Chương 457: Tiên tử áo trắng
Khoái Xan Điếm
03/04/2013
Cái này... Đại đảo chủ! Ta thật sự không thể cưới Mộ cô nương làm vợ.
Trương Hằng không kịp suy nghĩ, thăng thắn cự tuyệt một phen ý tốt của Mộ Thiên Hải.
Mộ Thiên Hải sắc mặt trầm xuống, trên mặt hiện ra một tia tức giận:
- Chẳng lẽ Trương đạo hữu cho rằng Linh Nhi không đủ ưu tú, hoặc là không xứng làm Thê tử? Đạo hữu cũng không nên dùng tuổi trẻ còn phong lưu để chối từ ta. Linh Nhi là cô gái xinh đẹp tuyệt trần như thế cũng không thấy đạo hữu động tâm, còn nói gì đến phong lưu làm chi.
Nói tới đây, trên người Mộ Thiên Hải mơ hồ dâng lên một cổ uy áp cường đại. trên mặt không giận mà oai. ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào nam nhân thanh niên đối diện.
Trương Hằng hơi sửng sốt, không khỏi cười khổ nói:
- Mộ tiểu thư đúng là một cô nương không tệ. bất kể là diện mạo hay phẩm tính, ở trên thế giới này đều khó gặp. theo lý hẳn là Trương mỗ không xứng với nàng mới đúng. Nhưng thời điểm Trương mỗ ở Phong Ấn Chi Địa còn có Thê tử, hiện tại làm sao có thể cưới tiếp được chứ?
Làm người địa cầu ở thế kỷ 22, khái niệm về chế độ một vợ một chồng đã khắc sâu tận đáy lòng Trương Hằng, tuy rằng bản thân hắn đối với hưởng phúc tề nhân này cũng rất hướng tới, nhưng dù sao hắn vẫn có cảm giác không thực tế lắm.
- Nói như thế đạo hữu cũng biết Linh Nhi là một cô gái tốt...
Sắc mặt Mộ Thiên Hải dần dần dịu xuống. dường như có chút tự tin với con gái của mình, hơi trầm ngâm một chút, hắn lại nói:
- Thê tử ban đâu của đạo hữu hắn là còn ở lại Phong Ấn Chi Địa rồi. có lẽ tư chất của nàng cũng không bằng đạo hữu. có thể tới được Chu Vương Triều cũng phải hơn một ngàn năm sau, nàng sẽ hết tuổi thọ và chết ở đó rồi... Một khi đã như vậy. sao đạo hữu không cưới Linh Nhi làm vợ, Điều này có lợi cho đạo hữu sinh tồn và phát triển ở Chu Vương Triều.
Hơn nữa là một cường giả, đồng thời có được mấy nữ nhân cũng đâu có gì đáng nói? Ngay cả nếu Thê tử của đạo hữu đã ở Chu Vương Triều, cùng lắm thì để nàng làm tiểu thiếp. Chỉ cần đạo hữu có thể lấy Linh Nhi làm vợ, chắc chắn năm sau, tân chủ nhân của Bích Vân Đảo này chính là đạo hữu. chưởng quản hết thảy nơi này...
Mộ Thiên Hải cũng là tình cảm thâm sâu, hết thảy mọi ích lợi, quan hệ đều phân tích rõ ràng.
Đợi nói xong câu sau cùng hắn mới cười dài nhìn Trương Hằng, một bộ dáng tự tin tràn đầy, không sợ đối phương không đồng ý.
Đối mặt với hấp dẫn như thế. ở giới tu chân có lẽ không có bao nhiêu người có thể chịu đựng được khảo nghiệm này.
Cưới một cô nương thanh tú kiều diễm, hưởng thụ hồng phúc tề thiên còn có thể thu được một đảo nhỏ tu chân rộng lớn như vậy, đây là chuyện tốt đến mức nào? Chỉ sợ Chỉ có kẻ ngốc mới có thể cự tuyệt!
Trương Hằng hít một hơi thật sâu, thật lâu sau, mới hồi đáp:
- Ta không thể đáp ứng đạo hữu.
Mộ Thiên Hải cảm thấy thật bất ngờ. chính mình đã phân tích rõ ràng ích lợi quan hệ trước sau như thế, đối phương như thế nào còn không nghĩ ra?
- Đạo hữu có chuyện gì khó xử sao?
Mộ Thiên Hải như nghĩ tới điều gì lên tiếng hỏi.
Trương Hằng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Bích Vân Đảo. Giờ khắc này, hết thảy cấm chế ở chung quanh phủ đệ, ở trước mặt hắn đều giống như thùng rỗng kêu to không có tác dụng.
ở bên ngoài gian phòng đứng hai người, một là Nhan Hồng Ngọc, nữ tu Hóa Thần Kỳ đã hoàn toàn bị Trương Hằng khống chế.
Còn một người khác, chính là Mộ Linh Nhi đang ở trạng thái ẩn mình. Ngay cả Mộ Thiên Hải đều không nghĩ tới. con gái bình thường không dám cãi lời mình, đám ở cửa nghe lén, cho đến giờ hắn còn không có phát giác.
Ánh mắt của Trương Hằng là nhìn về hướng bầu trời, cho nên cũng không có chú ý tới trước cửa còn có cô gái quật cường chấp nhất Mộ Linh Nhi đang đứng đó.
Mộ Thiên Hải lộ sắc mặt ngưng trọng, hắn cảm giác giờ khắc này Trương Hằng Dường như có một loại khí chất độc hữu, bất luận kẻ nào trên thế gian này đều khó có thể với tới.
- Trên thực tế, hết thảy những lời đạo hữu nói ta cũng rất động tâm...
Ra ngoài dự đoán của mọi người, Trương Hằng bình thản nói ra một câu như vậy.
“Đại mỹ nữ, ai mà không muốn ta còn muốn nhiều thêm vài người đấy?” Đây là câu nói trong lòng Trương Hằng không nói ra cũng là lời nói giờ phút này hắn muốn biểu đạt nhất.
Hắn chưa bao giờ cho rằng mình là người cao thượng, cũng không khác bao nhiêu với đa số nam nhân trên địa cầu. Hắn cho rằng mình Chỉ là bình thường trước khi tới thế giới này.
Giống như Mộ Linh Nhi trời sinh đoan trang tuyệt hảo, gần như là cô gái hoàn mỹ này. nếu đặt ở trên địa cầu. so với các nàng gọi là minh tinh người mẫu thật không biết hoàn hảo hơn gấp bao nhiêu lần. Tương phản với Ninh Tuyết Dung điểm tĩnh dịu dàng, nàng có một vẻ đẹp thuộc loại hoạt bát thanh tú.
Có thể cưới được một cô gái như vậy làm vợ, như hắn từng là một trạch nam ở địa cầu, có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Huống chi, đồng thời có được mỹ nữ như thế. còn có thể làm chủ một hòn đảo tu chân rộng lớn như vậy, có thể sinh tồn rất tốt ở thế giới này, thậm chí rừng bước tiến lên!
Mộ Thiên Hải cười cười, gật đầu nói:
- Chỉ cần là một người bình thường, đều phải động tâm. đạo hữu không cần sợ ta chê cười đạo hữu ham muốn lợi ích. ở giới tu chân này, ích lợi chính là trên hết!
- Tuy nhiên, nếu thực động tâm. vì sao đạo hữu không đáp ứng chứ?
Đây là chỗ Mộ Thiên Hải khó hiểu nhất, nếu đổi lại là hắn đứng ở lập trường Trương Hằng. Chỉ sợ lập tức vui mừng chộp lấy một chuyện tốt như vậy.
Trong ánh mắt chờ mong của Mộ Thiên Hải, Trương Hằng rốt cục thu hồi ánh mắt lại, mới chậm rãi phun ra một câu:
- Đó đơn giản là hai chữ: “trách nhiệm”.
Nếu vẻn vẹn Chỉ là một người còn trẻ không biết gì, như vậy hắn có thể giống như mọi người xuyên qua đến thế giới này. vì thỏa mãn dục vọng bản thân, bất cứ một mỹ nữ cực phẩm nào gã nhìn thấy đều chiếm làm của riêng mình, nếu như hắn có đủ năng lực này.
Cũng giống như không nhận mình là một người cao thượng gì, Trương Hằng cũng không cho rằng mình là một người ham mê sắc dục mất tính người.
Hai chữ “trách nhiệm”, nếu là ở trên địa cầu Chỉ có người chân chính thành gia lập nghiệp, kết hôn sống chết, mới có thể cảm nhận được ý nghĩa chân chính của nó. Người còn trẻ không biết gì thì hoặc là người phong lưu thành tánh, vĩnh viễn không biết hai chữ này có ý nghĩa gì.
