Chương 52: Dâm Ni Trong Am
PeaGod
09/09/2019
>
Người đăng: PeaGod
Hôm ấy trên đỉnh Thiên Sơn mưa rơi rất nhiều. Có cơn mưa màu trắng, có giọt lệ không màu. Trong mưa bay, gió thổi, những thanh âm nức nở liên tục cất lên. Nghe mà đau xót.
Nhưng người ra đi rốt cuộc rồi cũng đã ra đi. Lưu lại chỉ mỗi một thân hồng y cô độc. Nàng gối đầu trên tuyết, mặc kệ gió mưa...
Mưa gió, chúng làm sao bì được với nỗi đau trong lòng?
"Sư phụ... người liệu có còn trở lại Thiên Sơn nữa hay không?".
...
"Linh Nhi...".
Dưới chân núi Thiên Sơn, Quỷ Bảo lần đầu tiên ngoảnh lại nhìn. Nét mặt lộ vẻ ưu thương, hắn thều thào khẽ giọng: "Ta xin lỗi. Tình cảm này ta không thể đáp lại".
Chẳng phải vì Quỷ Linh Nhi là đệ tử của hắn. Thật ra Quỷ Bảo hắn vốn không phải người cổ hủ. Nếu khư khư bảo thủ, trung thành với cái gọi là đạo lý thánh hiền thì hắn đã không hạ mình, chấp nhận để cho Tuyết Nữ - thê tử mình - ngày ngày ức hiếp. Chối từ chỉ đơn giản là bởi trong lòng hắn vẫn còn yêu Tuyết Nữ. Hắn không buông được. Hắn phải đi tìm nàng, cùng nàng đối chất, xác nhận tất cả. Nếu không cả đời hắn sẽ phải sống trong nỗi bất cam, nghi hoặc.
Thở mạnh một hơi như muốn trút đi phiền muộn, Quỷ Bảo xoay người lại, tiếp tục bước đi.
Cuộc kiếm tìm thê tử đã chính thức bắt đầu. Và Quỷ Bảo, chắc chắn hắn đã không thể lường được cuộc hành trình này lại gian truân tới vậy, kéo dài tới vậy, tận những hơn một vạn năm...
...
Sau hai năm miệt mài tu luyện, lại nhờ có tài nguyên hỗ trợ, tu vi Quỷ Bảo đã được đề thăng không ít. Tương tự, thuật pháp hắn học được cũng đã tầm bằng chục loại. Và đó là lý do vì sao hắn lại rất có lòng tin lần này mình sẽ tìm ra được tung tích Tuyết Nữ.
Tại thành Nam Xương, hắn bỏ tiền mua một con ngựa tốt, từ đấy cho ngựa xuôi về phương nam.
Trên đường đi, Quỷ Bảo vẫn thường xuyên nghe ngóng, thăm hỏi. Phàm những nơi hắn nghi vấn có thế lực tông môn tu sĩ hiện diện thì đều tìm đến xem xét. Đáng tiếc, tính đến hiện tại tất cả truyền thuyết đều chỉ là do phàm nhân thêu dệt.
Không thất vọng, hắn lại tiếp tục lên đường tìm kiếm.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, rốt cuộc hôm nay Quỷ Bảo cũng một lần nữa tạm ngưng bước chân. Vừa rồi ở Trần Gia thôn hắn có nghe thôn dân kể lại, rằng ở trên Thiên Phật sơn này có một vị đạo cô thông hiểu đạo pháp, bản lĩnh cao cường vẫn thường hay ra tay giúp đỡ, chữa bệnh cứu người. Hắn nghĩ vị đạo cô này có lẽ là một tu tiên giả cũng nên. Vì vậy, hắn muốn lên núi hỏi thăm một chút. Thêm nữa, theo những lời trong thư Tuyết Nữ từng nhắn gửi trước lúc ra đi thì người năm đó đã ghé qua Thiên Sơn, tỏ ý muốn cứu trị cho nàng cũng là một vị đạo cô...
