Quyển 15 - Chương 6: Ám sát trong mùa xuân
Vô Tội
20/09/2014
Vương thành vương triều Đại Mãng có khoảng bảy mươi vạn người sinh sống, phần lớn dân chúng đều dùng đất gạch hoặc là nham thạch núi lửa để xây dựng.
Tuy nói rằng dùng những viên gạch được chế tạo từ nham thạch có thể giảm bớt sức nặng, dễ dàng vận chuyển, mà bên trong miếng gạch lại có nhiều lỗ thủng rất nhỏ, giúp cho người dân ở mùa đông ấm áp, mùa hè mát, nhưng vì màu sắc của nham thạch núi lửa vốn có màu tro hoặc xám, nên thông thường những ngôi nhà ở đây trông rất đơn sơ, không thể nói là cảnh quan đẹp đẽ được. Hơn nữa, bởi vì gió mùa bắc bộ thường xuyên thổi cát vào, lâu ngày nhà cửa sẽ bị cát hóa ăn mòn, nên vương thành Đại Mãng hiển nhiên không thể sánh với thành Trung Châu Vân Tần được.
Chỉ là lão hoàng đế Đại Mãng rất coi trọng giáo dục, lễ nghĩa, nói khoa trương một chút là dùng văn lập quốc, hoàn toàn khác với Vân Tần dùng võ lập quốc.
Cho nên, mặc dù số lượng trường học tư, học viện trong vương thành Đại Mãng chưa chắc so sánh được với thành Trung Châu, nhưng độ dày đặc sợ rằng sẽ không kém hơn bao nhiêu. Hơn nữa, thành Trung Châu vốn là nơi có nhiều quan lại phú thương, dân chúng đông đúc, văn võ kiêm tu mà phát triển thịnh vượng, nếu như đổi lại là các thành lớn nổi tiếng khác ở Vân Tần, chắc chắn sẽ không có số lượng trường học tư, học viện nhiều như vương thành Đại Mãng.
Ở phía đông vương thành Đại Mãng, tại một khu vực có nhiều phú thương, chợ và nhà cửa san sát nha, có một trường tư gọi là thư viện Đông Lộc.
Trường tư này trông rất giống các trường tư khác ở Đại Mãng, nhưng chỉ có những quyền quý chân chính ở vương thành Đại Mãng mới biết được, trường tư này chính là Mật lộc viện của Đại Mãng.
Mỗi tháng, Mật lộc viện đều nhận được một số bạc rất lớn từ trong nội cung Đại Mãng, dùng để thu mua, hối lộ, đe dọa, hiếp bức, nghiêm hình bức cung...bất cứ thủ đoạn nào họ có thể nghĩ ra được, mục đích của họ chính là cài tai mắt của mình vào khắp nơi, dù là chợ nhỏ hay phú thương giàu có, dân chúng bình thường hay quyền quý cao sang, cuối cùng là truy ra được tiềm ẩn Vân Tần.
Dựa theo nhiều phương diện xem xét, một tổ chức đứng ngoài vòng pháp luật Đại Mãng nhưng lại có nhiều quyền lợi và sức mạnh như vậy hiển nhiên khiến các quan viên Đại Mãng không chịu được. Tuy nhiên, trong nhiều năm nay, chiến tranh giữa Vân Tần và Đại Mãng, hoặc có thể nói là chiến tranh giữa người tu hành Vân Tần và người tu hành Đại Mãng, càng ngày càng khốc liệt, nên núi Luyện Ngục cho rằng một tổ chức như vậy cần phải được duy trì.
Lữ Khải Minh là người chủ sự Mật lộc viện.
Lão trời sinh đã có một đôi ngươi màu xám tro, bởi vì trông coi Mật lộc viện nhiều năm, nên đầu của lão thậm chí còn xám hơn cả đôi ngươi của mình, vầng trán hiện đầy những nếp nhăn sâu như đao khắc.
Từ một người tu hành cấp Hồn sư vào thuở ban đầu tiến vào Mật lộc viện, hiện nay lão đã trở thành người tu hành Đại quốc sư đỉnh phong, có khả năng trở thành Thánh sư nhất ở vương thành Đại Mãng.
