Quyển 1 - Chương 72: bí kíp võ công
Phong Lưu Dã Hạc
17/07/2019
Trần Tiểu Thiên ý thức được mình vừa lượm được bảo vật trong bảo khố rồi, nhất thời lòng như hoa nở. Tô Hỷ Muội thở | dài, vỗ lên cái túi nhỏ đeo bên hông, lấy ra một quyển sách làm | bằng da, bảo:
- Cứ dẫn hắn theo đến Bách Hoa cốc, có hắn theo bảo vệ ngươi, ta cũng an tâm. Nhưng cũng chưa đủ. Đây là vật trong túi gầm của ngươi, ta đã xem qua, không phải công pháp tu luyện gì,
chỉ là mấy môn luyện thể khá huyền diệu. Theo đó mà luyện tập, | tuy không tăng cường tu vi của ngươi, nhưng tay chân nhanh
nhẹn, đánh đấu cũng khá, tăng khả năng sống sót tìm đến Bách
Hoa cốc. Đến khi đó, ta sẽ truyền cho ngươi đạo pháp, học hành | luyện khí, thu thập Nghệ Long tơ chế luyện quần áo và pháp khí.
Thành tài rồi, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
| Ngọa lặc cá tào! Thì ra là túi cẩm nang của Vương Triết có | chứa bí kiếp võ công truyền cho ta. Vậy mà ả tiện tỳ Hương
Khấu bảo là tờ giấy trắng. Con ả nhỏ người vậy mà chẳng non | dạ, đã sớm học tánh xấu của yêu tinh rồi! Hắn vội vã đón nhận | cuộn da. Điều kỳ lạ là da này rất mỏng, không dày như da | thường, dường như luyện chế rất đặc biệt. Hắn mở nhì, thấy đồ | hình chi chích, đầu to như cái đấu. Nhiều như vậy sao ta luyện?
| Thấy hắn đứng đực mặc ra như thế, Tô Hỷ Muội bảo:
- Ta xem người đã luyện được chút chân khí, ắt là có luyện qua nội công căn cơ cũng vững nếu so với thường nhân. Nhưng những điều này không là gì với tu sĩ. Cũng không bận tâm nhiều | làm gì. Xem đây, ta giúp người một chút!
| Tiếp đó, Tô Hỷ Muội chỉ điểm cho hắn một vài điều ảo diệu trong các phép đánh đầu của Vương Triết truyền cho. Nàng linh khí truyền vào cuộn da, đồ hình theo đó tự động diễn luyện, vô
cùng sống động, huyễn hóa thành các tư thế như dã thú khác | nhau, đủ cả hồ báo gấu ưng. Tô Hỷ Muội cùng điểm vào trán
hắn, truyền cho Trần Tiểu Thiên chút linh quang, bảo là điều này giúp hắn nhớ những gì hiện trên cuộn da dễ dàng và lâu hơn. Từ đây về sau, hắn chỉ việc căn cứ vào đồ hình, nghiên cứu một chút, cảm ngộ ảo diệu bên trong, sau đó cứ thế mà luyện tập.
| Trần Tiểu Thiên nhất nhất gật đầu nghe theo lời chỉ. Hắn cũng không hiểu vì sao Tô Hỷ Muội không nghi ngờ và gặng hỏi về | túi gấm cũng như quan hệ của hắn với Vương Triết, vì sao hắn
có cuộn da này. Tuy nhiên, với trình độ của hắn, hay nói đúng | hơn một người trần mắt thịt, thương buồn không ra hồn, không có cơ hội lọt vào mắt xanh Vương Triết. Tô Hỷ Muội có lẽ đoán như vậy, nên không nghi ngờ gì.
Trong lúc này, quả thật Tô Hỷ Muội đang đánh giá con người | hắn, nhưng ở một chiều hướng khác. Thì ra, sau khi nghe tin | Vương Triết có khả năng đã vẫn lạc, Tô Hỷ Muội lập tức cùng
Ngưng Vũ đi thu thập thông tin tình báo. Tu sĩ khi chết không bị gọi là chết, là hi sinh, mà được dùng từ “vẫn lạc” để miêu tả cái chết này, giống như một ngôi sao rơi rụng vậy. Tin Vương Triết chết có ý nghĩa vô cùng trọng đại, có thể nói là ảnh hưởng đến cách cục của Tần quốc, thậm chí cả lục triều, nên nhanh chóng lan tràn khắp nơi.
Cho đến đêm xuống, Tô Hỷ Muội mới mặt mày hớn hở trở lại chỗ hẹn với Ngưng Vũ. Nàng đã nhận được tin tức xác thật, Tả | Võ quân đệ nhất quân đoàn ở trên bình nguyên bị đại quân ma | thú vây công, trừ một ít đội kỵ binh thoát khỏi chiến trường trở | về ra, bao gồm Vương Triết ở bên trong, toàn bộ hơn vạn quân sĩ
đã hi sinh. Các cánh quân trấn giữ biên cương lập tức báo lên | thiên tử, và đồng thời xuất động kị binh nhẹ đi khắp chiến trường
tìm kiếm tung tích của Vương đại tướng quân.
Để tránh né Vương Triết cùng con tiện nhân kia, Tô Hi Muội đã hơn mười năm không dám rời Ngu Nguyên thanh nửa bước. Trời xanh có mắt, rốt cục trừ được cái gai trong mắt của ả rồi.
Chỉ cần trừ thêm con tiện nhân kia, sẽ không có bất kỳ ai có thể | trói buộc sự hiện hữu của Tô Hỷ Muội này nữa.
Sau khi Vương Triết mất, các thế lực yêu ma ẩn nấp trong Tần | quốc chưa kịp nổi dậy, thì các tông phái và các nhóm lợi ích
trong đó đã ra tay trước, tranh giành địa bàn, tự nguyện, linh thạch quáng, quáng thạch, dược cốc... không nơi nào không xảy ra. Ngay cả ở Ngũ Nguyên thành này tuy nhỏ, tu nguyên hạn chế, linh thạch quáng đã khai thác gần như cạn kiệt, cũng không tránh khỏi bị các thế lực dòm ngó ra tay chiếm đoạt. Tình thế trước mắt, Tô Hỷ Muội quyết định co cụm thế lực, giữ thể thủ, bỏ luôn Linh thạch quáng đã gần như hết giá trị lợi dụng này.
| Tô Hỷ Muội liếc nhìn Trần Tiểu Thiên một cái, người trẻ tuổi | này trên người tựa hồ có một tầng sương mù, ngay cả bản thân ả cũng nhìn không ra.
Nói Trần Tiểu Thiên đần, thì tại sao hắn tuổi còn trẻ, chẳng những trong tay nắm được bí mật Nghệ Long tơ bao nhiêu người | tha thiết ước mơ, còn biết tìm tới thợ khéo léo dệt may thành áo | lót? Đến tay Tô Hỷ Muội, ả chỉ cần nhờ các bậc đại sư cho thêm | một lượng hạn chế các tài liệu luyện khí, là có thể tạo ra những | bộ linh giáp hoặc đạo bào vô cùng tuyệt hảo, cung cấp cho các | nữ tu sĩ của các tông phái, đảm bảo Bạch Hoa cốc thêm một
nguồn linh thạch tiêu xài bất tận. Đó là chưa nói ứng dụng ở trần
gian, tiền tài có thể nói ào ào kéo đến. Nhưng nếu nói Trần Tiểu | Thiên thông minh, thì ngay cả tên Qua Long kia cũng có thể lựa | bắt hắn biến thành nô lệ.
Nói Trần Tiểu Thiên có khả năng, tại sao từ trong lao cứu hắn ra ngoài, so với tên khất cái không sai biệt mấy. Nói hắn vô năng, hắn chẳng những tinh thông Nam hoang bí thuật, còn có thể thuyết phục Tân nhị lang hiệu lực cho hắn.
