Quyển 6 - Chương 827: Tiên đảo, Nhân Sâm Quả.
Khoái Xan Điếm
28/08/2013
Dùng hình thái một đoạn gỗ mục, Dương Phàm phiêu lưu ở Ngoại Hải vực vô biên vô tận. lăng lặng tìm hiêu tu luyện.
Củng cổ cảnh giới hắn dùng mất mấy chục năm, rồi sau đó là diễn biến khẩu quyết Chứng Quả Kỳ, lại dùng mấy chục năm, cuối cùng là thôi diễn cảnh giới không biết phía sau Chứng Quả Kỳ, lại mất mấy chục năm.
Thoáng một cái. thời gian trăm năm vội vàng trôi qua.
Trong trăm năm này, phập lực tu vi của Dương Phàm không có tăng trường về chất, có chỉ là lột xác thăng hoa về linh hồn. cùng với lĩnh ngộ càng sâu đối với cành giới.
Giờ phút này. cho dù hắn đối mặt với Liệt Thiên Kiếm của Mộ Dung Phong kia thi cùng có thể ung dung toàn thân trở ra.
Giai đoạn vẫn Hoa hậu kỳ này đã định trước Dương Phàm không giỏi về mặt chiến đấu chính diện.
Bỡi vi bất kể là sinh mệnh lực hay là tinh, khí thần hắn cùng không phải ở trạng thái đinh.
Cũng may ưu thế về cảnh giới bù lại khuyết điểm này khiến Dương Phàm có lực tự bào vệ rất mạnh. Cho dù là tập trụng lực lượng chấp pháp trên một hòn đảo dạng lớn cũng khó thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Hắn cứ như vậy phiêu bạt không mục đích.
Thẳng đến một ngày, Dương Phàm sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
Hải vực phía trước xuất hiện một vùng sương mù mờ mịt. nhìn không thấu.
Sương mù này thậm chí ngăn cách cảm quan của Dương Phàm.
Tình hình như thế khiển Dương Phàm có một loài cám giác giống như đã từng quen biết. Chẳnglẽ là... VânTiênĐảo?
Lúc này, Dương Phàm phát hiện gần vùng tiên vụ này quanh quẩn không ít tu sĩ.
- Vân Tiên Đảo trong truyền thuyết không ngờ xuất hiện tại Bồng Sơn Đảo vực.
Một nam nhân ha ha cười, hóa thành một đạo độn quang nhảy vào trong tiên vụ.
Tu sĩ có can đám xông vào trong tiên vụ.
Mà phần lớn tu sĩ vẫn quanh quần ngoài tiên vụ, do dự không quyá định.
Bởi vì căn bản khôngthấy rõ hư thật trong sươngmù.
- Vân Tiên Đảo mỗi lần xuất hiện cũng không dừng lại thời gian quá dài. rồi sau đó sẽ hư không biến mất. Có lẽ lần tiếp theo sẽ ở hải vực xa lạ nào đó, thậm chí từ đó về sau không bao giờ xuất hiện...
Một lão đạo sĩ lớn ruổi than thớ.
Đối với khu vực khôngbiết. có gan tiến vào chung quy chỉ là sổ ít.
- Lại gặp được Vân Tiên Đảo? Chẳng lẽ ta cùng đảo này thật sự có duyên?
Dương Phàm không khỏi ngẩn ra.
Vi thế hắn liền dùng hình thái gỗ mục trôi nổi vào trong tiên vụ.
Hắn thôi diễn trăm năm, đang cảm thấy có chút buồn tẻ, tính toán tiến vào Vân Tiên Đảo kiến thức một chút.
- ổ? Khúc gỗ mục kia làm sao tự động?
Cũng có tu sĩ phát hiện trạng huống này.
Những vật như gỗ mục trên biển bình thường đều là phiêu bạt xuôi dòng.
Mà khúc gỗ mụcnàylại không theo hướng gió. mà lại trôi về phía tiên vụ.
Có tu sĩ tò mò triển khai thần thức xem xét lại không nhìn ra manh mối gì.
Nếu muốn nhìn ra sơ hở ít nhất phải có tu vi Độ Kiếp KỲ. Nhưng là tu sĩ Độ Kiềp Kỳ ở Ngoại Hải vực là thưa thớt cỡ nào. hài vực trăm ức dặm mới có thể sinh ra một người.
