Chương 34: Cục Tâm Linh Miền Bắc!
Ryan Nguyễn
10/06/2017
Đáp xuống sân bay Nội Bài, lòng của Huy cực kỳ phấn khởi. Đây là lần đầu tiên Huy đi máy bay và cũng là lần đầu tiên Huy đi ra Bắc. Không khí ở Hà Nội se se lạnh, có hơn 10 sáng rồi vẫn có một màn sương mỏng thích lắm! Anh Phú giục Huy và Viên nhanh chóng lấy hành lý, người của “Tổng Cục” đang đợi đón cả nhóm đi Bắc Ninh. “Tổng Cục” là cách nói lóng để chỉ IHPD, dĩ nhiên ở miền Bắc này thuộc quyền quản lý của IHPD chi nhánh phía Bắc.
Còn DMI? Chẳng có DMI nào cả, DMI là do IHPD miền Nam lập ra. Còn ở miền Bắc từ lâu đã có một tổ chức có mặt từ sớm là Cục Tâm Linh Miền Bắc. IHPD ở miền Bắc tương đối nhỏ lẻ và ít người, một phần do IHPD ở miền Bắc chuyên về nghiên cứu khoa học hơn là nghiên cứu dị năng hay lịch sử-tâm linh, phần còn lại là do nhân tài đất Bắc đều đã quy tụ vệ Cục Tâm Linh Miền Bắc. Cũng vì lý do đó, mọi công tác nơi đất Bắc của DMI đều phụ thuộc (lẫn báo cáo) cho Cục Tâm Linh Miền Bắc.
Vừa lấy hành lý xong, cả nhóm công tác của DMI tất tả bước ra cổng ra sân bay đã thấy một anh thanh niên tuấn lãm, mặc áo vest đen giày tây bóng lộn giơ bảng ghi chữ “Tổng Cục” đợi sẵn. Anh Phú bước đến đưa tay ra bắt anh chàng bảnh bao đang đứng đợi:
_ Tổng Cục gì đấy anh nhỉ?
_ Hậu Cần anh ạ!
_ Cần Vương là phong trào của vua Hàm Nghi?
_ Vương Giả là khí độ của bậc Quân Chủ!
_ Giả nhân giả nghĩa không tốt đâu!
_ Haha! Chúng ta ra xe nào!
Gã thanh niên đẹp trai kia nở nụ cười hài lòng rồi khoác tay ra hiệu cho cả nhóm ra xe. Huy và Viên ngớ mặt ra chẳng hiểu cái gì cả. Gì mà vương giả rồi Hàm Nghi? Anh Y Văn nhìn mặt hai đứa nhóc cạnh bên mà che miệng cười. Hai đứa tuy biết đó là loại mật ngữ nào đó nhưng làm sao hiểu được quy tắc của cái trò mật ngữ này:
_ Haha, mới lần đầu sao mà hiểu
_ Em chả hiểu gì cả luôn! (Huy nhăn mặt)
_ Thế này! Đây là cách gặp gỡ để biết người của hai bên tránh có kẻ trá hình vào! Nhiệm vụ lần này của chúng ta xếp vào lớp B, cũng xem như tương đối nghiêm trọng. Vừa rồi Phú nó đến chào trước, tên kia ra câu đố “Hậu Cần anh ạ!” Lấy chữ thứ hai của câu ra làm chuẩn cho câu thách đối.
_ Còn “Cần Vương là phong trào của vua Hàm Nghi”???? (Viên gãi đầu)
_ Đơn giản ấy mà... Lấy chữ “Cần” của câu thách đối để mang vào làm chữ đầu tiên của câu mình đáp, tiện tay thêm chữ Vương vào làm câu thách đối ngược lại tên kia
_ Nên mới ra cái câu “Vương Giả là khí độ của bậc quân chủ”???
_ Ừ! Sau đó Phú kết thúc luôn bằng câu cuối đó!
_ Vãi linh hồn!
Huy và Viên quay sang nhìn nhau lắc đầu le lưỡi! Vãi cả mật ngữ nghe ảo kinh. Nói đến đây, Huy và Viên chợt đứng lại sững sờ! Tay thanh niên dắt cả nhóm đến hầm để xe, tiện tay bấm khoá điện tử vang lên tít tít một chiếc xe đứng riêng góc bãi xe. Đó là một chiếc Lexus 7 chỗ trắng mới cóong. Huy và Viên lại bị ngợp thêm lần nữa rồi!
Làm việc ở DMI thời gian qua, khí tài và tiềm lực của DMI ở mức đáng nể thế nào tụi nó cũng biết, nhưng Cục Tâm Linh Miền Bắc đúng là giàu vãi nồi, sang trọng quý phái nữa chứ. Tay thanh niên mở cửa xe, lấy tay vỗ vỗ lên mui xe mỉm cười nhìn cả nhóm:
_ Ngon lành cành đào không các đồng chí?
_ NGON! (Huy và Viên đồng thanh)
_ Hai đứa....khụ khụ... đừng làm mất mặt DMI thế chứ! (Anh Y Văn khẽ nhắc nhở)
_ Xe đẹp đấy! Xe này đi Bắc Ninh luôn à? (Anh Phú hỏi)
_ Xe chủ tịch đấy! Chủ tịch đặc biệt đặc cách cho chở các đồng chí đi đánh trận!
_ Xe của Nguyễn Đ? Hừm, có gì đó méo được đúng ở đây?
_ Sao cơ?
_ À không, đi thôi
_ Ngon! Đi!
Ở trên xe, gã thanh niên tuấn lãm kia tự giới thiệu mình tên Thanh Tùng, một đạo sĩ trẻ xuất chúng thuộc phái Võ Đang. Võ Đang được xếp vào một trong ngũ đại môn phái Đạo giáo lớn nhất còn tồn tại đến giờ của Trung Quốc gồm: 1/ Chính Nhất, 2/ Mao Sơn, 3/ Thuận Tiêu, 4/ Võ Đang, 5/ Toàn Chân. Thứ tự xếp hạng về độ lớn, độ lâu đời và năng lực của các môn phái được sắp xếp như trên, trừ Thuận Tiêu hơi đặc biệt một chút.
Ngũ môn phái này còn được mệnh danh là Ngũ Tiền Minh Chủ Phái của giới Đạo giáo Trung Quốc, lãnh đạo hàng trăm chi nhánh môn phái khác nhau như Bảo Linh phái, Long Hổ Sơn, Nhất Chính Đàm, Tân Ngũ Quốc, Lãnh Mễ,.... vv.
Kể ra thì Cục Tâm Linh Miền Bắc cũng hào phóng thật, vừa cho đi xe ngon vừa cử một đạo sĩ tương đối có nghề hỗ trợ. Thanh Tùng đánh xe vòng vèo qua các con phố Hà Nội, miệng vừa líu lo kể về các sự tích của Cục Tâm Linh Miền Bắc, chủ yếu là của hắn và chủ tịch Nguyễn Đ, rồi lại kể các điểm tâm linh có tiếng ở đất Hà thành. Hắn có vẻ khá ngưỡng mộ chủ tịch hiện tại là Nguyễn Đ, có khi hắn kể về ông ta còn nhiều hơn về hắn
Xe dừng lại trước một nơi.....Ủa? Sao nhìn giống bến xe vậy? Huy nhìn lên dòng chữ trước cổng: “Bến xe Bát Giáp”. Nó ngớ người ra đôi chút rồi nhìn sang Tùng. Gã ta đang châm lửa hút điếu thuốc mơ màng nhìn ra cửa xe, miệng lẩm bẩm:
_ Đến rồi! Xuống xe đi đây còn đánh xe về!
_ Ủa? Người anh em! Sao dừng ở đây? Tổng cục trá hình ở đây à?
_ Đâu ra? Điên à? Chở đến đây thôi các đồng chí tự bắt xe ra Bắc Ninh
_ WTF? Đến đón rồi mang con xe hoành tá tràng vãi ra để đưa ra bến xe?
_ Ừ! Lệnh chủ tịch là thế! Ý kiến lên phường!
_ Phắc! Giỡn hả ba? Tin tui bẻ luôn cái xe này như cái bánh mì không? (Huy nổi quạu lên)
_ Mời! Xe chủ tịch đấy! Ngon bẻ đi xem chủ tịch bẻ đầu đồng chí không!
_ Cái đ....ứ ứ
Huy còn chưa kịp chửi tiếp, anh Phú đã bịt miệng của Huy lại, còn anh Y Văn cũng nhanh chóng bá cổ của Viên, cả hai thằng nhóc bị đàn anh lôi một cách thô bạo ra khỏi xe. Trước khi đi, anh Phú không quên cúi đầu xuống nhìn qua cửa sổ xe nhìn Thanh Tùng hỏi:
_ À tôi nghe bảo có Tổng Cục sắp xếp cho “Thổ Địa” nhỉ?
_ Có! Số đt đây, lên xe khách gọi ông ta trước 30 phút trước khi đến bến để ông ta ra đón!
_ Có ngon không?
_ Úi giời! Ngon lành cành đào! Đồng chí cứ thoải con gà mái! Ông ta là cộng tác viên nhưng giúp ích được nhiều đấy!
_ Cảm ơn người anh em!
Anh Phú lấy số điện thoại từ Thanh Tùng, rồi anh ta quay về hội họp với nhóm. Huy và Viên đang nổi xung thiên, cả hai thằng nhóc đều đòi ra đập nát cái xe của gã Thanh Tùng mới thôi. Mẹ kiếp! Cục Tâm Linh xem thường DMI đến thế là cùng, bố mày dù sao cũng là Lạc Long Quân chuyển thế và cả Thái tử Quy tộc ở đây. Anh Phú đi đến thấy cảnh Y Văn vất vả can hai thằng cô hồn sống lại, anh ta từ tốn nói:
_ Nổi điên xong chưa? Xong rồi mua vé xe!
_ Mẹ nó! Thằng đó bố láo để em ra đập nó!
_ Bộ học sinh cấp 2 cấp 3 hả hở chút đòi đánh nhau?
_ Nhưng nó xem thường DMI mà! Mẹ kiếp! Chở ra bến xe bắt mua vé xe! Chó!
_ Haizza, anh cũng không biết nói sao cho hai đứa hiểu!
_ Hiểu cái gì anh?
_ Thực ra thì....Cục Tâm Linh Miền Bắc cũng chả ưa DMI lắm đâu
_ Why?
_ Vì hai sếp tổng chứ làm sao. Anh Lãm nhà mình với lão Nguyễn Đ của Cục Tâm Linh ghét nhau lắm. Ngoài mặt gặp nhau thì cười cười nói nói chứ về nhà đóng cửa là chửi ra rả vào mặt nhau
_ What the fuck?
_ Ờ! Có lần đi họp nhóm G5 về ông Lãm nói “Thằng Nguyễn Đ ỷ có Pankada trong người nên bá đạo thôi, chứ tài thuật của nó chỉ đáng cấp 3 cấp 4”
_ Vãi! Sếp tổng nhà mình cay cú thế à?
_ Ừ! Còn lão Đ thì nghe nói có lần ném quyển sổ vào mặt lão Lãm nhà mình giữa cuộc họp, bảo lão Lãm là “Ông là loại chơi khôn ăn trên đầu trên cổ người ta”
_ Vãi, thế lão sếp mình phản ứng sao?
_ Cười hề hề! Bảo sao anh Đ nóng thế? Rồi nói một hồi huề cả làng!
_ Vãi cả cười! Mà sao ghét nhau thế anh?
_ Anh chịu! Chắc con gà tức nhau tiếng gáy! Hoặc giẫm chân lên nhau nhiều quá nên thế.... Mà thực ra anh thấy lão Đ nói sếp nhà mình cũng đ......
Anh Phú thở dài, tính nói rằng lão Nguyễn Đ nói đúng, Trần Lãm đúng là kẻ gian xảo, chơi khôn hết phần thiên hạ. Cũng may đến giữa chừng anh sực nhớ ra mình không nên nói thế nên im bặt. Huy, Viên và Y Văn ngầm hiểu ý của anh Phú nói là gì, dĩ nhiên họ cũng sẽ không tường thuật lại đâu vì với họ giáo sư Lãm đúng là kẻ như thế thật. Nguyễn Đ ghét Trần Lãm thế bảo sao không cử gã Thanh Tùng kia lái xe ra troll nhóm DMI.
Cuối cùng, cả nhóm quyết định mua vé xe về Bắc Ninh, trên đường Huy cứ suy nghĩ mãi. Cả nhóm đã đếch có thằng nào biết về Bắc Ninh rồi, cầm bản đồ với Google maps tìm trong thành thị đã khó rồi, tìm khu đất cách làng Như Nguyệt, xã Tam Giang, huyện Yên Phong khoảng 8 dặm nữa mới mệt. Hi vọng tay cộng tác viên mà gã Tùng nói ngon lành một tý không thì bốc shit cả lũ. Huy mệt quá thiu thiu vào giấc ngủ, sáng đã bay sớm rồi còn ngồi xe khách đường dài lấy gì chả mệt.
*Két*
Xe dừng bánh khiến Huy giật mình tỉnh dậy! Nó thấy anh Phú, anh Y Văn và Viên đã đứng ở tít đầu xe xuống, họ giục nó đứng dậy lấy nhanh hành lý để còn xuống xe. Vừa xuống xe, một cái lạnh thấu da thịt xộc thẳng vào Huy. Thời tiết miền Bắc vào buổi chiều tối có khi còn lạnh hơn cả buổi sáng. Nơi mà cả nhóm vừa bước chân xuống là thị trấn Chờ của huyện Yên Phong. Nơi đây nhộn nhịp và “phức tạp” hơn Huy nghĩ. Nhiều buôn lái lao đến xâu xé, giành giật cả nhóm DMI mua hàng của họ, đến mức người lành tính như Viên cũng phát cáu lên vung tay bảo không mua.
_ Tránh ra! Nước sôi đi!
Một giọng đàn ông trầm trầm vang lên! Ông ta vừa nói những người bán hàng rong và xe ôm xung quanh lập tức giãn ra. Đó là một người đàn ông trung niên, dáng người thấp đậm và béo ú, để hàng ria mép cong điệu đà quá mức và mái tóc muối tiêu hơi hói chải lệch sang bên. Người đàn ông tươi cười nhìn cả nhóm:
_ DMI phải không? Tôi tên Quốc
_ Ơ...suỵt! Ông nhỏ tiếng thôi! Ông bên tổng cục?
_ Sợ cái quái gì? Ở đây tôi là TRÙM!
Quốc gằn giọng lên thật to, tất cả những tay hàng rong và xe ôm đang chực chờ đợi khách lập tức giật bắn lên xoay đầu đi nơi khác. Họ không quên ném ánh mắt căm tức nhưng vẫn lo sợ khi nhìn người đàn ông này. Ông ta mỉm cười thoả mãn:
_ Đôi lúc bọn này nên biết thân phận ở đâu!
_ Thế....Quốc! Ông biết lần này nhiệm vụ là gì chứ?
_ Biết! Khu này tôi trùm! Làng Như Nguyệt chứ gì?
_ Không! Tụi tui tìm một chỗ gần làng Như Nguyệt, cách khoảng 8 dặm, có các cột gỗ cắm dưới đất tầm cả trăm cọc....
_ Cọc gỗ à? Hừm, sống ở đây gần 50 năm rồi chưa nghe đến đấy
_ Ông nhớ kĩ lại xem, có ai hay có sự việc gì kì lạ từng xảy ra hay quanh làng Như Nguyệt không?
_ Hừm.... À thì hồi bé có nghe u tôi kể, làng Như Nguyệt trước có ma! Sau trưởng làng mời ông thầy cao tay ấn lắm, khu Mạn Thượng cạnh bên. Ông này biết gọi thần về đánh ma đấy
_ Thỉnh thần? Thỉnh linh á?
_ Ừ thỉnh linh! Tôi biết quái gì về đạo sĩ các người đâu! Tôi hợp tác vì nghĩ muốn tìm hiểu tâm linh thêm thôi, chuyện ma cỏ gì ấy
_ Ông ta ở đâu? Mạn Thượng là ở đâu? Ông ta thỉnh linh thần gì?
_ A....nói ra lại trùng hợp, Mạn Thượng cách đông Như Nguyệt tầm 8 dặm thật! Ông ta thỉnh Đức Thánh Tam Giang...
_ Có manh mối rồi!
_ Có manh mối gì cơ? Quanh đây thiếu gì người thỉnh Đức Thánh Tam Giang! Chỗ tôi có bà thầy đồng cũng thỉnh về phù hộ kìa!
_ Thỉnh linh khác lên đồng! Lên đồng đa phần rặt phường lừa đảo! Tôi muốn đến Mạn Thượng tìm ông thầy kia.
_ Được thôi! Dù gì cũng nhận tiền của Tổng cục rồi mà. Anh Phú giãn mặt ra nở nụ cười thoả mãn! Xem ra lần đi này có chút thu hoạch rồi! Nếu đúng kẻ thầy cao tay ấn kia thỉnh được Đức Thánh Tam Giang, có khi hắn liên quan đến trận pháp của Lý Thường Kiệt thật. Nhiệm vụ lần này chắc ăn 80% ăn tiền rồi, để xem lão Lãm sẽ đần thối mặt ra thế nào khi chưa đến vài ngày Huy và Viên giải quyết xong trận pháp!
Còn DMI? Chẳng có DMI nào cả, DMI là do IHPD miền Nam lập ra. Còn ở miền Bắc từ lâu đã có một tổ chức có mặt từ sớm là Cục Tâm Linh Miền Bắc. IHPD ở miền Bắc tương đối nhỏ lẻ và ít người, một phần do IHPD ở miền Bắc chuyên về nghiên cứu khoa học hơn là nghiên cứu dị năng hay lịch sử-tâm linh, phần còn lại là do nhân tài đất Bắc đều đã quy tụ vệ Cục Tâm Linh Miền Bắc. Cũng vì lý do đó, mọi công tác nơi đất Bắc của DMI đều phụ thuộc (lẫn báo cáo) cho Cục Tâm Linh Miền Bắc.
Vừa lấy hành lý xong, cả nhóm công tác của DMI tất tả bước ra cổng ra sân bay đã thấy một anh thanh niên tuấn lãm, mặc áo vest đen giày tây bóng lộn giơ bảng ghi chữ “Tổng Cục” đợi sẵn. Anh Phú bước đến đưa tay ra bắt anh chàng bảnh bao đang đứng đợi:
_ Tổng Cục gì đấy anh nhỉ?
_ Hậu Cần anh ạ!
_ Cần Vương là phong trào của vua Hàm Nghi?
_ Vương Giả là khí độ của bậc Quân Chủ!
_ Giả nhân giả nghĩa không tốt đâu!
_ Haha! Chúng ta ra xe nào!
Gã thanh niên đẹp trai kia nở nụ cười hài lòng rồi khoác tay ra hiệu cho cả nhóm ra xe. Huy và Viên ngớ mặt ra chẳng hiểu cái gì cả. Gì mà vương giả rồi Hàm Nghi? Anh Y Văn nhìn mặt hai đứa nhóc cạnh bên mà che miệng cười. Hai đứa tuy biết đó là loại mật ngữ nào đó nhưng làm sao hiểu được quy tắc của cái trò mật ngữ này:
_ Haha, mới lần đầu sao mà hiểu
_ Em chả hiểu gì cả luôn! (Huy nhăn mặt)
_ Thế này! Đây là cách gặp gỡ để biết người của hai bên tránh có kẻ trá hình vào! Nhiệm vụ lần này của chúng ta xếp vào lớp B, cũng xem như tương đối nghiêm trọng. Vừa rồi Phú nó đến chào trước, tên kia ra câu đố “Hậu Cần anh ạ!” Lấy chữ thứ hai của câu ra làm chuẩn cho câu thách đối.
_ Còn “Cần Vương là phong trào của vua Hàm Nghi”???? (Viên gãi đầu)
_ Đơn giản ấy mà... Lấy chữ “Cần” của câu thách đối để mang vào làm chữ đầu tiên của câu mình đáp, tiện tay thêm chữ Vương vào làm câu thách đối ngược lại tên kia
_ Nên mới ra cái câu “Vương Giả là khí độ của bậc quân chủ”???
_ Ừ! Sau đó Phú kết thúc luôn bằng câu cuối đó!
_ Vãi linh hồn!
Huy và Viên quay sang nhìn nhau lắc đầu le lưỡi! Vãi cả mật ngữ nghe ảo kinh. Nói đến đây, Huy và Viên chợt đứng lại sững sờ! Tay thanh niên dắt cả nhóm đến hầm để xe, tiện tay bấm khoá điện tử vang lên tít tít một chiếc xe đứng riêng góc bãi xe. Đó là một chiếc Lexus 7 chỗ trắng mới cóong. Huy và Viên lại bị ngợp thêm lần nữa rồi!
Làm việc ở DMI thời gian qua, khí tài và tiềm lực của DMI ở mức đáng nể thế nào tụi nó cũng biết, nhưng Cục Tâm Linh Miền Bắc đúng là giàu vãi nồi, sang trọng quý phái nữa chứ. Tay thanh niên mở cửa xe, lấy tay vỗ vỗ lên mui xe mỉm cười nhìn cả nhóm:
_ Ngon lành cành đào không các đồng chí?
_ NGON! (Huy và Viên đồng thanh)
_ Hai đứa....khụ khụ... đừng làm mất mặt DMI thế chứ! (Anh Y Văn khẽ nhắc nhở)
_ Xe đẹp đấy! Xe này đi Bắc Ninh luôn à? (Anh Phú hỏi)
_ Xe chủ tịch đấy! Chủ tịch đặc biệt đặc cách cho chở các đồng chí đi đánh trận!
_ Xe của Nguyễn Đ? Hừm, có gì đó méo được đúng ở đây?
_ Sao cơ?
_ À không, đi thôi
_ Ngon! Đi!
Ở trên xe, gã thanh niên tuấn lãm kia tự giới thiệu mình tên Thanh Tùng, một đạo sĩ trẻ xuất chúng thuộc phái Võ Đang. Võ Đang được xếp vào một trong ngũ đại môn phái Đạo giáo lớn nhất còn tồn tại đến giờ của Trung Quốc gồm: 1/ Chính Nhất, 2/ Mao Sơn, 3/ Thuận Tiêu, 4/ Võ Đang, 5/ Toàn Chân. Thứ tự xếp hạng về độ lớn, độ lâu đời và năng lực của các môn phái được sắp xếp như trên, trừ Thuận Tiêu hơi đặc biệt một chút.
Ngũ môn phái này còn được mệnh danh là Ngũ Tiền Minh Chủ Phái của giới Đạo giáo Trung Quốc, lãnh đạo hàng trăm chi nhánh môn phái khác nhau như Bảo Linh phái, Long Hổ Sơn, Nhất Chính Đàm, Tân Ngũ Quốc, Lãnh Mễ,.... vv.
Kể ra thì Cục Tâm Linh Miền Bắc cũng hào phóng thật, vừa cho đi xe ngon vừa cử một đạo sĩ tương đối có nghề hỗ trợ. Thanh Tùng đánh xe vòng vèo qua các con phố Hà Nội, miệng vừa líu lo kể về các sự tích của Cục Tâm Linh Miền Bắc, chủ yếu là của hắn và chủ tịch Nguyễn Đ, rồi lại kể các điểm tâm linh có tiếng ở đất Hà thành. Hắn có vẻ khá ngưỡng mộ chủ tịch hiện tại là Nguyễn Đ, có khi hắn kể về ông ta còn nhiều hơn về hắn
Xe dừng lại trước một nơi.....Ủa? Sao nhìn giống bến xe vậy? Huy nhìn lên dòng chữ trước cổng: “Bến xe Bát Giáp”. Nó ngớ người ra đôi chút rồi nhìn sang Tùng. Gã ta đang châm lửa hút điếu thuốc mơ màng nhìn ra cửa xe, miệng lẩm bẩm:
_ Đến rồi! Xuống xe đi đây còn đánh xe về!
_ Ủa? Người anh em! Sao dừng ở đây? Tổng cục trá hình ở đây à?
_ Đâu ra? Điên à? Chở đến đây thôi các đồng chí tự bắt xe ra Bắc Ninh
_ WTF? Đến đón rồi mang con xe hoành tá tràng vãi ra để đưa ra bến xe?
_ Ừ! Lệnh chủ tịch là thế! Ý kiến lên phường!
_ Phắc! Giỡn hả ba? Tin tui bẻ luôn cái xe này như cái bánh mì không? (Huy nổi quạu lên)
_ Mời! Xe chủ tịch đấy! Ngon bẻ đi xem chủ tịch bẻ đầu đồng chí không!
_ Cái đ....ứ ứ
Huy còn chưa kịp chửi tiếp, anh Phú đã bịt miệng của Huy lại, còn anh Y Văn cũng nhanh chóng bá cổ của Viên, cả hai thằng nhóc bị đàn anh lôi một cách thô bạo ra khỏi xe. Trước khi đi, anh Phú không quên cúi đầu xuống nhìn qua cửa sổ xe nhìn Thanh Tùng hỏi:
_ À tôi nghe bảo có Tổng Cục sắp xếp cho “Thổ Địa” nhỉ?
_ Có! Số đt đây, lên xe khách gọi ông ta trước 30 phút trước khi đến bến để ông ta ra đón!
_ Có ngon không?
_ Úi giời! Ngon lành cành đào! Đồng chí cứ thoải con gà mái! Ông ta là cộng tác viên nhưng giúp ích được nhiều đấy!
_ Cảm ơn người anh em!
Anh Phú lấy số điện thoại từ Thanh Tùng, rồi anh ta quay về hội họp với nhóm. Huy và Viên đang nổi xung thiên, cả hai thằng nhóc đều đòi ra đập nát cái xe của gã Thanh Tùng mới thôi. Mẹ kiếp! Cục Tâm Linh xem thường DMI đến thế là cùng, bố mày dù sao cũng là Lạc Long Quân chuyển thế và cả Thái tử Quy tộc ở đây. Anh Phú đi đến thấy cảnh Y Văn vất vả can hai thằng cô hồn sống lại, anh ta từ tốn nói:
_ Nổi điên xong chưa? Xong rồi mua vé xe!
_ Mẹ nó! Thằng đó bố láo để em ra đập nó!
_ Bộ học sinh cấp 2 cấp 3 hả hở chút đòi đánh nhau?
_ Nhưng nó xem thường DMI mà! Mẹ kiếp! Chở ra bến xe bắt mua vé xe! Chó!
_ Haizza, anh cũng không biết nói sao cho hai đứa hiểu!
_ Hiểu cái gì anh?
_ Thực ra thì....Cục Tâm Linh Miền Bắc cũng chả ưa DMI lắm đâu
_ Why?
_ Vì hai sếp tổng chứ làm sao. Anh Lãm nhà mình với lão Nguyễn Đ của Cục Tâm Linh ghét nhau lắm. Ngoài mặt gặp nhau thì cười cười nói nói chứ về nhà đóng cửa là chửi ra rả vào mặt nhau
_ What the fuck?
_ Ờ! Có lần đi họp nhóm G5 về ông Lãm nói “Thằng Nguyễn Đ ỷ có Pankada trong người nên bá đạo thôi, chứ tài thuật của nó chỉ đáng cấp 3 cấp 4”
_ Vãi! Sếp tổng nhà mình cay cú thế à?
_ Ừ! Còn lão Đ thì nghe nói có lần ném quyển sổ vào mặt lão Lãm nhà mình giữa cuộc họp, bảo lão Lãm là “Ông là loại chơi khôn ăn trên đầu trên cổ người ta”
_ Vãi, thế lão sếp mình phản ứng sao?
_ Cười hề hề! Bảo sao anh Đ nóng thế? Rồi nói một hồi huề cả làng!
_ Vãi cả cười! Mà sao ghét nhau thế anh?
_ Anh chịu! Chắc con gà tức nhau tiếng gáy! Hoặc giẫm chân lên nhau nhiều quá nên thế.... Mà thực ra anh thấy lão Đ nói sếp nhà mình cũng đ......
Anh Phú thở dài, tính nói rằng lão Nguyễn Đ nói đúng, Trần Lãm đúng là kẻ gian xảo, chơi khôn hết phần thiên hạ. Cũng may đến giữa chừng anh sực nhớ ra mình không nên nói thế nên im bặt. Huy, Viên và Y Văn ngầm hiểu ý của anh Phú nói là gì, dĩ nhiên họ cũng sẽ không tường thuật lại đâu vì với họ giáo sư Lãm đúng là kẻ như thế thật. Nguyễn Đ ghét Trần Lãm thế bảo sao không cử gã Thanh Tùng kia lái xe ra troll nhóm DMI.
Cuối cùng, cả nhóm quyết định mua vé xe về Bắc Ninh, trên đường Huy cứ suy nghĩ mãi. Cả nhóm đã đếch có thằng nào biết về Bắc Ninh rồi, cầm bản đồ với Google maps tìm trong thành thị đã khó rồi, tìm khu đất cách làng Như Nguyệt, xã Tam Giang, huyện Yên Phong khoảng 8 dặm nữa mới mệt. Hi vọng tay cộng tác viên mà gã Tùng nói ngon lành một tý không thì bốc shit cả lũ. Huy mệt quá thiu thiu vào giấc ngủ, sáng đã bay sớm rồi còn ngồi xe khách đường dài lấy gì chả mệt.
*Két*
Xe dừng bánh khiến Huy giật mình tỉnh dậy! Nó thấy anh Phú, anh Y Văn và Viên đã đứng ở tít đầu xe xuống, họ giục nó đứng dậy lấy nhanh hành lý để còn xuống xe. Vừa xuống xe, một cái lạnh thấu da thịt xộc thẳng vào Huy. Thời tiết miền Bắc vào buổi chiều tối có khi còn lạnh hơn cả buổi sáng. Nơi mà cả nhóm vừa bước chân xuống là thị trấn Chờ của huyện Yên Phong. Nơi đây nhộn nhịp và “phức tạp” hơn Huy nghĩ. Nhiều buôn lái lao đến xâu xé, giành giật cả nhóm DMI mua hàng của họ, đến mức người lành tính như Viên cũng phát cáu lên vung tay bảo không mua.
_ Tránh ra! Nước sôi đi!
Một giọng đàn ông trầm trầm vang lên! Ông ta vừa nói những người bán hàng rong và xe ôm xung quanh lập tức giãn ra. Đó là một người đàn ông trung niên, dáng người thấp đậm và béo ú, để hàng ria mép cong điệu đà quá mức và mái tóc muối tiêu hơi hói chải lệch sang bên. Người đàn ông tươi cười nhìn cả nhóm:
_ DMI phải không? Tôi tên Quốc
_ Ơ...suỵt! Ông nhỏ tiếng thôi! Ông bên tổng cục?
_ Sợ cái quái gì? Ở đây tôi là TRÙM!
Quốc gằn giọng lên thật to, tất cả những tay hàng rong và xe ôm đang chực chờ đợi khách lập tức giật bắn lên xoay đầu đi nơi khác. Họ không quên ném ánh mắt căm tức nhưng vẫn lo sợ khi nhìn người đàn ông này. Ông ta mỉm cười thoả mãn:
_ Đôi lúc bọn này nên biết thân phận ở đâu!
_ Thế....Quốc! Ông biết lần này nhiệm vụ là gì chứ?
_ Biết! Khu này tôi trùm! Làng Như Nguyệt chứ gì?
_ Không! Tụi tui tìm một chỗ gần làng Như Nguyệt, cách khoảng 8 dặm, có các cột gỗ cắm dưới đất tầm cả trăm cọc....
_ Cọc gỗ à? Hừm, sống ở đây gần 50 năm rồi chưa nghe đến đấy
_ Ông nhớ kĩ lại xem, có ai hay có sự việc gì kì lạ từng xảy ra hay quanh làng Như Nguyệt không?
_ Hừm.... À thì hồi bé có nghe u tôi kể, làng Như Nguyệt trước có ma! Sau trưởng làng mời ông thầy cao tay ấn lắm, khu Mạn Thượng cạnh bên. Ông này biết gọi thần về đánh ma đấy
_ Thỉnh thần? Thỉnh linh á?
_ Ừ thỉnh linh! Tôi biết quái gì về đạo sĩ các người đâu! Tôi hợp tác vì nghĩ muốn tìm hiểu tâm linh thêm thôi, chuyện ma cỏ gì ấy
_ Ông ta ở đâu? Mạn Thượng là ở đâu? Ông ta thỉnh linh thần gì?
_ A....nói ra lại trùng hợp, Mạn Thượng cách đông Như Nguyệt tầm 8 dặm thật! Ông ta thỉnh Đức Thánh Tam Giang...
_ Có manh mối rồi!
_ Có manh mối gì cơ? Quanh đây thiếu gì người thỉnh Đức Thánh Tam Giang! Chỗ tôi có bà thầy đồng cũng thỉnh về phù hộ kìa!
_ Thỉnh linh khác lên đồng! Lên đồng đa phần rặt phường lừa đảo! Tôi muốn đến Mạn Thượng tìm ông thầy kia.
_ Được thôi! Dù gì cũng nhận tiền của Tổng cục rồi mà. Anh Phú giãn mặt ra nở nụ cười thoả mãn! Xem ra lần đi này có chút thu hoạch rồi! Nếu đúng kẻ thầy cao tay ấn kia thỉnh được Đức Thánh Tam Giang, có khi hắn liên quan đến trận pháp của Lý Thường Kiệt thật. Nhiệm vụ lần này chắc ăn 80% ăn tiền rồi, để xem lão Lãm sẽ đần thối mặt ra thế nào khi chưa đến vài ngày Huy và Viên giải quyết xong trận pháp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.