Quyển 1 - Chương 65: Thế ngoại đào viên
Khoái Xan Điếm
09/04/2013
Từ tiên sinh! Khu rừng rậm vô danh kia rốt cuộc là như thế nào?
Dương Vũ và Ngô lão đương nhiên nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. vừa hồi hộp sợ hãi vừa cũng không kìm nổi sinh lòng hiếu kỳ. Hai người thở mạnh cũng không dám thở một cái. nhìn Từ tiên sinh đức cao vọng trọng trong gia tộc.
Sắc mặt Từ tiên sinh ngưng trọng, vẻ mặt phức tạp lộ ra đủ loại tâm tình bất định. có kinh sợ. có lo lắng. có chờ mong. Hai tay vắt chéo sau lưng. nhẹ nhàng cất bước chậm rãi đi trong phòng.
Sau một lát. Từ tiên sinh dần dần tỉnh táo lại. hắn thở ra một hơi. ánh mắt đột nhiên đảo qua hai người.
Dương Vũ và Ngô lão lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực không thể chống lại, trong lòng vô cùng bất an.
- Các ngươi có thể sống trở về đã là chuvện vô cùng may mắn!
Từ tiên sinh thu hồi ánh mắt thản nhiên nói với hai người:
- Các ngươi phải nhớ kỹ, sau này không bao giờ được phép quay lại nơi đó nữa.
- Sẽ không đâu. cho dù cho chúng ta một trăm lá gan cũng không dám quay lại.
Ngô lão trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
- Từ tiên sinh! Ngài có thể nói cho chúng ta biết cánh rừng rậm vô danh đó rốt cuộc có gì bí ẩn vậy, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ ngay cả lực trả đòn cũng không có. liền bị diệt một cách khó hiểu.
Dương Vũ vẫn có chút tò mò.
- Việc này các ngươi không nên hỏi tới.
Từ tiên sinh quả quyết nói:
- Còn nữa. Vũ nhi! Ngươi mau chóng trở lại Kinh đô đi. gia chủ rất lo lắng tới sự an nguy của ngươi. Mặt khác. lần này gia tộc tổn thất hai tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. việc này nhất định sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
- Vâng. đệ tử lập tức trở về.
Dương Vũ cúi đầu. hắn biết mình lần này đã gây ra đại họa. Vì một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ nhỏ bé mà khiến cho gia tộc tổn thất hai tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, về tình về lý đều không thể nói cho qua được.
Hai người này không dám chậm trễ. lập tức ngự kiếm phi hành chạy về Kinh đô Ngư Dương quốc.
- Cửu U... lần trước cũng đã hai trăm năm rồi...
Từ tiên sinh ngây ngẩn đứng tại chỗ. ngẩng đầu nhìn bầu trời. trong ánh mắt hiện lên một tia dị sắc. thì thào tự nói nhỏ:
- Không biết Kinh đô Dương gia có thể chiếm được một phần ích lợi trong đó hay không.
"Vèo"
Từ tiên sinh khẽ dậm chân ngự Lam Tinh Phi Kiếm bay về phương hướng rừng rậm vô danh.
Rời khỏi rừng rậm vô danh. gian khổ bôn ba trong ba bốn ngày, Dương Phàm ngoại trừ thu được một số tài liệu ra. cũng từ thực tiễn lĩnh ngộ được không ít y đạo và học thức. Ngày thứ tư hắn rốt cục nhìn thấy khói bếp từ một thôn xóm nhỏ an bình đang bốc lên. Giữ thôn là một hàng cây xanh ngắt. một con sông nhỏ chảy qua. đầu thôn là một chiếc cầu gỗ cổ xưa. Tại trong tuyệt cảnh nàv có thể gặp được một nơi thế ngoại đào nguyân thế này, Dương Phàm cũng cảm thấy rất may mắn.
