Quyển 13 - Chương 63: Đại chiến kết thúc
Vô Tội
16/07/2014
Trạm Thai Thiển Đường còn chưa nói xong, đã có mấy cây tên mạnh mẽ bắn thẳng tới chỗ Tề Khải Vân.
Trong đó có một cây tên phát ra âm thanh như gào khóc thảm thiết, nhanh đến kinh người, có thể là do người tu hành bắn ra.
Trạm Thai Thiển Đường chưa từng tại vị một ngày, trong quân đội Vân Tần cũng không có người ủng hộ hoặc thân tín.
Nhưng hắn là tân hoàng Đại Mãng do chính lão hoàng đế xác định.
Ở Đại Mãng, những người tận trung với lão hoàng đế tựa như đã chết sạch, bị thanh tẩy sạch sẽ, nhưng thật ra, có rất nhiều người trong số bọn họ đang ngủ đông do không nhìn thấy hi vọng. Trạm Thai Thiển Đường chính là người bọn họ gửi gắm nhiều hi vọng nhất.
Tề Khải Vân rút ra một thanh loan đao như ánh trăng tròn, chuẩn xác chém vào tên.
Hắn đột nhiên biến sắc.
Bởi vì ngay lúc đó, một gã tướng quân bên cạnh hắn không lâu trước đó còn trung thành thực hiện những mệnh lệnh hắn ban ra, lại lặng lẽ rút một cây mọc gai màu đen, đâm sau lưng hắn.
Cảnh tượng chiến hữu bên cạnh mình ám sát thật sự khiến người nhìn phải cảm thấy lạnh lẽo.
Tề Khải Vân vung tay trái, đánh thẳng về cây mọc gai màu đen này. Cùng một lúc, hắn ta đã tung một cước, mang theo sức mạnh cường đại và sát ý khủng khiếp về sau.
Tuy hắn không phải là Thánh sư, cũng là thống soái có tu vi yếu nhất trong bảy thống soái Đại Mãng, nhưng dù sao hắn ta cũng là Đại quốc sư đỉnh phong.
Khi tay trái của hắn còn chưa chạm vào bề mặt cây mọc gai màu đen, chân của hắn đã mạnh mẽ đá vào bụng tên tướng quân đằng sau, khiến thân thể tên tướng quân này nháy mắt cong lại, xương sống lưng gãy lìa, bay thẳng ra sau.
- Thì Khiêm...ngươi!
Nhưng bởi vì những câu Trạm Thai Thiển Đường vừa nói, nên không chỉ có một người bất thình lình ám sát như vậy. Ngay lúc Tề Khải Vân đá gãy xương sống lưng của tên tướng quân đằng sau, bỗng có một người tu hành hành động nhanh như gió, nhanh chóng ám sát một tên tướng quân ngay trước Tề Khải Vân. Tên tướng quân đó chỉ cảm thấy lưng ngực của mình trở nên lành lạnh, sau khi hô quát lên, tim của hắn đã bị một thanh đoản kiếm của Tề Khải Vân đâm thủng.
Tên tướng quân này lập tức chết đi.
Thì Khiêm đẩy mạnh thân thể của hắn, vọt tới chỗ Tề Khải Vân.
Hắn rút thanh đoản kiếm nhuốm máu ra, tà tà đâm vào bụng Tề Khải Vân.
Tề Khải Vân quát lớn một tiếng, sắc mặt vô cùng lạnh lùng. Hắn cong người lại, tránh thoát một cây tên xẹt qua đỉnh đầu. Cùng một lúc, thanh đoản đao hình trăng tròn trong tay hắn đã chuẩn xác chém trúng thanh đoản kiếm nhuốm máu đâm tới bụng mình.
Lưỡi đao va chạm với thân kiếm.
Đoản kiếm tựa như một con chuồn cuồn bất động, bị chém như vậy liền rơi thẳng xuống đất.
Tề Khải Vân bỗng nháy mắt, cả đôi ngươi co lại.
Bởi vì ngay lúc này, tên tướng quân đã chết bởi vì bị thanh kiếm của Thì Khiêm xuyên thủng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mang theo sức mạnh cường đại mà ầm ầm đụng vào ngực hắn.
