Chương 73: Trước khi ta chết, không kẻ nào có thể vào được Nam Hoang.
Thiên Thu Vô Ngân
23/04/2013
"Đã bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn không quên được nàng sao?"
Trung niên nhân nhìn thanh niên một lượt, trông thấy dáng vẻ tiều tụy phong trần của hắn không khỏi khẽ than một tiếng.
"Quên nàng? Nếu như ta quên đi nàng vậy ta tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Đại ca, nếu như không vì lời hứa của huynh, ta đã đi theo Ngọc nhi từ lâu rồi."
Thanh niên nghe thấy lời này đột nhiên thê lương cười lên hai tiếng trầm giọng nói.
Trung niên nhân thấy vậy lắc nhẹ đầu, một lúc lâu sau đột nhiên mở miệng nói tiếp:
"Hôm nay ta tới đây, tam đệ ngươi chắc cũng đã đoán được là việc gì rồi chứ?"
"Đại ca đã quyết định đi làm việc kia sao?"
Thanh niên trong mắt xẹt qua một tia tinh mang nhàn nhạt rồi lại trở nên mê mang như cũ bình tĩnh hỏi lại.
"Kỳ hạn sắp tới rồi, cuộc chiến đó là không thể tránh khỏi. Ta chỉ còn cách trước khi nó bắt đầu làm tăng thêm cho bên ta vài phần hy vọng mà thôi."
Trung niên nhân gật gật đầu trả lời.
"Nếu huynh đã quyết định đi, vậy là đã xác định được truyền nhân rồi sao? Là tiểu tử Đồng Thánh kia?"
Thanh niên chần mày khẽ cau lại trầm giọng hỏi.
"Không phải hắn. Tiểu tử đó tuy thiên phú cũng được, bá khí cũng có nhưng lại quá nặng tư tâm, không phải là người có thể hy sinh vì đại cục."
Trung niên nhân khẽ lắc nhẹ đầu phủ nhận.
"Vậy là Dĩ Uyên sao? Con bé năm nay cũng được mười tám tuổi rồi, với thiên phú của nó tương lai siêu việt Đồng Thánh là không khó."
Thanh niên thấy không phải là Đồng Thánh vẻ mặt chợt lóe lên một tia ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã biến mất, theo sau hỏi tiếp. Khi nhắc tới hai chữ "Dĩ Uyên", trên mặt hắn cũng hiện lên một vẻ ôn hòa nhàn nhạt.
"Không phải Dĩ Uyên. Nó tuy thiên phú cao tuyệt, bộ dáng lạnh lùng nhưng lại là người có tình có nghĩa. Chẳng qua nó không có được hùng tâm của bậc tuyệt thế bá chủ hùng cứ Nam Hoang mà chỉ có cái chí của kẻ cường giả ẩn thế lánh đời mà thôi, không thể là người mà ta muốn được."
Trung niên nhân lại một lần nữa phủ nhận.
"Không phải Đồng Thánh, lại không phải Uyên nhi. Vậy người huynh chọn rốt cuộc là ai?"
Thanh niên chân mày hơi cau lại trầm giọng hỏi.
"Không có ai cả!"
Trung niên nhân lần thứ ba lắc lắc đầu trả lời.
"Sao?"
Thanh niên nghe vậy từ từ đứng dậy khỏi ghế, hai mắt trong phút chốc không còn sót lại chút gì của vẻ mê mang lúc trước mà bộc phát ra một luồng tinh quang sáng rực hãi nhân nhìn thẳng vào mặt trung niên nhân. Một lúc sau, hắn mời từ từ mở miệng:
"Vậy huynh đã nắm chắc có thể trở về rồi sao?"
"Không hề nắm chắc!"
Trung niên nhân nhàn nhạt đáp.
"Nếu không nắm chắc sao không tiếp tục chờ đợi một thời gian nữa cho tới khi người huynh cần tìm xuất hiện. Huynh nên nhớ bản thân mình là ai. Nếu huynh mất đi, vậy cả Nam Hoang ta cũng chuẩn bị đi tới mạt thế cuối cùng rồi."
Thanh niên nghe vậy khẽ sửng sốt, theo sau đột nhiên giận dữ nói.
Trung niên nhân đối với vẻ giận dữ của thanh niên cũng không phản bác, chỉ cười khổ trả lời:
"Những điều đệ nói sao ta lại không biết. Chỉ là... không còn thời gian nữa rồi. Lần này, sẽ không chỉ có một mình Thần Châu Tịnh Thổ, còn có thêm cả đám Thiên Nhẫn Đảo Quốc và phương tây Thiên Đường Địa Ngục. Ba nơi này hợp sức, phần thắng của chúng ta... quá mức nhỏ bé."