Trong tình huống có rất nhiều công vụ cần phải xử lý, nhưng lại đạt được tới cảnh giới như vậy, lão quả thật là một người rất ưu tú.
Thật ra trong nhiều năm như vậy, số lượng tiềm ẩn Đại Mãng vì Mật lộc viện mà chết là rất nhiều.
Chỉ là lão già có đôi mắt màu xám tro này lại không hề lo lắng đến tính mạng của mình.
Thân phận của lão ta được giữ rất kín kẽ, mà số lượng người tu hành Vân Tần có thể tránh được Mật lộc viện mà tiến vào vương thành Đại Mãng lại không có bao nhiêu, hơn nữa nếu như muốn giết chết được lão, người tu hành Vân Tần đó ít nhất phải đạt tới cảnh giới Thánh sư.
Thánh sư quá mạnh mẽ, khí chất vô cùng bất phàm, bản thân họ rất khó che giấu tung tích của mình. Mà Thánh sư lại là tài nguyên quý giá nhất đối với bất kỳ thế lực nào, nên kẻ thù của lão sẽ không để một Thánh sư đến vương thành Đại Mãng chịu chết.
Cho nên, lão cảm giác rằng một khi mình đã đạt tới cảnh giới Đại quốc sư đỉnh phong và ngồi vào vị trí này, cái chết đang chờ đợi lão chính là một cái chết già.
Chỉ là lão không ý thức được rằng thời đại bây giờ đã thay đổi.
Một ngày kia, cũng như bao ngày bình thường khác, lão đang ngồi trong một phòng đọc sách trong Mật lộc viện, bên cạnh là một lò lửa nấu nước trà.
Bình nước trà được đặt lên lò lửa đã sôi.
Miệng bình nước trà phát ra âm thanh nhè nhẹ.
Cùng lúc đó, lão nghe thấy trên bầu trời bao la trên mái nhà tựa hồ có tiếng độg kỳ lạ.
Khi lão ta ngẩng đầu, trong nháy mắt cảm thấy không ổn một cách mơ hồ, cả mái nhà đã bể tan tành.
Trong khi vô số cát bụi và mảnh vỡ mái ngói rơi xuống, có một thanh trường kiếm màu chàm chợt xuất hiện!
Lữ Khải Minh cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Nhưng lão ta không còn thời gian để suy nghĩ nữa, ngay lập tức có một thanh đoản thương màu đỏ sậm từ dưới cái bàn trước mặt lão đâm lên trên, nháy mắt va chạm mạnh mẽ với trường kiếm màu chàm.
Một tiếng nổ khổng lồ vang lên.
Tựa như có hai cái chuông lớn vô hình va chạm nhau ở trong phòng.
Trường kiếm màu chàm bay ra ngoài, nhưng ngay cuối chuôi trường kiếm màu chàm này lại là một sợi xích sắt. Ngay lúc này, sợi xích sắt chợt cháy lên, bao quanh cả người Lữ Khải Minh.
Trên người Lữ Khải Minh toát lên khói xanh, lão ta hét lớn thảm thiết.
Một cây tên vô cùng tầm thường bỗng nhiên xuất hiện bắn trúng mắt phải của lão, ghim chặt trong đầu.
...
Nguyệt Hạo đang duyệt quân ở trấn Thu Sơn.
Trấn Thu Sơn là một trấn lớn nổi danh ở đông nam Đại Mãng, nơi đó tập võ thành truyền thống, quân sĩ được đào tạo ở đây vô cùng dũng mãnh. Từ khi lão hoàng đế Đại Mãng còn chinh chiến giành thiên hạ, các quân sĩ ở trấn Thu Sơn chính là tinh anh trong tinh anh quân đội Đại Mãng. Thậm chí trong trấn Thu Sơn còn có một phố tên là Đại Thụ, tuy con phố này chỉ dài hơn trăm thước, nhưng hiện nay đã có bảy đại tướng quan vị nhất phẩm của quân đội Đại Mãng xuất thân từ phố này, nên sau đó còn được đổi tên là phố Tướng Quân.
Nguyên Hạo là một trong bảy thống soái Đại Mãng.
Hắn cũng là quân nhân xuất thân từ trấn Thu Sơn.
