Quyển 16 - Chương 10: Đã quên đi cách cười
Vô Tội
08/12/2014
Đội ngũ núi
Luyện Ngục do mười mấy tên thần quan và hai hỏa khôi kéo theo một chiếc
xe người kéo vượt qua núi Thiên Hà, tiến vào cảnh nội đế quốc Vân Tần.
Vì tránh kinh hãi thế tục, nên hai con hỏa khôi đã khoác thêm một bộ quần áo màu đen, chỉ để lộ hai mắt. Từ bên ngoài nhìn vào, trông chúng như hai người khổng lồ vậy.
Điều khiến cho các người tu hành Vân Tần và quân đội Vân Tần suốt đường đi nhìn thấy cảm thấy không hiểu được chính là sau khi tiến vào hành tỉnh Nam Lăng, toàn bộ thần quan của núi Luyện Ngục lại thay đổi một bộ áo bào khác. Mặc dù bộ áo bào này vẫn có màu đỏ như máu tươi, nhưng hoa văn trên áo bào lại không phải là ngọn lửa nữa, mà chính là một cánh tay ma vương tông rất khủng khiếp.
Tất cả thần quan mặc hồng bào đều xếp thẳng hàng đi sau chiếc xe người kéo, không có ai dám đi nhanh rời khỏi hàng ngũ của mình. Những người này cũng không nói chuyện với bất kỳ người Vân Tần nào, con đường họ đi cũng cố gắng tránh xa những khu dân cư hay thành trấn đông đúc, đồng thời cũng không phải là quan đạo. Tuy nhiên, các quân nhân và người tu hành Vân Tần theo dõi họ lại kinh hãi phát hiện được một điều: Sau khi có một số người của các thôn trang phát hiện được đội ngũ thần bí và cổ quái này, lại có người bắt đầu đi theo sau, hơn nữa người chạy tới lại càng lúc càng nhiều.
Điều khiến người tu hành và quân nhân Vân Tần khiếp sợ và không thể hiểu được chính là những người chạy tới dường như không phải là tiềm ẩn Đại Mãng hay người tu hành Đại Mãng, mà chính là dân chúng Vân Tần bình thường!
Đội ngũ núi Luyện Ngục vẫn luôn trầm mặc, tốc độ di chuyển của các thần quan núi Luyện Ngục cũng rất nhanh...Nhưng trong hoàn cảnh đường đi bị băng tuyết bao phủ như thế, các dân chúng Vân Tần bình thường lại tựa như những tín đồ thành kín nhất, có thể đi theo đội ngũ này đến hơn mấy dặm, đồng thời tỏ ra vô cùng tôn kính, chứ không dám quấy rầy đội ngũ núi Luyện Ngục.
...
Tăng Nhu ngồi trong nhà gỗ Vô Vi quán ở lăng Đông Cảnh.
Sau trận hội chiến ở lăng Đông Cảnh, Thiều Hoa và Trụy Tinh, ông ta đã được Cố Vân Tĩnh coi là người thủ thành giỏi nhất của lăng Đông Cảnh. Đến lúc Cố Vân Tĩnh qua đời, ông ta lại trở thành nhân vật số hai của quân đội hành tỉnh Nam Lăng, có thể nói đây là một người đầy quyền lực ở phía nam Vân Tần.
Sau khi tuyết rơi ở lăng Đông Cảnh, ông ta thường đến Vô Vi quán, nhìn những đạo nhân Vô Vi quán trong lúc rảnh rỗi chế tạo một ít rượu vang hay mứt quả.
Hiện giờ, trước mặt ông ta chỉ có một đĩa mứt quả và một bình rượu vàng mà các đạo nhân Vô Vi quán vừa mới làm xong.
Rượu vàng đang được ngâm trong một bình nước nóng.
Có tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài truyền đến, thậm chí không cần gõ cửa, có một tướng lãnh trung niên mặc giáp đen, trên giáp có đầy những bông tuyết màu trắng đã đẩy cửa phòng ra, khẩn trương nói với Tăng Nhu:
- Đội ngũ núi Luyện Ngục đã đến bên ngoài lăng Đông Cảnh.
Tăng Nhu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thuộc cấp của mình. Thấy hắn ta có vẻ lo lắng và khẩn trương, khuôn mặt bình tĩnh của ông ta không ngờ lại hơi không vui, nói:
- Gấp cái gì, rượu bị làm lạnh rồi.
