Quyển 7 - Chương 38: Bắt đầu từ đêm nay, các ngươi không còn là bí mật!
Vô Tội
23/06/2013
Thác nước quá cao, từng luồng nước chảy xuống bên dưới như tạo thành một đường thẳng màu trắng, lại tựa như một chòm râu dài của ông lão.
Có lẽ vì nguyên nhân trên nên thác nước trong núi Tam Mao có tên là Long tu bộc.
Trong bóng đêm, giảng viên học viện Thanh Loan Quách Phóng Ưng đứng sát ngay vách đá trơn trợt, nhìn thác nước ngay trước mắt cùng với đầm sâu màu xanh biếc trông như một cái miệng giếng ở bên dưới. Ông ta thầm nghĩ nơi này đúng là rất cao, nhưng Lâm Tịch lại dám nhảy xuống...một tên đệ tử như vậy, đúng là rất đáng giá để mình và nhiều người khác tới đây.
- Sau khi nhảy từ trên đây xuống, ngươi làm thế nào để ẩn núp trong mười mấy ngày?
Ông ta xoay người, đưa lưng về phía vách đá và thác nước dựng đứng, không hề lo lắng mình sẽ trượt chân rơi xuống, bình tĩnh nhìn Lâm Tịch, hỏi.
Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm cùng xoay đầu nhìn Lâm Tịch, tất nhiên hai người cũng muốn biết đáp án.
- Bạch Vân quán và tháp Long Quang ở núi Tam Mao này đúng là dùng đá ở đây để xây thành.
Lâm Tịch nhìn khe núi bên dưới, hơi nhếch miệng lên, nói:
- Bên trong có một mỏ đá, nhưng hiện giờ đã bị nước sông dâng lên che khuất, bên ngoài không thể nhìn thấy.
- Ta cũng rất may mắn đấy.
Thấy Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm tỏ ra đã hiểu, Lâm Tịch hơi nháy mắt một cái, bổ sung thêm.
Thân mặc áo bào đen, người tỏa ra khí tức cô ngạo đặc trưng của sơn mạch Đăng Thiên cùng với sự thiết huyết của sơn mạch Long Xà, Quách Phóng Ưng lại nhẹ lắc đầu, nói:
- Thế gian này không có gì gọi là may mắn...thứ được gọi là may mắn thực chất chính là một điều tất nhiên. Nếu như không thể làm Tiết Vạn Đào bị thương, không dám nhảy xuống dưới, cái may mắn này sẽ không xảy ra.
- Đêm hôm đó xuất hiện vài việc ngoài ý muốn.
Bình tĩnh nhìn lướt qua Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y, Quách Phóng Ưng lại nói.
Đây là một câu nói vô cùng đột ngột, nhưng lại khiến Lâm Tịch sợ run người:
- Đêm hôm đó?
- Chính là đêm các ngươi giết Mộc Trầm Duẫn.
Bởi vì ở đây chỉ có bốn người, nên bọn họ không cần phải nói dối. Quách Phóng Ưng liếc mắt nhìn Lâm Tịch và Khương Tiếu Y, nói:
- Đối với người tu hành, giết người chỉ là việc bình thường, nhưng quan trọng là có thể gánh nổi hậu quả sau khi giết người xong.
- Đằng sau người tu hành có thể có sư môn, có những người tu hành lợi hại khác, còn có những quý tộc bồi dưỡng họ.
- Học viện chúng ta tất nhiên sẽ hết sức bảo vệ những đệ tử đáng bảo vệ, tất nhiên cũng sẽ nghĩ cách để các ngươi bình yên rời khỏi sau khi giết chết Mộc Trầm Duẫn. Nhưng đêm đó lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, có những người tu hành xuất hiện ngoài dự đoán học viện. Đáng lẽ ngươi không cần phải chạy đến núi Tam Mao này, kế hoạch ban đầu chính là để ngươi trực tiếp quay về tỉnh thành.
Quách Phóng Ưng bình thản nhìn Lâm Tịch, nói:
- Học viện tính toán không có vấn đề, nhưng không có ai dám đảm bảo sẽ không có nhân tố bất ngờ xuất hiện.
