Quyển 6 - Chương 912: Thiếu niên Phương Chân
Khoái Xan Điếm
28/08/2013
Nghe xong lời Dương Phàm, thiếu niên này ngẩn ra.
Hắn không ngờ tới thư sinh ốm vếu trước mặt lại từng trải qua cảnh ngộ như mình.
Mà nay, khi đổi diện người này, nhận ra sinh mệnh lưu của đối phương đang trôi đi, xem khí sắc cũng biết là thọ nguyên không còn nhiều... sống cũng không được ngàn năm quả thực không giả.
- Tiểu từ, ngươi tên gì, chúng ta nói chuyệnmột lúc. Nếu ngươi muốn chết thi cũng để lại sau khi chúng ta nói chuyện đi.
Dương Phàm ngồi xuống đất. cười hiển nói.
Hành vi của hắn giống như nhàn rỗi không có việc gì làm vậy!
Nhưng kỳ thật, sau khi tiến vào Luân Quả Kỳ, mỗi thời khắc sinh mệnh đều mất đi, hắn căn bản đã không cần tu luyện.
Thán thể tự hành tu luyện.
Cho nên, gặp được một thiếu niên có điểm tương tự như mình, Dương Phàm có vài phần đồng cảm, không loại trừ khả năng ra tay tương trợ. Dù sao hắn cũng đang rất nhàn rỗi.
- Được!
Thiếu niên gật đầu! Hắn cũng không biết rẳng lúc này vận mệnh của hắn đã lặng lẽ sinh ra biến chuyển.
Dương Phàm và thiếu niên này có cùng cảm ngộ, nói chuyện với nhau lại rất hòa hợp.
Sau khi nói xong, vẻ lạnh băng tu vệt vọng trong mắt cũng dẩn tiêu tan.
Người nhìn như thư sinh trước mắt này mang tới cho hắn một cảm giác bao dung vạn vật! Khí chất này chỉ có người đã trải qua ngàn vạn tang thương mới có được.
Từ trong ánh mắt đối phương, thiếu niên này cảm nhận được một tình cảm rất thán thiết.
Hắn cũng chi cảm nhận được tinh cảm này từ cha mẹ đẻ mình mà thôi.
Qua nửa nén hương. Dương Phàm cơ bản đã hiểu được cảnh ngộ thiếu niên này.
Thiếu niên này gọi là Phương Chân, là con cháu còa Phương gia ở Lạc Thành, cách nơi này mấy vạn dặm.
Sau khi Phương Chân sinh ra không lâu đã bộc lộ thiên phú tu luyện vô cùng ưu việt, trờ thành đối tượngbồi dưỡng trọng điểm của Phương gia.
Mặc dù xuất thân bình thường nhưng thành tựu của Phương Chân lại khiến bất cứ kẻ nào cũng phải đố kỵ.
Chi vẻn vẹn mấy trăm năm, Phương Chân đã tấn chức cảnh giới Chân Tiên. Phóng nhãn toàn bộ Thiên Thần Tinh cũng rất hiếm có.
Loại thiên phú và thành tựu này khiến Phương Cường, con cháu cùng thế hệ của Phương gia lão tô vô cùng ghen ghét.
Nhưng tiếc rẳng tu vi thiên phú để bị Phương Chán áp chế cho nên Phương Cường không thể làm gì được.
Mấy năm trước, Phương Cường cũng tấn chức cảnh giới Chân Tiên nhưng chậm hơn Phương Chân năm mươi năm.
Mà Phương Cường lại hơn Phương Chân tầm trăm tuổi, được dùng vô số thiên linh địa bảo bôi dưỡng, mạnh mẽ gia tăng tu vi.
Sự chênh lệch giữa hai người vô cùng lớn!
Nửa năm trước, Phương Cường lần đầu tiên phát ra khiêu chiến Phương Chân.
Bời vì tu vi của hắn rốt cục đã đuổi kịp đệ nhất thiên tài Phương Chân.
Nhưng trong quyết đấu, dù dùng cả đòn sát thủ do gia gia ban cho, Phương Cường vẫn thất bại trước Phương Chân.