Sau thịnh hội ở Thiên Diệp quan, ít nhất là quân đội của các hành tỉnh phía nam đã có được hiệp ước với học viện Thanh Loan, phần lớn các quân nhân ở đây đều rất nể phục những chuyện mà Lâm Tịch và các người tu hành Vân Tần đã làm được cho Vân Tần. Nên đối với Tăng Nhu mà nói, chuyện đội ngũ núi Luyện Ngục tiến vào Vân Tần như vậy, tốt nhất là mở một con mắt, nhắm một con mắt, coi như không biết, cũng như không giúp, không cần phải gây khó khăn hay phiền phức.
Tên thuộc cấp này đã đi theo Tăng Nhu nhiều năm, đương nhiên hiểu được tâm ý Tăng Nhu. Lúc này nghe thấy Tăng Nhu có vẻ không vui, hắn gượng cười, giải thích:
- Tướng quân, số người đi theo đội ngũ núi Luyện Ngục thật sự nhiều lắm, ngài đi xem một chút sẽ hiểu ngay.
Nghe thấy những lời này của thuộc cấp của mình, sự không vui trên khuôn mặt Tăng Nhu nhanh chóng biến mất. Ông ta không nói gì cả, nhanh chóng lấy một cây dù, mặc thêm một chiếc áo mỏng, rồi tung người phóng nhanh ra ngoài, tốc độ còn nhanh hơn cả khoái mã, chạy thẳng lên vọng lâu tường thành.
Trên vọng lâu nhìn thấy tuyết rơi, không cần dùng đến mắt ưng đồng thau, Tăng Nhu cũng có thể nhìn thấy có một đội ngũ đang đi đến lăng Đông Cảnh.
Chân mày ông ta hơi nhướng lên, thể hiện rõ sự khiếp sợ đang hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhóm người đi đầu đội ngũ núi Luyện Ngục vẫn là mười mấy thần quan và hai hỏa khôi kéo chiếc xe người kéo, không có sự thay đổi nào, nhưng số người đi theo sau lại hơn một ngàn.
Nếu như đó là một ngàn hộ vệ quân Đại Mãng, ông ta sẽ không cảm thấy gì cả, nhưng một ngàn người đó, nhìn đi nhìn lại một hồi, tất cả đều là dân chúng Vân Tần bình thường!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho nhiều người dân Vân Tần tụ tập đi theo sau đội ngũ núi Luyện Ngục như vậy?
Hơn nữa, đường đi của đội ngũ núi Luyện Ngục này mới chỉ là đi qua những khu dân cư thưa thớt của hành tỉnh Nam Lăng mà thôi.
Tên thuộc cấp có tiếng bước chân vội vã kia một lần nữa đến bên cạnh ông ta. Sau khi nhìn thoáng qua đội ngũ đang đi trong gió tuyết, tên thuộc cấp này mới trầm giọng nói:
- Tướng quân, nếu như tiếp tục để cho đội ngũ này đi tới, sợ rằng số người đi theo sau sẽ càng nhiều hơn, một khi có biến cố xảy ra, chúng ta e rằng không thể kiểm soát được...Chúng ta có cần làm gì hay không?
Tăng Nhu suy nghĩ một hồi, tỉnh táo nói:
- Để một mình ta tới đó xem thử.
Tên thuộc cấp không phản đối, nhưng ngay khi Tăng Nhu di chuyển, hắn ta lại kinh ngạc hô lên:
- Tướng quân, bọn họ dừng lại rồi.
Tăng Nhu ngẩn người, xoay người nhìn lại, liền nhìn thấy đội ngũ núi Luyện Ngục nhờ có hơn một ngàn dân chúng Vân Tần bình thường đi theo mà trông càng nổi bật hơn kia, đã hoàn toàn ngừng lại, nghỉ ngơi trước một chòi nghỉ mát.
Tăng Nhu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trong không trung bao la mênh mông đầy mây trắng, ông ta nhìn thấy có vài luồng ánh sáng màu vàng nhạt đang cấp tốc hạ xuống.
- Không liên quan đến chuyện chúng ta.
Tăng Nhu hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói với thuộc cấp của mình:
- Về việc tại sao có thể như vậy, Lâm Tịch nhất định sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.
...
Chiếc xe người kéo nặng nề dừng lại, không còn tiếng ma sát với băng tuyết.
Trương Bình tựa hồ đang ngủ say trong chiếc xe người kéo chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tất cả thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào hồng bắt đầu tản ra, rời khỏi chiếc xe người kéo này. Sau đó, bọn họ bắt đầu lấy ra những sợi xích rất nhỏ từ bên trong những chiếc bao nặng nề đã mang theo ra. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, bọn họ đã nối liền các sợi xích lại với nhau, ở đầu xích còn buộc thêm những miếng da trâu chắc chắn, cuối cùng là nhiều người cùng lúc nâng lên, bắt đầu kiến tạo một thần điện vây quanh chiếc xe người kéo lại.
Các thần quan núi Luyện Ngục thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lùi về đằng sau, đợi đến khi đã đi xa được mấy dặm, bọn họ mới trải rộng thảm ra, bắt đầu nghỉ ngơi.
Những mảnh vải rủ từ trên đỉnh chiếc xe kéo xuống được vén lên hai bên, Trương Bình ở bên trong nhìn thần điện vừa được xây thành từ rất nhiều sợi xích màu hồng nhỏ và da trâu. Tận mắt nhìn thấy các tượng sư ưu tú nhất của núi Luyện Ngục có thể dựa vào những sợi xích đơn giản mà tạo thành thần điện kín mít đến mức tuyết không thể rơi vào bên trong được, nhưng Trương Bình lại không tỏ ra thán phục đối với thủ nghệ cao tuyệt này. Mặc dù thần điện này có thể ngăn cản tuyết rơi từ bên ngoài, nhưng lại không ngăn được tuyết trong lòng hắn rơi xuống.
Hắn đã hứa rằng trước khi tuyết phong núi Thiên Hà, sẽ vượt qua núi Thiên Hà.
Hắn đã làm như vậy, nhưng năm nay tuyết lại rơi sớm hơn, nên núi Thiên Hà đã sớm bị tuyết phong.
Cho nên, mặc dù hắn đã theo lịch trình tiến vào Vân Tần, nhưng thật ra là sau khi núi Thiên Hà bị tuyết phong mới vượt qua núi Thiên Hà, như vậy có bị tính là vi phạm lời hứa hay không?
...
Lâm Tịch đi xuống Thần mộc phi hạc, tới trước thần điện bằng kim loại.
Hắn biết núi Luyện Ngục có binh khí truy tìm được Thần mộc phi hạc, nên hắn biết Trương Bình nhất định sẽ nói trước là bọn họ sẽ đến.
Thần điện trước mặt không thể nói là hùng vĩ, nhưng lại được nhanh chóng tạo thành, khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ.
Mà những dân chúng Vân Tần đứng đằng sau lại tỏ ra như tín đồ trung thành nhất, cũng khiến người ta khiếp sợ, đồng thời cảm thấy áp lực tâm lý.
Lâm Tịch cũng cảm thấy thần điện này được xây dựng nhanh như vậy thật kinh người, mà hơn một ngàn dân chúng Vân Tần xuất hiện đằng sau cũng khiến hắn cảm thấy khiếp sợ và không hiểu được. Nhưng khi đứng trước thần điện này, hắn lại khẽ mỉm cười nói với những người trẻ tuổi đang đứng đằng sau, nói:
- Mọi người đừng khẩn trương như thế...Lát nữa Trương Bình còn muốn mời mọi người cùng ăn thịt nướng đấy.
Khương Tiếu Y nở một nụ cười.
Tất cả mọi người hiểu ý Lâm Tịch...Bất kể Trương Bình quay về đây bằng thân phận nào, bằng khuôn mặt nào, nhưng Lâm Tịch đều cho rằng đây là cuộc gặp mặt của những người bạn.
Trương Bình ở trong chiếc xe người kéo nghe được những gì Lâm Tịch nói.
Hắn suy nghĩ một hồi, đứng lên, bước ra khỏi chiếc xe người kéo.
Thần điện không cao lớn, nhưng khi tất cả thần quan đều đã rời khỏi, thần điện này lại trông rất an tĩnh, những sợi xích kim loại lộ vẻ lạnh lẽo xơ xác.
Lâm Tịch và đám người Tần Tích Nguyệt đi đến.
Tại thần điện kim loại lạnh lẽo xơ xác này, bọn họ đã gặp lại một đồng học năm xưa, nhưng người này lại không nở một nụ cười.