Lâm Tịch dĩ nhiên hiểu được điều này, chính hắn cũng không bất mãn với học viện Thanh Loan mặc dù mình đã gặp nguy hiểm. Hắn gật đầu, nói:
- Người chúng ta có bị thương gì không?
Quách Phóng Ưng nhìn hắn, nói:
- Có người bị thương, nhưng không có ai chết.
Lâm Tịch suy nghĩ một chút, hỏi:
- Ám tế ti kia rốt cuộc là ai?
Quách Phóng Ưng lẳng lặng giải thích:
- Cũng là một người như các ngươi. Nếu như bọn ngươi giết chết Mộc Trầm Duẫn, bị phán có tội, sau đó các ngươi lại tiếp tục giết chết những tên đáng chết đấy...Hắn chính là người như vậy, không quan tâm pháp luật ở thế gian, hành xử quang minh chính nghĩa trong bóng đêm.
Lâm Tịch hơi ngạc nhiên, nhưng lại chân thành nói:
- Rất sảng khoái, nhưng lại rất đắng...khi ở trong rừng trúc, đệ tử gặp một Kiếm sư và một Cầm sư, người nào là người của chúng ta?
Quách Phóng Ưng lắc đầu, nói:
- Tất cả đều không phải là người chúng ta.
Lâm Tịch ngẩn ra, hỏi:
- Nhưng đệ tử rõ ràng nhìn thấy họ chiến đấu.
- Không phải chỉ có Kiếm sư và Cầm sư, lúc ấy, trong khu rừng trúc đó, còn có một tiễn thủ cường đại khác, cũng là người tu hành bên Cầm sư.
Quách Phóng Ưng nhìn Lâm Tịch, nói:
- Kiếm sư kia tên Diệp Vong Tình, đời sau của đại tướng khai quốc, đệ nhất kiếm sư hành tỉnh Đông Lâm, lần này hắn ra tay là để ngăn cản ngươi. Chúng ta không biết Cầm sư và tiễn thủ cường đại kia là ai, chúng ta chỉ biết có người tu hành như vậy đến, âm thầm quan sát ngươi, nhưng không hề nghĩ là họ sẽ giúp ngươi, chứ không phải cản ngươi. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể ngờ hai người họ lại có thể ngăn cản được Diệp Vong Tình.
- Ngay cả học viện cũng không biết?
Lâm Tịch càng kinh ngạc hơn. Hắn, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm vô cùng hiểu rõ học viện Thanh Loan mạnh mẽ không phải chỉ vì những người tu hành bên ngoài, mà chính là nhờ sức mạnh không muốn cho người khác biết. Nếu như ngay cả học viện Thanh Loan cũng không điều tra được, vậy nhất định bọn người kia không hề đơn giản.
- Ắt hẳn là một trong những người ở hoàng thành.
Quách Phóng Ưng bỗng nhiên mỉa mai cười, nói:
- Hoàng đế nhất định rất tức giận.
Ở Vân Tần này, cũng chỉ có học viện Thanh Loan và những người đang ngồi các bức màn che nặng nề mới cả gian làm trái thánh ý, mà nếu như thật sự là do những người này làm, nhất định hoàng đế sẽ càng tức giận hơn. Bởi vì trong nhiều năm qua, họ là những người khiến hoàng đế cần phải nhìn thẳng và kiêng kỵ, nhưng lại không thể làm gì để trừng phạt.
Lâm Tịch cười cười, hỏi:
- Tiết Vạn Đào là người nào?
- Không có chứng cứ chính xác, nhưng rất có thể là người của Hứa gia ở Hình ti.
- Hứa gia?
Lâm Tịch nhíu nhíu mày, nói:
- Hình như đệ tử không có thù oán gì với họ mà?
Quách Phóng Ưng lại cười nhạo, nói:
- Hứa gia có một đệ tử tên Hứa Châm Ngôn, cũng là đệ tử học viện Thanh Loan. Vài ngày trước, Hứa gia đã cầu hôn Tần gia, nhưng lại bị cự tuyệt.
"Khục"..."khục"...
Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm không nhịn được ho khan vài tiếng, đồng thời hả hê nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch cảm thấy chua chát, sắc mặt hơi khó coi hỏi:
- Tần Tích Nguyệt?