Từ khi Trương Hằng sống ở thế giới này mấy chục năm, hắn cũng dần dần hiểu được hàm nghĩa của hai chữ này.
Nếu đồng thời cưới Ninh Tuyết Dung cùng Mộ Linh Nhi làm vợ, như vậy Trương Hằng nhất định phải đeo trên lưng trách nhiệm của hai nữ nhân.
Nếu Chỉ là hai mỹ nữ tầm thường thì cũng không nói gì, Trương Hằng hoàn toàn có thể chấp nhận loại hưởng phúc tề nhân này.
Nhưng vấn đề là, Ninh Tuyết Dung cùng Mộ Linh Nhi đều là hai cô gái cực kỳ có cá tính, họ khác biệt rất lớn cùng các nữ nhân khác trên thế giới này: đều có mối tình yêu cầu nệ cố chấp.
Như Nhan Hồng Ngọc là một đại biểu điển hình của hầu hết nữ tu giới tu chân vì sinh tồn và ích lợi nàng ta có thể dễ dàng phản bội nam nhân của mình, thậm chí có thể đồng thời hầu hạ nhiều cường giả. Nữ nhân như vậy, Trương Hằng tình nguyện cả đời sống độc thân, cũng sẽ không động tâm chút nào.
- Không thể gánh vác, cho nên không cưới.
Cuối cùng, Trương Hằng tổng kết, nói ra tám chữ.
Chính là đơn giản như vậy, không thể gánh vác cho nên không cưới.
Sau khi Trương Hằng làm ra quyết định như vậy, thậm chí không có một chút ý hối hận trong đầu.
Mộ Linh Nhi đứng núp ở ngoài cửa. trên gương mặt xinh đẹp chảy xuống mấy giọt nước mắt trong suốt, hô hấp dồn dập lên. nàng khẽ lẩm nhẩm mấy chữ này: không thể gánh vác, cho nên không cưới.
Giờ khắc này, Mộ Linh Nhi đột nhiên hiểu được. Trương Hằng mới là nam nhân tốt nhất trên thế giới này, nếu bỏ lỡ cơ hội Lần này, nhất định sẽ hối hận suốt đời. Sau đó đương nhiên nàng cũng biết, đối phương đã có Thê tử, cơ hội của mình thật nhỏ bé...
“Mộ Linh Nhi ta cuộc đời này không phải vua không lấy...”
Vô cùng quật cường. Mộ Linh Nhi hạ quyết tâm tận đáy lòng, sau đó lặng yên rời đi, hai người trong phòng đều không hề phát hiện.
- Đạo hữu nói rất có đạo lý...
Mộ Thiên Hải trầm tư thật lâu sau, cuối cùng khẽ thở dài:
- Linh Nhi không thể gả cho đạo hữu. thật cũng đáng tiếc!
Trương Hằng tự giễu cười:
- Đạo hữu cũng đừng nhìn ta cao thượng quá! Trên thực tế, vừa rồi ta cũng động tâm biết bao. Ý tốt của đảo chủ ta xin tâm lĩnh, Mộ tiểu thư, Trương mỗ vô duyên không thể cưới.
Mộ Thiên Hải cũng không tiếp tục cưỡng ép, khẽ cười:
- Mộ Thiên Hải ta Chẳng lẽ còn sợ không gả được một cô gái như vậy sao?
Trương Hằng ảm đạm cười, không biết vì sao. tận đáy lòng đột nhiên có chút mất mát: nếu Mộ Linh Nhi gả cho người khác, chính mình vẫn có chút không cam lòng.
- Trương đạo hữu! Trong mật thất của ta có không hề ít sách cổ liên quan tới Đông Vân đại lục. Nếu có cơ hội đạo hữu có thể tham khảo một chút. Nhưng những sách cỗ này đều không thể phục chế. muốn hiểu rõ tất cả tình huống. tốt nhất đạo hữu ở lại đây một ít thời gian.
Trương Hằng gật đầu nói:
- Mấy thứ này tạm thời không vội. ta hiện tại còn thiếu, ngược lại là có liên quan tới tình hình cụ thể và giới thiệu tỉ mỉ của hải vực. điều này có lợi cho ta đi lại ở hải vực trong tương lai.
