Quyển 8 - Chương 52: Bụi bậm khó che mắt ta
Vô Tội
30/08/2013
Lâm Tịch sức cùng lực kiệt ngồi xuống một đỉnh núi trong sông ngòi từ tính.
Hắn mang theo tất cả năm trụ đất bùn.
Bởi vì phải đảm bảo từng cây tên giống nhau để giảm đi sự chênh lệch về tốc độ cũng như trọng lượng, nên ngay lúc lấy các cây tên ra khỏi mặt đất, hắn đã lập tức dùng đất bùn đắp lên.
Bởi vì muốn ngăn ngừa đất bùn bị rớt ra ngoài, nên hắn lại dùng lá cây bọc lại ở bên ngoài, thậm chí ngay ngoài thân trường kiếm và cây tên cũng có một tầng lá cây để bùn đất dính hơn.
Bởi vì địa hình trong sông ngòi từ tính này quá hiểm trở, đoạn đường hắn vừa đi thật quá mệt mỏi, nên ngay lúc thả năm cái trụ bùn đất vô cùng nặng nề xuống, nghĩ tới việc mình không cần chạy trốn nữa, chỉ cần ở chỗ này chờ đợi, hắn lập tức cảm thấy rất thoải mái.
Hắn bắt đầu nhắm mắt tu hành.
Cát Tường dùng đôi mắt đen nhánh của mình nhìn chằm chằm Lâm Tịch, một hồi sau hắn có thể cảm giác được có những tia nguyên khí nhàn nhạt thẩm thấu vào cơ thể Lâm Tịch, nên nó lập tức hiểu Lâm Tịch đang làm gì, nó cũng bắt đầu nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau khi nó nhắm mắt lại, có rất nhiều tia nguyên khí không thể nhìn thấy xung quanh lập tức trào vào trong cơ thể nó, hơn nữa lại không ảnh hưởng đến Lâm Tịch, có thể nói là vô cùng hài hòa và an tường.
...
Lần tu hành này của Lâm Tịch không kéo dài lâu, bởi vì hắn cần phải thử việc dùng trường cung Thần lê để bắn các cây tên kia cần dùng bao nhiêu hồn lực, đồng thời đó là thử nghiệm quỹ tích của các cây tên ở đây sẽ thay đổi như thế nào, uy lực bao nhiêu.
So với lúc mới ra khỏi học viện hiện giờ tiễn kỹ của hắn đã tiến bộ rất nhiều, bởi vậy hắn nhanh chóng có được một lòng tin vững chắc. Hắn hiểu rằng muốn thoát được tình trạng nguy kịch hiện nay, hắn nhất định phải thực hiện được việc một tên bắn chết đối thủ như đã từng làm với Hạ Lan Duyệt Tịch.
Hắn đứng lên, lấy xuống mộc cung Thần lê vẫn đeo trên người.
Bởi vì hắn có hành động, nên Trì Tiểu Dạ đang minh tưởng tu hành bên cạnh lập tức tỉnh dậy mở mắt.
Cát Tường cũng mở mắt, nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhìn trời đất đằng trước.
Giống như một khu công nghiệp có rất nhiều ống khói của các nhà máy đang làm việc, trước mắt hắn là một khoảng trời đầy bụi bậm.
Gió từ phía đông thổi tới, lướt qua tấm lưng hắn.
Lâm Tịch chậm rãi hít sâu một hơi, điều chỉnh mình đến trạng thái tốt nhất, sau đấy hắn lấy hồn binh trong suốt của Thánh sư núi Luyện Ngục ra, một lần nữa để cho vô số sợi tơ trong suốt bay khắp bốn phương tám hướng.
Từ lúc bắt đầu đi tới đây hắn đã bắt đầu nghiên cứu hồn binh này, những sợi tơ kia dường như không phải là kim loại, trông giống thủy tinh hơn, nhưng sự bền chắc của nó lại đạt tới mức độ khiến người ta khó tưởng tượng được. Hơn nữa, bởi vì rất nhẹ nên mỗi khi có khí lưu thổi tới, các sợi tơ trong suốt đấy sẽ tự động tránh ra.
Hắn cầm quả cầu này cùng với trường cung Thần lê, lựa chọn một khu vực có nhiệt khí từ đất thổi lên làm mục tiêu, trước tiên nhắm mắt cảm giác.