Nói hắn nhát gan, Ngưng Vu tận mắt nhìn thấy hắn bất động | thanh sắc từ dưới dưới phóng lên tận tay giết chết Tôn mặt theo
một cách lạnh lùng. Còn nói hắn dũng cảm... Phì, bản thân Tô | Hỷ Muội cũng không tin. Một kẻ cam tâm làm phận nô tài, làm
sao có liên hệ gì tới sự dũng mảnh gan dạ được chứ. Như vậy | xem ra, người trẻ tuổi này quả thật có chút giống thương nhân...
Trần Tiểu Thiên hỏi:
- Không biết có được Nghệ Long tơ, phu nhân muốn dùng làm | cái gì?
Tô Hỷ Muội mị nhãn như tơ nói:
- Tự nhiên là làm thành quần áo rồi.
- Ha ha.
Trần Tiểu Thiên cười khan hai tiếng, hắn rất hoài nghi những | thứ của thế kỷ hai mươi mốt này thích hợp làm thành quần áo. Ở thế kỷ 21 trên địa cầu, nhiều người còn ngần ngại vô cùng khi mặc đồ lót lộ hàng thế này, huống chi là may thành quần áo, mặc mà như không mặc gì, e rằng chỉ có yêu nữ như Tô Hỷ Muội mới dám. Tô Hỷ Muội tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, cười dài
nói:
- Ngươi có biết thương quán ta bình thường làm ăn những thứ Không phải là buôn bán nô lệ sao? Vụ làm ăn này có cái gì mà quang vinh chứ.
Tô Hỷ Muội thản nhiên nói:
- Trong Ngu Nguyên thanh, thanh lâu lớn nhất chính là Túy | Nguyệt lâu. Đó là sản nghiệp Bạch hồ thương quán ta. Từ Ngu | Nguyên đi về hướng đông, cho đến Trọng tuyền, Cạnh châu, Di | lăng, đều có Túy nguyệt lâu của Bạch hộ thương quán.
| Thì ra là kinh doanh hệ thống kỹ viện, ở đâu cũng có chi | nhánh chẳng khác gì Mc Donald ở địa cầu. Kinh doanh nghề
hàng thịt này, khó trách yêu tinh này quá coi trọng Nghệ Long tơ như thế. Qua kinh nghiệm của hắn, Trần Tiểu Thiên kết luận,
những thứ nội y sexy này đối với nam nhân có lực sát thương | hoàn toàn lớn. Nếu như trong Túy Nguyệt lâu, mỗi kỹ nữ đều có | một bộ nội y sexy, nhất định là khách đến như mây, tài nguyên | cuồn cuộn.
Hiện tại ngay cả Trần Tiểu Thiên cũng nhịn không được ảo tưởng mình có thể tìm được Nghế Long tơ, rồi từ đó làm thành những thứ như đai đeo, chạm rồng, Lace, đồ trong suốt, chân không... của thế kỷ hai mươi mốt để bán ở cái thế giới này... Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là hắn tạo phúc cho tất cả phái nam của thế giới này rồi.
- Ngưng Vu, người đi mở xiềng xích cho Tần nhị lang, xong | bảo hai tên theo địa đồ đi nhanh.
Ngưng Vu nhắc nhở:
- Phu nhân.
Tô Hỷ Muội cười nói:
- Tên kia tư mặc dù hung man, nhưng đã nói lời nào thì tính sổ | lời đó. Nếu đã đáp ứng hiệu lực cho thương quán, hãy thuận cho | hắn lần này. Huống chi Tần nhị lang chẳng qua là tạm thời khuất | thân ở chỗ này của ta, cũng không nên lưu hắn cả đời. Đợi đến chỗ sư phụ ta, ắt sẽ có chỗ an bày cho hắn.
| Chủ nhân nói như vậy, Ngưng Vũ không thể làm gì khác hơn là đáp ứng:
- Da.
Nhìn Trần Tiểu Thiên dược dược dục thí, Tô Hỷ Muội cười nói:
- Ngưng Vu, làm xong việc dẫn hắn đi Túy Nguyệt lâu, nói là do ta phân phó, bảo hầu hạ hắn trước. Xong rồi đi Bách Hoa cốc cho nhanh.
