Chương 46: Phệ Huyết Châu (2)
PeaGod
09/09/2019
>
Người đăng: PeaGod
"Ong!".
"Ong!".
"Ong!".
Từ bên trong viên bảo châu, những thanh âm kỳ lạ phát ra. Theo số máu huyết vừa hấp thụ, màu sắc của nó cũng dần biến đổi. Từ đen tuyền hiện nó đã chuyển sang màu đỏ. Trông rất quỷ dị.
Trước quái sự này, ngô công tinh Tiểu Mi và hồ yêu Lục Ngọc, cả hai không hẹn cùng quay mặt nhìn nhau. Trong ánh mắt ai nấy đều ngập tràn nghi hoặc. Cũng có thể gọi là hoang mang.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tiểu Mi hỏi. Lúc này nàng đã buông Phệ Huyết Châu ra, song thay vì rơi xuống thì nó vẫn lơ lửng giữa không trung, sắc đỏ càng thêm thịnh.
Hồ yêu Lục Ngọc không trả lời. Nàng căn bản cũng chưa biết phải xử trí ra sao. Tình huống trước mắt đã nằm ngoài dự liệu rồi.
Phệ Huyết Châu phát sinh dị trạng, đây là chuyện gì? Căn nguyên do đâu?
Hồ yêu Lục Ngọc thầm tự hỏi. Cũng chẳng lâu, trong đầu nàng đã suy ra đáp án. Ngẫm lại thì trước khi bảo châu biến hoá, nó đã tiếp xúc và rồi đem máu huyết dính trên tay của ngô công tinh Tiểu Mi hấp thụ. Mà số máu huyết này, chúng là của gã nhân loại kia...
Nghĩ tới đó, hồ yêu Lục Ngọc lập tức đưa mắt nhìn sang chỗ Quỷ Bảo.
Hắn vẫn ngồi đó, lưng tựa vách đá, hôn mê chưa tỉnh.
Trông thấy cử chỉ ấy của hồ yêu Lục Ngọc, ngô công tinh Tiểu Mi cũng hiểu ra vấn đề. Nàng mở miệng: "Lục Ngọc, tên nhân loại đó...".
Được bấy nhiêu thì ngô công tinh Tiểu Mi không nói nữa. Chẳng phải nàng tự ngưng. Thật ra là nàng đã bị tác động. Và kẻ đã khiến cho nàng phải giật mình, không ai khác ngoài Quỷ Bảo - gã nhân loại hôn mê ngồi nơi đối diện.
Lúc này hắn đã tỉnh lại. Cái cách hắn thanh tỉnh, nó thật chẳng bình thường chút nào. Hai mắt hắn đột ngột mở to, bên trong không một tia cảm xúc, sâu thăm thẳm.
Ánh mắt này, nó kỳ lạ lắm. Tiểu Mi hay là Lục Ngọc đều chưa bao giờ nhận thức một đôi mắt nào tương tự như thế. Chẳng hiểu sao khi nhìn vào chúng, trong lòng các nàng lại sinh ra cảm giác thần phục, muốn quỳ bái. Giống như thời điểm các nàng diện kiến đại vương vậy.
Mà không. Cho dù là Quyển Mị xà vương cũng không khiến các nàng có xúc động bái lạy như vầy. Huống chi đây chỉ là một tên nhân loại, kẻ mà trong tư tưởng các nàng vốn chẳng khác gì thực phẩm, con sâu cái kiến.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Lục Ngọc không biết, Tiểu Mi càng không rõ. Chỉ thấy lúc này hai chân Tiểu Mi đột nhiên di chuyển về phía trước. Khuôn mặt nàng, nó đã dại ra.
"Tiểu Mi!".
Nghe tiếng hô gọi, ngô công tinh Tiểu Mi mới giật mình thanh tỉnh. Nàng nhìn lại thì thấy bản thân đã cách nơi cũ hơn bốn bước chân.
Trong lòng hoảng sợ, ngô công tinh Tiểu Mi vội thoái lui về phía sau. Cùng với hồ yêu Lục Ngọc, nàng khẩn trương điều động linh lực, cố gắng giữ vững tâm thần.
"Lục Ngọc, hắn không phải người thường!".
Chả cần người bạn đồng hành của mình cảnh báo thì hồ yêu Lục Ngọc cũng thừa trí thông minh để tự mình hiểu lấy. Con người bình thường ai lại tạo được sức ảnh hưởng ghê gớm như vậy, thao túng cả thần trí yêu ma?