Đường núi cheo leo, Quỷ Bảo thầm lặng tiến lên. Với thể lực hơn xa thế tục phàm nhân cùng khinh công thượng đẳng của mình, chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì hắn đã leo lên tới đỉnh.
Trái với quãng đường vừa đi qua, trên núi đất đai khá là bằng phẳng. Quỷ Bảo đảo mắt nhìn quanh một chút rồi theo lối mòn bước đi.
Đi được một lúc, đâu độ một khắc hơn thì một rừng mai chợt hiện ra trước mắt Quỷ Bảo. Hắn bước tới, rất nhanh nhìn thấy một dòng suối trong veo.
Dòng suối này trước tiên là một khe nước nhỏ, càng chảy đi xa càng nới rộng thêm mà tạo thành. Hiện giờ nó đã biến thành một cái đầm rộng tới hàng mấy mẫu. Chung quanh cái đầm đều trồng những cây hoa mai, nếu ngước nhìn về phía xa xa theo hướng đông nam sẽ thấy một bức tường màu vàng nhạt lờ mờ ẩn hiện.
"Đó có phải là Lạc Mai Am mà thôn dân đã nhắc tới hay không?" Quỷ Bảo trông bức tường màu vàng nhạt phía xa xa kia tự hỏi.
Trước mắt là cái đầm rộng mấy mẫu, không có cách nào vượt qua được. Quỷ Bảo đành phải men theo bên cạnh đầm mà tiến lần về phía bức tường.
Trong rừng mai những cành cây có phần trơ trọi, nhưng chung quanh đều là sắc nước lẫn áng mây, cảnh sắc thật là u nhã, nên thơ vô cùng. Nhưng đẹp thì đẹp, Quỷ Bảo lúc này làm gì có lòng dạ để mà thưởng thức. Lòng hắn đang nôn nóng muốn tiến nhập ni am, hỏi xem vị đạo cô - cũng là am chủ kia - có phải thật đúng tu tiên giả. Hắn muốn biết liệu rằng đạo cô có thể chỉ điểm gì cho mình hay không. Giữa những tu tiên giả với nhau, ắt hẳn cũng phải có qua lại.
Song, cùng với trông mong thì Quỷ Bảo cũng lo sợ. Mấy tháng trời nay hắn đã không ít lần thất vọng rồi.
Bởi trong lòng đang có sự mâu thuẫn như thế cho nên bước chân của Quỷ Bảo chợt có lúc nhanh, có lúc chậm lại, khi dồn dập khi lại ngập ngừng. Nhưng dù có thế nào thì hiện hắn cũng đã tới nơi. Bức tường màu vàng nhạt đã hiện ra ngay trước mắt hắn.
"Lạc Mai Am".
Ngẩng nhìn hàng chữ ngay ngắn trên cửa lớn, Quỷ Bảo thoáng do dự một chút rồi cũng đưa tay gõ cửa.
Sau khi Quỷ Bảo gõ cửa ba tiếng thì có một vị ni cô chừng mười sáu, mười bảy, nhan sắc diễm lệ bước ra.
Ni cô trẻ tuổi vừa trông thấy Quỷ Bảo liền đưa tay chắp ngang ngực, niệm câu “A Di Đà Phật” rồi hỏi: "Chào thí chủ. Xin hỏi thí chủ có việc gì mà lại gõ cửa thiền môn?".
"Tại hạ có điều muốn hỏi".
Ni cô trẻ tuổi khẽ đưa mắt nhìn Quỷ Bảo: "Chắc là thí chủ đi lầm đường rồi phải không?".
Quỷ Bảo lắc đầu: "Tại hạ vốn là muốn đến Lạc Mai am này".
Ni cô trẻ tuổi "À" lên một tiếng, mỉm cười nói: "Chắc thí chủ đây là đến gặp Am chủ".
"Phải." Quỷ Bảo cũng không giấu: "Tại hạ nghe nói Lạc Mai am chủ thông hiểu đạo pháp, xem được huyền cơ, đúng lúc trong lòng lại đang có điều nghi hoặc, vì vậy cho nên...".
