗ trợ dự đoán một chút chuyện.

Đương nhiên, tâm thần pháp lực Vũ Văn Hâm có hạn, một ngày tối đa chỉ hỗ trợ hắn dự đoán mấy người, bằng không sẽ trả giá rất lớn.

- Dương đại ca, huynh thật là giỏi, ngay cả Thánh cô bói toán phải thừa nhận trả giá cũng bị huynh khôi phục được.

Vũ Văn Hâm vẫn luôn thán phục y thuật của Dương Phàm.

Xét thấy y thuật siêu phàm của Dương Phàm, Vũ Văn Hâm liền thỉnh cầu hắn phục hồi cho các chiêm tinh sư lão thành ở Chiêm Tinh Tháp.

Các chiêm tinh tế sư này, trong đời nhiều lần bói toán, thân thể chịu gánh nặng rất lớn, trả giá rất đắt.

Đối với chuyện như vậy, tự nhiên Dương Phàm sẽ không cự tuyệt.

Tuy rằng hiện giờ trị liệu một người đối với hắn gần như không có chút tăng lên gì, nhưng muỗi nhỏ cũng có thịt.

Không tới mấy ngày, đông đảo chiêm tinh tế sư trong Tinh Thần Tháp vô cùng cảm kích Dương Phàm, càng tăng thêm mấy phần hảo cảm.

- Không ngờ tới Dương đạo hữu còn nhiệt tình hỗ trợ như vậy.

Nguyệt tế sư cũng thường tới tìm Dương Phàm, cười hì hì nói.

Ngày thường, nàng thân là Thánh cô Chiêm Tinh Tháp, thân phận cao thượng gần với Tinh Tôn.

Theo Dương Phàm biết, Nguyệt tế sư cũng là Tinh Tôn đời trước Chiêm Tinh Tháp, hiện giờ là Thánh cô.

Nữ tử này thần thánh cao quý, mờ mịt thần bí, làm người ta có cảm giác không với tới, tự ti mặc cảm.

Thế nhưng lúc ở cũng Dương Phàm, Nguyệt tế sư vẻ mặt ôn hòa, thỉnh thoảng hé miệng cười duyên, ánh mắt khi thì tránh né, lộ ra thần thái tiểu nữ nhi.

Lòng đa tình tràn lan Dương Phàm lại có dị động, còn may hắn cầm giữ được. Lại nói Nguyệt tế sư này hành động đoan trang thánh khiết, chú trọng lễ tiết, không chấp nhận ngôn ngữ bất chính nào, thỉnh thoảng tiếp xúc tứ chi một chút, đều rất mẫn cảm, lập tức kéo lại khoảng cách.

Nếu không phải trên người có sứ mệnh sống lại phụ thân, Dương Phàm cũng không ngại kéo gần quan hệ với cô gái này.

Rốt cuộc, ở lại Chiêm Tinh Tháp bốn năm ngày, Dương Phàm từ biệt với Vũ Văn Hâm.

Ngày chia tay, mười mấy vị chiêm tinh tế sư Tinh Thần Tháp, kể cả Tinh Tôn Thánh cô, đều tiễn biệt Dương Phàm.

Chúng chiêm tinh tế sư tràn ngập cảm kích và hào cảm với Dương Phàm.

- Dương đạo hữu, Chiêm Tinh Tháp vĩnh viễn hoan nghênh vị khách quý ngài.

Nguyệt tế sư khẽ mím môi, lời nói chân thành tha thiểt, đồng thời ánh mắt lộ ra tình cảm ôm ấp phức tạp khó hiểu.

- Dương đại ca bảo trọng.

Ánh mắt Vũ Văn Hâm sâu xa cơ trí thấp giọng nói:

- Trên đường cẩn thận.

Trên đường cẩn thận.

Bốn chữ này, lập tức làm Dương Phàm sinh ra cảnh báo.

- Hâm nhi cũng bảo trọng, phụ vương muội ở xa tại Ngư Dương Quốc, vẫn luôn nhớ mong muội.

Trước khi đi Dương Phàm đề cập tới Yến vương.

- Ừ, xin Dương đại ca trở về, nhanh chóng giao vật phẩm kia cho phụ vương.



Vũ Văn Hâm gật đầu, ánh mắt sáng lóe ra tinh quang.

- Ta đi đây.

Dương Phàm hít sâu một hơi, không chút dừng lại, hóa thành một dải sáng xanh lục, chợt lóe nhập vào chân trời.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Nguyệt tế sư khẽ thở dài:

- Một dị số trong thiên địa, có thể biến tất cả thành có thể

- Hy vọng đại ca có thể thuận lợi ứng phó được một hồi nguy cơ kế tiếp.

Vũ Văn Hâm lại thở dài yếu ớt.

- Nguy cơ?

Nguyệt tế sư vẻ mặt lộ ra thần sắc lo lắng:

- Vì sao Tinh Tôn không nghĩ cách cho hắn tránh thoát.

- Không thể tránh né. Ta sớm biết Dương đại ca sẽ không cam nguyện ở lại Chiêm Tinh Tháp trăm năm.

Vũ Văn Hâm mắt sáng sâu xa, tràn ngập cơ trí.

Thẳng đến khi các chiêm tinh tế sư khác đều rời đi, nàng cùng Nguyệt tế sư còn ở trên đỉnh Chiêm Tinh Tháp, nhìn về phương hướng xa xôi.

Dương Phàm rời khỏi Chiêm Tinh Tháp, lập tức nhắm thẳng hướng Băng Tuyết Tiên Vực.

Dọc theo đường đi, tâm thần hắn tập trung, bảo trì cảnh giác ứng phó.

Trước khi chia tay, Vũ Văn Hâm nói bốn chữ "trên đường cẩn thận", làm cho trong lòng Dương Phàm sinh ra cảnh báo.

Trong lòng hắn đã suy đoán được vài thứ.

Tần Quang Đức không thể hạ ra tay với hắn ở Chiêm Tinh Tháp, như vậy rất có thể sẽ ra tay chặn ở bên ngoài.

Trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ:

"Ngay cả tu vi của ngươi có cao tới đâu, cũng không thể nào vượt đến Hóa Thần được."

Kỳ quái là hắn phi hành một đường, từ Cực Bắc Chi Tâm bay trở về nội vực cực bắc, lại không có bất kỳ khí tức nguy hiểm gì, ngay cả nửa bóng người cũng không đụng tới.

"Lẽ nào người này buông tha rồi, hay là trở lại tộc tìm trợ giúp?"

Dương Phàm rất là kỳ quái.

Phi hành hai tháng sau, mắt thấy đi thêm mấy vạn dặm là có thể đến Băng Tuyết Tiên Vực.

Thẳng đến lúc này, vẫn không thấy Tần Quang Đức hiện thân.

Dương Phàm không khỏi hoài nghi, đối phương có phải thật sự tạm thời buông tha hay không.

"Chẳng lẽ đối phương mai phục ở Băng Phách Tông, đợi ta quay về tông, sau đó phát động chém giết sấm sét?"

Trong lòng Dương Phàm nghi hoặc trùng trùng, nhưng nghĩ lại thì không thể nào, nên biết rằng Băng Phách Tông có Thái thượng trưởng lão nửa Hóa Thần kỳ tọa trấn, cũng không phải dễ chọc.

Tiếp tục bay về phía trước, đã mơ hồ thấy được Băng Tuyết Tiên Vực.

Lúc này, Dương Phàm thoáng thở dài một hơi.

Băng Tuyết Tiên Vực là vùng đất dày đặc tu sĩ, tồn tại rất nhiều nhân tố khó có thể nắm bắt, không phải là nơi giết người đoạt bảo.

Muốn ra tay, ở sông băng vắng bóng người, là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà trong lòng Dương Phàm vừa thả lỏng, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ nguy cơ, toàn sống lưng chợt phát lạnh.

Nguy cơ sát ý, khi không hiện ra.

- Bản vương chờ ngươi đã lâu rồi.

Một tiếng nói tràn ngập khí phách vương giả truyền đến.

Dương Phàm thất kinh, vội mở ra thần thức, bao phủ phạm vi một trăm tám mươi dặm, nhưng không bắt được hình bóng nào.

Hắn liền biết, phạm vi thần thức đối phương cực rộng, có khả năng siêu việt Nguyên Anh kỳ, đạt đến Hóa Thần kỳ trở lên.

Ngay lúc hắn nghi hoặc, một cỗ thần thức mạnh mẽ hóa thành áp lực vô cùng, bỗng nhiên đánh tới.

Phốc!

Thân thể Dương Phàm run lên, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu.

Ngay lúc kinh hãi, Dương Phàm chậm rãi hạ xuống đất, Hồn Căn dung hợp đại địa, thừa nhận cỗ thần thức vô cùng vô tận áp bách.

Người này thật đáng sợ!

Không biết thân ở bao xa, chỉ dựa vào thần thức trùng kích, là có thể làm mình bị thương.

Lực lượng cỗ thần thức này, hoàn toàn đạt tới Hóa Thần kỳ, thậm chí có thể còn mạnh hơn cả Thái thượng trưởng lão Băng Phách Tông.



"Lẽ nào người này cũng như Khương Trường Phong, cảnh giới linh hồn ít nhất cũng ạt đến Hóa Thần kỳ."

Dương Phàm hít sâu một hơi, Hồn Căn trói chặt đại địa, sử dụng lực lượng cuồn cuộn không ngừng.

Sinh Mệnh Lục Chủng cũng phân hoá thành vô số dòng xanh lục, hội tụ trên Hồn Căn.

Chỉ trong mấy hô hấp, thần thức bị thương rất nhỏ trước đó liền khôi phục.

- Hả?

Vẻ kinh dị của Tần Quang Đức, truyền tới từ mấy trăm dặm xa:

- Thể chất của ngươi là gì, lẽ nào là huyết mạch cao quý truyền thừa từ một tộc thượng cổ nào đó?