Thấy Quách Phóng Ưng gật đầu, hắn càng buồn rầu giải thích:
- Đệ tử với nàng ta đâu có chuyện gì...
Quách Phóng Ưng chân thành nói:
- Ta tin ngươi.
Lâm Tịch bất đắc dĩ im lặng.
Bởi vì hắn hiểu rằng cho dù Quách Phóng Ưng có tin cũng vô ích, quan trọng là Hứa gia nghĩ như thế nào?
- Chỉ vì chuyện này mà muốn đệ tử chết?
Nhưng hắn cũng rất tức giận, nói:
- Hứa gia này lợi hại thế sao?
- Đằng sau Hứa gia là Giang gia, Giang gia là thế gia nằm trong cửu lão.
Quách Phóng Ưng nhìn Lâm Tịch một cái, giải thích:
- Các nguyên lão ngồi đằng sau những bức màn che kia tính toán như thế nào, chúng ta rất khó đoán. Bọn họ có thể chú tâm bồi dưỡng một số người, nhưng cũng có thể nghĩ cách giết chết những người sẽ gây ảnh hưởng lớn đến kế hoạch của họ.
Lâm Tịch cau mày, nói:
- Đệ tử không quan tâm, Hứa gia muốn đối phó đệ tử, đệ tử sẽ đối phó họ.
- Ngươi rất hiểu vài quy tắc của trò chơi, ít nhất biểu hiện của ngươi trong chuyện vừa rồi sợ rằng đã tốt hơn những gì Hạ phó viện trưởng có thể nghĩ tới nhiều.
Quách Phóng Ưng không trả lời câu nói của Lâm Tịch, chỉ lẳng lặng bình tĩnh nói:
- Nhưng ngươi còn quá trẻ. So với Diệp Vong Tình hay Hứa gia, thực lực hiện giờ của ngươi còn chưa đủ. Hơn nữa, trong chuyện vừa rồi, cách xử lý của ngươi đã phạm phải một lỗi rất nghiêm trọng?
- Lỗi nghiêm trọng?
Lâm Tịch ngẩn người, mà Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn.
- Nếu Tiết Vạn Đào nhất định phải giết ngươi, ngươi không cần phải quyết đấu với hắn, cũng có thể nghĩ những biện pháp khác giết chết hắn.
Quách Phóng Ưng nhìn Lâm Tịch, nói:
- Học viện không nói cho ta biết quá nhiều chuyện về ngươi, nhưng nếu như thương thế của ngươi hồi phục nhanh như vậy, mà trên người không hề có vết sẹo nào lưu lại...ta biết trong người ngươi nhất định có một loại truyền thừa mạnh mẽ của học viện. Ta có thể biết, tất nhiên cũng có người biết. Hứa gia, thậm chí là hoàng đế, nếu như họ muốn đối phó ngươi, nhất định sẽ bị quy tắc hạn chế. Nhưng đối với những thế lực khác và địch quốc, bọn họ lại không bị hạn chế.
- Cho nên, bắt đầu từ đêm nay, các ngươi đã chính thức xuất hiện trong tầm mắt rất nhiều người, các ngươi không còn là bí mật nữa.
Quách Phóng Ưng bỗng nhiên phóng khí tức của mình ra, chấn bay những giọt nước đọng trên người mình, đồng thời nói:
- Ta biết ngươi muốn làm loại chiến ý và tâm thần của Tiết Vạn Đào, nhưng mười tên như Tiết Vạn Đào cũng không đáng giá bằng việc các ngươi buộc phải xuất thế...Các ngươi xuất hiện quá sớm. Nhất là ngươi...Lâm Tịch. Chỉ dựa vào truyền thừa trên người ngươi, nhất định sẽ có nhiều người tu hành, nhất là những người tu hành địch quốc, bọn họ sẽ không tiếc mà truy tìm ngươi.
Hơi dừng lại chốc lát, Quách Phóng Ưng nhìn Lâm Tịch có vẻ như không thể cười nổi trước mặt, nghiêm túc nói:
- Có phải các ngươi cảm thấy rằng phần lớn các giảng viên học viện Thanh Loan có tướng mạo rất bình thường, thậm chí nhiều người nhìn vào còn tưởng rằng họ là những nông dân bình thường, không có gì đặc biệt?
Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm lại xoay mặt nhìn nhau, không biết lời này của Quách Phóng Ưng có dụng ý gì, mà họ cũng không dám bình phẩm tướng mạo của giảng viên học viện, nên ba người đều không lên tiếng.
- Mặc dù người tu hành rất ít, nhưng mỗi một năm sẽ có rất nhiều tân đệ tử vào học viện, cứ mỗi một năm, người tu hành trên thế gian này lại nhiều hơn.
Quách Phóng Ưng khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, chậm rãi nói:
- Mỗi một năm, cũng sẽ có nhiều người tu hành chết đi...Thật ra, nếu như so với người bình thường, người tu hành càng dễ chết hơn. Chỉ có số ít người tu hành, trải qua một thời gian rất dài, mới trở thành những người khiến tất cả ngưỡng mộ. Phần lớn những người khác, nhất là những kẻ tỏa sáng rực rỡ đến mức chói mắt mới dễ dàng chết đi, còn chúng ta, những người tu hành trông rất bình thường, lại được sống lâu hơn một chút.
Có hơi nước lả tả đọng lại trên mặt, Lâm Tịch dùng tay xoa xoa, gượng cười:
- Đây không phải là chuyện đáng cười.
Quách Phóng Ưng gật đầu, nói:
- Đúng là không đáng cười.
Lâm Tịch khom người với Quách Phóng Ưng, nói:
- Đa tạ lão sư chỉ điểm, sau này làm việc đệ tử sẽ chú ý hơn...không biết lão sư còn gì muốn chỉ dạy đệ tử không?
- Cây châm màu lam kia của Tiết Vạn Đào là binh khí của học viện Tiên Nhất. Nếu như lúc đạp mạnh xuống đất lại dùng hồn lực kích thích, ngoại trừ sức mạnh ban đầu, các cơ quan bên trong sẽ đồng thời chuyển động khiến cho lực bắn mạnh hơn...về những việc khác...
Quách Phóng Ưng suy nghĩ một chút, nói:
- Hoàng đế và học viện có lẽ không muốn cho ngươi dừng lại một chỗ, cho nên, ngươi hãy chuẩn bị một chút. Theo ta suy đoán, rất có thể ngươi sẽ được điều đến biên quân Long Xà.
...
...
Hoàng thành Trung Châu, không gian yên tĩnh, tiếng nhạc thanh nhẹ vang lên.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế vỗ mạnh tay mình xuống chiếc bàn đọc sách có màu vàng trước mặt.
"Rắc!"
Một tiếng động nhỏ vang lên, trên mặt bàn chợt xuất hiện vô số vết nứt, lan tràn khắp nơi.
"Rắc".."rắc"..."rắc"....
Các tiếng động nhỏ lại tiếp tục vang lên, tựa như có hơi nước đang đọng lại trên bàn, mặt bàn và chân bàn liên tục xuất hiện những vết nứt rất nhỏ, sau đó cùng với văn thư ở trên bàn mà nát bấy. Thậm chí cả những viên gạch màu vàng bên dưới vang lên tiếng nứt. Một tiếng động to đột ngột vang lên, trên mặt đất nổ tung tạo thành một luồng khí kình, khiến cho nhiều gạch đá xung quanh vỡ vụn. Một lúc sau, mặt đất đã yên lặng trở lại, nhưng đôi tay của hoàng đế Vân Tần vẫn đang run rẩy.
- Là ai?
Hắn hít sâu một hơi, rồi nhìn vào thư phòng trống trải, lớn tiếng quát lên.
Hắn tức giận không phải vì lựa chọn của Lâm Tịch. Đối với một người quyền lực như hắn ta, một tân đệ tử học viện Thanh Loan như Lâm Tịch chỉ trị giá bằng việc hắn ta biểu lộ một chút thái độ, điều khiến hắn tức giận chính là....ngay cả học viện Thanh Loan cũng không biết những người tu hành kia là ai. Những người tu hành kia đứng ở phía đối lập với hắn, hắn cũng không biết lai lịch họ, nhưng có thể khẳng định đấy là người tu hành Vân Tần!
