Chương 3: Nhập cục 3
Thanh Đoan
17/01/2018
Diệp Quân Trì vẫn thường hay tới ngắm Kỷ Viên, tối nay vừa lúc lại không tới. Kỷ Viên cũng chẳng biết cái thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn kia đang ở đâu, tạm thời cũng không tìm thấy vũ khí phòng thân vừa tay, nhớ tới lời cam đoan của hệ thống, mang theo tín nhiệm vô điều kiện với hệ thống, mang theo tay không ra khỏi phòng.
Người trong Ma cung không nhiều lắm, ngẫu nhiên xui xẻo gặp phải tuần tra Ma tộc cũng không bị nghi ngờ lắm, Kỷ Viên lừa gạt vài câu là có thể an toàn đi tới cửa sau mà hắn tìm thấy mấy ngày trước.
Nhìn ngọn núi cao, đen sẫm ở nơi xa xa kia, chướng khí ban đêm quả nhiên là càng đậm hơn, bao phủ từ chân núi tới đỉnh núi, ngay cả trên không trung cũng âm u hơn những nơi khác.
Kỷ Viên nuốt nước miếng. So với sau núi, hắn vẫn tình nguyện đợi ở Ma cung hơn, ăn uống no nê, muốn ngủ thì ngủ.
Lặp lại khâu chuẩn bị tâm lý thật tốt, Kỷ Viên mới nhấc chân đi tới, hắn cố ý đi thật chậm, hồi lâu sau mới đi tới chân núi, run bần bật, trong lòng bi thương: “Hệ thống, ta cảm thấy ta sẽ bị núi này trấn áp năm trăm năm.”
Hệ thống nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, không có Đường Tăng đến cứu ngươi đâu, ngươi nếu bị trấn áp thật, sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Kỷ Viên: “…Cứ bình tĩnh nói chuyện đã nào.”
Hắn đứng tại chỗ run run một hồi, mới đi theo một con đường nhỏ chậm rãi đi vào trong rừng, nghe theo lời hệ thống mà đi thẳng theo hướng tây.
Bốn phía tĩnh mịch, phía trước là rừng sâu u ám, đường nhỏ càng thêm âm u, hai bên tán lá rậm rạp che kín bầu trời, cũng không biết có yêu ma quỷ quái nào trốn trong đấy không, làm người ta thấp thỏm không yên. Tới sau núi chướng khí lại loãng đi nhiều, ngửa đầu thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vầng trăng sáng giữa bầu trời, bị chướng khí bao vây, tự dưng lại có quỷ khí tỏa ra.
Da đầu Kỷ Viên tê dại, run rẩy chọt hệ thống: “2333 ta sợ quá……”
Hệ thống nói: “Ngươi vẫn còn cười được, xem ra còn chưa sợ, cố lên.”
Kỷ Viên giận tím mặt: “Ai cười! Ta gọi ngươi giúp đỡ mà!”
Hệ thống trầm mặc một chút: “Đừng sợ, ta giúp ngươi.” Ngừng một chút, nó nói như niệm kinh, “Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng……”
“Ta xin cám ơn cả nhà ngươi!”
Nói một hồi vô nghĩa với hệ thống, Kỷ Viên cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhớ lại ký ức học triết học mơ hồ năm ấy, thảo luận kịch liệt với hệ thống về thuyết duy vật và chủ nghĩa duy tâm, đắm chìm trong ánh sáng của chủ nghĩa duy vật đến không thể kiềm chế được.
Yêu ma quỷ quái gì đó, đều là giả. Giả hết!
Loại tự thôi miên bản thân này phút chốc tiêu tan khi hệ thống vội nhắc: “Tránh sang bên trái, có thứ gì đó đang tới!”
Theo sát lời nhắc của hệ thống chính là một mùi tanh tưởi, Kỷ Viên vội né tránh không ngừng, mạnh mẽ lên án ánh sáng triết học phản bội hắn trong lòng.
Ngữ khí của hệ thống không còn kịch liệt như lúc thảo luận vừa rồi: “Ngươi mới tránh được một kiếp này thôi, để còn sống rồi hãy lên án tiếp. Trốn vào bụi cây, lăn sang phải.”
