Quyển 6 - Chương 820: Vân Tiên Đảo.
Khoái Xan Điếm
28/08/2013
- Đại thúc! Người chẳng lẽ là người bên ngoài tới sao?
Cỏ gái này chóp nhẹ đôi mắt vô tu ngây thơ, quan sát Dương Phàm mấy lần.
Khí chất của Dương Phàm không giống như lúc xưa, lúc này càng lộ ra mấy phần trưởng thành và tang thương.
Mặt dù biến thành trung niên nhưng mị lực cũng không giống như những kẻ đầu đường xó chợ. vẻ đẹp héo úa của vẫn Hoa trung kỳ có mấy phần như ánh trời chiêu.
- Đúng vậy! Dương mỗ vừa tới Hắc Tinh Đảo không lâu.
Dương Phàm lại cười nói. ở trong lòng đối với chuyện xưng hô “ Đại thúc” thì miễn cưỡng tiếp nhận.
- Khi đại thúc còn trẻ, nhất định là đẹp vạn người mê.
Cô gái mặc váy dài xinh đẹp, vòng quanh Dương Phàm một vòng, mói cười hi hi nói:
- Chẳng lẽ Dương đại thúc không biết, Vân Tiên Đảo trong truyển thuyết. buông xuống Hắc Tinh Vực chính là kỳ sự thiên đại sao.
- Vân Tiên Đảo?
Dương Phàm ngẩn ra, lắc lắc đẩu, hắn thật chua từng nghe qua đảo này.
- Đại thúc Ngay cả Vân Tiên Đảo cũng không biết?
Cô gái cảm giác đến khó tin. chợt ánh mắt nhíu thành ánh trăng lưỡi liềm, vê mặt cười hiện ra má lúm đồng tiền:
- Thấy chúng ta rất có duyên, vậy ta sẽ nói cho đại thúc.
- Dương mỗ rửa tai lắng nghe.
Khóe miệng Dương Phàm mang theo một chút suy nghĩ, ánh mắt cũng cẩn thận đánh giá cô bé này, với vẻ có chút hứng thú.
Xem tuổi bên ngoài, cô bé này không khác với muội muội Điệp Liên, từng hành động đều lộ ra vẻ ngây thơ. trên mặt có mấy phần ngây ngô nhưng không mất phần kiều mị mê người.
Càng quan trọng hơn là ... Dương Phàm phát hiện trang phục xinh đẹp trên người đối phương, xinh đẹp quy giá, tu sĩ bình thường có lẽ cả đời cũng mua không được một kiện trang sức trên người nàng.
Tỷ như trên ngón tay cô gái này mang một chiếc nhẫn, chính là một nhẫn không gian hiếm thấy trong một giới.
- Vân Tiên Đảo là thứ truyền kỳ nhất Ngoại Hải vực. tục truyền là do tiên nhân thượng giới lưu lại, trải qua năm tháng đều mơ hồ ở các nơi của hải vực, hành tung mờ ảo. Không ai xác định vị trí cụ thê của nó. Mỗi khi nó xuất hiện, đêu ngăn cách một mảng thiên địa với tảng lớn tiên vụ. Khi nó trú ngụ. cả tu sĩ xông vào, có rất ít người có duyên, nhận được di sản tiên nhân lưu lại.
Khi nàng nói đến lưu lại, đôi mắt phát sáng.
- Tóm lại nó một bí ẩn Ngoại Hải vực.
Cuối cùng nàng nói kiểu tổng kết.
- Ngoại Hải vực không ngờ có hòn đảo thần bí như vậy?
Dương Phàm có chút ngạc nhiên không tia
Một tòa đảo nhỏ di động, bản thân động tĩnh không nhỏ. mà xuất hiện ở các nơi ở hải vực, chuyện “hành tung mờ ảo" thật sự có vẻ khó tin.
- Hừ! Ngài không ngờ không tin!
Cô bé kia dường như có chút mất hứng.
- Xin hỏi cô nương họ gì?
Dương Phàm cười dài nói, hắn chăng những cảm thấy hứng thú với Vân Tiên Đảo. lại có chút tò mò với thân phận lai lịch cùa cô bẻ này.
-ủa...
Con mắt sáng cùa cô gái vừa chuyển :
- Ngài có thể gọi ta là Tiểu Vi.