Cho nên, đội quân trấn Thu Sơn được mệnh danh là đội quân mạnh nhất Đại Mãng, cũng là đệ tử của hắn.
Nhưng ngay khi bước lên trước, đối mặt với đội quân trấn Thu Sơn, tên thống soái Đại Mãng tuổi đang tráng niên này bỗng nhiên biến sắc, tái nhợt hơn cả tờ giấy trắng.
Hắn nhìn thấy có ánh sáng vàng nhạt xen lẫn giữa những đám mây trắng trên trời cao.
Hắn nghĩ tới đó là cái gì.
Hắn cũng nhận ra thời đại bây giờ đã thay đổi.
Nhưng hắn không có cách để thay đổi, không thể xoay chuyển được kết quả cuối cùng.
Có nhiều người trong đội quân trấn Thu Sơn nhận ra được việc gì đang diễn ra, rất nhiều người tu hành xông tới chỗ thống soái của mình.
Nhưng đã có một luồng ánh sáng đen bắn xuống.
Giống như một màn đêm hắc ám đột ngột xuất hiện.
Không có người nào có thể biết được quỹ tích của màn đêm này, ngay khi họ nhận ra được, màn đêm đó đã bao phủ Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo vung trường kiếm màu đen của mình lên trời, đó cũng là lúc lồng ngực hắn xuất hiện một lỗ thủng rất lớn.
...
Chủ sợ Mật lộc viện Đại Mãng, Lữ Khải Minh chết.
Thống soái Đại Mãng, Nguyên Hạo chết.
Ba người đứng đầu Nội vụ viện Đại Mãng là Kỳ Liên Vũ, Bàng Vấn, Độc Cô Hồng chết.
Kho lương Thiên Long Đại Mãng bốc cháy, toàn bộ quân lương bị hủy hết.
...
Tại Quân cơ xứ trong vương thành Đại Mãng.
Có hai đại quan Đại Mãng đang tức giận đến mức cả người run rẩy.
- Lâm Tịch đang nghĩ cái gì vậy?
Vừa nhận được tin tức kho lương Thiên Long, kho lương lớn nhất quân đội Đại Mãng hiện giờ đã bị thiêu hủy, một quan viên trong hai người lập tức ngẩng đầu nhìn sang quan viên già hơn, run giọng nói:
- Hoàng đế Vân Tần đã công khai đối địch với học viện Thanh Loan, hắn không đi giết người hoàng đế Vân Tần, tới Đại Mãng này ám sát làm gì? Chẳng lẽ hắn không sợ Đại Mãng chúng ta tức giận, một lần nữa tiến công hành tỉnh Nam Lăng hay sao?
Quan viên tuổi già mặc dù đang rất rung động, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, cố gắng suy nghĩ cẩn thận.
- Người Vân Tần giết người Vân Tần không lấy được lòng người, nhưng giết người Đại Mãng chúng ta sẽ thu được nhân tâm. Lâm Tịch vốn là anh hùng trong lòng dân chúng Vân Tần, hắn không đối phó người Vân Tần mà tới giết người Đại Mãng chúng ta, là muốn đang nhắc nhở dân chúng Vân Tần rằng hắn và học viện Thanh Loan đã vì Vân Tần làm gì và đang làm gì.
Sau khi dừng một chút, quan viên tuổi già thuộc Quân cơ xử này mới khó khăn nói tiếp:
- Hắn sợ sao? Người hắn giết chính là những người có thể lĩnh quân, có thể giúp đại quân chúng ta tiến nam được, mà những người này đã bị hắn giết sạch rồi, thậm chí các quan viên Nội vụ ti phụ trách vận chuyển kho lương, hậu cần cũng không sống được...rút củi dưới đáy nồi như vậy, chúng ta dám đánh sao? Hơn nữa, hiện giờ chúng ta không thể nào ngăn cản Thần mộc phi hạc tiến vào vương thành Đại Mãng, với khả năng của họ, giết chết hoàng thượng là việc rất dễ dàng, nhưng tại sao bọn họ không làm vậy? Bởi vì bọn họ không muốn làm như vậy, bởi vì họ hiểu rõ rằng nếu như vua của một nước cũng bị họ ám sát, thể diện của nước đó đã mất rồi, chắc chắn hai nước sẽ khai chiến với nhau.