Trong thế giới hắc ám đằng sau đôi mắt hắn, một đường thẳng trong suốt nhanh chóng hiện ra. Đường thẳng trong suốt này chính là khu vực cây tên có thể bắn xuyên qua, sau đấy hắn cảm ứng được những làn gió thổi qua đường thẳng này, kể cả những hạt bụi rất nhỏ.
Hắn thậm chí không mở mắt, tay phải vỗ mạnh vào một cây trụ đất bùn bên cạnh.
Một luồng ánh sáng vàng nhạt xuất hiện khi cánh tay hắn phát lực, chấn nát tầng lá và bùn bao quanh cây trụ đất đấy.
Động tác của hắn vô cùng nhanh, thuần thục như mây trôi nước chảy, rút cây tên ở bên trong ra. Lắp tên, giương cung, kéo dây, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Ngay lúc hồn lực trong tay hắn mạnh mẽ truyền vào trong mộc cung Thần lê, mộc cung Thần lê lập tức cong lại phát ra ánh sáng màu xanh biếc xinh đẹp cùng với màu vàng mờ ảo, tất cả ánh sáng nhanh chóng hội tụ lại ở dây cung và cây tên. Ngay trong nháy mắt đấy, một tiếng động động vang lên, Lam thu tên màu xanh đẫm tạo thành một luồng lốc xoáy, mạnh mẽ bắn vào không trung.
Cho đến khi tiếng động cây tên rời khỏi dây cung nổ vang lên, Lâm Tịch mới mở mắt.
Vô số bụi bậm nhất thời hội tụ lại quanh cây tên này. Nhưng bởi vì lốc xoáy do cây tên này tạo thành quá mạnh mẽ, nhưng vô số bụi bậm vừa mới lại gần lập tức đã bị thổi bay, sau đấy lại bị cơn lốc xoáy màu trắng kia cuốn theo, sau một hồi đã tạo thành một luồng lốc xoáy màu xám tro.
Ngay cả Lâm Tịch cũng không ngờ việc này sẽ xảy ra, nên hắn nhất thời ngẩn người.
Cũng ngay trong lúc hắn ngẩn người, luồng lốc xoáy màu xám tro càng lúc càng to hơn này dường như bị một bàn tay vô hình kéo xuống dưới, lung lay mãnh liệt.
Luồng lốc xoáy màu xám tro tựa như biến thành một khối vẫn thạch màu xám, ầm ầm rơi xuống đất.
Lâm Tịch không thể bắn trung mặt đất có nhiệt khí bốc từ dưới lên, khoảng cách giữa hai bên chênh lệch ít nhất mấy chục bước. Nhưng hắn và Trì Tiểu Dạ đều đồng thời vui mừng.
Cây tên đó tựa như một quả đấm bằng thép đấm mạnh xuống đất, tạo nên tiếng nổ khổng lồ.
Một tầng hơi nước lấy nơi cây tên rơi xuống làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra, nơi rơi xuống đất không có cây tên, chỉ có một cái hố rất sâu, bên cạnh còn vô số đường vân hình dáng kỳ lạ.
Ngay chính giữa cái hố đấy là một hố nhỏ khác sâu hút, cây tên đấy đã xuyên sâu vào trong đất bùn, ngay cả đầu lông cuối tên cũng không thể nhìn thấy được.
- Cho dù ta không bị thương...Nhưng nếu không có hồn binh áo giáp hộ thể, ta cũng không ngăn được.
Sau khi ngây người một hồi, Trì Tiểu Dạ bỗng nhiên rung động nhìn Lâm Tịch, nói.
Cái hố nhỏ sâu kia ít nhất phải dài đến nửa thước, vậy một cây tên vừa rồi mạnh mẽ bao nhiêu?
- Luồng lốc xoáy bên ngoài cây tên vừa rồi thực chất rất nặng, hơn nữa bụi bám vào cũng có từ tính, chính điều này đã khiến lực hút của mặt đất đối với cây tên rất mạnh, làm cho lực bắn cũng mạnh hơn.
Lâm Tịch hít một hơi thật sâu.
- Uy lực của cây tên này thật sự vượt ngoài dự tính của ta.
Cát Tường không hiểu Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ dang nói gì, nhưng nó nhìn thấy cây tên kia rơi xuống đất.