Trương Hằng từng nghĩ tới. hắn cuối cùng vẫn còn muốn đi “Hải Ngoại Tam Tiên Đảo”, bởi vì phân thân của Lạc Hà từng nói qua, bản tôn của hắn trước khi phi thăng thượng giới, có lưu lại một kiện trọng yếu gì đó. cất giấu ở “Ngoại hải Tam Tiên Đảo”, phải chờ Trương Hằng đạt tới Hợp Thể Kỳ mới có thể đi lấy.
Đồng thời, muốn tăng cao tu vi. Trương Hằng trừ “Giết người đoạt bào”, thì bắt giết yêu thú đỉnh cao trong hải vực cũng là một lựa chọn không tệ. Bình thường yêu thú Hóa Thần Kỳ trở lên con nào không phải sống cả vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm. trong cơ thể chúng ngưng kết yêu đan, ẩn chứa đại lượng tinh túy thiên địa cũng có lợi cho Trương Hằng thăng cấp công pháp.
Vì để đạt tới mục tiêu, Trương Hằng nhất định phải biết rõ phiến hải vực này.
Mộ Thiên Hải cười nói:
- Chuyện này dễ làm, Mộ mỗ là người địa phương sinh trường tại hải vực này. đối với hết thảy nơi này tự nhiên là rõ như lòng bàn tay. Bản đồ Chi tiết tường tận cũng có. nhưng nếu muốn ghi chép lại tất cả nội dung tương quan, cũng không phải một hai ngày là có thể làm được. Không bằng như vầy. Trương đạo hữu dừng lại ở đây chừng hai tháng, ta có thể chế tạo cho đạo hữu một ngọc giản ghi lại tin tức Chi tiết tường tận. nó có lợi cho đạo hữu hành tâu ở hải vực sau này.
- Vậy làm phiền Mộ đảo chủ rồi!
Trương Hằng nói lời cảm tạ, nếu thật sự có được một ngọc giản như vậy. đối với hắn mà nói. giá trị của nó quả thực không thể thấp hơn một kiện Thông linh Pháp bảo.
- Trương đạo hữu quá khách sáo! So với đạo hữu cứu vãn nguy cơ của Bích Vân Đảo và ân tình cứu mạng tiểu nữ. chút chuyện nhỏ đó sao đáng nhắc tới?
Mộ Thiên Hải cười ha hả. rồi lại hỏi:
- Trương đạo hữu còn có yêu cầu gì. có thể nói ra. Chỉ cần có thể làm được, Mộ mỗ nhất định sẽ dùng hết toàn lực.
Trong lòng Trương Hằng bỗng dưng vừa động, nhớ tới mấy cái Tụ Linh Trận ở chung quanh phủ đệ. nếu những khẩu quyết bố trí Tụ Linh Trận đỉnh cao này truyền về Cực Diễm Môn Ở Tam Tinh Vực, thật ra là một trợ lực không nhỏ.
Vì thế, Trương Hằng cũng nhân tiện nói ra yêu cầu này.
- Tụ Linh Trận?
Mộ Thiên Hải cười tủm tỉm nhìn Trương Hằng một cái cũng không có hỏi hắn muốn mấy thứ này làm gì, thực dứt khoát xuất ra một ngọc giản cao cấp đưa cho Trương Hằng:
- Bí quyết trong này là ghi lại phương pháp bố trí mấy trăm loại Tụ Linh Trận đỉnh cao. bên trong thuật gia tăng lớp lớp Tụ Linh Trận lẫn nhau, rất có trình độ....
Cùng thời gian đó, trên một ngọn núi đơn độc cách Nơi đây mấy ngàn vạn dặm, đang đứng một nam nhân mặc áo bào đen cao ngạo ác nghiệt, trong tay hắn kéo dài ra hắc quang mở nhạt, ở trên hư không hình thành một cái mặt kính.
Trên mặt kính hiện ra hết thảy chuyện phát sinh của Trương Hằng ở Chu Vương Triều.
Đứng bên cạnh hắn một tiên tử áo trắng yên lặng điềm tĩnh mỉm cười.
- Đây là hết thảy chuyện ngươi cố ý muốn xem?
Khóe miệng Vũ Vô Cực hiện ra vài tia cười nhạo, nói với tiên tử áo trắng:
- Ngươi yên tâm. ta chẳng qua là đột nhiên muốn đến Đông Vân đại lục vui chơi, ôn chuyện cũ cùng bằng hữu trước kia, không phải đến đánh nhau, ngươi xem, hiện tại tu vi của ta cũng Chỉ là Hợp Thể Kỳ...
