Quyển 6 - Chương 761: Thiên Hỏa Tán Nhân.
Khoái Xan Điếm
28/08/2013
Hai người Dương Phàm vừa đến Lăng Đinh Tiên Phong. Đại trưởng lão Bạch Vũ Lão Tiên liền đi ra đón.
Lúc đầu, Bạch Vũ Lão Tiên cho rẳng có yêu tộc hùng mạnh phương nào đột kích, khi lão nhìn thấy người tới có Dương Phàm, thớ phào một hơi.
Không bao lâu, mấy người tiến vào trọng thứ chín Lăng Đinh Tiên Phong.
Dương Phàm giới thiệu Hồ Phi cho Bạch Vũ Lão Tiên.
- Thì ra là hộ phập Vạn Yêu Điện, người thừa kế Yêu Hoàng đương đại! May được gặp
mặt!
Bạch Vũ Lão Tiên khẽ giật minh, dùng ánh mắt kinh ngạc quan sát Hồ Phi.
Hồ Phi không chút khách khí, ngó đông sờ tây trong động phủ Bạch Vũ Lão Tiên, thấy thứ mới là còn vỗ hai cái. bộ dáng không thèm để ý tới lời Bạch Vũ Lão Tiên nói.
- Hồ Phi luôn luôn như thế này. Đại trường lão đừng để ý.
Dương Phàm khẽ cười nói.
Bạch Vũ Lão Tiên lại quan sát Dương Phàm vài lần, trong mắt chợt lóe tinh quang, vuốt râu cười:
- Chuyến này Dương trưởng lão tham gia Cửu Long Thịnh Hội. sợrẳngcó đại ki’ ngộ.
- Quá nhiên không thể gạt được Đại trường lão.
Vì vậy Dương Phàm nói những gì trải qua ở Cửu Long Thịnh Hội.
Trong quá trinh này, Ngay cả B ạch Vũ Lão Tiên cũng cảm giác được nang động tâm thần, cuối cùng thở ra thật dài:
- Tiên Tân Thủy Hoàng cùng Bách Tộc Man Vương, đêu là nhân vật thân thoại đại danh lừng lẫy thời kỳ thượng cổ. Có người nói bọn họ khi đó đánh nhau, phía sau đều có đại nhân vật Thượng Giới ủng hộ. Bằng không thời kỳ thượng cô tu tiên thịnh thế, Ngay cả phù xuống một hai vị Chân Tiên, Chân Ma, cũng bất lực xoay chuyểnđại cục.
- Ngược lại Dương trưởng lão cùng Thiên Thu tông sư, một trận chiến này kích phát ý chí tinh thân lưu lại trên tượng đá thượng cổ, cơ duyên như vậy, sợ răng còn quy giá hơn cả Chí bảo Long Khí, tiên đan thần dược.
Bạch Vũ Lão Tiên cũng hâm mộ kỳ ngộ của Dương Phàm.
Dương Phàm cũng rất cảm khái, trải qua trận chiến này. chạm tới trình tự càng cao hơn, hắn cách Hoán Nha Kỳ đại viên mãn cũng chỉ còn nửa bước xa.
- Lần này Dương đạo hữu trở về, bần đạo cũng có một chuyện thương lượng.
Bạch Vũ Lão Tiên thần sắc nghiêm túc, lời vừa chuyển.
- Xin hói Đại trường lão có chuyện gì?
Dương Phàm chỏi đợi câu sau.
- Nay thọ nguyên bẩn đạo sắp đạt tới thượng hạn, cần thiết phải nhanh đi tới Ngoại Hải Vực, hoàn toàn bước vào Hợp Thể Kỳ. về phần Tiên Đạo Tông này. hv vọng Dương trường lão có thể để ý một chút.
Trong mắt B ạch Vũ Lão Tiên hiện rõ ý chờ mong.
- Đại trưởng lão phải rời Đại Tần nhanh như vậy?
Dương Phàm thất kinh
- Chẳng qua Dương trưởng lão yên tâm, hôm nay tu vi Tuệ Tâm thâm hậu, cách cảnh giới Thần Hư cũng không xa. Trước khi đi, bần đạo sẽ dùng pháp lực quán chú, lại thêm Một trăm lẻ tám dạng hồn chủng của bản tông, trợ giúp Tuệ Tâm thăng cấp cảnh giới Thần Hư, đê nàng đảm nhiệm Đại trường lão bản tông.