Người chết không thể động đậy, càng không thể phát ra sức mạnh cường đại như vậy.
Tên tướng quân này có thể động đậy là vì trong tay trái của Thì Khiêm hiện giờ có mấy sợi tơ màu lam tối, dính liền với thi thể tên tướng quân đã chết.
Kiếm của hắn chỉ là hư chiêu.
Những sợi tơ kỳ dị trong tay hắn mới chính là sát chiêu thực sự.
...
"Ầm!", "Ầm!"
Hai tiếng nổ trầm thấp từ trong lồng ngực Tề Khải Vân vang lên.
Hai cánh tay của tên tướng quân đã chết cũng nổ tan tành.
Phần giáp ngực của Tề Khải Vân lõm sâu vào trong, cả người lảo đảo muốn ngã.
- Thì Khiêm! Đừng làm vậy!
Mấy tên tướng lãnh Đại Mãng khác hoảng sợ kêu lên.
Bọn họ không thể ngờ người tu hành Đại Mãng khi trước ở trong quân trông rất tầm thường lại có chiến lực kinh khủng như vậy.
Sự việc cho tới lúc này, tất cả bọn họ đã nhận ra Tề Khải Vân bị thương nặng như vậy không thể ngăn cản Thì Khiêm được nữa, mà bởi vì sự việc xảy ra quá nhanh, nên bọn họ còn đang phân vân, không biết nên dùng binh khí trong tay mình đánh Thì Khiêm, hay là thi thể tên tướng quân trước người Thì Khiêm, thì mới có thể cứu được Tề Khải Vân.
"Vèo...vèo...vèo..."
Có mấy sợi tơ màu lam tối bỗng nhiên từ trong lồng ngực tên tướng quân trước người Thì Khiêm bay thẳng tới bộ giáp bạc hoa lệ mà Tề Khải Vân đang mặc. Những sợi tơ này len lỏi vào trong máu thịt Tề Khải Vân, đâm vào trong xương sống.
Tề Khải Vân lập tức mất đi khả năng khống chế thân thể, trái tim ngừng lại, không thể thở được nữa.
Sắc mặt mấy tên tướng lãnh Đại Mãng lập tức tái nhợt như tờ giấy trắng.
Bọn họ chỉ vừa hiểu được chuyện gì đã xảy ra: Tề Khải Vân chết, đã bị Thì Khiêm ám sát...loan đao trong tay Tề Khải Vân đã chém tới bọn hắn.
Máu tươi phiêu tán trong không trung.
Mấy tên tướng lãnh Đại Mãng này hoảng sợ ôm lấy cổ mình, ngã xuống đất.
Bởi vì không còn được Thì Khiêm khống chế nữa, nên thi thể của tên tướng quân đã chết ban đầu vô lực ngã xuống đất.
Máu thịt và xương cốt của hắn ta tiếp xúc với những sợi tơ kim loại màu lam tối, bị dễ dàng cắt ra thành mấy mảnh, rơi rụng giữa Thì Khiêm và Tề Khải Vân.
Tề Khải Vân đã chết.
Nhưng hắn vẫn đứng yên một chỗ, trở thành một bức tượng bị Thì Khiêm khống chế.
Cả trong và ngoài thành đều tĩnh lặng.
Thì Khiêm ngẩng đầu lên, nhìn Trạm Thai Thiển Đường với ánh mắt phức tạp.
Hắn là một trong những người tu hành đầu tiên vào hành tỉnh Nam Lăng để giết chết Lâm Tịch.
Thân phận bên ngoài của hắn chỉ là một môn khách của quan viên địa phương Đại Mãng, nhưng thân phận thật sự của hắn chính là đệ tử trọng yếu Thiên Ma quật, là người của Lý Khổ, cũng là người đã nhận được truyền thừa mạnh mẽ của Thiên Ma quật.
Khi Thiên Ma quật bị núi Luyện Ngục thanh tẩy, những người cuối cùng của Thiên Ma quật đã thiêu hủy toàn bộ tài liệu quan trọng nhất của Thiên Ma quật, từ đấy bí mật của hắn cũng biến mất khỏi thế gian.
Không có ai ở Đại Mãng có thể biết hắn chính là truyền nhân duy nhất của đại trưởng lão Thiên Ma quật, là "dư nghiệt" cuối cùng của Thiên Ma quật.
Trạm Thai Thiển Đường cũng không biết thân phận của Thì Khiêm.
Hắn thậm chí còn không biết có một người như Thì Khiêm còn tồn tại trên đời. Bởi vì ngay từ khi vào thành Trung Châu, hắn đã ngơ ngẩn, tự hỏi rằng mình có gì để phục quốc. Nhưng ngay lúc này, khi nhìn thấy Thì Khiêm ra tay, thấy được Thiên ma phù tuyến trong tay Thì Khiêm, hắn đã biết Thì Khiêm là ai.
Hắn đứng xa xa nhìn Thì Khiêm, cảm thấy ấm áp, cảm thấy hi vọng.
- Tề Khải Vân đã đền tội! Các ngươi còn đang chờ gì?
- Nghe mệnh lệnh của ta, theo ta rời đi! Ta sẽ cố gắng giúp các ngươi sống sót!
Hắn thu hồi kiếm và xiềng xích, cả người đáp xuống đất, chậm rãi đi về phía đại quân Đại Mãng, giọng nói truyền đi khắp đại quân Đại Mãng.
Rất nhiều quân nhân Đại Mãng đang tuyệt vọng, nhưng tinh thần rất hưng phấn, bây giờ mới cảm nhận được mỏi mệt.
Không biết tại sao, nhưng khi nhìn vào người thanh niên từ hồ Trụy Tinh đi tới này, bọn họ nghĩ tới Đại Mãng sau núi Thiên Hà, nghĩ đến nhà mình.
Bọn họ buông lỏng binh khí trong tay, một số người còn bắt đầu nức nở khóc, lui về phía sau, đứng bên cạnh Trạm Thai Thiển Đường.
Một số tướng lãnh và giáo quan khác quát lớn lên.
Nhưng tiếng quát của các tướng lãnh cũng như giáo quan này nhanh chóng bị vô số tiếng hét giận dữ, căm phẫn cùng với tiếng binh khí vang lên cắt đứt.
Toàn bộ các tướng lãnh cũng như giáo quan có ý định khống chế quân đội, muốn chống đối với Trạm Thai Thiển Đường nhanh chóng bị chém chết.
Phần lớn quân nhân Đại Mãng hiện giờ chỉ muốn về nhà.
Những tướng lãnh ít ỏi còn lại không thể ngăn cản được ý chí của đại quân.
Quân đội Đại Mãng nhanh chóng thối lui về sau như thủy triều rút xuống.
...
- Đây chính là kỳ tích.
Trên tường thành lăng Trụy Tinh, Cố Vân Tĩnh khẽ cười, mái tóc trắng bồng bềnh theo gió.
Viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ đứng bên cạnh ông ta cau mày nhìn đội quân chi chít đi theo Trạm Thai Thiển Đường, trầm giọng nói:
- Tướng quân, bây giờ chúng ta phải làm gì?
- Phải làm gì?
Cố Vân Tĩnh nhìn quân đội Đại Mãng đang lui bước, mỉm cười:
- Chúng ta không cần làm gì cả.
Viên tướng này tất nhiên hiểu ý của Cố Vân Tĩnh, nhưng hắn ta vẫn phải xoay đầu nhìn Cố Vân Tĩnh, lên tiếng:
- Đây là đại quân hơn năm vạn người. Mặc dù ngài cảm thấy đại quân này sẽ trợ lực cho Trạm Thai Thiển Đường, nhưng năm vạn đại quân như vậy cần phải ăn cơm...Hơn nữa, Đại Mãng sẽ không để cho Trạm Thai Thiển Đường trở về, bọn họ cần ở lại Vân Tần chúng ta...đây chính là một biến số lớn.
- Làm thế nào để đội quân này sống sót là vấn đề của Trạm Thai Thiển Đường, chứ không phải là điều chúng ta cần suy nghĩ.
Cố Vân Tĩnh ôn hòa nói:
- Đội tàn quân này chính là hi vọng để Trạm Thai Thiển Đường trù tính đoạt lại ngôi vị hoàng đế. Hiện giờ hắn nhất định phải hiểu rằng không thể để hi vọng này biến mất, không thể cùng lúc đối địch hai mặt, điều duy nhất có thể làm chính là đứng về phía chúng ta. Chúng ta tất nhiên không thể quang minh chính đại liên thủ với hắn, nhưng đây là vấn đề ăn ý. Mà thái độ và những gì hắn đã biểu hiện hôm nay, đã khiến ta cảm thấy chúng ta có thể có hiệp nghị với hắn.
Dừng lại một hồi, Cố Vân Tĩnh trào phúng nói:
- Chẳng lẽ vẫn muốn cuộc chiến này tiếp diễn sao? Đánh tới lúc Vân Tần mất đi hoặc là công chiếm được Đại Mãng mới thôi? Đến lúc thích hợp, ta sẽ để thánh thượng và Trạm Thai Thiển Đường hòa đàm. Như vậy, hắn sẽ có thêm nhiều dự tính hơn để cướp lấy ngôi vị hoàng đế Đại Mãng, giải quyết được Văn Nhân Thương Nguyệt.
- Chuyện ở hoàng thành Trung Châu, có ai dám nắm chắc chứ.
Viên tướng lãnh lạnh lùng gật đầu.
- Hoàng đế nghĩ thế nào là chuyện của hắn.
Cố Vân Tĩnh cười cười, nói:
- Ta chỉ làm chuyện có ích cho Vân Tần, còn việc đoán tâm tình người khác như vậy, đó hẳn là thứ ngươi nên học.
Viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ lạnh lùng trầm mặc một hồi, lặng lẽ gật đầu.
...
Dưới ánh nắng chói chan.
Tất cả quân nhân Vân Tần đều đứng ở ngay tường thành lăng Trụy Tinh, nhìn quân đội Đại Mãng rút lui khỏi tầm mắt bọn họ.
Trong đó có một cây tên phát ra âm thanh như gào khóc thảm thiết, nhanh đến kinh người, có thể là do người tu hành bắn ra.
Trạm Thai Thiển Đường chưa từng tại vị một ngày, trong quân đội Vân Tần cũng không có người ủng hộ hoặc thân tín.
Nhưng hắn là tân hoàng Đại Mãng do chính lão hoàng đế xác định.
Ở Đại Mãng, những người tận trung với lão hoàng đế tựa như đã chết sạch, bị thanh tẩy sạch sẽ, nhưng thật ra, có rất nhiều người trong số bọn họ đang ngủ đông do không nhìn thấy hi vọng. Trạm Thai Thiển Đường chính là người bọn họ gửi gắm nhiều hi vọng nhất.
Tề Khải Vân rút ra một thanh loan đao như ánh trăng tròn, chuẩn xác chém vào tên.
Hắn đột nhiên biến sắc.
Bởi vì ngay lúc đó, một gã tướng quân bên cạnh hắn không lâu trước đó còn trung thành thực hiện những mệnh lệnh hắn ban ra, lại lặng lẽ rút một cây mọc gai màu đen, đâm sau lưng hắn.
Cảnh tượng chiến hữu bên cạnh mình ám sát thật sự khiến người nhìn phải cảm thấy lạnh lẽo.
Tề Khải Vân vung tay trái, đánh thẳng về cây mọc gai màu đen này. Cùng một lúc, hắn ta đã tung một cước, mang theo sức mạnh cường đại và sát ý khủng khiếp về sau.
Tuy hắn không phải là Thánh sư, cũng là thống soái có tu vi yếu nhất trong bảy thống soái Đại Mãng, nhưng dù sao hắn ta cũng là Đại quốc sư đỉnh phong.
Khi tay trái của hắn còn chưa chạm vào bề mặt cây mọc gai màu đen, chân của hắn đã mạnh mẽ đá vào bụng tên tướng quân đằng sau, khiến thân thể tên tướng quân này nháy mắt cong lại, xương sống lưng gãy lìa, bay thẳng ra sau.
- Thì Khiêm...ngươi!
Nhưng bởi vì những câu Trạm Thai Thiển Đường vừa nói, nên không chỉ có một người bất thình lình ám sát như vậy. Ngay lúc Tề Khải Vân đá gãy xương sống lưng của tên tướng quân đằng sau, bỗng có một người tu hành hành động nhanh như gió, nhanh chóng ám sát một tên tướng quân ngay trước Tề Khải Vân. Tên tướng quân đó chỉ cảm thấy lưng ngực của mình trở nên lành lạnh, sau khi hô quát lên, tim của hắn đã bị một thanh đoản kiếm của Tề Khải Vân đâm thủng.
Tên tướng quân này lập tức chết đi.
Thì Khiêm đẩy mạnh thân thể của hắn, vọt tới chỗ Tề Khải Vân.
Hắn rút thanh đoản kiếm nhuốm máu ra, tà tà đâm vào bụng Tề Khải Vân.
Tề Khải Vân quát lớn một tiếng, sắc mặt vô cùng lạnh lùng. Hắn cong người lại, tránh thoát một cây tên xẹt qua đỉnh đầu. Cùng một lúc, thanh đoản đao hình trăng tròn trong tay hắn đã chuẩn xác chém trúng thanh đoản kiếm nhuốm máu đâm tới bụng mình.
Lưỡi đao va chạm với thân kiếm.
Đoản kiếm tựa như một con chuồn cuồn bất động, bị chém như vậy liền rơi thẳng xuống đất.
Tề Khải Vân bỗng nháy mắt, cả đôi ngươi co lại.
Bởi vì ngay lúc này, tên tướng quân đã chết bởi vì bị thanh kiếm của Thì Khiêm xuyên thủng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mang theo sức mạnh cường đại mà ầm ầm đụng vào ngực hắn.
Người chết không thể động đậy, càng không thể phát ra sức mạnh cường đại như vậy.
Tên tướng quân này có thể động đậy là vì trong tay trái của Thì Khiêm hiện giờ có mấy sợi tơ màu lam tối, dính liền với thi thể tên tướng quân đã chết.
Kiếm của hắn chỉ là hư chiêu.
Những sợi tơ kỳ dị trong tay hắn mới chính là sát chiêu thực sự.
...
"Ầm!", "Ầm!"
Hai tiếng nổ trầm thấp từ trong lồng ngực Tề Khải Vân vang lên.
Hai cánh tay của tên tướng quân đã chết cũng nổ tan tành.
Phần giáp ngực của Tề Khải Vân lõm sâu vào trong, cả người lảo đảo muốn ngã.
- Thì Khiêm! Đừng làm vậy!
Mấy tên tướng lãnh Đại Mãng khác hoảng sợ kêu lên.
Bọn họ không thể ngờ người tu hành Đại Mãng khi trước ở trong quân trông rất tầm thường lại có chiến lực kinh khủng như vậy.
Sự việc cho tới lúc này, tất cả bọn họ đã nhận ra Tề Khải Vân bị thương nặng như vậy không thể ngăn cản Thì Khiêm được nữa, mà bởi vì sự việc xảy ra quá nhanh, nên bọn họ còn đang phân vân, không biết nên dùng binh khí trong tay mình đánh Thì Khiêm, hay là thi thể tên tướng quân trước người Thì Khiêm, thì mới có thể cứu được Tề Khải Vân.
"Vèo...vèo...vèo..."
Có mấy sợi tơ màu lam tối bỗng nhiên từ trong lồng ngực tên tướng quân trước người Thì Khiêm bay thẳng tới bộ giáp bạc hoa lệ mà Tề Khải Vân đang mặc. Những sợi tơ này len lỏi vào trong máu thịt Tề Khải Vân, đâm vào trong xương sống.
Tề Khải Vân lập tức mất đi khả năng khống chế thân thể, trái tim ngừng lại, không thể thở được nữa.