Trương Hằng không kịp suy nghĩ, thăng thắn cự tuyệt một phen ý tốt của Mộ Thiên Hải.
Mộ Thiên Hải sắc mặt trầm xuống, trên mặt hiện ra một tia tức giận:
- Chẳng lẽ Trương đạo hữu cho rằng Linh Nhi không đủ ưu tú, hoặc là không xứng làm Thê tử? Đạo hữu cũng không nên dùng tuổi trẻ còn phong lưu để chối từ ta. Linh Nhi là cô gái xinh đẹp tuyệt trần như thế cũng không thấy đạo hữu động tâm, còn nói gì đến phong lưu làm chi.
Nói tới đây, trên người Mộ Thiên Hải mơ hồ dâng lên một cổ uy áp cường đại. trên mặt không giận mà oai. ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào nam nhân thanh niên đối diện.
Trương Hằng hơi sửng sốt, không khỏi cười khổ nói:
- Mộ tiểu thư đúng là một cô nương không tệ. bất kể là diện mạo hay phẩm tính, ở trên thế giới này đều khó gặp. theo lý hẳn là Trương mỗ không xứng với nàng mới đúng. Nhưng thời điểm Trương mỗ ở Phong Ấn Chi Địa còn có Thê tử, hiện tại làm sao có thể cưới tiếp được chứ?
Làm người địa cầu ở thế kỷ 22, khái niệm về chế độ một vợ một chồng đã khắc sâu tận đáy lòng Trương Hằng, tuy rằng bản thân hắn đối với hưởng phúc tề nhân này cũng rất hướng tới, nhưng dù sao hắn vẫn có cảm giác không thực tế lắm.
- Nói như thế đạo hữu cũng biết Linh Nhi là một cô gái tốt...
Sắc mặt Mộ Thiên Hải dần dần dịu xuống. dường như có chút tự tin với con gái của mình, hơi trầm ngâm một chút, hắn lại nói:
- Thê tử ban đâu của đạo hữu hắn là còn ở lại Phong Ấn Chi Địa rồi. có lẽ tư chất của nàng cũng không bằng đạo hữu. có thể tới được Chu Vương Triều cũng phải hơn một ngàn năm sau, nàng sẽ hết tuổi thọ và chết ở đó rồi... Một khi đã như vậy. sao đạo hữu không cưới Linh Nhi làm vợ, Điều này có lợi cho đạo hữu sinh tồn và phát triển ở Chu Vương Triều.
Hơn nữa là một cường giả, đồng thời có được mấy nữ nhân cũng đâu có gì đáng nói? Ngay cả nếu Thê tử của đạo hữu đã ở Chu Vương Triều, cùng lắm thì để nàng làm tiểu thiếp. Chỉ cần đạo hữu có thể lấy Linh Nhi làm vợ, chắc chắn năm sau, tân chủ nhân của Bích Vân Đảo này chính là đạo hữu. chưởng quản hết thảy nơi này...
Mộ Thiên Hải cũng là tình cảm thâm sâu, hết thảy mọi ích lợi, quan hệ đều phân tích rõ ràng.
Đợi nói xong câu sau cùng hắn mới cười dài nhìn Trương Hằng, một bộ dáng tự tin tràn đầy, không sợ đối phương không đồng ý.
Đối mặt với hấp dẫn như thế. ở giới tu chân có lẽ không có bao nhiêu người có thể chịu đựng được khảo nghiệm này.
Cưới một cô nương thanh tú kiều diễm, hưởng thụ hồng phúc tề thiên còn có thể thu được một đảo nhỏ tu chân rộng lớn như vậy, đây là chuyện tốt đến mức nào? Chỉ sợ Chỉ có kẻ ngốc mới có thể cự tuyệt!
Trương Hằng hít một hơi thật sâu, thật lâu sau, mới hồi đáp:
- Ta không thể đáp ứng đạo hữu.
Mộ Thiên Hải cảm thấy thật bất ngờ. chính mình đã phân tích rõ ràng ích lợi quan hệ trước sau như thế, đối phương như thế nào còn không nghĩ ra?
- Đạo hữu có chuyện gì khó xử sao?
Mộ Thiên Hải như nghĩ tới điều gì lên tiếng hỏi.
