Chương 34: Hoả Phách Băng Hồn (1)
PeaGod
09/09/2019
>
Người đăng: PeaGod
Tâm tư họ Lưu cũng chả rõ Dịch Phong có biết hay không, chỉ thấy hắn vẫn lặng im như cũ. Thoáng xem qua sắc diện, thừa hiểu cô gái đang hôn mê trước mặt đã thiếp đi vì kiệt sức, hắn liền động thần niệm, xoè rộng bàn tay đặt phía trên thân thể đối phương.
Từ lòng bàn tay hắn, một thứ ánh sáng màu xanh xuất hiện, theo sự điều khiển đưa lần xuống dưới, chả mấy chốc đã bao phủ toàn thân Tuyết Nữ. Khỏi phải nghĩ, Dịch Phong hắn đây chắc chắn là đang thi triển Thanh Linh Thuật để giúp Tuyết Nữ hồi phục khí lực.
Bản thân là tu sĩ, tu vị cao thâm, phần kẻ được trị liệu lại bất quá phàm nhân thế tục, theo lý Tuyết Nữ sẽ rất nhanh liền tỉnh dậy. Ấy vậy mà không, Tuyết Nữ vẫn chưa hồi tỉnh. Thậm chí, từ bên trong cơ thể nàng lúc này còn xuất hiện một cỗ nhiệt lượng kỳ lạ, chính nó đã đem thanh quang của Thanh Linh Thuật đẩy ra ngoài.
"Sư huynh, cô gái này...".
Lưu Vũ vốn đã thắc mắc, nay thấy chuyện lạ như vậy trong lòng càng thêm nghi hoặc. Cô gái đang hôn mê đây rõ ràng có điều cổ quái.
Dịch Phong đương nhiên cũng nhìn ra được. Hắn nhíu mày, thu lại Thanh Linh Thuật, sau đấy cầm lấy tay, rồi đặt tay lên bụng Tuyết Nữ, cẩn thận kiểm tra.
Tra xét được một lúc, thần tình Dịch Phong bỗng biến đổi. Hai mắt hắn mở to, ánh vẻ vui mừng, giống như vừa mới phát hiện ra một điều gì hết sức có ý nghĩa.
Lưu Vũ theo dõi từ đầu đến cuối, dĩ nhiên cũng hiểu. Mặc dù dạ rất thắc mắc song hắn vẫn giữ im lặng, đứng một bên chờ đợi.
Chừng quá trình tra xét của Dịch Phong đã xong xuôi, lúc này Lưu Vũ mới lên tiếng: "Sư huynh, huynh đã phát hiện ra điều gì?".
Vừa cho Tuyết Nữ uống xong linh đan, Dịch Phong ngẩng đầu lên: "Sư đệ, chúng ta phải đưa cô gái này về Vô Ảnh Tiên Cung".
Cái gì? Đưa về cung?
Lưu Vũ ngờ vực: "Sư huynh, nhưng nàng chỉ là một phàm nhân bình thường, chiếu theo cung quy...".
"Nàng ấy sẽ trở thành đệ tử của Vô Ảnh Tiên Cung".
Nghe qua lời nói cùng thái độ quả quyết của Dịch Phong, Lưu Vũ đã ít nhiều đoán ra: "Sư huynh, cô gái này có linh căn hay là thể chất đặc biệt gì sao?".
Dịch Phong gật đầu: "Hai chữ 'đặc biệt' ta e còn không đủ dùng".
Sao?
Lưu Vũ thực sự động tâm. Hắn đang rất muốn biết rốt cuộc thứ còn hơn cả "đặc biệt" kia là gì. Sư huynh của hắn tuyệt chẳng phải hạng khoa trương, nếu đã nói như thế thì nhất định là như thế.
Cũng không để cho sư đệ mình chờ đợi lâu, Dịch Phong nói ra: "Vừa rồi ta cẩn thận tra xét, đã phát hiện ra điểm kỳ lạ ở nàng. Sở dĩ thân thể nàng có thể tự đẩy lùi pháp thuật của ta, căn nguyên là bởi thể chất vô cùng hiếm gặp, tưởng chỉ có trong truyền thuyết của nàng: Hoả Phách Băng Hồn chi thể".
Hoả Phách Băng Hồn chi thể? Lưu Vũ nhẩm lại, nhớ ra nét mặt liền biến đổi. Bộ dáng của hắn bây giờ so với Dịch Phong vừa rồi càng kích động hơn. Có thể khiến cho một cao thủ Thần Thông cảnh trở nên thất thố như vậy, khỏi phải nghĩ, Hoả Phách Băng Hồn chi thể khẳng định rất không tầm thường.