Xong Tô Hỷ Muội chúm chím môi nói gì đó Trần Tiểu Thiên không rõ, có lẽ là truyền âm cho Ngưng Vũ dặn dò. Ngưng Vu mặt không chút thay đổi nói:
- Mới vừa rồi Kỳ Viễn có báo, hôm trước có đoàn người đã trả năm mươi kim thu mua ả vũ cơ kia đi.
- Nga?
van
Tô Hỷ Muội ngẩn ra.
Trần Tiểu Thiện lòng chợt co thắt lại. Hắn không dám xác định A cơ man hiện tại có thực sự rời đi hay vẫn ở Ngu Nguyên thanh. Kỳ lão Tứ có lẽ không nhận biết hắn, nhưng Ngưng Vu | biết thấy rất rõ ràng.
| Tô Hỷ Muội nghi một lát mà, có chút không cam tâm:
- Uổng phí ta bỏ ra biết bao công sức ở trên người ả. Cho người đi dò tra, xem ai là người mua. Năm mươi kim thù, hừ, quả là tiện nghi cho tên nào nhặt được.
Ngoài sự lường trước của Trần Tiểu Thiên, Ngưng Vu không | trực tiếp đem mình giao ra, chỉ ngắn gọn đáp ứng lời phu nhân dạy.
| Tô Hỷ Muội ra hiệu cho hai người đi, xong phất tay bay lên, chớp mất biến khỏi tầm mắt. Trần Tiểu Thiên nhìn Ngưng Vũ như đạo tặc tránh không nhìn mặt chủ nhà, chột dạ khó chịu vô cùng, thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt Ngưng Vu. Ngưng Vu vẻ
mặt lạnh lùng, tựa hồ vừa rồi không có chuyện gì phát sinh. Trần | Tiểu Thiên ngượng ngùng định đa tạ lần nữa:
- Đa ...
| Ngưng Vu vung chân, một cú giật chân mang hơi gió phớt | ngang mang tai hắn. Trần Tiểu Thiên giật thót người, hụp tránh, không ngờ bép một cái rõ to, cú đá của Ngưng Vũ giáng thẳng vào mông hắn.
Ngọa lạc cá tào! Nam nhi ky nhất hai chỗ khi đánh, một là đánh mặt, hai là đá đít. Con quỷ cái này, coi chừng lão tử, có ngày... hừ hừ! Mắc cái giống gì cứ hết mặt lạnh rồi đánh lão tử | hoài vậy? Có ngày... hừ hừ!
Ngưng Vu cũng không quay đầu lại hay quan tâm đến bản mặt | hắn biểu hiện ra sao, bước tới chỗ Tần nhị lang. Nàng lấy ra một
chìa khóa hình thù kỳ dị, từ từ mở các xích khóa trên người Tân | nhị lang ra. Tuy nhiên biết Tần nhị lang không phải là kẻ tiểu nhân thích đánh lén, nhưng dưới uy áp của y, Ngưng Vũ không khỏi căng cứng người. “Cách” một tiếng, xích bung ra.
| Tần nhị lang lập tức cướp lấy chìa khóa, mở xích khóa ở chân, sau đó vứt trả lại Ngưng Vũ, duỗi chân múa tay, ưỡn ngực hít mạnh, rồi phát ra một trận cười điên dại. Ngưng Vũ chợt biến sắc, tay sờ ngay đốc kiếm. Trần Tiểu Thiên hoảng hốt:
- Tần nhị gia, người định nuốt lời sao?
Tần nhị gia kiêu ngạo nói:
- Nhị gia nói lời nào trước giờ đều chắc như đinh đóng cột.
Nói xong nhún vai, chân búng một cái, như mãnh hổ vượt lên, chớp mắt đã tiêu biến nơi xa. Trần Tiểu Thiên ngẩn người ra | một hồi, bấy giờ mới hỏi:
- Hắn đi đâu vậy?
Ngưng Vũ lạnh lùng nói:
- Ta sao biết được. Chắc đi uống rượu. Đến Túy Nguyệt lâu tìm.