Sắc mặt mấy tên tướng lãnh Đại Mãng lập tức tái nhợt như tờ giấy trắng.
Bọn họ chỉ vừa hiểu được chuyện gì đã xảy ra: Tề Khải Vân chết, đã bị Thì Khiêm ám sát...loan đao trong tay Tề Khải Vân đã chém tới bọn hắn.
Máu tươi phiêu tán trong không trung.
Mấy tên tướng lãnh Đại Mãng này hoảng sợ ôm lấy cổ mình, ngã xuống đất.
Bởi vì không còn được Thì Khiêm khống chế nữa, nên thi thể của tên tướng quân đã chết ban đầu vô lực ngã xuống đất.
Máu thịt và xương cốt của hắn ta tiếp xúc với những sợi tơ kim loại màu lam tối, bị dễ dàng cắt ra thành mấy mảnh, rơi rụng giữa Thì Khiêm và Tề Khải Vân.
Tề Khải Vân đã chết.
Nhưng hắn vẫn đứng yên một chỗ, trở thành một bức tượng bị Thì Khiêm khống chế.
Cả trong và ngoài thành đều tĩnh lặng.
Thì Khiêm ngẩng đầu lên, nhìn Trạm Thai Thiển Đường với ánh mắt phức tạp.
Hắn là một trong những người tu hành đầu tiên vào hành tỉnh Nam Lăng để giết chết Lâm Tịch.
Thân phận bên ngoài của hắn chỉ là một môn khách của quan viên địa phương Đại Mãng, nhưng thân phận thật sự của hắn chính là đệ tử trọng yếu Thiên Ma quật, là người của Lý Khổ, cũng là người đã nhận được truyền thừa mạnh mẽ của Thiên Ma quật.
Khi Thiên Ma quật bị núi Luyện Ngục thanh tẩy, những người cuối cùng của Thiên Ma quật đã thiêu hủy toàn bộ tài liệu quan trọng nhất của Thiên Ma quật, từ đấy bí mật của hắn cũng biến mất khỏi thế gian.
Không có ai ở Đại Mãng có thể biết hắn chính là truyền nhân duy nhất của đại trưởng lão Thiên Ma quật, là "dư nghiệt" cuối cùng của Thiên Ma quật.
Trạm Thai Thiển Đường cũng không biết thân phận của Thì Khiêm.
Hắn thậm chí còn không biết có một người như Thì Khiêm còn tồn tại trên đời. Bởi vì ngay từ khi vào thành Trung Châu, hắn đã ngơ ngẩn, tự hỏi rằng mình có gì để phục quốc. Nhưng ngay lúc này, khi nhìn thấy Thì Khiêm ra tay, thấy được Thiên ma phù tuyến trong tay Thì Khiêm, hắn đã biết Thì Khiêm là ai.
Hắn đứng xa xa nhìn Thì Khiêm, cảm thấy ấm áp, cảm thấy hi vọng.
- Tề Khải Vân đã đền tội! Các ngươi còn đang chờ gì?
- Nghe mệnh lệnh của ta, theo ta rời đi! Ta sẽ cố gắng giúp các ngươi sống sót!
Hắn thu hồi kiếm và xiềng xích, cả người đáp xuống đất, chậm rãi đi về phía đại quân Đại Mãng, giọng nói truyền đi khắp đại quân Đại Mãng.
Rất nhiều quân nhân Đại Mãng đang tuyệt vọng, nhưng tinh thần rất hưng phấn, bây giờ mới cảm nhận được mỏi mệt.
Không biết tại sao, nhưng khi nhìn vào người thanh niên từ hồ Trụy Tinh đi tới này, bọn họ nghĩ tới Đại Mãng sau núi Thiên Hà, nghĩ đến nhà mình.
Bọn họ buông lỏng binh khí trong tay, một số người còn bắt đầu nức nở khóc, lui về phía sau, đứng bên cạnh Trạm Thai Thiển Đường.
Một số tướng lãnh và giáo quan khác quát lớn lên.
Nhưng tiếng quát của các tướng lãnh cũng như giáo quan này nhanh chóng bị vô số tiếng hét giận dữ, căm phẫn cùng với tiếng binh khí vang lên cắt đứt.
Toàn bộ các tướng lãnh cũng như giáo quan có ý định khống chế quân đội, muốn chống đối với Trạm Thai Thiển Đường nhanh chóng bị chém chết.
Phần lớn quân nhân Đại Mãng hiện giờ chỉ muốn về nhà.
Những tướng lãnh ít ỏi còn lại không thể ngăn cản được ý chí của đại quân.
Quân đội Đại Mãng nhanh chóng thối lui về sau như thủy triều rút xuống.
...
- Đây chính là kỳ tích.
Trên tường thành lăng Trụy Tinh, Cố Vân Tĩnh khẽ cười, mái tóc trắng bồng bềnh theo gió.
Viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ đứng bên cạnh ông ta cau mày nhìn đội quân chi chít đi theo Trạm Thai Thiển Đường, trầm giọng nói:
- Tướng quân, bây giờ chúng ta phải làm gì?
- Phải làm gì?
Cố Vân Tĩnh nhìn quân đội Đại Mãng đang lui bước, mỉm cười:
- Chúng ta không cần làm gì cả.
Viên tướng này tất nhiên hiểu ý của Cố Vân Tĩnh, nhưng hắn ta vẫn phải xoay đầu nhìn Cố Vân Tĩnh, lên tiếng:
- Đây là đại quân hơn năm vạn người. Mặc dù ngài cảm thấy đại quân này sẽ trợ lực cho Trạm Thai Thiển Đường, nhưng năm vạn đại quân như vậy cần phải ăn cơm...Hơn nữa, Đại Mãng sẽ không để cho Trạm Thai Thiển Đường trở về, bọn họ cần ở lại Vân Tần chúng ta...đây chính là một biến số lớn.
- Làm thế nào để đội quân này sống sót là vấn đề của Trạm Thai Thiển Đường, chứ không phải là điều chúng ta cần suy nghĩ.
Cố Vân Tĩnh ôn hòa nói:
- Đội tàn quân này chính là hi vọng để Trạm Thai Thiển Đường trù tính đoạt lại ngôi vị hoàng đế. Hiện giờ hắn nhất định phải hiểu rằng không thể để hi vọng này biến mất, không thể cùng lúc đối địch hai mặt, điều duy nhất có thể làm chính là đứng về phía chúng ta. Chúng ta tất nhiên không thể quang minh chính đại liên thủ với hắn, nhưng đây là vấn đề ăn ý. Mà thái độ và những gì hắn đã biểu hiện hôm nay, đã khiến ta cảm thấy chúng ta có thể có hiệp nghị với hắn.
Dừng lại một hồi, Cố Vân Tĩnh trào phúng nói:
- Chẳng lẽ vẫn muốn cuộc chiến này tiếp diễn sao? Đánh tới lúc Vân Tần mất đi hoặc là công chiếm được Đại Mãng mới thôi? Đến lúc thích hợp, ta sẽ để thánh thượng và Trạm Thai Thiển Đường hòa đàm. Như vậy, hắn sẽ có thêm nhiều dự tính hơn để cướp lấy ngôi vị hoàng đế Đại Mãng, giải quyết được Văn Nhân Thương Nguyệt.
- Chuyện ở hoàng thành Trung Châu, có ai dám nắm chắc chứ.
Viên tướng lãnh lạnh lùng gật đầu.
- Hoàng đế nghĩ thế nào là chuyện của hắn.
Cố Vân Tĩnh cười cười, nói:
- Ta chỉ làm chuyện có ích cho Vân Tần, còn việc đoán tâm tình người khác như vậy, đó hẳn là thứ ngươi nên học.
Viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ lạnh lùng trầm mặc một hồi, lặng lẽ gật đầu.
...
Dưới ánh nắng chói chan.
Tất cả quân nhân Vân Tần đều đứng ở ngay tường thành lăng Trụy Tinh, nhìn quân đội Đại Mãng rút lui khỏi tầm mắt bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.