Quyển 5 - Chương 347: Trân thú biển sâu
Khoái Xan Điếm
09/04/2013
Nếu đặt trên đất liền Thiên Hành Chu tuyệt đối là một con thuyền khổng lồ, cả chiếc thuyền cứng rắn ngang với Pháp Khí dài đến hơn ba mươi trượng, rộng đến mấy chục trượng, trên ba tầng, dưới ba tầng. Theo Dương Phàm biết được từ Viên lão đại. Thiên Hành Chu này trải qua mấy đời, trải qua ngưng luyện trăm năm mới hình thành thiết giáp khổng lồ khí thế hùng hồn như hôm nay. Chiếc thuyền dài hơn ba mươi trượng, trên ba tầng, dưới ba tầng đủ để dung nạp mấy trăm người.
Phó Bình cùng Phó Tuyết vừa thấy chiếc thuyền khổng lồ này, cũng vô cùng kinh dị lộ ra vẻ khiếp sợ. Dương Phàm đã tính trước Thiên Hành Chu ở trong Thiên cầm Nội Hải này cũng tính là một chiếc thuyền lớn nhưng đặt trong hải vực khắng định không tính là gì cả. Tuy nhiên hắn cũng không hy vọng xa vời Thiên Hành Chu có thể sánh vai với chiến thuyền cùng pháo đài trên biển, hắn chỉ muốn xác định một chuyện là Thiên Hành Chu có thể chạy được trên biển rộng hay không.
- Dương dược sư ngài cũng có chiến thuyền trên biển của mình thật là tài quá.
Phó Bình sợ hãi than. Dương Phàm biết bọn họ là hậu nhân bậc cao khẳng định đã từng sinh hoạt ở pháo đài trên biển.
- Không biết chiến thuyền của ta có thể chạy được trên hải vực hay không?
Dương Phàm dò hỏi. Đối với điểm này hắn cần phải xác định một chút. Hải vực vô tận này, không biết nguy hiểm tuyệt đối không thể so sánh với Thanh Giang Hà.
Phó Tuyết nhoẻn miệng cười:
- ở tình huống bình thường, đã đủ để chịu được. Chỉ cần không đi vào hiểm cảnh trên biển hay là gặp phải đại hải nan(đại tai nạn trên biển) hai mươi năm một lần.
Nghe lời này, trong lòng Dương Phàm hơi định liền hiếu kỳ hỏi:
- Đại hải nan theo như cô nói rốt cuộc là thứ gì?
- Ta cũng không rõ lắm, dù sao thì mỗi hai mươi năm toàn Thiên cầm Nội Hải đều sẽ có một lần đại hải nan. Mỗi lúc đó hải vực đều sẽ sinh ra bão lốc cùng ngàn vạn hung thú chém giết lên đảo.
Phó Tuyết hàng mi nhíu lại, tu vi của nàng có hạn đối với truyền thuyết đại hải nan cũng chỉ là kiến thức nửa vời.
Phó Bình cười hì hì nói:
- Ta đã từng nghe gia gia nói có thể là yêu tu đỉnh cấp hải ngoại dùng một dạng tiên khí rơi lạc ở hạ giới thi triển đại thần thông, do đó dẫn phát đại nạn nội hải.
- Yêu tu đỉnh cấp hải ngoại? Tiên khí?
Dương Phàm buồn cười, chỉ coi đây là truyền thuyết, cũng không để trong lòng. Không nói chuyện tiên khí thượng giới chỉ nói yêu tu đỉnh cấp hay tu sĩ đỉnh cấp ở trong lịch sử trăm vạn năm nơi Bắc Tần đều không hề thấy bất kỳ ghi chép nào.
- Hắc hắc. đây chỉ là truyền thuyết truyền lưu mấy chục vạn năm ở Thiên cầm Nội Hải.
Phó Bình cười xấu hổ. Đối với truyền thuyết, đa số mọi người chỉ ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, ngay cả Dương Phàm cũng không ngoại lệ.
- Được rồi, trước tiên mặc kệ những truyền thuyết này, chúng ta phải chuẩn bị ra biển.
Dương Phàm nhàn nhạt nói. nhẹ nhàng vung tay áo. Thiên Hành Chu khổng lồ như vậy liền bị hắn thu đi. Thủ đoạn thần thông như vậy, để cho Phó Tuyết Phó Bình than thở không thôi. Muốn thu một thứ khổng lồ như vậy, tu sĩ bình thường căn bản không thể làm được. Hơn nữa. muốn dung nạp một thứ khổng lồ như thế. tu tiên giới cũng hiếm có túi trữ vật lớn như vậy.
- Dược sư. ngài nguyện ý dẫn chúng ta ra biển sao?
Phó Binh có chút thấp thỏm nói.
- ừ, từ hôm nay trở đi, hai người các ngươi phụ trách làm dược đồng cho ta. Nếu các người biểu hiện tốt sau này có thể phá lệ thu các người làm đệ tử ký danh.
Dương Phàm cười nói.
- Tạ ơn dược sư đại nhân.
Hai người Phó Tuyết cùng Phó Bình vội bái tạ. Dương Phàm cười khẽ nói với Phó Bình:
- Trước khi rời đi. ngươi dẫn ta đi tìm Ngô Khuyết Thụ đã.
Ngô Khuyết Thụ Căn chính là rễ vụn của Ngô Khuyết Thụ, đây là tài liệu luyện chế Duyên Thọ Đan. Dương Phàm muốn di dời nó vào trồng ở Sinh Tức Địa trong Tiên Hồng Không Gian. Phó Bình liên tục đáp ứng dẫn Dương Phàm bay đến hải vực cách đảo gần mười dặm.
- Thứ đó ở bên dưới, ta sống ở đảo này bốn năm năm rất quen thuộc hoàn cảnh hải vực quanh đây.
Phó Bình tự tin nói.
- Tốt lắm. ngươi theo ta cùng xuống tìm kiếm.
Dương Phàm lấy ra một viên Tị Thủy Châu giao cho Phó Bình, bản thân cũng lấy ra một viên, nắm trong tay. Sau khi rót vào linh khí, Tị Thủy Châu này tản mát ra một tầng sáng bóng màu lam. bám ở bên ngoài người giống như một tầng màng mỏng.
- Vào thôi.
Dương Phàm kéo lấy Phó Bình nhảy vào trong biển. Sau khi tiến vào trong nước. Dương Phàm mơ hồ cảm giác được tác dụng của Tị Thủy Châu, ngoại trừ ngăn cách dòng nước, lực cản trong nước cũng nhỏ đi nhiều. Vốn tưởng rằng vật này có thể ngăn cách dòng nước coi như gân gà, hiện giờ xem ra cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng. Dương Phàm nhớ rõ trong Bàng Môn Tả Đạo Tiên Hồng Quyết có Tị Thủy Quyết, chỉ là không tu luyện. Có thể là bởi tu luyện độc thuật Khô Tịch Thiên Lý gặp phải lực cản quá lớn cho nên Dương Phàm rất ít tu luyện phép thuật trong đó. Nhưng mà hắn có cảm giác theo cảnh giới Tiên Hồng Quyết tăng lên, chỉ cần không phải là phép thuật xóa bỏ sinh cơ đi ngược lại ý cảnh Tiên Hồng Quyết như là độc thuật Khô Tịch Thiên Lý, phép thuật bình thường sẽ không gặp phải lực cản lớn. Nếu như là pháp thuật phụ trợ, trên cơ bản sẽ không bị cản trở.
Nói đến đây, phải nhắc tới một điểm: pháp thuật Bàng Môn Tả Đạo của Dương Phàm là thành lập trên cơ sở công phép Tiên Hồng Quyết. Nếu như phép thuật lấy tôn chỉ xóa bỏ sinh cơ làm đầu đi ngược lại Tiên Hồng Quyết, công phép ngược chiều sẽ gặp phải lực cản. Pháp thuật cùng thần thông, đều là thành lập trên cơ sở công pháp. Giống như Cửu u Ma Công là một bộ công pháp cùng tồn tại với Tiên Hồng Quyết. Tu luyện ma công hay phép thuật thành lập trên cơ sở ma công sẽ không có lực cản. Bởi tính tự nhiên bao dung cùng tính phụ trợ của nghịch thiên công phép Tiên Hồng Quyết, tu luyện các công phép khác sẽ làm chơi ăn thật.
- Tị Thủy Châu kém cỏi công dụng không tệ, mười khối linh thạch một viên coi ra cũng không thiệt
Dương Phàm vừa lặn xuống, vừa mĩm cười nói.
- Dương dược sư, ngài có điều không biết. TỊ Thủy Châu thấp kém này được ứng dụng rộng khắp Thiên cầm Nội Hải, là đạo cụ tu tiên rất bình thường. Ta nhớ nửa năm trước, năm khối linh thạch là có thể mua được một viên rồi.
Giọng Phó Bình dần dần thấp xuống.
- Năm khối linh thạch?
Dương Phàm không khỏi có chút giận dữ:
- Nói như vậy, ta bị tên gian thương kia lừa rồi?
- Vậy cũng không phải, cho hắn một trăm lá gan cũng không dám lừa gạt ngài. Tài nguyên tu tiên cùng đạo cụ trong Thiên cầm Nội Hải, ở các nơi đều có giá khác nhau. Như là nói một khối nguyên liệu bình thường trên đảo trị giá một khối linh thạch. Nếu như đưa nó đến Vĩnh Hằng Trận Địa Vĩnh Hằng Đảo xa mấy ngàn vạn dặm lại có thể bán ra mười khối linh thạch. Ngược lại. một viên Tị Thủy Châu thấp kém như vậy, ở trên Vĩnh Hằng Đảo hầu như có thể chế tạo số lượng lớn giá trị có lẽ chỉ một hai khối linh thạch.
Phó Binh giải thích.
Dương Phàm bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là thế. Những chiến thuyền cùng pháo đài đi qua các hải vực, chỉ sợ cũng dùng phương thức mua rẻ bán đắt này.
Theo hai người dần xuống sâu. Phó Bình dần dần cảm nhận được một cỗ áp lực. Dương Phàm cũng phát hiện Tị Thủy Châu thấp kém trong tay đã sắp chống đỡ không được, nếu như tiếp tục lặn sâu xuống mấy trăm trượng, có thể sẽ vỡ tan.
- Cuối cùng vẫn là hàng kém chất lượng.
Dương Phàm khẽ thở dài, trên người kéo ra một tầng hào quang xanh lục bao bọc hai người bên trong, như vậy áp lực liền tan đi. Lặn xuống ước chừng bảy tám trăm trượng, liền đến đáy biển khu hải vực này.
- Hẳn là ở ngay gần đây.
Phó Bình nói.
Dương Phàm mở thần thức nhanh chóng phát hiện một gốc đại thụ mười mấy người ôm dài tới mấy chục trượng, nằm ở cách mấy dặm.
- Ngô Khuyết Thụ thật là lớn.
Dương Phàm không khỏi kinh ngạc, thảo nào trước đó con yêu thú rùa kia cảm thấy bất lực không chặt được cây này. Trải qua một phen quan sát hắn phát hiện Ngô Khuvết Thụ cắm rễ sâu mấy trăm thước, sâu vào trong tầng đất. Dưới tình huống như vậy, Dương Phàm muốn nhổ toàn gốc Ngô Khuyết Thụ cũng cảm thấy khó khăn. Tiếp xúc gần với Ngô Khuyết Thụ phát hiện độ cứng rắn của nó có thể so vói Pháp Khí cấp đỉnh thậm chí gần với Pháp Khí. Muốn chém đứt một gốc đại thụ như vậy, lại còn ở trong biển sâu cho dù đối với bậc cao bình thường, cũng rất khó.
- Ta đưa ngươi đi trước.
