Chương 92: Hải Biên Chi Chiến (Trung)
Thiên Thu Vô Ngân
23/04/2013
Sau khi đã quyết định sẽ ở lại thủ thành, mọi người bèn tách ra, dưới sự sắp xếp của thành chủ tìm một phòng bên trong phủ nghỉ tạm đợi đến tối chuẩn bị đại chiến với yêu thú.
Trong phòng Lý Phàm, hắn lúc này đang nửa quỳ nửa ngồi, thần tình mê man nhìn vào khoảng không trước mặt. Bên cạnh hắn, tiểu Bạch buồn chán gãi gãi tai, đôi khi lại chạy tới cọ cọ vào người chủ nhân mấy cái.
Cứ như vậy không biết bao lâu sau, ấn ký hình tháp trên tay phải Lý Phàm chợt lóe sáng, cùng với đó là một thân ảnh già nua từ từ hiện ra - chính là Quy lão đã lâu không xuất hiện.
"Quy lão!"
Vừa thấy Quy lão, Lý Phàm không nhịn được kêu lên mừng rỡ, kích động đứng dậy. Không hiểu sao từ lúc hắn tiến vào Thiên Ngân học viện tới giờ số lần Quy lão xuất hiện càng lúc càng ít, tới đoạn thời gian này thì hầu như không hề hiện thân nữa, điều này làm Lý Phàm lo lắng không thôi, cũng từng nghĩ có phải do linh hồn lực của Quy lão tiêu hao quá nhiều mà bị tiêu tan rồi hay không? Dù sao hắn cũng biết Quy lão hiện giờ chỉ là một đạo tàn hồn, theo thời gian trôi qua sẽ càng lúc càng suy yếu, cho tới khi hoàn toàn biến mất giữa trời đất.
Quy lão trên người vẫn mặc một bộ hoàng bào như cũ, ông từ ái quan sát Lý Phàm, một lúc sau mới khẽ mỉm cười nói:
"Rất tốt, đã đạt tới tầng thứ tám Huyền Võ Biến: Cương Nhu Cảnh rồi sao? Ha ha, cứ tiếp tục như vậy thì Tinh Thần Biến cũng không còn xa nữa."
"Hắc hắc, cái này là do tiểu tử may mắn mà thôi, là dựa vào vật phẩm của học viện ban cho qua đó cân bằng âm dương, đạt tới Cương Nhu."
Lý Phàm gãi gãi đầu cười cười đáp. Nhưng chợt nghĩ tới điều gì, nụ cười của hắn từ từ thu lại, nét mặt cũng dần trở nên ngưng trọng nhìn Quy lão trầm giọng nói:
"Quy lão, tình hình hiện tại của Hải Biên thành người có biết không?"
"Có biết!"
Quy lão gật đầu thản nhiên đáp. Lão tuy ở trong Càn Khôn Tháp nhưng đối với ngoại giới xảy ra điều gì đều biết rõ ràng.
"Vậy Quy lão có cách gì để trợ giúp Hải Biên thành vượt qua một hồi kiếp nạn này không?"
Lý Phàm lo lắng hỏi.
"Không có!"
Quy lão thẳng thừng lắc đầu.
"Sao? Không có? Đến cả Quy lão cũng không có cách sao?"
Lý Phàm nghe vậy sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch. Đến cả Quy lão cũng nói không có cách, vậy tòa thành này thực sự sẽ thất thủ sao? Lúc trước tuy mọi người đều đã quyết định thủ thành tới cùng, mà hắn thì lại càng quyết tâm tồn vong với Hải Biên thành. Nhưng quyết tâm làm một việc và có hoàn thành được việc đó hay không lại là hai điều hoàn toàn khác. Thực sự trong lòng Lý Phàm cũng biết, khả năng giữ được Hải Biên thành là nhỏ, rất nhỏ, vô cùng nhỏ.
Quy lão trông thấy bộ dạng này của Lý Phàm không nhịn được khẽ thở dài, từ từ nói:
"Tiểu tử, ngươi quá nặng lòng với thế tục. Ngươi phải biết rằng với sức một người là hoàn toàn không thể thay đổi được chiến tranh, nhất là chiến tranh giữa hai chủng tộc. Mà một khi ngươi có thể dựa vào sức mình thay đổi được chiến tranh thì lúc đó ngươi đã không còn quan tâm tới loại chiến tranh này nữa. Mỗi một người, mỗi một tầng lớp đều có thế giới của riêng mình. Thế giới của người thường, thế giới của người tu đạo, thế giới của tiên nhân... Cái ngươi phải làm là không ngừng biến mạnh, không ngừng vươn cao. Tới khi ngươi đạt tới một độ cao nhất định ngươi sẽ hiểu bất kì người hay yêu thú trước mặt, rốt cuộc cũng chỉ là sinh linh của Nam Hoang mà thôi. Cái chúng ta cần làm là bảo vệt Nam Hoang, chứ không phải bảo vệ con người trong Nam Hoang. Những chuyện như hiện tại, hãy cứ để thuận theo tự nhiên đi. Nếu ngươi muốn bước xa trên con đường này, vậy tầm mắt cũng nên nhìn xa hơn mới được. Tại sao có những người cả đời chỉ làm tướng quân, làm thành chủ... Lại có những kẻ đạp trên thiên địa, ngạo thị thương sinh?"
Lý Phàm trầm mặc!
Hắn biết những lời Quy lão nói tuy tàn khốc, nhưng thực sự không sai. Nam Hoang, là Nam Hoang của tất cả, chứ không phải Nam Hoang của riêng con người. Những người ở vào đẳng cấp tối cao tại Nam Hoang, có lẽ đối với họ con người hay yêu thú hoàn toàn chẳng khác gì nhau, cũng chỉ là sinh linh của Nam Hoang mà thôi. Nhưng, hắn có thể làm thế sao?
"Quy lão, ta không thể làm thế được, không thể bỏ mặc an nguy của trăm ngàn bách tính Hải Biên thành này được. Bởi vì... ta vẫn còn là con người."
Lý Phàm nhìn Quy lão trầm giọng đáp, trong lời nói biểu hiện một sự kiên định vô cùng. Đúng như hắn nói, hắn không làm được bởi vì... hắn vẫn là con người, hay hiện tại vẫn là con người.
Quy lão khe khẽ lắc đầu, nhưng trong mắt hắn lại có một nét vui mừng thoáng hiện.
Thiên đạo vô tình, coi sinh linh như cỏ rác. Chỉ có cái tâm ngạo thị chúng sinh mới có được thực lực ngạo thị chúng sinh. Điều này tất nhiên không sai, nhưng đó chỉ bao gồm những kẻ tu đạo mà thôi.
Còn bọn họ, những kẻ diệt đạo thì sao?
Quy lão vuốt vuốt râu chầm chậm nói:
"Nếu muốn đem Hải Biên thành vượt qua an nguy cũng không hẳn là không có cách."
"Sao? Vẫn còn cơ hội!"
Lý Phàm vốn đã mang quyết tâm liều chết, nghe thấy lời này không khỏi mừng như điên. Nếu có thể giữ được thành mà không phải chết, vậy chẳng ai muốn chết cả, nhất là khi hắn còn có nhiều chuyện chưa hoàn thành được.
"Đúng vậy! Cầm giặc tiên cầm vương, đánh rắn đánh vào đầu. Hiện tại với số lượng yêu thú đông đúc như vậy thì thủ thành rõ ràng là rất khó khăn. Nói trắng ra là chỉ với hơn một nghìn binh lính, dù cộng thêm cả các ngươi nữa thì thành này cũng không thể trụ được. Muộn nhất là sáng sớm mai là sẽ thất thủ. Vì thế chỉ còn một cách: đột nhập thú triều, trảm thủ viên vương."
Quy lão bình tĩnh nói, nhưng lời nói ra lại vô cùng kinh người.
"Đột nhập thú triều, trảm thủ viên vương?"
Lý Phàm thất thanh hô lớn. Biện pháp giết chết Huyết Mao Viên Vương để ngăn thú triều không phải là họ không nghĩ tới. Chỉ là đó là với hoàn cảnh lén lút tiến vào Lạc Nhật Sâm Lâm, sau đó nhanh chóng giải quyết viên vương rổi rút lui, dù bị phát hiện cũng chỉ phải đối mặt với Huyết Mao Ma Viên tộc đàn gồm mấy chục con mà thôi. Nhưng tình hình hiện tại lại hoàn toàn khác. Xông vào thú triều hơn năm nghìn con, sau đó chém giết viên vương?
Việc này đừng nói là thực hiện, ngay cả nghĩ hắn cũng chưa dám nghĩ.
Nhưng hiện tại xem ra, đây có lẽ là biện pháp duy nhất.
"Cách này tuy có vài phần khả năng chấm dứt được cuộc chiến trước mặt nhưng nguy hiểm sẽ lớn vô cùng. Những người thực hiện hành động chém giết viên vương khả năng tử vong cao tới tám phần. Là kiên trì thủ thành hay liều mạng giết chết viên vương, ngươi hãy chọn một đi."
Quy lão nói tới đây khẽ thở dài, cả người hóa thành một đạo hoàng quang biến mất, trong phòng chỉ còn lại duy nhất Lý Phàm vẫn trầm mặc đứng đó.
Không biết qua bao lâu sau, hắn từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt hắc quang lẫm liệt giống như có hai ngọn hắc hỏa đang bập bùng cháy. Từ tay Lý Phàm, một thanh trường thương tạo hình cổ phác bất chợt hiện ra. Hắn nắm chặt lấy thân thương, mũi thương chỉ về phía Lạc Nhật Sâm Lâm, thấp giọng lẩm bẩm:
"Vậy thì chiến đi, chiến đi. Sống có gì mà vui, chết có gì phải buồn. Nếu lấy thân ta mà đổi lại được an nguy cho trăm ngàn bách tính, vậy có gì mà phải do dự nữa đây?"
Nếu lấy thân ta mà đổi được an nguy cho trăm ngàn bách tính, vậy có gì mà phải do dự nữa đây?
Chiến chiến chiến...!
Trong phòng Lý Phàm, hắn lúc này đang nửa quỳ nửa ngồi, thần tình mê man nhìn vào khoảng không trước mặt. Bên cạnh hắn, tiểu Bạch buồn chán gãi gãi tai, đôi khi lại chạy tới cọ cọ vào người chủ nhân mấy cái.
Cứ như vậy không biết bao lâu sau, ấn ký hình tháp trên tay phải Lý Phàm chợt lóe sáng, cùng với đó là một thân ảnh già nua từ từ hiện ra - chính là Quy lão đã lâu không xuất hiện.
"Quy lão!"
Vừa thấy Quy lão, Lý Phàm không nhịn được kêu lên mừng rỡ, kích động đứng dậy. Không hiểu sao từ lúc hắn tiến vào Thiên Ngân học viện tới giờ số lần Quy lão xuất hiện càng lúc càng ít, tới đoạn thời gian này thì hầu như không hề hiện thân nữa, điều này làm Lý Phàm lo lắng không thôi, cũng từng nghĩ có phải do linh hồn lực của Quy lão tiêu hao quá nhiều mà bị tiêu tan rồi hay không? Dù sao hắn cũng biết Quy lão hiện giờ chỉ là một đạo tàn hồn, theo thời gian trôi qua sẽ càng lúc càng suy yếu, cho tới khi hoàn toàn biến mất giữa trời đất.
Quy lão trên người vẫn mặc một bộ hoàng bào như cũ, ông từ ái quan sát Lý Phàm, một lúc sau mới khẽ mỉm cười nói:
"Rất tốt, đã đạt tới tầng thứ tám Huyền Võ Biến: Cương Nhu Cảnh rồi sao? Ha ha, cứ tiếp tục như vậy thì Tinh Thần Biến cũng không còn xa nữa."
"Hắc hắc, cái này là do tiểu tử may mắn mà thôi, là dựa vào vật phẩm của học viện ban cho qua đó cân bằng âm dương, đạt tới Cương Nhu."
Lý Phàm gãi gãi đầu cười cười đáp. Nhưng chợt nghĩ tới điều gì, nụ cười của hắn từ từ thu lại, nét mặt cũng dần trở nên ngưng trọng nhìn Quy lão trầm giọng nói:
"Quy lão, tình hình hiện tại của Hải Biên thành người có biết không?"
"Có biết!"
Quy lão gật đầu thản nhiên đáp. Lão tuy ở trong Càn Khôn Tháp nhưng đối với ngoại giới xảy ra điều gì đều biết rõ ràng.
"Vậy Quy lão có cách gì để trợ giúp Hải Biên thành vượt qua một hồi kiếp nạn này không?"
Lý Phàm lo lắng hỏi.
"Không có!"
Quy lão thẳng thừng lắc đầu.
"Sao? Không có? Đến cả Quy lão cũng không có cách sao?"
Lý Phàm nghe vậy sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch. Đến cả Quy lão cũng nói không có cách, vậy tòa thành này thực sự sẽ thất thủ sao? Lúc trước tuy mọi người đều đã quyết định thủ thành tới cùng, mà hắn thì lại càng quyết tâm tồn vong với Hải Biên thành. Nhưng quyết tâm làm một việc và có hoàn thành được việc đó hay không lại là hai điều hoàn toàn khác. Thực sự trong lòng Lý Phàm cũng biết, khả năng giữ được Hải Biên thành là nhỏ, rất nhỏ, vô cùng nhỏ.
Quy lão trông thấy bộ dạng này của Lý Phàm không nhịn được khẽ thở dài, từ từ nói:
"Tiểu tử, ngươi quá nặng lòng với thế tục. Ngươi phải biết rằng với sức một người là hoàn toàn không thể thay đổi được chiến tranh, nhất là chiến tranh giữa hai chủng tộc. Mà một khi ngươi có thể dựa vào sức mình thay đổi được chiến tranh thì lúc đó ngươi đã không còn quan tâm tới loại chiến tranh này nữa. Mỗi một người, mỗi một tầng lớp đều có thế giới của riêng mình. Thế giới của người thường, thế giới của người tu đạo, thế giới của tiên nhân... Cái ngươi phải làm là không ngừng biến mạnh, không ngừng vươn cao. Tới khi ngươi đạt tới một độ cao nhất định ngươi sẽ hiểu bất kì người hay yêu thú trước mặt, rốt cuộc cũng chỉ là sinh linh của Nam Hoang mà thôi. Cái chúng ta cần làm là bảo vệt Nam Hoang, chứ không phải bảo vệ con người trong Nam Hoang. Những chuyện như hiện tại, hãy cứ để thuận theo tự nhiên đi. Nếu ngươi muốn bước xa trên con đường này, vậy tầm mắt cũng nên nhìn xa hơn mới được. Tại sao có những người cả đời chỉ làm tướng quân, làm thành chủ... Lại có những kẻ đạp trên thiên địa, ngạo thị thương sinh?"
Lý Phàm trầm mặc!
Hắn biết những lời Quy lão nói tuy tàn khốc, nhưng thực sự không sai. Nam Hoang, là Nam Hoang của tất cả, chứ không phải Nam Hoang của riêng con người. Những người ở vào đẳng cấp tối cao tại Nam Hoang, có lẽ đối với họ con người hay yêu thú hoàn toàn chẳng khác gì nhau, cũng chỉ là sinh linh của Nam Hoang mà thôi. Nhưng, hắn có thể làm thế sao?
"Quy lão, ta không thể làm thế được, không thể bỏ mặc an nguy của trăm ngàn bách tính Hải Biên thành này được. Bởi vì... ta vẫn còn là con người."
Lý Phàm nhìn Quy lão trầm giọng đáp, trong lời nói biểu hiện một sự kiên định vô cùng. Đúng như hắn nói, hắn không làm được bởi vì... hắn vẫn là con người, hay hiện tại vẫn là con người.
Quy lão khe khẽ lắc đầu, nhưng trong mắt hắn lại có một nét vui mừng thoáng hiện.
Thiên đạo vô tình, coi sinh linh như cỏ rác. Chỉ có cái tâm ngạo thị chúng sinh mới có được thực lực ngạo thị chúng sinh. Điều này tất nhiên không sai, nhưng đó chỉ bao gồm những kẻ tu đạo mà thôi.
Còn bọn họ, những kẻ diệt đạo thì sao?
Quy lão vuốt vuốt râu chầm chậm nói:
"Nếu muốn đem Hải Biên thành vượt qua an nguy cũng không hẳn là không có cách."
"Sao? Vẫn còn cơ hội!"
Lý Phàm vốn đã mang quyết tâm liều chết, nghe thấy lời này không khỏi mừng như điên. Nếu có thể giữ được thành mà không phải chết, vậy chẳng ai muốn chết cả, nhất là khi hắn còn có nhiều chuyện chưa hoàn thành được.
"Đúng vậy! Cầm giặc tiên cầm vương, đánh rắn đánh vào đầu. Hiện tại với số lượng yêu thú đông đúc như vậy thì thủ thành rõ ràng là rất khó khăn. Nói trắng ra là chỉ với hơn một nghìn binh lính, dù cộng thêm cả các ngươi nữa thì thành này cũng không thể trụ được. Muộn nhất là sáng sớm mai là sẽ thất thủ. Vì thế chỉ còn một cách: đột nhập thú triều, trảm thủ viên vương."
Quy lão bình tĩnh nói, nhưng lời nói ra lại vô cùng kinh người.
"Đột nhập thú triều, trảm thủ viên vương?"
Lý Phàm thất thanh hô lớn. Biện pháp giết chết Huyết Mao Viên Vương để ngăn thú triều không phải là họ không nghĩ tới. Chỉ là đó là với hoàn cảnh lén lút tiến vào Lạc Nhật Sâm Lâm, sau đó nhanh chóng giải quyết viên vương rổi rút lui, dù bị phát hiện cũng chỉ phải đối mặt với Huyết Mao Ma Viên tộc đàn gồm mấy chục con mà thôi. Nhưng tình hình hiện tại lại hoàn toàn khác. Xông vào thú triều hơn năm nghìn con, sau đó chém giết viên vương?
Việc này đừng nói là thực hiện, ngay cả nghĩ hắn cũng chưa dám nghĩ.
Nhưng hiện tại xem ra, đây có lẽ là biện pháp duy nhất.
"Cách này tuy có vài phần khả năng chấm dứt được cuộc chiến trước mặt nhưng nguy hiểm sẽ lớn vô cùng. Những người thực hiện hành động chém giết viên vương khả năng tử vong cao tới tám phần. Là kiên trì thủ thành hay liều mạng giết chết viên vương, ngươi hãy chọn một đi."
Quy lão nói tới đây khẽ thở dài, cả người hóa thành một đạo hoàng quang biến mất, trong phòng chỉ còn lại duy nhất Lý Phàm vẫn trầm mặc đứng đó.
Không biết qua bao lâu sau, hắn từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt hắc quang lẫm liệt giống như có hai ngọn hắc hỏa đang bập bùng cháy. Từ tay Lý Phàm, một thanh trường thương tạo hình cổ phác bất chợt hiện ra. Hắn nắm chặt lấy thân thương, mũi thương chỉ về phía Lạc Nhật Sâm Lâm, thấp giọng lẩm bẩm:
"Vậy thì chiến đi, chiến đi. Sống có gì mà vui, chết có gì phải buồn. Nếu lấy thân ta mà đổi lại được an nguy cho trăm ngàn bách tính, vậy có gì mà phải do dự nữa đây?"
Nếu lấy thân ta mà đổi được an nguy cho trăm ngàn bách tính, vậy có gì mà phải do dự nữa đây?
Chiến chiến chiến...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.