Nó bất giác u mê nghĩ rằng, thì ra đào vật này lên là để...dùng như vậy?
- Ngươi có thể đảm bảo bắn trúng không?
Trì Tiểu Dạ nhìn cái hố nhỏ, hỏi Lâm Tịch.
Lâm Tịch đang nhớ lại quỹ tích của cây tên này trong đầu mình, sau đó hắn gật đầu, khẳng định:
- Có thể.
...
...
Kế tiếp Lâm Tịch chỉ cần chờ, nên hắn và Trì Tiểu Dạ lại bắt đầu tu hành.
Thời gian lần tu hành này rất dài, cho đến khi bầu trời trở tối, bóng tối sắp phủ xuống, hắn mới bị Cát Tường đánh thức.
Sau đấy hắn thấy có một bóng người màu hồng đang chạy trốn trong sông ngòi từ tính.
- Trì Tiểu Dạ.
Hắn lập tức quát khẽ một tiếng.
Trì Tiểu Dạ cách hắn không xa lập tức tỉnh dậy, vừa mới nhìn liếc qua bóng người màu hồng kia, Trì Tiểu Dạ nhất thời thấp giọng lên tiếng:
- Hỏa vương.
Bởi vì địa thế cao, mà bóng người màu hồng này lại đang theo con đường họ đã đến chạy đi, khoảng cách hai bên cũng không quá xa xôi, nên Lâm Tịch rất dễ dàng nhìn rõ, bóng người màu hồng này chính là người tu hành Huyệt man đã gần đạt đến cảnh giới Thánh sư, khắp người có thể phát ra một ngọn lửa cực kỳ kinh khủng.
Mà vào lúc này, ánh màu hồng trên người Huyệt man tu hành kia không chỉ đến từ ngọn lửa kinh khủng đấy, mà còn do máu tươi của hắn.
Lâm Tịch không thể nào nhìn thấy rõ những vết thương nhỏ, nhưng vết thương khổng lồ kéo dài từ ngực trái qua đến ngực phải của người tu hành Huyệt man này hắn lại thấy rất rõ.
Hắn nhíu mắt lại, cảm giác rằng chút hồn lực trong cơ thể nên để dành lại, nên lập tức gật đầu nói với Trì Tiểu Dạ:
- Được rồi, nói hắn đến đây đi.
- Hỏa vương, chúng ta ở đây.
Từ lúc đi tới đây, Trì Tiểu Dạ cứ nghĩ rằng người tu hành Huyệt man tên Hỏa vương đã không tiếc hết thảy chỉ vì muốn cứu nàng đã bị lão sư Lâm Tịch giết chết, đến bây giờ lại nhìn thấy gã còn sống, nàng nhất thời vui mừng đến nỗi không thể bình tĩnh được. Khi nghe Lâm Tịch nói những lời này, nàng lập tức đứng lên, sử dụng hết sức mạnh trong thân thể, liều mạng hét to với người tu hành Huyệt man.
Tu vi nàng vốn rất cao, bây giờ lại dùng hết hồn lực còn sót lại trong cơ thể để hét to, nên âm thanh nàng lập tức vang dội như tiếng sấm nổ vang, cuồn cuộn truyền ra.
Địch Sầu Phi và Hoàng Hỏa Tiếu đang chậm rãi đi trong sông ngòi từ tính cũng nghe được giọng nói của Trì Tiểu Dạ.
Địch Sầu Phi lạnh lùng lấy đôi mắt ưng làm bằng Băng phách tinh ra, vừa mới nhìn lướt qua một cái hắn đã quay đầu nói với Hoàng Hỏa Tiếu:
- Bọn họ trên núi.
Hoàng Hỏa Tiếu cảm giác được khắp nơi trên mặt đất có một lực hút rất mạnh đang níu giữ mình, nên hắn không những không đi tới mà còn lui về sau mấy bước, nói:
- Bọn họ trên núi...nên chúng ta phải phân thắng bại ở ngay đây.
- Ngươi không có lòng tin.
Địch Sầu Phi khẽ cười, nói:
- Không thể nào khống chế được áo giáp và hồn binh cũng như chiến sỹ tay không vậy, ngươi không thể nào là đối thủ của ta.
- Sự việc trọng đại, ta không thể sơ suất.