Trần Tiểu Thiên lập tức câm miệng, mắt sáng rực lên. Hừ, ta phải thử coi thanh lâu dị giới có gì lạ.
- Cứ dẫn hắn theo đến Bách Hoa cốc, có hắn theo bảo vệ ngươi, ta cũng an tâm. Nhưng cũng chưa đủ. Đây là vật trong túi gầm của ngươi, ta đã xem qua, không phải công pháp tu luyện gì,
chỉ là mấy môn luyện thể khá huyền diệu. Theo đó mà luyện tập, | tuy không tăng cường tu vi của ngươi, nhưng tay chân nhanh
nhẹn, đánh đấu cũng khá, tăng khả năng sống sót tìm đến Bách
Hoa cốc. Đến khi đó, ta sẽ truyền cho ngươi đạo pháp, học hành | luyện khí, thu thập Nghệ Long tơ chế luyện quần áo và pháp khí.
Thành tài rồi, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
| Ngọa lặc cá tào! Thì ra là túi cẩm nang của Vương Triết có | chứa bí kiếp võ công truyền cho ta. Vậy mà ả tiện tỳ Hương
Khấu bảo là tờ giấy trắng. Con ả nhỏ người vậy mà chẳng non | dạ, đã sớm học tánh xấu của yêu tinh rồi! Hắn vội vã đón nhận | cuộn da. Điều kỳ lạ là da này rất mỏng, không dày như da | thường, dường như luyện chế rất đặc biệt. Hắn mở nhì, thấy đồ | hình chi chích, đầu to như cái đấu. Nhiều như vậy sao ta luyện?
| Thấy hắn đứng đực mặc ra như thế, Tô Hỷ Muội bảo:
- Ta xem người đã luyện được chút chân khí, ắt là có luyện qua nội công căn cơ cũng vững nếu so với thường nhân. Nhưng những điều này không là gì với tu sĩ. Cũng không bận tâm nhiều | làm gì. Xem đây, ta giúp người một chút!
| Tiếp đó, Tô Hỷ Muội chỉ điểm cho hắn một vài điều ảo diệu trong các phép đánh đầu của Vương Triết truyền cho. Nàng linh khí truyền vào cuộn da, đồ hình theo đó tự động diễn luyện, vô
cùng sống động, huyễn hóa thành các tư thế như dã thú khác | nhau, đủ cả hồ báo gấu ưng. Tô Hỷ Muội cùng điểm vào trán
hắn, truyền cho Trần Tiểu Thiên chút linh quang, bảo là điều này giúp hắn nhớ những gì hiện trên cuộn da dễ dàng và lâu hơn. Từ đây về sau, hắn chỉ việc căn cứ vào đồ hình, nghiên cứu một chút, cảm ngộ ảo diệu bên trong, sau đó cứ thế mà luyện tập.
| Trần Tiểu Thiên nhất nhất gật đầu nghe theo lời chỉ. Hắn cũng không hiểu vì sao Tô Hỷ Muội không nghi ngờ và gặng hỏi về | túi gấm cũng như quan hệ của hắn với Vương Triết, vì sao hắn
có cuộn da này. Tuy nhiên, với trình độ của hắn, hay nói đúng | hơn một người trần mắt thịt, thương buồn không ra hồn, không có cơ hội lọt vào mắt xanh Vương Triết. Tô Hỷ Muội có lẽ đoán như vậy, nên không nghi ngờ gì.
Trong lúc này, quả thật Tô Hỷ Muội đang đánh giá con người | hắn, nhưng ở một chiều hướng khác. Thì ra, sau khi nghe tin | Vương Triết có khả năng đã vẫn lạc, Tô Hỷ Muội lập tức cùng
Ngưng Vũ đi thu thập thông tin tình báo. Tu sĩ khi chết không bị gọi là chết, là hi sinh, mà được dùng từ “vẫn lạc” để miêu tả cái chết này, giống như một ngôi sao rơi rụng vậy. Tin Vương Triết chết có ý nghĩa vô cùng trọng đại, có thể nói là ảnh hưởng đến cách cục của Tần quốc, thậm chí cả lục triều, nên nhanh chóng lan tràn khắp nơi.