Nhưng, nếu Quỷ Bảo không phải thường nhân, thế thì hắn là ai, thứ gì?
Trước Phệ Huyết Châu, sau lại đến phiên Quỷ Bảo, quái sự liên tiếp phát sinh khiến cho hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục Ngọc cảm thấy hoang mang, trong dạ nghi vấn trùng trùng. Song, còn chẳng đợi các nàng tìm phương giải đáp thì lại một lần nữa dị biến xảy ra. Phệ Huyết Châu sau một hồi lơ lửng nằm im thì hiện đã bắt đầu di chuyển. Và nơi mà nó hướng tới, đấy không đâu khác ngoài Quỷ Bảo.
"Lục Ngọc, Phệ Huyết Châu...".
Trong lòng nổi lên cảm giác bất an mãnh liệt, hồ yêu Lục Ngọc nhanh chóng hành động. Nàng lao người, vươn tay đem bảo châu giữ lại.
Phệ Huyết Châu di chuyển không nhanh nên đã rất dễ dàng bị bắt. Song, cũng chỉ là bắt giữ. Thực tế, Lục Ngọc đã không thể thu về. Nàng gặp phải sự kháng cự.
"Tiểu Mi giúp ta!".
Nghe lời kêu gọi, ngô công tinh Tiểu Mi không kịp nghĩ nhiều, vội thúc động linh lực lao lên hỗ trợ.
Xui thay, nàng đã chẳng giúp được gì. Vẫn như cũ, Phệ Huyết Châu không chịu phản hồi. Tệ hơn, nó đã bắt đầu quay sang công kích. Từ bên trong, một cỗ lực lượng kỳ lạ đang tuôn ra, hoá thành những sợi tơ máu. Chính chúng - những sợi tơ máu ấy - đã đem hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục Ngọc trói giữ.
Nguy!
Thầm hô không ổn, hồ yêu Lục Ngọc lúc này mới vội vã buông tay, ý định thoái lui.
Tiếc rằng đã muộn.
Phệ Huyết Châu, nó chẳng chịu buông tha. Theo huyết quang chói loà, những sợi tơ máu do nó biến hoá ra càng trở nên đáng sợ. Chúng thi nhau xuyên thủng tầng phòng hộ của Tiểu Mi và Lục Ngọc, đâm thẳng vào thịt da xương cốt, khiến cho các nàng phải thống khổ kêu la.
"Không...!".
"A a a...!".
...
"Lục Ngọc cứu ta!".
"Mau cứu ta...!!".
Trước phương thức tấn công quỷ dị của Phệ Huyết Châu, đối mặt sinh tử, ngô công tinh Tiểu Mi không ngừng hô hoán, khẩn cầu trợ giúp. Song, ngay đến bản thân mình Lục Ngọc còn lo chưa xong thì làm sao có thể cứu nàng được đây?
Khát vọng cầu sinh, hồ yêu Lục Ngọc điên cuồng thúc động linh lực, biến về nguyên hình để gia tăng cơ hội bảo toàn mạng sống.
Nhưng... Cũng chỉ là vùng vẫy trong vô vọng. Nhân dạng cũng tốt, yêu hình cũng được, bất kể Lục Ngọc có ở trong lốt nào thì kết quả vẫn như vậy. Những sợi tơ máu kia nhìn thì mỏng manh yếu đuối, tuy nhiên thực tế lại bền chắc vô cùng. Với đạo hạnh hiện tại của mình, Lục Ngọc nàng căn bản không thể thoát ra. Ngô công tinh Tiểu Mi cũng đồng dạng, vô phương phá giải.
"A a a...!".
"... Ta không muốn chết!".
"Cứu ta!!".
"Gào... ào...!!!".
Đau đớn kêu gào, thống khổ van xin, ngô công tinh Tiểu Mi và hồ yêu Lục Ngọc đã cố hết sức bình sinh hòng giữ mạng. Song rốt cuộc, công cốc vẫn hoàn công cốc. Các nàng chẳng thể nào dứt ra được. Những sợi tơ máu kia, chúng vẫn vững vàng bám trụ, thi nhau hút lấy tinh huyết cốt nhục của các nàng.
Cứ thế, trong đau đớn bất lực, vô vọng bất cam, ngô công tinh Tiểu Mi và hồ yêu Lục Ngọc từ từ héo rũ, theo đúng nghĩa đen. Chả mấy chốc, từ hai con yêu quái to lớn các nàng hiện đã biến thành hai đống tàn tro. Trừ bỏ chút y phục ra thì đến xương cốt thậm chí cũng không còn...
Nói về Phệ Huyết Châu. Sau khi đem hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục Ngọc hấp thụ thì màu sắc của nó đã đậm hơn rất nhiều. Quanh thân, tầng huyết quang cũng càng thêm rực rỡ.
Một cách chậm rãi, bảo châu tiến về phía Quỷ Bảo.
Hắn vẫn như cũ ngồi ngay đó, hai mắt mở to, thần tình vô cảm. Chẳng nói chẳng rằng, hắn đột nhiên há miệng. Liền sau đó, Phệ Huyết Châu thu nhỏ lại, bay vào bên trong.
"Ong!".
Lập tức, từ người Quỷ Bảo, một cỗ uy áp khủng bố phát ra. Rất nhanh sau đó trên trán hắn bỗng xuất hiện một dấu ấn khác thường màu đỏ, trông như một đoạn xích ba mắc.
Có điều huyết xích duy trì cũng không lâu, sau độ chục giây thì nó đã biến mất. Cùng lúc, đôi mắt dị thường của Quỷ Bảo cũng đóng lại. Một lần nữa hắn lại thiếp đi.
...
Qua ngày hôm sau thì Quỷ Linh Nhi tỉnh lại. Nàng nhanh chóng nhận ra mình đã thoát khỏi tình trạng bị phong bế. Theo đó, đoạn ký ức đêm qua cũng ùa về trong tâm trí.
Nàng nhớ mình đã nhìn thấy Phệ Huyết Châu và sư phụ mình liên tiếp phát sinh dị trạng, sau đó bảo châu đột nhiên di chuyển về phía sư phụ nàng. Chứng kiến cảnh ấy, hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục Ngọc đã lao theo hòng ngăn giữ, rồi sau đó...
Nàng không nhớ gì nữa cả. Lúc ấy, dưới cỗ lực lượng do Phệ Huyết Châu phát ra thì Quỷ Linh Nhi nàng đã bị chấn ngất.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Hai nữ yêu tinh kia đâu?
Quỷ Linh Nhi di chuyển ánh mắt kiếm tìm, rất nhanh đã nhìn thấy Quỷ Bảo. Hiện hắn đang nằm trên đất, hôn mê chưa tỉnh.
"Sư phụ!".
Dạ lo lắng, Quỷ Linh Nhi chạy ngay tới. Kiểm tra thấy ân sư còn thở, nhịp tim còn đập, lúc này trong dạ nàng mới an ổn phần nào.
"Sư phụ".
"Sư phụ".
"Người có nghe con nói không?".
...
Khác với Quỷ Linh Nhi, Quỷ Bảo hôn mê rất lâu. Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi mà hắn vẫn chưa hồi tỉnh. Điều này đã làm cho Quỷ Linh Nhi hết sức muộn phiền. Tất nhiên là trừ bỏ lo âu thì trong lòng nàng cũng nảy sinh nhiều nghi hoặc. Ví như hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục Ngọc, bọn họ có thật là đã chết? Hay như tung tích của Phệ Huyết Châu - thứ có thể đã giết chết Tiểu Mi và Lục Ngọc, nó hiện đang ở nơi nào? Tại sao nàng tìm hoài mà không thấy?
Và... cả sư phụ của nàng nữa.
Tình trạng hôn mê kéo dài này, nguyên nhân do đâu? Trong khi mạch tượng của người vốn dĩ rất bình thường, thương tích cũng hoàn toàn không có.
Phải, rất là kỳ lạ. Tối hôm đó nàng rõ ràng đã nhìn thấy sư phụ bị ả yêu tinh Tiểu Mi kia liên tiếp hành hung, cả khuôn mặt đều sưng phồng, máu me chảy đầy, thế mà bây giờ... Nói gì thương tích, một vết xước nho nhỏ thậm chí cũng chẳng tìm ra.
Là ai đã cứu chữa? Chuyện này liệu có quan hệ gì với Phệ Huyết Châu?
Quỷ Linh Nhi mong rằng không phải. Viên huyết châu kia vô cùng quỷ dị, rất có thể là thứ đã lấy mạng hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục Ngọc. Bởi nếu còn sống, bọn họ không lý gì lại buông tha cho nàng và Quỷ Bảo. Thêm nữa ở ngay vị trí đó lại còn có cả y phục cùng tro cốt...
Nếu như đó là sự thật, như vậy cũng đồng nghĩa Phệ Huyết Châu là vật âm tà. Dính líu với nó... thực chẳng hay ho gì.
Người đăng: PeaGod
"Ong!".
"Ong!".
"Ong!".
Từ bên trong viên bảo châu, những thanh âm kỳ lạ phát ra. Theo số máu huyết vừa hấp thụ, màu sắc của nó cũng dần biến đổi. Từ đen tuyền hiện nó đã chuyển sang màu đỏ. Trông rất quỷ dị.
Trước quái sự này, ngô công tinh Tiểu Mi và hồ yêu Lục Ngọc, cả hai không hẹn cùng quay mặt nhìn nhau. Trong ánh mắt ai nấy đều ngập tràn nghi hoặc. Cũng có thể gọi là hoang mang.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tiểu Mi hỏi. Lúc này nàng đã buông Phệ Huyết Châu ra, song thay vì rơi xuống thì nó vẫn lơ lửng giữa không trung, sắc đỏ càng thêm thịnh.
Hồ yêu Lục Ngọc không trả lời. Nàng căn bản cũng chưa biết phải xử trí ra sao. Tình huống trước mắt đã nằm ngoài dự liệu rồi.
Phệ Huyết Châu phát sinh dị trạng, đây là chuyện gì? Căn nguyên do đâu?
Hồ yêu Lục Ngọc thầm tự hỏi. Cũng chẳng lâu, trong đầu nàng đã suy ra đáp án. Ngẫm lại thì trước khi bảo châu biến hoá, nó đã tiếp xúc và rồi đem máu huyết dính trên tay của ngô công tinh Tiểu Mi hấp thụ. Mà số máu huyết này, chúng là của gã nhân loại kia...
Nghĩ tới đó, hồ yêu Lục Ngọc lập tức đưa mắt nhìn sang chỗ Quỷ Bảo.
Hắn vẫn ngồi đó, lưng tựa vách đá, hôn mê chưa tỉnh.
Trông thấy cử chỉ ấy của hồ yêu Lục Ngọc, ngô công tinh Tiểu Mi cũng hiểu ra vấn đề. Nàng mở miệng: "Lục Ngọc, tên nhân loại đó...".
Được bấy nhiêu thì ngô công tinh Tiểu Mi không nói nữa. Chẳng phải nàng tự ngưng. Thật ra là nàng đã bị tác động. Và kẻ đã khiến cho nàng phải giật mình, không ai khác ngoài Quỷ Bảo - gã nhân loại hôn mê ngồi nơi đối diện.
Lúc này hắn đã tỉnh lại. Cái cách hắn thanh tỉnh, nó thật chẳng bình thường chút nào. Hai mắt hắn đột ngột mở to, bên trong không một tia cảm xúc, sâu thăm thẳm.
Ánh mắt này, nó kỳ lạ lắm. Tiểu Mi hay là Lục Ngọc đều chưa bao giờ nhận thức một đôi mắt nào tương tự như thế. Chẳng hiểu sao khi nhìn vào chúng, trong lòng các nàng lại sinh ra cảm giác thần phục, muốn quỳ bái. Giống như thời điểm các nàng diện kiến đại vương vậy.
Mà không. Cho dù là Quyển Mị xà vương cũng không khiến các nàng có xúc động bái lạy như vầy. Huống chi đây chỉ là một tên nhân loại, kẻ mà trong tư tưởng các nàng vốn chẳng khác gì thực phẩm, con sâu cái kiến.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Lục Ngọc không biết, Tiểu Mi càng không rõ. Chỉ thấy lúc này hai chân Tiểu Mi đột nhiên di chuyển về phía trước. Khuôn mặt nàng, nó đã dại ra.
"Tiểu Mi!".
Nghe tiếng hô gọi, ngô công tinh Tiểu Mi mới giật mình thanh tỉnh. Nàng nhìn lại thì thấy bản thân đã cách nơi cũ hơn bốn bước chân.
Trong lòng hoảng sợ, ngô công tinh Tiểu Mi vội thoái lui về phía sau. Cùng với hồ yêu Lục Ngọc, nàng khẩn trương điều động linh lực, cố gắng giữ vững tâm thần.
"Lục Ngọc, hắn không phải người thường!".
Chả cần người bạn đồng hành của mình cảnh báo thì hồ yêu Lục Ngọc cũng thừa trí thông minh để tự mình hiểu lấy. Con người bình thường ai lại tạo được sức ảnh hưởng ghê gớm như vậy, thao túng cả thần trí yêu ma?
Nhưng, nếu Quỷ Bảo không phải thường nhân, thế thì hắn là ai, thứ gì?
Trước Phệ Huyết Châu, sau lại đến phiên Quỷ Bảo, quái sự liên tiếp phát sinh khiến cho hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục Ngọc cảm thấy hoang mang, trong dạ nghi vấn trùng trùng. Song, còn chẳng đợi các nàng tìm phương giải đáp thì lại một lần nữa dị biến xảy ra. Phệ Huyết Châu sau một hồi lơ lửng nằm im thì hiện đã bắt đầu di chuyển. Và nơi mà nó hướng tới, đấy không đâu khác ngoài Quỷ Bảo.
"Lục Ngọc, Phệ Huyết Châu...".
Trong lòng nổi lên cảm giác bất an mãnh liệt, hồ yêu Lục Ngọc nhanh chóng hành động. Nàng lao người, vươn tay đem bảo châu giữ lại.
Phệ Huyết Châu di chuyển không nhanh nên đã rất dễ dàng bị bắt. Song, cũng chỉ là bắt giữ. Thực tế, Lục Ngọc đã không thể thu về. Nàng gặp phải sự kháng cự.
"Tiểu Mi giúp ta!".
Nghe lời kêu gọi, ngô công tinh Tiểu Mi không kịp nghĩ nhiều, vội thúc động linh lực lao lên hỗ trợ.
Xui thay, nàng đã chẳng giúp được gì. Vẫn như cũ, Phệ Huyết Châu không chịu phản hồi. Tệ hơn, nó đã bắt đầu quay sang công kích. Từ bên trong, một cỗ lực lượng kỳ lạ đang tuôn ra, hoá thành những sợi tơ máu. Chính chúng - những sợi tơ máu ấy - đã đem hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục Ngọc trói giữ.
Nguy!
Thầm hô không ổn, hồ yêu Lục Ngọc lúc này mới vội vã buông tay, ý định thoái lui.
Tiếc rằng đã muộn.
Phệ Huyết Châu, nó chẳng chịu buông tha. Theo huyết quang chói loà, những sợi tơ máu do nó biến hoá ra càng trở nên đáng sợ. Chúng thi nhau xuyên thủng tầng phòng hộ của Tiểu Mi và Lục Ngọc, đâm thẳng vào thịt da xương cốt, khiến cho các nàng phải thống khổ kêu la.
"Không...!".
"A a a...!".
...
"Lục Ngọc cứu ta!".
"Mau cứu ta...!!".
Trước phương thức tấn công quỷ dị của Phệ Huyết Châu, đối mặt sinh tử, ngô công tinh Tiểu Mi không ngừng hô hoán, khẩn cầu trợ giúp. Song, ngay đến bản thân mình Lục Ngọc còn lo chưa xong thì làm sao có thể cứu nàng được đây?
Khát vọng cầu sinh, hồ yêu Lục Ngọc điên cuồng thúc động linh lực, biến về nguyên hình để gia tăng cơ hội bảo toàn mạng sống.
Nhưng... Cũng chỉ là vùng vẫy trong vô vọng. Nhân dạng cũng tốt, yêu hình cũng được, bất kể Lục Ngọc có ở trong lốt nào thì kết quả vẫn như vậy. Những sợi tơ máu kia nhìn thì mỏng manh yếu đuối, tuy nhiên thực tế lại bền chắc vô cùng. Với đạo hạnh hiện tại của mình, Lục Ngọc nàng căn bản không thể thoát ra. Ngô công tinh Tiểu Mi cũng đồng dạng, vô phương phá giải.
"A a a...!".
"... Ta không muốn chết!".
"Cứu ta!!".
"Gào... ào...!!!".
Đau đớn kêu gào, thống khổ van xin, ngô công tinh Tiểu Mi và hồ yêu Lục Ngọc đã cố hết sức bình sinh hòng giữ mạng. Song rốt cuộc, công cốc vẫn hoàn công cốc. Các nàng chẳng thể nào dứt ra được. Những sợi tơ máu kia, chúng vẫn vững vàng bám trụ, thi nhau hút lấy tinh huyết cốt nhục của các nàng.
Cứ thế, trong đau đớn bất lực, vô vọng bất cam, ngô công tinh Tiểu Mi và hồ yêu Lục Ngọc từ từ héo rũ, theo đúng nghĩa đen. Chả mấy chốc, từ hai con yêu quái to lớn các nàng hiện đã biến thành hai đống tàn tro. Trừ bỏ chút y phục ra thì đến xương cốt thậm chí cũng không còn...
Nói về Phệ Huyết Châu. Sau khi đem hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục Ngọc hấp thụ thì màu sắc của nó đã đậm hơn rất nhiều. Quanh thân, tầng huyết quang cũng càng thêm rực rỡ.
Một cách chậm rãi, bảo châu tiến về phía Quỷ Bảo.
Hắn vẫn như cũ ngồi ngay đó, hai mắt mở to, thần tình vô cảm. Chẳng nói chẳng rằng, hắn đột nhiên há miệng. Liền sau đó, Phệ Huyết Châu thu nhỏ lại, bay vào bên trong.
"Ong!".
Lập tức, từ người Quỷ Bảo, một cỗ uy áp khủng bố phát ra. Rất nhanh sau đó trên trán hắn bỗng xuất hiện một dấu ấn khác thường màu đỏ, trông như một đoạn xích ba mắc.
Có điều huyết xích duy trì cũng không lâu, sau độ chục giây thì nó đã biến mất. Cùng lúc, đôi mắt dị thường của Quỷ Bảo cũng đóng lại. Một lần nữa hắn lại thiếp đi.
...
Qua ngày hôm sau thì Quỷ Linh Nhi tỉnh lại. Nàng nhanh chóng nhận ra mình đã thoát khỏi tình trạng bị phong bế. Theo đó, đoạn ký ức đêm qua cũng ùa về trong tâm trí.
Nàng nhớ mình đã nhìn thấy Phệ Huyết Châu và sư phụ mình liên tiếp phát sinh dị trạng, sau đó bảo châu đột nhiên di chuyển về phía sư phụ nàng. Chứng kiến cảnh ấy, hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục Ngọc đã lao theo hòng ngăn giữ, rồi sau đó...
Nàng không nhớ gì nữa cả. Lúc ấy, dưới cỗ lực lượng do Phệ Huyết Châu phát ra thì Quỷ Linh Nhi nàng đã bị chấn ngất.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Hai nữ yêu tinh kia đâu?
Quỷ Linh Nhi di chuyển ánh mắt kiếm tìm, rất nhanh đã nhìn thấy Quỷ Bảo. Hiện hắn đang nằm trên đất, hôn mê chưa tỉnh.
"Sư phụ!".
Dạ lo lắng, Quỷ Linh Nhi chạy ngay tới. Kiểm tra thấy ân sư còn thở, nhịp tim còn đập, lúc này trong dạ nàng mới an ổn phần nào.
"Sư phụ".
"Sư phụ".
"Người có nghe con nói không?".
...
Khác với Quỷ Linh Nhi, Quỷ Bảo hôn mê rất lâu. Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi mà hắn vẫn chưa hồi tỉnh. Điều này đã làm cho Quỷ Linh Nhi hết sức muộn phiền. Tất nhiên là trừ bỏ lo âu thì trong lòng nàng cũng nảy sinh nhiều nghi hoặc. Ví như hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục Ngọc, bọn họ có thật là đã chết? Hay như tung tích của Phệ Huyết Châu - thứ có thể đã giết chết Tiểu Mi và Lục Ngọc, nó hiện đang ở nơi nào? Tại sao nàng tìm hoài mà không thấy?
Và... cả sư phụ của nàng nữa.
Tình trạng hôn mê kéo dài này, nguyên nhân do đâu? Trong khi mạch tượng của người vốn dĩ rất bình thường, thương tích cũng hoàn toàn không có.
Phải, rất là kỳ lạ. Tối hôm đó nàng rõ ràng đã nhìn thấy sư phụ bị ả yêu tinh Tiểu Mi kia liên tiếp hành hung, cả khuôn mặt đều sưng phồng, máu me chảy đầy, thế mà bây giờ... Nói gì thương tích, một vết xước nho nhỏ thậm chí cũng chẳng tìm ra.
Là ai đã cứu chữa? Chuyện này liệu có quan hệ gì với Phệ Huyết Châu?
Quỷ Linh Nhi mong rằng không phải. Viên huyết châu kia vô cùng quỷ dị, rất có thể là thứ đã lấy mạng hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục Ngọc. Bởi nếu còn sống, bọn họ không lý gì lại buông tha cho nàng và Quỷ Bảo. Thêm nữa ở ngay vị trí đó lại còn có cả y phục cùng tro cốt...
Nếu như đó là sự thật, như vậy cũng đồng nghĩa Phệ Huyết Châu là vật âm tà. Dính líu với nó... thực chẳng hay ho gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.