Trương Hằng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Bích Vân Đảo. Giờ khắc này, hết thảy cấm chế ở chung quanh phủ đệ, ở trước mặt hắn đều giống như thùng rỗng kêu to không có tác dụng.
ở bên ngoài gian phòng đứng hai người, một là Nhan Hồng Ngọc, nữ tu Hóa Thần Kỳ đã hoàn toàn bị Trương Hằng khống chế.
Còn một người khác, chính là Mộ Linh Nhi đang ở trạng thái ẩn mình. Ngay cả Mộ Thiên Hải đều không nghĩ tới. con gái bình thường không dám cãi lời mình, đám ở cửa nghe lén, cho đến giờ hắn còn không có phát giác.
Ánh mắt của Trương Hằng là nhìn về hướng bầu trời, cho nên cũng không có chú ý tới trước cửa còn có cô gái quật cường chấp nhất Mộ Linh Nhi đang đứng đó.
Mộ Thiên Hải lộ sắc mặt ngưng trọng, hắn cảm giác giờ khắc này Trương Hằng Dường như có một loại khí chất độc hữu, bất luận kẻ nào trên thế gian này đều khó có thể với tới.
- Trên thực tế, hết thảy những lời đạo hữu nói ta cũng rất động tâm...
Ra ngoài dự đoán của mọi người, Trương Hằng bình thản nói ra một câu như vậy.
“Đại mỹ nữ, ai mà không muốn ta còn muốn nhiều thêm vài người đấy?” Đây là câu nói trong lòng Trương Hằng không nói ra cũng là lời nói giờ phút này hắn muốn biểu đạt nhất.
Hắn chưa bao giờ cho rằng mình là người cao thượng, cũng không khác bao nhiêu với đa số nam nhân trên địa cầu. Hắn cho rằng mình Chỉ là bình thường trước khi tới thế giới này.
Giống như Mộ Linh Nhi trời sinh đoan trang tuyệt hảo, gần như là cô gái hoàn mỹ này. nếu đặt ở trên địa cầu. so với các nàng gọi là minh tinh người mẫu thật không biết hoàn hảo hơn gấp bao nhiêu lần. Tương phản với Ninh Tuyết Dung điểm tĩnh dịu dàng, nàng có một vẻ đẹp thuộc loại hoạt bát thanh tú.
Có thể cưới được một cô gái như vậy làm vợ, như hắn từng là một trạch nam ở địa cầu, có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Huống chi, đồng thời có được mỹ nữ như thế. còn có thể làm chủ một hòn đảo tu chân rộng lớn như vậy, có thể sinh tồn rất tốt ở thế giới này, thậm chí rừng bước tiến lên!
Mộ Thiên Hải cười cười, gật đầu nói:
- Chỉ cần là một người bình thường, đều phải động tâm. đạo hữu không cần sợ ta chê cười đạo hữu ham muốn lợi ích. ở giới tu chân này, ích lợi chính là trên hết!
- Tuy nhiên, nếu thực động tâm. vì sao đạo hữu không đáp ứng chứ?
Đây là chỗ Mộ Thiên Hải khó hiểu nhất, nếu đổi lại là hắn đứng ở lập trường Trương Hằng. Chỉ sợ lập tức vui mừng chộp lấy một chuyện tốt như vậy.
Trong ánh mắt chờ mong của Mộ Thiên Hải, Trương Hằng rốt cục thu hồi ánh mắt lại, mới chậm rãi phun ra một câu:
- Đó đơn giản là hai chữ: “trách nhiệm”.
Nếu vẻn vẹn Chỉ là một người còn trẻ không biết gì, như vậy hắn có thể giống như mọi người xuyên qua đến thế giới này. vì thỏa mãn dục vọng bản thân, bất cứ một mỹ nữ cực phẩm nào gã nhìn thấy đều chiếm làm của riêng mình, nếu như hắn có đủ năng lực này.
Cũng giống như không nhận mình là một người cao thượng gì, Trương Hằng cũng không cho rằng mình là một người ham mê sắc dục mất tính người.
Hai chữ “trách nhiệm”, nếu là ở trên địa cầu Chỉ có người chân chính thành gia lập nghiệp, kết hôn sống chết, mới có thể cảm nhận được ý nghĩa chân chính của nó. Người còn trẻ không biết gì thì hoặc là người phong lưu thành tánh, vĩnh viễn không biết hai chữ này có ý nghĩa gì.