Có lẽ vì nguyên nhân trên nên thác nước trong núi Tam Mao có tên là Long tu bộc.
Trong bóng đêm, giảng viên học viện Thanh Loan Quách Phóng Ưng đứng sát ngay vách đá trơn trợt, nhìn thác nước ngay trước mắt cùng với đầm sâu màu xanh biếc trông như một cái miệng giếng ở bên dưới. Ông ta thầm nghĩ nơi này đúng là rất cao, nhưng Lâm Tịch lại dám nhảy xuống...một tên đệ tử như vậy, đúng là rất đáng giá để mình và nhiều người khác tới đây.
- Sau khi nhảy từ trên đây xuống, ngươi làm thế nào để ẩn núp trong mười mấy ngày?
Ông ta xoay người, đưa lưng về phía vách đá và thác nước dựng đứng, không hề lo lắng mình sẽ trượt chân rơi xuống, bình tĩnh nhìn Lâm Tịch, hỏi.
Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm cùng xoay đầu nhìn Lâm Tịch, tất nhiên hai người cũng muốn biết đáp án.
- Bạch Vân quán và tháp Long Quang ở núi Tam Mao này đúng là dùng đá ở đây để xây thành.
Lâm Tịch nhìn khe núi bên dưới, hơi nhếch miệng lên, nói:
- Bên trong có một mỏ đá, nhưng hiện giờ đã bị nước sông dâng lên che khuất, bên ngoài không thể nhìn thấy.
- Ta cũng rất may mắn đấy.
Thấy Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm tỏ ra đã hiểu, Lâm Tịch hơi nháy mắt một cái, bổ sung thêm.
Thân mặc áo bào đen, người tỏa ra khí tức cô ngạo đặc trưng của sơn mạch Đăng Thiên cùng với sự thiết huyết của sơn mạch Long Xà, Quách Phóng Ưng lại nhẹ lắc đầu, nói:
- Thế gian này không có gì gọi là may mắn...thứ được gọi là may mắn thực chất chính là một điều tất nhiên. Nếu như không thể làm Tiết Vạn Đào bị thương, không dám nhảy xuống dưới, cái may mắn này sẽ không xảy ra.
- Đêm hôm đó xuất hiện vài việc ngoài ý muốn.
Bình tĩnh nhìn lướt qua Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y, Quách Phóng Ưng lại nói.
Đây là một câu nói vô cùng đột ngột, nhưng lại khiến Lâm Tịch sợ run người:
- Đêm hôm đó?
- Chính là đêm các ngươi giết Mộc Trầm Duẫn.
Bởi vì ở đây chỉ có bốn người, nên bọn họ không cần phải nói dối. Quách Phóng Ưng liếc mắt nhìn Lâm Tịch và Khương Tiếu Y, nói:
- Đối với người tu hành, giết người chỉ là việc bình thường, nhưng quan trọng là có thể gánh nổi hậu quả sau khi giết người xong.
- Đằng sau người tu hành có thể có sư môn, có những người tu hành lợi hại khác, còn có những quý tộc bồi dưỡng họ.
- Học viện chúng ta tất nhiên sẽ hết sức bảo vệ những đệ tử đáng bảo vệ, tất nhiên cũng sẽ nghĩ cách để các ngươi bình yên rời khỏi sau khi giết chết Mộc Trầm Duẫn. Nhưng đêm đó lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, có những người tu hành xuất hiện ngoài dự đoán học viện. Đáng lẽ ngươi không cần phải chạy đến núi Tam Mao này, kế hoạch ban đầu chính là để ngươi trực tiếp quay về tỉnh thành.
Quách Phóng Ưng bình thản nhìn Lâm Tịch, nói:
- Học viện tính toán không có vấn đề, nhưng không có ai dám đảm bảo sẽ không có nhân tố bất ngờ xuất hiện.
Lâm Tịch dĩ nhiên hiểu được điều này, chính hắn cũng không bất mãn với học viện Thanh Loan mặc dù mình đã gặp nguy hiểm. Hắn gật đầu, nói:
- Người chúng ta có bị thương gì không?
Quách Phóng Ưng nhìn hắn, nói:
- Có người bị thương, nhưng không có ai chết.
Lâm Tịch suy nghĩ một chút, hỏi:
- Ám tế ti kia rốt cuộc là ai?
Quách Phóng Ưng lẳng lặng giải thích:
- Cũng là một người như các ngươi. Nếu như bọn ngươi giết chết Mộc Trầm Duẫn, bị phán có tội, sau đó các ngươi lại tiếp tục giết chết những tên đáng chết đấy...Hắn chính là người như vậy, không quan tâm pháp luật ở thế gian, hành xử quang minh chính nghĩa trong bóng đêm.
Lâm Tịch hơi ngạc nhiên, nhưng lại chân thành nói:
- Rất sảng khoái, nhưng lại rất đắng...khi ở trong rừng trúc, đệ tử gặp một Kiếm sư và một Cầm sư, người nào là người của chúng ta?
Quách Phóng Ưng lắc đầu, nói:
- Tất cả đều không phải là người chúng ta.
Lâm Tịch ngẩn ra, hỏi:
- Nhưng đệ tử rõ ràng nhìn thấy họ chiến đấu.
- Không phải chỉ có Kiếm sư và Cầm sư, lúc ấy, trong khu rừng trúc đó, còn có một tiễn thủ cường đại khác, cũng là người tu hành bên Cầm sư.
Quách Phóng Ưng nhìn Lâm Tịch, nói:
- Kiếm sư kia tên Diệp Vong Tình, đời sau của đại tướng khai quốc, đệ nhất kiếm sư hành tỉnh Đông Lâm, lần này hắn ra tay là để ngăn cản ngươi. Chúng ta không biết Cầm sư và tiễn thủ cường đại kia là ai, chúng ta chỉ biết có người tu hành như vậy đến, âm thầm quan sát ngươi, nhưng không hề nghĩ là họ sẽ giúp ngươi, chứ không phải cản ngươi. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể ngờ hai người họ lại có thể ngăn cản được Diệp Vong Tình.
- Ngay cả học viện cũng không biết?
Lâm Tịch càng kinh ngạc hơn. Hắn, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm vô cùng hiểu rõ học viện Thanh Loan mạnh mẽ không phải chỉ vì những người tu hành bên ngoài, mà chính là nhờ sức mạnh không muốn cho người khác biết. Nếu như ngay cả học viện Thanh Loan cũng không điều tra được, vậy nhất định bọn người kia không hề đơn giản.
- Ắt hẳn là một trong những người ở hoàng thành.
Quách Phóng Ưng bỗng nhiên mỉa mai cười, nói:
- Hoàng đế nhất định rất tức giận.
Ở Vân Tần này, cũng chỉ có học viện Thanh Loan và những người đang ngồi các bức màn che nặng nề mới cả gian làm trái thánh ý, mà nếu như thật sự là do những người này làm, nhất định hoàng đế sẽ càng tức giận hơn. Bởi vì trong nhiều năm qua, họ là những người khiến hoàng đế cần phải nhìn thẳng và kiêng kỵ, nhưng lại không thể làm gì để trừng phạt.
Lâm Tịch cười cười, hỏi:
- Tiết Vạn Đào là người nào?
- Không có chứng cứ chính xác, nhưng rất có thể là người của Hứa gia ở Hình ti.
- Hứa gia?
Lâm Tịch nhíu nhíu mày, nói:
- Hình như đệ tử không có thù oán gì với họ mà?
Quách Phóng Ưng lại cười nhạo, nói:
- Hứa gia có một đệ tử tên Hứa Châm Ngôn, cũng là đệ tử học viện Thanh Loan. Vài ngày trước, Hứa gia đã cầu hôn Tần gia, nhưng lại bị cự tuyệt.
"Khục"..."khục"...
Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm không nhịn được ho khan vài tiếng, đồng thời hả hê nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch cảm thấy chua chát, sắc mặt hơi khó coi hỏi:
- Tần Tích Nguyệt?
