Tiên Long

Chương 101: Bạch y nữ tử.

Thiên Thu Vô Ngân

23/04/2013



Đúng lúc này, từ trên mu bàn tay phải Lý Phàm hoàng quang chợt lóe, theo sau một giọng nói già nua cổ lão vang lên:

"Ngươi muốn làm gì?"

Bạch y nữ tử hơi ngây người một chút, trước mặt nàng không biết từ bao giờ đã xuất hiện một lão già mình khoác hoàng bào, râu tóc trắng xóa, trên mặt đầy những dấu vết do thời gian để lại đang chắn trước người Lý Phàm, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

Khẽ nheo mắt lại quan sát lão giả, một lúc sau bạch y thiếu nữ bỗng nhiên lấy tay che miệng bật cười khúc khích, hứng thú nói:

"A a, ngươi không phải là Vĩnh Hằng Kim Quy bộ tộc lão bất tử kia sao? Không ngờ hiện tại lại rơi xuống bước này, chỉ còn một chút tàn hồn yếu đuối, thực sự là thú vị a."

"Hừ! Tiểu yêu tinh, lão phu tuy chỉ còn chút tàn hồn, nhưng vẫn hơn ngươi ngây ngốc bị người phong ấn mấy nghìn năm. Thật không nghĩ tới hồ ly tinh ngươi lại bị giam giữ tại nơi này đó."

Quy lão mặt không đổi sắc hừ lạnh một tiếng đáp. Mà lời này dường như cũng chạm tới nỗi đau của bạch y thiếu nữ, nàng khẽ nhíu mày lại, trong mắt một tia hàn quang chợt lóe. Cùng với đó, không khí trung quanh cũng dần dần trở nên lạnh buốt, lấy vị trí nữ tử làm trung tâm cả một không gian hơn trăm trượng xung quanh nhanh chóng bị băng phong, mọi vật đều bị một tầng băng mỏng bao phủ.

Mà Quy lão đối diện sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, bàn tay già nua nhẹ nhàng vươn ra, từ trên tay một quang cầu màu vàng mờ nhạt xuất hiện, từ bên trong mơ hồ nghe thấy từng tràng tiếng tim đập trầm thấp vang lên.

Thình thịch, thình thịch...!

Cục diện hai bên thoáng chốc đã trở nên vô cùng khẩn trương, dường như lúc nào cũng có thể giương cung bạt kiếm.



"Khách khách... Lão bất tử ngươi, tuy già rồi nhưng uy phong so với năm đó vẫn không giảm chút nào a."

Bỗng nhiên, bạch y thiếu nữ khẽ cười một tiếng, hờ hững đáp. Biểu hiện biến đổi nhanh chóng làm người ta không thể đoán được. Mà theo lời nàng vừa dứt, không khí trung quanh cũng trở lại như thường, hàn khí nhanh chóng tan biến dường như chúng chưa từng xuất hiện.

Phía đối diện, Quy lão cũng thu hồi khí thế lại, quang cầu trên tay khẽ "phanh" một tiếng rồi vỡ ra, biến thành hàng loạt điểm hoàng quang rồi từ từ tiêu biến. Lúc này trong lòng Quy lão cũng ngầm thở dài một hơi, đối với lời nói trào phúng "một lời hai nghĩa" của bạch y nữ tử dường như không nghe thấy gì. Bởi vì lão rất rõ ràng nữ tử trước mặt này đến tột cùng đáng sợ như thế nào, dù là lão tại thời kì đỉnh phong cũng chỉ khẽ áp được nàng một đầu mà thôi. Tuy hiện tại nàng vừa giải khai phong ấn, thực lực suy giảm không còn một phần mười thời kì toàn thịnh nhưng lão hiện giờ cũng chỉ là một đạo tàn hồn. Nếu thực sự giao chiến đừng nói thắng thua, dù có thắng thì đạo tàn hồn này cũng sẽ vì hao phí quá nhiều linh hồn lực mà tiêu tán, lúc đó cái được chẳng bù cho cái mất. Vì vậy, tránh không cần giao chiến bây giờ là tốt nhất.

Lại nói bạch y nữ tử cũng không quan tâm đến Quy lão đang nghĩ gì, nàng cúi người xuống đất vươn tay bế tiểu Bạch lên, nhẹ nhàng ôm vào lòng. Vuốt vuốt đầu tiểu Bạch, trong mắt bạch y nữ tử hiện lên một tia hồi tưởng, một chút xa xăm, còn có thêm một nỗi đau đớn như có như không ẩn hiện. Nàng khẽ nhẹ giọng lẩm bẩm, như nói cho Quy lão nghe, lại như nói với chính mình.

"Năm tháng vô tình, thế sự đổi thay. Thật không ngờ từ đó đến nay đã hơn ba nghìn năm rồi. Tộc của ta đến giờ, cũng chẳng biết ai còn ai mất."

Đối với lời than thở này, Quy lão cũng hơi đồng cảm. Khẽ trầm ngâm một lúc lão mở miệng từ từ đáp:

"Năm xưa thánh chiến, trong năm tộc cổ thần thú, ba tộc các ngươi phản bội Nam Hoang, theo chân Thần Châu Tịnh Thổ, nghĩ muốn dựa vào bọn chúng để có được thuận thiên. Nhưng thật không ngờ đến phút cuối bọn chúng lại coi các ngươi như pháo hôi, làm cho các ngươi tiên phong đấu với hai tộc chúng ta và cả nhân sĩ Nam Hoang. Đến cuối cùng gần như diệt tộc. Mà hai tộc chúng ta trong thánh chiến cũng chết gần hết, cuối cùng đem lại kết quả cổ thú ngũ tộc gần như diệt tuyệt."

Nói tới lời cuối cùng, Quy lão ánh mắt đã hơi hồng lên, lúc nhìn về bạch y nữ tử không kìm được một chút sát khí tỏa ra.

Đối với hành động này của Quy lão bạch y nữ tử không chút để ý, tâm của nàng dường như vẫn đắm chìm vào trong hồi ức xa xưa. Nàng khẽ cắn đôi môi đỏ hồng, vuốt nhẹ đầu tiểu Bạch, một lúc sau mới yếu ớt mở miệng:

"Cũng không nghĩ tới sau ba ngàn năm, lúc tỉnh dậy lại thấy được người của hai tộc trong năm tộc chúng ta. Mà tiểu tử Phá Diệt Ma Lang này lại còn đi theo một tên nhân loại Cổ Việt tộc."

"Như ngươi vừa nói tuế nguyệt vô tình, mọi việc ngày xưa nay đã là dĩ vãng. Dù tiểu Bạch đi theo hắn thì đã sao? Đừng quên ngay cả ngươi cũng nhờ máu tươi của hắn mới thoát khốn được."



Quy lão vuốt vuốt râu, chậm rãi đáp.

"Nói như vậy, đây là người mà ngươi chọn sao? Một kẻ có thể phục hưng Cổ Việt tộc."

Bạch y thiếu nữ cũng không phản bác ngược lại mỉm cười hỏi lại. Nàng hứng thú đưa ánh mắt cẩn thận quan sát lại Lý Phàm đang nằm trên mặt đất một lần nữa, nhưng rất nhanh đã lắc đầu quay đi, hờ hững nói:

"Chỉ là tầm mắt của lão già ngươi cũng càng ngày càng kém rồi. Tiểu tử này tuy mới mười tám tuổi đã có tu vi Cương Nhu Cảnh cũng tính là khá cao, nhưng vẫn chưa đạt được tới mức độ thiên tài, lại càng không thể so với được những tên có thiên tư yêu nghiệt khác. Người như hắn, tại Nam Hoang này không có một vạn cũng phải tới tám nghìn. Ngươi muốn dựa vào hắn phục hưng Cổ Việt tộc sao? Khách khách..."

"Hắn có phục hưng được Cổ Việt tộc hay không không phải ngươi nói là có thể quyết định được. Để trở thành cường giả, để ngồi lên được ngôi bất hủ vương tọa, cũng không phải thiên tư càng cao càng tốt."

Quy lão nhẹ nhàng lắc đầu không đồng ý nói.

"Nói vậy ngươi thực sự coi trọng tiểu tử này? Thú vị, vậy ta thật muốn ở bên cạnh hắn xem xem đến cuối cùng tiểu tử này có thể trở thành cái gì, được như ngươi mong muốn hay không."

Bạch y thiếu nữ cũng không tiếp tục phản bác, ngược lại nhìn Lý Phàm đầy ý vị đáp.

"Tùy ngươi thôi. Nhưng ta nói trước, có một số việc hiện tại ta không muốn để hắn biết, ngươi nên giữ mồm giữ miệng. Ngoài ra, nếu ngươi có ý đồ gì bất lợi với hắn, vậy lão phu dù phải hồn phi phách tán, tiêu hao đến chút hồn lực cuối cùng cũng phải đem ngươi bồi táng."

Quy lão lạnh lùng nói, trong mắt sát khí cũng từ từ trở nên dày đặc. Mà lời lão vừa dứt, thân hình cũng nhoáng lên thành một đoàn hoàng quang tiêu tán vào trong Càn Khôn Tháp.

Bạch y thiếu nữ cũng không nói gì, chỉ mỉm cười từ từ bước tới gần Lý Phàm...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook