Chương 75: Khảo Hạch Chiến (Thượng)
Thiên Thu Vô Ngân
23/04/2013
Lời của hồng bào lão giả vừa dứt, bên trong đám trung niên nam nữ sau lưng lão chợt có một người bước ra khỏi hàng còn lại tất cả đều tự động bay đi, hướng tới một đài cao cách quảng trường không xa ngồi xuống. Nơi đài cao đó vừa vặn có thể nhìn xuống thấy được toàn bộ tình cảnh của Ẩn Sát Mê Cung.
Người ở lại là một trung niên nhân anh tuấn bất phàm, chỉ là bên má trái có một vết sẹo dài cắt ngang qua làm khí chất cả người hắn trở nên vài phần hung lệ.
Nam tử mặt sẹo từ trên cao hạ xuống, đứng trước mặt đám tân sinh theo sau bình tĩnh mở miệng:
"Ta là Vương Trí Anh, là giám khảo của cuộc khảo hạch lần này. Hiện tại ta đọc đến tên ai, người đó tự động bước ra ngoài đến đứng sau lưng ta. Các ngươi đã hiểu rồi chứ?."
Chúng tân sinh đối với lời nói này không chút dị nghị gì, đều đồng loạt gật đầu. Vương Trí Anh thấy vậy mới bắt đầu mở miệng gọi tên.
"Phạm Trí!"
"Có!"
"Chử Minh Nguyên!"
"Có"
Mỗi một người được gọi đến tên đều tự giác đi ra ngoài đến đứng trước cửa Ẩn Sát Mê Cung. Trên mặt những kẻ này đều là thần tình lo lắng, có tên còn có chút sợ hãi trong lòng. Điều này cũng chẳng trách được. Những người tới đây tuy đều là thiên tài các nơi nhưng hầu hết đều chưa từng trải qua kinh lịch, nay phải chuẩn bị tiến vào một nơi hung ác có tiếng như Ẩn Sát Mê Cung, hơn nữa còn phải đánh trận đầu làm bọn hắn không khỏi có một chút mất bình tĩnh.
Đối với những điều này ba người Lý Phàm hoàn toàn không để tâm đến. Lúc này ở phía dưới, ba người bọn hắn đang thấp giọng trao đổi.
"Lý đại ca, thật hy vọng ba chúng ta có thể được tiến vào cùng nhau. Nếu là như vậy thì cái Ẩn Sát Mê Cung gì gì này còn có chỗ nào đáng sợ nữa chứ. Hừ!"
Vũ Thanh Phong nhìn thấy những người được gọi đến tên đều mang vẻ mặt mất tự nhiên không nhịn được khẽ hừ một tiếng, hung hăng nói.
"Muốn ba chúng ta được vào cùng một đợt, e là khó có khả năng xảy ra. Ta thật ra đang nghĩ nếu đệ được cùng ta hoặc Nguyễn Bưu tiến vào một lúc vậy thì tốt hơn."
Lý Phàm nhè nhẹ lắc đầu nhìn Vũ Thanh Phong nghiêm giọng nói.
"Đại ca, huynh chẳng lẽ không tin tưởng vào thực lực của tiểu đệ ư?"
Vũ Thanh Phong thấy vậy không vui hỏi lại.
"Không phải là không tin tưởng vào thực lực của ngươi, dù sao hầu hết đám chúng ta đều có thực lực Tông Sư Cảnh mà thôi. Những kẻ có tu vi Thần Lực như ta cũng chỉ ít ỏi vài người vì vậy mà nói nếu so đo về tu vi thì ngươi cũng không phải yếu kém gì."
Lý Phàm nhàn nhạt trả lời.
"Vậy vì sao còn sợ ta gặp chuyện? Dù sao đều là tu vi giống nhau, trừ khi gặp phải vây công còn đâu ta cũng không hề sợ hãi a."
Vũ Thanh Phong nghi hoặc hỏi.
Lần này chưa đợi Lý Phàm trả lời, Nguyễn Bưu ở một bên đã đáp lại:
"Phàm huynh nói lo lắng cho ngươi, là vì trong ba chúng ta ngươi là kẻ có kinh lịch ít nhất, hầu như chưa trải qua chém giết bao giờ vì vậy có khả năng sẽ gặp phải thiệt thòi ở bên trong đó. Như ta chẳng hạn, tuy không bằng Phàm huynh từng đi qua nơi hung hiểm như Càn Khôn Tháp nhưng cũng đã trải qua một số hiểm địa các nơi, mạng người dưới tay cũng phải đến mười mấy tên rồi. Vì vậy dù cho vào đó gặp phải biến cố gì ta còn có thể bình tĩnh mà xử lý. Mà tiểu tử ngươi tu vi tuy cao lại ít khi thực chiến, đến lúc gặp hiểm nguy e là sẽ luống cuống tay chân."
Vũ Thanh Phong nghe vậy định mở miệng phản bác, nhưng nghĩ lại lại không biết phản bác như thế nào, cuối cùng đành bĩu môi ngậm chặt miệng.
Lý Phàm thấy vậy khẽ cười cười vỗ vai hắn ôn hòa nói:
"Đều là huynh đệ cả, lời bọn ta nói tuy khó nghe nhưng cũng không phải muốn chỉ trích ngươi mà chỉ muốn ngươi cẩn thận khi hành sự ở bên trong đó thôi. Hy vọng đệ có thể hiểu."
"Đệ hiểu! Cảm ơn đại ca, cảm ơn Bưu ca."
Vũ Thanh Phong khẽ gật đầu hướng hai người Lý Phàm và Nguyễn Bưu xá một cái trịnh trọng nói.
"Huynh đệ cả mà, không cần phải..."
Lý Phàm cười cười mở miệng định đáp nhưng một tiếng nói lạnh lùng vang lên cắt ngang lời hắn. Phía xa xa kia, Vương Trí Anh rốt cuộc đã đọc đến tên một trong ba bọn họ rồi.
"Vũ Thanh Phong!"
"Có."
Vũ Thanh Phong thấy vậy cũng không chần chừ, sau khi hướng về hai người Lý Phàm nói một câu bảo trọng bèn bước ra khỏi hàng, hướng tới đám tân sinh đang đứng trước cửa Ẩn Sát Mê Cung đi tới.
Chỉ là trên mặt tiểu tử này so với đám tân sinh đang lo lắng kia hoàn toàn không đồng dạng, mà là một bộ đường hoàng cất bước, tiêu sái dậm chân, phong thái phiêu dật xuất trần cũng phải làm cho một số nữ tân sinh đứng đó không nhịn được mà phải đưa mắt nhìn sang.
Lý Phàm và Nguyễn Bưu thấy vậy nhìn nhau cười khổ, ngay lúc định nói mấy câu chợt tiếng nói của Vương Trí Anh lại lần nữa vang lên:
"Nguyễn Bưu!"
"Hả? Trùng hợp như vậy sao?"
Nguyễn Bưu thấy vậy không khỏi trợn mắt há mồm kinh ngạc hỏi. Chỉ là Vương Trí Anh tất nhiên không thể nghe thấy lời hắn, một lần nữa nhướng mày gọi tên:
"Nguyễn Bưu!"
"Có."
Nguyễn Bưu lần này không chút chần chừ vội to tiếng trả lời, theo sau trước ánh mắt nhìn theo của Lý Phàm bèn hướng tới nơi tập trung đi tới.
Vũ Thanh Phong tiểu tử kia thấy Nguyễn Bưu tới gần không nhịn được mà mở miệng cười toe toét, hồ hởi chạy ra chào đón.
"Nhóm thứ nhất đã đủ bốn mươi hai người. Hiện tại tất cả xếp thành hai hàng dọc, rồi tiến vào Ẩn Sát Mê Cung cho ta. Khảo hạch của các ngươi, đã bắt đầu!"
Vương Trí Anh nhìn lướt qua đám người Vũ Thanh Phong, lạnh lùng nói.
Đám người Vũ Thanh Phong thấy khảo hạch đã bắt đầu cũng không dám chậm trễ nữa, vội vã xếp thành hai hàng, theo sau tiến vào trong Ẩn Sát Mê Cung...
Lý Phàm dõi mắt nhìn theo, trong lòng thực ra cũng không lo lắng cho hai người nhiều lắm. Nguyễn Bưu thì không cần phải nói, hắn là kẻ có thực lực Tông Sư mạnh nhất trong số đám tân sinh tới đây. Còn Vũ Thanh Phong, tuy hắn ngày thường hi hi ha ha nhưng thực lực cũng không kém hơn Nguyễn Bưu là bao, hơn nữa còn có một đống đồ phòng thân của cha hắn cấp cho, tên tiểu tử này so với Nguyễn Bưu lại càng an toàn hơn.
Tuy vậy, nhưng Lý Phàm hiện tại vẫn mơ hồ cảm thấy một chút bất an. Sự bất an này không phải đến từ hai người đồng bạn đang dự thi, vậy thì tới từ đâu?
Chẳng nhẽ là bất an cho chính hắn?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.