Chương 494: Nhân gian tiên cảnh (thượng).
Khoái Xan Điếm
12/05/2017
-Ầm!
Một tiếng nổ về mặt linh hồn đột nhiên vang lên trong phiến hải vực, nhộn nhạo mấy triệu dặm hải vực, lục địa, khiến vô số đại thần thông giả tâm sinh cảm ứng.
Trong lòng Trương Hằng chấn động.
Một khắc khi hắn mở cái hộp kia ra, một cỗ lực lượng huyết sát không thể quen thuộc hơn đã mạnh mẽ tràn ra trước người hắn.
Có lẽ cỗ lực lượng huyết sát này không phải cường đại tới nghịch thiên nhưng lại thuần túy tới cực điểm.
Đồng thời, một mảnh hào quang bảy màu rực rỡ từ trong chiếc hộp tràn ra, hình thành một đạo kết giới trong suốt xung quanh Trương Hằng.
Khi màn hào quang bảy màu này dần nhạt đi, trong tay Trương Hằng xuất hiện một lệnh bài màu máu lóng lánh, trên đó có khắc hai chừ: Huyết Sát.
Huyết Sát lệnh bài này tràn ra một cỗ khí tức khiến lòng người run sợ.
- Đây là Huyết Sát Lệnh?!
Trương Hằng đột nhiên hiểu ra.
Lúc ấy, khi ở Tam Tinh Vực, Lạc Hà từng lấy thứ này ra cho hắn xem.
Trong truyền thuyết, trong Đông Vân đại lục Huyết Sát Thần Đế lưu lại chín chỗ động phủ nhưng chỉ có một là chủ động phủ của hắn.
Dựa theo phòng đoán của Lạc Hà, chiếc Huyết Sát Lệnh này là chìa khóa mở ra Huyết Sát Chủ Động Phủ trong truyền thuyết!
- Hóa ra Huyết Sát Thần Đế vẫn như bóng ma bao phủ phiến đại lục này, dù không rõ sinh tử nhưng cũng khiến cho muôn đời sau phải lâm vào bố cục hắn bố trí.
Trong lòn Trương Hằng nổi lên tình cảm phức tạp, hai tay hơi run run lấy Huyết Sát Lệnh này ra.
Ông!
Một đạo huyết quang trong suốt phóng lên cao, bắn về không gian bốn phía.
Nhất thời, toàn bộ bầu trời của Đông Vân đại lục bị một tầng huyết vụ mông lung bao phủ, lộ ra vẻ đẹp rất thê lương.
Trong mười mấy ức dặm, ức vạn tu sĩ đều ngóng lên nhìn bầu trời tràn ngập huyết tinh và sát lục này
Vào thời khắc này, mấy nhân vật thần thoại của Chu Vương Triều đều phải lâm vào biến sắc. Bọn họ đột nhiên nhớ tới Huyết Sát Thần Đế từng tung hoành nhất giới, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.
- Lại biến thiên sao...
Có người thở dài, trong lời nói ẩn chứa hàm ý gì đó.
Đa số người tu chân, gồm cả số tu sĩ đỉnh cao đều như lâm vào tận thể, hiện lên bóng ma huyết sát đáng sợ.
- Không ổn!
Trương Hằng thầm nghĩ không ổn, không ngờ Huyết Sát Lệnh lại gây ra biến hóa như vậy.
Đột nhiên, có mấy đạo thần thức mạnh mẽ tới cực điểm xẹt qua Lam Tinh Đảo, cũng không dừng lại mà tìm kiếm tới những hải vực rộng lớn hơn.
Toàn thân Trương Hằng toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt đột nhiên nhìn lên màn kết giới trong suốt bảy màu quanh thân, trong lòng hơi yên tâm.
Nháy mắt khi hắn mở cái hộp kia ra, kết giới trong suốt bảy màu liền bao phủ hắn, những đại thần thông giả siêu cấp của Chu Vương Triều cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
- Tốt nhất là thu thứ này lại.
Trương Hằng cảm thấy run sợ, những thần thức vừa xẹt qua người hắn, chưa chắc đã không có những nhân vật vô địch cấp Tán tiên.
Bằng tốc độ nhanh nhất Trương Hằng liền thu Huyết Sát Lệnh vào trong hộp bảy màu, sau đó thu vào không gian giới chỉ. Sau khi đóng chiếc hộp lại, kết giới bảy màu bao phủ quanh Trương Hằng cũng biến mất không thấy.