Thực lực của Phương Chán dù vẫn là Chân Tiên nhất trọng nhưng đã nửa bước đặt vào nhị trọng. Phương Cường dùng vô số thiên địa linh bảo mới mạnh mẽ tăng lên tu vi nên cuối cùng châng những bị đánh bại mà thực sự không hề có sức kháng cự!
Mà hôm nay, Phương Chán sau nửa năm bế quan tu luyện ở nơi hoang dã, không biết kẻ nào tiết lộ tin này, bị hai gã Chân tiên tam trọng không rõ lai lịch chế trụ, hùy đi tu vi.
- Bọn họ chi Hủy bỏ tu vi của ta lại không giết chết... Hiển nhiên chúng muốn ta sống không bằng chết!
Hai mắt Phương Chán đỏ bừng:
- Chuyện như thế này, chỉ có kẻ ghen ghét với thiên phú của ta mới làm! Mà có tư bản này, cũng chỉ có Phương Cường, con cháu trực hệ của Phương gia lão tồ.
Dương Phàm sau khi nghe xong cơ bản tán thành với phán đoán cùa Phương Chân.
Nhưng Phương Chân lúc này đã mất hết pháp lực, làm gi còn quyển lên tiếng?!
Cho dù chân tướng rõ ràng cũng không có ý nghĩa gì nữa cả!
Phương gia tuyệt đối không vì một phế nhân mà đòi công đạo!
- Để ta xem thân thể của ngươi!
Dương Phàm đưa tay ra bắt mạch của Phương Chân.
- Chẳng lẽ ngài là một Dược sư?
Ánh mắt Phương Chân lộ ra vẻ kinh hi nhưng ánh mắt lại chợt ảm đảm xuống. Nếu Dương Phàm là một gã thần ý, làm sao không thể chữa trị bệnh cho chính mình được?!
Giờ phút này, Dương Phàm nhìn qua giống như một thư sinh mang bệnh!
- Mặc dù tu vi của ngươi đã bị phế nhưng cũng chưa hoàn toàn!
Dương Phàm cười với hắn:
- Còn cứu được!
Phương Chán thật sự khó có thể tin nổi!
- Chẳng lẽ ngươi đã quên ta cũng từng là người mất hết pháp lực!? Nếu ngươi nguyện ý, Dương mỗ không ngại ra tay tương trợ!
Dương Phàm cười khẽ.
- Xin hỏi tôn tín đại danh của tiên sinh!
Phương Chân bùm một tiếng, quỳ xuống mặt đất, hai mắt ướt át!
- Ngươi chỉ cần biết ta họ Dương là được rồi!
Dương Phàm chi lộ ra họ thật của mình mà thôi.
Toàn bộ Thiên Thần Tinh, có mấy chục triệu cư dân, tất nhiên họ Dương có vô số. Dù là người trùng tên trùng họ với hắn cũng không ít.
Nhưng vì đề phòng, hắn cũng chi nói ra họ của mình mà thôi!
- Dương tiên sinh, nếu có thể khôi phục pháp lực cho tại hạ, Phương Chân nguyện ý vì ngài lên núi đao. xuống biển lửa...
Phương Chân mặc dù vẫn có thái độ hoài nghi đối với năng lực cùa Dương Phàm nhưng lúc này đang trong cơn tuyệt vọng, cũng chi đành biết nhờ cậy mà thôi!
- Không cần lên núi đao xuống biển lửa... Chỉ cần ngươi nghe ta. V theo lời ta nói mà làm là được!
Dương Phàm mỉm cười.
- Vâng. Dương tiên sinh!
Phương Chân đứng lên, trong mắt khôi phục vài tia hv vọng và ý chí chiến đấu.
Rồi sau đó, Dương Phàm mang theo hắn chậm rãi bay về phía Lạc Thành.
Lạc Thành ở trên Thiên Thần Tinh cũng xem như một tòa thành trì bậc trung.
Trong đó Phương gia ở nơi này chính là một chi của Phương gia, là một trong Tam Tông Tứ Tộc ở Thiên Thần Tinh.
Giờ phút này, nơi này chi cách Lạc Thành mấy vạn dặm mà thôi.
Dương Phàm dẫn dắt lực lượng sinh cơ trong Tiên Hồng không gian, vận chuyển chữa trị cho những huyệt vị và kinh mạch bị phá hư trên thân thể Phương Chân, thậm chí Ngay cả lực lượng tiên hồn tiêu tan cũng khôi phục được không ít trong thời gian ngắn.
Chi sau một lúc, cơ thể Phương Chân đã giống V đúc ban đầu, thậm chí còn có lột xác về chất.
Phương Chán vui mừng, cứ nhưvậy. trong hai trăm năm hắn nhất định có thể trờ lại cảnh giới Chân Tiên.
Kỳ hiệu như thế khiến hắn vô cùng bội phục thần thông của Dương tiên sinh trước mặt.
- Ta đã hội tụ vài phần tiên hồn lực bị tán đi của ngươi, tạm thời để dành đó đã. Sau khi về nhà. ngươi có thể lập tức bước vào Nguyẻn Anh Kỳ, thậm chí là Hóa Thần kỳ...
Khóe miệng Dương Phàm mỉm cuời.
- Đa tạ Dương tiên sinh!
Phương Chân vô cùng cảm kích, thân thể cũng khẽ run rẩy.
Đạt tới cảnh giới tiên nhân, pháp lực mất đi, không chỉ hư hao kinh mạch, huyệt vị. đan điên mà Ngay cả tiên hôn thoát phá, tiên lực tiêu tan.
Dương Phàm sử dụng thủ đoạn cùng loại Hỗi Hồn Thuật, trợ giúp Phương Chân vãn hỗi vài thành tiên hồn lực, đợi khi trở về thì lại ngưng kết Nguyên Anh, lần nữa trở lại tiên đạo!
Khi đi vào Lạc Thành rồi, Dương Phàm mới phát hiện ra văn minh tu chân nơi này còn phồn hoa hơn cả trong tưởng tượng của mình.
ở phía chân trời, phàm là những người có thể xuyên toa phi hành đều có cảnh giới Chân Tiên.
Trên thực tế cũng đúng như vậy. ở Thiên giới, ít nhất phải đạt tới cảnh giới tiên nhân mới có thểbay lượn cửu thiên.
Đạt tới Chân Tiên thượng vị còn có thể thoải mái bay ra khói tinh cầu, ngao du vũ trụ.
Tuy nhiên, muốn vượt qua một hệ hẳng tinh, thân thể độ tinh hà thì phải có tu vi Đại La Kim Tiên.
Nếu có thể tấn chức Đại La Kim Tiên, có thể ngao du khắp vũ trụ, chính là cảnh giới vạn vạn tiên nhân hướng tới.
Sau khi tiến vào Lạc Thành, chuyện Phương Chân mất đi pháp lực và tu vi không ngờ đã truyền khắp mọi ngõ ngách.
Cảnh tượng Dương Phàm tán công lúc trước lại đồng dạng phát sinh tren người Phương Chân.
Không ít tu luyện giả chỉ chi trò trò. trong đó không ít đồng tộc với Phương Chân.
Đương nhiên, cũng không ít gã thông cảm, thương hại. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể thông cảm mà thôi.
Phương Chân từ khi đi vào Lạc Thành liền cúi đầu.
- Ngẩng đầu lên đi, dũng cảm đổi mặt với hết thảy, vượt qua tối tăm thì tương lai người chắc chắn là một mảnh quang minh, rộng rãi!
Thanh âm không thể hoài nghi của Dương Phàm rơi vào trong óc Phương Chân.
Trong đầu Phương Chân đột nhiên hiện lên một đoạn hình ảnh.
Hinh bóng đó chính là của Dương Phàm lúc trước một đêm tán công, mái đẩu bạc trắng, đổi mặt với đủ loại châm chọc, châm chích.
Mà trong hình ảnh này. Dương Phàm vẫn bình tĩnh, khóe miệng thậm chí hiện lên vẻ tươi cười.
Thể ngộ cảnh tượng như vậy, tâm thần Phương Chán chấn động! Trong tình cảnh như vậy mà còn có thể bình tĩnh thong dong. Nam nhân nhu vậy, sự cứng còi và tâm tính ẩn nhẫn nhưvậy, người thường khôngthê đạt tới.
Nam nhân này rổt cuộc là ai?
Hắn vì sao chỉ còn có thọ nguyên ngàn năm, tinh thần sa sút?!
Trong lòng Phương Chân có thể khẳng định, thư sinh thần bí bên cạnh mình này tuyệt đối là một nhân vật không tâm thường!