Bạch Vũ Lão Tiên vội giải thích.
- Dùng pháp lực quán chú. có thể khiến căn cơ Tuệ Tâm bất ổn không?
Dương Phàm khẽ cau mày.
Hắn có một lần trải qua tẩu hỏa nhập ma mức độ thấp, đương nhiên rất coi trọng điểm này.
- Điểm đó Dương đạo hữu yên tâm, Tuệ Tám rất có tuệ căn, thể chất khác với người thường. Trọng vếu nhất, là bần đạo cùng nàng đổng tu Tiên Diễn Đại Đạo Pháp. Một trăm lẻ tám dạng hồn chủng này là bí dược độc môn bản tông, một ngàn năm mới luyện ra được một lọ. hiệu quả gần như Thần Hư Đan trong truyển thuyết. nhưng dược lực càng ôn hòa hơn. Bảo đảm sau khi Tuệ Tám thăng cấp cành giới Thán Hư còn mạnh hơn Phủ chủ Vương hầu bình thường, đồng thời tỷ lệ thăng cấp Hợp Thể Kỳ Ngày sau cũng lớn hơn.
Bạch Vũ Lão Tiên tràn ngập tự tin nói.
- Một trăm lẻ tám dạng hồn chủng, đó rốt cuộc là phối phưong gì, lại mạnh tới như vậy?
Dương Phàm khẽ giật minh.
- Đây là bí phương truyền thừa nhất mạch Tiên Đạo Tông, tụ tập rất nhiều tài liệu trân quý đã cân bốn năm trăm năm, lại còn phái dùng vô thượng thân thông luyện chế bốn năm trăm năm nữa.
Bạch Vũ Lão Tiên đơn giản đề cập một chút, hàm hỗ cho qua.
Dương Phàm biết rõ bí phương quý giá như vậy. Bạch Vũ Lão Tiên cũng không thể tùv tiện nói cho hắn.
- Nghe nói Dương trường lão là dược sư V thuật siêu tuyệt, nếu như có thể ở lại Tiên Đạo Tông, bí phương này sớm muộn cũng sẽ truyền cho Tuệ Tâm...
- Ha ha, Đại trưởng lão không cẩn bổ trí khổ cực như vậy. Tuệ Tâm là một thành viên Tiên Đạo Tông, nếu nàng tiếp nhận chức vị Đại trường lão, nếu trong tông sau này có chuyện phiền toái, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Dương Phàm cười cười.
- Vậylà tốt rồi!
Bạch Vũ Lão Tiên sớm có dự liệu, trong mắt tràn đầy ý cười.
Sau đó hai người Dương Phàm cáo biệt Bạch Vũ Lão Tiên, trờ lại động phủ của mình.
Đặng Thi Dao đi ra từ động phủ nghênh tiếp, khom người hành lễ. gặp mặt Hồ Phi.
- Ra mắt đại tẩu!
Hồ Phi cười hắc hắc, hắn cùng Đặng Thi Dao cũng đã quen biết.
Đặng Thi Dao mặt như đào hồng, ánh mắt ẩn tình, đổi mặt Dương Phàm mấy lần, như có ngàn vạn lời muốn nói.
Dương Phàm nắm tay nàng, tiến vào động phủ.
Hồ Phi bĩu môi. ngồi một hỗi. trong lòng phát chua, lại đi ra bên ngoài.
Dương Phàm cùng Đặng Thi Dao tôn trọng như khách, ngồi trong sánh đường thinh thoảng mới thấy cười nói.
Đặng Thi Dao lại rất giữ lễ tiết, mỉm cuời phải che mặt. rất ít chủ động xen lời, chỉ có khi Dương Phàm hỏi mới uyên Chuyên nói chuyện.
Nói một lúc lâu, Dương Phàm không thể áp lực được ái dục tronglòng, bước lên ôm giai nhân vào lòng, hôn hít một trận.
- Tướng công, ởđây không tốt.
Đặng Thi Dao ngậm cười xấu hổ. trong lòng dù vui mừng, nhưng không cách nào tiếp thu được ở trong sảnh đường mà không tuân thủ "lễ tiết" cùng tướng công như thế này.
- Chỗ nào không giống nhau.
Dương Phàm không để ý, có ái dục liền phải như nước chảy thành sông, tự nhiên mà đến. huống hô đây còn là ở trên địa bàn của mình.
Không cho nhưng mà gì, Dương Phàm hôn sâu lên đôi môi đò giai nhân, tách mở hàng răng ngọc, quấn lấy chiếc lưỡi thom tho.
Đặng Thi Dao chống cự không được, càng không thể khổng chế ái đục trong lòng.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác thân thể băng thanh ngọc khiết của mình chợt lạnh, thì ra tay Dương Phàm đă dò xét vào trong áo nàng.
"Ưm" một tiếng, ngọc thể tuyầ trắng cảu Đặng Thi Dao nổi lên một mảnh phấn hồng, xấu hổ cực điểm.
- ỏ, Hồ Phi ngươi sao lại đứng ngoài cừa?
Đúng lúc này. tiếng nói không linh như vũ cùa Dương Tuệ Tâm truyền tới từ ngoài động phù.
- Mau dừng tay, Tuệ Tâm muội muội tới rồi.
Trong mắt Đặng Thi Dao thoáng hiện một tia hận ý, dùng răng hung hăng cắn lên vai Dương Phàm, làm hắn "tê" một tiếng, lập tứ thu hôi ma trảo đang "trộm hương thiết ngọc".
- Thi Dao. nàng dùng quá sức đi chứ. chẳng lễ còn hận ta hay sao?
Dương Phàm tràn ngập kinh ngạc nói.
Đặng Thi Dao vội vàng chinh sửa lại váy, mặt cười còn một mảnh nóng hồng, xoay người không để ý tới Dương Phàm, nhưng thấp giọng nói:
- Tướng công không phải tự xưng cảm quan tuyệt đinh, vì sao Tuệ Tâm muội muội đến đày, còn không phát hiện ra.
Dương Phàm cười ngượng, hắn đương nhiên sẽ không thể nói lúc phóng rúng tình dục, cảm quan sẽ giảm tới mức thấp nhất, bị vây ở trạng thái bị động, trừ khi là gặp phải nguy hiểm.
- Đại ca. huynh trở về cũng không tới thông báo một tiếng.
Dương Tuệ Tâm bước vào, thoáng ai oán nói, đôi mắt thanh tú mang theo vui mừng nông đậm.
- ổ? Thi Dao tỷ tỷ, mặt của tỷ sao lại đỏ như thế.
Dương Tuệ Tâm phát hiện Đặng Thi Dao khác thường, quẩn áo thoáng không chinh tề, không khỏi chợt hiểu:
- hay lắm, có phải đại ca lại khi dễ Thi Dao tỷ tỷ không?
- Muội muội phải phần xử công bằng, là ai khi dễ ai?
Dương Phàm đua ra vai cùa mình, bên trên còn mơ hồ thấy được dấu răng, bởi vì không vỡ ra vết thương, cũng không lập tức khỏi phục.
- Chàng...
Đặng Thi Dao Ngay cả mang tai cũng đò bừng, lập tức che mặt chạy đi.
- Đại ca, uổng cho bên ngoài còn gọi đại ca là tông sư, Ngay cả Thi Dao tỷ tỷ thê tử tốt như thế cũng còn khi dễ choi xấu.
Dương Tuệ Tám cuời hì hì chọc ghẹo.
Nàng thông tuệ ra sao, tự biết Đặng Thi Dao nào có khi không lại cắn Dương Phàm.
- Tông sư?
Dương Phàm không để ý, cười:
- Lẽ nào tông sư nhất định phải có nề nếp, gạt bò thiên tính của mình? Ta muốn làm gì, tất cả tụ nhiên thuận theo bản tâm. Huống hỗ. đại ca cũng chua từng tự phong là tông sư.
Dương Tuệ Tâm nghe vậy, dường như có ngộ ra.
Tông sư. không phải minh tự phong.
Còn Dương Phàm lại mọi chuyện theo bản tâm, tụ đo tự tại, không bị hư vinh bên ngoài ảnh hường, mà phải làm ra vẻ cho có.
