Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê
Chương 16: Mèo hoang đanh đá
Hoa Mỹ Nhân
23/03/2021
Editor: Mứt Chanh
Thật đúng là ly kỳ, Bùi thừa tướng đại nhân tự cho mình là thanh cao thế nhưng hạ mình tới chờ một người thiếp như nàng, chẳng phải hắn vẫn luôn không thích nàng sao?
Thẩm Diên nhìn chằm chằm đánh giá Bùi Dực một lát, muốn tìm ra một chút manh mối từ trên gương mặt của người đàn ông kia.
"Ngớ người làm gì, đi nhanh chút, đừng làm chậm trễ ta vào triều sớm." Bùi Dực liếc nhìn Thẩm Diên, giọng điệu hơi khó chịu.
Hôm qua một tràng chuyện phòng the cũng coi như là thỏa thích. Sáng nay tỉnh giấc thì sảng khoái tinh thần. Nhớ tới hôm qua bà nội dặn dò hắn, bảo hắn và Thẩm Diên cùng nhau đến đây thỉnh an.
Hắn vốn định phái người đánh thức Thẩm Diên, nhưng hắn nhớ tới đêm qua nàng bị hắn làm cho kiệt sức thì trong lòng không khỏi động lòng trắc ẩn.
Nghĩ ngợi một lúc, hắn vẫn tự mình xuất phát đến thiên viện thôi.
Đêm qua lúc gần đi, Thẩm Diên đều mệt đến nỗi không mở mắt ra được. Bùi Dực rất có phong độ thân sĩ mà đứng ở trước cửa, cũng không lên tiếng đánh thức nàng.
Nhưng khi Thẩm Diên mở cửa ra, trong lòng Bùi Dực đột nhiên sinh ra một chút không được tự nhiên. Hắn chưa bao giờ tự hạ thân phận đứng trước cửa chờ một người phụ nữ như thế.
Người phụ nữ này còn chả nhanh chút nào, cứ nhìn chằm chằm hắn, ý định muốn cho hắn xấu hổ đây mà.
Bùi Dực sĩ diện hảo, nhưng không muốn để hạ nhân biết được sáng sớm tinh mơ hắn đã canh giữ ở trước cửa một nô thiếp, điều này sẽ làm mất thân phận Thừa tướng của hắn.
Hắn trách cứ Thẩm Diên xong mới vung tay áo xoay người, sải bước đi về phía trước. .
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Thẩm Diên nhìn người đàn ông đang sải bước phía trước thì bĩu môi, nghi ngờ trong lòng biến mất ngay lập tức. Hắn vẫn tự cao tự đại như cũ, lúc trách cứ nàng thì giọng điệu vẫn làm người ta chán ghét như thường.
Cũng không biết sáng nay ngọn gió nào đã đưa hắn tới trước cửa tản bộ nữa.
Thẩm Diên bước nhỏ theo sau Bùi Dực, hai người một trước một sau đi đến Tây Uyển.
Bùi lão phu nhân vừa thấy hai người bọn họ đến thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nhân hậu.
"Hiếm khi thấy hai vợ chồng các con cùng nhau lại đây, bà chọn cháu dâu thật không sai, trai tài gái sắc, hai đứa thật xứng đôi." Lão phu nhân khen từ tận đáy lòng.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Bùi Dực, bỗng dưng nhìn thấy trên khóe môi của hắn có một vết thương nho nhỏ thì kinh ngạc: "Dực nhi, miệng con làm sao vậy, sao lại có vết thương trên đó, phía trên đều đóng vảy thế kia."
Bùi Dực sờ lên miệng vết thương trên khóe môi thì nét mặt trở nên hơi vi diệu.
Hắn nhớ lại đêm qua hắn đưa vật nam tính vào thật sâu trong cơ thể của Thẩm Diên, bị nụ hoa chặt chẽ ẩm uớt và nóng bỏng của nàng cắn lấy, cổ họng hắn đột nhiên thắt lại.
Hắn nuốt nước miếng, giọng nói trầm ấm: "Hôm qua cháu trêu chọc một con mèo nhỏ, không cẩn thận để cào bị thương."