- Ha ha ha... Đây không phải là thiên tài đệ nhất cùa Phương gia sao?!
Một nam nhân dáng người khôi ngộ, một thân trang phục hoa lệ mang theo con cháu gia tộc chắn trên đường lớn. trong tay còn ôm một tiểu mỹ nhân thanh lệ như tiên.
- Không, ta hiện tại là đệ nhất phế nhân cùa gia tộc!
Vẻ mặt Phương Chân không t hay đổi nói.
Hắn đã hạ quyá tâm nhất định phải học tập hình ảnh của Dương Phàm ở trong đầu mình.
Đứng ở đối diện chính là Phương Cường.
Phương Chân hiểu rõ rẳng nam nhân nhìn uy mãnh khôi ngô này thật ra là một tiểu nhân vô si.
Đối với biểu hiện cùa Phương Chân, Phương Cường không khỏi ngẩn ra. tiện đà cười nhạo:
- Phế vật? Đệ nhất phế vật? Được được được!
Hắn vốn muốn thòa thê làm nhục Phương Chân, nổi lên tranh chấp rồi ra tay giáo huấn đối phương.
Nhưng không ngờ rẳng Phương Chán lại trực tiếp thừa nhận mình là đệ nhất phế vật khiến hắn cũng không thể nói gi hơn!
Phương Cường cảnh giác nhìn Dương Phàm ở bên cạnh Phương Chân, rất nhanh yên lòng:
“Chỉ là một thư sinh ôm yếu mà thôi! Đông bệnh tương liên sao?!”
Hắn lại có thể không ngờ được hắn đã đoán đúng rồi. Dương Phàm và Phương Chân gặp cùng một cảnh ngộ, quá thực có thể xung là đồng bệnh tương liên!
Nhìn Phương Chân rời đi. trong đám người có nhiều ánh mắt rất phúc tạp!
Cũng có không ít người phán đoán việc Phương Chân mất hết pháp lực nhiều khả năng liên quan tới Phương Cường.
Nhưng toàn bộ Lạc Thành và Phương gia đều không có ai đứng ra đòi lại công đạo cho Phương Chân khi đã thành một phế nhân.
Bởi vì đây là một thế với với thực lực quyá định quy tắc.
Sau khi rời khỏi đám người, Dương Phàm phát hiện ra khóe mắt Phương Chán lóe lên hai giọt lệ, cảm khái.
- Sao vậy?
Dương Phàm hỏi.
- Nữ nhân ta yêu thương không ngờ ôm ấp Phương Cười...
Phương Chán thống khổ nói.
Dương Phàm lúc này mới nhớ lại mv nhân thanh lệ trong lòng ngực Phương Cường kia.
Lúc ấy, Phương Chân cố gắng trấn định, cũng coi như không.
- Loại nữ nhân nhưvậy, không đáng!
Ý niệm Dương Phàm vừa động, trong đầu cũng hiện lên một hinh ảnh, cũng là một nữ nhân. Đó chính là Dương Mạn.
Dương Mạn cuối cùng gả cho Dương Lỗi. Nhưng sau khi Dương Phàm đi Đại Tần, thọ nguyên đã hết mà chết!
- Đa tạ Dương tiên sinh!
Phương Chân lau khô nước mắt, ánh mắt càng thêm kiên định, thoáng hiện lên một tia ngoan lệ.
Trở lại nơi ở của Phương Chân, Dương Phàm phát hiện rất là xa hoa. Chỉ là không biết còn được ở bao lâu nữa!?
Đêm đó, Dương Phàm vận chuyển thần thông luân hỗỊ trợ giúp Phương Chân ngưng tụ thêm vài phần tiên hồn lực.
Thậm chí đêm đọ, Phương Chân với tiên hồn lực còn lại, ngưng kết ra một Nguyên Anh.
Nhưng Nguyên Anh của hắn do tiên hồn lực ngưng tụ cho nên so với của cường giả Nguyên Anh Kỳ bình thường thì mạnh gấp trăm lân.
- Được! Tốt lắm!
Dương Phàm gật gật đẩu nói:
- Chỉ cần mười năm, ngươi có thể khôi phục pháp lực, thậm chí vượt qua trước đây!