Kỷ Viên còn chưa kịp thấy rõ thứ tập kích mình là cái gì, cũng không có can đảm nhìn, nghe vậy lập tức làm theo, thân hình mảnh khảnh vừa chui vào bụi cây liền không thấy bóng dáng đâu nữa, đang muốn thực hiện theo mệnh lệnh của hệ thống, dưới chân lại dẫm phải thứ gì đó mềm mềm lại ngọ nguậy, ngay sau đó mắt cá chân cảm thấy đau nhói.
Hắn dường như đã đoán được đó là thứ gì, cơ thể cứng đờ, không dám động đậy nhiều, mới chạy ra khỏi bụi cây chưa được vài bước, chân đột nhiên mềm nhũn ra, quỳ rạp xuống đất, toàn thân cương cứng, không thể động đậy.
Hệ thống vô cùng đau đớn: “Ngươi bị rắn độc cắn.”
“…… Ta biết.”
“Bây giờ ngươi sắp phải gặp phải kết cục bị yêu thú ăn thịt. Đừng sợ, chỉ cần ngươi không OOC, ta sẽ không đập nát linh hồn ngươi, ngươi có thể đi đầu thai.”
“… Cám ơn.” Kỷ Viên mặt không biểu cảm mà nghĩ, nếu vận xui có thực thể, vậy giờ phút này hắn đã bị vận đen chôn sống.
Thứ đuổi theo hắn chậm chạp đạp cây mà tới, nghe thấy tiếng bước chân nặng nề rung chuyển mặt đất, Kỷ Viên nhíu mày, hoài nghi bản thân có phải là bị một con khủng long đuổi theo không.
Hệ thống tri kỷ nói: “Dù sao cũng là thứ sắp ăn thịt ngươi, rất có ý nghĩa kỷ niệm, ngươi có muốn nhìn xem nó trông thế nào không? Ngươi bây giờ không quay đầu lại được đúng không, ta miêu tả cho ngươi nghe một chút, thứ này nhìn qua cơ thể là cơ thể gấu, móng vuốt sắc nhọn, nhưng đầu lại là đầu quạ đen, nhìn hài cực, tròng mắt đỏ tươi có hơi ghê người, mỏ cực nhọn á, giống như thanh chủy thủ kia của ngươi vậy, hẳn là chọc một phát vào tim ngươi ngươi liền tắt thở ngay, có điều muốn lão nhân gia nó chọn nơi hạ mỏ cũng không dễ…”
Kỷ Viên tưởng tượng đến chuyện bị cái mỏ chim nhọn chọc xuyên qua người liền rợn cả tóc gáy, không thể nhịn được nữa mà cắt lời hệ thống: “Ngươi nói nhiều quá đấy! Câm miệng!”
Hệ thống an tĩnh lại.
Mùi tanh hôi càng ngày càng gần, Kỷ Viên không tự chủ được mà run lên, mơ hồ hiểu được đây là mùi gì, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.
Mùi hôi thối của xác chết, còn kèm theo mùi tanh hôi không biết là gì, cũng không biết người anh em này rốt cuộc không kén ăn tới mức nào, thịt tươi hay thịt ôi đều không kiêng dè.
Tiếng bước chân rung chuyển mặt đất càng ngày càng gần, có vẻ cũng không định dừng bước, muốn trực tiếp một cước dẫm chết người trên mặt đất rồi kéo vào ổ chậm rãi nhấm nháp, ngay khi Kỷ Viên cảm thấy sắp hỏng mất, hệ thống đột nhiên nói: “Tới rồi!”
Kỷ Viên chợt thấy trên đầu vang lên tiếng xé gió, có thứ gì đó sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể, âm thanh rõ ràng lọt vào tai. Ngay sau đó “Bịch” một cái có vật nặng rơi xuống cạnh hắn, mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong không khí, có chất lỏng nong nóng bắn lên mặt.
Kỷ Viên không dám liếc mắt nhìn, cố gắng trợn mắt nhìn về phía trước.
Người vẫn là người quen.
Chỉ là vẻ mặt lại không quen thuộc, thật là đáng sợ.
Diệp Quân Trì mặc một bộ hắc y, chậm rãi gạt cành cây đi tới, ngày thường khuôn mặt mang theo ba phần ý cười bây giờ lạnh băng, đôi mắt đào hoa hẹp dài chan chứa tình yêu cũng không còn thứ gọi là lưu luyến ôn nhu, tựa như mới đi ra khỏi một nơi lạnh lẽo đầy tuyết, toàn thân mang theo một cỗ hơi thở khủng bố.
Kỷ Viên nuốt nước miếng, cảm thấy mình rất rất cần một cái áo bông.
Ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói nặng nề của nam tử vang lên: “Thứ không có mắt, ai cũng dám chạm vào.”
Kỷ Viên khóc vang trời dậy đất trong lòng, vẻ mặt lại là vạn năm sương lạnh, mặt không chút thay đổi nhìn Diệp Quân Trì đi tới trước mặt mình. Nam tử nhìn bộ dáng chật vật của hắn liếc mắt một cái, liền nở nụ cười, ý cười lại không tới đáy mắt: “Tối nay chơi trốn tìm, Viên nhi chơi vui vẻ không?”
Kỷ Viên bị cái tên thân mật này dọa đến nổi da gà, môi mấp máy một hồi, hữu khí vô lực: “… Ma đầu, ai cho phép ngươi gọi ta là Viên nhi?”
Diệp Quân Trì rất nghe lời: “Được rồi, A Viên. Ngươi nói thanh chủy thủ này chém sắt như chém bùn, quả là không giả, nhẹ nhàng lia một cái liền cắt đứt đầu con yêu vật này, cắt đến nhẵn nhụi bằng phẳng —— ngươi muốn xem không?”
“…Câm miệng!”
Diệp Quân Trì buồn cười nhìn đôi môi đã biến thành màu tím của hắn, biết là hắn trúng độc, ánh mắt chậm rãi lướt qua liền chú ý tới hai vết cắn nhỏ trên mắt cá chân hắn, ngay sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Kỷ Viên, cúi người xuống, nhẹ nhàng cầm chân hắn giơ lên, dán môi xuống.
Đôi môi mềm mại ôn nhuận dán lên mắt cá chân, xúc cảm cực kỳ rõ ràng, Kỷ Viên cả kinh tới giọng nói cũng thay đổi: “Hệ thống, hắn hắn hắn àm ì vậy…”
Hệ thống nói: “Hút độc cho ngươi.”
“Ta biết… nhưng vì sao hắn lại muốn làm như vậy chứ!”
“Hẳn là thấy ngươi muốn chết lại không chết được tâm tình tốt…”
Từng ngụm máu độc màu đen bị Diệp Quân Trì hút vào rồi lại phun ra, Kỷ Viên nửa chết nửa sống nhìn sườn mặt hắn, ôn nhu lại tuấn mỹ, nếu là người bình thường, chỉ sợ đã bị mê hoặc rồi.
Nhưng Kỷ Viên không phải là người bình thường.
Ít nhất ở thế giới kia, hắn trước khi từ bỏ quyền tranh đoạt gia sản của lão cha phong lưu vẫn là một con người có chỉ số thông minh bình thường, mỗi ngày đều đối mặt với một đám lại một đám anh chị em cùng cha khác mẹ luôn giả cười với hắn, những người này rõ ràng muốn giết chết hắn, lại đều cười đến chân thành tha thiết ôn nhu vô cùng, mới đầu hắn còn bị lừa vài lần sau lại rút ra được kinh nghiệm xương máu, dần dần hắn đã có thể nhạy bén phát hiện ra kẻ nào đang giả cười.
Diệp Quân Trì cười với hắn, nhưng ý cười chưa bao giờ tới đáy mắt, đáy mắt luôn thực sự băng lãnh, không phải là thứ hàng giả như hắn có thể so sánh.
Kỷ Viên thở dài.
Diệp Quân Trì hút xong máu độc, chậm rãi đứng dậy, móc ra một cái khăn ra lau lau khóe miệng, tầm mắt đột nhiên đọng lại trước ngực Kỷ Viên: “A Viên, ngực ngươi sao lại… to ra vậy?”
Kỷ Viên thoáng nhíu mày, không chút do dự cho hắn một cái tát —— tay mới đi được nửa đường lại hạ xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi, tựa như muốn phun một búng máu lên mặt Diệp Quân Trì: “Đăng đồ lãng tử!”
Ở Nhân giới, ba chữ “Diệp Quân Trì” này có hai tác dụng, một là dọa trẻ con khóc, hai là dọa trẻ con sợ tới mức không dám khóc. Cứng rắn hơn phải nói tới tác dụng thứ ba, còn rất chuyên nghiệp —— đó là làm cho các tu sĩ chính đạo nghiến răng lên án mạnh mẽ một câu “Ma đầu”, sau đó ăn nhiều cơm thêm một chút, cố gắng tu luyện thề muốn chém giết ma đầu.
Có thể thấy được tính tình hắn tuy rằng không kinh hãi như trong lời đồn, nghiêng trời lệch đất, nhưng cũng không phải là Bồ Tát bằng bùn. Băng mỹ nhân lặp đi lặp lại nhiều lời nói ngỗ nghịch với hắn, thậm chí khuya khoắt rồi còn bò tới sau núi tìm chết, sắc mặt Diệp Quân Trì không đổi, nhưng thật ra là đã giận rồi.
Hắn bỗng dưng nhe răng cười, không nói một lời cúi người bế Kỷ Viên vào lòng. Nguyên chủ có thể thuận lợi giả nữ, cũng là nhờ thân hình tiêm gầy, Diệp Quân Trì ôm hắn vào trong ngực, nhưng thực ra cũng không hoài nghi gì, chỉ cảm thấy sau này nên nuôi béo một chút, xương cứng quá ôm cộm người.
Kỷ Viên bị nụ cười của hắn làm cho giật mình, khổ bức tìm hệ thống: “Hắn àm ì vậy…”
Hệ thống nói: “Nói tiếng người.”
“Ta hỏi hắn làm gì vậy, đột nhiên cười đến làm ta run rẩy cả người.” Kỷ Viên sầu khổ nói, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, vội vàng hỏi, “Nhiệm vụ thế nào rồi?”
“Thành công, chờ đổi mới tiếp đi.”
Kỷ Viên chỉ đành phải im lặng, hơn nửa đêm mà còn lăn lộn, hắn cũng đã rất buồn ngủ rồi, chỉ là đang chui vào ngực của cái người không biết đang nghĩ gì này, thật sự không dám ngủ.
Núi sau cách Ma cung không xa, Diệp Quân Trì bế Kỷ Viên cưỡi gió mà về, chưa tới nửa nén hương đã traở lại sân viện mà Kỷ Viên ở ngày thường, vào phòng liền ném hắn lên giường. Kỷ Viên vốn đã mơ màng sắp ngủ, cảm nhận được vòng ôm ấm áp mềm mại của giường, mí mắt dính vào nhau, không mở ra được nữa.
Vốn là ngày mùa hè, Kỷ Viên mặc cũng không nhiều lắm, y phục khi chạy trong rừng bị mắc vào cành cây, không ít chỗ đã rách, mới vừa rồi còn không nhìn thấy, lúc này ở dưới ánh nến u u, làn da tinh tế trắng nõn lộ ra, tựa như một miếng ôn ngọc thượng hảo, nhìn thoải mái, xúc cảm khi sờ lên hẳn cũng sẽ không kém. Vòng eo gầy ốm mảnh khảnh cũng lộ ra độ cong dưới lớp y phục đã rách, không phải là kiểu nhỏ bé yếu ớt của nữ tử tầm thường nhu nhược làm động lòng người, mà là đường cong nhiều thêm vài phần lưu sướng.
Bộ ngực to đến có phần kỳ quái kia…
Diệp Quân Trì trầm ngâm một lát, vẫn không đáng khinh tới nỗi giơ tay sờ một phen, chỉ lộ ra một nụ cười làm người sởn tóc gáy, xoa nhẹ mái tóc vẫn còn dính lá của Diệp Quân Trì, giọng nói ôn nhu: “Ta không có kiên nhẫn chơi với ngươi.”
Hệ thống âm thầm quan sát rùng mình một cái.
Người trong Ma cung không nhiều lắm, ngẫu nhiên xui xẻo gặp phải tuần tra Ma tộc cũng không bị nghi ngờ lắm, Kỷ Viên lừa gạt vài câu là có thể an toàn đi tới cửa sau mà hắn tìm thấy mấy ngày trước.
Nhìn ngọn núi cao, đen sẫm ở nơi xa xa kia, chướng khí ban đêm quả nhiên là càng đậm hơn, bao phủ từ chân núi tới đỉnh núi, ngay cả trên không trung cũng âm u hơn những nơi khác.
Kỷ Viên nuốt nước miếng. So với sau núi, hắn vẫn tình nguyện đợi ở Ma cung hơn, ăn uống no nê, muốn ngủ thì ngủ.
Lặp lại khâu chuẩn bị tâm lý thật tốt, Kỷ Viên mới nhấc chân đi tới, hắn cố ý đi thật chậm, hồi lâu sau mới đi tới chân núi, run bần bật, trong lòng bi thương: “Hệ thống, ta cảm thấy ta sẽ bị núi này trấn áp năm trăm năm.”
Hệ thống nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, không có Đường Tăng đến cứu ngươi đâu, ngươi nếu bị trấn áp thật, sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Kỷ Viên: “…Cứ bình tĩnh nói chuyện đã nào.”
Hắn đứng tại chỗ run run một hồi, mới đi theo một con đường nhỏ chậm rãi đi vào trong rừng, nghe theo lời hệ thống mà đi thẳng theo hướng tây.
Bốn phía tĩnh mịch, phía trước là rừng sâu u ám, đường nhỏ càng thêm âm u, hai bên tán lá rậm rạp che kín bầu trời, cũng không biết có yêu ma quỷ quái nào trốn trong đấy không, làm người ta thấp thỏm không yên. Tới sau núi chướng khí lại loãng đi nhiều, ngửa đầu thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vầng trăng sáng giữa bầu trời, bị chướng khí bao vây, tự dưng lại có quỷ khí tỏa ra.
Da đầu Kỷ Viên tê dại, run rẩy chọt hệ thống: “2333 ta sợ quá……”
Hệ thống nói: “Ngươi vẫn còn cười được, xem ra còn chưa sợ, cố lên.”
Kỷ Viên giận tím mặt: “Ai cười! Ta gọi ngươi giúp đỡ mà!”
Hệ thống trầm mặc một chút: “Đừng sợ, ta giúp ngươi.” Ngừng một chút, nó nói như niệm kinh, “Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng……”
“Ta xin cám ơn cả nhà ngươi!”
Nói một hồi vô nghĩa với hệ thống, Kỷ Viên cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhớ lại ký ức học triết học mơ hồ năm ấy, thảo luận kịch liệt với hệ thống về thuyết duy vật và chủ nghĩa duy tâm, đắm chìm trong ánh sáng của chủ nghĩa duy vật đến không thể kiềm chế được.
Yêu ma quỷ quái gì đó, đều là giả. Giả hết!
Loại tự thôi miên bản thân này phút chốc tiêu tan khi hệ thống vội nhắc: “Tránh sang bên trái, có thứ gì đó đang tới!”
Theo sát lời nhắc của hệ thống chính là một mùi tanh tưởi, Kỷ Viên vội né tránh không ngừng, mạnh mẽ lên án ánh sáng triết học phản bội hắn trong lòng.
Ngữ khí của hệ thống không còn kịch liệt như lúc thảo luận vừa rồi: “Ngươi mới tránh được một kiếp này thôi, để còn sống rồi hãy lên án tiếp. Trốn vào bụi cây, lăn sang phải.”
Kỷ Viên còn chưa kịp thấy rõ thứ tập kích mình là cái gì, cũng không có can đảm nhìn, nghe vậy lập tức làm theo, thân hình mảnh khảnh vừa chui vào bụi cây liền không thấy bóng dáng đâu nữa, đang muốn thực hiện theo mệnh lệnh của hệ thống, dưới chân lại dẫm phải thứ gì đó mềm mềm lại ngọ nguậy, ngay sau đó mắt cá chân cảm thấy đau nhói.
Hắn dường như đã đoán được đó là thứ gì, cơ thể cứng đờ, không dám động đậy nhiều, mới chạy ra khỏi bụi cây chưa được vài bước, chân đột nhiên mềm nhũn ra, quỳ rạp xuống đất, toàn thân cương cứng, không thể động đậy.
Hệ thống vô cùng đau đớn: “Ngươi bị rắn độc cắn.”
“…… Ta biết.”
“Bây giờ ngươi sắp phải gặp phải kết cục bị yêu thú ăn thịt. Đừng sợ, chỉ cần ngươi không OOC, ta sẽ không đập nát linh hồn ngươi, ngươi có thể đi đầu thai.”
“… Cám ơn.” Kỷ Viên mặt không biểu cảm mà nghĩ, nếu vận xui có thực thể, vậy giờ phút này hắn đã bị vận đen chôn sống.
Thứ đuổi theo hắn chậm chạp đạp cây mà tới, nghe thấy tiếng bước chân nặng nề rung chuyển mặt đất, Kỷ Viên nhíu mày, hoài nghi bản thân có phải là bị một con khủng long đuổi theo không.
Hệ thống tri kỷ nói: “Dù sao cũng là thứ sắp ăn thịt ngươi, rất có ý nghĩa kỷ niệm, ngươi có muốn nhìn xem nó trông thế nào không? Ngươi bây giờ không quay đầu lại được đúng không, ta miêu tả cho ngươi nghe một chút, thứ này nhìn qua cơ thể là cơ thể gấu, móng vuốt sắc nhọn, nhưng đầu lại là đầu quạ đen, nhìn hài cực, tròng mắt đỏ tươi có hơi ghê người, mỏ cực nhọn á, giống như thanh chủy thủ kia của ngươi vậy, hẳn là chọc một phát vào tim ngươi ngươi liền tắt thở ngay, có điều muốn lão nhân gia nó chọn nơi hạ mỏ cũng không dễ…”
Kỷ Viên tưởng tượng đến chuyện bị cái mỏ chim nhọn chọc xuyên qua người liền rợn cả tóc gáy, không thể nhịn được nữa mà cắt lời hệ thống: “Ngươi nói nhiều quá đấy! Câm miệng!”
Hệ thống an tĩnh lại.
Mùi tanh hôi càng ngày càng gần, Kỷ Viên không tự chủ được mà run lên, mơ hồ hiểu được đây là mùi gì, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.
Mùi hôi thối của xác chết, còn kèm theo mùi tanh hôi không biết là gì, cũng không biết người anh em này rốt cuộc không kén ăn tới mức nào, thịt tươi hay thịt ôi đều không kiêng dè.
Tiếng bước chân rung chuyển mặt đất càng ngày càng gần, có vẻ cũng không định dừng bước, muốn trực tiếp một cước dẫm chết người trên mặt đất rồi kéo vào ổ chậm rãi nhấm nháp, ngay khi Kỷ Viên cảm thấy sắp hỏng mất, hệ thống đột nhiên nói: “Tới rồi!”
Kỷ Viên chợt thấy trên đầu vang lên tiếng xé gió, có thứ gì đó sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể, âm thanh rõ ràng lọt vào tai. Ngay sau đó “Bịch” một cái có vật nặng rơi xuống cạnh hắn, mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong không khí, có chất lỏng nong nóng bắn lên mặt.
Kỷ Viên không dám liếc mắt nhìn, cố gắng trợn mắt nhìn về phía trước.
Người vẫn là người quen.
Chỉ là vẻ mặt lại không quen thuộc, thật là đáng sợ.
Diệp Quân Trì mặc một bộ hắc y, chậm rãi gạt cành cây đi tới, ngày thường khuôn mặt mang theo ba phần ý cười bây giờ lạnh băng, đôi mắt đào hoa hẹp dài chan chứa tình yêu cũng không còn thứ gọi là lưu luyến ôn nhu, tựa như mới đi ra khỏi một nơi lạnh lẽo đầy tuyết, toàn thân mang theo một cỗ hơi thở khủng bố.
Kỷ Viên nuốt nước miếng, cảm thấy mình rất rất cần một cái áo bông.
Ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói nặng nề của nam tử vang lên: “Thứ không có mắt, ai cũng dám chạm vào.”
Kỷ Viên khóc vang trời dậy đất trong lòng, vẻ mặt lại là vạn năm sương lạnh, mặt không chút thay đổi nhìn Diệp Quân Trì đi tới trước mặt mình. Nam tử nhìn bộ dáng chật vật của hắn liếc mắt một cái, liền nở nụ cười, ý cười lại không tới đáy mắt: “Tối nay chơi trốn tìm, Viên nhi chơi vui vẻ không?”
Kỷ Viên bị cái tên thân mật này dọa đến nổi da gà, môi mấp máy một hồi, hữu khí vô lực: “… Ma đầu, ai cho phép ngươi gọi ta là Viên nhi?”
Diệp Quân Trì rất nghe lời: “Được rồi, A Viên. Ngươi nói thanh chủy thủ này chém sắt như chém bùn, quả là không giả, nhẹ nhàng lia một cái liền cắt đứt đầu con yêu vật này, cắt đến nhẵn nhụi bằng phẳng —— ngươi muốn xem không?”
“…Câm miệng!”
Diệp Quân Trì buồn cười nhìn đôi môi đã biến thành màu tím của hắn, biết là hắn trúng độc, ánh mắt chậm rãi lướt qua liền chú ý tới hai vết cắn nhỏ trên mắt cá chân hắn, ngay sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Kỷ Viên, cúi người xuống, nhẹ nhàng cầm chân hắn giơ lên, dán môi xuống.
Đôi môi mềm mại ôn nhuận dán lên mắt cá chân, xúc cảm cực kỳ rõ ràng, Kỷ Viên cả kinh tới giọng nói cũng thay đổi: “Hệ thống, hắn hắn hắn àm ì vậy…”
Hệ thống nói: “Hút độc cho ngươi.”
“Ta biết… nhưng vì sao hắn lại muốn làm như vậy chứ!”
“Hẳn là thấy ngươi muốn chết lại không chết được tâm tình tốt…”
Từng ngụm máu độc màu đen bị Diệp Quân Trì hút vào rồi lại phun ra, Kỷ Viên nửa chết nửa sống nhìn sườn mặt hắn, ôn nhu lại tuấn mỹ, nếu là người bình thường, chỉ sợ đã bị mê hoặc rồi.
Nhưng Kỷ Viên không phải là người bình thường.
Ít nhất ở thế giới kia, hắn trước khi từ bỏ quyền tranh đoạt gia sản của lão cha phong lưu vẫn là một con người có chỉ số thông minh bình thường, mỗi ngày đều đối mặt với một đám lại một đám anh chị em cùng cha khác mẹ luôn giả cười với hắn, những người này rõ ràng muốn giết chết hắn, lại đều cười đến chân thành tha thiết ôn nhu vô cùng, mới đầu hắn còn bị lừa vài lần sau lại rút ra được kinh nghiệm xương máu, dần dần hắn đã có thể nhạy bén phát hiện ra kẻ nào đang giả cười.
Diệp Quân Trì cười với hắn, nhưng ý cười chưa bao giờ tới đáy mắt, đáy mắt luôn thực sự băng lãnh, không phải là thứ hàng giả như hắn có thể so sánh.
Kỷ Viên thở dài.
Diệp Quân Trì hút xong máu độc, chậm rãi đứng dậy, móc ra một cái khăn ra lau lau khóe miệng, tầm mắt đột nhiên đọng lại trước ngực Kỷ Viên: “A Viên, ngực ngươi sao lại… to ra vậy?”
Kỷ Viên thoáng nhíu mày, không chút do dự cho hắn một cái tát —— tay mới đi được nửa đường lại hạ xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi, tựa như muốn phun một búng máu lên mặt Diệp Quân Trì: “Đăng đồ lãng tử!”
Ở Nhân giới, ba chữ “Diệp Quân Trì” này có hai tác dụng, một là dọa trẻ con khóc, hai là dọa trẻ con sợ tới mức không dám khóc. Cứng rắn hơn phải nói tới tác dụng thứ ba, còn rất chuyên nghiệp —— đó là làm cho các tu sĩ chính đạo nghiến răng lên án mạnh mẽ một câu “Ma đầu”, sau đó ăn nhiều cơm thêm một chút, cố gắng tu luyện thề muốn chém giết ma đầu.
Có thể thấy được tính tình hắn tuy rằng không kinh hãi như trong lời đồn, nghiêng trời lệch đất, nhưng cũng không phải là Bồ Tát bằng bùn. Băng mỹ nhân lặp đi lặp lại nhiều lời nói ngỗ nghịch với hắn, thậm chí khuya khoắt rồi còn bò tới sau núi tìm chết, sắc mặt Diệp Quân Trì không đổi, nhưng thật ra là đã giận rồi.
Hắn bỗng dưng nhe răng cười, không nói một lời cúi người bế Kỷ Viên vào lòng. Nguyên chủ có thể thuận lợi giả nữ, cũng là nhờ thân hình tiêm gầy, Diệp Quân Trì ôm hắn vào trong ngực, nhưng thực ra cũng không hoài nghi gì, chỉ cảm thấy sau này nên nuôi béo một chút, xương cứng quá ôm cộm người.
Kỷ Viên bị nụ cười của hắn làm cho giật mình, khổ bức tìm hệ thống: “Hắn àm ì vậy…”
Hệ thống nói: “Nói tiếng người.”
“Ta hỏi hắn làm gì vậy, đột nhiên cười đến làm ta run rẩy cả người.” Kỷ Viên sầu khổ nói, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, vội vàng hỏi, “Nhiệm vụ thế nào rồi?”
“Thành công, chờ đổi mới tiếp đi.”
Kỷ Viên chỉ đành phải im lặng, hơn nửa đêm mà còn lăn lộn, hắn cũng đã rất buồn ngủ rồi, chỉ là đang chui vào ngực của cái người không biết đang nghĩ gì này, thật sự không dám ngủ.
Núi sau cách Ma cung không xa, Diệp Quân Trì bế Kỷ Viên cưỡi gió mà về, chưa tới nửa nén hương đã traở lại sân viện mà Kỷ Viên ở ngày thường, vào phòng liền ném hắn lên giường. Kỷ Viên vốn đã mơ màng sắp ngủ, cảm nhận được vòng ôm ấm áp mềm mại của giường, mí mắt dính vào nhau, không mở ra được nữa.
Vốn là ngày mùa hè, Kỷ Viên mặc cũng không nhiều lắm, y phục khi chạy trong rừng bị mắc vào cành cây, không ít chỗ đã rách, mới vừa rồi còn không nhìn thấy, lúc này ở dưới ánh nến u u, làn da tinh tế trắng nõn lộ ra, tựa như một miếng ôn ngọc thượng hảo, nhìn thoải mái, xúc cảm khi sờ lên hẳn cũng sẽ không kém. Vòng eo gầy ốm mảnh khảnh cũng lộ ra độ cong dưới lớp y phục đã rách, không phải là kiểu nhỏ bé yếu ớt của nữ tử tầm thường nhu nhược làm động lòng người, mà là đường cong nhiều thêm vài phần lưu sướng.
Bộ ngực to đến có phần kỳ quái kia…
Diệp Quân Trì trầm ngâm một lát, vẫn không đáng khinh tới nỗi giơ tay sờ một phen, chỉ lộ ra một nụ cười làm người sởn tóc gáy, xoa nhẹ mái tóc vẫn còn dính lá của Diệp Quân Trì, giọng nói ôn nhu: “Ta không có kiên nhẫn chơi với ngươi.”
Hệ thống âm thầm quan sát rùng mình một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.