Lâm Tịch nhìn Trương Bình đang mặc thần bào chưởng giáo núi Luyện Ngục, đứng yên không nhúc nhích. Hắn đi tới, vỗ vỗ bả vai Trương Bình, chân thành nói:
- Nếu như đã trở lại, hãy buông lỏng chút đi, thật vất vả lắm mới vượt qua hết thảy, mọi người gặp lại. Nếu như ngươi còn nghiêm túc như vậy, cho dù ta cao hứng, cũng không cười nổi nữa.
Trương Bình gật đầu, nhưng lại không nói lời nào, sau đó quay về chiếc xe người kéo, ngồi xuống với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
- Ta hiểu.
Sau khi ngồi xuống, hắn mới nhìn Lâm Tịch và mọi người, chậm rãi nói:
- Chỉ là đã ở núi Luyện Ngục quá lâu, nên đã quên mất cách cười rồi.
Một câu nói này lại khiến mọi người trầm mặc.
- Dù sao chúng ta đã thắng.
Lâm Tịch biết nói lời an ủi nào cũng không có ý nghĩa quá nhiều, nên hắn đi tới trước chiếc xe người kéo, ngồi xuống trước mặt Trương Bình.
Đám người Khương Tiếu Y liếc mắt nhìn nhau, tất cả cũng đi tới trước chiếc xe người kéo, thản nhiên ngồi xuống, tựa như năm xưa cả bọn quây quần bên đống lửa.
- Ngươi bị thương rất nặng?
Lâm Tịch nhìn Trương Bình, nhẹ giọng hỏi:
- Đã thế nào rồi?
Trương Bình chậm rãi lắc đầu, nói:
- Lúc ấy rất nặng, nhưng bây giờ không sao rồi.
Lâm Tịch gật đầu, sau đó hắn bất giác quay đầu nhìn Tần Tích Nguyệt, nhưng lại kịp nhớ điều gì đấy, nên cố gắng nhẫn nhịn lại. Bởi vì sau cuộc nói chuyện trong sơn cốc đấy, hắn đã hiểu ý của Tần Tích Nguyệt, đồng thời biết rằng mình không nên lấy ý chí của mình áp đặt lên người Tần Tích Nguyệt.
- Tất cả từ từ sẽ tốt, sẽ dễ thích nghi lại.
Cho nên, hắn chân thành nở nụ cười tha thiết, nhìn Trương Bình, nhẹ giọng nói:
- Nếu đã trở về, ngươi có định làm gì tiếp theo không?
Vì tránh kinh hãi thế tục, nên hai con hỏa khôi đã khoác thêm một bộ quần áo màu đen, chỉ để lộ hai mắt. Từ bên ngoài nhìn vào, trông chúng như hai người khổng lồ vậy.
Điều khiến cho các người tu hành Vân Tần và quân đội Vân Tần suốt đường đi nhìn thấy cảm thấy không hiểu được chính là sau khi tiến vào hành tỉnh Nam Lăng, toàn bộ thần quan của núi Luyện Ngục lại thay đổi một bộ áo bào khác. Mặc dù bộ áo bào này vẫn có màu đỏ như máu tươi, nhưng hoa văn trên áo bào lại không phải là ngọn lửa nữa, mà chính là một cánh tay ma vương tông rất khủng khiếp.
Tất cả thần quan mặc hồng bào đều xếp thẳng hàng đi sau chiếc xe người kéo, không có ai dám đi nhanh rời khỏi hàng ngũ của mình. Những người này cũng không nói chuyện với bất kỳ người Vân Tần nào, con đường họ đi cũng cố gắng tránh xa những khu dân cư hay thành trấn đông đúc, đồng thời cũng không phải là quan đạo. Tuy nhiên, các quân nhân và người tu hành Vân Tần theo dõi họ lại kinh hãi phát hiện được một điều: Sau khi có một số người của các thôn trang phát hiện được đội ngũ thần bí và cổ quái này, lại có người bắt đầu đi theo sau, hơn nữa người chạy tới lại càng lúc càng nhiều.
Điều khiến người tu hành và quân nhân Vân Tần khiếp sợ và không thể hiểu được chính là những người chạy tới dường như không phải là tiềm ẩn Đại Mãng hay người tu hành Đại Mãng, mà chính là dân chúng Vân Tần bình thường!
