Chương 73: Động phủ mở ra
Khoái Xan Điếm
03/04/2013
Ở một góc cách Thiết Lĩnh Phong của Phong Hành Môn chừng một hai trăm dặm. Nơi này là một sườn núi nhỏ không nổi bật. trên đó mọc đây cỏ dại cao nửa người và một số cây hoang dại khác.
Từ xa nhìn lại, sườn núi này cũng không có điểm gì đặc biệt, cho dù có quan sát như thế nào đi nữa cũng không nhìn ra điểm sơ hở gì.
Nhưng mà vào ngày hôm nay. không ngờ một sườn núi nhìn như bình thường ấy không ngờ lại hội tụ đến hơn trăm người.
Cao tầng của ba phái Phương Vân Sơn bao gồm bốn vị lão tổ Kết Đan Kỳ cao cao tại thượng cũng đều tới đây.
Đương nhiên phần đông số người là tu sĩ trẻ tuổi dưới ba mươi. Thực lực những tu sĩ này phần lớn đều là Luyện Khí trung kỳ trở lên. trong tay cơ bản đều có một kiện Linh khí Trên người bọn họ mơ hồ phát ra một luồng khí tức sắc bén. lộ rõ bọn họ là tinh anh trong cùng cấp bậc.
Đám Các tu sĩ tinh anh trè tuổi này đại khái chia thành ba trận doanh: Ba phái Phương Vân Sơn. Độc Thiên Bảo. Bích Tuyết Tương Vân Tông.
Trong ba trận doanh này, số người của Phương Vân Sơn là nhiều nhất, thực lực lại là một phe yếu nhất.
Mà Trương Hằng thì đứng ở trong trận doanh này. Hắn lộ có vẻ tò mò nhìn phía sườn núi, không nghĩ tới đây là nơi mở ra Huyết Sát động phủ mở ra.
Một số tu sĩ chung quanh Trương Hằng tự nhiên đều là đệ tử của Phong Hành Môn, nhưng người này hắn đều biết. Tỷ như Vũ Văn Lâm cảnh Giới Luyện Khí đại viên mãn hoặc là Ô Lăng cách hắn không xa.
Khi ánh mắt Trương Hằng rơi xuống trên người Ô Lăng, đúng lúc hẳn quay đầu lại. ánh mắt hai người gặp nhau, đều cười không nói gì.
Trương Hằng không có nhiều hứng thú Đối với tu sĩ ba phái Phương Vân Sơn. Hắn khẽ híp mắt, đầu tiên là quan sát trận doanh số người ít nhất: mười người của Bích Tuyết Tương Vân Tông.
Thực lực mười người này quả thật là rất mạnh, tùy tiện một người đều có thể quét ngang những đệ tử nội môn của Phương Vân Sơn. Đặc biệt là một nam một nữ cầm đầu.
Hai người này trẻ tuổi đến mức quá dáng, ước chừng chi khoáng mười lăm mười sáu tuổi.
Nam Minh mặc hắc bào. ánh mắt lạnh lùng liếc qua hai trận doanh khác, khóe miệng treo nụ cười trào phúng thản nhiên. Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn dừng ở một người thuộc trận doanh Độc Thiên Bảo thì thần sắc hơi đổi.
Người cầm đầu của Độc Thiên Bảo là một thanh niên tuổi chừng hai mươi. Tưởng mạo hắn bình thường, mặt chữ điền lông mày dựng ngược. Tu vi đạt tới cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn. Hắn có vẻ trầm ổn cả người đứng ở đó giống như một ngọn núi lớn.
Tuy nhiên người mà Nam Minh chú ý cũng không phải là hắn, mà là một nữ nhân mặt che lụa trắng đứng trong đám người.
Toàn bộ trận doanh của Độc Thiên Bảo đều mặc áo bảo màu tím. tương đối thống nhất. Duy nhất nữ nhân này mặc một cái váy mộc mạc màu xanh, mảnh lụa trắng bên trên đầu che đi khuôn mặt của nàng.
Nhưng nhìn dáng người yểu điệu đứng yên tĩnh của nàng này là có thể phỏng đoán ra đại khái tuổi của nàng.
Một tia sáng xanh nhạt ngưng tụ trong mắt Nam Minh. Hắn nhìn thẳng nữ nhân áo xanh xa xa, Ý đồ xuyên thấu qua tầng khăn che mặt nhìn thấu khuôn mặt đằng sau.
