Chương 462: Nhiệm vụ của Nhan Hồng Ngọc.
Khoái Xan Điếm
03/04/2013
Trong tiếng nói của nam tử ở động phủ dường như mang theo vẻ sợ hãi, lời còn có ý lùi bước, hơn nữa đưa ra "Nhan cô nương" này.
Kết quả như thế, làm cho Thao Vĩnh Bằng cảm thấy bất ngờ. vốn hắn tưởng rằng tu sĩ thần bí trong động phủ này hắn là không dễ chọc, không làm một phen trắc trở thì không dễ dàng đạt được mục đích.
Nhưng hiện giờ đối phương lại sinh, ra ý sợ hãi, dâng ra nữ hầu nũng nịu này.
"Chẳng lẽ là thấy người nhiều người, hay là không dám là địch với Huyết Ma Động ta, cho nên mới phái làm ra ý lùi bước."
Trong lòng Thao Vĩnh Bằng vừa động, liền ra một kết luận, vẻ mặt không khỏi cười lạnh.
- Hừ. các hạ nghĩ hay quá nhi. ngươi mở động phủ ở phạm vi thế lực Huyết Ma Động ta, Chỉ dựa vào một chuyện này thì ta đã không thể tha cho ngươi...
Ánh mắt âm tàn của Thao Vĩnh Bằng nhìn chằm chằm ngọn núi hoang phía trước, chúng tu sĩ Kết Đan KỲ sau lưng hắn cũng lộ vẻ hung ác. trên người thấm thấu ra một cỗ khí giết chóc vượt xa tu sĩ bình thường.
Vốn Thao Vĩnh Bằng còn có chút cố kỵ với chủ nhân động phủ này, dù sao hắn cũng không nhìn thấu được ảo trận tầng ngoài động phủ này.
Nhưng Trương Hằng trong động phủ vừa có ý lùi bước, trong lòng hắn liền khi không sinh ra một cỗ dũng khí. Giới tu chân là như thế nếu ngươi cứng rắn một chút, có lẽ người ta còn cố kỵ vài phần, một khi lùi bước hay sợ hãi, như vậy cứ chờ bị người ta đuổi theo đánh đập.
- Ngươi muốn thế nào?
Giọng nói của nam tử trong động phủ đã mang theo vài phần châm chọc.
- Hừ. đợi Thao mỗ kéo ngươi ra rồi nói...
Thao Vĩnh Bằng tràn đầy đắc ý. cười nói với Nhan Hồng Ngọc:
- Nhan cô nương, cô nói nên xử lý chủ nhân của cỗ như thế nào đây?
- A...
Nhan Hồng Ngọc dưới đất liền hoảng sợ, nào dám trả lời vấn đề của hắn trong lòng hận không thể chém ngàn đao cái tên vô sỉ này.
Nhưng tiếc rằng Trương Hằng đã hạ lệnh cho nàng, tạm thời không thể tổn thương những người này, đợi lát nữa sẽ có nhiệm vụ an bài cho nàng.
Đối với "nhiệm vụ" mà Trương Hằng nói. trong lòng Nhan Hồng Ngọc hoảng sợ: chủ nhân sẽ không hiến mình cho đám cầm thú này chơi đùa chứ?
- Nhan cô nương, lúc này có Thao mỗ làm chỗ dựa cho cô, có gì phải sợ?
Thao Vĩnh Bằng đi lên trước nâng nàng lên, chuẩn bị chiếm chút tiện nghi, lại bị Nhan Hồng Ngọc xảo diệu tránh đi.
Thao Vĩnh Bằng có chút bất ngờ, kéo tay giai nhân trước mắt. Trong lòng Nhan Hồng Ngọc sinh ra một tia chán ghét, tránh khỏi tay hắn mặt như hàn sương đứng sang một bên.
Đúng lúc này, Trương Hằng thần thức truyền âm tới:
"Ngươi nghĩ cách trà trộn vào Huyết Ma Động, hỗ trợ ta tìm công pháp cùng sách cổ về Huyết Ma Đạo. Có thể thi triển các loại thủ đoạn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không được đại khai sát giới cùng thu hút ánh mắt người khác!"
Trương Hằng còn tính tu luyện một thời gian, không muốn trêu chọc quá nhiều phiền toái, trở thành tiêu điểm của đông đảo thế lực trên Phàm Vân Đảo.
Tuy nói linh khí nơi đây thực mỏng manh, nhưng cũng không phải không thấy có tu sĩ thực lực mạnh mẽ. Chu Vương Triều rộng lớn thần bí như thế. tồn tại của Phàm Vân Đảo đã là một kỳ tích, nói không chừng Nơi đây còn có thế ngoại cao nhân ân cư.
- Sao thế? Chẳng lẽ Nhan cô nương xem thường Thao mỗ Chỉ là một nhị động chủ. cam nguyện làm nữ hầu cho một tên rùa rút đầu?
Thao Vĩnh Bằng thấy thái độ của Nhan Hồng Ngọc, trong lòng thầm giận, vẻ mặt cũng xẹt qua một tia âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm giai nhân tuyệt lệ trước mắt. mơ hồ thiêu đốt một ngọn lửa.
Nhan Hồng Ngọc hiểu rõ nhiệm vụ của Trương Hằng giao cho. trong lòng thả lòng, vẻ mặt cười duyên dáng nói với Thao Vĩnh Bằng:
- Chỉ cần đại nhân coi trọng nô tỳ... Hiện giờ Hồng Ngọc có thể theo ngài về Huyết Ma Động, cả đời hầu hạ đại nhân...
-Tốt tốt tốt!
Thao Vĩnh Bằng thấy bộ dáng Nhan Hồng Ngọc ngoan ngoãn theo khuôn khổ, liên tục gật đầu. ánh mắt gian tà không nhịn được quét nhìn nàng mấy lần. trong lòng đập rộn.
Nhan Hồng Ngọc cười duyên đứng đó. mặc trang phục váy người hầu tím nhạt, dung nhan như ngọc đoan trang ưu nhã, thân thể yêu kiều nhỏ nhắn, chiếc cổ nhỏ trắng nõn như ngọc, đường cong lung linh, cỗ áo lộ ra một phân núi đôi trắng mịn, mơ hồ thấy được đường cong thật cao dưới lớp váy mỏng manh. Dưới váy lộ ra nửa phần chân thanh tú tuyết trắng mềm nhẵn, lộ ra không khí dụ hoặc vô hạn.
Thao Vĩnh Bằng lập tức cảm giác miệng khốc lưỡi khô. trong lòng thiêu đốt ngọn lửa, hận không thể lập tức bóc sạch quần áo giai nhân tuyệt mỹ này hành hình tại chỗ, làm cho nàng uyển chuyển hầu hạ dưới thân mình.
Chỉ là cuối cùng Thao Vĩnh Bằng vẫn chiến thắng cỗ dục hỏa này. dù sao phía sau còn có mười mấy huynh đệ. nếu một mình độc hưởng tiểu mỹ nhân này, nhất định sẽ gây ra ghen ghét bất bình dẫn đến họa loạn.
Trong lòng hạ quyết tâm. ánh mắt âm lãnh của Thao Vĩnh Bằng đảo qua núi hoang bị trận pháp bao phủ phía trước, lại cười nói với Nhan Hồng Ngọc:
- Nhan cô nương, chủ nhân của cô đối xử tàn nhẫn lãnh khốc như thế, không bằng để Thao mỗ báo thù rửa nhục cho cô!
Nhan Hồng Ngọc cười nhợt nhạt, cúi thấp đầu không trả lời. xem như cam chịu.
- Nhan cô nương chờ một lát!
Chỉ thấy hai mắt Thao Vĩnh Bằng dần hiện ra một cỗ huyết quang, một cỗ lực giết chóc mạnh mẽ sinh ra trên người hắn, không khí xung quanh rung động.
Trong ánh mắt sáng của Nhan Hồng Ngọc hiện lên một tia dị sắc. cảm giác cổ lực lượng trên người Thao Vĩnh Bằng có phân tương tự với thần thông Huyết Sát Quân Vương mà chủ nhân thi triển, hẳn hai người đều là Huyết Ma Đạo nhất mạch.