Làm xong hết thảy, Trương Hằng lúc này mới thở phào một hơi.
Nhưng mà lúc này, cảnh giới Linh Tâm Thông Minh của Thần Linh Nhãn cũng sinh ra một ít dự cảm.
Trương Hằng biến sắc, trong mắt liền hiện lên một đạo ngân quang, phút chốc đã tiến nhập một trạng thái tinh tế, quỷ thần khó lường.
Rất nhanh, hai tròng mắt hắn nhìn thấy một cảnh tượng dị thường ở trên trời cao, cách nơi này mấy ngàn vạn dặm.
Ở nơi này nhộn nhạo một cỗ sóng gợn màu máu, ở trung tâm khu vực này dường như có một cái gì đang chấn động.
- Đây rốt cuộc là thứ gì?
Ngân quang trong mắt Trương Hằng tăng lên, phát huy Thần Linh Nhãn tới cực hạn.
Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một tòa thần tiên Chi cảnh mông lung không rõ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bóng dáng lầu các, cung điện.
Ầm!
Đúng lúc này, một cỗ áp lực cực lớn trực tiếp bức tới, khiến Trương Hằng phải thoát khỏi ý cảnh đặc biệt Thần Linh Nhãn.
Sắc mặt Trương Hằng tái nhợt, phun ra một búng máu, tâm thần hơi bị thương tổn.
- Thứ vừa nhìn thấy chẳng lẽ là Huyết Sát Chủ Động Phủ?!
Trương Hằng lau khô vết máu trên khóe miệng, cũng không nghĩ nhiều, quyết định trước tu luyện thêm một đoạn thời gian rồi thi triển Huyết Sát Quán thể cho nhị đệ tử Vân Dịch.
Trong lòng hắn hiểu được, Huyết Sát Chủ Động Phủ tuyệt đối không phải là thứ mà hắn hiện tại có thể mơ ước, trừ khi tu luyện tới thực lực tiếp cận nhân vật như Tam Tán Tiên kia.
Đúng lúc này, thanh âm Lạc Hà vang lên trong đầu hắn:
- Không ngoài dự liệu của ta, ngươi là người chiến thắng cuối cùng của Huyết Sát Động Phủ, về lý nên đạt được một chiếc Huyết Sát Lệnh!
Trương Hằng tức giận nói:
- Lạc Hà đại ca, ngươi đã biết hết sau còn chưa đi tới Chu Vương Triều?! Một Tam Tinh Vực nho nhỏ đáng giá ngươi tọa trấn sao?! Ta hiện tại luôn luôn lâm vào nguy hiểm, Tử Hoàng Phủ kia luôn như hổ rình mồi đối với ta đó!
- Chờ ngươi đạt tới thực lực Đại Thừa Kỳ rồi ta sẽ tới Chu Vương Triều, cùng ngươi đi tới Huyết Sát Chủ Động Phủ. Lần này đi Huyết Sát Chủ Động Phủ khẳng định đều là những tu sĩ tối đỉnh phong của Chu Vương Triều, bao gồm cả những nhân vật Tam Tán Tiên, Huyền Long Đại Vương kia.
Lạc Hà kiên quyết cự tuyệt thỉnh cầu của Trương Hằng.
Trương Hằng cười khổ nói:
- Chỉ cần ngươi chịu ra tay hỗ trợ, ta tuyệt đối có thể trong thời gian ngắn đạt tới Đại Thừa Kỳ, phi thăng thượng giới cũng không phải khó khăn.
Nếu có vị Đại Thừa Kỳ Bán Tiên Lạc Hà ra tay, Trương Hằng còn sợ chuyện không có được bảo vật để luyện hóa sao?!
- Trong thời gian ngắn tu thành Đại Thừa Kỳ?
Lạc Hà cười ha hả, không cho là đúng nói:
- Tu luyện Chi đạo tất nhiên là phải từng bước lột xác mà thành. Ta sẽ không ra tay trợ giúp ngươi gia tăng tu vi đâu! Ngay cả ta biết ngươi đang bị người khác đuổi giết, cũng không dễ dàng giải trừ nguy hiểm cho ngươi.
