Quyển 15 - Chương 70: Đại cung phụng
Vô Tội
24/11/2014
Trì Vũ Âm không thể hiểu được tại sao Lâm Tịch không để cho nàng sử dụng bảy viên bảo thạch kia.
Nàng không thể hiểu được Lâm Tịch đang chờ đợi điều gì.
Đối với những người tu hành đến từ nơi sau vùng đất hoang vu như các nàng, người tu hành của Vân Tần và Đại Mãng không hiểu rõ gì cả. Có lẽ các nàng sẽ dễ dàng giết chết những thần quan núi Luyện Ngục, nhưng trước mặt sức mạnh tuyệt đối, thủ đoạn của các nàng lại như người giang hồ làm xiếc, căn bản không thể gây tổn thương trí mạng đến chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Đám người Hồ Ích Dịch cũng không hiểu được cho đến lúc này rồi mà Lâm Tịch còn muốn dừng lại, còn muốn chiến đấu, chứ không phải tìm cách chạy trốn.
Cây tên của học viện và sức mạnh bí mật của Nam Cung Vị Ương đã vượt xa sự tưởng tượng của họ, khiến cho trận chiến này không còn là trận chiến của nhân gian nữa.
Nếu như sớm biết Lâm Tịch có thể mang đến những người tu hành Yêu tộc sẽ dễ dàng quét ngang mọi chướng ngại khác, sớm biết học viện và Nam Cung Vị Uowngg có sức mạnh như vậy, bọn họ nhất định sẽ có tự tin mình giết chết chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Nhưng nếu như vậy cũng không thể giết được chưởng giáo núi Luyện Ngục, tất cả Thánh sư không còn khả năng chiến đấu, vậy còn phương pháp gì có thể giết chết chưởng giáo núi Luyện Ngục?
...
...
Lúc này chỉ có Lâm Tịch biết hắn đang chờ đợi gì.
Bởi vì vào năm nay, khi hoa Ma Nhãn nở ở Thiên Ma quật, chỉ có hắn biết hắn và tân đại trưởng lão núi Luyện Ngục, Trương Bình, từng nói chuyện gì với nhau.
Cho nên, khi chưởng giáo núi Luyện Ngục hơi mỏi mệt, phát ra một chút hồn lực để tự giải khai phong ấn của ba con bù nhìn kim loại, hắn liền cố gắng mở to hai mắt, cố gắng nhìn rõ hơn một chút.
Ba luồng khí tức bàng bạc từ ba con bù nhìn kim loại phóng ra, tựa như có ba tòa núi lửa đột nhiên bùng cháy và bộc phát.
Trong nháy mắt này, rất nhiều người Vân Tần lập tức tái mặt.
Đây rõ ràng là khí tức của Thánh giai...ba con bù nhìn kim loại này có sức mạnh của Thánh giai?
Một bù nhìn kim loại Thánh giai, không cần hồn lực người tu hành quán chú, đây là điều mà thế gian này chưa từng xuất hiện!
Sự đắc ý hiện rõ trong mắt chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Lão ta rất hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt người Vân Tần hiện giờ. Ý nghĩa của ba con bù nhìn kim loại này không chỉ vì chúng có sức mạnh Thánh giai, mà còn vì khiến cho mọi người trên thế gian cảm thấy núi Luyện Ngục thần bí, cảm thấy núi Luyện Ngục có những đồ vật siêu thoát thế gian.
Vật này có thể khiến người ta cảm thấy núi Luyện Ngục không phải là nơi ở trần gian nữa, cảm thấy lão ta càng không phải là người, mà chính là ma thần.
Lão ta rất hài lòng với ba con bù nhìn kim loại này, nên Trương Bình đã trực tiếp được lão chọn làm đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Loại bù nhìn kim loại có đôi tay hình thú kỳ lạ, có thể dựa vào bàn xoay bên dưới để đạt được tốc độ kinh người và điều chỉnh trọng tâm của mình, được lão ta gọi là "Đồ chơi nhỏ nghe lời''.
Theo lão ta nghĩ, trong tình huống toàn bộ Thánh sư của đối phương đã bị trọng thương, ba "đồ chơi nhỏ nghe lời'' này có thể giết chết toàn bộ đối thủ.