"Sư huynh, chuyện này... huynh chắc chứ?".
"Ta dám khẳng định." Dịch Phong gật đầu, nét mặt nghiêm túc: "Vừa rồi ta đã kiểm tra rất kỹ. Chiếu theo miêu tả của cổ thư, cô gái này quả thực sở hữu Hoả Phách Băng Hồn chi thể".
"Hoả Phách Băng Hồn chi thể..." Lưu Vũ cúi nhìn kẻ đang hôn mê, được một tầng linh quang bao bọc, cõi lòng dậy sóng: "Thật không ngờ trên thế gian này vẫn còn tồn tại...".
"Phải, quả đúng là khó tin." Bên cạnh, Dịch Phong tiếp lời: "Trong lịch sử của tu tiên giới, trước giờ cũng chỉ mới ghi nhận một trường hợp duy nhất, đó là Ngọc Dao tiên tử Ngọc sư tổ - người đã phi thăng vạn năm về trước của Vô Ảnh Tiên Cung ta".
...
"Sư huynh, cô gái này tại sao vẫn còn chưa tỉnh lại?".
"Chuyện này... Thật ra có một vấn đề ta vẫn chưa nói cho sư đệ biết".
Dịch Phong chuyển sang nhìn Tuyết Nữ: "Cô gái này sở hữu Hoả Phách Băng Hồn chi thể, nhưng bởi đây là một loại thể chất vô cùng đặc biệt nên nếu không có phương pháp kiểm soát thích hợp thì chủ nhân thân thể sẽ gặp rắc rối, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Mà nàng chỉ là một phàm nhân bình thường, tất nhiên vô phương định đoạt. Có thể sống đến hôm nay cũng đã là cực hạn rồi".
"Hoả Phách Băng Hồn, một cái chí âm một cái chí dương lại cùng tồn tại, tổn hại nhau vốn là không lạ. Tình trạng của cô gái này đã ở mức nguy kịch, Băng Hồn đã không thể áp chế được Hoả Phách, nếu chưa giải quyết, giúp chúng dung hoà thì nàng ấy vẫn sẽ tiếp tục hôn mê, rất nhanh sẽ chết".
Người đăng: PeaGod
Tâm tư họ Lưu cũng chả rõ Dịch Phong có biết hay không, chỉ thấy hắn vẫn lặng im như cũ. Thoáng xem qua sắc diện, thừa hiểu cô gái đang hôn mê trước mặt đã thiếp đi vì kiệt sức, hắn liền động thần niệm, xoè rộng bàn tay đặt phía trên thân thể đối phương.
Từ lòng bàn tay hắn, một thứ ánh sáng màu xanh xuất hiện, theo sự điều khiển đưa lần xuống dưới, chả mấy chốc đã bao phủ toàn thân Tuyết Nữ. Khỏi phải nghĩ, Dịch Phong hắn đây chắc chắn là đang thi triển Thanh Linh Thuật để giúp Tuyết Nữ hồi phục khí lực.
Bản thân là tu sĩ, tu vị cao thâm, phần kẻ được trị liệu lại bất quá phàm nhân thế tục, theo lý Tuyết Nữ sẽ rất nhanh liền tỉnh dậy. Ấy vậy mà không, Tuyết Nữ vẫn chưa hồi tỉnh. Thậm chí, từ bên trong cơ thể nàng lúc này còn xuất hiện một cỗ nhiệt lượng kỳ lạ, chính nó đã đem thanh quang của Thanh Linh Thuật đẩy ra ngoài.
"Sư huynh, cô gái này...".
Lưu Vũ vốn đã thắc mắc, nay thấy chuyện lạ như vậy trong lòng càng thêm nghi hoặc. Cô gái đang hôn mê đây rõ ràng có điều cổ quái.
Dịch Phong đương nhiên cũng nhìn ra được. Hắn nhíu mày, thu lại Thanh Linh Thuật, sau đấy cầm lấy tay, rồi đặt tay lên bụng Tuyết Nữ, cẩn thận kiểm tra.
Tra xét được một lúc, thần tình Dịch Phong bỗng biến đổi. Hai mắt hắn mở to, ánh vẻ vui mừng, giống như vừa mới phát hiện ra một điều gì hết sức có ý nghĩa.
Lưu Vũ theo dõi từ đầu đến cuối, dĩ nhiên cũng hiểu. Mặc dù dạ rất thắc mắc song hắn vẫn giữ im lặng, đứng một bên chờ đợi.
Chừng quá trình tra xét của Dịch Phong đã xong xuôi, lúc này Lưu Vũ mới lên tiếng: "Sư huynh, huynh đã phát hiện ra điều gì?".
Vừa cho Tuyết Nữ uống xong linh đan, Dịch Phong ngẩng đầu lên: "Sư đệ, chúng ta phải đưa cô gái này về Vô Ảnh Tiên Cung".
Cái gì? Đưa về cung?
Lưu Vũ ngờ vực: "Sư huynh, nhưng nàng chỉ là một phàm nhân bình thường, chiếu theo cung quy...".
"Nàng ấy sẽ trở thành đệ tử của Vô Ảnh Tiên Cung".
Nghe qua lời nói cùng thái độ quả quyết của Dịch Phong, Lưu Vũ đã ít nhiều đoán ra: "Sư huynh, cô gái này có linh căn hay là thể chất đặc biệt gì sao?".
Dịch Phong gật đầu: "Hai chữ 'đặc biệt' ta e còn không đủ dùng".
Sao?
Lưu Vũ thực sự động tâm. Hắn đang rất muốn biết rốt cuộc thứ còn hơn cả "đặc biệt" kia là gì. Sư huynh của hắn tuyệt chẳng phải hạng khoa trương, nếu đã nói như thế thì nhất định là như thế.
Cũng không để cho sư đệ mình chờ đợi lâu, Dịch Phong nói ra: "Vừa rồi ta cẩn thận tra xét, đã phát hiện ra điểm kỳ lạ ở nàng. Sở dĩ thân thể nàng có thể tự đẩy lùi pháp thuật của ta, căn nguyên là bởi thể chất vô cùng hiếm gặp, tưởng chỉ có trong truyền thuyết của nàng: Hoả Phách Băng Hồn chi thể".
Hoả Phách Băng Hồn chi thể? Lưu Vũ nhẩm lại, nhớ ra nét mặt liền biến đổi. Bộ dáng của hắn bây giờ so với Dịch Phong vừa rồi càng kích động hơn. Có thể khiến cho một cao thủ Thần Thông cảnh trở nên thất thố như vậy, khỏi phải nghĩ, Hoả Phách Băng Hồn chi thể khẳng định rất không tầm thường.
"Sư huynh, chuyện này... huynh chắc chứ?".
"Ta dám khẳng định." Dịch Phong gật đầu, nét mặt nghiêm túc: "Vừa rồi ta đã kiểm tra rất kỹ. Chiếu theo miêu tả của cổ thư, cô gái này quả thực sở hữu Hoả Phách Băng Hồn chi thể".
"Hoả Phách Băng Hồn chi thể..." Lưu Vũ cúi nhìn kẻ đang hôn mê, được một tầng linh quang bao bọc, cõi lòng dậy sóng: "Thật không ngờ trên thế gian này vẫn còn tồn tại...".
"Phải, quả đúng là khó tin." Bên cạnh, Dịch Phong tiếp lời: "Trong lịch sử của tu tiên giới, trước giờ cũng chỉ mới ghi nhận một trường hợp duy nhất, đó là Ngọc Dao tiên tử Ngọc sư tổ - người đã phi thăng vạn năm về trước của Vô Ảnh Tiên Cung ta".
...
"Sư huynh, cô gái này tại sao vẫn còn chưa tỉnh lại?".
"Chuyện này... Thật ra có một vấn đề ta vẫn chưa nói cho sư đệ biết".
Dịch Phong chuyển sang nhìn Tuyết Nữ: "Cô gái này sở hữu Hoả Phách Băng Hồn chi thể, nhưng bởi đây là một loại thể chất vô cùng đặc biệt nên nếu không có phương pháp kiểm soát thích hợp thì chủ nhân thân thể sẽ gặp rắc rối, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Mà nàng chỉ là một phàm nhân bình thường, tất nhiên vô phương định đoạt. Có thể sống đến hôm nay cũng đã là cực hạn rồi".
"Hoả Phách Băng Hồn, một cái chí âm một cái chí dương lại cùng tồn tại, tổn hại nhau vốn là không lạ. Tình trạng của cô gái này đã ở mức nguy kịch, Băng Hồn đã không thể áp chế được Hoả Phách, nếu chưa giải quyết, giúp chúng dung hoà thì nàng ấy vẫn sẽ tiếp tục hôn mê, rất nhanh sẽ chết".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.