- Ai, Lạc đại ca... Công pháp ta tu luyện cũng không giống với thường nhân, Chỉ cần ngươi chịu ra tay thì hết thảy đều sẽ thông suốt.
Trương Hằng có chút không cam lòng nói.
-Việc này kiên quyết không thể! Ta nguyện ý chờ thêm một hai trăm năm nữa! Trong thời gian ngắn mà gia tăng tu vi trên diện rộng sẽ tạo thành tình trạng cảnh giới trống rỗng, Chỉ cần trượt chân sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, hối hận cả đời.
Lạc Hà vô cùng kiên định nói:
- Ngươi hẳn là biết thế này cũng là vì tốt cho ngươi mà thôi!
- Thôi bỏ...
Trương Hằng khẽ thở dài một hơi. Nếu muốn một lần mà tu luyện tới cảnh giới Đại Thừa Kỳ thì đúng là chuyện không thực tế. Ngay cả hắn có thể làm được nhưng cũng có cảm giác như bọt khí mộng ảo, không thể có được khảo nghiệm chân chính.
- Ngoài ra còn một chuyện muốn nói với ngươi. Trong vòng mười năm nữa Quách Phong sẽ rời đi Tam Tinh Vực. Đến lúc đó, ngươi muốn hắn ở bên cạnh hay để hắn lịch lãm một phen ở Chu Vương Triều trước.
Lạc Hà lại đề cập tới chuyện Quách Phong. Đến lúc đó, Quách Phong muốn rời khỏi Tam Tinh Vực khẳng định cũng cần hắn ra tay.
- vẫn để hắn lịch lãm một phen ở Chu Vương Triều đã!
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Trương Hằng đã quyết định để Quách Phong rèn luyện ở Chu Vương Triều một thời gian, để đại đệ tử của mình thu được thành tựu lớn hơn nữa sau này.
- Xem ra ngươi đối với hắn cũng rất quan tâm, đây cũng là lý do khiến ta không đồng ý trợ giúp ngươi gia tăng tu vi trong thời gian ngắn đó.
Lạc Hà khẽ thở dài, trong giọng nói cũng hiện ra tình cảm phức tạp.
Trong lòng Trương Hằng đột nhiên sinh ra một tia cảm động. Từ một mức độ nào đó mà nói, Lạc Hà thật đúng như một người thầy người bạn tốt của mình.
Có lẽ, từ khi còn ở Tam Tinh Vực, Lạc Hà đã chú ý tới nhất cử nhất động của mình, lặng lẽ quan khán hắn trưởng thành từng chút một.
Bởi vậy có thể thấy được sự quan tâm và kỳ vọng của Lạc Hà đối với Trương Hằng, cũng tương tự như sự kỳ vọng và lo lắng của hắn đối với đại đệ tử Quách Phong.
- Lạc đại ca, ta hiểu được tâm ý của ngươi rồi... Cảm tạ ngươi luôn hỗ trợ ta!
Trương Hằng chân thành nói.
- Tích thủy Chi ân đương dũng tuyền tương báo! Lúc trước nếu ngươi không ra tay thì có lẽ giờ ta đã hồn phi phách tán rồi!
Lạc Hà nhẹ nhàng nói.
- Vẻn vẹn Chỉ là báo ân thôi sao?!
Trong lòng Trương Hằng thì thào nói, không quá tin tưởng vào lời nói của đối phương.
Trong tiềm thức hắn, hắn cảm giác Lạc Hà cũng mang theo sự ký thác và chúc phúc cho hắn và Ninh Tuyết Dung.
Lạc Hà ở nơi xa xôi, thân ở trong Tiên Nho Trai, ánh mắt cũng dần trở nên mờ mờ. Trong đầu hắn hiện lên cô gái Ninh Tuyết Dung điềm đạm như sơ tuyết ngày nào.
- Chung quy vẫn còn một tia vướng bận cuối cùng... Nếu tu vi của Trương Hằng có thể vượt qua ta thì tốt rồi.
Hắn chắp tay đứng đó, thân thể vĩ ngạn dưới ánh chiều tà có vài phần tang thương và cô độc.
Hoặc nhiều hoặc ít, Lạc Hà hiện tại vẫn còn tồn tại một ít tình yêu che dấu sâu trong lòng đối với Ninh Tuyết Dung.
- Lạc Hà đại ca, ngươi còn có chuyện gì sao?
Trương Hằng cảm nhận được vài tia dao động tâm tình trong lòng Lạc Hà.
- Cái này... Đã không còn chuyện gì nữa, ngươi tranh thủ tu luyện đi!
Thanh âm Lạc Hà hơi có chút mất tự nhiên.
- Được!
Trương Hằng vẫn cảm giác được Lạc Hà dường như đang có chuyện gì đó gạt hắn.
Tuy nhiên hắn cũng không nghĩ nhiều. Lạc Hà hẳn sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi đối với hắn.
Rất nhanh, động phủ nơi Trương Hằng lại lâm vào yên tĩnh. Hắn cũng không biết một hành động nho nhỏ của mình vừa rồi lại khiến cho toàn bộ Chu Vương Triều lâm vào biến động.
Tam Tinh Vực, cấm địa Tiên Nho Trai.
Lạc Hà cắt đứt liên hệ với Trương Hằng, thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Tuyết Dung a... Ta biết nàng đã về tới Đông Vân đại lục vì ta mơ hồ cảm nhận được khí tức của nàng. Nhưng trong mơ hồ có một cỗ lực lượng khiến ta không thể tìm được nơi hạ lạc của nàng... Việc này cũng không nên nói cho Trương Hằng để tránh ảnh hưởng tới việc tu luyện của hắn... Địch nhân trong tương lai còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta...
Cửu U hải vực, nơi cấm kỵ, Băng hỏa Đảo.
Tương truyền, phàm là tu sĩ Hợp Thể Kỳ trở lên tiếp cận Băng hỏa Đảo Chung quy khó có thể tránh khỏi cái chết.
Sự thật đúng là như vậy! Ngay cả tu sĩ thực lực thông thiên một khi đích thân tới Băng hỏa Đảo đều tử vong rất ly kỳ, không hề có chút lực phản kháng nào.
Ngay khi Trương Hằng mở chiếc hộp bảy màu ra, Băng hỏa Đảo liền xuất hiện một ít dị tượng.
Băng hỏa Đảo rộng lớn như vậy bắt đầu hơi chấn động, hải vực phạm vi mấy vạn dặm lập tức rung chuyển bất an, sóng gió mãnh liệt.
Số yêu thú cạnh đó cũng cảm nhận một cỗ khí tức kinh khủng, cả đám hít thở khó khăn, tâm thần khó yên.
Mơ hồ, dường như có một nhân vật đáng sợ sắp thức tỉnh.
- Mấy vạn năm... Ta rốt cục tỉnh lại...
Một thanh âm khiến người ta phải tim đập mạnh từ trong Băng hỏa Đảo truyền ra, coi như đến từ Cửu U địa ngục.
Thanh âm này làm cho người ta sởm tóc gáy, tâm thần chấn động, làm cho người ta có cảm giác như chính Băng hỏa Đảo phát ra âm thanh này.
Cỗ khí tức vô cùng kinh khủng kia từ Băng hỏa Đảo truyền ra, kinh sợ một mảnh hải vực.
- Ha ha... Thì ra là chiếc Huyết Sát Lệnh thứ tám, chiếc Huyết Sát Lệnh cuối cùng đã xuất hiện! Khó trách sinh ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả ta cũng phải bừng tỉnh.
Thanh âm từ Băng hỏa Đảo hiện lên vài tia kinh hỷ.
Ầm
Toàn bộ Băng hỏa Đảo cũng khẽ lay động, hải vực phụ cận liền dâng lên sóng lớn ngập trời, một trận cơn lốc cuồng bạo mạnh mẽ tràn về bốn phía.
- Ngươi cũng không chịu nổi tịch mịch nữa rồi.
Đúng lúc này, một thanh âm phách lâm thiên hạ từ đáy biển xa xôi truyền tới, khoảnh khắc khiến cho cơn lốc và sóng Biến Hóa thành hư vô.
- Là ngươi?
Thanh âm trên Băng hỏa Đảo hơi kinh hãi, dường như quen biết người đột nhiên chen vào này.
- Hừ, toàn bộ biển rộng đều là địa bàn của ta, sao không thể là ta?!
Không biết từ khi nào, một nam nhân mặc chiến bào màu vàng như chiến thần xuất hiện trên Băng hỏa Đảo.
Sự xuất hiện của hắn làm cho cả thiên địa lâm vào thất sắc, hết thảy mọi thứ đều trở nên tịch mịch.