"Mèo hoang gì mà đanh đá như thế, Dực Nhi con đi tìm đại phu xem một cái, đừng để mắc bệnh lạ từ con súc sinh kia." Lão phu nhân lo lắng.
Khóe môi Bùi Dực khẽ nhếch lên, hắn liếc nhìn Thẩm Diên, cười đầy ẩn ý: "Bà nội đừng lo, con đã xoa thuốc, trên người con mèo nhỏ kia thật sự sạch sẽ, ngoại trừ hơi đanh đá thì cái khác đều khá tốt."
Thẩm Diên vặn ngón tay, vừa tức vừa thẹn. Tên kia thế mà xem nàng như súc sinh, lần sau xem nàng có cắn chết hắn không.
"Không có việc gì là tốt rồi." Lão phu nhân thấy Bùi Dực cũng đã nói như vậy thì cũng yên tâm hơn.
Thỉnh an lão phu nhân xong, Bùi Dực và Thẩm Diên sóng vai nhau rời đi.
Vốn dĩ hai người bước gần giống nhau nhưng vừa ra khỏi Tây Uyển, Thẩm Diên đã tăng tốc, vội vã đi vào trong thiên viện, hận không thể cách Bùi Dực thật xa ngay lập tức.
Bùi Dực nhìn bóng dáng của người phụ nữ kia thì nhíu mày, hắn mở miệng gọi: "Thẩm Diên, đứng lại."
Thẩm Diên ngừng bước, nàng quay đầu lại, tức giận nói: "Làm gì?"
Bùi Dực đến gần nàng với khuôn mặt nặng nề, hắn lấy ra một tờ ngân phiếu đặt ở trước mặt nàng.
Thẩm Diên nhìn tờ ngân phiếu năm trăm lượng kia thì lập tức hơi vui sướng, nàng vươn tay muốn lấy, "Đây là cho thiếp sao?"
Bùi Dực nhanh chóng nâng cánh tay lên, đưa ngân phiếu lên trên cao, Thẩm Diên vồ hụt.
Bùi Dực cúi đầu nhìn Thẩm Diên, nhỏ giọng trách mắng: "Tuổi không lớn, vậy mà tính tình rất lớn nhỉ, phu quân ra ngoài thượng triều, đây là thái độ của nàng à?"
????
Thật đúng là ly kỳ, Bùi thừa tướng đại nhân tự cho mình là thanh cao thế nhưng hạ mình tới chờ một người thiếp như nàng, chẳng phải hắn vẫn luôn không thích nàng sao?
Thẩm Diên nhìn chằm chằm đánh giá Bùi Dực một lát, muốn tìm ra một chút manh mối từ trên gương mặt của người đàn ông kia.
"Ngớ người làm gì, đi nhanh chút, đừng làm chậm trễ ta vào triều sớm." Bùi Dực liếc nhìn Thẩm Diên, giọng điệu hơi khó chịu.
Hôm qua một tràng chuyện phòng the cũng coi như là thỏa thích. Sáng nay tỉnh giấc thì sảng khoái tinh thần. Nhớ tới hôm qua bà nội dặn dò hắn, bảo hắn và Thẩm Diên cùng nhau đến đây thỉnh an.
Hắn vốn định phái người đánh thức Thẩm Diên, nhưng hắn nhớ tới đêm qua nàng bị hắn làm cho kiệt sức thì trong lòng không khỏi động lòng trắc ẩn.
Nghĩ ngợi một lúc, hắn vẫn tự mình xuất phát đến thiên viện thôi.
Đêm qua lúc gần đi, Thẩm Diên đều mệt đến nỗi không mở mắt ra được. Bùi Dực rất có phong độ thân sĩ mà đứng ở trước cửa, cũng không lên tiếng đánh thức nàng.
Nhưng khi Thẩm Diên mở cửa ra, trong lòng Bùi Dực đột nhiên sinh ra một chút không được tự nhiên. Hắn chưa bao giờ tự hạ thân phận đứng trước cửa chờ một người phụ nữ như thế.
Người phụ nữ này còn chả nhanh chút nào, cứ nhìn chằm chằm hắn, ý định muốn cho hắn xấu hổ đây mà.
Bùi Dực sĩ diện hảo, nhưng không muốn để hạ nhân biết được sáng sớm tinh mơ hắn đã canh giữ ở trước cửa một nô thiếp, điều này sẽ làm mất thân phận Thừa tướng của hắn.
Hắn trách cứ Thẩm Diên xong mới vung tay áo xoay người, sải bước đi về phía trước. .
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Thẩm Diên nhìn người đàn ông đang sải bước phía trước thì bĩu môi, nghi ngờ trong lòng biến mất ngay lập tức. Hắn vẫn tự cao tự đại như cũ, lúc trách cứ nàng thì giọng điệu vẫn làm người ta chán ghét như thường.
Cũng không biết sáng nay ngọn gió nào đã đưa hắn tới trước cửa tản bộ nữa.
Thẩm Diên bước nhỏ theo sau Bùi Dực, hai người một trước một sau đi đến Tây Uyển.
Bùi lão phu nhân vừa thấy hai người bọn họ đến thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nhân hậu.
"Hiếm khi thấy hai vợ chồng các con cùng nhau lại đây, bà chọn cháu dâu thật không sai, trai tài gái sắc, hai đứa thật xứng đôi." Lão phu nhân khen từ tận đáy lòng.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Bùi Dực, bỗng dưng nhìn thấy trên khóe môi của hắn có một vết thương nho nhỏ thì kinh ngạc: "Dực nhi, miệng con làm sao vậy, sao lại có vết thương trên đó, phía trên đều đóng vảy thế kia."
Bùi Dực sờ lên miệng vết thương trên khóe môi thì nét mặt trở nên hơi vi diệu.
Hắn nhớ lại đêm qua hắn đưa vật nam tính vào thật sâu trong cơ thể của Thẩm Diên, bị nụ hoa chặt chẽ ẩm uớt và nóng bỏng của nàng cắn lấy, cổ họng hắn đột nhiên thắt lại.
Hắn nuốt nước miếng, giọng nói trầm ấm: "Hôm qua cháu trêu chọc một con mèo nhỏ, không cẩn thận để cào bị thương."
"Mèo hoang gì mà đanh đá như thế, Dực Nhi con đi tìm đại phu xem một cái, đừng để mắc bệnh lạ từ con súc sinh kia." Lão phu nhân lo lắng.
Khóe môi Bùi Dực khẽ nhếch lên, hắn liếc nhìn Thẩm Diên, cười đầy ẩn ý: "Bà nội đừng lo, con đã xoa thuốc, trên người con mèo nhỏ kia thật sự sạch sẽ, ngoại trừ hơi đanh đá thì cái khác đều khá tốt."
Thẩm Diên vặn ngón tay, vừa tức vừa thẹn. Tên kia thế mà xem nàng như súc sinh, lần sau xem nàng có cắn chết hắn không.
"Không có việc gì là tốt rồi." Lão phu nhân thấy Bùi Dực cũng đã nói như vậy thì cũng yên tâm hơn.
Thỉnh an lão phu nhân xong, Bùi Dực và Thẩm Diên sóng vai nhau rời đi.
Vốn dĩ hai người bước gần giống nhau nhưng vừa ra khỏi Tây Uyển, Thẩm Diên đã tăng tốc, vội vã đi vào trong thiên viện, hận không thể cách Bùi Dực thật xa ngay lập tức.
Bùi Dực nhìn bóng dáng của người phụ nữ kia thì nhíu mày, hắn mở miệng gọi: "Thẩm Diên, đứng lại."
Thẩm Diên ngừng bước, nàng quay đầu lại, tức giận nói: "Làm gì?"
Bùi Dực đến gần nàng với khuôn mặt nặng nề, hắn lấy ra một tờ ngân phiếu đặt ở trước mặt nàng.
Thẩm Diên nhìn tờ ngân phiếu năm trăm lượng kia thì lập tức hơi vui sướng, nàng vươn tay muốn lấy, "Đây là cho thiếp sao?"
Bùi Dực nhanh chóng nâng cánh tay lên, đưa ngân phiếu lên trên cao, Thẩm Diên vồ hụt.
Bùi Dực cúi đầu nhìn Thẩm Diên, nhỏ giọng trách mắng: "Tuổi không lớn, vậy mà tính tình rất lớn nhỉ, phu quân ra ngoài thượng triều, đây là thái độ của nàng à?"
????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.