Đội ngũ núi Luyện Ngục vẫn luôn trầm mặc, tốc độ di chuyển của các thần quan núi Luyện Ngục cũng rất nhanh...Nhưng trong hoàn cảnh đường đi bị băng tuyết bao phủ như thế, các dân chúng Vân Tần bình thường lại tựa như những tín đồ thành kín nhất, có thể đi theo đội ngũ này đến hơn mấy dặm, đồng thời tỏ ra vô cùng tôn kính, chứ không dám quấy rầy đội ngũ núi Luyện Ngục.
...
Tăng Nhu ngồi trong nhà gỗ Vô Vi quán ở lăng Đông Cảnh.
Sau trận hội chiến ở lăng Đông Cảnh, Thiều Hoa và Trụy Tinh, ông ta đã được Cố Vân Tĩnh coi là người thủ thành giỏi nhất của lăng Đông Cảnh. Đến lúc Cố Vân Tĩnh qua đời, ông ta lại trở thành nhân vật số hai của quân đội hành tỉnh Nam Lăng, có thể nói đây là một người đầy quyền lực ở phía nam Vân Tần.
Sau khi tuyết rơi ở lăng Đông Cảnh, ông ta thường đến Vô Vi quán, nhìn những đạo nhân Vô Vi quán trong lúc rảnh rỗi chế tạo một ít rượu vang hay mứt quả.
Hiện giờ, trước mặt ông ta chỉ có một đĩa mứt quả và một bình rượu vàng mà các đạo nhân Vô Vi quán vừa mới làm xong.
Rượu vàng đang được ngâm trong một bình nước nóng.
Có tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài truyền đến, thậm chí không cần gõ cửa, có một tướng lãnh trung niên mặc giáp đen, trên giáp có đầy những bông tuyết màu trắng đã đẩy cửa phòng ra, khẩn trương nói với Tăng Nhu:
- Đội ngũ núi Luyện Ngục đã đến bên ngoài lăng Đông Cảnh.
Tăng Nhu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thuộc cấp của mình. Thấy hắn ta có vẻ lo lắng và khẩn trương, khuôn mặt bình tĩnh của ông ta không ngờ lại hơi không vui, nói:
- Gấp cái gì, rượu bị làm lạnh rồi.
Sau thịnh hội ở Thiên Diệp quan, ít nhất là quân đội của các hành tỉnh phía nam đã có được hiệp ước với học viện Thanh Loan, phần lớn các quân nhân ở đây đều rất nể phục những chuyện mà Lâm Tịch và các người tu hành Vân Tần đã làm được cho Vân Tần. Nên đối với Tăng Nhu mà nói, chuyện đội ngũ núi Luyện Ngục tiến vào Vân Tần như vậy, tốt nhất là mở một con mắt, nhắm một con mắt, coi như không biết, cũng như không giúp, không cần phải gây khó khăn hay phiền phức.
Tên thuộc cấp này đã đi theo Tăng Nhu nhiều năm, đương nhiên hiểu được tâm ý Tăng Nhu. Lúc này nghe thấy Tăng Nhu có vẻ không vui, hắn gượng cười, giải thích:
- Tướng quân, số người đi theo đội ngũ núi Luyện Ngục thật sự nhiều lắm, ngài đi xem một chút sẽ hiểu ngay.
Nghe thấy những lời này của thuộc cấp của mình, sự không vui trên khuôn mặt Tăng Nhu nhanh chóng biến mất. Ông ta không nói gì cả, nhanh chóng lấy một cây dù, mặc thêm một chiếc áo mỏng, rồi tung người phóng nhanh ra ngoài, tốc độ còn nhanh hơn cả khoái mã, chạy thẳng lên vọng lâu tường thành.
Trên vọng lâu nhìn thấy tuyết rơi, không cần dùng đến mắt ưng đồng thau, Tăng Nhu cũng có thể nhìn thấy có một đội ngũ đang đi đến lăng Đông Cảnh.
Chân mày ông ta hơi nhướng lên, thể hiện rõ sự khiếp sợ đang hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhóm người đi đầu đội ngũ núi Luyện Ngục vẫn là mười mấy thần quan và hai hỏa khôi kéo chiếc xe người kéo, không có sự thay đổi nào, nhưng số người đi theo sau lại hơn một ngàn.
Nếu như đó là một ngàn hộ vệ quân Đại Mãng, ông ta sẽ không cảm thấy gì cả, nhưng một ngàn người đó, nhìn đi nhìn lại một hồi, tất cả đều là dân chúng Vân Tần bình thường!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho nhiều người dân Vân Tần tụ tập đi theo sau đội ngũ núi Luyện Ngục như vậy?