Thân thể nam nhân này cao lớn, tùy tiện đứng đó liền sừng sững như một vị thần trong thiên địa, toàn thân tràn ngập khí phách có thể chấn nhiếp sơn hà.
Đồng tử của hắn cũng màu hoàng kim, mái tóc đen bóng. chân mày dựng lên như cương châm.
Thân thể hắn cứng rắn như sắt thép, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một năng lực đủ dập nát chân không.
Một gã có thể sánh ngang Ma Thần này cũng không quản thanh danh cấm kị của Băng hỏa Đảo, khí định thần nhàn đặt chân lên phiến thổ địa này, trong mắt thậm chí còn mang theo vài tia khinh thường.
- Huyền Long Đại Vương, hừ hừ, từ khi nào khắp biển rộng đều là địa bàn của ngươi vậy?! Chẳng lẽ ta ngủ say một thời gian, ngươi đã diệt cả Tam Tiên Đảo rồi sao?!
Trong thanh âm của người trên Băng hỏa Đảo hiện lên vài tia trào phúng và trêu chọc.
Nếu ở đây có tu sĩ khác nghe được thì tất nhiên sẽ khiếp sợ vô cùng, kinh hãi với thân phận nam nhân này.
Hắn dĩ nhiên là Hoàng giả thống trị toàn bộ Cửu U hải vực, đệ nhất nhân của Yêu tộc - Huyền Long Đại Vương!
Theo cổ tịch ghi lại, Huyền Long Đại Vương có thần thông uy chấn nhất giới, mười vạn năm trước từng đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, cũng từng giao thủ với Huyết Sát Thần Đế.
Cho tới hôm nay, Huyền Long Đại Vương đã sớm trở thành nhân vật cấp thần thoai, cực hiếm khi lộ diện.
Trong biển cả, đối thủ một mất một còn duy nhất của Huyền Long Đại Vương chính là Hải Ngoại Tam Tiên.
- Bổn vương bằng thực lực bản thân chống lại Hải Ngoại Tam Tiên mà bất bại, thử hỏi toàn bộ Hạ giới này ai có được năng lực như vậy?! Bổn vương từ khi chiến thắng ngươi, trở thành Yêu tộc chí tôn đã khiến thế lực Yêu tộc ta đạt tới một thời đại huy hoàng!
Huyền Long Đại Vương vô cùng khí phách, thanh âm vang vọng khắp Băng hỏa Đảo.
Tam Tiên Đảo là ba tòa liên đảo ở vùng duyên hải hải vực Đông Vân đại lục gồm Bồng Lai, Phương Trượng, Đông Doanh.
Trên mỗi tòa tiên đảo này này đều có một vị Tán tiên tọa trấn, cũng chính là lai lịch của Hải Ngoại Tam Tiên.
- Nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn không thay đổi cái tính cuồng vọng của mình! Thực lực của ngươi ở nhất giới này đúng là gần như là vô địch nhưng mỗi người trong Hải Ngoại Tam Tiên đều là Bán Tiên thể, gặp một người thì ngươi có thể chiếm được chút tiện nghi nhưng nếu đồng thời hai vị Tán tiên liên thủ thì ngươi cũng Chỉ miễn cường bảo trì bất bại mà thôi.
- Hừ hừ, nếu ta không đoán sai thì Nghê Thường tán tiên thần bí nhất trong Hải Ngoại Tam Tiên cho tới bây giờ vẫn không tham dự việc thế tục. Ngươi nhiều nhất cũng Chỉ miễn cường chống lại hai vị Tán tiên mà thôi... Tuy nhiên, năng lực như vậy cũng để để ngươi kiêu ngạo rồi!
Nói xong câu cuối cùng, thanh âm trên Băng hỏa Đảo cũng lộ ra vài tia kinh thán, dường như đánh giá rất cao thực lực của đối phương.
Huyền Long Đại Vương cũng không phản kích điều gì, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ngươi cũng biết mục đích chuyến này của ta tới đây là vì chuyện gì đi?
- Chiếc Huyết Sát Lệnh thứ tám vừa mới hiện thế, ngươi đã tới đây ngay, có phải là muốn tìm ta hợp tác không?!
Thanh âm kia cười nói, dường như đã có đoán trước.