Giờ phút này hắn thân trong tuyệt cảnh. nếu như không dựa vào phi hành còn không biết phải mất bao lâu thời gian mới có thể trở lại Vụ Liễu trấn. Nếu nơi này có người ở. Dương Phàm liền vui vẻ cất bước tiến vào.
Đi qua cây cầu gỗ. Dương Phàm thấy được nơi bờ sông có mấy thôn nữ đang giặt quần áo. họ đều nhìn vị khách không mời mà đến này với ánh mắt tò mò. Dương Phàm mĩm cười. cỗ hơi thở tự nhiên và hòa ái không hề thu liễm. cả người giống như dung nhập vào trong tự nhiên vậy, không khỏi khiến cho người khác sinh ra hảo cảm.
- Công tử là người phương nào. há không phải người Dật Hà thôn chúng ta. tới nơi này có việc gì sao?
Một thiếu nữ thanh Tú mắt sáng. răng trắng nhẹ nhàng đứng dậy, nho nhã lễ phép hỏi. Thoạt nhìn tựa như là một tiểu thư biết lễ nghĩa vậy.
- Tại hạ họ Dương, trong lúc lạc đường tình cờ đến quý thôn.
Dương Phàm cười nói thuận tiện liếc mắt đánh giá cô gái này một chút. Chỉ cảm thấy nàng linh hoạt siêu quần. mộc mạc tự nhiên, dáng người cân đối nhan sắc cũng rất đẹp. So với nữ nhi tu tiên giới và thế tục. thì thiếu nữ này khiến cho người khác một loại cảm giác tươi mát trong sáng. Trong quan sát của Dương Phàm. thấy được trong số nhưng thôn nữ này ngoại trừ cô gái trước mặt ra cũng không còn ai có được khí chất thản nhiên như thế.
Thiếu nữ này cũng cảm nhận được ánh mắt đánh giá không chút che dấu nào của Dương Phàm. khuôn mặt khẽ đỏ lên. nhưng vẫn không mất lễ nghi nhẹ giọng nói:
- Tiểu nữ là Lạc Thủy. công tử đã có duyên đến với Dật Hà thôn liền là khách quý của thôn. Gia gia ta là một người già tri thức uyên bác và thập phần hiếu khách. Công tử có thể đi tới nhà ta làm khách.
- Ha ha! Nếu như vậy ta liền dựa theo ý chủ nhân vậy.
Dương Phàm vui vẻ đi theo Lạc Thủy cô nương vào trong thôn. trong lòng sinh ra hảo cảm đối với những người thuần phác. hiếu khách nơi này.
Mới vừa đi vào tới thôn, từ rất xa liền nghe được mấy tiếng chó sủa.
"Gâu gâu"
Nghe thanh âm này dường như đến với ý đồ không tốt
Dương Phàm vẻ mặt mĩm cười. thong dong cất bước. mấv con chó nhà chạy đến gần hắn không ngờ ánh mắt trở nên ngoan ngoãn, tiến lại gần thè lưỡi liếm liếm ống quần hắn. Lạc Thủy thấy tình cảnh nàv hé miệng cười nói:
- Dương công tử quả nhiên là người thiện lương, ngay cả những súc vật này nhìn thấy cũng trở nên hòa thuận như vậy.
- Tại hạ là một Dược sư. biết chút y đạo.
Dương Phàm cười nói.
- Dược sư?
Lạc Thủy hai mắt tòa sáng. lộ ra một vẻ ngạc nhiên vui mừng:
- Công tử ngài cũng là Dược sư?
- Đúng vậy, chẳng lẽ trong thôn này cũng có Dược sư sao?
Dương Phàm gật đầu tò mò hỏi.
- Chính là gia gia ta. ông cũng là Thôn trưởng nơi này.