Hơn nữa, đường đi của đội ngũ núi Luyện Ngục này mới chỉ là đi qua những khu dân cư thưa thớt của hành tỉnh Nam Lăng mà thôi.
Tên thuộc cấp có tiếng bước chân vội vã kia một lần nữa đến bên cạnh ông ta. Sau khi nhìn thoáng qua đội ngũ đang đi trong gió tuyết, tên thuộc cấp này mới trầm giọng nói:
- Tướng quân, nếu như tiếp tục để cho đội ngũ này đi tới, sợ rằng số người đi theo sau sẽ càng nhiều hơn, một khi có biến cố xảy ra, chúng ta e rằng không thể kiểm soát được...Chúng ta có cần làm gì hay không?
Tăng Nhu suy nghĩ một hồi, tỉnh táo nói:
- Để một mình ta tới đó xem thử.
Tên thuộc cấp không phản đối, nhưng ngay khi Tăng Nhu di chuyển, hắn ta lại kinh ngạc hô lên:
- Tướng quân, bọn họ dừng lại rồi.
Tăng Nhu ngẩn người, xoay người nhìn lại, liền nhìn thấy đội ngũ núi Luyện Ngục nhờ có hơn một ngàn dân chúng Vân Tần bình thường đi theo mà trông càng nổi bật hơn kia, đã hoàn toàn ngừng lại, nghỉ ngơi trước một chòi nghỉ mát.
Tăng Nhu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trong không trung bao la mênh mông đầy mây trắng, ông ta nhìn thấy có vài luồng ánh sáng màu vàng nhạt đang cấp tốc hạ xuống.
- Không liên quan đến chuyện chúng ta.
Tăng Nhu hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói với thuộc cấp của mình:
- Về việc tại sao có thể như vậy, Lâm Tịch nhất định sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.
...
Chiếc xe người kéo nặng nề dừng lại, không còn tiếng ma sát với băng tuyết.
Trương Bình tựa hồ đang ngủ say trong chiếc xe người kéo chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tất cả thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào hồng bắt đầu tản ra, rời khỏi chiếc xe người kéo này. Sau đó, bọn họ bắt đầu lấy ra những sợi xích rất nhỏ từ bên trong những chiếc bao nặng nề đã mang theo ra. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, bọn họ đã nối liền các sợi xích lại với nhau, ở đầu xích còn buộc thêm những miếng da trâu chắc chắn, cuối cùng là nhiều người cùng lúc nâng lên, bắt đầu kiến tạo một thần điện vây quanh chiếc xe người kéo lại.
Các thần quan núi Luyện Ngục thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lùi về đằng sau, đợi đến khi đã đi xa được mấy dặm, bọn họ mới trải rộng thảm ra, bắt đầu nghỉ ngơi.
Những mảnh vải rủ từ trên đỉnh chiếc xe kéo xuống được vén lên hai bên, Trương Bình ở bên trong nhìn thần điện vừa được xây thành từ rất nhiều sợi xích màu hồng nhỏ và da trâu. Tận mắt nhìn thấy các tượng sư ưu tú nhất của núi Luyện Ngục có thể dựa vào những sợi xích đơn giản mà tạo thành thần điện kín mít đến mức tuyết không thể rơi vào bên trong được, nhưng Trương Bình lại không tỏ ra thán phục đối với thủ nghệ cao tuyệt này. Mặc dù thần điện này có thể ngăn cản tuyết rơi từ bên ngoài, nhưng lại không ngăn được tuyết trong lòng hắn rơi xuống.
Hắn đã hứa rằng trước khi tuyết phong núi Thiên Hà, sẽ vượt qua núi Thiên Hà.
Hắn đã làm như vậy, nhưng năm nay tuyết lại rơi sớm hơn, nên núi Thiên Hà đã sớm bị tuyết phong.
Cho nên, mặc dù hắn đã theo lịch trình tiến vào Vân Tần, nhưng thật ra là sau khi núi Thiên Hà bị tuyết phong mới vượt qua núi Thiên Hà, như vậy có bị tính là vi phạm lời hứa hay không?
...
Lâm Tịch đi xuống Thần mộc phi hạc, tới trước thần điện bằng kim loại.
Hắn biết núi Luyện Ngục có binh khí truy tìm được Thần mộc phi hạc, nên hắn biết Trương Bình nhất định sẽ nói trước là bọn họ sẽ đến.