- Ngươi đoán đúng rồi đó! Chúng ta hợp tác, cộng thêm tên Đại Bằng kia, đến lúc đó tiến vào Huyết Sát Chủ Động Phủ thì ngay cả Hải Ngoại Tam Tiên cũng không phải là đối thủ của chúng ta. Ma Tôn và Thánh Quân tuy rằng cũng là tu sĩ nhân loại nhưng mỗi đại cường giả đều có quan hệ phức tạp, vì lợi ích, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt thành thù.
- Ha ha ha! Ngươi nói thật dễ nghe! Như vậy ta hỏi Huyền Long Đại Vương ngươi, ngươi có có Huyết Sát Lệnh không? Nếu có thì ta đồng ý hợp tác với ngươi! Đừng nói với ta ngươi muốn tìm kẻ nào đó cướp đoạt một chiếc đó nhé?! Có thể có được Huyết Sát Lệnh, người nào mà không phải là cường giả tuyệt thế trên thế gian này?!
Huyền Long Đại Vương ngửa mặt cười dài:
- Huyết Sát Lệnh sao?! Bổn vương từ mười vạn năm trước đã có rồi!
- Điều này sao có thể?!
Thanh âm trên Băng hỏa Đảo hiện ra vẻ không tin.
Theo cổ tịch ghi lại, mười vạn năm trước Huyết Sát Thần Đế huyết tẩy Đông Vân đại lục, sau đó không biết tung tích, lúc này mới để lại chín chỗ Huyết Sát Động Phủ trong truyền thuyết.
Huyền Long Đại Vương từ mười năm trước có thể có được Huyết Sát Lệnh, điều này quả thật không thể tưởng tượng được.
- Chẳng lẽ... lời đồn là sự thật?! Ngươi từng giao thủ với Huyết Sát Thần Đế?
Thanh âm kia dường như giật mình.
Huyền Long Đại Vương như cười như không đáp:
- Ngươi hiện tại có nguyện ý hợp tác với bổn vương không?
Một khu vực độc lập ở bên cạnh Đông Vân đại lục.
Nơi này tràn ngập điểu ngữ hoa hương, giống như tiên cảnh, trong tầng tầng sương mù có thể nhìn thấy núi rừng sông suối, cây cối xanh tốt, thi thoảng lại xuất hiện bóng dáng vài con linh thú trong truyền thuyết.
Càng hiếm thấy chính là phàm chất linh khí nơi này.
Nếu có tu sĩ tuyệt đỉnh của Tam Tiên Đảo đi tới nơi này tất nhiên sẽ vô cùng khiếp sợ. Phẩm chất và độ tinh khiết của linh khí nơi này quả thật còn hơn Tam Tiên Đảo vài lần.
Mơ hồ, linh khí nơi này đã vượt qua cực hạn của Hạ giới, chạm tới một trình tự cực cao.
Trong tầng sương mù này, Vũ Vô Cực và Ninh Tuyết Dung đang bay tới đây.
- Ma Tôn, nơi đây thật là tiên cảnh trong nhân gian. Chúng ta bay mấy ức dặm tới đây không biết là ngài muốn gặp người nào?
Ninh Tuyết Dung nhìn khu vực độc lập này, tò mò hỏi.
Vũ Vô Cực khoát tay, dễ dàng xua đi sương mù trước mặt, thản nhiên nói:
- Nơi đây chính là Nhân Gian Tiên Cảnh, nơi ở của Vạn Linh!
- Nhân gian tiên cảnh?
Ninh Tuyết Dung thể lười, thật không ngờ nơi này lại được gọi là “Nhân Gian Tiên Cảnh”!
Đối với nhân vật Vạn Linh trong lời Vũ Vô Cực, Ninh Tuyết Dung cũng không hỏi gì, cũng không có hứng thú!
- Bản tôn đích thân tới nơi này, chẳng lẽ Nhân Gian Tiên Cảnh không chào đón lão bằng hữu ta sao?
Vũ Vô Cực cao giọng quát lớn.
- Vũ Vô Cực, hóa ra là ngươi?
Đúng lúc này, từ trong Nhân Gian Tiên Cảnh có một thiếu niên tóc đỏ bay ra.
Khi Ninh Tuyết Dung nhìn thấy thiếu niên này, không khỏi cả kinh:
- Ngươi là Triệu Thụy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.