Quyển 2 - Chương 90: Tiên uẩn cổ triện!
Khoái Xan Điếm
09/04/2013
Khi trời đã tảng sáng. một lũ ma khí cực kỳ thuần khiết được sinh ra trong căn phòng Dương Phàm đang ngồi. không khí cũng trở nên quỉ dị khiến người ta cũng phải run sợ.
"Chẳng lẽ ta là thiên tài tu ma mà tu tiên giới ngàn năm khó gặp!?" Dương Phàm mở hai mắt ra. trong mắt lóe lên một tia dị sắc.
Bộ ma công Cửu u Ma Kinh này hắn từng thăm dò hai lần. Nó còn thâm ảo khó hiểu hơn gấp hàng chục lần bất cứ một bộ công pháp nào mà hắn từng xem qua ở Dương Gia Bảo. Cho dù là thiên tài tu luyện nó thì cũng phải cố gắng hết sức mới được.
Theo tin tức trong sách này thì khi tu luyện bộ công pháp tới một trình độ nhất định. có thể tung hoành nhất giới. không người địch lại! Đương nhiên đây cũng chỉ là những người tu luvện nó tự nhận. có thể có phóng đại hay không cũng khó đánh giá. Nhưng có thể khẳng định rằng đây chính là một bộ ma công vang dội cổ kim trên toàn Đông Thắng Đại lục.
Dương Phàm kìm nén kích động trong lòng. đứng lên đi tới một góc phòng. Lệ quang trong mắt hắn lóe lên. đột nhiên vươn ngón trỏ khẽ điểm lên trên vách tường.
Phốc!
Vách tường giống như đậu hủ. Ngón tay Dương Phàm đã dễ dàng tiến nhập vào trong. Sự bá đạo tuyệt luân này khiến Dương Phàm sợ run lên.
Đây là lực lượng! Lực lượng của Ma đạo!
Dương Phàm hít sâu một hơi. thầm nghĩ khó trách từ xưa đến nay. có vô số tu sĩ tiến nhập vào ma đạo mà không quay đầu lại được!
Hóa ra công pháp ma đạo lại ẩn chứa uy lực kinh khủng như vậy!
Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến cấp bậc của ma công. Công pháp cao cấp của chính đạo cũng có được uy lực tương tự.
Sau khi tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại. Dương Phàm bắt đầu thi triển Khô Mộc Công. thu liễm khí tức trên người tới cực hạn. Không lâu sau. trong cơ thể Dương Phàm lại như trống rỗng. Ngay cả một chút ma khí trong đan điền dường như cũng không còn tồn tại nữa.
Hiệu quả ẩn nấp của Tiên Hồng Quvết quả nhiên có thể nói là nghịch thiên. Cho dù gặp tu sĩ cao giai hơn mình cũng rất khó phát hiện ra thực lực chân chính của hắn. Chỉ là Dương Phàm cũng có chút kinh ngạc. Khí tức mà mình đã dùng Khô Mộc Công thu liễm. đêm qua khi tu luyện ma công sao lại đột nhiên bung ra?!
Sắc trời dần sáng tỏ. Dương Phàm ra khỏi phòng, cảm quan mở ra. cảm giác có chút khác thường. Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ kinh nghi. ánh mắt nhìn về phía phòng của đệ đệ. Trong phòng này hiển nhiên là có thiết trí cấm chế thuộc loại cảnh báo nhưng Dương Phàm vẫn có thể vô thanh vô tức nhìn thấy hết tình huống của đệ đệ. Giờ phút này, Dương Lỗi đang khoanh chân ngồi. sắc mặt có chút tái nhợt. đang vận công chữa thương. Dược lực đang phát huy tác dụng trong cơ thể.
"Không ngờ đệ đệ lại bị thương?!" Dương Phàm lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn đi lại phía căn phòng này. động vào cấm chế nói:
- Ta vào được không?
Sau khi Dương Phàm đi vào phòng. Dương Lỗi mở to hai mắt ra. thản nhiên nói:
- Không ngờ Dương Quang và Lý mập mạp còn ở lại trong Vụ Liễu Trấn. đêm qua giao Thủ với hai người này, chịu chút khuất nhục nhưng hai người kia cũng không chiếm được chút tiện nghi nào!
- Có muốn ta giúp đệ trị liệu thương thế không?
Dương Phàm đi tới trước người đệ đệ. hơi thân thiết nói.
- Không cần. đệ đã ăn vào một viên thánh đan chữa thương cực kỳ tốt. điều tức thêm nửa ngày là không có gì đáng ngại nữa.
Dương Lỗi cương quyết nói có vài phần quật cường và ngạo nghễ.
- Được rồi ta đi xem y quán thế nào. tiện tay thực hiện kế hoạch của ta. Ngươi tốt nhất là về Dương Gia Bảo trước đi. đừng để các trưởng bối trong tộc hoài nghi.
Dương Phàm nhún vai, rời khỏi phòng Dương Lỗi. Hắn nhìn ra thương thế của đệ đệ cũng không quá nghiêm trọng. Sau khi nói chuyện mấy câu với Dương Tuệ Tâm. Dương Phàm lại đi ra Phổ Ái Y Quán của mình.
Mới sáng sớm. Phổ Ái Y Quán đã có người bệnh tới khám bệnh. Dương Phàm rất vừa lòng. âm thầm gật đầu. Tuy nhiên, hắn lại thấy y quán này dường như đang thiếu thiếu một cái gì đó. Vì thế hắn đi tới phía trước Phổ Ái Y Quán. nhìn về phía bảng hiệu trên đầu.