Một Tướng Thần như Lâm Tịch, một người tu hành thiên tài có tư chất tốt hơn cả Lý Khổ, cuối cùng bị ba đồ chơi của mình giết chết, lão cảm thấy vô cùng thú vị.
Nhưng ngay lúc này, sự thỏa mãn trong mắt chưởng giáo núi Luyện Ngục đột nhiên biến thành cảm xúc phức tạp.
Phù văn trên thân thể ba con bù nhìn kim loại lóe sáng dị thường, bàn xoay bên dưới xoay tròn liên tục, nhưng chúng lại không bay xuống dưới, mà là đột nhiên xoay lại, tấn công chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Mặc dù ba con kim loại bù nhìn này xoay người rất mau, nhưng so với phi kiếm lại chậm hơn nhiều, nên mấy người tu hành bên phía Lâm Tịch và tất cả thần quan núi Luyện Ngục đều nhìn thấy rõ ràng.
Ngoại trừ Lâm Tịch, hầu hết mọi người đều kinh ngạc há to miệng, tựa hồ muốn hút hết toàn bộ không khí bên trong Thiên Diệp quan.
Sắc mặt Từ Sinh Mạt luôn luôn khó coi, mà từ khi cảm thấy Lâm Tịch không còn chiến đấu được nữa, mà mình còn phải chết theo hắn, nên cái miệng của hắn tỏ ra rất khắc bạc. Hơn nữa, từ đầu đến giờ hắn ta chưa được nói nhiều, nên bây giờ lập tức mở miệng:
- Đây là chuyện ngu xuẩn gì vậy? Chẳng lẽ cảm thấy đánh chưa đã, cảm thấy đối thủ không lợi hại, nên tự tạo cho mình thêm ba đối thủ sao?
Lâm Tịch đã từng nghe thấy Từ Sinh Mạt nói rất nhiều lần, nhưng hắn cảm thấy đây là câu nói thú vị nhất của Từ Sinh Mạt từ trước đến nay, nên hắn chỉ biết mở miệng cười ha ha thật lớn, chứ không nói thêm gì cả.
...
Chưởng giáo núi Luyện Ngục ngẩng đầu lên.
Ngay khi ba con bù nhìn kim loại xoay người, lão ta đã hiểu được Trương Bình là nguyên nhân mọi chuyện.
Chỉ là lão ta nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được rốt cuộc Trương Bình đã dùng thủ đoạn gì, lại khiến cho ba con bù nhìn kim loại này lại biến thành kẻ thù của lão ta vào ngay lúc này.
Bởi vì trước đó lão đã đích thân nhiều lần thử nghiệm loại bù nhìn kim loại biết chiến đấu này.
Tại sao những lần trước không có vấn đề, nhưng lần này lại có vấn đề?
Tự mình phát hiện những mình đã làm xuất hiện vấn đề, mà còn là vấn đề vô cùng nghiêm trọng, tâm tình lão ta bỗng nhiên không thể khống chế được. Hơn nữa, bây giờ lão ta đã vô cùng mỏi mệt, cộng thêm việc mãi suy nghĩ rốt cuộc Trương Bình đã làm như thế nào, nên phản ứng của lão ta bỗng nhiên chậm hơn bình thường.
Khi lão ta ngẩng đầu lên, ba con bù nhìn bằng kim loại chỉ còn cách lão ta khoảng vài thước.
Sáu ngọn lửa mang theo dung nham khủng khiếp, từ sáu cánh tay hình dạng ống pháo của ba con kim loại bù nhìn này phóng ra ngoài, ầm ầm hướng tới chỗ chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Nhưng với khoảng cách gần như vậy, thật không ngờ chưởng giáo núi Luyện Ngục vẫn có thể phản ứng và hành động kịp thời.
Thân thể của lão ta tựa như xuyên qua không gian, trực tiếp xuất hiện bên cạnh một con bù nhìn kim loại, tung một chưởng đánh tới lồng ngực con bù nhìn này.
Trong lòng bàn tay lão ta có hai ngọn lửa màu đen rất nhỏ đang xoay tròn, nhưng hai ngọn lửa này lại giúp lão ta tránh được hỏa lực của ba con bù nhìn kim loại, không thể gây tổn thương đến lão được.
"Vèo!''
Một tiếng động nhẹ vang lên, tựa như có một cái bàn ủi cực nóng đập mạnh lên một miếng thịt heo đông lạnh. Bàn tay này của lão ta đánh sâu vào con bù nhìn kim loại, sau đấy nguyên khí giữa hai bên va chạm với nhau, khiến cho vô số phù văn trên thân thể con bù nhìn kim loại này bị phá hỏng, một số ngọn lửa nhỏ còn từ sau lưng chúng phóng ra ngoài. Sau một khắc, cái bàn xoay hình tròn bên dưới con bù nhìn kim loại lập tức dừng lại, cả thân thể kim loại nặng nề bị đánh bay ra ngoài!
Đối mặt với ba con bù nhìn kim loại cùng nhau đánh tới như ba ngọn núi lửa bộc phát, chưởng giáo núi Luyện Ngục vẫn có thể một chưởng đánh bay một con bù nhìn kim loại, thật sự là quá mạnh mẽ.
Nhuwnng ngay trong nháy mắt này, chưởng giáo núi Luyện Ngục lại cảm nhận được một sự thay đổi bất ngờ trong cơ thể mình.
Lão ta cảm thấy cả người mình như muốn mở rộng ra, toàn bộ hồn lực sẽ phóng ra ngoài.
Đây không phải là cảm giác vô địch, mà chính là điềm báo bạo thể.
Nhưng lão ta không có thời gian do dự, nên lão ta không cần quay đầu lại, hai cánh tay đã tự động trở ngược về sau với tốc độ còn nhanh hơn cả phi kiếm.
Có hai luồng khói màu đen từ trong ống tay áo của lão ta phóng ra ngoài, tách ngọn lửa của bù nhìn kim loại phóng ra làm hai.
Thân thể của lão ta không di chuyển, nhưng vì hai con bù nhìn kim loại này không ngừng tiến gần tới chỗ lão, nên song chưởng của lão đã tự chạm vào trong lồng ngực hai con bù nhìn kim loại.
''Keng!'', ''Keng!''...
Trong trời đất vang lên hai âm thanh nổ vang như chuông lớn.
Hai con bù nhìn kim loại lung lay một hồi, lồng ngực xuất hiện hai chưởng ấn rất lớn.
Chỉ là còn chưa tới một tức ngắn ngủi, hai con bù nhìn kim loại còn đang lắc lư này lại tiếp tục tấn công chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục xoay người, vung chưởng.
Chưởng giáp gặp nhau, lại có hai tiếng nổ mạnh!
Có một số thần quan núi Luyện Ngục tu vi khá thấp đứng gần chưởng giáo núi Luyện Ngục, vội vàng lấy tay bịt tai lại, nhưng một số người lại phun ra máu tươi, nội phủ bị chấn động đả thương thê thảm.
Hai con bù nhìn kim loại lại bị đẩy lui, nhưng sau đó lại tự động tấn công tới chưởng giáo núi Luyện Ngục...
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai con bù nhìn kim loại cứ thế bị đẩy lui rồi tự động tấn công...Sau khi Từ Sinh Mạt nói một câu kia xong, trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, hai con bù nhìn kim loại và chưởng giáo núi Luyện Ngục đã va chạm với nhau không biết bao nhiêu lần.
...
Dưới chân núi Thiên Diệp quan, Hắc kỳ quân đang giằng co.
Bởi vì những tiếng nổ còn lớn hơn tiếng sấm đấy, nên bé gái đang ngủ say trong Hắc kỳ quân bàng hoàng tỉnh lại. Cô bé này u mê ngẩng đầu, tuy không thể nhìn thấy chiếc xe người kéo và chưởng giáo núi Luyện Ngục đang chiến đấu đằng xa, nhưng cô bé này lại nhìn thấy những con voi trắng khổng lồ đang hoảng sợ lui về sau.
Cô bé cảm thấy mấy con voi màu trắng có người cưỡi lên trên lui bước về sau như vậy là vì đang sợ mình, nên cô bé bỗng nhiên bật cười.
Tiếng động ầm ầm và khí kình tỏa ra bắt đầu chấn nát cây cối xung quanh quan đạo Thiên Diệp quan.
Từng gốc cây cối bị chấn nát, biến thành những mảnh vụn sắc như phi kiếm, sau đó bị gió thổi bay ra xa.
Có vài miếng đâm về phía Nghê Hạc Niên trong rừng cây.
Nghê Hạc Niên không còn cách xa chiến trường chính nữa.
Với cảm giác và phản ứng của lão ta, lão ta tất nhiên có thể không sử dụng hồn lực, nhưng vẫn tránh được những miếng gỗ sắc bén đó.
Chỉ là vào lúc này, lão ta có thể khẳng định chưởng giáo núi Luyện Ngục đã không thể sử dụng sức mạnh Đại thánh sư nữa.
Tuy rằng hiện giờ chưởng giáo núi Luyện Ngục và hai con bù nhìn kim loại kia đang giằng co với nhau, nhưng dựa vào tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục mất hai chân đã từng bị mình giết chết, Nghê Hạc Niên biết rằng chưởng giáo núi Luyện Ngục không hề hao tổn sức mạnh của mình một cách vô ích, cuối cùng hai con bù nhìn kim loại đó sẽ bị chưởng giáo núi Luyện Ngục đánh vỡ, nhưng lão cảm thấy mình không cần chờ đợi thêm nữa.
Nên lão ta không cần né tránh những mảnh gỗ sắc như phi kiếm kia.
Lão ta đi thẳng tới trước, không quan tâm đến những thứ trước mặt mình, đi về phía quan đạo.
Có rất nhiều mảnh gỗ bay tới trước mặt lão ta, nhưng khi còn cách lão ta vài xích, tất cả bỗng nhiên dừng lại, sau đó hóa thành từng dòng khí bụi rất nhỏ, tự động bay ra ngoài.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục xoay người, cảm thấy không thể tin được.
Ngay cả Lâm Tịch cũng bị chấn kinh đến mức chết lặng, bởi vì đây cũng là biến hóa mà hắn ta không ngờ tới.
Nàng không thể hiểu được Lâm Tịch đang chờ đợi điều gì.
Đối với những người tu hành đến từ nơi sau vùng đất hoang vu như các nàng, người tu hành của Vân Tần và Đại Mãng không hiểu rõ gì cả. Có lẽ các nàng sẽ dễ dàng giết chết những thần quan núi Luyện Ngục, nhưng trước mặt sức mạnh tuyệt đối, thủ đoạn của các nàng lại như người giang hồ làm xiếc, căn bản không thể gây tổn thương trí mạng đến chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Đám người Hồ Ích Dịch cũng không hiểu được cho đến lúc này rồi mà Lâm Tịch còn muốn dừng lại, còn muốn chiến đấu, chứ không phải tìm cách chạy trốn.
Cây tên của học viện và sức mạnh bí mật của Nam Cung Vị Ương đã vượt xa sự tưởng tượng của họ, khiến cho trận chiến này không còn là trận chiến của nhân gian nữa.
Nếu như sớm biết Lâm Tịch có thể mang đến những người tu hành Yêu tộc sẽ dễ dàng quét ngang mọi chướng ngại khác, sớm biết học viện và Nam Cung Vị Uowngg có sức mạnh như vậy, bọn họ nhất định sẽ có tự tin mình giết chết chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Nhưng nếu như vậy cũng không thể giết được chưởng giáo núi Luyện Ngục, tất cả Thánh sư không còn khả năng chiến đấu, vậy còn phương pháp gì có thể giết chết chưởng giáo núi Luyện Ngục?
...
...
Lúc này chỉ có Lâm Tịch biết hắn đang chờ đợi gì.
Bởi vì vào năm nay, khi hoa Ma Nhãn nở ở Thiên Ma quật, chỉ có hắn biết hắn và tân đại trưởng lão núi Luyện Ngục, Trương Bình, từng nói chuyện gì với nhau.
Cho nên, khi chưởng giáo núi Luyện Ngục hơi mỏi mệt, phát ra một chút hồn lực để tự giải khai phong ấn của ba con bù nhìn kim loại, hắn liền cố gắng mở to hai mắt, cố gắng nhìn rõ hơn một chút.
Ba luồng khí tức bàng bạc từ ba con bù nhìn kim loại phóng ra, tựa như có ba tòa núi lửa đột nhiên bùng cháy và bộc phát.
Trong nháy mắt này, rất nhiều người Vân Tần lập tức tái mặt.
Đây rõ ràng là khí tức của Thánh giai...ba con bù nhìn kim loại này có sức mạnh của Thánh giai?
Một bù nhìn kim loại Thánh giai, không cần hồn lực người tu hành quán chú, đây là điều mà thế gian này chưa từng xuất hiện!
Sự đắc ý hiện rõ trong mắt chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Lão ta rất hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt người Vân Tần hiện giờ. Ý nghĩa của ba con bù nhìn kim loại này không chỉ vì chúng có sức mạnh Thánh giai, mà còn vì khiến cho mọi người trên thế gian cảm thấy núi Luyện Ngục thần bí, cảm thấy núi Luyện Ngục có những đồ vật siêu thoát thế gian.
Vật này có thể khiến người ta cảm thấy núi Luyện Ngục không phải là nơi ở trần gian nữa, cảm thấy lão ta càng không phải là người, mà chính là ma thần.
Lão ta rất hài lòng với ba con bù nhìn kim loại này, nên Trương Bình đã trực tiếp được lão chọn làm đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Loại bù nhìn kim loại có đôi tay hình thú kỳ lạ, có thể dựa vào bàn xoay bên dưới để đạt được tốc độ kinh người và điều chỉnh trọng tâm của mình, được lão ta gọi là "Đồ chơi nhỏ nghe lời''.
Theo lão ta nghĩ, trong tình huống toàn bộ Thánh sư của đối phương đã bị trọng thương, ba "đồ chơi nhỏ nghe lời'' này có thể giết chết toàn bộ đối thủ.
Một Tướng Thần như Lâm Tịch, một người tu hành thiên tài có tư chất tốt hơn cả Lý Khổ, cuối cùng bị ba đồ chơi của mình giết chết, lão cảm thấy vô cùng thú vị.
Nhưng ngay lúc này, sự thỏa mãn trong mắt chưởng giáo núi Luyện Ngục đột nhiên biến thành cảm xúc phức tạp.
Phù văn trên thân thể ba con bù nhìn kim loại lóe sáng dị thường, bàn xoay bên dưới xoay tròn liên tục, nhưng chúng lại không bay xuống dưới, mà là đột nhiên xoay lại, tấn công chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Mặc dù ba con kim loại bù nhìn này xoay người rất mau, nhưng so với phi kiếm lại chậm hơn nhiều, nên mấy người tu hành bên phía Lâm Tịch và tất cả thần quan núi Luyện Ngục đều nhìn thấy rõ ràng.
Ngoại trừ Lâm Tịch, hầu hết mọi người đều kinh ngạc há to miệng, tựa hồ muốn hút hết toàn bộ không khí bên trong Thiên Diệp quan.
Sắc mặt Từ Sinh Mạt luôn luôn khó coi, mà từ khi cảm thấy Lâm Tịch không còn chiến đấu được nữa, mà mình còn phải chết theo hắn, nên cái miệng của hắn tỏ ra rất khắc bạc. Hơn nữa, từ đầu đến giờ hắn ta chưa được nói nhiều, nên bây giờ lập tức mở miệng:
- Đây là chuyện ngu xuẩn gì vậy? Chẳng lẽ cảm thấy đánh chưa đã, cảm thấy đối thủ không lợi hại, nên tự tạo cho mình thêm ba đối thủ sao?
Lâm Tịch đã từng nghe thấy Từ Sinh Mạt nói rất nhiều lần, nhưng hắn cảm thấy đây là câu nói thú vị nhất của Từ Sinh Mạt từ trước đến nay, nên hắn chỉ biết mở miệng cười ha ha thật lớn, chứ không nói thêm gì cả.
...