Thấy Quách Phóng Ưng gật đầu, hắn càng buồn rầu giải thích:
- Đệ tử với nàng ta đâu có chuyện gì...
Quách Phóng Ưng chân thành nói:
- Ta tin ngươi.
Lâm Tịch bất đắc dĩ im lặng.
Bởi vì hắn hiểu rằng cho dù Quách Phóng Ưng có tin cũng vô ích, quan trọng là Hứa gia nghĩ như thế nào?
- Chỉ vì chuyện này mà muốn đệ tử chết?
Nhưng hắn cũng rất tức giận, nói:
- Hứa gia này lợi hại thế sao?
- Đằng sau Hứa gia là Giang gia, Giang gia là thế gia nằm trong cửu lão.
Quách Phóng Ưng nhìn Lâm Tịch một cái, giải thích:
- Các nguyên lão ngồi đằng sau những bức màn che kia tính toán như thế nào, chúng ta rất khó đoán. Bọn họ có thể chú tâm bồi dưỡng một số người, nhưng cũng có thể nghĩ cách giết chết những người sẽ gây ảnh hưởng lớn đến kế hoạch của họ.
Lâm Tịch cau mày, nói:
- Đệ tử không quan tâm, Hứa gia muốn đối phó đệ tử, đệ tử sẽ đối phó họ.
- Ngươi rất hiểu vài quy tắc của trò chơi, ít nhất biểu hiện của ngươi trong chuyện vừa rồi sợ rằng đã tốt hơn những gì Hạ phó viện trưởng có thể nghĩ tới nhiều.
Quách Phóng Ưng không trả lời câu nói của Lâm Tịch, chỉ lẳng lặng bình tĩnh nói:
- Nhưng ngươi còn quá trẻ. So với Diệp Vong Tình hay Hứa gia, thực lực hiện giờ của ngươi còn chưa đủ. Hơn nữa, trong chuyện vừa rồi, cách xử lý của ngươi đã phạm phải một lỗi rất nghiêm trọng?
- Lỗi nghiêm trọng?
Lâm Tịch ngẩn người, mà Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn.
- Nếu Tiết Vạn Đào nhất định phải giết ngươi, ngươi không cần phải quyết đấu với hắn, cũng có thể nghĩ những biện pháp khác giết chết hắn.
Quách Phóng Ưng nhìn Lâm Tịch, nói:
- Học viện không nói cho ta biết quá nhiều chuyện về ngươi, nhưng nếu như thương thế của ngươi hồi phục nhanh như vậy, mà trên người không hề có vết sẹo nào lưu lại...ta biết trong người ngươi nhất định có một loại truyền thừa mạnh mẽ của học viện. Ta có thể biết, tất nhiên cũng có người biết. Hứa gia, thậm chí là hoàng đế, nếu như họ muốn đối phó ngươi, nhất định sẽ bị quy tắc hạn chế. Nhưng đối với những thế lực khác và địch quốc, bọn họ lại không bị hạn chế.
- Cho nên, bắt đầu từ đêm nay, các ngươi đã chính thức xuất hiện trong tầm mắt rất nhiều người, các ngươi không còn là bí mật nữa.
Quách Phóng Ưng bỗng nhiên phóng khí tức của mình ra, chấn bay những giọt nước đọng trên người mình, đồng thời nói:
- Ta biết ngươi muốn làm loại chiến ý và tâm thần của Tiết Vạn Đào, nhưng mười tên như Tiết Vạn Đào cũng không đáng giá bằng việc các ngươi buộc phải xuất thế...Các ngươi xuất hiện quá sớm. Nhất là ngươi...Lâm Tịch. Chỉ dựa vào truyền thừa trên người ngươi, nhất định sẽ có nhiều người tu hành, nhất là những người tu hành địch quốc, bọn họ sẽ không tiếc mà truy tìm ngươi.
Hơi dừng lại chốc lát, Quách Phóng Ưng nhìn Lâm Tịch có vẻ như không thể cười nổi trước mặt, nghiêm túc nói:
- Có phải các ngươi cảm thấy rằng phần lớn các giảng viên học viện Thanh Loan có tướng mạo rất bình thường, thậm chí nhiều người nhìn vào còn tưởng rằng họ là những nông dân bình thường, không có gì đặc biệt?
Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm lại xoay mặt nhìn nhau, không biết lời này của Quách Phóng Ưng có dụng ý gì, mà họ cũng không dám bình phẩm tướng mạo của giảng viên học viện, nên ba người đều không lên tiếng.
- Mặc dù người tu hành rất ít, nhưng mỗi một năm sẽ có rất nhiều tân đệ tử vào học viện, cứ mỗi một năm, người tu hành trên thế gian này lại nhiều hơn.
Quách Phóng Ưng khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, chậm rãi nói:
- Mỗi một năm, cũng sẽ có nhiều người tu hành chết đi...Thật ra, nếu như so với người bình thường, người tu hành càng dễ chết hơn. Chỉ có số ít người tu hành, trải qua một thời gian rất dài, mới trở thành những người khiến tất cả ngưỡng mộ. Phần lớn những người khác, nhất là những kẻ tỏa sáng rực rỡ đến mức chói mắt mới dễ dàng chết đi, còn chúng ta, những người tu hành trông rất bình thường, lại được sống lâu hơn một chút.
Có hơi nước lả tả đọng lại trên mặt, Lâm Tịch dùng tay xoa xoa, gượng cười:
- Đây không phải là chuyện đáng cười.
Quách Phóng Ưng gật đầu, nói:
- Đúng là không đáng cười.
Lâm Tịch khom người với Quách Phóng Ưng, nói:
- Đa tạ lão sư chỉ điểm, sau này làm việc đệ tử sẽ chú ý hơn...không biết lão sư còn gì muốn chỉ dạy đệ tử không?
- Cây châm màu lam kia của Tiết Vạn Đào là binh khí của học viện Tiên Nhất. Nếu như lúc đạp mạnh xuống đất lại dùng hồn lực kích thích, ngoại trừ sức mạnh ban đầu, các cơ quan bên trong sẽ đồng thời chuyển động khiến cho lực bắn mạnh hơn...về những việc khác...
Quách Phóng Ưng suy nghĩ một chút, nói:
- Hoàng đế và học viện có lẽ không muốn cho ngươi dừng lại một chỗ, cho nên, ngươi hãy chuẩn bị một chút. Theo ta suy đoán, rất có thể ngươi sẽ được điều đến biên quân Long Xà.
...
...
Hoàng thành Trung Châu, không gian yên tĩnh, tiếng nhạc thanh nhẹ vang lên.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế vỗ mạnh tay mình xuống chiếc bàn đọc sách có màu vàng trước mặt.
"Rắc!"
Một tiếng động nhỏ vang lên, trên mặt bàn chợt xuất hiện vô số vết nứt, lan tràn khắp nơi.
"Rắc".."rắc"..."rắc"....
Các tiếng động nhỏ lại tiếp tục vang lên, tựa như có hơi nước đang đọng lại trên bàn, mặt bàn và chân bàn liên tục xuất hiện những vết nứt rất nhỏ, sau đó cùng với văn thư ở trên bàn mà nát bấy. Thậm chí cả những viên gạch màu vàng bên dưới vang lên tiếng nứt. Một tiếng động to đột ngột vang lên, trên mặt đất nổ tung tạo thành một luồng khí kình, khiến cho nhiều gạch đá xung quanh vỡ vụn. Một lúc sau, mặt đất đã yên lặng trở lại, nhưng đôi tay của hoàng đế Vân Tần vẫn đang run rẩy.
- Là ai?
Hắn hít sâu một hơi, rồi nhìn vào thư phòng trống trải, lớn tiếng quát lên.
Hắn tức giận không phải vì lựa chọn của Lâm Tịch. Đối với một người quyền lực như hắn ta, một tân đệ tử học viện Thanh Loan như Lâm Tịch chỉ trị giá bằng việc hắn ta biểu lộ một chút thái độ, điều khiến hắn tức giận chính là....ngay cả học viện Thanh Loan cũng không biết những người tu hành kia là ai. Những người tu hành kia đứng ở phía đối lập với hắn, hắn cũng không biết lai lịch họ, nhưng có thể khẳng định đấy là người tu hành Vân Tần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.