Thần điện trước mặt không thể nói là hùng vĩ, nhưng lại được nhanh chóng tạo thành, khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ.
Mà những dân chúng Vân Tần đứng đằng sau lại tỏ ra như tín đồ trung thành nhất, cũng khiến người ta khiếp sợ, đồng thời cảm thấy áp lực tâm lý.
Lâm Tịch cũng cảm thấy thần điện này được xây dựng nhanh như vậy thật kinh người, mà hơn một ngàn dân chúng Vân Tần xuất hiện đằng sau cũng khiến hắn cảm thấy khiếp sợ và không hiểu được. Nhưng khi đứng trước thần điện này, hắn lại khẽ mỉm cười nói với những người trẻ tuổi đang đứng đằng sau, nói:
- Mọi người đừng khẩn trương như thế...Lát nữa Trương Bình còn muốn mời mọi người cùng ăn thịt nướng đấy.
Khương Tiếu Y nở một nụ cười.
Tất cả mọi người hiểu ý Lâm Tịch...Bất kể Trương Bình quay về đây bằng thân phận nào, bằng khuôn mặt nào, nhưng Lâm Tịch đều cho rằng đây là cuộc gặp mặt của những người bạn.
Trương Bình ở trong chiếc xe người kéo nghe được những gì Lâm Tịch nói.
Hắn suy nghĩ một hồi, đứng lên, bước ra khỏi chiếc xe người kéo.
Thần điện không cao lớn, nhưng khi tất cả thần quan đều đã rời khỏi, thần điện này lại trông rất an tĩnh, những sợi xích kim loại lộ vẻ lạnh lẽo xơ xác.
Lâm Tịch và đám người Tần Tích Nguyệt đi đến.
Tại thần điện kim loại lạnh lẽo xơ xác này, bọn họ đã gặp lại một đồng học năm xưa, nhưng người này lại không nở một nụ cười.
Lâm Tịch nhìn Trương Bình đang mặc thần bào chưởng giáo núi Luyện Ngục, đứng yên không nhúc nhích. Hắn đi tới, vỗ vỗ bả vai Trương Bình, chân thành nói:
- Nếu như đã trở lại, hãy buông lỏng chút đi, thật vất vả lắm mới vượt qua hết thảy, mọi người gặp lại. Nếu như ngươi còn nghiêm túc như vậy, cho dù ta cao hứng, cũng không cười nổi nữa.
Trương Bình gật đầu, nhưng lại không nói lời nào, sau đó quay về chiếc xe người kéo, ngồi xuống với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
- Ta hiểu.
Sau khi ngồi xuống, hắn mới nhìn Lâm Tịch và mọi người, chậm rãi nói:
- Chỉ là đã ở núi Luyện Ngục quá lâu, nên đã quên mất cách cười rồi.
Một câu nói này lại khiến mọi người trầm mặc.
- Dù sao chúng ta đã thắng.
Lâm Tịch biết nói lời an ủi nào cũng không có ý nghĩa quá nhiều, nên hắn đi tới trước chiếc xe người kéo, ngồi xuống trước mặt Trương Bình.
Đám người Khương Tiếu Y liếc mắt nhìn nhau, tất cả cũng đi tới trước chiếc xe người kéo, thản nhiên ngồi xuống, tựa như năm xưa cả bọn quây quần bên đống lửa.
- Ngươi bị thương rất nặng?
Lâm Tịch nhìn Trương Bình, nhẹ giọng hỏi:
- Đã thế nào rồi?
Trương Bình chậm rãi lắc đầu, nói:
- Lúc ấy rất nặng, nhưng bây giờ không sao rồi.
Lâm Tịch gật đầu, sau đó hắn bất giác quay đầu nhìn Tần Tích Nguyệt, nhưng lại kịp nhớ điều gì đấy, nên cố gắng nhẫn nhịn lại. Bởi vì sau cuộc nói chuyện trong sơn cốc đấy, hắn đã hiểu ý của Tần Tích Nguyệt, đồng thời biết rằng mình không nên lấy ý chí của mình áp đặt lên người Tần Tích Nguyệt.
- Tất cả từ từ sẽ tốt, sẽ dễ thích nghi lại.
Cho nên, hắn chân thành nở nụ cười tha thiết, nhìn Trương Bình, nhẹ giọng nói:
- Nếu đã trở về, ngươi có định làm gì tiếp theo không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.