Chưởng giáo núi Luyện Ngục ngẩng đầu lên.
Ngay khi ba con bù nhìn kim loại xoay người, lão ta đã hiểu được Trương Bình là nguyên nhân mọi chuyện.
Chỉ là lão ta nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được rốt cuộc Trương Bình đã dùng thủ đoạn gì, lại khiến cho ba con bù nhìn kim loại này lại biến thành kẻ thù của lão ta vào ngay lúc này.
Bởi vì trước đó lão đã đích thân nhiều lần thử nghiệm loại bù nhìn kim loại biết chiến đấu này.
Tại sao những lần trước không có vấn đề, nhưng lần này lại có vấn đề?
Tự mình phát hiện những mình đã làm xuất hiện vấn đề, mà còn là vấn đề vô cùng nghiêm trọng, tâm tình lão ta bỗng nhiên không thể khống chế được. Hơn nữa, bây giờ lão ta đã vô cùng mỏi mệt, cộng thêm việc mãi suy nghĩ rốt cuộc Trương Bình đã làm như thế nào, nên phản ứng của lão ta bỗng nhiên chậm hơn bình thường.
Khi lão ta ngẩng đầu lên, ba con bù nhìn bằng kim loại chỉ còn cách lão ta khoảng vài thước.
Sáu ngọn lửa mang theo dung nham khủng khiếp, từ sáu cánh tay hình dạng ống pháo của ba con kim loại bù nhìn này phóng ra ngoài, ầm ầm hướng tới chỗ chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Nhưng với khoảng cách gần như vậy, thật không ngờ chưởng giáo núi Luyện Ngục vẫn có thể phản ứng và hành động kịp thời.
Thân thể của lão ta tựa như xuyên qua không gian, trực tiếp xuất hiện bên cạnh một con bù nhìn kim loại, tung một chưởng đánh tới lồng ngực con bù nhìn này.
Trong lòng bàn tay lão ta có hai ngọn lửa màu đen rất nhỏ đang xoay tròn, nhưng hai ngọn lửa này lại giúp lão ta tránh được hỏa lực của ba con bù nhìn kim loại, không thể gây tổn thương đến lão được.
"Vèo!''
Một tiếng động nhẹ vang lên, tựa như có một cái bàn ủi cực nóng đập mạnh lên một miếng thịt heo đông lạnh. Bàn tay này của lão ta đánh sâu vào con bù nhìn kim loại, sau đấy nguyên khí giữa hai bên va chạm với nhau, khiến cho vô số phù văn trên thân thể con bù nhìn kim loại này bị phá hỏng, một số ngọn lửa nhỏ còn từ sau lưng chúng phóng ra ngoài. Sau một khắc, cái bàn xoay hình tròn bên dưới con bù nhìn kim loại lập tức dừng lại, cả thân thể kim loại nặng nề bị đánh bay ra ngoài!
Đối mặt với ba con bù nhìn kim loại cùng nhau đánh tới như ba ngọn núi lửa bộc phát, chưởng giáo núi Luyện Ngục vẫn có thể một chưởng đánh bay một con bù nhìn kim loại, thật sự là quá mạnh mẽ.
Nhuwnng ngay trong nháy mắt này, chưởng giáo núi Luyện Ngục lại cảm nhận được một sự thay đổi bất ngờ trong cơ thể mình.
Lão ta cảm thấy cả người mình như muốn mở rộng ra, toàn bộ hồn lực sẽ phóng ra ngoài.
Đây không phải là cảm giác vô địch, mà chính là điềm báo bạo thể.
Nhưng lão ta không có thời gian do dự, nên lão ta không cần quay đầu lại, hai cánh tay đã tự động trở ngược về sau với tốc độ còn nhanh hơn cả phi kiếm.
Có hai luồng khói màu đen từ trong ống tay áo của lão ta phóng ra ngoài, tách ngọn lửa của bù nhìn kim loại phóng ra làm hai.
Thân thể của lão ta không di chuyển, nhưng vì hai con bù nhìn kim loại này không ngừng tiến gần tới chỗ lão, nên song chưởng của lão đã tự chạm vào trong lồng ngực hai con bù nhìn kim loại.