Dương Phàm âm thầm buồn cười, chậm rì rì trôi vào khu vực tiên vụ.
- Hi hì, khúc gỗ này không ngờ tự động, chẳng lẽ là kỳ vật gì?
Một thanh âm thiếu nữ như chuông bạc từ phía trên truyền đến.
Dương Phàm cảm giác có chút quen tai.
Còn không chờ hắn phản ứng lại. đã bị một dáng người tinh tế đạp ở trên người.
Dương Phàm tức giận, nào có lý đó!
Không ngờ bị người coi thành vật trôi nổi. đạp ở trên thân.
Hắn ở trên biển phiêu bạt một trăm năm, loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên.
Hải vực mênh mòng, có ai đi quản một khúc gỗ mục nhỏ bé không đáng kể?
Tuy nhiên khi hắn phát hiện chủ nhân thanh âm thiếu nữ kia, nao nao.
Đó là một thiếu nữ mặc váy công chúa trăm tầng, mắt sáng tinh thuần nhưbảo Thạch, đạp trên “gỗ mục” trôi vào khu vực tiên vụ.
Dương Phàm thầm nghĩ: “Đây không phải là Tiểu Vi gặp được ở phụ cận Hắc Tinh Đảo sao?”
Cách biệt trăm năm lại cùng nàng gặp lại. hơn nữa đều cùng tới Vân Tiên Đảo. Đây chẳng lẽ là một loại duyên phận?
Hoặc là nói, Vân Tiên Đào thật sự có duyên với hai người?
Dương Phàm bất động thanh sắc. chậm rì rì tiến vào khu vực tiên vụ.
Sau khi tiến vào tiên vụ mờ mịt này. đoạn tuyệt liên hệ cùng ngoại giới.
GỖ mục do Dương Phàm biến thành đột nhiên chìm vào trong nước biển. Tiểu Vi đứng ở phía trên không khỏi kinh hô một tiếng.
Mà phía sau nàng, “Ào” một tiếng, hiện lên một lão già râu bạc trắng tuổi thất tuần, chống một cây quải trượng.
- ỏng là ai?
Đôi mắt đẹp của Tiểu Vi thoáng ngưng, có chút khản trương.
- Tiểu Vi cô nương. Cô không ở Hắc Tinh Đảo. khi nào thì chạy tới Bồng Sơn Đảo vực?
Dương Phàm vuốt râu cười.
- Nghe nói Vân Tiên Đảo xuất hiện ở nơi này. ta liền hòa tổc lên Truyền tống trận đến Bông Sơn Đào. rồi sau đó chạy tới. ồ? Làm sao người biết ta đến từ Hắc Tinh Đào. còn biết tên của ta?
Tiểu Vi nói nhanh, đôi mắt đẹp khẽ chóp, cả kinh một hỗi.
Dương Phàm lại chi cười không nói. chi chậm rãi đi vào sâu trong tiên vụ.
ở trong khu vực tiên vụ căn bản không có cám giác phương hướng, thần thức gần như mất hiệu lực.
Dương Phàm chi dựa vào một loại trực giác, đi vào nơi sâu trong tiên vụ.
Tiểu Vi nghĩ một lát. vội vàng đi tới, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền mê người, đỡ hắn:
- Lão nhân gia, ngài một mình tiến vào Vân Tiên Đảo này. chi sợ không an toàn. Đẻ ta bảo hộ người.
- Cô bảo hộ ta?
Dương Phàm đột nhiên bật cười, gật đẩu nói:
-Vậy được rồi.
ở trong khu vực tiên vụ, ngẫu nhiên cũng gặp được một số tu sĩ khác, đi loạn như ruồi bọ không đâu, nôn nóng như lửa đổt.
Bời vì sau khi tiến vào khu vực tiên vụ. thần thức hoàn toàn mất hiệu lực. tầm nhìn không quá phạm vi mười trượng.
Hơn nữa trong tiên vụ càng có một số ảo cảnh, không ít tu sĩ đứng ở tại chỗ không ngừng đảo quanh, điên cuông đánh loạn.
- Lão nhân gia. vì sao ngài một chút cũng không nóng nảy, giống như không bị ánh hưởng ảo cảnh nơi đây?
Tiểu Vi chóp chóp mắt, tò mò hỏi.