Lạc Thủy bật cười mừng rỡ, kéo cánh tay Dương Phàm chạy về phía nhà nàng. Vẻ mặt Dương Phàm xuất hiện một tia cổ quái Lạc Thủy này vừa rồi nhìn như hiểu biết lễ nghĩa, hiện tại lập tức hoạt bát cởi mở như thế. Tuy nhiên, hắn cũng bị cô gái thuần phác hiếu khách này cuốn hút. tâm tình trở nên sảng khoái.
Lạc Thủy kéo Dương Phàm chạy một lát. giật mình nhận ra. phát hiện mình không ngờ kéo tay một nam tử xa lạ. khuôn mặt cười lập tức ửng đỏ như máu. lại có vẻ ngượng ngùng vội vàng buông tay Dương Phàm ra.
Dương Phàm như cười như không nhìn nàng một cái. không nói gì. khiến cho nàng càng xấu hổ hận không có cái lỗ nào để chui vào.
- Lạc cô nương giản dị hiếu khách như vậy, thịnh tình này Dương mỗ không thể chối từ. nghe nói gia gia cô nương cũng là dược sư nên vô cùng hiếu kỳ.
Dương Phàm nói sang chuyện khác. để Lạc Thủy từ trong ngượng ngùng xấu hổ quay trở lại.
- Công tử mời. đây là nhà của ta.
Lạc Thủy cảm thấy buông lỏng. cảm giác người xa lạ trước mặt có một loại khí chất hoàn toàn khác với những nam tử trong thôn khác. nàng không dám nhìn thẳng ánh mắt Dương Phàm. đi phía trước dẫn đường cho hắn.
Mới đi vào biệt viện này, Dương Phàm liền nhạy cảm phát hiện một cỗ hương vị dược thảo kỳ dị. tâm thần khẽ chấn động. Đi vào trong viện. hắn dễ dàng thấy được nơi đây nuôi trồng không ít dược liệu. có rất nhiêu loại là một số dược liệu quý hiếm. Thậm chí hắn còn thấy được mấy thứ thiên tài địa bảo. nhìn niên đại không ngờ có mấy trăm năm.
"Chẳng lẽ gia gia của Lạc Thủy cô nương cũng là Dược sư tu tiên giới?"
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Dược sư bình thường rất khó nuôi trồng được nhưng kỳ hoa dị thảo nơi tu tiên giới này.
- Gia gia! Nhà ta có khách!
Lạc Thủy thở nhẹ một hơi. liền để Dương Phàm tiến vào trong phòng ngồi xuống, thuận tiện rót cho hắn một chén trà.
Dương Phàm khẽ hấp một ngụm. chỉ cảm thấv một cỗ hơi ấm kỳ dị chảy vào trong cơ thể. chợt lại chuvển hóa thành một cồ thơm mát. kỳ diệu vô cùng.
Đây là trà gì?
Dương Phàm kinh hãi. bất quá chỉ mới hấp một ngụm liền mơ hồ cảm giác tu vi của mình tinh tiến được một phần.
"Chẳng lẽ trưởng thôn nơi đây là một vị danh y lánh đời."
Dương Phàm cảm thấy hưng phấn. đúng lúc vừa mới chuẩn bị nâng chung trà lên uống tiếp chợt nghe được một thanh âm thở dốc già nua truyền đến:
- Thủv nhi là ai đó?
Theo âm thanh này truyền tới, một lão già lưng còng tập tễnh từ trong phòng đi ra. khi nói chuyện còn ho khan mấy lần.
Đến khi Dương Phàm chân chính nhìn thấy lão già lưng còng này, sắc mặt cả kinh. thôn trưởng gia gia mà Lạc Thủy cô nương nói dĩ nhiên là một người tàn phế. Dương Phàm có thể nhìn thấy một chân của lão đã gẫy, không hề có một tia lực lượng nào. trên người dường như còn có trọng bệnh gì đó. nói chuyện hữu khí vô lực. còn không ngừng ho khan. Một lão già như vậy lại có thề là một vị danh y lánh đời sao?