Nhưng trong vô hình, dường như có một lực lượng nào đó khiến cho Nam Minh Chỉ có thể mơ hồ nhìn được vẻ đẹp của nàng.
Bỗng dưng nữ nhân đó dường như có cảm ứng nhìn về phía Nam Minh. Một đôi mắt phảng phất mang theo hào quang khác thường chợt lóe trong đầu Nam Minh.
Khẽ thở ra một hơi, Nam Minh sững sở một lát, lúc này thanh âm sâu kín lạnh lẽo của Mộ Tuyền đứng cạnh hắn truyền vào trong tai:
- Nàng kia này chỉ sợ là một trong số kình địch của chúng ta ở trong động phủ.
Nam Minh nhếch miệng cười quỷ dị:
- Kình địch sao? Ta cảm thấy hứng thú lại là dung mạo của nàng ta. Ha ha...
Đúng lúc này ánh mắt của Trương Hằng vừa lúc xẹt qua trên người Nam Minh cùng Mộ Tuyền, hắn rõ ràng cảm ứng được sự cường đại của hai người này.
Đặc biệt là cô gái lạnh lùng kia mang đến cho Trương Hằng một loại cảm giác đặc thù. khiến ánh mắt Trương Hằng không dám dừng lại trên người nàng. Chỉ sợ nhìn nhiều một cái sẽ khiến đối phương cảnh giác.
Quả nhiên khi ánh mắt Trương Hằng thoáng dừng lại trên người nàng một chớp mắt liền thấy đôi mày thanh tú của nàng khẽ nhíu, dường như cảm giác được cái gì.
“Thật dáng sợ!” Trong lòng Trương Hằng hơi nhảy dựng, cảm giác dường như trên người người đẹp băng giá này có năng lực đặc thù nào đó, giống như Lạc Ngưng Tuyết lúc trước.
Sau đó Trương Hằng lại nhìn về phía Độc Thiên Bảo. thanh niên trầm ồn cầm đầu kia tự nhiên khiến Trương Hằng lưu ý. Mà bên cạnh thanh niên này. Đỗ Bằng mà Trương Hằng từng gặp trước đó cũng có mặt trong số này.
Khiến người chú ý nhất đương nhiên là nữ nhân áo xanh kia. Nàng đeo mạng màu trắng, xinh đẹp đứng trong đám người, tuy rằng quần áo rất mộc mạc nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác không thể coi thường.
Chẳng lẽ nữ nhân này chính là đối tượng mà Âu Dương Thiên Đức lệnh cho mình phải hiệp trợ?
Mấy ngày trước, Âu Dương Thiên Đức đột nhiên khiến Trương Hằng thay đổi kế hoạch tiến vào động phủ Lần này. còn yêu cầu hắn hiệp trở một vị tiểu thư tên là Hà Y Tú tranh đoạt bảo vật trong động phủ. Điều này khiến cho Trương Hằng buồn bực một đoạn thời gian.
Chẳng lẽ Âu Dương Thiên Đức đã không còn tha thiết gì đối với bao vật trong động phủ? Hoặc là bị lão quái Nguyên Anh Kỳ áp bức? Trương Hằng tin tưởng đáp án nhất định là thứ hai. Có thể khiến Âu Dương Thiên Đức bị bắt phải thay đổi kế hoạch, Chỉ có lão quái Nguyên Anh Kỳ mới có thể làm được. Hơn nữa lão quái kia rất có thể là Vô Cực Độc Ma.
Chính khi ánh mắt của Trương Hằng đang chuẩn bị dời khỏi nàng này. đột nhiên nàng ta hướng về Trương Hằng khẽ gật đầu.
Một dung nhan tuyệt sắc mang theo ý cười mơ hồ chợt lóe lên trong mắt Trương Hằng.
Khuôn mặt Trương Hằng hơi đờ ra, lúc lại nhìn về nàng ta phát hiện ánh mắt của mình bị lớp mạng che mặt màu trắng ngăn cản.
Chẳng lẽ khoảnh khắc chợt hiện vừa rồi chỉ là một ảo giác? Trương Hằng hít sâu một hơi. giờ phút này hắn đã có thể xác định nữ nhân này chỉ sợ chính là tiểu thư Hà Y Tú thân phận tôn quý mà Âu Dương Thiên Đức nhắc tới.