- Bằng cảm giác.
Dương Phàm không mặn không nhạt đáp.
Sau khi Tiểu Vi nghe xong, không khỏi kinh ngạc.
Nếu là một thiếu nữ đang tuổi xuân xanh nói lời nói này cũng coi như bình thường. Nhưng một lão nhân bảy tám mươi tuổi còn hành động theo cảm giác, quá thật kỳ quái.
Tiểu Vi cảm giác lão nhân này có chút quen thuộc thán thiết, làm cho người ta tín nhiệm, liền đi theo hắn.
Cứ như vậy đi chừng gần trăm vạn dặm còn không nhìn thấy cái gọi là “Vân Tiên Đảo”.
- Lão nhân gia. Chúng ta không phải cũng bị lạc trong ào cành chứ. Phạm vi tiên vụ kia chỉ có khoảng vạn dặm mà thôi.
Tiểu Vi bĩu môi. đối với Dương Phàm chung quỵ sinh ra một tia nghi ngờ.
Tiên vụ một vạn dặm, hai người đi tới trăm vạn dặm, còn quanh quẩn tại bên trong.
- Không. Toàn khu vực tiên vụ này hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, thành một hệ thống pháp tắc độc lập, không gian bên trong không giống ngoại giới.
Dương Phàm lắc đầu. rồi sau đó thở dài:
- Loại thủ đoạn lợi dụng pháp tắc không gian này chi sợ không phải tu sĩ nhân giới có thể với tới.
Sau khi Tiểu Vi nghe xong, cảm thấy rất có đạo lý.
- Hẳn là sắp đến rồi.
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
Thần thức của hắn ở trong này cũng mất tác dụng nhưng cảm quan còn có một chút tác dụng.
- Thật sự?
Tiểu Vi nửa tin nửa ngờ.
Không bao lâu. phía cuối tiên vụ phía trước mơ hồ hiện lên một vệt hào quang xanh biếc mông lung, cùng với dải sáng bảy màu giống nhưtiên cảnh nhân gian.
- Lão nhân gia, ngài quả thật quá thần rồi!
Khuôn mặt Tiêu Vi úng hông, ngạc nhiên vui mừng nhảy nhỏt nói.
Thần sắc Dương Phàm bình tĩnh. Hắn có một loại ảo giác, Vân Tiên Đảo này dường như đã định trước có duyên với hắn.
Lẩn trước gặp thoáng qua ở Hắc Tinh Đào. lẩn này trôi nổi trăm năm ở hải vực lại cùng gặp lại.
Hai người tăng tốc độ. hào quang xanh biếc nơi phương xa kia rổt cục lộ ra hình dáng một hòn đảo mông lung.
Mặc kệ tới gần như thế nào, hòn đảo này ở trong dài sáng bảy màu vẫn mông lung không
rõ.
Theo hai người tiép cận. cảm thụ đến một cỗ linh khi tinh thuần siêu nhiên không thuộc giới này.
Từng tia linh khí móng manh tiết ra kia, phẩm chất của chúng có thể so sánh với linh khi trong linh Thạch cực phấm.
- Chẳng lẽ đây là Tiên Linh khí mà thượng giới mới có được?
Theo trayền thuyết. Vân Tiên Đảo là vật cùa tiên nhân thượng giới lưu lại.
Giờ phút này xem ra quả thật là không giả.
Khi hai người chạm tới dải sáng bảy màu bên ngoài hòn đảo. “ông” một tiếng, một dải sáng trắng lấp lánh bao phủ hai người, căn bản không thể nào chông cự.
Cùng lúc đó. toàn bộ khu vực tiên vụ truyền đến một tràng tiếng nổ vang.
Đúng lúc này.
Bá!
Một đại hán khôi ngô làn da đen thẫm, bao phủ kín hoa văn cổ quái thuắn di mà đến.
Người tới chính là Hắc Cương hộ pháp của Hắc Tinh Đảo.
Nhưng mà hắn vừa mới phủ xuống nơi đây. toàn bộ Vân Tiên Đảo bao gồm cả khu vực tiên vụ liền ngang trời dịch chuyên đi.
- Đến vẫn chậm một bước. Vi nhi nàng...
Sắc mặt Hắc Cương hộ pháp biến đổi. thần thái ngưng trọng.
Hắn ôm tâm lý thử vận may. thần thức bao phủ phạm vi trăm vạn dặm, cũng không thấy bóng dáng Vân Tiên Đảo.
Hải vực mênh mòng, một đảo vực lớn đã có tới trăm ức dặm hải vực, mà hai mươi đảo vực lớn mới có một Vực Chù, thống lĩnh hàng ti hải vực.
Dõi mắt khắp liên minh nhân loại Nam Hải Vực. Vực Chủ thống trị một vùng hải vực cũng không chỉ một hai người.
Ngoài ra còn có rất nhiều hoang hải. Ngoại Hải vực vốn rộng lớn vô hạn, không có đẩu cuối.
Vân Tiên Đào dịch chuyển tới nơi nào căn bản khôngthểbiết được.
Có lẽ giờ khắc này còn tại Nam Hải Vực, mà Ngay sau đó đã đi Đông Hải Vực, Tây Hải Vực, thậm chí là hoang hải khôn cùng...
Vân Tiên Đảo biến mất. khu vực vốn có tiên vụ bao phủ để lại gần ngàn tu sĩ. Mỗi người chật vật không chịu nồi, mặt mày xám xịt.
- Xem ra chúng ta vô duyên với Vân Tiên Đảo.
Một nho sinh trung niên thở dài nói.
- Mỗi lần Vân Tiên Đảo biến mất tất nhiên là người có duyên xúc động. Chẳng lẽ Vi nhi thật sự có cơ duyên như thế?
Thản sắc Hắc Cương hộ pháp biến ảo không ngừng.
ở một bén khác, Dương Phàm cùng Tiểu Vi hiện thán ở một vùng tiên cảnh chim hót hương hoa.
Bầu trời xanh ngắt như ngọc bích, bốn phía tiên vụ lượn lờ. phẩm chất linh khí vượt xa bất kỳ Thánh địa tu tiên nào của một giới.
Linh khí nơi này. dường như là Tiên Linh khí của không gian thượng giới.
ở môi trường nhưthế. cho dù là người tư chất bình thường cũng có thể dễ dàng bước vào bậc cao.
Nơi hai người dừng chân là một đình đài. dưới chân có đồ án Truyền tổng trận phúc tạp huyền diệu, đang biến mất trong dải sáng trắng mờ nhạt.
Đồng thời, phụ cận đình nghi mát này còn có bày tám tu sĩ. đều là cấp bậc Hợp Thể Kỳ.
- Thật tốt quá, nơi này khẳng định chính là Vân Tiên Đảo!
Tiểu Vi vui sướng nhảy nhỏt, vái dài nhiều tầng nhẹ tung bay bên cạnh Dương Phàm.
- Quả nhiên là Vân Tiên Đảo.
Dương Phàm ngẩng đẩu nhìn bầu trời tiên vụ mờ mịt. trên một khối đá thật lớn có khắc ba chữ mông lung mờ mịt: Vân Tiên Đảo.
Ba chữ này nhìn như viết vội. lại tràn ngập một loại men say khiến Dương Phàm bị một trận hoa mắt chóng mặt.
Mà Tiểu Vi nhìn vài chữ này lại không có cảm giác.
Xem ra người cảnh giới cao mới có thể cảm thụ càng rõ ràng ý cảnh trong chữ viết.
Mười người tiến vào Vân Tiên Đào đều đề phòng lẫn nhau, theo một đường mòn vào thăm dò khu vực tiên vụ không biết.
Đi được mấy trăm trượng, trước mặt là một vườn cây, bên trong gieo trồng các loại hoa nhiều màu sắc tòa hương thơm say lòng người, có rất nhiều thứ chưa từng nghe qua.
Nhưng những cây hoa này chi vẻn vẹn là đẹp, mùi thơm rất đặc biệt, cũng không phải là thiên linh địa bảo gì.
Tuy nhiên, khi đi tới một nơi. một văn sĩ trung niên thân hình bồng cứng đờ. hai tay run
rẩy:
- Tiên... Tiên quả!
Tiên quả?
Dương Phàm tập trung nhìn vào, ở trong sương mù mông lung mơ hồ nhìn thấy một gốc đại thụ cao chọc trời, phía trên có kết quá hình người màu trắng trong suốt lớng lánh, hình dáng giống như đứa bé. treo ngược ở trên nhánh cây.
Trái cây hình người?
Nhãn Sâm Quả?
Trong lòng Dương Phàm chấn động.
Củng cổ cảnh giới hắn dùng mất mấy chục năm, rồi sau đó là diễn biến khẩu quyết Chứng Quả Kỳ, lại dùng mấy chục năm, cuối cùng là thôi diễn cảnh giới không biết phía sau Chứng Quả Kỳ, lại mất mấy chục năm.
Thoáng một cái. thời gian trăm năm vội vàng trôi qua.
Trong trăm năm này, phập lực tu vi của Dương Phàm không có tăng trường về chất, có chỉ là lột xác thăng hoa về linh hồn. cùng với lĩnh ngộ càng sâu đối với cành giới.
Giờ phút này. cho dù hắn đối mặt với Liệt Thiên Kiếm của Mộ Dung Phong kia thi cùng có thể ung dung toàn thân trở ra.
Giai đoạn vẫn Hoa hậu kỳ này đã định trước Dương Phàm không giỏi về mặt chiến đấu chính diện.
Bỡi vi bất kể là sinh mệnh lực hay là tinh, khí thần hắn cùng không phải ở trạng thái đinh.
Cũng may ưu thế về cảnh giới bù lại khuyết điểm này khiến Dương Phàm có lực tự bào vệ rất mạnh. Cho dù là tập trụng lực lượng chấp pháp trên một hòn đảo dạng lớn cũng khó thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Hắn cứ như vậy phiêu bạt không mục đích.
Thẳng đến một ngày, Dương Phàm sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
Hải vực phía trước xuất hiện một vùng sương mù mờ mịt. nhìn không thấu.
Sương mù này thậm chí ngăn cách cảm quan của Dương Phàm.
Tình hình như thế khiển Dương Phàm có một loài cám giác giống như đã từng quen biết. Chẳnglẽ là... VânTiênĐảo?
Lúc này, Dương Phàm phát hiện gần vùng tiên vụ này quanh quẩn không ít tu sĩ.
- Vân Tiên Đảo trong truyền thuyết không ngờ xuất hiện tại Bồng Sơn Đảo vực.
Một nam nhân ha ha cười, hóa thành một đạo độn quang nhảy vào trong tiên vụ.
Tu sĩ có can đám xông vào trong tiên vụ.
Mà phần lớn tu sĩ vẫn quanh quần ngoài tiên vụ, do dự không quyá định.
Bởi vì căn bản khôngthấy rõ hư thật trong sươngmù.
- Vân Tiên Đảo mỗi lần xuất hiện cũng không dừng lại thời gian quá dài. rồi sau đó sẽ hư không biến mất. Có lẽ lần tiếp theo sẽ ở hải vực xa lạ nào đó, thậm chí từ đó về sau không bao giờ xuất hiện...
Một lão đạo sĩ lớn ruổi than thớ.
Đối với khu vực khôngbiết. có gan tiến vào chung quy chỉ là sổ ít.
- Lại gặp được Vân Tiên Đảo? Chẳng lẽ ta cùng đảo này thật sự có duyên?
Dương Phàm không khỏi ngẩn ra.
Vi thế hắn liền dùng hình thái gỗ mục trôi nổi vào trong tiên vụ.
Hắn thôi diễn trăm năm, đang cảm thấy có chút buồn tẻ, tính toán tiến vào Vân Tiên Đảo kiến thức một chút.
- ổ? Khúc gỗ mục kia làm sao tự động?
Cũng có tu sĩ phát hiện trạng huống này.
Những vật như gỗ mục trên biển bình thường đều là phiêu bạt xuôi dòng.
Mà khúc gỗ mụcnàylại không theo hướng gió. mà lại trôi về phía tiên vụ.
Có tu sĩ tò mò triển khai thần thức xem xét lại không nhìn ra manh mối gì.
Nếu muốn nhìn ra sơ hở ít nhất phải có tu vi Độ Kiếp KỲ. Nhưng là tu sĩ Độ Kiềp Kỳ ở Ngoại Hải vực là thưa thớt cỡ nào. hài vực trăm ức dặm mới có thể sinh ra một người.
Dương Phàm âm thầm buồn cười, chậm rì rì trôi vào khu vực tiên vụ.