Chỉ thấy trên tay Thao Vĩnh Bằng ngưng tụ một mảnh huyết quang, ánh mắt tập trung ảo trận cấm chế phía trước, hung hăng bổ tới một chưởng vào hư không. Không khí xung quanh lập tức dồn đập rung động, một bàn tay màu máu dài đến cả trượng đánh trúng cấm chế.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn, bàn tay màu máu va chạm vào cấm chế, bụi đất xung quanh tung bay. linh khí rung động, hiển nhiên uy lực một chưởng này không nhỏ, đủ để phá núi sụp đất.
Nhưng mà một chưởng qua đi, trước mặt mơ hồ lóe ra ánh bạc liền biến mất.
Tiếp đó liền khôi phục bình thường, coi như không phát sinh chuyện gì.
- Đây là cấm chế cấp bậc gì, lại lợi hại như thế?
Trong lòng Thao Vĩnh Bằng hoảng sợ, vừa rồi là một kích toàn lực của hắn, lại không lay động được cấm chế kia chút nào.
Chúng tu sĩ Kết Đan Kỳ phía sau cũng hoảng sợ kinh dị, không ngờ lấy thực lực Nguyên Anh hậu kỳ của nhị động chủ lại không làm gì được một tầng cấm chế này.
Nhan Hồng Ngọc cười đứng bên cạnh, cười dài hì hì nhìn Thao Vĩnh Bằng, không lên tiếng.
Đúng lúc này, trong động phủ truyền ra tiếng nói của Trương Hằng:
"Đợi lát nữa ta thi triển thần thông quét đám ruổi bọ này ra khỏi cửa, ngươi nhân cơ hội cùng bọn họ về Huyết Ma Động, bất luận là áp chế hay sắc dụ. tóm lại phải đạt được mục đích..."
Là lúc Trương Hằng nói lời này. khóe miệng còn mang theo tươi cười quỷ dị, sinh tử vinh nhục của Nhan Hồng Ngọc, hắn không để trong lòng.
"Ngoài ra. trong thời gian ngắn, thăm dò tình huống phân bố thực lực trên Phàm Vân Đảo, thuận tiện cũng xem trên đảo này có gì khác thường hay không. Hết thảy ở bên ngoài đều giao cho ngươi, bản thân ta sẽ nhanh chóng tiến vào trạng thái nửa bế quan."
Trương Hằng lại phân phó.
"Rõ. chủ nhân."
Nhan Hồng Ngọc thần thức truyền âm lại, không dám có chút nghịch ý.
Thấy một kích toàn lực của mình vẫn không công phá được cấm chế này. còn giai nhân bên cạnh rõ ràng mang theo ý cười, lại còn mười mấy huynh đệ sau lưng. Thao Vĩnh Bằng lập tức không nhịn được, thần sắc trở nên âm trầm.
- Ta không tin một cái cấm chế nho nhỏ này có thể cản được Thao mỗ!
Sau lưng Thao Vĩnh Bằng dâng lên một mãnh huyết quang, ra tay chụp vào hư không, oong một cái. trong tay xuất hiện một chiếc Chiêu Hồn Phiên phủ một mãnh màu máu.
Theo Pháp bảo này xuất hiện, khí thế trên người trên người càng tăng lên. bốn phía như bay lượn vô số oan hồn lệ quỷ than khóc, làm cho người ta hoảng sợ, thậm chí rơi vào trạng thái hỗn loạn.
- Huyết Hồn Phiên!
Chúng tu sĩ phía sau đều giật minh, không ngờ nhị động chủ lại vận dụng Pháp bảo cấm kỵ này.
Nhan Hồng Ngọc chớp mắt, lộ ra dị sắc. Thân là tam đảo chủ Bích Vân Đảo. tu sĩ đỉnh cấp Hóa Thần kỳ đại viên mãn, nàng cũng biết Pháp bảo Huyết Hồn Phiên này.