Từ khi Trương Hằng sống ở thế giới này mấy chục năm, hắn cũng dần dần hiểu được hàm nghĩa của hai chữ này.
Nếu đồng thời cưới Ninh Tuyết Dung cùng Mộ Linh Nhi làm vợ, như vậy Trương Hằng nhất định phải đeo trên lưng trách nhiệm của hai nữ nhân.
Nếu Chỉ là hai mỹ nữ tầm thường thì cũng không nói gì, Trương Hằng hoàn toàn có thể chấp nhận loại hưởng phúc tề nhân này.
Nhưng vấn đề là, Ninh Tuyết Dung cùng Mộ Linh Nhi đều là hai cô gái cực kỳ có cá tính, họ khác biệt rất lớn cùng các nữ nhân khác trên thế giới này: đều có mối tình yêu cầu nệ cố chấp.
Như Nhan Hồng Ngọc là một đại biểu điển hình của hầu hết nữ tu giới tu chân vì sinh tồn và ích lợi nàng ta có thể dễ dàng phản bội nam nhân của mình, thậm chí có thể đồng thời hầu hạ nhiều cường giả. Nữ nhân như vậy, Trương Hằng tình nguyện cả đời sống độc thân, cũng sẽ không động tâm chút nào.
- Không thể gánh vác, cho nên không cưới.
Cuối cùng, Trương Hằng tổng kết, nói ra tám chữ.
Chính là đơn giản như vậy, không thể gánh vác cho nên không cưới.
Sau khi Trương Hằng làm ra quyết định như vậy, thậm chí không có một chút ý hối hận trong đầu.
Mộ Linh Nhi đứng núp ở ngoài cửa. trên gương mặt xinh đẹp chảy xuống mấy giọt nước mắt trong suốt, hô hấp dồn dập lên. nàng khẽ lẩm nhẩm mấy chữ này: không thể gánh vác, cho nên không cưới.
Giờ khắc này, Mộ Linh Nhi đột nhiên hiểu được. Trương Hằng mới là nam nhân tốt nhất trên thế giới này, nếu bỏ lỡ cơ hội Lần này, nhất định sẽ hối hận suốt đời. Sau đó đương nhiên nàng cũng biết, đối phương đã có Thê tử, cơ hội của mình thật nhỏ bé...
“Mộ Linh Nhi ta cuộc đời này không phải vua không lấy...”
Vô cùng quật cường. Mộ Linh Nhi hạ quyết tâm tận đáy lòng, sau đó lặng yên rời đi, hai người trong phòng đều không hề phát hiện.
- Đạo hữu nói rất có đạo lý...
Mộ Thiên Hải trầm tư thật lâu sau, cuối cùng khẽ thở dài:
- Linh Nhi không thể gả cho đạo hữu. thật cũng đáng tiếc!
Trương Hằng tự giễu cười:
- Đạo hữu cũng đừng nhìn ta cao thượng quá! Trên thực tế, vừa rồi ta cũng động tâm biết bao. Ý tốt của đảo chủ ta xin tâm lĩnh, Mộ tiểu thư, Trương mỗ vô duyên không thể cưới.
Mộ Thiên Hải cũng không tiếp tục cưỡng ép, khẽ cười:
- Mộ Thiên Hải ta Chẳng lẽ còn sợ không gả được một cô gái như vậy sao?
Trương Hằng ảm đạm cười, không biết vì sao. tận đáy lòng đột nhiên có chút mất mát: nếu Mộ Linh Nhi gả cho người khác, chính mình vẫn có chút không cam lòng.
- Trương đạo hữu! Trong mật thất của ta có không hề ít sách cổ liên quan tới Đông Vân đại lục. Nếu có cơ hội đạo hữu có thể tham khảo một chút. Nhưng những sách cỗ này đều không thể phục chế. muốn hiểu rõ tất cả tình huống. tốt nhất đạo hữu ở lại đây một ít thời gian.
Trương Hằng gật đầu nói:
- Mấy thứ này tạm thời không vội. ta hiện tại còn thiếu, ngược lại là có liên quan tới tình hình cụ thể và giới thiệu tỉ mỉ của hải vực. điều này có lợi cho ta đi lại ở hải vực trong tương lai.