- Hi hì, khúc gỗ này không ngờ tự động, chẳng lẽ là kỳ vật gì?
Một thanh âm thiếu nữ như chuông bạc từ phía trên truyền đến.
Dương Phàm cảm giác có chút quen tai.
Còn không chờ hắn phản ứng lại. đã bị một dáng người tinh tế đạp ở trên người.
Dương Phàm tức giận, nào có lý đó!
Không ngờ bị người coi thành vật trôi nổi. đạp ở trên thân.
Hắn ở trên biển phiêu bạt một trăm năm, loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên.
Hải vực mênh mòng, có ai đi quản một khúc gỗ mục nhỏ bé không đáng kể?
Tuy nhiên khi hắn phát hiện chủ nhân thanh âm thiếu nữ kia, nao nao.
Đó là một thiếu nữ mặc váy công chúa trăm tầng, mắt sáng tinh thuần nhưbảo Thạch, đạp trên “gỗ mục” trôi vào khu vực tiên vụ.
Dương Phàm thầm nghĩ: “Đây không phải là Tiểu Vi gặp được ở phụ cận Hắc Tinh Đảo sao?”
Cách biệt trăm năm lại cùng nàng gặp lại. hơn nữa đều cùng tới Vân Tiên Đảo. Đây chẳng lẽ là một loại duyên phận?
Hoặc là nói, Vân Tiên Đào thật sự có duyên với hai người?
Dương Phàm bất động thanh sắc. chậm rì rì tiến vào khu vực tiên vụ.
Sau khi tiến vào tiên vụ mờ mịt này. đoạn tuyệt liên hệ cùng ngoại giới.
GỖ mục do Dương Phàm biến thành đột nhiên chìm vào trong nước biển. Tiểu Vi đứng ở phía trên không khỏi kinh hô một tiếng.
Mà phía sau nàng, “Ào” một tiếng, hiện lên một lão già râu bạc trắng tuổi thất tuần, chống một cây quải trượng.
- ỏng là ai?
Đôi mắt đẹp của Tiểu Vi thoáng ngưng, có chút khản trương.
- Tiểu Vi cô nương. Cô không ở Hắc Tinh Đảo. khi nào thì chạy tới Bồng Sơn Đảo vực?
Dương Phàm vuốt râu cười.
- Nghe nói Vân Tiên Đảo xuất hiện ở nơi này. ta liền hòa tổc lên Truyền tống trận đến Bông Sơn Đào. rồi sau đó chạy tới. ồ? Làm sao người biết ta đến từ Hắc Tinh Đào. còn biết tên của ta?
Tiểu Vi nói nhanh, đôi mắt đẹp khẽ chóp, cả kinh một hỗi.
Dương Phàm lại chi cười không nói. chi chậm rãi đi vào sâu trong tiên vụ.
ở trong khu vực tiên vụ căn bản không có cám giác phương hướng, thần thức gần như mất hiệu lực.
Dương Phàm chi dựa vào một loại trực giác, đi vào nơi sâu trong tiên vụ.
Tiểu Vi nghĩ một lát. vội vàng đi tới, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền mê người, đỡ hắn:
- Lão nhân gia, ngài một mình tiến vào Vân Tiên Đảo này. chi sợ không an toàn. Đẻ ta bảo hộ người.
- Cô bảo hộ ta?
Dương Phàm đột nhiên bật cười, gật đẩu nói:
-Vậy được rồi.
ở trong khu vực tiên vụ, ngẫu nhiên cũng gặp được một số tu sĩ khác, đi loạn như ruồi bọ không đâu, nôn nóng như lửa đổt.
Bời vì sau khi tiến vào khu vực tiên vụ. thần thức hoàn toàn mất hiệu lực. tầm nhìn không quá phạm vi mười trượng.
Hơn nữa trong tiên vụ càng có một số ảo cảnh, không ít tu sĩ đứng ở tại chỗ không ngừng đảo quanh, điên cuông đánh loạn.
- Lão nhân gia. vì sao ngài một chút cũng không nóng nảy, giống như không bị ánh hưởng ảo cảnh nơi đây?
Tiểu Vi chóp chóp mắt, tò mò hỏi.
- Bằng cảm giác.
Dương Phàm không mặn không nhạt đáp.
Sau khi Tiểu Vi nghe xong, không khỏi kinh ngạc.