- Mười năm?
Tám thần Phương Chân run lên:
- Thực sự có thể sao?
Hắn không ngờ tới thư sinh ốm vếu trước mặt lại từng trải qua cảnh ngộ như mình.
Mà nay, khi đổi diện người này, nhận ra sinh mệnh lưu của đối phương đang trôi đi, xem khí sắc cũng biết là thọ nguyên không còn nhiều... sống cũng không được ngàn năm quả thực không giả.
- Tiểu từ, ngươi tên gì, chúng ta nói chuyệnmột lúc. Nếu ngươi muốn chết thi cũng để lại sau khi chúng ta nói chuyện đi.
Dương Phàm ngồi xuống đất. cười hiển nói.
Hành vi của hắn giống như nhàn rỗi không có việc gì làm vậy!
Nhưng kỳ thật, sau khi tiến vào Luân Quả Kỳ, mỗi thời khắc sinh mệnh đều mất đi, hắn căn bản đã không cần tu luyện.
Thán thể tự hành tu luyện.
Cho nên, gặp được một thiếu niên có điểm tương tự như mình, Dương Phàm có vài phần đồng cảm, không loại trừ khả năng ra tay tương trợ. Dù sao hắn cũng đang rất nhàn rỗi.
- Được!
Thiếu niên gật đầu! Hắn cũng không biết rẳng lúc này vận mệnh của hắn đã lặng lẽ sinh ra biến chuyển.
Dương Phàm và thiếu niên này có cùng cảm ngộ, nói chuyện với nhau lại rất hòa hợp.
Sau khi nói xong, vẻ lạnh băng tu vệt vọng trong mắt cũng dẩn tiêu tan.
Người nhìn như thư sinh trước mắt này mang tới cho hắn một cảm giác bao dung vạn vật! Khí chất này chỉ có người đã trải qua ngàn vạn tang thương mới có được.
Từ trong ánh mắt đối phương, thiếu niên này cảm nhận được một tình cảm rất thán thiết.
Hắn cũng chi cảm nhận được tinh cảm này từ cha mẹ đẻ mình mà thôi.
Qua nửa nén hương. Dương Phàm cơ bản đã hiểu được cảnh ngộ thiếu niên này.
Thiếu niên này gọi là Phương Chân, là con cháu còa Phương gia ở Lạc Thành, cách nơi này mấy vạn dặm.
Sau khi Phương Chân sinh ra không lâu đã bộc lộ thiên phú tu luyện vô cùng ưu việt, trờ thành đối tượngbồi dưỡng trọng điểm của Phương gia.
Mặc dù xuất thân bình thường nhưng thành tựu của Phương Chân lại khiến bất cứ kẻ nào cũng phải đố kỵ.
Chi vẻn vẹn mấy trăm năm, Phương Chân đã tấn chức cảnh giới Chân Tiên. Phóng nhãn toàn bộ Thiên Thần Tinh cũng rất hiếm có.
Loại thiên phú và thành tựu này khiến Phương Cường, con cháu cùng thế hệ của Phương gia lão tô vô cùng ghen ghét.
Nhưng tiếc rẳng tu vi thiên phú để bị Phương Chán áp chế cho nên Phương Cường không thể làm gì được.
Mấy năm trước, Phương Cường cũng tấn chức cảnh giới Chân Tiên nhưng chậm hơn Phương Chân năm mươi năm.
Mà Phương Cường lại hơn Phương Chân tầm trăm tuổi, được dùng vô số thiên linh địa bảo bôi dưỡng, mạnh mẽ gia tăng tu vi.
Sự chênh lệch giữa hai người vô cùng lớn!
Nửa năm trước, Phương Cường lần đầu tiên phát ra khiêu chiến Phương Chân.
Bời vì tu vi của hắn rốt cục đã đuổi kịp đệ nhất thiên tài Phương Chân.
Nhưng trong quyết đấu, dù dùng cả đòn sát thủ do gia gia ban cho, Phương Cường vẫn thất bại trước Phương Chân.
Thực lực của Phương Chán dù vẫn là Chân Tiên nhất trọng nhưng đã nửa bước đặt vào nhị trọng. Phương Cường dùng vô số thiên địa linh bảo mới mạnh mẽ tăng lên tu vi nên cuối cùng châng những bị đánh bại mà thực sự không hề có sức kháng cự!
Mà hôm nay, Phương Chán sau nửa năm bế quan tu luyện ở nơi hoang dã, không biết kẻ nào tiết lộ tin này, bị hai gã Chân tiên tam trọng không rõ lai lịch chế trụ, hùy đi tu vi.
- Bọn họ chi Hủy bỏ tu vi của ta lại không giết chết... Hiển nhiên chúng muốn ta sống không bằng chết!
Hai mắt Phương Chán đỏ bừng:
- Chuyện như thế này, chỉ có kẻ ghen ghét với thiên phú của ta mới làm! Mà có tư bản này, cũng chỉ có Phương Cường, con cháu trực hệ của Phương gia lão tồ.
Dương Phàm sau khi nghe xong cơ bản tán thành với phán đoán cùa Phương Chân.
Nhưng Phương Chân lúc này đã mất hết pháp lực, làm gi còn quyển lên tiếng?!
Cho dù chân tướng rõ ràng cũng không có ý nghĩa gì nữa cả!
Phương gia tuyệt đối không vì một phế nhân mà đòi công đạo!
- Để ta xem thân thể của ngươi!
Dương Phàm đưa tay ra bắt mạch của Phương Chân.
- Chẳng lẽ ngài là một Dược sư?
Ánh mắt Phương Chân lộ ra vẻ kinh hi nhưng ánh mắt lại chợt ảm đảm xuống. Nếu Dương Phàm là một gã thần ý, làm sao không thể chữa trị bệnh cho chính mình được?!
Giờ phút này, Dương Phàm nhìn qua giống như một thư sinh mang bệnh!
- Mặc dù tu vi của ngươi đã bị phế nhưng cũng chưa hoàn toàn!
Dương Phàm cười với hắn:
- Còn cứu được!
Phương Chán thật sự khó có thể tin nổi!
- Chẳng lẽ ngươi đã quên ta cũng từng là người mất hết pháp lực!? Nếu ngươi nguyện ý, Dương mỗ không ngại ra tay tương trợ!
Dương Phàm cười khẽ.
- Xin hỏi tôn tín đại danh của tiên sinh!
Phương Chân bùm một tiếng, quỳ xuống mặt đất, hai mắt ướt át!
- Ngươi chỉ cần biết ta họ Dương là được rồi!
Dương Phàm chi lộ ra họ thật của mình mà thôi.
Toàn bộ Thiên Thần Tinh, có mấy chục triệu cư dân, tất nhiên họ Dương có vô số. Dù là người trùng tên trùng họ với hắn cũng không ít.
Nhưng vì đề phòng, hắn cũng chi nói ra họ của mình mà thôi!
- Dương tiên sinh, nếu có thể khôi phục pháp lực cho tại hạ, Phương Chân nguyện ý vì ngài lên núi đao. xuống biển lửa...
Phương Chân mặc dù vẫn có thái độ hoài nghi đối với năng lực cùa Dương Phàm nhưng lúc này đang trong cơn tuyệt vọng, cũng chi đành biết nhờ cậy mà thôi!
- Không cần lên núi đao xuống biển lửa... Chỉ cần ngươi nghe ta. V theo lời ta nói mà làm là được!
Dương Phàm mỉm cười.
- Vâng. Dương tiên sinh!
Phương Chân đứng lên, trong mắt khôi phục vài tia hv vọng và ý chí chiến đấu.
Rồi sau đó, Dương Phàm mang theo hắn chậm rãi bay về phía Lạc Thành.
Lạc Thành ở trên Thiên Thần Tinh cũng xem như một tòa thành trì bậc trung.
Trong đó Phương gia ở nơi này chính là một chi của Phương gia, là một trong Tam Tông Tứ Tộc ở Thiên Thần Tinh.
Giờ phút này, nơi này chi cách Lạc Thành mấy vạn dặm mà thôi.
Dương Phàm dẫn dắt lực lượng sinh cơ trong Tiên Hồng không gian, vận chuyển chữa trị cho những huyệt vị và kinh mạch bị phá hư trên thân thể Phương Chân, thậm chí Ngay cả lực lượng tiên hồn tiêu tan cũng khôi phục được không ít trong thời gian ngắn.