Trương Hằng từng nghĩ tới. hắn cuối cùng vẫn còn muốn đi “Hải Ngoại Tam Tiên Đảo”, bởi vì phân thân của Lạc Hà từng nói qua, bản tôn của hắn trước khi phi thăng thượng giới, có lưu lại một kiện trọng yếu gì đó. cất giấu ở “Ngoại hải Tam Tiên Đảo”, phải chờ Trương Hằng đạt tới Hợp Thể Kỳ mới có thể đi lấy.
Đồng thời, muốn tăng cao tu vi. Trương Hằng trừ “Giết người đoạt bào”, thì bắt giết yêu thú đỉnh cao trong hải vực cũng là một lựa chọn không tệ. Bình thường yêu thú Hóa Thần Kỳ trở lên con nào không phải sống cả vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm. trong cơ thể chúng ngưng kết yêu đan, ẩn chứa đại lượng tinh túy thiên địa cũng có lợi cho Trương Hằng thăng cấp công pháp.
Vì để đạt tới mục tiêu, Trương Hằng nhất định phải biết rõ phiến hải vực này.
Mộ Thiên Hải cười nói:
- Chuyện này dễ làm, Mộ mỗ là người địa phương sinh trường tại hải vực này. đối với hết thảy nơi này tự nhiên là rõ như lòng bàn tay. Bản đồ Chi tiết tường tận cũng có. nhưng nếu muốn ghi chép lại tất cả nội dung tương quan, cũng không phải một hai ngày là có thể làm được. Không bằng như vầy. Trương đạo hữu dừng lại ở đây chừng hai tháng, ta có thể chế tạo cho đạo hữu một ngọc giản ghi lại tin tức Chi tiết tường tận. nó có lợi cho đạo hữu hành tâu ở hải vực sau này.
- Vậy làm phiền Mộ đảo chủ rồi!
Trương Hằng nói lời cảm tạ, nếu thật sự có được một ngọc giản như vậy. đối với hắn mà nói. giá trị của nó quả thực không thể thấp hơn một kiện Thông linh Pháp bảo.
- Trương đạo hữu quá khách sáo! So với đạo hữu cứu vãn nguy cơ của Bích Vân Đảo và ân tình cứu mạng tiểu nữ. chút chuyện nhỏ đó sao đáng nhắc tới?
Mộ Thiên Hải cười ha hả. rồi lại hỏi:
- Trương đạo hữu còn có yêu cầu gì. có thể nói ra. Chỉ cần có thể làm được, Mộ mỗ nhất định sẽ dùng hết toàn lực.
Trong lòng Trương Hằng bỗng dưng vừa động, nhớ tới mấy cái Tụ Linh Trận ở chung quanh phủ đệ. nếu những khẩu quyết bố trí Tụ Linh Trận đỉnh cao này truyền về Cực Diễm Môn Ở Tam Tinh Vực, thật ra là một trợ lực không nhỏ.
Vì thế, Trương Hằng cũng nhân tiện nói ra yêu cầu này.
- Tụ Linh Trận?
Mộ Thiên Hải cười tủm tỉm nhìn Trương Hằng một cái cũng không có hỏi hắn muốn mấy thứ này làm gì, thực dứt khoát xuất ra một ngọc giản cao cấp đưa cho Trương Hằng:
- Bí quyết trong này là ghi lại phương pháp bố trí mấy trăm loại Tụ Linh Trận đỉnh cao. bên trong thuật gia tăng lớp lớp Tụ Linh Trận lẫn nhau, rất có trình độ....
Cùng thời gian đó, trên một ngọn núi đơn độc cách Nơi đây mấy ngàn vạn dặm, đang đứng một nam nhân mặc áo bào đen cao ngạo ác nghiệt, trong tay hắn kéo dài ra hắc quang mở nhạt, ở trên hư không hình thành một cái mặt kính.
Trên mặt kính hiện ra hết thảy chuyện phát sinh của Trương Hằng ở Chu Vương Triều.
Đứng bên cạnh hắn một tiên tử áo trắng yên lặng điềm tĩnh mỉm cười.
- Đây là hết thảy chuyện ngươi cố ý muốn xem?
Khóe miệng Vũ Vô Cực hiện ra vài tia cười nhạo, nói với tiên tử áo trắng:
- Ngươi yên tâm. ta chẳng qua là đột nhiên muốn đến Đông Vân đại lục vui chơi, ôn chuyện cũ cùng bằng hữu trước kia, không phải đến đánh nhau, ngươi xem, hiện tại tu vi của ta cũng Chỉ là Hợp Thể Kỳ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.