Dương Phàm không khỏi sinh ra hoài nghi đối với suy đoán của mình. có danh y nào mà ngay cả bệnh của mình cũng không thể chữa khỏi chứ?
Dương Vũ và Ngô lão đương nhiên nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. vừa hồi hộp sợ hãi vừa cũng không kìm nổi sinh lòng hiếu kỳ. Hai người thở mạnh cũng không dám thở một cái. nhìn Từ tiên sinh đức cao vọng trọng trong gia tộc.
Sắc mặt Từ tiên sinh ngưng trọng, vẻ mặt phức tạp lộ ra đủ loại tâm tình bất định. có kinh sợ. có lo lắng. có chờ mong. Hai tay vắt chéo sau lưng. nhẹ nhàng cất bước chậm rãi đi trong phòng.
Sau một lát. Từ tiên sinh dần dần tỉnh táo lại. hắn thở ra một hơi. ánh mắt đột nhiên đảo qua hai người.
Dương Vũ và Ngô lão lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực không thể chống lại, trong lòng vô cùng bất an.
- Các ngươi có thể sống trở về đã là chuvện vô cùng may mắn!
Từ tiên sinh thu hồi ánh mắt thản nhiên nói với hai người:
- Các ngươi phải nhớ kỹ, sau này không bao giờ được phép quay lại nơi đó nữa.
- Sẽ không đâu. cho dù cho chúng ta một trăm lá gan cũng không dám quay lại.
Ngô lão trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
- Từ tiên sinh! Ngài có thể nói cho chúng ta biết cánh rừng rậm vô danh đó rốt cuộc có gì bí ẩn vậy, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ ngay cả lực trả đòn cũng không có. liền bị diệt một cách khó hiểu.
Dương Vũ vẫn có chút tò mò.
- Việc này các ngươi không nên hỏi tới.
Từ tiên sinh quả quyết nói:
- Còn nữa. Vũ nhi! Ngươi mau chóng trở lại Kinh đô đi. gia chủ rất lo lắng tới sự an nguy của ngươi. Mặt khác. lần này gia tộc tổn thất hai tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. việc này nhất định sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
- Vâng. đệ tử lập tức trở về.
Dương Vũ cúi đầu. hắn biết mình lần này đã gây ra đại họa. Vì một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ nhỏ bé mà khiến cho gia tộc tổn thất hai tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, về tình về lý đều không thể nói cho qua được.
Hai người này không dám chậm trễ. lập tức ngự kiếm phi hành chạy về Kinh đô Ngư Dương quốc.
- Cửu U... lần trước cũng đã hai trăm năm rồi...
Từ tiên sinh ngây ngẩn đứng tại chỗ. ngẩng đầu nhìn bầu trời. trong ánh mắt hiện lên một tia dị sắc. thì thào tự nói nhỏ:
- Không biết Kinh đô Dương gia có thể chiếm được một phần ích lợi trong đó hay không.
"Vèo"
Từ tiên sinh khẽ dậm chân ngự Lam Tinh Phi Kiếm bay về phương hướng rừng rậm vô danh.
Rời khỏi rừng rậm vô danh. gian khổ bôn ba trong ba bốn ngày, Dương Phàm ngoại trừ thu được một số tài liệu ra. cũng từ thực tiễn lĩnh ngộ được không ít y đạo và học thức. Ngày thứ tư hắn rốt cục nhìn thấy khói bếp từ một thôn xóm nhỏ an bình đang bốc lên. Giữ thôn là một hàng cây xanh ngắt. một con sông nhỏ chảy qua. đầu thôn là một chiếc cầu gỗ cổ xưa. Tại trong tuyệt cảnh nàv có thể gặp được một nơi thế ngoại đào nguyân thế này, Dương Phàm cũng cảm thấy rất may mắn.
Giờ phút này hắn thân trong tuyệt cảnh. nếu như không dựa vào phi hành còn không biết phải mất bao lâu thời gian mới có thể trở lại Vụ Liễu trấn. Nếu nơi này có người ở. Dương Phàm liền vui vẻ cất bước tiến vào.
Đi qua cây cầu gỗ. Dương Phàm thấy được nơi bờ sông có mấy thôn nữ đang giặt quần áo. họ đều nhìn vị khách không mời mà đến này với ánh mắt tò mò. Dương Phàm mĩm cười. cỗ hơi thở tự nhiên và hòa ái không hề thu liễm. cả người giống như dung nhập vào trong tự nhiên vậy, không khỏi khiến cho người khác sinh ra hảo cảm.
- Công tử là người phương nào. há không phải người Dật Hà thôn chúng ta. tới nơi này có việc gì sao?
Một thiếu nữ thanh Tú mắt sáng. răng trắng nhẹ nhàng đứng dậy, nho nhã lễ phép hỏi. Thoạt nhìn tựa như là một tiểu thư biết lễ nghĩa vậy.
- Tại hạ họ Dương, trong lúc lạc đường tình cờ đến quý thôn.
Dương Phàm cười nói thuận tiện liếc mắt đánh giá cô gái này một chút. Chỉ cảm thấy nàng linh hoạt siêu quần. mộc mạc tự nhiên, dáng người cân đối nhan sắc cũng rất đẹp. So với nữ nhi tu tiên giới và thế tục. thì thiếu nữ này khiến cho người khác một loại cảm giác tươi mát trong sáng. Trong quan sát của Dương Phàm. thấy được trong số nhưng thôn nữ này ngoại trừ cô gái trước mặt ra cũng không còn ai có được khí chất thản nhiên như thế.
Thiếu nữ này cũng cảm nhận được ánh mắt đánh giá không chút che dấu nào của Dương Phàm. khuôn mặt khẽ đỏ lên. nhưng vẫn không mất lễ nghi nhẹ giọng nói:
- Tiểu nữ là Lạc Thủy. công tử đã có duyên đến với Dật Hà thôn liền là khách quý của thôn. Gia gia ta là một người già tri thức uyên bác và thập phần hiếu khách. Công tử có thể đi tới nhà ta làm khách.
- Ha ha! Nếu như vậy ta liền dựa theo ý chủ nhân vậy.
Dương Phàm vui vẻ đi theo Lạc Thủy cô nương vào trong thôn. trong lòng sinh ra hảo cảm đối với những người thuần phác. hiếu khách nơi này.
Mới vừa đi vào tới thôn, từ rất xa liền nghe được mấy tiếng chó sủa.
"Gâu gâu"
Nghe thanh âm này dường như đến với ý đồ không tốt
Dương Phàm vẻ mặt mĩm cười. thong dong cất bước. mấv con chó nhà chạy đến gần hắn không ngờ ánh mắt trở nên ngoan ngoãn, tiến lại gần thè lưỡi liếm liếm ống quần hắn. Lạc Thủy thấy tình cảnh nàv hé miệng cười nói:
- Dương công tử quả nhiên là người thiện lương, ngay cả những súc vật này nhìn thấy cũng trở nên hòa thuận như vậy.
- Tại hạ là một Dược sư. biết chút y đạo.
Dương Phàm cười nói.
- Dược sư?
Lạc Thủy hai mắt tòa sáng. lộ ra một vẻ ngạc nhiên vui mừng:
- Công tử ngài cũng là Dược sư?
- Đúng vậy, chẳng lẽ trong thôn này cũng có Dược sư sao?
Dương Phàm gật đầu tò mò hỏi.
- Chính là gia gia ta. ông cũng là Thôn trưởng nơi này.
Lạc Thủy bật cười mừng rỡ, kéo cánh tay Dương Phàm chạy về phía nhà nàng. Vẻ mặt Dương Phàm xuất hiện một tia cổ quái Lạc Thủy này vừa rồi nhìn như hiểu biết lễ nghĩa, hiện tại lập tức hoạt bát cởi mở như thế. Tuy nhiên, hắn cũng bị cô gái thuần phác hiếu khách này cuốn hút. tâm tình trở nên sảng khoái.
