Chương 31: Rời núi
Khoái Xan Điếm
03/04/2013
Nếu Ô Lăng không muốn nói rõ cụ thể bí mật liên quan đến động phủ này. Trương Hằng tự nhiên sẽ không đi hỏi nhiều. Có chút nghi vấn trước tiên cùng đành phải để sang một bên.
Trong suy nghĩ của hắn, dựa vào ưu thế của Biến Thái Công, chỉ cần thật cận thận hẳn là sẽ không chịu thiệt thòi gì nhiều.
Bởi vì trong động phủ thần bí này còn tồn tại một số bí mật hắn không biết, bởi vậy ý tưởng của hắn muốn dựa vào lực lượng một người độc chiếm bảo vật là rất khó thực hiện.
Trương Hằng lại bí mật thương lượng một hồi với Ô Lăng ở trong phòng, rất nhanh liền quyết định ra một phần kế hoạch hợp tác bước đầu.
Trước khi đi, Ô Lăng lấy ra hai khối tinh thạch từ trong túi trữ vật tặng cho Trương Hằng.
Trương Hằng vừa thấy phẩm chất tinh thạch này. không khỏi kinh ngạc, không đám tin nhìn tinh thạch trong tay:
- Dĩ nhiên là tinh thạch trung phẩm! Cho ta?
Đây vẫn là lần đầu Trương Hằng nhìn thấy tinh thạch trung phẩm, trong lòng cũng hơi có chút kích động.
ở Tu Chân Giới, tiền tệ lưu thông thưởng gặp nhất là tinh thạch hạ phẩm.
Về phần tinh thạch trung phẩm, bình thường chỉ dùng giao dịch giữa tu sĩ bậc cao. Mặc dù là giao dịch mặt ngoài, một khối Tinh thạch trung phẩm có thể đổi được một trăm Tinh thạch hạ phẩm nhưng là giá cả thực tế lại hơn xa bằng ấy.
Tình huống cụ thể Trương Hằng cũng không quá rõ ràng. Dù sao hắn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí KỲ ở vào tầng dưới cùng của Tu Tiên giới.
Ô Lăng cười nhạt nói:
- Nếu ngươi ta đã kết minh, ta đương nhiên hy vọng thực lực đội hữu của mình có thể càng mạnh một chút. Huống chi lập tức sẽ cử hành Đại Hội Phương Vân. ngươi vẫn bảo tồn một ít thực lực là hơn. Dùng những tinh thạch này đi mua một ít đạo cụ phụ trợ phù triện gì đó, về sau tự nhiên có lúc dùng đến.
Trương Hằng không khỏi cảm thán, Ô Lăng này thật sự là một “người có tiền”, ngay cả tinh thạch trung phẩm đều có thể lấy ra mà lại còn tặng người thoải mái như thế.
Đột nhiên trong lòng Trương Hằng toát ra một Ý niệm, nếu xử lý người này, có thể nào thu hoạch càng lớn hay không?
Nhưng là Trương Hằng lại rất nhanh vứt bỏ ý niệm này. Bằng vào tâm cơ của Ô Lăng cũng sẽ không thể nào không rõ đạo lý “Tiền tài không lộ ra ngoài”. Có lẽ trên người này còn có con bài chưa lật nào đó cũng không nhất định.
Hơn nữa, trong tay đối phương đã có một kiện linh khí phòng ngự, dưới tình huống có phòng bị, Trương Hằng muốn khử đối phương cũng rất khó thực hiện.
Sau khi Ô Lăng rời đi, Trương Hằng lại nghĩ tới đóa tuyết liên trong túi trữ vật.
Duỗi tay ra, đóa tuyết liên do Ninh Tuyết Dung biến thành lại xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. khí tức lạnh lẽo thản nhiên từ đóa hoa tản ra, mùi hương thấm lòng người như có như không quanh quẩn trong phòng.
Trương Hằng phát hiện trên đóa tuyết liên này đã không có Tinh thần dao động như lúc trước, lăng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, giống như một nữ nhân đã chìm vào giấc ngủ ngon, làm cho người ta thương tiếc cùng yêu thích, cũng không đành lòng đi quấy rầy mộng đẹp của nàng.
Nếu tuyết liên này đã “Ngủ”, Trương Hằng đương nhiên sẽ không đi quấy rầy nàng, thật cận thận thu vào túi trữ vật, trong lòng có một cỗ tâm tình khác lạ.
Sau khi dọn dẹp lại phòng ốc và sân, Trương Hằng vẫn quyết định nghe theo đề nghị của Ô Lăng, đi Độc Thiên Bảo một chuyến.
Độc Thiên Bảo là phường thị quy mô lớn dùng để giao dịch giữa người tu tiên với nhau chính quý nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm.
Đường Phong tu luyện tại Phương Vân Sơn này đã mười mấy năm, cũng rất ít đi Độc Thiên Bảo, đối với Độc Thiên Bảo chỉ là có hiểu biết sơ sơ.
Sở dĩ Trương Hằng muốn đi Độc Thiên Bảo, một phần là vì tăng trưởng kiến thức, mặt khác cũng là nghe theo đề nghị của Ô Lăng, đi mua một ít đạo cụ phù triện, phòng bị ngày sau dùng đến.
Ngoài ra, trong lòng Trương Hằng cũng ôm một tia ảo tưởng. Nói không chừng mình cũng có thể giống những nhân vật chính trong tiểu thuyết, đào ra vài món bảo bối.
khi làm ra quyết định, Trương Hằng lập tức đi ra nội môn. sau đó khống chế ô Linh Kiếm bay ra ngoài Phương Vân Sơn.
Giờ phút này tốc độ Trương Hằng khống chế linh khí nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Đây cũng là được lợi nhờ ưu thế của Luyện Hư Linh Khí.
Lúc người tu tiên thi triển Khống Vật Thuật phi hành, hiệu quả cũng được quyết định bởi phẩm chất của linh khí trong cơ thể.
Nếu để một vị tu sĩ Trúc Cơ KỲ thi triển Khống Vật Thuật phi hành, Cho dù sử dụng một kiện pháp khí bình thường, tốc độ cũng sẽ không chậm hơn so với tu sĩ Luyện Khí dùng linh khí phi hành.
Trương Hằng cũng không dùng toàn lực phi hành, đại khái chỉ dùng một nửa tốc độ. Dù vậy, tốc độ này coi như là rất nhanh rồi.
Chỉ chốc lát rời khỏi phạm vi thế lực của Thiết Lĩnh Phong, xuyên qua vài ngọn núi liên miên chập chùng, liền tới địa bàn của Tiên Vân Tông.
Nếu là trước khi tu luyện Biến Thái Công. Trương Hằng khẳng định sẽ giảm tốc độ phi hành, tranh thủ điệu thấp, không làm cho những người khác chú ý.
Nhưng là hiện tại đã khác, tốc độ của hắn không chút giảm bớt, vẫn phi hành y như trước.
Trên đường có mấy đệ tử Tiên Vân Tông đều phát hiện hắn, nhìn thấy bộ dạng thoải mái dễ dàng của Trương Hằng cùng chỉ nhìn vài Lần, không có ý tới gây phiền toái.
Trương Hằng cảm nhận được thật sâu chỗ tốt sau khi thực lực tăng cường. Có thực lực là có dũng khí, có dũng khí người khác chưa chắc dám đến gây chuyện với ngươi. Có đôi khi ngươi càng nhượng bộ cùng điệu thấp, người khác lại càng tới gây chuyện. Mà đi gây chuyện, đầu tiên sẽ tìm kẻ yếu hơn.
Ở Tu Tiên giới, mỗi lần gia tăng một phần thực lực, địa vị của ngươi sẽ đề cao một phần.
Mạnh như cấp bậc Huyết Sát Thần Đế, toàn bộ Tu Tiên Giới đều phải cúi đầu trước mặt hắn.
Một đường Yên bình, lúc đi ngang qua Tiên Vân Tông, Trương Hằng không gặp được bất kỳ lực cản gì. rất nhanh liền rời khỏi phạm vi thế lực của Tiên Vân Tông, bay đến một vùng đất hỏa hoãn giữa Hỏa Vân Môn cùng Tiên Vân Tông.