Chi sau một lúc, cơ thể Phương Chân đã giống V đúc ban đầu, thậm chí còn có lột xác về chất.
Phương Chán vui mừng, cứ nhưvậy. trong hai trăm năm hắn nhất định có thể trờ lại cảnh giới Chân Tiên.
Kỳ hiệu như thế khiến hắn vô cùng bội phục thần thông của Dương tiên sinh trước mặt.
- Ta đã hội tụ vài phần tiên hồn lực bị tán đi của ngươi, tạm thời để dành đó đã. Sau khi về nhà. ngươi có thể lập tức bước vào Nguyẻn Anh Kỳ, thậm chí là Hóa Thần kỳ...
Khóe miệng Dương Phàm mỉm cuời.
- Đa tạ Dương tiên sinh!
Phương Chân vô cùng cảm kích, thân thể cũng khẽ run rẩy.
Đạt tới cảnh giới tiên nhân, pháp lực mất đi, không chỉ hư hao kinh mạch, huyệt vị. đan điên mà Ngay cả tiên hôn thoát phá, tiên lực tiêu tan.
Dương Phàm sử dụng thủ đoạn cùng loại Hỗi Hồn Thuật, trợ giúp Phương Chân vãn hỗi vài thành tiên hồn lực, đợi khi trở về thì lại ngưng kết Nguyên Anh, lần nữa trở lại tiên đạo!
Khi đi vào Lạc Thành rồi, Dương Phàm mới phát hiện ra văn minh tu chân nơi này còn phồn hoa hơn cả trong tưởng tượng của mình.
ở phía chân trời, phàm là những người có thể xuyên toa phi hành đều có cảnh giới Chân Tiên.
Trên thực tế cũng đúng như vậy. ở Thiên giới, ít nhất phải đạt tới cảnh giới tiên nhân mới có thểbay lượn cửu thiên.
Đạt tới Chân Tiên thượng vị còn có thể thoải mái bay ra khói tinh cầu, ngao du vũ trụ.
Tuy nhiên, muốn vượt qua một hệ hẳng tinh, thân thể độ tinh hà thì phải có tu vi Đại La Kim Tiên.
Nếu có thể tấn chức Đại La Kim Tiên, có thể ngao du khắp vũ trụ, chính là cảnh giới vạn vạn tiên nhân hướng tới.
Sau khi tiến vào Lạc Thành, chuyện Phương Chân mất đi pháp lực và tu vi không ngờ đã truyền khắp mọi ngõ ngách.
Cảnh tượng Dương Phàm tán công lúc trước lại đồng dạng phát sinh tren người Phương Chân.
Không ít tu luyện giả chỉ chi trò trò. trong đó không ít đồng tộc với Phương Chân.
Đương nhiên, cũng không ít gã thông cảm, thương hại. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể thông cảm mà thôi.
Phương Chân từ khi đi vào Lạc Thành liền cúi đầu.
- Ngẩng đầu lên đi, dũng cảm đổi mặt với hết thảy, vượt qua tối tăm thì tương lai người chắc chắn là một mảnh quang minh, rộng rãi!
Thanh âm không thể hoài nghi của Dương Phàm rơi vào trong óc Phương Chân.
Trong đầu Phương Chân đột nhiên hiện lên một đoạn hình ảnh.
Hinh bóng đó chính là của Dương Phàm lúc trước một đêm tán công, mái đẩu bạc trắng, đổi mặt với đủ loại châm chọc, châm chích.
Mà trong hình ảnh này. Dương Phàm vẫn bình tĩnh, khóe miệng thậm chí hiện lên vẻ tươi cười.
Thể ngộ cảnh tượng như vậy, tâm thần Phương Chán chấn động! Trong tình cảnh như vậy mà còn có thể bình tĩnh thong dong. Nam nhân nhu vậy, sự cứng còi và tâm tính ẩn nhẫn nhưvậy, người thường khôngthê đạt tới.
Nam nhân này rổt cuộc là ai?
Hắn vì sao chỉ còn có thọ nguyên ngàn năm, tinh thần sa sút?!
Trong lòng Phương Chân có thể khẳng định, thư sinh thần bí bên cạnh mình này tuyệt đối là một nhân vật không tâm thường!