"Cái gì? Cả đám quỷ lùn đó cũng tham gia sao? Lại thêm cả Thiên Đường Địa Ngục giới? Chỉ là dù như vậy huynh cũng nên lưu lại một con đường cho mình chứ. Nếu huynh... vậy chúng ta phải biết làm sao?"
Thanh niên vẫn chưa hết giận dữ, mở miệng nói.
"Không thể suy nghĩ nhiều thứ như vậy, không còn thời gian nữa rồi. Ta lần này đi, nếu có thể cứu được tứ đệ ra, vậy Nam Hoang ta sẽ có thêm vài phần hy vọng. Nếu như thất bại, vậy cũng đành tuân theo vận mệnh này đi."
Trung niên nhân khoát khoát tay bình thản nói. Hai mắt hắn mang theo ánh sáng khiếp nhân nhìn về phía bắc, như xuyên qua vô số thời không mà trông thấy một đại lục xa lạ.
Tại đó, dưới đáy của một vực sâu ngàn vạn trượng, một thanh cổ kiếm mang phong cách cổ xưa, lưỡi chia thành hai màu đen trắng đang ngân lên từng hồi vang dội. Trên thân cổ kiếm, là vô số những đạo xiềng xích đen nhánh quấn quanh, ngăn cản không cho nó phá không bay đi...
"Tam đệ, nhị đệ mất tích đã lâu. Lần này khi ta đi rồi Nam Hoang này, chỉ còn trông cậy vào ngươi thôi."
Trung niên nhân nhìn một hồi lâu, dường như cảm nhận thấy điều gì đó bèn thu hồi ánh mắt, theo sau quay sang thanh niên đứng bên cạnh thản nhiên nói.
"Đại ca yên tâm. Trước khi ta chết, không một kẻ nào có thể vào được Nam Hoang."
Thanh niên khẽ cười nhạt một tiếng đáp lời. Giọng điệu tuy thờ ơ nhưng nội dung lại làm cho con người ta máu huyết sôi trào, thê lương bi tráng.
Trước khi ta chết, không một kẻ nào có thể vào được Nam Hoang!
* * *
Trong một căn nhà trúc tại Trúc Lâm Cư, Lý Phàm để trần nữa thân trên đang đi đi lại lại đánh ra một bộ quyền pháp.
Bàn tay hắn khẽ vươn ra rồi nắm lại, dưới chân di chuyển theo lối thất tinh bắc đẩu, mỗi khi một quyền tung ra cả người từng khối cơ thịt lại rung lên, kéo theo đó là hàng loạt âm thanh lốp bốp như pháo nổ từ bên trong người Lý Phàm truyền ra.
Quyền pháp của Lý Phàm, mang theo một cỗ ý cảnh bao la mà rộng lớn, như tinh tú trên cao, như núi non phía dưới, lại giống như thiên địa càn khôn, vô cùng mênh mông hùng vĩ.
Mỗi một quyền hắn đánh ra, lại giống như trời xanh một trảo đem cả thiên địa thu vào trong túi. Khi quyền đầu thu về lại như là đem vạn vật trả lại vũ trụ càn khôn.
Cỗ ý cảnh này tuy hiện nay Lý Phàm mới chỉ có thể đạt tới mức da lông ở ngoài, uy lực chưa thể thực sự thu được thiên địa, bắt nhiếp càn khôn nhưng nếu như trong tương lai hắn có thể thành tựu chí cao, vậy đạt tới cảnh giới kia cũng không phải là không thể.
"Hít hà!"
Khẽ thở dài một hơi, từ trong miệng Lý Phàm một ngụm trọc khí được đẩy mạnh ra ngoài làm vang lên trong không gian một hồi âm thanh gió rít.
Mỉm cười nhè nhẹ, Lý Phàm cầm lấy khăn lau qua mồ hôi nhễ nhại trên người, theo sau bình lặng ngồi xuống giường.
Ngày mai, chính là ngày khảo hạch rồi.
Thành chân long hay trở về hoàng cẩu, cũng chỉ còn đợi ngày mai mà thôi!
Chỉ là tuy vậy, trong lòng Lý Phàm thực sự cũng không phải lo lắng lắm. Hắn tin tưởng vào thực lực của mình. Đến cả nơi nguy hiểm như Càn Khôn Tháp còn chẳng giam được hắn, vậy một cái Ẩn Sát Mê Cung nho nhỏ kia có thể sao?
Đương nhiên là không thể!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.