Trong lúc nhất thời đầu óc Trương Hằng có chút hỗn loạn. Hắn nhắm mắt ngưng thần một lát mới mở mắt ra, sau đó khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh như thường, trong lòng âm thầm cười lạnh. Sau khi vào động phủ. ai cùng đừng mơ hạn chế tự do của mình, hết thảy đều phải xem tâm tình của mình.
Thời gian từng chút trôi đi. cao tầng của ba phái Phương Vân Sơn dường như không có bất kỳ dấu hiệu mở động phủ gì cả.
Trương Hằng nhíu mày. Bọn họ đã chờ ở đây vài canh giờ. không ngờ còn không mở động phủ?
Đám tinh anh bên cạnh cũng bắt đầu thấp giọng nghị luận.
- Không phải nói muốn tiến vào động phủ của tu sĩ thượng cổ này tiến hành thí luyện sao? Làm sao còn chưa có động tĩnh?
- Cơ hội của động phủ thí luyện này cũng là chúng ta thật vất vả mới giành được, nhẫn nại thêm một chút.
- Nghe nói trong động phủ này có trân bảo của tu sĩ thượng cổ để lại. Các ngươi thật sự tin tưởng sao?
- Vô nghĩa. Không có bảo vật. chúng ta tiến vào làm gì?
Khóe miệng Trương Hằng mang theo trào phúng thản nhiên. Đám Tinh anh ba phái này chẳng hay biết gì về điểm dáng sợ chân chính của động phủ này.
Không biết hành trình vào động phủ này, có mấy người có thể còn sống từ trong đi ra?
Mặc dù không ít tu sĩ có chút không nhẫn nại. nhưng thời cơ mở động phủ không phải bọn họ có thể quyết định. Thậm chí ngay cả lão quái Nguyên Anh Kỳ đang âm thầm quan sát cũng không quyết định được việc này.
Màn đêm buông xuống, trên bầu trời mọc lên mấy ngôi sao thưa thớt, gió lạnh từng cơn.
- Không ngờ để chúng ta chờ đến tối, ha ha.
Ô Lăng cách đó không xa đi tới cạnh Trương Hằng, lấy tay vỗ vai hắn.
Trên thực tế, ngày hôm trước Trương Hằng đã từng nói chuyện Âu Dương lão tổ đột nhiên thay đổi kế hoạch cho Ô Lăng. Sau khi trải qua Ô Lăng cân nhắc, đề nghị Trương Hằng tạm thời ẩn núp bên trong thế lực của Độc Thiên Bảo, chờ sau khi tiến vào thần điện trung tâm động phủ mới tùy thời hành động.
Trương Hằng khẽ thở ra một hơi, rất tùy ý nói:
- Không biết sau khi thí luyện động phủ chấm dứt. chúng ta còn có cơ hội gặp lại hay không?
Ô Lăng đương nhiên có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của hắn nói:
- Sẽ có.
Đúng lúc này, sườn núi xa xa bắt đầu phát sinh biến hóa nhỏ, không ít tu sĩ đều kinh hô.
Chỉ thấy sườn núi nhỏ kia khẽ run lên, trên đỉnh đột nhiên mở ra một động khẩu, từ trong động khẩu đột nhiên bắn ra một cột sáng màu trắng.
Lúc cột sáng rọi xuống giữa không trung, không ngờ liền trở nên vặn vẹo. mắt thường có thể nhìn thấy tình cảnh không gian bị đè ép.
Đối mặt với cột sáng màu trắng này, tất cả tu sĩ đều sinh ra một loại cảm giác không thể chống cự.
Chỉ chốc lát, không ngờ trong hư không hình thành một quang môn hình trứng.
Viền quang môn là đo cột sáng màu trắng tạo thành, ở giữa trống rỗng. bên trong là một màu đen ngòm, thâm thúy không thấy được đáy, làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh.
Động phủ mở ra!
Vào giờ khắc này, trong lòng Trương Hằng không khỏi sinh ra một cỗ kích động không hiểu.
Rất nhiều tu sĩ ở đây cũng có tâm Tình giống Trương Hằng. Động phủ chờ đợi đã lâu rốt cục mở ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.