Dương Phàm suy nghĩ một chút quyết định đưa Phó Bình ra khỏi biển. Nhiều người, hắn cũng không dễ thi triển được. Một lát sau. Dương Phàm qua lại một vòng đưa Phó Bình trở về đảo còn mình thì theo đường cũ trở về trước Ngô Khuyết Thụ. Hít sâu một hơi trong tay Dương Phàm xuất hiện một thanh ma kiếm tạo hình máu tanh bá đạo. Đó chính là lợi bảo công kích của hắn - Ma Hoàng Kiếm. Kiếm này vừa xuất hiện một cỗ khí kim duệ muốn phá vỡ mặt nước xông thẳng trời cao. Yêu thú cùng mãnh thú gần đó cảm nhận được khí kim duệ từ trên lợi bảo công kích. dọa đến mức sợ hãi chạy tứ tán. Dương Phàm tinh khí thần hợp thành một thể đứng trước Ngô Khuyết Thụ bỗng nhiên vung lên. Ma Hoàng Kiếm chém ngang ra. Một cỗ kiếm khí sắc bén xé rách nước biển tất cả những thứ ngăn cản trước mặt nó mặc kệ là san hô nham thạch, hay là các sinh linh khác đều bị cắt thành hai nửa như một tờ giấy.
Xoạt!
Ngô Khuyết Thụ khổng lồ cứng rắn như sắt thép bị Dương Phàm một kiếm chém thành hai đoạn, ầm ầm sụp đổ, bùn đất tung lên thành một mảnh đục ngầu tràn lan. Lợi bảo công kích quả nhiên không phải tầm thường, đại thụ cứng rắn dày như vậy, dù là tu sĩ bậc cao buông tay công kích, nhất thời nửa buổi cũng khó hủy diệt lại bị Dương Phàm một kiếm chém làm hai đoạn. Biển sâu gần đó cũng có yêu tộc âm thầm nhìn trộm thấy cảnh này cũng cảm thấy kinh hãi vỡ mặt.
Chặt xong Ngô Khuyết Thụ. Dương Phàm liền chuẩn bị dời nó vào Tiên Hồng Không Gian. Mặc dù không có rễ, chỉ có nửa đoạn Ngô Khuyết Thụ nhưng Dương Phàm cũng tự tin để nó có thể sinh trưởng. Hơn nữa lục thổ địa Tiên Hồng Không Gian tăng tốc độ sinh trưởng đã khá khả quan, tăng tốc gấp ba mươi hai lần. Dương Phàm vừa tới gần nửa đoạn Ngô Khuyết Thụ này, cảm quan đột nhiên sinh ra cảnh báo.
Một cỗ nguy cơ truyền đến....
Vù vù vù vù vù!
Mười cái bóng đen bay ra từ trong gốc Ngô Khuyết Thụ gãy, chớp mắt tới gần Dương Phàm. tốc độ nhanh đến kinh người.
Xoạt!
Tường Vân Ngõa dưới chân Dương Phàm chợt lóe, na di ra ngoài mấy chục trượng, tránh thoát tập kích như tia chớp. Hắn toát ra một thân mồ hôi lạnh ngưng mắt nhìn lại. phát hiện từ dưới gốc Ngô Khuyết Thụ gãy nhảy ra mười mấy con độc hạt (bò cạp độc) to chừng bàn tay, trong suốt như ngọc đen. Con mắt những độc hạt này lóe ra u quang màu lam, lấp lóe làm linh hồn rung động. Lúc này, mười mấy con độc hạt đen, đôi mắt u lam lạnh băng tỏa ra sát khí mãnh liệt nhìn chằm chằm Dương Phàm khách không mời mà đến.
"Đây chính là trân thú hiếm thấy trong giới, có thể xếp vào mười hạng đầu trong trân thú dị vật bảng. Phệ Hồn Thiên Độc Hạt." Dương Phàm vô cùng kinh hãi.
Phệ Hồn Thiên Độc Hạt chính là chí bảo độc đạo nghe tiếng đã sợ mất mật, xác ngoài cứng rắn như sắt thép, tốc độ nhanh như u linh, răng nhọn móng vuốt chứa kịch độc chí mạng. Kịch độc này không những có thể xóa bỏ sinh cơ còn có thể ăn mòn linh hồn làm cho linh hồn trúng độc!
Trước mắt Dương Phàm lại thoáng cái xuất hiện mười mấy con Phệ Hồn Thiên Độc Hạt hơn nữa đều là yêu thú cấp ba. Lần này ngay cả hắn thân là dược sư bậc cao cũng cảm thấy vô cùng khó chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.