- Tốt! Xinmời Tiểu Vi cô nương dẫn đường.
Dương Phàm nhàn rỗi cũng không có gì làm, hắn di chuyện quanh quẩn, vốn là muốn giải sầu. mong cho cảnh giới tinh thần, đột phá đến cấp vẫn Hoa hậu kỳ.
Vèo vèo!
Hai người hóa thành ánh sáng mờ nang lên, từ chân trời quét qua.
Dương Phàm phát hiện tu vi nàng không bình thường, từ trên tốc độ mà xem, ít nhất cũng đạt tới Hợp Thể hậu kỳ.
Phi hành mấy trăm vạn dặm, phía trước quả nhiên xuất hiện một mảnh sương mù.
Không giống như sương mù bình thường. Sương mù này quanh quần khí trời sáng mờ, ngăn cách một mảnh thiên địa.
ở ngoài tiên vụ, có mấy mươi vạn tu sĩ, với dáng vẻ do dự không chừng.
Dương Phàm bất kể là triển khai thần thức hay là cảm quan, đều không thể điều tra hư thật trong tiên vụ.
Hắn ước chừng quan sát một hỗi. mảnh tiên vụ này ngăn cách phạm vi một vạn dặm.
Cho dù xông thẳng trời xanh cũng không thoát được bao phủ ngăn cách cùa tiên vụ.
Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng mấy phần, cảnh tượng này đại biểu cho thần thông, thật sự Không phải tu sĩ Nhân giới có thể so được.
Thật cũng không phải không có tu sĩ tiến vào khu vực tiên vụ kia.
Tuy nhiên, phàm tu sĩ tiến vào khu vực tiên vụ này, quá một lúc đều mặt xám mặt vàng chạy thấy như một bộ dáng gặp quỷ.
- Đây chính là Tiên Vân Đảo trong truyển thuyết. không thể nghi ngờ.
Không ít tu sĩ bí mật chung quanh, đang nghị luận.
Khi mọi người mọi người ở nơi này đàm luận, một luồng thiên ô quang khiến người ta áp lực, bay từhướngHắc Tinh Đảo tới.
- Ha ha ha Vân Tiên Đảo trong truyền thuyết không ngờ xuất hiện gần Hắc Tinh
Đảo.
Một đại hán khôi ngô có làn da đen sẫm cổ quái, buông xuống gần tiên vụ.
Sụ đáng sợ của đại hán cường tráng này chính là làn da toàn thân hắn màu đen sẫm, giống như kim cương, đứng thẳng trên không trung, giống như một tòa núi sắt lớn màu đen, ép đến mọi người hít thờ không thông.
Dương Phàm đột nhiên từ trên thân người này cảm nhận được một luồng khí tức áp bách, thậm chí còn cường đại hơn Bồng Sơn đại đảo chủ nửa phần.
Người này chính là cao nhân Độ Kiếp Kỳ tuyệt đinh trongNội Hải!
Tâm thần Dương Phàm chấn động, tu sĩ chung quanh cũng không dám thớ mạnh một hơi. chi có thể nói khẽ.
Người này là một trong tứ đại hộ pháp duới truớng Hắc Tinh Vực Chủ, xung là Hắc Cương hộ pháp.
Tu sị gần đó đều là bọn rắn độc ở Hắc Tinh Đảo, lập tức nhận ra thân phận người này, lại càng kinh sợ hơn.
- Người tới. phong tòa đảo này, người ngoài không được ra vào!
Hắc Cương hộ pháp ra lệnh một tiếng, mấy ngàn tu sĩ chấp pháp phía sau tới, đã vây quanh cả khu vực tiên vụ.
Hành động như thế, khiến phần đông tu sĩ vốn lưu lại nơi này, rất bất mãn, cực không hài lòng.
Kỳ quái chính là khi Tiểu Vi nhìn thấy Hắc Cương hộ pháp này, thè lưỡi, thân hình thu lại, vội dùng thân thể Dương Phàm ngăn cản tâm mắt.
- Hừ! Vân Tiên Đảo này cũng không phải thứ cùa Hắc Tinh Đảo. Mấy chục vạn tu sĩ ở nơi này hẳn là mỗi người có phần mới đúng.
Một gã ma đầu tóc tím có tu vi đạt tới Hợp Thể đại viên mãn, nói có chút bất mãn.