"Tiểu ni hiểu rồi".
Ni cô trẻ tuổi nhẹ gật đầu, nói tiếp: "Thí chủ, đã vậy xin mời thí chủ vào trong am. Am chủ hiện đang ở bên trong".
Đối phương lấy lễ đối đãi khiến cho Quỷ Bảo cũng nhẹ nhõm thở phào. Hắn nhìn tiểu ni cô, vòng tay thi lễ: "Xin đa tạ...".
Nói được ba chữ “Xin đa tạ” xong trong đầu Quỷ Bảo lại chợt nhớ tới việc xưng hô, thầm nghĩ bụng: "Ni cô này vốn rất trẻ tuổi lại không phải Am chủ, nếu gọi là tiểu sư phụ chắc cũng là hợp lý đi".
Đã có quyết định Quỷ Bảo liền mỉm cười nói tiếp: "Xin đa tạ tiểu sư phụ. Phiền tiểu sư phụ đưa tại hạ vào diện kiến Am chủ".
Quả nhiên ni cô trẻ tuổi đối với lối xưng hô này cũng không lộ vẻ gì phật ý. Ni cô khẽ mỉm cười nói: "Xin thí chủ cho biết tên họ để tiểu ni tiện bẩm cáo lại với Am chủ".
Vì Quỷ Bảo cho các vị ni cô không hay nói những điều gian dối nên đối với những người xuất gia cũng là lòng thành thật mà nói ngay tên họ của mình: "Tại hạ họ Quỷ, tên một chữ Bảo".
"Quỷ Bảo? Tên của thí chủ thật là lạ".
Tiểu ni cô nhanh chóng thu lại tiếu ý, chắp tay trước ngực: "Quỷ thí chủ, xin mời theo tiểu ni".
Quỷ Bảo lại lần nữa vòng tay cảm tạ rồi tiến vào trong Lạc Mai am. Theo sự dẫn dắt của ni cô trẻ tuổi, chả mấy chốc hắn đã có mặt bên trong Phật điện.
Ni cô trẻ tuổi nhìn Quỷ Bảo, mỉm cười nói: "Am chủ đang làm khóa lễ chiều, để tiểu ni đi thông báo. Xin Quỷ thí chủ trước hãy thắp mấy nén nhang trên bàn thờ Phật".
Nói dứt lời, ni cô trẻ tuổi liền lấy ba nén nhang trao cho Quỷ Bảo rồi vòng tay thi lễ rời khỏi Phật điện.
Quỷ Bảo tuy cảm thấy rằng vị ni cô trẻ tuổi này nhan sắc rất diễm lệ, nhưng hắn vẫn không để ý gì, liền cầm lấy nén nhang châm vào ngọn đèn cầy, rồi vái ba vái, cắm mấy nén nhang vào lư hương trên bàn thờ Phật.
Phật điện vốn rất thanh tĩnh và trang nghiêm, lại thêm ba nén nhang nghi ngút khói hương khiến cho con người cảm thấy tâm thần rất thư thái, mọi sự lo lắng đều tiêu tan hết.
Quỷ Bảo nhận thấy mùi hương từ ba nén nhang này chẳng giống như những nén nhang thông thường, mà lại có một mùi thơm rất nhẹ. Hắn nhất thời khó nhịn, liền khẽ hít mấy cái.
Qua thời gian chừng cạn nửa chén trà mà ni cô trẻ tuổi đi thông báo với vị Am chủ vẫn chưa thấy quay trở lại. Ban đầu Quỷ Bảo hơi nghi ngờ khi thấy đối phương đi lâu như vậy, nhưng chợt nhớ đến lời của ni cô trẻ tuổi có nói là Am chủ đang làm khóa lễ chiều, cho nên hắn chỉ đành nhẫn nại chờ đợi.
Một lúc lâu sau, nữ ni trẻ tuổi mới thướt tha lướt vào Phật điện. Nàng chắp tay thi lễ với Quỷ Bảo rồi mỉm cười nói: "Phiền Quỷ thí chủ phải đợi chờ lâu, Am chủ đã tụng xong khóa lễ buổi chiều. Xin mời Quỷ thí chủ đi đến thiền phòng dùng trà".
Quỷ Bảo nghe xong khẽ cau mày nghĩ bụng: “Đối phương là những ni cô, sao không tiếp khách ở Phật đường mà lại tiếp ở thiền phòng...” Quỷ Bảo cho rằng không thoả, nhưng hắn không tiện nói ra, đành chỉ khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn ni cô trẻ tuổi.
"Đa tạ tiểu sư phụ. Phiền tiểu sư phụ dẫn tại hạ đi yết kiến Am chủ".
Ni cô trẻ tuổi khẽ mỉm cười tình tứ rồi dẫn Quỷ Bảo rời khỏi Phật điện đi đến thiền phòng của Am chủ.
Thì ra ở chính giữa thiền phòng, trên chiếc vân sàng có một vị lão ni trên mặt đã có nhiều nếp nhăn đang ngồi xếp bằng.
Vị lão ni này chí ít cũng phải bảy mươi.
"Ta thật là...".
Trông thấy lão ni, Quỷ Bảo mới âm thầm tự giễu. Hắn cười mình quá đa nghi, đã có nhận định sai lầm về vị Am chủ của Lạc Mai am.
Dạ hơi hổ thẹn, Quỷ Bảo vòng tay thi lễ cùng lão ni: "Tại hạ là Quỷ Bảo xin tham kiến Am chủ. Xin Am chủ hãy tha thứ cho tội mạo phạm tới quấy rầy quý am".
Lạc Mai am chủ chắp tay trước ngực đáp lễ rồi khẽ niệm một câu Phật hiệu, đưa tay chỉ vào chiếc ghế trúc ở một bên vân sàng nói: "Quỷ thí chủ, xin mời ngồi xuống đây. Tiểu am nơi hoang vắng, đường núi cheo leo hiếm người tới được. Nay thí chủ ghé qua, âu cũng là duyên".
Người đăng: PeaGod
Hôm ấy trên đỉnh Thiên Sơn mưa rơi rất nhiều. Có cơn mưa màu trắng, có giọt lệ không màu. Trong mưa bay, gió thổi, những thanh âm nức nở liên tục cất lên. Nghe mà đau xót.
Nhưng người ra đi rốt cuộc rồi cũng đã ra đi. Lưu lại chỉ mỗi một thân hồng y cô độc. Nàng gối đầu trên tuyết, mặc kệ gió mưa...
Mưa gió, chúng làm sao bì được với nỗi đau trong lòng?
"Sư phụ... người liệu có còn trở lại Thiên Sơn nữa hay không?".
...
"Linh Nhi...".
Dưới chân núi Thiên Sơn, Quỷ Bảo lần đầu tiên ngoảnh lại nhìn. Nét mặt lộ vẻ ưu thương, hắn thều thào khẽ giọng: "Ta xin lỗi. Tình cảm này ta không thể đáp lại".
Chẳng phải vì Quỷ Linh Nhi là đệ tử của hắn. Thật ra Quỷ Bảo hắn vốn không phải người cổ hủ. Nếu khư khư bảo thủ, trung thành với cái gọi là đạo lý thánh hiền thì hắn đã không hạ mình, chấp nhận để cho Tuyết Nữ - thê tử mình - ngày ngày ức hiếp. Chối từ chỉ đơn giản là bởi trong lòng hắn vẫn còn yêu Tuyết Nữ. Hắn không buông được. Hắn phải đi tìm nàng, cùng nàng đối chất, xác nhận tất cả. Nếu không cả đời hắn sẽ phải sống trong nỗi bất cam, nghi hoặc.
Thở mạnh một hơi như muốn trút đi phiền muộn, Quỷ Bảo xoay người lại, tiếp tục bước đi.
Cuộc kiếm tìm thê tử đã chính thức bắt đầu. Và Quỷ Bảo, chắc chắn hắn đã không thể lường được cuộc hành trình này lại gian truân tới vậy, kéo dài tới vậy, tận những hơn một vạn năm...
...
Sau hai năm miệt mài tu luyện, lại nhờ có tài nguyên hỗ trợ, tu vi Quỷ Bảo đã được đề thăng không ít. Tương tự, thuật pháp hắn học được cũng đã tầm bằng chục loại. Và đó là lý do vì sao hắn lại rất có lòng tin lần này mình sẽ tìm ra được tung tích Tuyết Nữ.
Tại thành Nam Xương, hắn bỏ tiền mua một con ngựa tốt, từ đấy cho ngựa xuôi về phương nam.
Trên đường đi, Quỷ Bảo vẫn thường xuyên nghe ngóng, thăm hỏi. Phàm những nơi hắn nghi vấn có thế lực tông môn tu sĩ hiện diện thì đều tìm đến xem xét. Đáng tiếc, tính đến hiện tại tất cả truyền thuyết đều chỉ là do phàm nhân thêu dệt.
Không thất vọng, hắn lại tiếp tục lên đường tìm kiếm.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, rốt cuộc hôm nay Quỷ Bảo cũng một lần nữa tạm ngưng bước chân. Vừa rồi ở Trần Gia thôn hắn có nghe thôn dân kể lại, rằng ở trên Thiên Phật sơn này có một vị đạo cô thông hiểu đạo pháp, bản lĩnh cao cường vẫn thường hay ra tay giúp đỡ, chữa bệnh cứu người. Hắn nghĩ vị đạo cô này có lẽ là một tu tiên giả cũng nên. Vì vậy, hắn muốn lên núi hỏi thăm một chút. Thêm nữa, theo những lời trong thư Tuyết Nữ từng nhắn gửi trước lúc ra đi thì người năm đó đã ghé qua Thiên Sơn, tỏ ý muốn cứu trị cho nàng cũng là một vị đạo cô...
Đường núi cheo leo, Quỷ Bảo thầm lặng tiến lên. Với thể lực hơn xa thế tục phàm nhân cùng khinh công thượng đẳng của mình, chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì hắn đã leo lên tới đỉnh.
Trái với quãng đường vừa đi qua, trên núi đất đai khá là bằng phẳng. Quỷ Bảo đảo mắt nhìn quanh một chút rồi theo lối mòn bước đi.
Đi được một lúc, đâu độ một khắc hơn thì một rừng mai chợt hiện ra trước mắt Quỷ Bảo. Hắn bước tới, rất nhanh nhìn thấy một dòng suối trong veo.
Dòng suối này trước tiên là một khe nước nhỏ, càng chảy đi xa càng nới rộng thêm mà tạo thành. Hiện giờ nó đã biến thành một cái đầm rộng tới hàng mấy mẫu. Chung quanh cái đầm đều trồng những cây hoa mai, nếu ngước nhìn về phía xa xa theo hướng đông nam sẽ thấy một bức tường màu vàng nhạt lờ mờ ẩn hiện.
"Đó có phải là Lạc Mai Am mà thôn dân đã nhắc tới hay không?" Quỷ Bảo trông bức tường màu vàng nhạt phía xa xa kia tự hỏi.
Trước mắt là cái đầm rộng mấy mẫu, không có cách nào vượt qua được. Quỷ Bảo đành phải men theo bên cạnh đầm mà tiến lần về phía bức tường.
Trong rừng mai những cành cây có phần trơ trọi, nhưng chung quanh đều là sắc nước lẫn áng mây, cảnh sắc thật là u nhã, nên thơ vô cùng. Nhưng đẹp thì đẹp, Quỷ Bảo lúc này làm gì có lòng dạ để mà thưởng thức. Lòng hắn đang nôn nóng muốn tiến nhập ni am, hỏi xem vị đạo cô - cũng là am chủ kia - có phải thật đúng tu tiên giả. Hắn muốn biết liệu rằng đạo cô có thể chỉ điểm gì cho mình hay không. Giữa những tu tiên giả với nhau, ắt hẳn cũng phải có qua lại.
Song, cùng với trông mong thì Quỷ Bảo cũng lo sợ. Mấy tháng trời nay hắn đã không ít lần thất vọng rồi.
Bởi trong lòng đang có sự mâu thuẫn như thế cho nên bước chân của Quỷ Bảo chợt có lúc nhanh, có lúc chậm lại, khi dồn dập khi lại ngập ngừng. Nhưng dù có thế nào thì hiện hắn cũng đã tới nơi. Bức tường màu vàng nhạt đã hiện ra ngay trước mắt hắn.
"Lạc Mai Am".
Ngẩng nhìn hàng chữ ngay ngắn trên cửa lớn, Quỷ Bảo thoáng do dự một chút rồi cũng đưa tay gõ cửa.
Sau khi Quỷ Bảo gõ cửa ba tiếng thì có một vị ni cô chừng mười sáu, mười bảy, nhan sắc diễm lệ bước ra.
Ni cô trẻ tuổi vừa trông thấy Quỷ Bảo liền đưa tay chắp ngang ngực, niệm câu “A Di Đà Phật” rồi hỏi: "Chào thí chủ. Xin hỏi thí chủ có việc gì mà lại gõ cửa thiền môn?".
"Tại hạ có điều muốn hỏi".
Ni cô trẻ tuổi khẽ đưa mắt nhìn Quỷ Bảo: "Chắc là thí chủ đi lầm đường rồi phải không?".
Quỷ Bảo lắc đầu: "Tại hạ vốn là muốn đến Lạc Mai am này".
Ni cô trẻ tuổi "À" lên một tiếng, mỉm cười nói: "Chắc thí chủ đây là đến gặp Am chủ".
"Phải." Quỷ Bảo cũng không giấu: "Tại hạ nghe nói Lạc Mai am chủ thông hiểu đạo pháp, xem được huyền cơ, đúng lúc trong lòng lại đang có điều nghi hoặc, vì vậy cho nên...".
"Tiểu ni hiểu rồi".
Ni cô trẻ tuổi nhẹ gật đầu, nói tiếp: "Thí chủ, đã vậy xin mời thí chủ vào trong am. Am chủ hiện đang ở bên trong".
Đối phương lấy lễ đối đãi khiến cho Quỷ Bảo cũng nhẹ nhõm thở phào. Hắn nhìn tiểu ni cô, vòng tay thi lễ: "Xin đa tạ...".
Nói được ba chữ “Xin đa tạ” xong trong đầu Quỷ Bảo lại chợt nhớ tới việc xưng hô, thầm nghĩ bụng: "Ni cô này vốn rất trẻ tuổi lại không phải Am chủ, nếu gọi là tiểu sư phụ chắc cũng là hợp lý đi".
Đã có quyết định Quỷ Bảo liền mỉm cười nói tiếp: "Xin đa tạ tiểu sư phụ. Phiền tiểu sư phụ đưa tại hạ vào diện kiến Am chủ".
Quả nhiên ni cô trẻ tuổi đối với lối xưng hô này cũng không lộ vẻ gì phật ý. Ni cô khẽ mỉm cười nói: "Xin thí chủ cho biết tên họ để tiểu ni tiện bẩm cáo lại với Am chủ".
Vì Quỷ Bảo cho các vị ni cô không hay nói những điều gian dối nên đối với những người xuất gia cũng là lòng thành thật mà nói ngay tên họ của mình: "Tại hạ họ Quỷ, tên một chữ Bảo".
"Quỷ Bảo? Tên của thí chủ thật là lạ".
Tiểu ni cô nhanh chóng thu lại tiếu ý, chắp tay trước ngực: "Quỷ thí chủ, xin mời theo tiểu ni".
Quỷ Bảo lại lần nữa vòng tay cảm tạ rồi tiến vào trong Lạc Mai am. Theo sự dẫn dắt của ni cô trẻ tuổi, chả mấy chốc hắn đã có mặt bên trong Phật điện.
Ni cô trẻ tuổi nhìn Quỷ Bảo, mỉm cười nói: "Am chủ đang làm khóa lễ chiều, để tiểu ni đi thông báo. Xin Quỷ thí chủ trước hãy thắp mấy nén nhang trên bàn thờ Phật".
Nói dứt lời, ni cô trẻ tuổi liền lấy ba nén nhang trao cho Quỷ Bảo rồi vòng tay thi lễ rời khỏi Phật điện.
Quỷ Bảo tuy cảm thấy rằng vị ni cô trẻ tuổi này nhan sắc rất diễm lệ, nhưng hắn vẫn không để ý gì, liền cầm lấy nén nhang châm vào ngọn đèn cầy, rồi vái ba vái, cắm mấy nén nhang vào lư hương trên bàn thờ Phật.
Phật điện vốn rất thanh tĩnh và trang nghiêm, lại thêm ba nén nhang nghi ngút khói hương khiến cho con người cảm thấy tâm thần rất thư thái, mọi sự lo lắng đều tiêu tan hết.
Quỷ Bảo nhận thấy mùi hương từ ba nén nhang này chẳng giống như những nén nhang thông thường, mà lại có một mùi thơm rất nhẹ. Hắn nhất thời khó nhịn, liền khẽ hít mấy cái.
Qua thời gian chừng cạn nửa chén trà mà ni cô trẻ tuổi đi thông báo với vị Am chủ vẫn chưa thấy quay trở lại. Ban đầu Quỷ Bảo hơi nghi ngờ khi thấy đối phương đi lâu như vậy, nhưng chợt nhớ đến lời của ni cô trẻ tuổi có nói là Am chủ đang làm khóa lễ chiều, cho nên hắn chỉ đành nhẫn nại chờ đợi.
Một lúc lâu sau, nữ ni trẻ tuổi mới thướt tha lướt vào Phật điện. Nàng chắp tay thi lễ với Quỷ Bảo rồi mỉm cười nói: "Phiền Quỷ thí chủ phải đợi chờ lâu, Am chủ đã tụng xong khóa lễ buổi chiều. Xin mời Quỷ thí chủ đi đến thiền phòng dùng trà".
Quỷ Bảo nghe xong khẽ cau mày nghĩ bụng: “Đối phương là những ni cô, sao không tiếp khách ở Phật đường mà lại tiếp ở thiền phòng...” Quỷ Bảo cho rằng không thoả, nhưng hắn không tiện nói ra, đành chỉ khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn ni cô trẻ tuổi.
"Đa tạ tiểu sư phụ. Phiền tiểu sư phụ dẫn tại hạ đi yết kiến Am chủ".
Ni cô trẻ tuổi khẽ mỉm cười tình tứ rồi dẫn Quỷ Bảo rời khỏi Phật điện đi đến thiền phòng của Am chủ.
Thì ra ở chính giữa thiền phòng, trên chiếc vân sàng có một vị lão ni trên mặt đã có nhiều nếp nhăn đang ngồi xếp bằng.
Vị lão ni này chí ít cũng phải bảy mươi.
"Ta thật là...".
Trông thấy lão ni, Quỷ Bảo mới âm thầm tự giễu. Hắn cười mình quá đa nghi, đã có nhận định sai lầm về vị Am chủ của Lạc Mai am.
Dạ hơi hổ thẹn, Quỷ Bảo vòng tay thi lễ cùng lão ni: "Tại hạ là Quỷ Bảo xin tham kiến Am chủ. Xin Am chủ hãy tha thứ cho tội mạo phạm tới quấy rầy quý am".
Lạc Mai am chủ chắp tay trước ngực đáp lễ rồi khẽ niệm một câu Phật hiệu, đưa tay chỉ vào chiếc ghế trúc ở một bên vân sàng nói: "Quỷ thí chủ, xin mời ngồi xuống đây. Tiểu am nơi hoang vắng, đường núi cheo leo hiếm người tới được. Nay thí chủ ghé qua, âu cũng là duyên".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.