Quan viên kia lập tức ngẩn người, nhưng sau đó lại càng sợ hãi hơn, run giọng nói:
- Vậy bây giờ chúng ta có thể làm gì? Chẳng lẽ ngồi chờ bọn chúng tới giết sao?
- Chúng ta không thể làm gì được cả, chỉ có thể ngồi đợi chết.
Quan viên già tuổi bi thương nói:
- Chúng ta chỉ có thể chờ các Thánh sư của chúng ta ra tay, chờ núi Luyện Ngục thôi.
...
Trong mùa xuân năm nay, Lâm Tịch và các đồng bạn của mình đã lần lượt tổ chức ám sát ngay trong Đại Mãng, chủ yếu là nhắm vào những người có thể giết chết nhiều người tu hành Vân Tần hoặc là có thể thống lĩnh quân đội Đại Mãng.
Người tu hành Đại Mãng căn bản không theo kịp được tốc độ và độ cao của Thần mộc phi hạc.
Sau năm sáu lần bị ám sát, điều duy nhất mà các người tu hành Đại Mãng có thể biết chính là Lâm Tịch chủ yếu hoạt động ở phía đông nam vương thành Đại Mãng.
Bởi vì Đại Hắc đã nhiều lần xuất hiện ở đó.
Nhưng cả Đại Mãng hiện nay lại không có ai biết rõ tung tích của Lâm Tịch, ngoại trừ một người.
Người này chính là Trương Bình đang nắm quyền trượng đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Thật ra cái chết của từng nhân vật quan trọng của Đại Mãng trong mùa xuân năm nay không thể không liên quan đến hắn, bởi vì chính hắn là người cung cấp danh sách đó.
Khi đi tới Đại Mãng, hắn chỉ là một người bình thường không có tố chất tiềm ẩn, thậm chí không thể sánh bằng với Hoa Tịch Nguyệt, mà bây giờ hắn lại trở thành tiềm ẩn ở Đại Mãng thành công nhất từ khi Vân Tần lập quốc đến nay.
Trên đỉnh quyền trượng đại trưởng lão núi Luyện Ngục hắn đang nắm trong tay là một loại bảo thạch vô cùng trân quý. Loại bảo thạch này được núi Luyện Ngục tìm thấy trong Thiên Ma ngục nguyên từ nhiều năm trước, chỉ cần quán chú hồn lực vào bên trong, ngay lập tức quyền trượng sẽ phát ra một sức mạnh khủng khiếp. Ngay cả bộ quần áo bên trong màu đỏ, bên ngoài là bộ trường bào Đại trưởng lão núi Luyện Ngục cũng được chế thành từ những nguyên liệu quý trọng, chỉ cần dùng một chút hồn lực là có thể phát ra khói đen cuồn cuộn dày đặc.
Hiện giờ Trương Bình người mặc trường bào đại trưởng lão núi Luyện Ngục, tay nắm quyền trượng tối cao, đang đứng trên một sườn núi Thiên Ma quật.
Trước mặt hắn là một cánh đồng hoa Ma Nhãn vô cùng rộng lớn.
Trong phạm vi mười dặm xung quanh hắn hiện nay không còn bất kỳ người tu hành Đại Mãng nào.
Chỉ vì hắn đã ra lệnh.
Chỉ vì hắn đã có tư cách như vậy.
Hắn đứng trong những bụi hoa Ma Nhãn đẹp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cây quyền trượng trong tay mình, tập trung vào những phù văn huyền ảo được khắc trên đó.
Hắn ta đã từng liều chết cố gắng nhớ lấy từng phù văn trên cây quyền trượng này, bởi vì khi đấy các phù văn đó lại có sức hấp dẫn to lớn đối với hắn. Hắn rất muốn tự mình chế tạo ra một quyền trượng như vậy, một hồn binh vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng vào lúc này, hắn đã chiếm được một quyền trượng mạnh mẽ như thế, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của hắn lại vô cảm đến mức kỳ lạ, không một chút mừng rỡ.
Sắc trời dần tối.