Nếu là một thiếu nữ đang tuổi xuân xanh nói lời nói này cũng coi như bình thường. Nhưng một lão nhân bảy tám mươi tuổi còn hành động theo cảm giác, quá thật kỳ quái.
Tiểu Vi cảm giác lão nhân này có chút quen thuộc thán thiết, làm cho người ta tín nhiệm, liền đi theo hắn.
Cứ như vậy đi chừng gần trăm vạn dặm còn không nhìn thấy cái gọi là “Vân Tiên Đảo”.
- Lão nhân gia. Chúng ta không phải cũng bị lạc trong ào cành chứ. Phạm vi tiên vụ kia chỉ có khoảng vạn dặm mà thôi.
Tiểu Vi bĩu môi. đối với Dương Phàm chung quỵ sinh ra một tia nghi ngờ.
Tiên vụ một vạn dặm, hai người đi tới trăm vạn dặm, còn quanh quẩn tại bên trong.
- Không. Toàn khu vực tiên vụ này hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, thành một hệ thống pháp tắc độc lập, không gian bên trong không giống ngoại giới.
Dương Phàm lắc đầu. rồi sau đó thở dài:
- Loại thủ đoạn lợi dụng pháp tắc không gian này chi sợ không phải tu sĩ nhân giới có thể với tới.
Sau khi Tiểu Vi nghe xong, cảm thấy rất có đạo lý.
- Hẳn là sắp đến rồi.
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
Thần thức của hắn ở trong này cũng mất tác dụng nhưng cảm quan còn có một chút tác dụng.
- Thật sự?
Tiểu Vi nửa tin nửa ngờ.
Không bao lâu. phía cuối tiên vụ phía trước mơ hồ hiện lên một vệt hào quang xanh biếc mông lung, cùng với dải sáng bảy màu giống nhưtiên cảnh nhân gian.
- Lão nhân gia, ngài quả thật quá thần rồi!
Khuôn mặt Tiêu Vi úng hông, ngạc nhiên vui mừng nhảy nhỏt nói.
Thần sắc Dương Phàm bình tĩnh. Hắn có một loại ảo giác, Vân Tiên Đảo này dường như đã định trước có duyên với hắn.
Lẩn trước gặp thoáng qua ở Hắc Tinh Đào. lẩn này trôi nổi trăm năm ở hải vực lại cùng gặp lại.
Hai người tăng tốc độ. hào quang xanh biếc nơi phương xa kia rổt cục lộ ra hình dáng một hòn đảo mông lung.
Mặc kệ tới gần như thế nào, hòn đảo này ở trong dài sáng bảy màu vẫn mông lung không
rõ.
Theo hai người tiép cận. cảm thụ đến một cỗ linh khi tinh thuần siêu nhiên không thuộc giới này.
Từng tia linh khí móng manh tiết ra kia, phẩm chất của chúng có thể so sánh với linh khi trong linh Thạch cực phấm.
- Chẳng lẽ đây là Tiên Linh khí mà thượng giới mới có được?
Theo trayền thuyết. Vân Tiên Đảo là vật cùa tiên nhân thượng giới lưu lại.
Giờ phút này xem ra quả thật là không giả.
Khi hai người chạm tới dải sáng bảy màu bên ngoài hòn đảo. “ông” một tiếng, một dải sáng trắng lấp lánh bao phủ hai người, căn bản không thể nào chông cự.
Cùng lúc đó. toàn bộ khu vực tiên vụ truyền đến một tràng tiếng nổ vang.
Đúng lúc này.
Bá!
Một đại hán khôi ngô làn da đen thẫm, bao phủ kín hoa văn cổ quái thuắn di mà đến.
Người tới chính là Hắc Cương hộ pháp của Hắc Tinh Đảo.
Nhưng mà hắn vừa mới phủ xuống nơi đây. toàn bộ Vân Tiên Đảo bao gồm cả khu vực tiên vụ liền ngang trời dịch chuyên đi.
- Đến vẫn chậm một bước. Vi nhi nàng...
Sắc mặt Hắc Cương hộ pháp biến đổi. thần thái ngưng trọng.
Hắn ôm tâm lý thử vận may. thần thức bao phủ phạm vi trăm vạn dặm, cũng không thấy bóng dáng Vân Tiên Đảo.