Hoàng Hỏa Tiếu nhìn Địch Sầu Phi một cái, nói:
- Hơn nữa, sau này ngươi nhất định cũng trở thành họa lớn của Đại Mãng, ta dĩ nhiên phải cố gắng giết chết ngươi.
Địch Sầu Phi lạnh lùng cười cười, hắn biết loại kết minh vốn chỉ vì lợi ích nhất thời nào đó chắc chắn không thể bền lâu được. Hơn nữa, Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ hiện đang ở trên ngọn núi đấy, gã chiến sĩ Huyệt man đã bị họ đánh trọng thương cũng không thể làm gì được nữa, nên tính mạng của ba người đó coi như đã được xác định, mà Hoàng Hỏa Tiếu nhất định cũng nghĩ như hắn, nên giữa hắn và Hoàng Hỏa Tiếu không thể nào tránh khỏi việc xảy ra một trận đại chiến.
Hắn không nói nữa, Hoàng Hỏa Tiếu cũng không nói.
Trường kiếm sau lưng hắn đột nhiên ngân vang, tự mình bay ra khỏi vỏ, rơi vào lòng tay Địch Sầu Phi.
Đây là một thanh trường kiếm có màu trắng bạc, các phù văn tinh tế ở trên trông như những tiên nữ đang bay trên trời.
Hoàng Hỏa Tiếu trở tay rút thanh trường đao sau lưng ra. Trên chuôi đao này có một sợi xích màu đen rất dài, gây cho người ta cảm giác bản thân thanh đao đã nối liền với bộ giáp Hoàng Hỏa Tiếu đang mặc.
Bùn đất dưới chân Địch Sầu Phi bỗng nhiên chấn động mãnh liệt theo hồn lực của hắn, trường kiếm trong tay hắn lay động trong không trung, chém tới. Trong nháy mắt hắn cũng phóng người theo, thanh trường kiếm kia hóa thành sáu bảy bóng kiếm, kiếm kiếm toát ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, khó phân hư thật.
Hoàng Hỏa Tiếu đứng yên nhìn mấy bóng kiếm đó, tay trái không cầm gì của hắn nhanh chóng điểm mấy cái trong hư không, khiến cho không khí trước mắt hắn nhất thời trở nên sềnh sệch dị thường. Trong tầm mắt hắn, sáu bảy bóng kiếm đó đã hợp lại thành một bóng kiếm vô cùng chân thật. Mặt đất dưới chân hắn bỗng nhiên nứt ra, từng mảnh bùn đất bay lên cao, thân thể hắn cấp tốc chuyển động, vung đao chuẩn xác chém trúng trường kiếm đang đâm tới của Địch Sầu Phi.
Nhưng vào lúc trường đao trong tay hắn chạm vào trường kiếm của Đích Sầu Phi, đôi mắt vốn lạnh lùng của Đích Sầu Phi lập tức lóe lên thần sắc đắc ý. Trường kiếm hắn đang cầm bỗng nhiên phát ra ánh sáng sáng ngời, như đã hóa thành một cây đèn điện tỏa sáng trong bóng đêm mà Lâm Tịch đã biết ở thời đại trước, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ khu vực trước người hắn, mà luồng sáng này ngày một sáng hơn, thậm chí còn sáng hơn ánh mặt trời chói chan.
Ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào con ngươi Hoàng Hỏa Tiếu, Hoàng Hỏa Tiếu kêu lên đau đớn, hai mắt đau nhói vô cùng, khiến động tác của hắn biến chậm hơn rất nhiều.
Trường kiếm phát ra ánh sáng chói mắt lại đụng vào thân đao của Hoàng Hỏa Tiếu, nhưng lại không văng ra như bình thường mà là đè chặt thân đao xuống. Cảm giác của Hoàng Hỏa Tiếu là hiện giờ hai mắt và đầu hết sức đau nhức, mà trường kiếm của Địch Sầu Phi đang không ngừng tiến tới, dường như muốn đâm thủng hốc mắt của Hoàng Hỏa Tiếu.
Bởi vì ngay khoảnh khắc vừa rồi trường kiếm của Địch Sầu Phi bỗng nhiên tỏa sáng chói mắt, nên Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ đang ở trên đỉnh núi cũng có thể thấy được.
Trì Tiểu Dạ cảm thấy khó hiểu, rõ ràng cả hai đều là tướng lãnh Vân Tần truy kích mình, tại sao lại đột nhiên đánh nhau?