Cho đến đêm xuống, Tô Hỷ Muội mới mặt mày hớn hở trở lại chỗ hẹn với Ngưng Vũ. Nàng đã nhận được tin tức xác thật, Tả | Võ quân đệ nhất quân đoàn ở trên bình nguyên bị đại quân ma | thú vây công, trừ một ít đội kỵ binh thoát khỏi chiến trường trở | về ra, bao gồm Vương Triết ở bên trong, toàn bộ hơn vạn quân sĩ
đã hi sinh. Các cánh quân trấn giữ biên cương lập tức báo lên | thiên tử, và đồng thời xuất động kị binh nhẹ đi khắp chiến trường
tìm kiếm tung tích của Vương đại tướng quân.
Để tránh né Vương Triết cùng con tiện nhân kia, Tô Hi Muội đã hơn mười năm không dám rời Ngu Nguyên thanh nửa bước. Trời xanh có mắt, rốt cục trừ được cái gai trong mắt của ả rồi.
Chỉ cần trừ thêm con tiện nhân kia, sẽ không có bất kỳ ai có thể | trói buộc sự hiện hữu của Tô Hỷ Muội này nữa.
Sau khi Vương Triết mất, các thế lực yêu ma ẩn nấp trong Tần | quốc chưa kịp nổi dậy, thì các tông phái và các nhóm lợi ích
trong đó đã ra tay trước, tranh giành địa bàn, tự nguyện, linh thạch quáng, quáng thạch, dược cốc... không nơi nào không xảy ra. Ngay cả ở Ngũ Nguyên thành này tuy nhỏ, tu nguyên hạn chế, linh thạch quáng đã khai thác gần như cạn kiệt, cũng không tránh khỏi bị các thế lực dòm ngó ra tay chiếm đoạt. Tình thế trước mắt, Tô Hỷ Muội quyết định co cụm thế lực, giữ thể thủ, bỏ luôn Linh thạch quáng đã gần như hết giá trị lợi dụng này.
| Tô Hỷ Muội liếc nhìn Trần Tiểu Thiên một cái, người trẻ tuổi | này trên người tựa hồ có một tầng sương mù, ngay cả bản thân ả cũng nhìn không ra.
Nói Trần Tiểu Thiên đần, thì tại sao hắn tuổi còn trẻ, chẳng những trong tay nắm được bí mật Nghệ Long tơ bao nhiêu người | tha thiết ước mơ, còn biết tìm tới thợ khéo léo dệt may thành áo | lót? Đến tay Tô Hỷ Muội, ả chỉ cần nhờ các bậc đại sư cho thêm | một lượng hạn chế các tài liệu luyện khí, là có thể tạo ra những | bộ linh giáp hoặc đạo bào vô cùng tuyệt hảo, cung cấp cho các | nữ tu sĩ của các tông phái, đảm bảo Bạch Hoa cốc thêm một
nguồn linh thạch tiêu xài bất tận. Đó là chưa nói ứng dụng ở trần
gian, tiền tài có thể nói ào ào kéo đến. Nhưng nếu nói Trần Tiểu | Thiên thông minh, thì ngay cả tên Qua Long kia cũng có thể lựa | bắt hắn biến thành nô lệ.
Nói Trần Tiểu Thiên có khả năng, tại sao từ trong lao cứu hắn ra ngoài, so với tên khất cái không sai biệt mấy. Nói hắn vô năng, hắn chẳng những tinh thông Nam hoang bí thuật, còn có thể thuyết phục Tân nhị lang hiệu lực cho hắn.
Nói hắn nhát gan, Ngưng Vu tận mắt nhìn thấy hắn bất động | thanh sắc từ dưới dưới phóng lên tận tay giết chết Tôn mặt theo
một cách lạnh lùng. Còn nói hắn dũng cảm... Phì, bản thân Tô | Hỷ Muội cũng không tin. Một kẻ cam tâm làm phận nô tài, làm
sao có liên hệ gì tới sự dũng mảnh gan dạ được chứ. Như vậy | xem ra, người trẻ tuổi này quả thật có chút giống thương nhân...
Trần Tiểu Thiên hỏi:
- Không biết có được Nghệ Long tơ, phu nhân muốn dùng làm | cái gì?
Tô Hỷ Muội mị nhãn như tơ nói:
- Tự nhiên là làm thành quần áo rồi.
- Ha ha.
Trần Tiểu Thiên cười khan hai tiếng, hắn rất hoài nghi những | thứ của thế kỷ hai mươi mốt này thích hợp làm thành quần áo. Ở thế kỷ 21 trên địa cầu, nhiều người còn ngần ngại vô cùng khi mặc đồ lót lộ hàng thế này, huống chi là may thành quần áo, mặc mà như không mặc gì, e rằng chỉ có yêu nữ như Tô Hỷ Muội mới dám. Tô Hỷ Muội tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, cười dài
nói:
- Ngươi có biết thương quán ta bình thường làm ăn những thứ Không phải là buôn bán nô lệ sao? Vụ làm ăn này có cái gì mà quang vinh chứ.
Tô Hỷ Muội thản nhiên nói:
- Trong Ngu Nguyên thanh, thanh lâu lớn nhất chính là Túy | Nguyệt lâu. Đó là sản nghiệp Bạch hồ thương quán ta. Từ Ngu | Nguyên đi về hướng đông, cho đến Trọng tuyền, Cạnh châu, Di | lăng, đều có Túy nguyệt lâu của Bạch hộ thương quán.
| Thì ra là kinh doanh hệ thống kỹ viện, ở đâu cũng có chi | nhánh chẳng khác gì Mc Donald ở địa cầu. Kinh doanh nghề
hàng thịt này, khó trách yêu tinh này quá coi trọng Nghệ Long tơ như thế. Qua kinh nghiệm của hắn, Trần Tiểu Thiên kết luận,
những thứ nội y sexy này đối với nam nhân có lực sát thương | hoàn toàn lớn. Nếu như trong Túy Nguyệt lâu, mỗi kỹ nữ đều có | một bộ nội y sexy, nhất định là khách đến như mây, tài nguyên | cuồn cuộn.
Hiện tại ngay cả Trần Tiểu Thiên cũng nhịn không được ảo tưởng mình có thể tìm được Nghế Long tơ, rồi từ đó làm thành những thứ như đai đeo, chạm rồng, Lace, đồ trong suốt, chân không... của thế kỷ hai mươi mốt để bán ở cái thế giới này... Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là hắn tạo phúc cho tất cả phái nam của thế giới này rồi.
- Ngưng Vu, người đi mở xiềng xích cho Tần nhị lang, xong | bảo hai tên theo địa đồ đi nhanh.
Ngưng Vu nhắc nhở:
- Phu nhân.
Tô Hỷ Muội cười nói:
- Tên kia tư mặc dù hung man, nhưng đã nói lời nào thì tính sổ | lời đó. Nếu đã đáp ứng hiệu lực cho thương quán, hãy thuận cho | hắn lần này. Huống chi Tần nhị lang chẳng qua là tạm thời khuất | thân ở chỗ này của ta, cũng không nên lưu hắn cả đời. Đợi đến chỗ sư phụ ta, ắt sẽ có chỗ an bày cho hắn.
| Chủ nhân nói như vậy, Ngưng Vũ không thể làm gì khác hơn là đáp ứng:
- Da.
Nhìn Trần Tiểu Thiên dược dược dục thí, Tô Hỷ Muội cười nói:
- Ngưng Vu, làm xong việc dẫn hắn đi Túy Nguyệt lâu, nói là do ta phân phó, bảo hầu hạ hắn trước. Xong rồi đi Bách Hoa cốc cho nhanh.
Xong Tô Hỷ Muội chúm chím môi nói gì đó Trần Tiểu Thiên không rõ, có lẽ là truyền âm cho Ngưng Vũ dặn dò. Ngưng Vu mặt không chút thay đổi nói:
- Mới vừa rồi Kỳ Viễn có báo, hôm trước có đoàn người đã trả năm mươi kim thu mua ả vũ cơ kia đi.
- Nga?
van
Tô Hỷ Muội ngẩn ra.
Trần Tiểu Thiện lòng chợt co thắt lại. Hắn không dám xác định A cơ man hiện tại có thực sự rời đi hay vẫn ở Ngu Nguyên thanh. Kỳ lão Tứ có lẽ không nhận biết hắn, nhưng Ngưng Vu | biết thấy rất rõ ràng.
| Tô Hỷ Muội nghi một lát mà, có chút không cam tâm:
- Uổng phí ta bỏ ra biết bao công sức ở trên người ả. Cho người đi dò tra, xem ai là người mua. Năm mươi kim thù, hừ, quả là tiện nghi cho tên nào nhặt được.
Ngoài sự lường trước của Trần Tiểu Thiên, Ngưng Vu không | trực tiếp đem mình giao ra, chỉ ngắn gọn đáp ứng lời phu nhân dạy.
| Tô Hỷ Muội ra hiệu cho hai người đi, xong phất tay bay lên, chớp mất biến khỏi tầm mắt. Trần Tiểu Thiên nhìn Ngưng Vũ như đạo tặc tránh không nhìn mặt chủ nhà, chột dạ khó chịu vô cùng, thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt Ngưng Vu. Ngưng Vu vẻ
mặt lạnh lùng, tựa hồ vừa rồi không có chuyện gì phát sinh. Trần | Tiểu Thiên ngượng ngùng định đa tạ lần nữa:
- Đa ...
| Ngưng Vu vung chân, một cú giật chân mang hơi gió phớt | ngang mang tai hắn. Trần Tiểu Thiên giật thót người, hụp tránh, không ngờ bép một cái rõ to, cú đá của Ngưng Vũ giáng thẳng vào mông hắn.
Ngọa lạc cá tào! Nam nhi ky nhất hai chỗ khi đánh, một là đánh mặt, hai là đá đít. Con quỷ cái này, coi chừng lão tử, có ngày... hừ hừ! Mắc cái giống gì cứ hết mặt lạnh rồi đánh lão tử | hoài vậy? Có ngày... hừ hừ!
Ngưng Vu cũng không quay đầu lại hay quan tâm đến bản mặt | hắn biểu hiện ra sao, bước tới chỗ Tần nhị lang. Nàng lấy ra một
chìa khóa hình thù kỳ dị, từ từ mở các xích khóa trên người Tân | nhị lang ra. Tuy nhiên biết Tần nhị lang không phải là kẻ tiểu nhân thích đánh lén, nhưng dưới uy áp của y, Ngưng Vũ không khỏi căng cứng người. “Cách” một tiếng, xích bung ra.
| Tần nhị lang lập tức cướp lấy chìa khóa, mở xích khóa ở chân, sau đó vứt trả lại Ngưng Vũ, duỗi chân múa tay, ưỡn ngực hít mạnh, rồi phát ra một trận cười điên dại. Ngưng Vũ chợt biến sắc, tay sờ ngay đốc kiếm. Trần Tiểu Thiên hoảng hốt:
- Tần nhị gia, người định nuốt lời sao?
Tần nhị gia kiêu ngạo nói:
- Nhị gia nói lời nào trước giờ đều chắc như đinh đóng cột.
Nói xong nhún vai, chân búng một cái, như mãnh hổ vượt lên, chớp mắt đã tiêu biến nơi xa. Trần Tiểu Thiên ngẩn người ra | một hồi, bấy giờ mới hỏi:
- Hắn đi đâu vậy?
Ngưng Vũ lạnh lùng nói:
- Ta sao biết được. Chắc đi uống rượu. Đến Túy Nguyệt lâu tìm.
Trần Tiểu Thiên lập tức câm miệng, mắt sáng rực lên. Hừ, ta phải thử coi thanh lâu dị giới có gì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.