Mới vừa tới, Trương Hằng liền phát hiện mặt đất cách đó không xa có hai người đang đấu pháp.
Một người trong đó chính là Lý Phong của Tiên Vân Tông. Hắn đứng trên một sườn núi cao. linh quyết trong tay liên tục đánh ra, Long Văn Đao xẹt qua từng bóng mờ ở trong không trung giao kích với linh khí của đối phương.
Người đối diện là một thiếu niên ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, tưởng mạo thanh tú, hơi có một tia non nớt, trong mắt bừng bừng lửa giận, chỉ huy một cây trường côn toàn thân đỏ thẫm như tinh cương trong không trung, đánh với Lý Phong không phân thắng bại.
Mỗi lần trường côn trong tay thiếu niên vung lên mang theo một tảng mây lửa lớn, bộc phát ra một chùm đốm lửa, đánh văng linh khí của Lý Phong.
Lý Phong chiến đấu cực kỳ trầm ổn Long Văn Đao trong tay Tuy rằng không mang thuộc tính công kích gì, nhưng có ưu thế về mặt tốc độ công kích. Long Văn Đao thường thường sẽ đột nhiên chuyển hướng, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Trương Hằng không khỏi sinh lòng hứng thú đối với thiếu niên kia. Chỉ vẻn vẹn mười bảy mười tám tuổi đã có thực lực Luyện Khí hậu kỳ. chẳng lẽ thiên phú của hắn so với Lạc Ngưng Tuyết của Tiên Vân Tông còn cao hơn vài phần hay sao?
Theo công pháp hắn sử dụng, hẳn là đệ tử Hỏa Vân Môn, nhưng Trương Hằng lại không biết hắn.
Chẳng lẽ là mới tới? Hoặc là giống như Ô Lăng, trên người có bí mật gì, nhưng bình thường biểu hiện rất điệu thấp, ẩn giấu thực lực chân chính.
Theo chiến đấu tới hồi gay cấn, thiếu niên kia không ngờ có thể áp chế Lý Phong vài phần, mơ hồ chiếm vài phần ưu thế.
Đương nhiên kinh nghiệm chiến đấu của Lý Phong vô cùng phong phú, có thể là cố ý áp dụng thế phòng thủ để tiêu hao pháp lực đối phương.
Trương Hằng ở không trung nhìn vài lần, liền cảm thấy vô vị, đơn thuần linh khí đối kháng xem chẳng chút thú vị gì. Tuy nhiên trong phạm trù tu sĩ Luyện Khí Kỳ, công kích của linh khí là cường đại nhất trong công kích đơn thể.
Trương Hằng khống chế linh khí chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này. Lý Phong hét lớn một tiếng:
- Dừng một chút!
Long Văn Đao nỡ rộ ra một luồng thanh quang bức lui linh khí của đối phương.
- Lý Phong, chẳng lẽ ngươi nhận thua? Nếu như vậy, mời ngươi tuân thủ đánh cuộc giữa chúng ta, xin lỗi Lạc sư tỷ.
Thiếu niên khí thế hùng hổ nhìn Lý Phong, rất có xu thế không đạt mục đích tuyệt không thôi.
- Triệu sư đệ, đánh cuộc giữa chúng ta sẽ không hủy bỏ. nhưng là giờ phút này ta còn có một việc phải đi giải quyết một chút. Ngươi ở đây chờ ta thời gian nửa nén hương.
Lý Phong luôn luôn kiêu ngạo không ngờ rất khách sáo nói chuyện cùng thiếu niên kia. Ánh mắt lại liếc qua Trương Hằng đang lướt qua không trung.
- Đường lão thử! Ngươi đứng lại cho ta!
Lý Phong hét lớn một tiếng, sắc mặt bất thiện nhìn Trương Hằng trên trời cao. trong mắt mang theo vài tia cừu hận.
Trương Hằng đã bay ra một đoạn, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức cười lạnh một tiếng, khống chế linh khí hạ xuống đất.
Hắn thật muốn nhìn một chút, Lý phong tử này sẽ dở thủ đoạn gì để làm khó cho mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.