Buổi tối, Dương Phàm, Hồ Phi, Đặng Thi Dao Dương Tuệ Tâm, ở trong động phủ cùng dùng bữa.
- Ha ha ha! Đã lâu không ăn gì rồi.
Hồ Phi mừng rỡ, không ngừng ngấu nghiến cắn nuốt.
Tới cảnh giới nhưbọnhọ, dù là mấy năm không ăn uống, cũng không có gì trờngại.
Người tu tiên bình thường, đều sử dụng Tích Cốc đan.
Dương Phàm làm như vậy, là ôn lại cảm giác người thân đoàn tụ ấm áp.
Cho dù là tu tiên giới lạnh lùng tàn khốc, trong lòng cũng phải có ôn nhu của mình, tối thiêu có những người này là có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Trong bữa ăn, Hồ Phi cùng Dương Tuệ Tám yêu cầu mãnh liệt, Dương Phàm cùng Thi Dao uổng rượu giao bôi.
Nam Cung Hạm phụ trách hầu hạ. nhìn bọn họ náo nhiệt vô cùng, không khỏi kinh dị. trong lòng cô đơn, đồng thời không khỏi sinh ra một loại hâm mộ.
Nàng hám mộ Dương Phàm tiêu sái, tất cả thuận theo bản tâm.
ở bên ngoài, hắn là nhân vật truyền kỳ danh chấn Đại Tần, là tông sư người người kính ngưỡng.
Đối với địch nhân, hắn Hủy diệt vô tình.
Còn ở trong lòng bằng hữu chí thân, hắn vẫn là một người bình thường thân thiết.
Mặc kệ hắn đi bao xa, bản tính đều không đổi.
- Nam Cung Hạm, nàng cũng ngồi xuống đi.
Dương Phàm cũng đê nàng gia nhập bữa ăn, dù sao cô nàng này trên danh nghĩa cũng là thị thiếp của hắn.
Nam Cung Hạm đã thăng cấp Hóa Thần hậu kỳ, đặt ở bất cứ nơi nào ở Đại Tần cũng không phải nhân vật nhỏ.
Nhưng mà. nàng chỉ là một thị thiếp của Dương Phàm.
Trước kia, lúc nàng còn là Nguyên Anh hậu kỳ. đã đưa ra lựa chọn như thế.
Lựa chọn này, cũng đã t hay đổi cả đòi nàng, thực lực dẩn bước lên trinh tự đứng đầu Đại Tần.
Mấy Ngày sau, đoàn người Dương Phàm tới Tiên Loan Cửu Phong du son ngoạn thủy.
Hồ Phi là hoạt bát nhất, trong lúc này chọc một chút phiền toái nhỏ, đều giải quyết đễ dàng.
Kỳ quái là Dương Phàm cũng không vội trùng kích Hoán Nha đại viên mãn, dường như tất cả đêu đã tính toán kỹ càng.
Khi đi tới trước một môn phái, một cỗ uy năng tinh thần mạnh mẽ đè ép tới.
- Hả? Tiên Loan Cửu Phong này lúc nào sinh ra một cường giả Thần Hư?
Dương Phàm có vẻ kinh dị nói.
Tiên Loan Cửu Phong là Thánh địa tu tiên Thiên Võ Châu, nơi đây có tới mấy trăm môn phái lớn nhỏ.
Tiên Đạo Tông ở Lăng Đinh Tiên Phong, địa vị siêu nhiên, đệ nhất tiên tông Đại Tần.
- Yêu nghiệt phương nào. dám tới xâm phạm Ngọc Thanh Tông ta?
Theo lực Thần Hư phủ xuống, một tiếng nói như sấm sét truyền ra.
ở ngoài xa vạn dặm, một lão đạo sĩ thân hồng bào đạp Hòa Long Độn đò rực áp bách tới bên này.
Hiển nhiên, người này bị yêu khí Hồ Phi kinh động.
Dương Tuệ Tâm vội truyển âm:
"Đại ca. người này là Thái thượng trướng lão Thiên Hòa Tán Nhân ở Ngọc Thanh, chính là cường giả Thán Hu mới quật khới mấy năm gân đây. Có người nói hắn âm thâm ủng hộ một ngoại thân gia tộc Võ Hầu lên ngôi vị Võ Hầu."