- Tặc nhân không biết cách chia của đấy....
Lâm Tịch nhẹ giọng tự nói.
Hắn mang theo tất cả năm trụ đất bùn.
Bởi vì phải đảm bảo từng cây tên giống nhau để giảm đi sự chênh lệch về tốc độ cũng như trọng lượng, nên ngay lúc lấy các cây tên ra khỏi mặt đất, hắn đã lập tức dùng đất bùn đắp lên.
Bởi vì muốn ngăn ngừa đất bùn bị rớt ra ngoài, nên hắn lại dùng lá cây bọc lại ở bên ngoài, thậm chí ngay ngoài thân trường kiếm và cây tên cũng có một tầng lá cây để bùn đất dính hơn.
Bởi vì địa hình trong sông ngòi từ tính này quá hiểm trở, đoạn đường hắn vừa đi thật quá mệt mỏi, nên ngay lúc thả năm cái trụ bùn đất vô cùng nặng nề xuống, nghĩ tới việc mình không cần chạy trốn nữa, chỉ cần ở chỗ này chờ đợi, hắn lập tức cảm thấy rất thoải mái.
Hắn bắt đầu nhắm mắt tu hành.
Cát Tường dùng đôi mắt đen nhánh của mình nhìn chằm chằm Lâm Tịch, một hồi sau hắn có thể cảm giác được có những tia nguyên khí nhàn nhạt thẩm thấu vào cơ thể Lâm Tịch, nên nó lập tức hiểu Lâm Tịch đang làm gì, nó cũng bắt đầu nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau khi nó nhắm mắt lại, có rất nhiều tia nguyên khí không thể nhìn thấy xung quanh lập tức trào vào trong cơ thể nó, hơn nữa lại không ảnh hưởng đến Lâm Tịch, có thể nói là vô cùng hài hòa và an tường.
...
Lần tu hành này của Lâm Tịch không kéo dài lâu, bởi vì hắn cần phải thử việc dùng trường cung Thần lê để bắn các cây tên kia cần dùng bao nhiêu hồn lực, đồng thời đó là thử nghiệm quỹ tích của các cây tên ở đây sẽ thay đổi như thế nào, uy lực bao nhiêu.
So với lúc mới ra khỏi học viện hiện giờ tiễn kỹ của hắn đã tiến bộ rất nhiều, bởi vậy hắn nhanh chóng có được một lòng tin vững chắc. Hắn hiểu rằng muốn thoát được tình trạng nguy kịch hiện nay, hắn nhất định phải thực hiện được việc một tên bắn chết đối thủ như đã từng làm với Hạ Lan Duyệt Tịch.
Hắn đứng lên, lấy xuống mộc cung Thần lê vẫn đeo trên người.
Bởi vì hắn có hành động, nên Trì Tiểu Dạ đang minh tưởng tu hành bên cạnh lập tức tỉnh dậy mở mắt.
Cát Tường cũng mở mắt, nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhìn trời đất đằng trước.
Giống như một khu công nghiệp có rất nhiều ống khói của các nhà máy đang làm việc, trước mắt hắn là một khoảng trời đầy bụi bậm.
Gió từ phía đông thổi tới, lướt qua tấm lưng hắn.
Lâm Tịch chậm rãi hít sâu một hơi, điều chỉnh mình đến trạng thái tốt nhất, sau đấy hắn lấy hồn binh trong suốt của Thánh sư núi Luyện Ngục ra, một lần nữa để cho vô số sợi tơ trong suốt bay khắp bốn phương tám hướng.
Từ lúc bắt đầu đi tới đây hắn đã bắt đầu nghiên cứu hồn binh này, những sợi tơ kia dường như không phải là kim loại, trông giống thủy tinh hơn, nhưng sự bền chắc của nó lại đạt tới mức độ khiến người ta khó tưởng tượng được. Hơn nữa, bởi vì rất nhẹ nên mỗi khi có khí lưu thổi tới, các sợi tơ trong suốt đấy sẽ tự động tránh ra.
Hắn cầm quả cầu này cùng với trường cung Thần lê, lựa chọn một khu vực có nhiệt khí từ đất thổi lên làm mục tiêu, trước tiên nhắm mắt cảm giác.