''Keng!'', ''Keng!''...
Trong trời đất vang lên hai âm thanh nổ vang như chuông lớn.
Hai con bù nhìn kim loại lung lay một hồi, lồng ngực xuất hiện hai chưởng ấn rất lớn.
Chỉ là còn chưa tới một tức ngắn ngủi, hai con bù nhìn kim loại còn đang lắc lư này lại tiếp tục tấn công chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục xoay người, vung chưởng.
Chưởng giáp gặp nhau, lại có hai tiếng nổ mạnh!
Có một số thần quan núi Luyện Ngục tu vi khá thấp đứng gần chưởng giáo núi Luyện Ngục, vội vàng lấy tay bịt tai lại, nhưng một số người lại phun ra máu tươi, nội phủ bị chấn động đả thương thê thảm.
Hai con bù nhìn kim loại lại bị đẩy lui, nhưng sau đó lại tự động tấn công tới chưởng giáo núi Luyện Ngục...
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai con bù nhìn kim loại cứ thế bị đẩy lui rồi tự động tấn công...Sau khi Từ Sinh Mạt nói một câu kia xong, trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, hai con bù nhìn kim loại và chưởng giáo núi Luyện Ngục đã va chạm với nhau không biết bao nhiêu lần.
...
Dưới chân núi Thiên Diệp quan, Hắc kỳ quân đang giằng co.
Bởi vì những tiếng nổ còn lớn hơn tiếng sấm đấy, nên bé gái đang ngủ say trong Hắc kỳ quân bàng hoàng tỉnh lại. Cô bé này u mê ngẩng đầu, tuy không thể nhìn thấy chiếc xe người kéo và chưởng giáo núi Luyện Ngục đang chiến đấu đằng xa, nhưng cô bé này lại nhìn thấy những con voi trắng khổng lồ đang hoảng sợ lui về sau.
Cô bé cảm thấy mấy con voi màu trắng có người cưỡi lên trên lui bước về sau như vậy là vì đang sợ mình, nên cô bé bỗng nhiên bật cười.
Tiếng động ầm ầm và khí kình tỏa ra bắt đầu chấn nát cây cối xung quanh quan đạo Thiên Diệp quan.
Từng gốc cây cối bị chấn nát, biến thành những mảnh vụn sắc như phi kiếm, sau đó bị gió thổi bay ra xa.
Có vài miếng đâm về phía Nghê Hạc Niên trong rừng cây.
Nghê Hạc Niên không còn cách xa chiến trường chính nữa.
Với cảm giác và phản ứng của lão ta, lão ta tất nhiên có thể không sử dụng hồn lực, nhưng vẫn tránh được những miếng gỗ sắc bén đó.
Chỉ là vào lúc này, lão ta có thể khẳng định chưởng giáo núi Luyện Ngục đã không thể sử dụng sức mạnh Đại thánh sư nữa.
Tuy rằng hiện giờ chưởng giáo núi Luyện Ngục và hai con bù nhìn kim loại kia đang giằng co với nhau, nhưng dựa vào tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục mất hai chân đã từng bị mình giết chết, Nghê Hạc Niên biết rằng chưởng giáo núi Luyện Ngục không hề hao tổn sức mạnh của mình một cách vô ích, cuối cùng hai con bù nhìn kim loại đó sẽ bị chưởng giáo núi Luyện Ngục đánh vỡ, nhưng lão cảm thấy mình không cần chờ đợi thêm nữa.
Nên lão ta không cần né tránh những mảnh gỗ sắc như phi kiếm kia.
Lão ta đi thẳng tới trước, không quan tâm đến những thứ trước mặt mình, đi về phía quan đạo.
Có rất nhiều mảnh gỗ bay tới trước mặt lão ta, nhưng khi còn cách lão ta vài xích, tất cả bỗng nhiên dừng lại, sau đó hóa thành từng dòng khí bụi rất nhỏ, tự động bay ra ngoài.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục xoay người, cảm thấy không thể tin được.
Ngay cả Lâm Tịch cũng bị chấn kinh đến mức chết lặng, bởi vì đây cũng là biến hóa mà hắn ta không ngờ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.