- Ha ha ha... Đây không phải là thiên tài đệ nhất cùa Phương gia sao?!
Một nam nhân dáng người khôi ngộ, một thân trang phục hoa lệ mang theo con cháu gia tộc chắn trên đường lớn. trong tay còn ôm một tiểu mỹ nhân thanh lệ như tiên.
- Không, ta hiện tại là đệ nhất phế nhân cùa gia tộc!
Vẻ mặt Phương Chân không t hay đổi nói.
Hắn đã hạ quyá tâm nhất định phải học tập hình ảnh của Dương Phàm ở trong đầu mình.
Đứng ở đối diện chính là Phương Cường.
Phương Chân hiểu rõ rẳng nam nhân nhìn uy mãnh khôi ngô này thật ra là một tiểu nhân vô si.
Đối với biểu hiện cùa Phương Chân, Phương Cường không khỏi ngẩn ra. tiện đà cười nhạo:
- Phế vật? Đệ nhất phế vật? Được được được!
Hắn vốn muốn thòa thê làm nhục Phương Chân, nổi lên tranh chấp rồi ra tay giáo huấn đối phương.
Nhưng không ngờ rẳng Phương Chán lại trực tiếp thừa nhận mình là đệ nhất phế vật khiến hắn cũng không thể nói gi hơn!
Phương Cường cảnh giác nhìn Dương Phàm ở bên cạnh Phương Chân, rất nhanh yên lòng:
“Chỉ là một thư sinh ôm yếu mà thôi! Đông bệnh tương liên sao?!”
Hắn lại có thể không ngờ được hắn đã đoán đúng rồi. Dương Phàm và Phương Chân gặp cùng một cảnh ngộ, quá thực có thể xung là đồng bệnh tương liên!
Nhìn Phương Chân rời đi. trong đám người có nhiều ánh mắt rất phúc tạp!
Cũng có không ít người phán đoán việc Phương Chân mất hết pháp lực nhiều khả năng liên quan tới Phương Cường.
Nhưng toàn bộ Lạc Thành và Phương gia đều không có ai đứng ra đòi lại công đạo cho Phương Chân khi đã thành một phế nhân.
Bởi vì đây là một thế với với thực lực quyá định quy tắc.
Sau khi rời khỏi đám người, Dương Phàm phát hiện ra khóe mắt Phương Chán lóe lên hai giọt lệ, cảm khái.
- Sao vậy?
Dương Phàm hỏi.
- Nữ nhân ta yêu thương không ngờ ôm ấp Phương Cười...
Phương Chán thống khổ nói.
Dương Phàm lúc này mới nhớ lại mv nhân thanh lệ trong lòng ngực Phương Cường kia.
Lúc ấy, Phương Chân cố gắng trấn định, cũng coi như không.
- Loại nữ nhân nhưvậy, không đáng!
Ý niệm Dương Phàm vừa động, trong đầu cũng hiện lên một hinh ảnh, cũng là một nữ nhân. Đó chính là Dương Mạn.
Dương Mạn cuối cùng gả cho Dương Lỗi. Nhưng sau khi Dương Phàm đi Đại Tần, thọ nguyên đã hết mà chết!
- Đa tạ Dương tiên sinh!
Phương Chân lau khô nước mắt, ánh mắt càng thêm kiên định, thoáng hiện lên một tia ngoan lệ.
Trở lại nơi ở của Phương Chân, Dương Phàm phát hiện rất là xa hoa. Chỉ là không biết còn được ở bao lâu nữa!?
Đêm đó, Dương Phàm vận chuyển thần thông luân hỗỊ trợ giúp Phương Chân ngưng tụ thêm vài phần tiên hồn lực.
Thậm chí đêm đọ, Phương Chân với tiên hồn lực còn lại, ngưng kết ra một Nguyên Anh.
Nhưng Nguyên Anh của hắn do tiên hồn lực ngưng tụ cho nên so với của cường giả Nguyên Anh Kỳ bình thường thì mạnh gấp trăm lân.
- Được! Tốt lắm!
Dương Phàm gật gật đẩu nói:
- Chỉ cần mười năm, ngươi có thể khôi phục pháp lực, thậm chí vượt qua trước đây!
- Mười năm?
Tám thần Phương Chân run lên:
- Thực sự có thể sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.