Trong thế giới hắc ám đằng sau đôi mắt hắn, một đường thẳng trong suốt nhanh chóng hiện ra. Đường thẳng trong suốt này chính là khu vực cây tên có thể bắn xuyên qua, sau đấy hắn cảm ứng được những làn gió thổi qua đường thẳng này, kể cả những hạt bụi rất nhỏ.
Hắn thậm chí không mở mắt, tay phải vỗ mạnh vào một cây trụ đất bùn bên cạnh.
Một luồng ánh sáng vàng nhạt xuất hiện khi cánh tay hắn phát lực, chấn nát tầng lá và bùn bao quanh cây trụ đất đấy.
Động tác của hắn vô cùng nhanh, thuần thục như mây trôi nước chảy, rút cây tên ở bên trong ra. Lắp tên, giương cung, kéo dây, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Ngay lúc hồn lực trong tay hắn mạnh mẽ truyền vào trong mộc cung Thần lê, mộc cung Thần lê lập tức cong lại phát ra ánh sáng màu xanh biếc xinh đẹp cùng với màu vàng mờ ảo, tất cả ánh sáng nhanh chóng hội tụ lại ở dây cung và cây tên. Ngay trong nháy mắt đấy, một tiếng động động vang lên, Lam thu tên màu xanh đẫm tạo thành một luồng lốc xoáy, mạnh mẽ bắn vào không trung.
Cho đến khi tiếng động cây tên rời khỏi dây cung nổ vang lên, Lâm Tịch mới mở mắt.
Vô số bụi bậm nhất thời hội tụ lại quanh cây tên này. Nhưng bởi vì lốc xoáy do cây tên này tạo thành quá mạnh mẽ, nhưng vô số bụi bậm vừa mới lại gần lập tức đã bị thổi bay, sau đấy lại bị cơn lốc xoáy màu trắng kia cuốn theo, sau một hồi đã tạo thành một luồng lốc xoáy màu xám tro.
Ngay cả Lâm Tịch cũng không ngờ việc này sẽ xảy ra, nên hắn nhất thời ngẩn người.
Cũng ngay trong lúc hắn ngẩn người, luồng lốc xoáy màu xám tro càng lúc càng to hơn này dường như bị một bàn tay vô hình kéo xuống dưới, lung lay mãnh liệt.
Luồng lốc xoáy màu xám tro tựa như biến thành một khối vẫn thạch màu xám, ầm ầm rơi xuống đất.
Lâm Tịch không thể bắn trung mặt đất có nhiệt khí bốc từ dưới lên, khoảng cách giữa hai bên chênh lệch ít nhất mấy chục bước. Nhưng hắn và Trì Tiểu Dạ đều đồng thời vui mừng.
Cây tên đó tựa như một quả đấm bằng thép đấm mạnh xuống đất, tạo nên tiếng nổ khổng lồ.
Một tầng hơi nước lấy nơi cây tên rơi xuống làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra, nơi rơi xuống đất không có cây tên, chỉ có một cái hố rất sâu, bên cạnh còn vô số đường vân hình dáng kỳ lạ.
Ngay chính giữa cái hố đấy là một hố nhỏ khác sâu hút, cây tên đấy đã xuyên sâu vào trong đất bùn, ngay cả đầu lông cuối tên cũng không thể nhìn thấy được.
- Cho dù ta không bị thương...Nhưng nếu không có hồn binh áo giáp hộ thể, ta cũng không ngăn được.
Sau khi ngây người một hồi, Trì Tiểu Dạ bỗng nhiên rung động nhìn Lâm Tịch, nói.
Cái hố nhỏ sâu kia ít nhất phải dài đến nửa thước, vậy một cây tên vừa rồi mạnh mẽ bao nhiêu?
- Luồng lốc xoáy bên ngoài cây tên vừa rồi thực chất rất nặng, hơn nữa bụi bám vào cũng có từ tính, chính điều này đã khiến lực hút của mặt đất đối với cây tên rất mạnh, làm cho lực bắn cũng mạnh hơn.
Lâm Tịch hít một hơi thật sâu.
- Uy lực của cây tên này thật sự vượt ngoài dự tính của ta.
Cát Tường không hiểu Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ dang nói gì, nhưng nó nhìn thấy cây tên kia rơi xuống đất.
Nó bất giác u mê nghĩ rằng, thì ra đào vật này lên là để...dùng như vậy?
- Ngươi có thể đảm bảo bắn trúng không?