Con ngươi của Hắc Cương hộ pháp co nít lại, cười lạnh nói:
- Đây là mệnh lệnh của Vực Chủ, ngươi muốn vi phạm, bổn tọa lập tức gạt bó ngươi.
- Là mệnh lệnh của Hắc Tinh Vục Chủ?
Ma đẩu tóc tím kia run run lên một cái, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Mấy mươi vạn tu sĩ ở nơi này, giận mà không dám nói gì.
Hắc Tinh Vực Chủ là chú nhân khắp hải vực này, thống trị mấy mươi đại đảo. là chúa tể chân chính.
Dưới tọa tran của Hắc Cương hộ pháp, Vân Tiên Đảo rất nhanh bị phongtòa.
Ước chừng sau nửa canh giờ, không ít hạng người tân tú đến từ Hắc Tinh Đảo, sau khi chào hỏi với Hắc Cương hộ pháp, đêu tiến vào Vân Tiên Đảo.
- Hắc Tinh Đảo cũng quá bá đạo, không phần rõ phải trái, chi cho người một nhà đi vào, ngăn chặn tu sĩ bên ngoài. Mỗi lần Vân Tiên Đào buông xuống, người có duyên cũng có thể có được di sản của tiên nhân.
Không ít tu sĩ gần tiên vụ, bắt đầu kháng nghị lên.
- Mọi người trực tiếp đi vào!
Rất nhanh có mấy tu sĩ lớn mật cao nhất, ỷ vào tu vi không tầm thường thi triển bí thuật chạy vào trong tiên vụ.
- Muốn chết!
Hắc Cương hộ pháp cười lạnh một tiếng, bàn tay thô ráp vung lên phía bầu trời, một vùng điểm sáng đen. như tia chóp thổi quét qua.
Dương Phàm tập trung nhìn vào chỗ đó hiển nhiên là mấy vạn hạt cát đen, lóe ra sáng bóng kim loại, rất đáng sợ.
A a
Tiếng kêu thảm thiết truyển đến, mấy tên tu sĩ Hợp Thể Kỳ, bị hạt cát đen quét qua, trong khoảnh khắc vòng bảo hộ phòng ngự hỏng mất. thân thể bị đánh thành bụi phấn.
Trong hạt cát đen nhỏ bé kia. ẩn chứa lục lượng đáng sợ, chỉ một hạt có thể hình thành một kích trí mạng với cường giả Hợp Thể. huống chỉ là mấy vạn hạt.
Cho dù là thông linh pháp bảo, dưới oanh kích cùa mấy vạn hạt cát đen, cũng trong khoảnh khắc bốc hơi.
Chá đi lúc năy. còn bao gồm ma đầu tóc tím có tu vi đạt tới Hợp Thể đại viên mãn.
Một vòng oanh kích, mấy tên tu sĩ cao nhất giống như vật hy sinh, bé nhỏ không đáng kể.
Hắc Cương hộ pháp thu hồi cát đen, sừng sững tại chỗ bất động, một luồng tinh thần uy lực vô hình, lại như búa tạ oanh kích khu vực chung quanh mấy vạn dặm.
Dương Phàm chi cảm thấy linh hồn hơi hơi đau đớn, trong lòng không khỏi hoảng sợ. thực lực của Hắc Cương hộ pháp, tuyệt đối còn đáng sợ hơn đại đảo chủ Bông Sơn.
Cho dù mấy mươi vạn tu sĩ ở nơi này đồng loại lên hết. trong nháy mắt cũng chi mai một trong tay đối phương.
Những tu sĩ có tu vi Nguyên Anh, Hóa Thần có ý tìm vận khí ở nơi này, tu sĩ cao nhất chỉ có gân một trăm người mà thôi.
- Ha ha! Xem ra chúng ra vô duyên với Vân Tiên Đảo rồi.
Dương Phàm không quan tâm hơn thua, lạnh nhạt cuời.
Hắn trải qua sóng gió còn lớn hơn nhiều, lúc này mặc dù vô duyẻn tiến vào Vân Tiên Đảo nhưng cũng cưỡi mây lướt gió bay đi.
Tiểu Vi có mấy phần tức giận, thấy vẻ mặt Dương Phàm, đôi mắt như bảo Thạch lộ ra một chút tia sáng kỳ dị:
- Đại thúc! Nguời nhất định không phải người bình thường.
Dương Phàm cười cười, đột nhiên nhắm con ngươi lại, dường như có chút lĩnh ngộ.
Vô hình trung, vẻ đẹp trời chiểu còn sót trên thân hắn, tiến thêm một bước héo tàn, xuất hiện mấy phần thành thục và tang thương.
Tiểu Vi cảm giác không hiểu, Dương Phàm nhìn qua dường như già đi thêm nhiều năm.
- Đại thúc thật sự là thiên tài, dưới tình huống như vậy còn có thể ngộ đạo.
Tiểu Vi cảm ứng được biến hóa tinh thần ý cảnh trên người người Dương Phàm, kinh ngạc vô cùng, giương chiếc miệng nhỏ nhắn, sửng sốt một chút.
Khi Dương Phàm mở mắt ra, thở đài một hơi.
Ánh mắt của hắn không còn sáng ngời như trước đây, khí chất thành thục mà tang thương, làn da có xu thế thô ráp. lờ mờ có thể thấy nếp nhăn.
Tiểu Vi lại sinh ra một một loại ảo giác kỳ quái, Dương Phàm lúc này, giống như một đóa hoa héo rũ héo tàn.
Khi thanh xuân thì xinh đẹp có sức sống, đã cùng hắn trôi qua.
Dương Phàm hiểu được, dựa theo quy luật sinh mệnh tự nhiên, bản thân mình đi qua giai đoạn giàu sinh cơ nhất, thanh xuân xinh đẹp. không còn tồn tại nữa.
Hoa có héo tàn, người có già yếu.
Hắn thậm chí có một loại ảo giác, Ngay cả pháp lực trong cơ thể, cùng với lực lượng bản thân, đều có chút suy yếu.
Nhưng về mặt tinh thần, Dương Phàm bước vào một cảnh giới huyềnbí.
Hắn cảm giác bản THÂN MÌNH lờ mờ chạm đến quy luật nào đó.
- Tiểu Vi cô nương! Có duyêngặp lại!
Giọng nói của Dương Phàm ân hòa trầm thấp, cũng hoàn toàn không giống lúc xua.
Giờ phút này. chung quanh quang cầu sáng lục trong cơ thể, hào quang ngũ sắc, cũng xuất hiện xu thế héo tàn, hào quang ảm đạm.
Trong từng bước đó, Dương Phàm bước ra hơn hai ba ngàn dặm, pháp lực lưu chuyển trên người ảm đạm vô lực.
- Người này cổ quái!
Hắc Cương hộ pháp sừng sững đứng trên bầu trời, đột nhiên chú ý tới Dương Phàm nhắm mắt lại, bản thân lại nhìn không thấu người này.
B ới vì sự tồn tại Dương Phàm, không hợp với mấy mươi vạn tu sĩ.
- Một khi đã như vậy. ta đây liền thử ngươi một lần!
Một ngón tay thô ráp không có hoa vãn đen của Hắc Cương hộ pháp, điểm về phía Dương Phàm.
Bỗng nhiên, khắp hư không, sinh ra một luồng áp lực đáng sợ, muột luồng cột khí màu đen, dùng lực lượng đáng sợ phá núi sông, tấn công tới Dương Phàm.
- Dừng tay!
Tiểu Vi kinh hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Một kích như thế, giết chết Hợp Thể đại tu sĩ, căn bản là đễ dàng.
Nghe tiếng âm thanh phá không phía sa, Dương Phàm vẫn đang chậm rãi bước đi, không có bất cứ t hay đôi gì.
Tiếng cùa cột khí đen kia nhưtử thần đoạt mệnh, đánh về phía sau lưng Dương Phàm.
Hắn nhắm mắt lại, không quan tâm tới mọi thứ bên ngoài, sau lưng lại hình thành một hồn quang ảm đạm vô lực khó hiểu.
Phốc
Cột khí đen đánh tới sau lưng hắn, tốc độ biến chậm một cách khó hiểu, sau đó giống nhưđóa hoa héo rũ, uy lực chợt giảm.
Rất nhiều tu sĩ ở nơi này, đều chú ý tới một màn kinh người này: Trơ mắt nhìn cột sáng đen kia. như gió thổi làm lạnh, dưới một loại quy luật hiển nhiên, lực lượng bị suy yếu đến cực hạn, như lão già chậm chạp vô lực.
Cỏ gái này chóp nhẹ đôi mắt vô tu ngây thơ, quan sát Dương Phàm mấy lần.
Khí chất của Dương Phàm không giống như lúc xưa, lúc này càng lộ ra mấy phần trưởng thành và tang thương.
Mặt dù biến thành trung niên nhưng mị lực cũng không giống như những kẻ đầu đường xó chợ. vẻ đẹp héo úa của vẫn Hoa trung kỳ có mấy phần như ánh trời chiêu.
- Đúng vậy! Dương mỗ vừa tới Hắc Tinh Đảo không lâu.
Dương Phàm lại cười nói. ở trong lòng đối với chuyện xưng hô “ Đại thúc” thì miễn cưỡng tiếp nhận.
- Khi đại thúc còn trẻ, nhất định là đẹp vạn người mê.
Cô gái mặc váy dài xinh đẹp, vòng quanh Dương Phàm một vòng, mói cười hi hi nói:
- Chẳng lẽ Dương đại thúc không biết, Vân Tiên Đảo trong truyển thuyết. buông xuống Hắc Tinh Vực chính là kỳ sự thiên đại sao.
- Vân Tiên Đảo?
Dương Phàm ngẩn ra, lắc lắc đẩu, hắn thật chua từng nghe qua đảo này.
- Đại thúc Ngay cả Vân Tiên Đảo cũng không biết?
Cô gái cảm giác đến khó tin. chợt ánh mắt nhíu thành ánh trăng lưỡi liềm, vê mặt cười hiện ra má lúm đồng tiền:
- Thấy chúng ta rất có duyên, vậy ta sẽ nói cho đại thúc.
- Dương mỗ rửa tai lắng nghe.
Khóe miệng Dương Phàm mang theo một chút suy nghĩ, ánh mắt cũng cẩn thận đánh giá cô bé này, với vẻ có chút hứng thú.
Xem tuổi bên ngoài, cô bé này không khác với muội muội Điệp Liên, từng hành động đều lộ ra vẻ ngây thơ. trên mặt có mấy phần ngây ngô nhưng không mất phần kiều mị mê người.
Càng quan trọng hơn là ... Dương Phàm phát hiện trang phục xinh đẹp trên người đối phương, xinh đẹp quy giá, tu sĩ bình thường có lẽ cả đời cũng mua không được một kiện trang sức trên người nàng.
Tỷ như trên ngón tay cô gái này mang một chiếc nhẫn, chính là một nhẫn không gian hiếm thấy trong một giới.
- Vân Tiên Đảo là thứ truyền kỳ nhất Ngoại Hải vực. tục truyền là do tiên nhân thượng giới lưu lại, trải qua năm tháng đều mơ hồ ở các nơi của hải vực, hành tung mờ ảo. Không ai xác định vị trí cụ thê của nó. Mỗi khi nó xuất hiện, đêu ngăn cách một mảng thiên địa với tảng lớn tiên vụ. Khi nó trú ngụ. cả tu sĩ xông vào, có rất ít người có duyên, nhận được di sản tiên nhân lưu lại.
Khi nàng nói đến lưu lại, đôi mắt phát sáng.
- Tóm lại nó một bí ẩn Ngoại Hải vực.
Cuối cùng nàng nói kiểu tổng kết.
- Ngoại Hải vực không ngờ có hòn đảo thần bí như vậy?
Dương Phàm có chút ngạc nhiên không tia
Một tòa đảo nhỏ di động, bản thân động tĩnh không nhỏ. mà xuất hiện ở các nơi ở hải vực, chuyện “hành tung mờ ảo" thật sự có vẻ khó tin.
- Hừ! Ngài không ngờ không tin!
Cô bé kia dường như có chút mất hứng.
- Xin hỏi cô nương họ gì?
Dương Phàm cười dài nói, hắn chăng những cảm thấy hứng thú với Vân Tiên Đảo. lại có chút tò mò với thân phận lai lịch cùa cô bẻ này.
-ủa...
Con mắt sáng cùa cô gái vừa chuyển :
- Ngài có thể gọi ta là Tiểu Vi.
- Tốt! Xinmời Tiểu Vi cô nương dẫn đường.
Dương Phàm nhàn rỗi cũng không có gì làm, hắn di chuyện quanh quẩn, vốn là muốn giải sầu. mong cho cảnh giới tinh thần, đột phá đến cấp vẫn Hoa hậu kỳ.
Vèo vèo!
Hai người hóa thành ánh sáng mờ nang lên, từ chân trời quét qua.
Dương Phàm phát hiện tu vi nàng không bình thường, từ trên tốc độ mà xem, ít nhất cũng đạt tới Hợp Thể hậu kỳ.
Phi hành mấy trăm vạn dặm, phía trước quả nhiên xuất hiện một mảnh sương mù.
Không giống như sương mù bình thường. Sương mù này quanh quần khí trời sáng mờ, ngăn cách một mảnh thiên địa.
ở ngoài tiên vụ, có mấy mươi vạn tu sĩ, với dáng vẻ do dự không chừng.
Dương Phàm bất kể là triển khai thần thức hay là cảm quan, đều không thể điều tra hư thật trong tiên vụ.
Hắn ước chừng quan sát một hỗi. mảnh tiên vụ này ngăn cách phạm vi một vạn dặm.
Cho dù xông thẳng trời xanh cũng không thoát được bao phủ ngăn cách cùa tiên vụ.
Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng mấy phần, cảnh tượng này đại biểu cho thần thông, thật sự Không phải tu sĩ Nhân giới có thể so được.
Thật cũng không phải không có tu sĩ tiến vào khu vực tiên vụ kia.
Tuy nhiên, phàm tu sĩ tiến vào khu vực tiên vụ này, quá một lúc đều mặt xám mặt vàng chạy thấy như một bộ dáng gặp quỷ.
- Đây chính là Tiên Vân Đảo trong truyển thuyết. không thể nghi ngờ.
Không ít tu sĩ bí mật chung quanh, đang nghị luận.
Khi mọi người mọi người ở nơi này đàm luận, một luồng thiên ô quang khiến người ta áp lực, bay từhướngHắc Tinh Đảo tới.
- Ha ha ha Vân Tiên Đảo trong truyền thuyết không ngờ xuất hiện gần Hắc Tinh
Đảo.
Một đại hán khôi ngô có làn da đen sẫm cổ quái, buông xuống gần tiên vụ.
Sụ đáng sợ của đại hán cường tráng này chính là làn da toàn thân hắn màu đen sẫm, giống như kim cương, đứng thẳng trên không trung, giống như một tòa núi sắt lớn màu đen, ép đến mọi người hít thờ không thông.
Dương Phàm đột nhiên từ trên thân người này cảm nhận được một luồng khí tức áp bách, thậm chí còn cường đại hơn Bồng Sơn đại đảo chủ nửa phần.
Người này chính là cao nhân Độ Kiếp Kỳ tuyệt đinh trongNội Hải!
Tâm thần Dương Phàm chấn động, tu sĩ chung quanh cũng không dám thớ mạnh một hơi. chi có thể nói khẽ.
Người này là một trong tứ đại hộ pháp duới truớng Hắc Tinh Vực Chủ, xung là Hắc Cương hộ pháp.
Tu sị gần đó đều là bọn rắn độc ở Hắc Tinh Đảo, lập tức nhận ra thân phận người này, lại càng kinh sợ hơn.
- Người tới. phong tòa đảo này, người ngoài không được ra vào!
Hắc Cương hộ pháp ra lệnh một tiếng, mấy ngàn tu sĩ chấp pháp phía sau tới, đã vây quanh cả khu vực tiên vụ.
Hành động như thế, khiến phần đông tu sĩ vốn lưu lại nơi này, rất bất mãn, cực không hài lòng.
Kỳ quái chính là khi Tiểu Vi nhìn thấy Hắc Cương hộ pháp này, thè lưỡi, thân hình thu lại, vội dùng thân thể Dương Phàm ngăn cản tâm mắt.
- Hừ! Vân Tiên Đảo này cũng không phải thứ cùa Hắc Tinh Đảo. Mấy chục vạn tu sĩ ở nơi này hẳn là mỗi người có phần mới đúng.
Một gã ma đầu tóc tím có tu vi đạt tới Hợp Thể đại viên mãn, nói có chút bất mãn.
Con ngươi của Hắc Cương hộ pháp co nít lại, cười lạnh nói:
- Đây là mệnh lệnh của Vực Chủ, ngươi muốn vi phạm, bổn tọa lập tức gạt bó ngươi.
- Là mệnh lệnh của Hắc Tinh Vục Chủ?
Ma đẩu tóc tím kia run run lên một cái, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Mấy mươi vạn tu sĩ ở nơi này, giận mà không dám nói gì.
Hắc Tinh Vực Chủ là chú nhân khắp hải vực này, thống trị mấy mươi đại đảo. là chúa tể chân chính.
Dưới tọa tran của Hắc Cương hộ pháp, Vân Tiên Đảo rất nhanh bị phongtòa.
Ước chừng sau nửa canh giờ, không ít hạng người tân tú đến từ Hắc Tinh Đảo, sau khi chào hỏi với Hắc Cương hộ pháp, đêu tiến vào Vân Tiên Đảo.
- Hắc Tinh Đảo cũng quá bá đạo, không phần rõ phải trái, chi cho người một nhà đi vào, ngăn chặn tu sĩ bên ngoài. Mỗi lần Vân Tiên Đào buông xuống, người có duyên cũng có thể có được di sản của tiên nhân.
Không ít tu sĩ gần tiên vụ, bắt đầu kháng nghị lên.
- Mọi người trực tiếp đi vào!
Rất nhanh có mấy tu sĩ lớn mật cao nhất, ỷ vào tu vi không tầm thường thi triển bí thuật chạy vào trong tiên vụ.
- Muốn chết!
Hắc Cương hộ pháp cười lạnh một tiếng, bàn tay thô ráp vung lên phía bầu trời, một vùng điểm sáng đen. như tia chóp thổi quét qua.
Dương Phàm tập trung nhìn vào chỗ đó hiển nhiên là mấy vạn hạt cát đen, lóe ra sáng bóng kim loại, rất đáng sợ.
A a
Tiếng kêu thảm thiết truyển đến, mấy tên tu sĩ Hợp Thể Kỳ, bị hạt cát đen quét qua, trong khoảnh khắc vòng bảo hộ phòng ngự hỏng mất. thân thể bị đánh thành bụi phấn.
Trong hạt cát đen nhỏ bé kia. ẩn chứa lục lượng đáng sợ, chỉ một hạt có thể hình thành một kích trí mạng với cường giả Hợp Thể. huống chỉ là mấy vạn hạt.
Cho dù là thông linh pháp bảo, dưới oanh kích cùa mấy vạn hạt cát đen, cũng trong khoảnh khắc bốc hơi.
Chá đi lúc năy. còn bao gồm ma đầu tóc tím có tu vi đạt tới Hợp Thể đại viên mãn.
Một vòng oanh kích, mấy tên tu sĩ cao nhất giống như vật hy sinh, bé nhỏ không đáng kể.
Hắc Cương hộ pháp thu hồi cát đen, sừng sững tại chỗ bất động, một luồng tinh thần uy lực vô hình, lại như búa tạ oanh kích khu vực chung quanh mấy vạn dặm.
Dương Phàm chi cảm thấy linh hồn hơi hơi đau đớn, trong lòng không khỏi hoảng sợ. thực lực của Hắc Cương hộ pháp, tuyệt đối còn đáng sợ hơn đại đảo chủ Bông Sơn.
Cho dù mấy mươi vạn tu sĩ ở nơi này đồng loại lên hết. trong nháy mắt cũng chi mai một trong tay đối phương.
Những tu sĩ có tu vi Nguyên Anh, Hóa Thần có ý tìm vận khí ở nơi này, tu sĩ cao nhất chỉ có gân một trăm người mà thôi.
- Ha ha! Xem ra chúng ra vô duyên với Vân Tiên Đảo rồi.
Dương Phàm không quan tâm hơn thua, lạnh nhạt cuời.
Hắn trải qua sóng gió còn lớn hơn nhiều, lúc này mặc dù vô duyẻn tiến vào Vân Tiên Đảo nhưng cũng cưỡi mây lướt gió bay đi.
Tiểu Vi có mấy phần tức giận, thấy vẻ mặt Dương Phàm, đôi mắt như bảo Thạch lộ ra một chút tia sáng kỳ dị:
- Đại thúc! Nguời nhất định không phải người bình thường.
Dương Phàm cười cười, đột nhiên nhắm con ngươi lại, dường như có chút lĩnh ngộ.
Vô hình trung, vẻ đẹp trời chiểu còn sót trên thân hắn, tiến thêm một bước héo tàn, xuất hiện mấy phần thành thục và tang thương.
Tiểu Vi cảm giác không hiểu, Dương Phàm nhìn qua dường như già đi thêm nhiều năm.
- Đại thúc thật sự là thiên tài, dưới tình huống như vậy còn có thể ngộ đạo.
Tiểu Vi cảm ứng được biến hóa tinh thần ý cảnh trên người người Dương Phàm, kinh ngạc vô cùng, giương chiếc miệng nhỏ nhắn, sửng sốt một chút.
Khi Dương Phàm mở mắt ra, thở đài một hơi.
Ánh mắt của hắn không còn sáng ngời như trước đây, khí chất thành thục mà tang thương, làn da có xu thế thô ráp. lờ mờ có thể thấy nếp nhăn.
Tiểu Vi lại sinh ra một một loại ảo giác kỳ quái, Dương Phàm lúc này, giống như một đóa hoa héo rũ héo tàn.
Khi thanh xuân thì xinh đẹp có sức sống, đã cùng hắn trôi qua.
Dương Phàm hiểu được, dựa theo quy luật sinh mệnh tự nhiên, bản thân mình đi qua giai đoạn giàu sinh cơ nhất, thanh xuân xinh đẹp. không còn tồn tại nữa.
Hoa có héo tàn, người có già yếu.
Hắn thậm chí có một loại ảo giác, Ngay cả pháp lực trong cơ thể, cùng với lực lượng bản thân, đều có chút suy yếu.
Nhưng về mặt tinh thần, Dương Phàm bước vào một cảnh giới huyềnbí.
Hắn cảm giác bản THÂN MÌNH lờ mờ chạm đến quy luật nào đó.
- Tiểu Vi cô nương! Có duyêngặp lại!
Giọng nói của Dương Phàm ân hòa trầm thấp, cũng hoàn toàn không giống lúc xua.
Giờ phút này. chung quanh quang cầu sáng lục trong cơ thể, hào quang ngũ sắc, cũng xuất hiện xu thế héo tàn, hào quang ảm đạm.
Trong từng bước đó, Dương Phàm bước ra hơn hai ba ngàn dặm, pháp lực lưu chuyển trên người ảm đạm vô lực.
- Người này cổ quái!
Hắc Cương hộ pháp sừng sững đứng trên bầu trời, đột nhiên chú ý tới Dương Phàm nhắm mắt lại, bản thân lại nhìn không thấu người này.
B ới vì sự tồn tại Dương Phàm, không hợp với mấy mươi vạn tu sĩ.
- Một khi đã như vậy. ta đây liền thử ngươi một lần!
Một ngón tay thô ráp không có hoa vãn đen của Hắc Cương hộ pháp, điểm về phía Dương Phàm.
Bỗng nhiên, khắp hư không, sinh ra một luồng áp lực đáng sợ, muột luồng cột khí màu đen, dùng lực lượng đáng sợ phá núi sông, tấn công tới Dương Phàm.
- Dừng tay!
Tiểu Vi kinh hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Một kích như thế, giết chết Hợp Thể đại tu sĩ, căn bản là đễ dàng.
Nghe tiếng âm thanh phá không phía sa, Dương Phàm vẫn đang chậm rãi bước đi, không có bất cứ t hay đôi gì.
Tiếng cùa cột khí đen kia nhưtử thần đoạt mệnh, đánh về phía sau lưng Dương Phàm.
Hắn nhắm mắt lại, không quan tâm tới mọi thứ bên ngoài, sau lưng lại hình thành một hồn quang ảm đạm vô lực khó hiểu.
Phốc
Cột khí đen đánh tới sau lưng hắn, tốc độ biến chậm một cách khó hiểu, sau đó giống nhưđóa hoa héo rũ, uy lực chợt giảm.
Rất nhiều tu sĩ ở nơi này, đều chú ý tới một màn kinh người này: Trơ mắt nhìn cột sáng đen kia. như gió thổi làm lạnh, dưới một loại quy luật hiển nhiên, lực lượng bị suy yếu đến cực hạn, như lão già chậm chạp vô lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.