Ngón tay của hắn dần dần nắm chặt, phát ra những âm thanh kim loại ma sát với nhau.
Hắn đang đợi Lâm Tịch đến.
Tuy nói rằng dùng những viên gạch được chế tạo từ nham thạch có thể giảm bớt sức nặng, dễ dàng vận chuyển, mà bên trong miếng gạch lại có nhiều lỗ thủng rất nhỏ, giúp cho người dân ở mùa đông ấm áp, mùa hè mát, nhưng vì màu sắc của nham thạch núi lửa vốn có màu tro hoặc xám, nên thông thường những ngôi nhà ở đây trông rất đơn sơ, không thể nói là cảnh quan đẹp đẽ được. Hơn nữa, bởi vì gió mùa bắc bộ thường xuyên thổi cát vào, lâu ngày nhà cửa sẽ bị cát hóa ăn mòn, nên vương thành Đại Mãng hiển nhiên không thể sánh với thành Trung Châu Vân Tần được.
Chỉ là lão hoàng đế Đại Mãng rất coi trọng giáo dục, lễ nghĩa, nói khoa trương một chút là dùng văn lập quốc, hoàn toàn khác với Vân Tần dùng võ lập quốc.
Cho nên, mặc dù số lượng trường học tư, học viện trong vương thành Đại Mãng chưa chắc so sánh được với thành Trung Châu, nhưng độ dày đặc sợ rằng sẽ không kém hơn bao nhiêu. Hơn nữa, thành Trung Châu vốn là nơi có nhiều quan lại phú thương, dân chúng đông đúc, văn võ kiêm tu mà phát triển thịnh vượng, nếu như đổi lại là các thành lớn nổi tiếng khác ở Vân Tần, chắc chắn sẽ không có số lượng trường học tư, học viện nhiều như vương thành Đại Mãng.
Ở phía đông vương thành Đại Mãng, tại một khu vực có nhiều phú thương, chợ và nhà cửa san sát nha, có một trường tư gọi là thư viện Đông Lộc.
Trường tư này trông rất giống các trường tư khác ở Đại Mãng, nhưng chỉ có những quyền quý chân chính ở vương thành Đại Mãng mới biết được, trường tư này chính là Mật lộc viện của Đại Mãng.
Mỗi tháng, Mật lộc viện đều nhận được một số bạc rất lớn từ trong nội cung Đại Mãng, dùng để thu mua, hối lộ, đe dọa, hiếp bức, nghiêm hình bức cung...bất cứ thủ đoạn nào họ có thể nghĩ ra được, mục đích của họ chính là cài tai mắt của mình vào khắp nơi, dù là chợ nhỏ hay phú thương giàu có, dân chúng bình thường hay quyền quý cao sang, cuối cùng là truy ra được tiềm ẩn Vân Tần.
Dựa theo nhiều phương diện xem xét, một tổ chức đứng ngoài vòng pháp luật Đại Mãng nhưng lại có nhiều quyền lợi và sức mạnh như vậy hiển nhiên khiến các quan viên Đại Mãng không chịu được. Tuy nhiên, trong nhiều năm nay, chiến tranh giữa Vân Tần và Đại Mãng, hoặc có thể nói là chiến tranh giữa người tu hành Vân Tần và người tu hành Đại Mãng, càng ngày càng khốc liệt, nên núi Luyện Ngục cho rằng một tổ chức như vậy cần phải được duy trì.
Lữ Khải Minh là người chủ sự Mật lộc viện.
Lão trời sinh đã có một đôi ngươi màu xám tro, bởi vì trông coi Mật lộc viện nhiều năm, nên đầu của lão thậm chí còn xám hơn cả đôi ngươi của mình, vầng trán hiện đầy những nếp nhăn sâu như đao khắc.
Từ một người tu hành cấp Hồn sư vào thuở ban đầu tiến vào Mật lộc viện, hiện nay lão đã trở thành người tu hành Đại quốc sư đỉnh phong, có khả năng trở thành Thánh sư nhất ở vương thành Đại Mãng.
Trong tình huống có rất nhiều công vụ cần phải xử lý, nhưng lại đạt được tới cảnh giới như vậy, lão quả thật là một người rất ưu tú.
Thật ra trong nhiều năm như vậy, số lượng tiềm ẩn Đại Mãng vì Mật lộc viện mà chết là rất nhiều.
Chỉ là lão già có đôi mắt màu xám tro này lại không hề lo lắng đến tính mạng của mình.
Thân phận của lão ta được giữ rất kín kẽ, mà số lượng người tu hành Vân Tần có thể tránh được Mật lộc viện mà tiến vào vương thành Đại Mãng lại không có bao nhiêu, hơn nữa nếu như muốn giết chết được lão, người tu hành Vân Tần đó ít nhất phải đạt tới cảnh giới Thánh sư.
Thánh sư quá mạnh mẽ, khí chất vô cùng bất phàm, bản thân họ rất khó che giấu tung tích của mình. Mà Thánh sư lại là tài nguyên quý giá nhất đối với bất kỳ thế lực nào, nên kẻ thù của lão sẽ không để một Thánh sư đến vương thành Đại Mãng chịu chết.
Cho nên, lão cảm giác rằng một khi mình đã đạt tới cảnh giới Đại quốc sư đỉnh phong và ngồi vào vị trí này, cái chết đang chờ đợi lão chính là một cái chết già.
Chỉ là lão không ý thức được rằng thời đại bây giờ đã thay đổi.
Một ngày kia, cũng như bao ngày bình thường khác, lão đang ngồi trong một phòng đọc sách trong Mật lộc viện, bên cạnh là một lò lửa nấu nước trà.
Bình nước trà được đặt lên lò lửa đã sôi.
Miệng bình nước trà phát ra âm thanh nhè nhẹ.
Cùng lúc đó, lão nghe thấy trên bầu trời bao la trên mái nhà tựa hồ có tiếng độg kỳ lạ.
Khi lão ta ngẩng đầu, trong nháy mắt cảm thấy không ổn một cách mơ hồ, cả mái nhà đã bể tan tành.
Trong khi vô số cát bụi và mảnh vỡ mái ngói rơi xuống, có một thanh trường kiếm màu chàm chợt xuất hiện!
Lữ Khải Minh cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Nhưng lão ta không còn thời gian để suy nghĩ nữa, ngay lập tức có một thanh đoản thương màu đỏ sậm từ dưới cái bàn trước mặt lão đâm lên trên, nháy mắt va chạm mạnh mẽ với trường kiếm màu chàm.
Một tiếng nổ khổng lồ vang lên.
Tựa như có hai cái chuông lớn vô hình va chạm nhau ở trong phòng.
Trường kiếm màu chàm bay ra ngoài, nhưng ngay cuối chuôi trường kiếm màu chàm này lại là một sợi xích sắt. Ngay lúc này, sợi xích sắt chợt cháy lên, bao quanh cả người Lữ Khải Minh.
Trên người Lữ Khải Minh toát lên khói xanh, lão ta hét lớn thảm thiết.
Một cây tên vô cùng tầm thường bỗng nhiên xuất hiện bắn trúng mắt phải của lão, ghim chặt trong đầu.
...
Nguyệt Hạo đang duyệt quân ở trấn Thu Sơn.
Trấn Thu Sơn là một trấn lớn nổi danh ở đông nam Đại Mãng, nơi đó tập võ thành truyền thống, quân sĩ được đào tạo ở đây vô cùng dũng mãnh. Từ khi lão hoàng đế Đại Mãng còn chinh chiến giành thiên hạ, các quân sĩ ở trấn Thu Sơn chính là tinh anh trong tinh anh quân đội Đại Mãng. Thậm chí trong trấn Thu Sơn còn có một phố tên là Đại Thụ, tuy con phố này chỉ dài hơn trăm thước, nhưng hiện nay đã có bảy đại tướng quan vị nhất phẩm của quân đội Đại Mãng xuất thân từ phố này, nên sau đó còn được đổi tên là phố Tướng Quân.
Nguyên Hạo là một trong bảy thống soái Đại Mãng.
Hắn cũng là quân nhân xuất thân từ trấn Thu Sơn.
Cho nên, đội quân trấn Thu Sơn được mệnh danh là đội quân mạnh nhất Đại Mãng, cũng là đệ tử của hắn.
Nhưng ngay khi bước lên trước, đối mặt với đội quân trấn Thu Sơn, tên thống soái Đại Mãng tuổi đang tráng niên này bỗng nhiên biến sắc, tái nhợt hơn cả tờ giấy trắng.
Hắn nhìn thấy có ánh sáng vàng nhạt xen lẫn giữa những đám mây trắng trên trời cao.
Hắn nghĩ tới đó là cái gì.
Hắn cũng nhận ra thời đại bây giờ đã thay đổi.
Nhưng hắn không có cách để thay đổi, không thể xoay chuyển được kết quả cuối cùng.
Có nhiều người trong đội quân trấn Thu Sơn nhận ra được việc gì đang diễn ra, rất nhiều người tu hành xông tới chỗ thống soái của mình.
Nhưng đã có một luồng ánh sáng đen bắn xuống.
Giống như một màn đêm hắc ám đột ngột xuất hiện.
Không có người nào có thể biết được quỹ tích của màn đêm này, ngay khi họ nhận ra được, màn đêm đó đã bao phủ Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo vung trường kiếm màu đen của mình lên trời, đó cũng là lúc lồng ngực hắn xuất hiện một lỗ thủng rất lớn.
...
Chủ sợ Mật lộc viện Đại Mãng, Lữ Khải Minh chết.
Thống soái Đại Mãng, Nguyên Hạo chết.
Ba người đứng đầu Nội vụ viện Đại Mãng là Kỳ Liên Vũ, Bàng Vấn, Độc Cô Hồng chết.
Kho lương Thiên Long Đại Mãng bốc cháy, toàn bộ quân lương bị hủy hết.
...
Tại Quân cơ xứ trong vương thành Đại Mãng.
Có hai đại quan Đại Mãng đang tức giận đến mức cả người run rẩy.
- Lâm Tịch đang nghĩ cái gì vậy?
Vừa nhận được tin tức kho lương Thiên Long, kho lương lớn nhất quân đội Đại Mãng hiện giờ đã bị thiêu hủy, một quan viên trong hai người lập tức ngẩng đầu nhìn sang quan viên già hơn, run giọng nói:
- Hoàng đế Vân Tần đã công khai đối địch với học viện Thanh Loan, hắn không đi giết người hoàng đế Vân Tần, tới Đại Mãng này ám sát làm gì? Chẳng lẽ hắn không sợ Đại Mãng chúng ta tức giận, một lần nữa tiến công hành tỉnh Nam Lăng hay sao?
Quan viên tuổi già mặc dù đang rất rung động, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, cố gắng suy nghĩ cẩn thận.
- Người Vân Tần giết người Vân Tần không lấy được lòng người, nhưng giết người Đại Mãng chúng ta sẽ thu được nhân tâm. Lâm Tịch vốn là anh hùng trong lòng dân chúng Vân Tần, hắn không đối phó người Vân Tần mà tới giết người Đại Mãng chúng ta, là muốn đang nhắc nhở dân chúng Vân Tần rằng hắn và học viện Thanh Loan đã vì Vân Tần làm gì và đang làm gì.
Sau khi dừng một chút, quan viên tuổi già thuộc Quân cơ xử này mới khó khăn nói tiếp:
- Hắn sợ sao? Người hắn giết chính là những người có thể lĩnh quân, có thể giúp đại quân chúng ta tiến nam được, mà những người này đã bị hắn giết sạch rồi, thậm chí các quan viên Nội vụ ti phụ trách vận chuyển kho lương, hậu cần cũng không sống được...rút củi dưới đáy nồi như vậy, chúng ta dám đánh sao? Hơn nữa, hiện giờ chúng ta không thể nào ngăn cản Thần mộc phi hạc tiến vào vương thành Đại Mãng, với khả năng của họ, giết chết hoàng thượng là việc rất dễ dàng, nhưng tại sao bọn họ không làm vậy? Bởi vì bọn họ không muốn làm như vậy, bởi vì họ hiểu rõ rằng nếu như vua của một nước cũng bị họ ám sát, thể diện của nước đó đã mất rồi, chắc chắn hai nước sẽ khai chiến với nhau.
Quan viên kia lập tức ngẩn người, nhưng sau đó lại càng sợ hãi hơn, run giọng nói:
- Vậy bây giờ chúng ta có thể làm gì? Chẳng lẽ ngồi chờ bọn chúng tới giết sao?
- Chúng ta không thể làm gì được cả, chỉ có thể ngồi đợi chết.
Quan viên già tuổi bi thương nói:
- Chúng ta chỉ có thể chờ các Thánh sư của chúng ta ra tay, chờ núi Luyện Ngục thôi.
...
Trong mùa xuân năm nay, Lâm Tịch và các đồng bạn của mình đã lần lượt tổ chức ám sát ngay trong Đại Mãng, chủ yếu là nhắm vào những người có thể giết chết nhiều người tu hành Vân Tần hoặc là có thể thống lĩnh quân đội Đại Mãng.
Người tu hành Đại Mãng căn bản không theo kịp được tốc độ và độ cao của Thần mộc phi hạc.
Sau năm sáu lần bị ám sát, điều duy nhất mà các người tu hành Đại Mãng có thể biết chính là Lâm Tịch chủ yếu hoạt động ở phía đông nam vương thành Đại Mãng.
Bởi vì Đại Hắc đã nhiều lần xuất hiện ở đó.
Nhưng cả Đại Mãng hiện nay lại không có ai biết rõ tung tích của Lâm Tịch, ngoại trừ một người.
Người này chính là Trương Bình đang nắm quyền trượng đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Thật ra cái chết của từng nhân vật quan trọng của Đại Mãng trong mùa xuân năm nay không thể không liên quan đến hắn, bởi vì chính hắn là người cung cấp danh sách đó.
Khi đi tới Đại Mãng, hắn chỉ là một người bình thường không có tố chất tiềm ẩn, thậm chí không thể sánh bằng với Hoa Tịch Nguyệt, mà bây giờ hắn lại trở thành tiềm ẩn ở Đại Mãng thành công nhất từ khi Vân Tần lập quốc đến nay.
Trên đỉnh quyền trượng đại trưởng lão núi Luyện Ngục hắn đang nắm trong tay là một loại bảo thạch vô cùng trân quý. Loại bảo thạch này được núi Luyện Ngục tìm thấy trong Thiên Ma ngục nguyên từ nhiều năm trước, chỉ cần quán chú hồn lực vào bên trong, ngay lập tức quyền trượng sẽ phát ra một sức mạnh khủng khiếp. Ngay cả bộ quần áo bên trong màu đỏ, bên ngoài là bộ trường bào Đại trưởng lão núi Luyện Ngục cũng được chế thành từ những nguyên liệu quý trọng, chỉ cần dùng một chút hồn lực là có thể phát ra khói đen cuồn cuộn dày đặc.
Hiện giờ Trương Bình người mặc trường bào đại trưởng lão núi Luyện Ngục, tay nắm quyền trượng tối cao, đang đứng trên một sườn núi Thiên Ma quật.
Trước mặt hắn là một cánh đồng hoa Ma Nhãn vô cùng rộng lớn.
Trong phạm vi mười dặm xung quanh hắn hiện nay không còn bất kỳ người tu hành Đại Mãng nào.
Chỉ vì hắn đã ra lệnh.
Chỉ vì hắn đã có tư cách như vậy.
Hắn đứng trong những bụi hoa Ma Nhãn đẹp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cây quyền trượng trong tay mình, tập trung vào những phù văn huyền ảo được khắc trên đó.
Hắn ta đã từng liều chết cố gắng nhớ lấy từng phù văn trên cây quyền trượng này, bởi vì khi đấy các phù văn đó lại có sức hấp dẫn to lớn đối với hắn. Hắn rất muốn tự mình chế tạo ra một quyền trượng như vậy, một hồn binh vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng vào lúc này, hắn đã chiếm được một quyền trượng mạnh mẽ như thế, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của hắn lại vô cảm đến mức kỳ lạ, không một chút mừng rỡ.
Sắc trời dần tối.
Ngón tay của hắn dần dần nắm chặt, phát ra những âm thanh kim loại ma sát với nhau.
Hắn đang đợi Lâm Tịch đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.