Trì Tiểu Dạ nhìn cái hố nhỏ, hỏi Lâm Tịch.
Lâm Tịch đang nhớ lại quỹ tích của cây tên này trong đầu mình, sau đó hắn gật đầu, khẳng định:
- Có thể.
...
...
Kế tiếp Lâm Tịch chỉ cần chờ, nên hắn và Trì Tiểu Dạ lại bắt đầu tu hành.
Thời gian lần tu hành này rất dài, cho đến khi bầu trời trở tối, bóng tối sắp phủ xuống, hắn mới bị Cát Tường đánh thức.
Sau đấy hắn thấy có một bóng người màu hồng đang chạy trốn trong sông ngòi từ tính.
- Trì Tiểu Dạ.
Hắn lập tức quát khẽ một tiếng.
Trì Tiểu Dạ cách hắn không xa lập tức tỉnh dậy, vừa mới nhìn liếc qua bóng người màu hồng kia, Trì Tiểu Dạ nhất thời thấp giọng lên tiếng:
- Hỏa vương.
Bởi vì địa thế cao, mà bóng người màu hồng này lại đang theo con đường họ đã đến chạy đi, khoảng cách hai bên cũng không quá xa xôi, nên Lâm Tịch rất dễ dàng nhìn rõ, bóng người màu hồng này chính là người tu hành Huyệt man đã gần đạt đến cảnh giới Thánh sư, khắp người có thể phát ra một ngọn lửa cực kỳ kinh khủng.
Mà vào lúc này, ánh màu hồng trên người Huyệt man tu hành kia không chỉ đến từ ngọn lửa kinh khủng đấy, mà còn do máu tươi của hắn.
Lâm Tịch không thể nào nhìn thấy rõ những vết thương nhỏ, nhưng vết thương khổng lồ kéo dài từ ngực trái qua đến ngực phải của người tu hành Huyệt man này hắn lại thấy rất rõ.
Hắn nhíu mắt lại, cảm giác rằng chút hồn lực trong cơ thể nên để dành lại, nên lập tức gật đầu nói với Trì Tiểu Dạ:
- Được rồi, nói hắn đến đây đi.
- Hỏa vương, chúng ta ở đây.
Từ lúc đi tới đây, Trì Tiểu Dạ cứ nghĩ rằng người tu hành Huyệt man tên Hỏa vương đã không tiếc hết thảy chỉ vì muốn cứu nàng đã bị lão sư Lâm Tịch giết chết, đến bây giờ lại nhìn thấy gã còn sống, nàng nhất thời vui mừng đến nỗi không thể bình tĩnh được. Khi nghe Lâm Tịch nói những lời này, nàng lập tức đứng lên, sử dụng hết sức mạnh trong thân thể, liều mạng hét to với người tu hành Huyệt man.
Tu vi nàng vốn rất cao, bây giờ lại dùng hết hồn lực còn sót lại trong cơ thể để hét to, nên âm thanh nàng lập tức vang dội như tiếng sấm nổ vang, cuồn cuộn truyền ra.
Địch Sầu Phi và Hoàng Hỏa Tiếu đang chậm rãi đi trong sông ngòi từ tính cũng nghe được giọng nói của Trì Tiểu Dạ.
Địch Sầu Phi lạnh lùng lấy đôi mắt ưng làm bằng Băng phách tinh ra, vừa mới nhìn lướt qua một cái hắn đã quay đầu nói với Hoàng Hỏa Tiếu:
- Bọn họ trên núi.
Hoàng Hỏa Tiếu cảm giác được khắp nơi trên mặt đất có một lực hút rất mạnh đang níu giữ mình, nên hắn không những không đi tới mà còn lui về sau mấy bước, nói:
- Bọn họ trên núi...nên chúng ta phải phân thắng bại ở ngay đây.
- Ngươi không có lòng tin.
Địch Sầu Phi khẽ cười, nói:
- Không thể nào khống chế được áo giáp và hồn binh cũng như chiến sỹ tay không vậy, ngươi không thể nào là đối thủ của ta.
- Sự việc trọng đại, ta không thể sơ suất.
Hoàng Hỏa Tiếu nhìn Địch Sầu Phi một cái, nói:
- Hơn nữa, sau này ngươi nhất định cũng trở thành họa lớn của Đại Mãng, ta dĩ nhiên phải cố gắng giết chết ngươi.