Thế nhưng, lão chưa từng nghe có loại huyết mạch nào, có lực khôi phục biến thái như vậy.

Huyết mạch hoàng tộc Tiên Tần trên người lão, là huyết mạch nổi bậc nhất ở thời thượng cổ.

- Không đúngCông pháp của ngươi?

Thần thức Tần Quang Đức phủ xuống từ trên cao, bao phủ toàn khu vực chỗ Dương Phàm.

Lúc này, lão cũng cảm nhận được liên hệ thần bí giữa Dương Phàm cũng đại địa dưới chân.

Dưới tình huống chân đạp mặt đất, thực lực của đối phương có thể tăng cường diện rộng.

Biến thái nhất chính là lực phòng ngự, đưa lực lượng nhập vào lòng đất, ngay cả công kích vượt quá điểm giới hạnNguyên Anh đỉnh, cũng khó tổn thương được chút nào.

- Ha ha ha! Thổ linh lực đại địaXem ra Chí Bảo Long Khí ngươi nhận được, hẳn là Hoàng Long Quan.

Tần Quang Đức cười dài một tiếng, hóa thành một đám mây tím đậm, dùng tốc độ đáng sợ lao tới.

Dương Phàm chỉ cảm thấy cỗ thần thức kia tăng cường từng chút, áp lực càng lúc càng lớn.

Chẳng qua Tần Quang Đức tăng cường đến một giới hạn, liền bỗng ngừng lại, điều này làm cho hắn thoáng thở ra một hơi.

Như vậy xem ra, bất luận là trình tự pháp lực, hay là cảnh giới là linh hồn, đều bị thiên địa trói buộc, chỉ là giới hạn người kia phải rộng hơn.

Vù

Trong tầm mắt, điểm sáng tím đậm kia càng lớn ra, Tần Quang Đức một thân áo bào vàng, vẻ mặt khí phách tự tin, càng thêm rõ ràng.

Tu vi đối phương bảo trì ở điểm giới hạn giữa Nguyên Anh kỳ cũng Hóa Thần kỳ, nhưng cảnh giới linh hồn cực cao, áp lực lên Dương Phàm khó có thể tưởng tượng.

- Không ngờ các hạ lại chờ sẵn ở Băng Tuyết Tiên Vực.

Dương Phàm hít sâu một hơi, nhanh chóng điều khiến tinh khí thần, ý chí chiến đấu bỗng tăng vọt.

Hắn đã sớm làm xong chuẩn bị buông tay đánh một trận, chỉ là không ngờ đối phương còn cường đại hơn tưởng tượng.

Lúc này, hắn trước tiên nghĩ tới không phải là chạy trốn, mà là lao lên, toàn lực đánh một trận.

Mặc kệ thua hay thắng, ít nhất có thể ma luyện tăng lên thực lực của mình.

Cùng lúc, một bộ phận tâm thần Dương Phàm dung nhập Tiên Hồng Không Gian, để Độc Hạt Vương trở lại Băng Phách Tông, dẫn đường Viễn cổ Cự Thạch Tinh chạy sang bên này.

- Ha ha ha! Tiểu tử ngươi lại không chạy sao?

Tần Quang Đức trôi nổi trên cao mấy chục trượng, toàn thân toả ra long khí vương giả Tiên Tần ngạo nghễ hết thảy.

- Chạy? Vì sao ta phải chạy?

Dương Phàm cười lạnh một tiếng.

Hắn thừa nhận chênh lệch giữa mình và đối phương rất lớn, thế nhưng loại chênh lệch này cũng không có nghĩa là đối phương miễu sát mình trong khoảng khắc.

Lúc có được đoạn kiếm Vô Song, tìm hiểu được áo nghĩa trong đó, dần dần Dương Phàm cũng bị ảnh hưởng.

Nếu đổi thành Vô Song, khi đối mặt với tình cảnh này, khẳng định sẽ không chút do dự rút kiếm ra tay.

- Tốt, tốt lắm! Bản vương bội phục dũng khí của ngươi.

Ngược lại Tần Quang Đức lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Tiếp đó, trong mắt lão lại lộ ra hàm xúc c độc mờ mịt:

- Ngàn vạn năm qua, địa vị Tứ Thánh Tôn cực bắc vẫn chưa từng bị dao động.

Tứ Thánh Tôn cực bắc?

Ánh mắt Dương Phàm sắc bén như, nhìn chằm chằm Tần Quang Đức, hít sâu một hơi:

- Ngươi chính là một trong Tứ Thánh Tôn cực bắc, Thánh Tôn Cổ tộc?

Thánh Tôn Cổ tộc!

- Cho nên, hôm nay ngươi không có bất kỳ khả năng sống sót gì, trừ khi chủ động giao ra Chí Bảo Long Khí.

Tần Quang Đức hai tay chắp sau lưng, một cỗ long văn tím đậm lạnh thấu xương xông thẳng trời mây, làm cho thiên địa ảm đạm, khiến cho mặt trời buổi sáng đổi màu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Hồng Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook