Chương 42: Muội muội trở thành Huyết tộc?
Vô Danh Thí Chủ
17/09/2020
Chính là khi bước chân đầu tiên vào Ma Hồn Địa, lập tức cơ thể Đằng Hải như bị đè nặng xuống, tử khí quá nặng, còn gấp mấy lần cái vườn linh quả cũ.
Đằng Hải liền dùng linh khí còn sót lại, đẩy tử khí ra xa.
"Chủ nhân làm vậy cũng không thể cố được lâu đâu, tử khí không lâu nữa sẽ xâm thực vào, ngài phải mau nghĩ cách đi" - Thiên Long nói
Đằng Hải đã quá sức, hắn ngã gục xuống nhưng vẫn cố di chuyển, cảm giác tuyệt vong hơn bao giờ hết.
"Ta...ta sắp phải chết ư? Không thể chết...ta còn hi vọng, ta còn người phải chăm sóc...ta không thể chết ở đây được...!" - Đằng Hải nghĩ
Lết trên đất, hắn dù hi vọng bao nhiêu thì càng tuyệt vong bấy nhiêu. Hiện giờ chỉ có cái may mắn kinh người mới có thể cứu sống hắn thoát khỏi kiếp nạn này.
Đang lết, hắn bỗng sờ phải cái gì đỏ đỏ, lạnh lạnh. Đó là phệ huyết thảo, một loại thảo dược có thể hồi phục cơ thể và tăng khí huyết, dù cũng có hại là sẽ gây ra rối loạn thần kinh.
Đằng Hải ngắt lên, không chần chừ hắn lại cho Tiểu Kì ăn nó.
"Ngài làm gì vậy!? Ngài phải ăn trước chứ!"
Đằng Hải nhìn mặt của Tiểu Kì, dần đã chuyển sắc, lúc đầu xanh xao giờ đã bình thường. Hắn lảo đảo dần, nhưng vẫn cố nói:
"Con bé yếu hơn ta...., nó vốn không thể qua được, phải có....phệ huyế..."
Đằng Hải chưa nói xong, tử khí đã kịp xâm nhập vào cơ thể, hắn có lẽ không qua được kiếp nạn này rồi.
Hai ngày sau....
Chính là khu rừng ấy, ngay tại một hang động nhỏ tại Ma Hồn Địa, Đằng Hải đang nằm ngủ một cách ngon lành. Hắn lại không còn bị tử khí xâm nhập nữa, thương thế cũng đã hồi phục.
"Ư...ư..."
Hắn ngạc nhiên, bật dậy nhìn cơ thể, liền nói:
"Ta...ta còn sống ư!?"
Đằng sau hắn, chính là một cô nhóc quần áo rách rưới, và cũng chính là Tiểu Kì. thấy Đằng Hải tỉnh dậy, cô liền nói:
"Ca dậy rồi, mừng quá!"
Giọng nghe vui mừng nhưng lại có chút kì lạ, cô cầm trên tay một cái thân của ma thụ, lấy nó làm củi để nướng thịt.
"Ma thụ là yêu thú cấp 7, làm sao mà muội ấy..." - Đằng Hải nghĩ
Đang suy nghĩ thì bỗng Tiểu Kì kéo hắn lại, đút thẳng miếng thịt vừa nướng xong vào mồm hắn. Khiến hắn suýt nghẹn thở, liền hắn bỏ miếng thịt ra hỏi:
"Ca đã ngủ mấy ngày rồi?"
"Ca đã ngủ hai ngày...."
Đằng Hải nghe vậy, liền nói với giọng an tâm:
"May quá mới hai ngày, muội thay đổi không ít nhỉ?"
Tiểu Kì liền lao thẳng vào ôm chầm lấy hắn, vừa nói vừa khóc thút thít:
"Ca...ca làm vậy có biết là muội sợ lắm không...muội cứ tưởng huynh chết rồi...hức hức..."
Đằng Hải liền đẩy cô ra, nói:
"Ca không sao rồi mà, muội cứ nướng thịt tiếp đi, ta sẽ đi kiếp gỗ..."
Đằng Hải chạy đi, vừa gần ra ngoài, hắn như bị thứ gì đó cản lại, hất về phía sau.
"Đây...đây là cái gì!?" - Đằng Hải nói
Thiên Long đến giờ mới tỉnh, liền nói:
"A ngài tỉnh rồi may quá...ta đang định nói với ngài chuyện Tiểu Kì..."
Nghe Thiên Long nói, hắn hỏi ngay:
"Rốt cuộc là chuyện gì!?"
Từ xa, chính là Tiểu Kì cùng với một cái búa đá, xách tới tạo ra tiếng "Lộc cộc" liên tục.
"Trong lúc ngài ngất thì Tiểu Kì nhặt được quyển hồn kĩ cuồng nộ cùng với đột phá lên võ đạo cảnh bậc 4, nhưng do phệ huyết thảo nên con bé có hơi điên loạn chút...ăn sạch linh thảo mà đột phá lên bậc 6"
Đằng Hải vẫn chưa rõ tình hình thì Thiên Long đã bế quan đi ngủ, gọi hoài không dậy.
"Rốt cuộc là như thế nào nhỉ?" - Đằng Hải nói
Hắn đang gãi đầu thì Tiểu Kì đã đứng đằng sau, giơ búa lên.
"Ca ca..." - Tiểu Kì nói
Đằng Hải nghe thấy liền quay lại, ăn trọn một búa vào đầu, dù không thương nặng nhưng choáng váng rồi ngất xỉu.
Vài tiếng sau, hắn tỉnh lại, đã thấy cơ thể bị trói chặt bởi dây leo, mà dây leo này đến hắn cũng không phá được. Đó là dây leo của con tịnh yêu thủy thảo, dây leo nó đạt đến võ đạo cảnh bậc 8 may ra còn phá được.
Tiểu Kì đứng trước mặt Đằng Hải, chính là miệng cười tươi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, tay cứ ghim chặt lấy hắn.
Cô không còn bình thường nữa, chính là như điên dại cắn lấy vai Đằng Hải, cứ như thế rồi lại cắm sang tay, vừa cắn lại vừa khóc.
"Đây là loại tra tấn gì đây?" - Đằng Hải nghĩ
Sau đó cô liền cắn lên cổ, cắn mạnh hơn lúc đầu khiến chỗ đấy chảy máu. Tiểu Kì ngửi thấy liềm mút, liếm như đang lên cơn thèm máu.
Đằng Hải thấy vậy liền vào ngay trong thần thức, dùng tinh thần lực bẻ gãy âm thanh, nói một câu to:
"Thiên Long!!!!"
Nghe thấy vậy Thiên Long giật mình tỉnh dậy, hỏi:
"Chủ nhân làm cái gì thế!?"
"Ngươi xem con bé bị sao rồi!" - Đằng Hải nói
Thông qua tầm nhìn của Đằng Hải, lúc này Thiên Long mới nhớ ra, nó nói:
"Tiểu Kì ngày hôm qua mới ăn thịt huyết thú sống nên bị nhiễm rồi, ngài cứ tạm thế đi, cái này chưa có cách giải đâu"
Nói xong Thiên Long ngủ tiếp, mắc cho Đằng Hải đang bị cắn xé, bị hút máu đến tê dại.
Đằng Hải liền dùng linh khí còn sót lại, đẩy tử khí ra xa.
"Chủ nhân làm vậy cũng không thể cố được lâu đâu, tử khí không lâu nữa sẽ xâm thực vào, ngài phải mau nghĩ cách đi" - Thiên Long nói
Đằng Hải đã quá sức, hắn ngã gục xuống nhưng vẫn cố di chuyển, cảm giác tuyệt vong hơn bao giờ hết.
"Ta...ta sắp phải chết ư? Không thể chết...ta còn hi vọng, ta còn người phải chăm sóc...ta không thể chết ở đây được...!" - Đằng Hải nghĩ
Lết trên đất, hắn dù hi vọng bao nhiêu thì càng tuyệt vong bấy nhiêu. Hiện giờ chỉ có cái may mắn kinh người mới có thể cứu sống hắn thoát khỏi kiếp nạn này.
Đang lết, hắn bỗng sờ phải cái gì đỏ đỏ, lạnh lạnh. Đó là phệ huyết thảo, một loại thảo dược có thể hồi phục cơ thể và tăng khí huyết, dù cũng có hại là sẽ gây ra rối loạn thần kinh.
Đằng Hải ngắt lên, không chần chừ hắn lại cho Tiểu Kì ăn nó.
"Ngài làm gì vậy!? Ngài phải ăn trước chứ!"
Đằng Hải nhìn mặt của Tiểu Kì, dần đã chuyển sắc, lúc đầu xanh xao giờ đã bình thường. Hắn lảo đảo dần, nhưng vẫn cố nói:
"Con bé yếu hơn ta...., nó vốn không thể qua được, phải có....phệ huyế..."
Đằng Hải chưa nói xong, tử khí đã kịp xâm nhập vào cơ thể, hắn có lẽ không qua được kiếp nạn này rồi.
Hai ngày sau....
Chính là khu rừng ấy, ngay tại một hang động nhỏ tại Ma Hồn Địa, Đằng Hải đang nằm ngủ một cách ngon lành. Hắn lại không còn bị tử khí xâm nhập nữa, thương thế cũng đã hồi phục.
"Ư...ư..."
Hắn ngạc nhiên, bật dậy nhìn cơ thể, liền nói:
"Ta...ta còn sống ư!?"
Đằng sau hắn, chính là một cô nhóc quần áo rách rưới, và cũng chính là Tiểu Kì. thấy Đằng Hải tỉnh dậy, cô liền nói:
"Ca dậy rồi, mừng quá!"
Giọng nghe vui mừng nhưng lại có chút kì lạ, cô cầm trên tay một cái thân của ma thụ, lấy nó làm củi để nướng thịt.
"Ma thụ là yêu thú cấp 7, làm sao mà muội ấy..." - Đằng Hải nghĩ
Đang suy nghĩ thì bỗng Tiểu Kì kéo hắn lại, đút thẳng miếng thịt vừa nướng xong vào mồm hắn. Khiến hắn suýt nghẹn thở, liền hắn bỏ miếng thịt ra hỏi:
"Ca đã ngủ mấy ngày rồi?"
"Ca đã ngủ hai ngày...."
Đằng Hải nghe vậy, liền nói với giọng an tâm:
"May quá mới hai ngày, muội thay đổi không ít nhỉ?"
Tiểu Kì liền lao thẳng vào ôm chầm lấy hắn, vừa nói vừa khóc thút thít:
"Ca...ca làm vậy có biết là muội sợ lắm không...muội cứ tưởng huynh chết rồi...hức hức..."
Đằng Hải liền đẩy cô ra, nói:
"Ca không sao rồi mà, muội cứ nướng thịt tiếp đi, ta sẽ đi kiếp gỗ..."
Đằng Hải chạy đi, vừa gần ra ngoài, hắn như bị thứ gì đó cản lại, hất về phía sau.
"Đây...đây là cái gì!?" - Đằng Hải nói
Thiên Long đến giờ mới tỉnh, liền nói:
"A ngài tỉnh rồi may quá...ta đang định nói với ngài chuyện Tiểu Kì..."
Nghe Thiên Long nói, hắn hỏi ngay:
"Rốt cuộc là chuyện gì!?"
Từ xa, chính là Tiểu Kì cùng với một cái búa đá, xách tới tạo ra tiếng "Lộc cộc" liên tục.
"Trong lúc ngài ngất thì Tiểu Kì nhặt được quyển hồn kĩ cuồng nộ cùng với đột phá lên võ đạo cảnh bậc 4, nhưng do phệ huyết thảo nên con bé có hơi điên loạn chút...ăn sạch linh thảo mà đột phá lên bậc 6"
Đằng Hải vẫn chưa rõ tình hình thì Thiên Long đã bế quan đi ngủ, gọi hoài không dậy.
"Rốt cuộc là như thế nào nhỉ?" - Đằng Hải nói
Hắn đang gãi đầu thì Tiểu Kì đã đứng đằng sau, giơ búa lên.
"Ca ca..." - Tiểu Kì nói
Đằng Hải nghe thấy liền quay lại, ăn trọn một búa vào đầu, dù không thương nặng nhưng choáng váng rồi ngất xỉu.
Vài tiếng sau, hắn tỉnh lại, đã thấy cơ thể bị trói chặt bởi dây leo, mà dây leo này đến hắn cũng không phá được. Đó là dây leo của con tịnh yêu thủy thảo, dây leo nó đạt đến võ đạo cảnh bậc 8 may ra còn phá được.
Tiểu Kì đứng trước mặt Đằng Hải, chính là miệng cười tươi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, tay cứ ghim chặt lấy hắn.
Cô không còn bình thường nữa, chính là như điên dại cắn lấy vai Đằng Hải, cứ như thế rồi lại cắm sang tay, vừa cắn lại vừa khóc.
"Đây là loại tra tấn gì đây?" - Đằng Hải nghĩ
Sau đó cô liền cắn lên cổ, cắn mạnh hơn lúc đầu khiến chỗ đấy chảy máu. Tiểu Kì ngửi thấy liềm mút, liếm như đang lên cơn thèm máu.
Đằng Hải thấy vậy liền vào ngay trong thần thức, dùng tinh thần lực bẻ gãy âm thanh, nói một câu to:
"Thiên Long!!!!"
Nghe thấy vậy Thiên Long giật mình tỉnh dậy, hỏi:
"Chủ nhân làm cái gì thế!?"
"Ngươi xem con bé bị sao rồi!" - Đằng Hải nói
Thông qua tầm nhìn của Đằng Hải, lúc này Thiên Long mới nhớ ra, nó nói:
"Tiểu Kì ngày hôm qua mới ăn thịt huyết thú sống nên bị nhiễm rồi, ngài cứ tạm thế đi, cái này chưa có cách giải đâu"
Nói xong Thiên Long ngủ tiếp, mắc cho Đằng Hải đang bị cắn xé, bị hút máu đến tê dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.