Địch Sầu Phi lạnh lùng cười cười, hắn biết loại kết minh vốn chỉ vì lợi ích nhất thời nào đó chắc chắn không thể bền lâu được. Hơn nữa, Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ hiện đang ở trên ngọn núi đấy, gã chiến sĩ Huyệt man đã bị họ đánh trọng thương cũng không thể làm gì được nữa, nên tính mạng của ba người đó coi như đã được xác định, mà Hoàng Hỏa Tiếu nhất định cũng nghĩ như hắn, nên giữa hắn và Hoàng Hỏa Tiếu không thể nào tránh khỏi việc xảy ra một trận đại chiến.
Hắn không nói nữa, Hoàng Hỏa Tiếu cũng không nói.
Trường kiếm sau lưng hắn đột nhiên ngân vang, tự mình bay ra khỏi vỏ, rơi vào lòng tay Địch Sầu Phi.
Đây là một thanh trường kiếm có màu trắng bạc, các phù văn tinh tế ở trên trông như những tiên nữ đang bay trên trời.
Hoàng Hỏa Tiếu trở tay rút thanh trường đao sau lưng ra. Trên chuôi đao này có một sợi xích màu đen rất dài, gây cho người ta cảm giác bản thân thanh đao đã nối liền với bộ giáp Hoàng Hỏa Tiếu đang mặc.
Bùn đất dưới chân Địch Sầu Phi bỗng nhiên chấn động mãnh liệt theo hồn lực của hắn, trường kiếm trong tay hắn lay động trong không trung, chém tới. Trong nháy mắt hắn cũng phóng người theo, thanh trường kiếm kia hóa thành sáu bảy bóng kiếm, kiếm kiếm toát ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, khó phân hư thật.
Hoàng Hỏa Tiếu đứng yên nhìn mấy bóng kiếm đó, tay trái không cầm gì của hắn nhanh chóng điểm mấy cái trong hư không, khiến cho không khí trước mắt hắn nhất thời trở nên sềnh sệch dị thường. Trong tầm mắt hắn, sáu bảy bóng kiếm đó đã hợp lại thành một bóng kiếm vô cùng chân thật. Mặt đất dưới chân hắn bỗng nhiên nứt ra, từng mảnh bùn đất bay lên cao, thân thể hắn cấp tốc chuyển động, vung đao chuẩn xác chém trúng trường kiếm đang đâm tới của Địch Sầu Phi.
Nhưng vào lúc trường đao trong tay hắn chạm vào trường kiếm của Đích Sầu Phi, đôi mắt vốn lạnh lùng của Đích Sầu Phi lập tức lóe lên thần sắc đắc ý. Trường kiếm hắn đang cầm bỗng nhiên phát ra ánh sáng sáng ngời, như đã hóa thành một cây đèn điện tỏa sáng trong bóng đêm mà Lâm Tịch đã biết ở thời đại trước, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ khu vực trước người hắn, mà luồng sáng này ngày một sáng hơn, thậm chí còn sáng hơn ánh mặt trời chói chan.
Ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào con ngươi Hoàng Hỏa Tiếu, Hoàng Hỏa Tiếu kêu lên đau đớn, hai mắt đau nhói vô cùng, khiến động tác của hắn biến chậm hơn rất nhiều.
Trường kiếm phát ra ánh sáng chói mắt lại đụng vào thân đao của Hoàng Hỏa Tiếu, nhưng lại không văng ra như bình thường mà là đè chặt thân đao xuống. Cảm giác của Hoàng Hỏa Tiếu là hiện giờ hai mắt và đầu hết sức đau nhức, mà trường kiếm của Địch Sầu Phi đang không ngừng tiến tới, dường như muốn đâm thủng hốc mắt của Hoàng Hỏa Tiếu.
Bởi vì ngay khoảnh khắc vừa rồi trường kiếm của Địch Sầu Phi bỗng nhiên tỏa sáng chói mắt, nên Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ đang ở trên đỉnh núi cũng có thể thấy được.
Trì Tiểu Dạ cảm thấy khó hiểu, rõ ràng cả hai đều là tướng lãnh Vân Tần truy kích mình, tại sao lại đột nhiên đánh nhau?
- Tặc nhân không biết cách chia của đấy....
Lâm Tịch nhẹ giọng tự nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.