Lúc đầu, Bạch Vũ Lão Tiên cho rẳng có yêu tộc hùng mạnh phương nào đột kích, khi lão nhìn thấy người tới có Dương Phàm, thớ phào một hơi.
Không bao lâu, mấy người tiến vào trọng thứ chín Lăng Đinh Tiên Phong.
Dương Phàm giới thiệu Hồ Phi cho Bạch Vũ Lão Tiên.
- Thì ra là hộ phập Vạn Yêu Điện, người thừa kế Yêu Hoàng đương đại! May được gặp
mặt!
Bạch Vũ Lão Tiên khẽ giật minh, dùng ánh mắt kinh ngạc quan sát Hồ Phi.
Hồ Phi không chút khách khí, ngó đông sờ tây trong động phủ Bạch Vũ Lão Tiên, thấy thứ mới là còn vỗ hai cái. bộ dáng không thèm để ý tới lời Bạch Vũ Lão Tiên nói.
- Hồ Phi luôn luôn như thế này. Đại trường lão đừng để ý.
Dương Phàm khẽ cười nói.
Bạch Vũ Lão Tiên lại quan sát Dương Phàm vài lần, trong mắt chợt lóe tinh quang, vuốt râu cười:
- Chuyến này Dương trưởng lão tham gia Cửu Long Thịnh Hội. sợrẳngcó đại ki’ ngộ.
- Quá nhiên không thể gạt được Đại trường lão.
Vì vậy Dương Phàm nói những gì trải qua ở Cửu Long Thịnh Hội.
Trong quá trinh này, Ngay cả B ạch Vũ Lão Tiên cũng cảm giác được nang động tâm thần, cuối cùng thở ra thật dài:
- Tiên Tân Thủy Hoàng cùng Bách Tộc Man Vương, đêu là nhân vật thân thoại đại danh lừng lẫy thời kỳ thượng cổ. Có người nói bọn họ khi đó đánh nhau, phía sau đều có đại nhân vật Thượng Giới ủng hộ. Bằng không thời kỳ thượng cô tu tiên thịnh thế, Ngay cả phù xuống một hai vị Chân Tiên, Chân Ma, cũng bất lực xoay chuyểnđại cục.
- Ngược lại Dương trưởng lão cùng Thiên Thu tông sư, một trận chiến này kích phát ý chí tinh thân lưu lại trên tượng đá thượng cổ, cơ duyên như vậy, sợ răng còn quy giá hơn cả Chí bảo Long Khí, tiên đan thần dược.
Bạch Vũ Lão Tiên cũng hâm mộ kỳ ngộ của Dương Phàm.
Dương Phàm cũng rất cảm khái, trải qua trận chiến này. chạm tới trình tự càng cao hơn, hắn cách Hoán Nha Kỳ đại viên mãn cũng chỉ còn nửa bước xa.
- Lần này Dương đạo hữu trở về, bần đạo cũng có một chuyện thương lượng.
Bạch Vũ Lão Tiên thần sắc nghiêm túc, lời vừa chuyển.
- Xin hói Đại trường lão có chuyện gì?
Dương Phàm chỏi đợi câu sau.
- Nay thọ nguyên bẩn đạo sắp đạt tới thượng hạn, cần thiết phải nhanh đi tới Ngoại Hải Vực, hoàn toàn bước vào Hợp Thể Kỳ. về phần Tiên Đạo Tông này. hv vọng Dương trường lão có thể để ý một chút.
Trong mắt B ạch Vũ Lão Tiên hiện rõ ý chờ mong.
- Đại trưởng lão phải rời Đại Tần nhanh như vậy?
Dương Phàm thất kinh
- Chẳng qua Dương trưởng lão yên tâm, hôm nay tu vi Tuệ Tâm thâm hậu, cách cảnh giới Thần Hư cũng không xa. Trước khi đi, bần đạo sẽ dùng pháp lực quán chú, lại thêm Một trăm lẻ tám dạng hồn chủng của bản tông, trợ giúp Tuệ Tâm thăng cấp cảnh giới Thần Hư, đê nàng đảm nhiệm Đại trường lão bản tông.