"Đúng rồi, bảng hiệu của y quán này không có tiêu chí như những y quán của tu tiên giới khác." Dương Phàm chợt hiểu ra.
Hóa ra. y quán của tu tiên giới và giới thế tục cũng còn có nhiều điểm khác nhau. Dương Phàm sở dĩ xem nhẹ việc này là vì trong phạm vi ngàn dặm quanh đây. dù có không ít Dược sư bậc thấp nhưng có thể lập ra y quán cho tu tiên giới thì cũng cực kỳ hiếm có.
Nghĩ tới đây. Dương Phàm lập tức tìm một chiếc bút lông rất lớn. thêm một chút loại mực đặc thù của tu tiên giới. sau đó ngưng thần. tập trung tinh khí thần thành một thể.
Cứ như thế. đứng ngay tại chỗ. đám sương sinh mệnh trong cơ thể Dương Phàm lập tức tiến nhập vào trong môi trường xung quanh, nắm giữ hết thảy mọi thứ xung quanh, hiểu rõ hết thảy những thứ trong không gian này.
Thời khắc này, y bào của Dương Phàm không gió tự động. Hắn quát khẽ một tiếng, thân mình bay lên. giống như hóa thành tiên nhân. siêu phàm thoát tục.
Nháy mắt này, thời gian dường như trôi chậm lại. Dương Phàm bay lên không trung, khi tới ngang tầm tấm bảng hiệu thì đột nhiên huy vũ chiếc bút lông trong tay. Hắn viết ra mấy chữ. ẩn chứa vài phần tiên khí
Lập tức một loại cổ triện ẩn chứa tiên khí vô tận hiện lên trên bảng hiệu. Một chữ này phiêu dật như tiên. dường như không thuộc về trần thế này!
Đây đúng là một chữ "Tiên"!
Tuy nhiên, nó được viết theo lối chữ cổ triện. Phần lớn những người thế tục không biết đến. cũng chỉ có thể tra cứu trong cổ tịch của tu tiên giới mà thôi!
Trên bảng hiệu này xuất hiện thêm một chữ "Tiên" lập tức khiến cho y quán xảy ra một loại biến hóa khó có thể diễn tả bằng lời. Đây đã không còn là một y quán bình thường nữa mà đã trở thành y quán của tiên giới.
Khi Dương Phàm hạ xuống đất. chăm chú nhìn chữ Tiên trên bảng hiệu thì tâm thần cũng không khỏi chấn động, hãm nhập thật sâu vào trong đó.
- Cái này... chữ này là do ta viết sao? Đến hắn mà còn có chút khó có thể tin nổi
Thì ra. khi hắn viết chữ này thì đã vô tình ngộ đến huyền ảo vô cùng trong Tiên Hồng Quvết. dung nhập nó vào trong đó. Gần như chỉ vì có thêm một chữ này mà khiến cho y quán đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tâm thần Dương Phàm rùng mình. vội vàng thu hồi bút lông. nhìn trái nhìn phải. Giờ phút này mới là tờ mờ sáng, cũng không có ai chú ý tới hành động khác thường của hắn. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi. chăm chú nhìn về phía bảng hiệu. Giờ phút này nếu bảo hắn viết lại lần nữa chỉ sợ cũng không thể viết ra chữ "Tiên" như thế!
Từ một mặt nào đó mà nói thì viết ra chữ này cũng không phải do ý chí của hắn chủ đạo. Chân chính khiến chữ này có linh tính như thế chính là do Tiên Hồng Quyết cùng với thể ngộ vừa rồi của hắn. Không lâu sau. Lâm Chung đi tới y quán Khi hắn nhìn lên bảng hiệu thì không khỏi ngẩn ra. tâm thần cũng bị hấp dẫn. đứng ngâv ngốc mãi mới hoảng hốt thoát ra.
Chợt trong mắt hắn cũng hiện ra mấy phần thể ngộ. hai tròng mắt cũng sáng chói hơn.
Dương Phàm nhìn thấy tình cảnh nàv thì biến sắc. Bảng hiệu của y quán không ngờ lại dẫn phát khiến Lâm Chung tiến vào trạng thái ngộ đạo. khiến hắn lại thêm sâu sắc hơn vài phần trên con đường tu luyện.
- Công tử. chữ "Tiên" trên bảng hiệu này là người nào viết thế?
Lâm Chung cực kỳ tò mò hỏi.
- Ha ha. tiên cơ bất khả lộ!
Dương Phàm làm vẻ mặt thần thần bí bí nói. Hắn đương nhiên sẽ không tự nhận chữ này là do mình viết.
Lâm Chung lộ ra vẻ suy tư rồi nói:
- Hay là... chữ này là do cao nhân ẩn thế truyền y thuật vô thượng cho công tử viết nhỉ?!
- Đúng vậy, bị tiểu tử ngươi đoán đúng rồi!
Dương Phàm mĩm cười. còn biết sao được. đành phải gán chuyện này lên đầu cao nhân ẩn danh kia mà thôi!
Tuy nhiên, dù Dương Phàm nói rằng chữ này là do mình viết thì người ngoài cũng chưa chắc đã tin. Hơn nữa. hắn cũng rất khó có thể viết ra được một chữ như thế lần nữa!
- Chuyện đêm qua đã giải quyết được chưa?
Dương Phàm đổi sang chuyện khác. thu lại vẻ tươi cười rồi hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.