Hải vực mênh mòng, một đảo vực lớn đã có tới trăm ức dặm hải vực, mà hai mươi đảo vực lớn mới có một Vực Chù, thống lĩnh hàng ti hải vực.
Dõi mắt khắp liên minh nhân loại Nam Hải Vực. Vực Chủ thống trị một vùng hải vực cũng không chỉ một hai người.
Ngoài ra còn có rất nhiều hoang hải. Ngoại Hải vực vốn rộng lớn vô hạn, không có đẩu cuối.
Vân Tiên Đào dịch chuyển tới nơi nào căn bản khôngthểbiết được.
Có lẽ giờ khắc này còn tại Nam Hải Vực, mà Ngay sau đó đã đi Đông Hải Vực, Tây Hải Vực, thậm chí là hoang hải khôn cùng...
Vân Tiên Đảo biến mất. khu vực vốn có tiên vụ bao phủ để lại gần ngàn tu sĩ. Mỗi người chật vật không chịu nồi, mặt mày xám xịt.
- Xem ra chúng ta vô duyên với Vân Tiên Đảo.
Một nho sinh trung niên thở dài nói.
- Mỗi lần Vân Tiên Đảo biến mất tất nhiên là người có duyên xúc động. Chẳng lẽ Vi nhi thật sự có cơ duyên như thế?
Thản sắc Hắc Cương hộ pháp biến ảo không ngừng.
ở một bén khác, Dương Phàm cùng Tiểu Vi hiện thán ở một vùng tiên cảnh chim hót hương hoa.
Bầu trời xanh ngắt như ngọc bích, bốn phía tiên vụ lượn lờ. phẩm chất linh khí vượt xa bất kỳ Thánh địa tu tiên nào của một giới.
Linh khí nơi này. dường như là Tiên Linh khí của không gian thượng giới.
ở môi trường nhưthế. cho dù là người tư chất bình thường cũng có thể dễ dàng bước vào bậc cao.
Nơi hai người dừng chân là một đình đài. dưới chân có đồ án Truyền tổng trận phúc tạp huyền diệu, đang biến mất trong dải sáng trắng mờ nhạt.
Đồng thời, phụ cận đình nghi mát này còn có bày tám tu sĩ. đều là cấp bậc Hợp Thể Kỳ.
- Thật tốt quá, nơi này khẳng định chính là Vân Tiên Đảo!
Tiểu Vi vui sướng nhảy nhỏt, vái dài nhiều tầng nhẹ tung bay bên cạnh Dương Phàm.
- Quả nhiên là Vân Tiên Đảo.
Dương Phàm ngẩng đẩu nhìn bầu trời tiên vụ mờ mịt. trên một khối đá thật lớn có khắc ba chữ mông lung mờ mịt: Vân Tiên Đảo.
Ba chữ này nhìn như viết vội. lại tràn ngập một loại men say khiến Dương Phàm bị một trận hoa mắt chóng mặt.
Mà Tiểu Vi nhìn vài chữ này lại không có cảm giác.
Xem ra người cảnh giới cao mới có thể cảm thụ càng rõ ràng ý cảnh trong chữ viết.
Mười người tiến vào Vân Tiên Đào đều đề phòng lẫn nhau, theo một đường mòn vào thăm dò khu vực tiên vụ không biết.
Đi được mấy trăm trượng, trước mặt là một vườn cây, bên trong gieo trồng các loại hoa nhiều màu sắc tòa hương thơm say lòng người, có rất nhiều thứ chưa từng nghe qua.
Nhưng những cây hoa này chi vẻn vẹn là đẹp, mùi thơm rất đặc biệt, cũng không phải là thiên linh địa bảo gì.
Tuy nhiên, khi đi tới một nơi. một văn sĩ trung niên thân hình bồng cứng đờ. hai tay run
rẩy:
- Tiên... Tiên quả!
Tiên quả?
Dương Phàm tập trung nhìn vào, ở trong sương mù mông lung mơ hồ nhìn thấy một gốc đại thụ cao chọc trời, phía trên có kết quá hình người màu trắng trong suốt lớng lánh, hình dáng giống như đứa bé. treo ngược ở trên nhánh cây.
Trái cây hình người?
Nhãn Sâm Quả?
Trong lòng Dương Phàm chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.