Lạc Thủy kéo Dương Phàm chạy một lát. giật mình nhận ra. phát hiện mình không ngờ kéo tay một nam tử xa lạ. khuôn mặt cười lập tức ửng đỏ như máu. lại có vẻ ngượng ngùng vội vàng buông tay Dương Phàm ra.
Dương Phàm như cười như không nhìn nàng một cái. không nói gì. khiến cho nàng càng xấu hổ hận không có cái lỗ nào để chui vào.
- Lạc cô nương giản dị hiếu khách như vậy, thịnh tình này Dương mỗ không thể chối từ. nghe nói gia gia cô nương cũng là dược sư nên vô cùng hiếu kỳ.
Dương Phàm nói sang chuyện khác. để Lạc Thủy từ trong ngượng ngùng xấu hổ quay trở lại.
- Công tử mời. đây là nhà của ta.
Lạc Thủy cảm thấy buông lỏng. cảm giác người xa lạ trước mặt có một loại khí chất hoàn toàn khác với những nam tử trong thôn khác. nàng không dám nhìn thẳng ánh mắt Dương Phàm. đi phía trước dẫn đường cho hắn.
Mới đi vào biệt viện này, Dương Phàm liền nhạy cảm phát hiện một cỗ hương vị dược thảo kỳ dị. tâm thần khẽ chấn động. Đi vào trong viện. hắn dễ dàng thấy được nơi đây nuôi trồng không ít dược liệu. có rất nhiêu loại là một số dược liệu quý hiếm. Thậm chí hắn còn thấy được mấy thứ thiên tài địa bảo. nhìn niên đại không ngờ có mấy trăm năm.
"Chẳng lẽ gia gia của Lạc Thủy cô nương cũng là Dược sư tu tiên giới?"
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Dược sư bình thường rất khó nuôi trồng được nhưng kỳ hoa dị thảo nơi tu tiên giới này.
- Gia gia! Nhà ta có khách!
Lạc Thủy thở nhẹ một hơi. liền để Dương Phàm tiến vào trong phòng ngồi xuống, thuận tiện rót cho hắn một chén trà.
Dương Phàm khẽ hấp một ngụm. chỉ cảm thấv một cỗ hơi ấm kỳ dị chảy vào trong cơ thể. chợt lại chuvển hóa thành một cồ thơm mát. kỳ diệu vô cùng.
Đây là trà gì?
Dương Phàm kinh hãi. bất quá chỉ mới hấp một ngụm liền mơ hồ cảm giác tu vi của mình tinh tiến được một phần.
"Chẳng lẽ trưởng thôn nơi đây là một vị danh y lánh đời."
Dương Phàm cảm thấy hưng phấn. đúng lúc vừa mới chuẩn bị nâng chung trà lên uống tiếp chợt nghe được một thanh âm thở dốc già nua truyền đến:
- Thủv nhi là ai đó?
Theo âm thanh này truyền tới, một lão già lưng còng tập tễnh từ trong phòng đi ra. khi nói chuyện còn ho khan mấy lần.
Đến khi Dương Phàm chân chính nhìn thấy lão già lưng còng này, sắc mặt cả kinh. thôn trưởng gia gia mà Lạc Thủy cô nương nói dĩ nhiên là một người tàn phế. Dương Phàm có thể nhìn thấy một chân của lão đã gẫy, không hề có một tia lực lượng nào. trên người dường như còn có trọng bệnh gì đó. nói chuyện hữu khí vô lực. còn không ngừng ho khan. Một lão già như vậy lại có thề là một vị danh y lánh đời sao?
Dương Phàm không khỏi sinh ra hoài nghi đối với suy đoán của mình. có danh y nào mà ngay cả bệnh của mình cũng không thể chữa khỏi chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.