Chương 31: Trên Đỉnh Thiên Sơn Có Kẻ Đợi Chờ (2)
PeaGod
09/09/2019
>
Người đăng: PeaGod
...
"Vân Nhi!".
"Vân Nhi!".
...
"Vân Nhi!".
"Vân Nhi!".
...
"Vân Nhi!".
"Vân Nhi!".
Quỷ Bảo chạy đi kiếm khắp các ngõ ngách Thiên Sơn, những nơi Tuyết Nữ có thể tới. Hắn hy vọng tất cả chỉ là một trò đùa, rằng Tuyết Nữ vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Nhưng càng tìm, càng kiếm, hắn càng thất vọng. Hình bóng Tuyết Nữ đã không còn nữa. Bức thư từ biệt, chuyện nàng rời đi, chúng là sự thật.
Tại sao?
Tại sao nó lại xảy ra đột ngột như vậy? Thậm chí hắn còn không kịp nhìn nàng, nghe lời nàng nói...
Tuyết Nữ nàng thực đã cùng vị tu tiên giả kia đến Nam hải chữa bệnh rồi ư?
Ngày hôm đó, và thêm nhiều ngày nữa, Quỷ Bảo cố công kiếm tìm. Trên núi, dưới núi, thôn quê, thành trấn, phàm những địa phương Tuyết Nữ từng đặt chân trong hơn bốn năm qua hắn đều không bỏ sót. Song, mặc cho hắn đi bao xa, tìm kiếm bao lâu, Tuyết Nữ vẫn bặt vô âm tín.
Cứ thế, thời gian lặng trôi, chả mấy chốc một tháng trời đã trôi qua...
...
"Vù vù...".
"Vù...".
Trời về đêm gió Thiên Sơn càng thổi mạnh, tần suất càng nhiều. Lẫn trong gió tuyết, một thân ảnh đang lê chân cất bước.
Quỷ Bảo, hắn đã trở về. Dĩ nhiên là chỉ một mình. So với một tháng trước thì lúc này trông hắn tiều tụy đi nhiều. Khuôn mặt hốc hác, da dẻ nhợt nhạt, ánh mắt cũng vô thần...
"Bịch".
Đang bước đi, hai chân Quỷ Bảo chợt khụy xuống, thân mình ngã gục. Hắn đã quá mệt, chẳng thể nào đứng lên nổi nữa. Hiện giờ hắn chỉ muốn nhắm mắt lại, rồi thiếp đi.
"Sư phụ!" Đột nhiên, một giọng nói vang lên. Kế đấy, một bóng người chạy tới.
Là tiểu nha đầu Quỷ Linh Nhi. Quỷ Bảo vẫn còn nhận ra được. Chỉ có điều hắn đã không thể mở miệng hồi đáp được nữa. Hai mắt hắn đã đóng hẳn lại rồi.
"Sư phụ!".
"Sư phụ!".
...
Quỷ Bảo ngủ, hay đúng hơn là đã hôn mê khá lâu. Hơn một ngày đêm mới tỉnh lại. Khi hắn mở mắt, một khuôn mặt thân quen liền tiếp cận.
"Sư phụ, người tỉnh rồi!".
"Linh Nhi..." Quỷ Bảo nhăn mày, chưa hết mệt mỏi. Hắn đảo mắt nhìn một lượt, bỗng hỏi: "Sư nương con đâu?".
Quỷ Linh Nhi khựng người.
Quỷ Bảo cũng mau chóng ý thức được. Hắn im lặng một lúc, sau đó đứng dậy, đang toan bước đi thì bị Quỷ Linh Nhi níu lại.
"Sư phụ, người muốn đi đâu?".
"Ta phải tìm nàng." Nói rồi Quỷ Bảo nhấc chân.
Nhưng lại một lần nữa thân mình hắn bị níu giữ.
Quỷ Linh Nhi dùng cả hai tay ôm lấy ân sư, đôi mắt rướm lệ: "Sư phụ, người đừng như vậy nữa. Sư nương đã đi rồi...".
"Ta...".
"Sư phụ... Con cầu xin người, đừng tìm nữa... Sư phụ...".
"... Sư nương nói chữa bệnh xong sẽ trở về mà. Người đừng tìm nữa. Người cứ như vậy sư nương nhất định sẽ buồn... Sư phụ, sư nương dặn người phải bảo trọng thân thể đợi sư nương về mà...".
Quỷ Bảo đứng nghe, tâm ý dần chuyển. Cuối cùng hắn đã thôi không nhấc chân tiến thêm một bước nào nữa. Dù vậy, ánh mắt hắn vẫn còn dõi chốn xa xăm...
...
Trong khi đó, ở tại Ban Nhược - một toà thành của Tây vực.
Tuyết Nữ - kẻ đã rời đi, cũng là người mà Quỷ Bảo đêm ngày tìm kiếm, nàng hiện đang có mặt tại đây, toà thành này. Dừng chân trước một trang viện thuộc khu bắc của toà thành, nàng nâng tay gọi cửa.
Chẳng phải đợi lâu, từ bên trong trang viện, một người trung niên mặc hôi y bước ra.
"Xin hỏi..." Giọng nói trung niên có phần lưỡng lự, nhất thời chưa biết phải xưng hô thế nào với người đối diện. Thoạt đầu hắn định gọi tiền bối, đơn giản vì mái tóc bạc; song, khi đôi mắt vô tình lướt qua bàn tay trắng nõn mịn màng kia, hắn không thể không phân vân.
Rốt cuộc thì đây là một bà lão hay một vị cô nương?
"Độc Vương có ở nhà chứ?".
Chất giọng trong trẻo, rõ ràng người nói tuổi còn rất trẻ.
Tin vào phán đoán của mình, trung niên lúc này mới định hướng xưng hô: "Cô nương, xin hỏi có quan hệ gì với ân sư?".
Độc Vương Trương Tự Thành - sư phụ hắn - đã rút lui khỏi giang hồ từ lâu. Chốn ẩn cư này của người, nếu không phải bằng hữu thân thiết thì chắc chắn không biết. Nhưng vị cô nương này, tuổi nàng còn trẻ như vậy...
Dường như cũng hiểu được nghi vấn trong lòng trung niên, Tuyết Nữ hồi đáp: "Xin báo với tiền bối là có đệ tử của Lý Thiến Mai đến tìm. Người khắc rõ".
"Vậy xin cô nương hãy đợi một chút".
Nói rồi trung niên quay bước trở vào thông báo, lát sau trở ra liền mở rộng cửa mời Tuyết Nữ vào: "Cô nương, ân sư đã đồng ý gặp. Mời cô nương đi theo ta".
"Phiền dẫn đường".
...
Người đăng: PeaGod
...
"Vân Nhi!".
"Vân Nhi!".
...
"Vân Nhi!".
"Vân Nhi!".
...
"Vân Nhi!".
"Vân Nhi!".
Quỷ Bảo chạy đi kiếm khắp các ngõ ngách Thiên Sơn, những nơi Tuyết Nữ có thể tới. Hắn hy vọng tất cả chỉ là một trò đùa, rằng Tuyết Nữ vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Nhưng càng tìm, càng kiếm, hắn càng thất vọng. Hình bóng Tuyết Nữ đã không còn nữa. Bức thư từ biệt, chuyện nàng rời đi, chúng là sự thật.
Tại sao?
Tại sao nó lại xảy ra đột ngột như vậy? Thậm chí hắn còn không kịp nhìn nàng, nghe lời nàng nói...
Tuyết Nữ nàng thực đã cùng vị tu tiên giả kia đến Nam hải chữa bệnh rồi ư?
Ngày hôm đó, và thêm nhiều ngày nữa, Quỷ Bảo cố công kiếm tìm. Trên núi, dưới núi, thôn quê, thành trấn, phàm những địa phương Tuyết Nữ từng đặt chân trong hơn bốn năm qua hắn đều không bỏ sót. Song, mặc cho hắn đi bao xa, tìm kiếm bao lâu, Tuyết Nữ vẫn bặt vô âm tín.
Cứ thế, thời gian lặng trôi, chả mấy chốc một tháng trời đã trôi qua...
...
"Vù vù...".
"Vù...".
Trời về đêm gió Thiên Sơn càng thổi mạnh, tần suất càng nhiều. Lẫn trong gió tuyết, một thân ảnh đang lê chân cất bước.
Quỷ Bảo, hắn đã trở về. Dĩ nhiên là chỉ một mình. So với một tháng trước thì lúc này trông hắn tiều tụy đi nhiều. Khuôn mặt hốc hác, da dẻ nhợt nhạt, ánh mắt cũng vô thần...
"Bịch".
Đang bước đi, hai chân Quỷ Bảo chợt khụy xuống, thân mình ngã gục. Hắn đã quá mệt, chẳng thể nào đứng lên nổi nữa. Hiện giờ hắn chỉ muốn nhắm mắt lại, rồi thiếp đi.
"Sư phụ!" Đột nhiên, một giọng nói vang lên. Kế đấy, một bóng người chạy tới.
Là tiểu nha đầu Quỷ Linh Nhi. Quỷ Bảo vẫn còn nhận ra được. Chỉ có điều hắn đã không thể mở miệng hồi đáp được nữa. Hai mắt hắn đã đóng hẳn lại rồi.
"Sư phụ!".
"Sư phụ!".
...
Quỷ Bảo ngủ, hay đúng hơn là đã hôn mê khá lâu. Hơn một ngày đêm mới tỉnh lại. Khi hắn mở mắt, một khuôn mặt thân quen liền tiếp cận.
"Sư phụ, người tỉnh rồi!".
"Linh Nhi..." Quỷ Bảo nhăn mày, chưa hết mệt mỏi. Hắn đảo mắt nhìn một lượt, bỗng hỏi: "Sư nương con đâu?".
Quỷ Linh Nhi khựng người.
Quỷ Bảo cũng mau chóng ý thức được. Hắn im lặng một lúc, sau đó đứng dậy, đang toan bước đi thì bị Quỷ Linh Nhi níu lại.
"Sư phụ, người muốn đi đâu?".
"Ta phải tìm nàng." Nói rồi Quỷ Bảo nhấc chân.
Nhưng lại một lần nữa thân mình hắn bị níu giữ.
Quỷ Linh Nhi dùng cả hai tay ôm lấy ân sư, đôi mắt rướm lệ: "Sư phụ, người đừng như vậy nữa. Sư nương đã đi rồi...".
"Ta...".
"Sư phụ... Con cầu xin người, đừng tìm nữa... Sư phụ...".
"... Sư nương nói chữa bệnh xong sẽ trở về mà. Người đừng tìm nữa. Người cứ như vậy sư nương nhất định sẽ buồn... Sư phụ, sư nương dặn người phải bảo trọng thân thể đợi sư nương về mà...".
Quỷ Bảo đứng nghe, tâm ý dần chuyển. Cuối cùng hắn đã thôi không nhấc chân tiến thêm một bước nào nữa. Dù vậy, ánh mắt hắn vẫn còn dõi chốn xa xăm...
...
Trong khi đó, ở tại Ban Nhược - một toà thành của Tây vực.
Tuyết Nữ - kẻ đã rời đi, cũng là người mà Quỷ Bảo đêm ngày tìm kiếm, nàng hiện đang có mặt tại đây, toà thành này. Dừng chân trước một trang viện thuộc khu bắc của toà thành, nàng nâng tay gọi cửa.
Chẳng phải đợi lâu, từ bên trong trang viện, một người trung niên mặc hôi y bước ra.
"Xin hỏi..." Giọng nói trung niên có phần lưỡng lự, nhất thời chưa biết phải xưng hô thế nào với người đối diện. Thoạt đầu hắn định gọi tiền bối, đơn giản vì mái tóc bạc; song, khi đôi mắt vô tình lướt qua bàn tay trắng nõn mịn màng kia, hắn không thể không phân vân.
Rốt cuộc thì đây là một bà lão hay một vị cô nương?
"Độc Vương có ở nhà chứ?".
Chất giọng trong trẻo, rõ ràng người nói tuổi còn rất trẻ.
Tin vào phán đoán của mình, trung niên lúc này mới định hướng xưng hô: "Cô nương, xin hỏi có quan hệ gì với ân sư?".
Độc Vương Trương Tự Thành - sư phụ hắn - đã rút lui khỏi giang hồ từ lâu. Chốn ẩn cư này của người, nếu không phải bằng hữu thân thiết thì chắc chắn không biết. Nhưng vị cô nương này, tuổi nàng còn trẻ như vậy...
Dường như cũng hiểu được nghi vấn trong lòng trung niên, Tuyết Nữ hồi đáp: "Xin báo với tiền bối là có đệ tử của Lý Thiến Mai đến tìm. Người khắc rõ".
"Vậy xin cô nương hãy đợi một chút".
Nói rồi trung niên quay bước trở vào thông báo, lát sau trở ra liền mở rộng cửa mời Tuyết Nữ vào: "Cô nương, ân sư đã đồng ý gặp. Mời cô nương đi theo ta".
"Phiền dẫn đường".
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.