Bạch Vũ Lão Tiên vội giải thích.
- Dùng pháp lực quán chú. có thể khiến căn cơ Tuệ Tâm bất ổn không?
Dương Phàm khẽ cau mày.
Hắn có một lần trải qua tẩu hỏa nhập ma mức độ thấp, đương nhiên rất coi trọng điểm này.
- Điểm đó Dương đạo hữu yên tâm, Tuệ Tám rất có tuệ căn, thể chất khác với người thường. Trọng vếu nhất, là bần đạo cùng nàng đổng tu Tiên Diễn Đại Đạo Pháp. Một trăm lẻ tám dạng hồn chủng này là bí dược độc môn bản tông, một ngàn năm mới luyện ra được một lọ. hiệu quả gần như Thần Hư Đan trong truyển thuyết. nhưng dược lực càng ôn hòa hơn. Bảo đảm sau khi Tuệ Tám thăng cấp cành giới Thán Hư còn mạnh hơn Phủ chủ Vương hầu bình thường, đồng thời tỷ lệ thăng cấp Hợp Thể Kỳ Ngày sau cũng lớn hơn.
Bạch Vũ Lão Tiên tràn ngập tự tin nói.
- Một trăm lẻ tám dạng hồn chủng, đó rốt cuộc là phối phưong gì, lại mạnh tới như vậy?
Dương Phàm khẽ giật minh.
- Đây là bí phương truyền thừa nhất mạch Tiên Đạo Tông, tụ tập rất nhiều tài liệu trân quý đã cân bốn năm trăm năm, lại còn phái dùng vô thượng thân thông luyện chế bốn năm trăm năm nữa.
Bạch Vũ Lão Tiên đơn giản đề cập một chút, hàm hỗ cho qua.
Dương Phàm biết rõ bí phương quý giá như vậy. Bạch Vũ Lão Tiên cũng không thể tùv tiện nói cho hắn.
- Nghe nói Dương trường lão là dược sư V thuật siêu tuyệt, nếu như có thể ở lại Tiên Đạo Tông, bí phương này sớm muộn cũng sẽ truyền cho Tuệ Tâm...
- Ha ha, Đại trưởng lão không cẩn bổ trí khổ cực như vậy. Tuệ Tâm là một thành viên Tiên Đạo Tông, nếu nàng tiếp nhận chức vị Đại trường lão, nếu trong tông sau này có chuyện phiền toái, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Dương Phàm cười cười.
- Vậylà tốt rồi!
Bạch Vũ Lão Tiên sớm có dự liệu, trong mắt tràn đầy ý cười.
Sau đó hai người Dương Phàm cáo biệt Bạch Vũ Lão Tiên, trờ lại động phủ của mình.
Đặng Thi Dao đi ra từ động phủ nghênh tiếp, khom người hành lễ. gặp mặt Hồ Phi.
- Ra mắt đại tẩu!
Hồ Phi cười hắc hắc, hắn cùng Đặng Thi Dao cũng đã quen biết.
Đặng Thi Dao mặt như đào hồng, ánh mắt ẩn tình, đổi mặt Dương Phàm mấy lần, như có ngàn vạn lời muốn nói.
Dương Phàm nắm tay nàng, tiến vào động phủ.
Hồ Phi bĩu môi. ngồi một hỗi. trong lòng phát chua, lại đi ra bên ngoài.
Dương Phàm cùng Đặng Thi Dao tôn trọng như khách, ngồi trong sánh đường thinh thoảng mới thấy cười nói.
Đặng Thi Dao lại rất giữ lễ tiết, mỉm cuời phải che mặt. rất ít chủ động xen lời, chỉ có khi Dương Phàm hỏi mới uyên Chuyên nói chuyện.
Nói một lúc lâu, Dương Phàm không thể áp lực được ái dục tronglòng, bước lên ôm giai nhân vào lòng, hôn hít một trận.
- Tướng công, ởđây không tốt.
Đặng Thi Dao ngậm cười xấu hổ. trong lòng dù vui mừng, nhưng không cách nào tiếp thu được ở trong sảnh đường mà không tuân thủ "lễ tiết" cùng tướng công như thế này.