Ở trong Huyết Ma đạo nhất mạch, Huyết Hồn Phiên là một kiện Pháp bảo hết sức nổi danh, bao gồm cả công kích phòng ngự phụ trợ. uy lực bất phàm, nhưng luyện chế lại rất khắc nghiệt.
Tài liệu luyện chế Huyết Hồn Phiên không khó kiếm, thậm chí có rất nhiều phương pháp luyện chế cùng phối phương các loại tài liệu. Nhưng luyện chế loại Pháp bảo này phải cần rất nhiều máu huyết cùng hồn phách tu sĩ mạnh mẽ. cái này rất khó kiếm được.
Cho nên, vì tổng số lượng tài liệu, máu huyết. cấp bậc hồn phách khác nhau, phần lớn Huyết Hồn Phiên rừng xuất hiện ở Chu Vương Triều đều có trình tự không đồng đều.
Có Huyết Hồn Phiên là Pháp bảo thông linh trung phẩm uy lực thông thiên, thậm chí Pháp bảo thông linh thượng phẩm, mà có cái lại Chỉ là một kiện Pháp bảo binh thường, còn kém hơn cả ngụy linh bảo.
Huyết Hồn Phiên trong tay Thao Vĩnh Bằng là một kiện Pháp bảo đỉnh cấp cũng coi nhu khá quý giá. Nếu đặt ở Phàm Vân Đảo hay Tam Tinh Vực. đó cũng là trân bảo mơ mộng cầu mong. Có lẽ trong quá trình đào tạo Huyết Hồn Phiên này, Thao Vĩnh Bằng cũng không thiếu ra sức, giết không ít tu sĩ bậc cao.
Không đến tình huống vạn bất đắc dĩ, Thao Vĩnh Bằng sẽ không dễ dàng sử dụng Pháp bảo đỉnh cấp Huyết Hồn Phiên này.
Cho nên khi hắn tế ra Pháp bảo này. chúng tu sĩ Kết Đan KỲ sau lưng mới kinh ngạc như thế, xem ra nhị động chủ muốn làm thật rồi.
- Ha ha, Pháp bảo không tệ. ta lấy chơi trước đã.
Đúng lúc này, ánh bạc chợt lóe. trên bầu trời khi không xuất hiện một bàn tay màu bạc thật lớn, vù một cái lấy mất Huyết Hồn Phiên kia.
Tiếp đó, hào quang chấn động, bàn tay màu bạc vù một cái lui về động phủ, bị Trương Hằng nắm trong tay.
- Sao có thể được...
Thao Vĩnh Bằng mặt như tro tàn. khoảng khắc bàn tay màu bạc kia thoáng hiện, toàn thân hắn bị áp lực không thể động đậy. không thể thở nổi. thân thể thiếu chút bị ép đến không ra hình người.
Càng thêm đáng sợ là liên hệ giữa hắn cùng Pháp bảo bản mạng Huyết Hồn Phiên ngày càng yếu, thậm chí cuối cùng mất đi liên hệ.
"Chẳng lẽ là người trong động phủ kia...”
Đột nhiên Thao Vĩnh Bằng nghĩ tới một khả năng, trong lòng không khỏi run lên. hắn cảm giác thủ đoạn của người trong động phủ thậm chí không kém gì Huyết Ma đại động chủ thần bí khó lường.
Chúng tu sĩ Kết Đan Kỳ sau lưng hắn cũng hoảng sợ không thôi.
- Thao động chủ. chúng ta làm gì đây?
- Thao đại nhân, chúng ta nhanh chóng chạy khỏi Nơi này thì tốt hơn...
- Thao tiền bối. Nơi đây không nên ở lâu, nữ nhân này cũng rất quỷ dị...
Chúng tu sĩ Kết Đan Kỳ đều sinh ra ý lùi bước.
- Chạy mau!
Trong lòng Thao Vĩnh Bằng kinh sợ. dẫn chúng tu sĩ Huyết Ma Đạo chạy trối chết.
- Thao đại ca. sao lại có thể bỏ người ta lại đây chứ?
Nhan Hồng Ngọc vô cùng U oán đuổi theo, khóe môi đỏ lộ ra ý cười nắm chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.