- Chỗ nào không giống nhau.
Dương Phàm không để ý, có ái dục liền phải như nước chảy thành sông, tự nhiên mà đến. huống hô đây còn là ở trên địa bàn của mình.
Không cho nhưng mà gì, Dương Phàm hôn sâu lên đôi môi đò giai nhân, tách mở hàng răng ngọc, quấn lấy chiếc lưỡi thom tho.
Đặng Thi Dao chống cự không được, càng không thể khổng chế ái đục trong lòng.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác thân thể băng thanh ngọc khiết của mình chợt lạnh, thì ra tay Dương Phàm đă dò xét vào trong áo nàng.
"Ưm" một tiếng, ngọc thể tuyầ trắng cảu Đặng Thi Dao nổi lên một mảnh phấn hồng, xấu hổ cực điểm.
- ỏ, Hồ Phi ngươi sao lại đứng ngoài cừa?
Đúng lúc này. tiếng nói không linh như vũ cùa Dương Tuệ Tâm truyền tới từ ngoài động phù.
- Mau dừng tay, Tuệ Tâm muội muội tới rồi.
Trong mắt Đặng Thi Dao thoáng hiện một tia hận ý, dùng răng hung hăng cắn lên vai Dương Phàm, làm hắn "tê" một tiếng, lập tứ thu hôi ma trảo đang "trộm hương thiết ngọc".
- Thi Dao. nàng dùng quá sức đi chứ. chẳng lễ còn hận ta hay sao?
Dương Phàm tràn ngập kinh ngạc nói.
Đặng Thi Dao vội vàng chinh sửa lại váy, mặt cười còn một mảnh nóng hồng, xoay người không để ý tới Dương Phàm, nhưng thấp giọng nói:
- Tướng công không phải tự xưng cảm quan tuyệt đinh, vì sao Tuệ Tâm muội muội đến đày, còn không phát hiện ra.
Dương Phàm cười ngượng, hắn đương nhiên sẽ không thể nói lúc phóng rúng tình dục, cảm quan sẽ giảm tới mức thấp nhất, bị vây ở trạng thái bị động, trừ khi là gặp phải nguy hiểm.
- Đại ca. huynh trở về cũng không tới thông báo một tiếng.
Dương Tuệ Tâm bước vào, thoáng ai oán nói, đôi mắt thanh tú mang theo vui mừng nông đậm.
- ổ? Thi Dao tỷ tỷ, mặt của tỷ sao lại đỏ như thế.
Dương Tuệ Tâm phát hiện Đặng Thi Dao khác thường, quẩn áo thoáng không chinh tề, không khỏi chợt hiểu:
- hay lắm, có phải đại ca lại khi dễ Thi Dao tỷ tỷ không?
- Muội muội phải phần xử công bằng, là ai khi dễ ai?
Dương Phàm đua ra vai cùa mình, bên trên còn mơ hồ thấy được dấu răng, bởi vì không vỡ ra vết thương, cũng không lập tức khỏi phục.
- Chàng...
Đặng Thi Dao Ngay cả mang tai cũng đò bừng, lập tức che mặt chạy đi.
- Đại ca, uổng cho bên ngoài còn gọi đại ca là tông sư, Ngay cả Thi Dao tỷ tỷ thê tử tốt như thế cũng còn khi dễ choi xấu.
Dương Tuệ Tám cuời hì hì chọc ghẹo.
Nàng thông tuệ ra sao, tự biết Đặng Thi Dao nào có khi không lại cắn Dương Phàm.
- Tông sư?
Dương Phàm không để ý, cười:
- Lẽ nào tông sư nhất định phải có nề nếp, gạt bò thiên tính của mình? Ta muốn làm gì, tất cả tụ nhiên thuận theo bản tâm. Huống hỗ. đại ca cũng chua từng tự phong là tông sư.
Dương Tuệ Tâm nghe vậy, dường như có ngộ ra.
Tông sư. không phải minh tự phong.
Còn Dương Phàm lại mọi chuyện theo bản tâm, tụ đo tự tại, không bị hư vinh bên ngoài ảnh hường, mà phải làm ra vẻ cho có.
Buổi tối, Dương Phàm, Hồ Phi, Đặng Thi Dao Dương Tuệ Tâm, ở trong động phủ cùng dùng bữa.
- Ha ha ha! Đã lâu không ăn gì rồi.
Hồ Phi mừng rỡ, không ngừng ngấu nghiến cắn nuốt.
Tới cảnh giới nhưbọnhọ, dù là mấy năm không ăn uống, cũng không có gì trờngại.
Người tu tiên bình thường, đều sử dụng Tích Cốc đan.
Dương Phàm làm như vậy, là ôn lại cảm giác người thân đoàn tụ ấm áp.
Cho dù là tu tiên giới lạnh lùng tàn khốc, trong lòng cũng phải có ôn nhu của mình, tối thiêu có những người này là có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Trong bữa ăn, Hồ Phi cùng Dương Tuệ Tám yêu cầu mãnh liệt, Dương Phàm cùng Thi Dao uổng rượu giao bôi.
Nam Cung Hạm phụ trách hầu hạ. nhìn bọn họ náo nhiệt vô cùng, không khỏi kinh dị. trong lòng cô đơn, đồng thời không khỏi sinh ra một loại hâm mộ.
Nàng hám mộ Dương Phàm tiêu sái, tất cả thuận theo bản tâm.
ở bên ngoài, hắn là nhân vật truyền kỳ danh chấn Đại Tần, là tông sư người người kính ngưỡng.
Đối với địch nhân, hắn Hủy diệt vô tình.
Còn ở trong lòng bằng hữu chí thân, hắn vẫn là một người bình thường thân thiết.
Mặc kệ hắn đi bao xa, bản tính đều không đổi.
- Nam Cung Hạm, nàng cũng ngồi xuống đi.
Dương Phàm cũng đê nàng gia nhập bữa ăn, dù sao cô nàng này trên danh nghĩa cũng là thị thiếp của hắn.
Nam Cung Hạm đã thăng cấp Hóa Thần hậu kỳ, đặt ở bất cứ nơi nào ở Đại Tần cũng không phải nhân vật nhỏ.
Nhưng mà. nàng chỉ là một thị thiếp của Dương Phàm.
Trước kia, lúc nàng còn là Nguyên Anh hậu kỳ. đã đưa ra lựa chọn như thế.
Lựa chọn này, cũng đã t hay đổi cả đòi nàng, thực lực dẩn bước lên trinh tự đứng đầu Đại Tần.
Mấy Ngày sau, đoàn người Dương Phàm tới Tiên Loan Cửu Phong du son ngoạn thủy.
Hồ Phi là hoạt bát nhất, trong lúc này chọc một chút phiền toái nhỏ, đều giải quyết đễ dàng.
Kỳ quái là Dương Phàm cũng không vội trùng kích Hoán Nha đại viên mãn, dường như tất cả đêu đã tính toán kỹ càng.
Khi đi tới trước một môn phái, một cỗ uy năng tinh thần mạnh mẽ đè ép tới.
- Hả? Tiên Loan Cửu Phong này lúc nào sinh ra một cường giả Thần Hư?
Dương Phàm có vẻ kinh dị nói.
Tiên Loan Cửu Phong là Thánh địa tu tiên Thiên Võ Châu, nơi đây có tới mấy trăm môn phái lớn nhỏ.
Tiên Đạo Tông ở Lăng Đinh Tiên Phong, địa vị siêu nhiên, đệ nhất tiên tông Đại Tần.
- Yêu nghiệt phương nào. dám tới xâm phạm Ngọc Thanh Tông ta?
Theo lực Thần Hư phủ xuống, một tiếng nói như sấm sét truyền ra.
ở ngoài xa vạn dặm, một lão đạo sĩ thân hồng bào đạp Hòa Long Độn đò rực áp bách tới bên này.
Hiển nhiên, người này bị yêu khí Hồ Phi kinh động.
Dương Tuệ Tâm vội truyển âm:
"Đại ca. người này là Thái thượng trướng lão Thiên Hòa Tán Nhân ở Ngọc Thanh, chính là cường giả Thán Hu mới quật khới mấy năm gân đây. Có người nói hắn âm thâm ủng hộ một ngoại thân gia tộc Võ Hầu lên ngôi vị Võ Hầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.