Quyển 15 - Chương 48: Đàm phán
Vô Tội
31/10/2014
Rừng Cổ Yêu và thành Lục Dã tựa như là một mảnh đất thanh tịnh trên thế gian này. Nếu như ở chỗ này, con người rất dễ dàng quên đi thời gian, tựa hồ toàn bộ thế giới đang rất yên tĩnh, thái bình.
Nhưng ở Vân Tần, ở Đại Mãng, có rất nhiều chuyện lớn đang diễn ra, hoặc sắp diễn ra.
Một cuộc đàm phán đang được tiến hành tại núi Thiên Hà.
Đây đã là lần đàm phán thứ mười hai sau khi Vân Tần và Đại Mãng quyết định ngưng chiến nghị hòa. Một cuộc đàm phán liên quan đến sinh tử của vô số người giữa hai nước như vậy, giống như là một trận chiến giằng co vô cùng gian khổ, khiến người tham dự vô cùng mệt mỏi, cho nên, cho dù là quan lớn hay là người tu hành bên Đại Mãng, ai nấy cũng tỏ ra nôn nóng và vô cùng mệt mỏi.
Sau khi Văn Nhân Thương Nguyệt bị Lâm Tịch giết chết, tướng lãnh cao cấp nhất hiện giờ của bảy lộ quân Đại Mãng chính là Tư Đồ Ngôn Đỉnh. Hiện giờ, vị thống soái này đang sầm mặt lại, nhìn danh thần Vân Tần Lưu Học Thanh với ánh mắt âm trầm, bởi vì hắn ta không biết ngày hôm nay, tên danh thần Vân Thần rõ ràng không phải là người tu hành này, đã vô cùng mệt mỏi vì nhiều ngày lặn lội đường xa, nhưng ánh mắt lại lấp lánh ánh sáng cơ trí và kiên định, sẽ đưa ra điều kiện như thế nào.
Trong mười mấy lần đàm phán lúc trước, đối với Đại Mãng, những điều kiện do danh thần Lưu Học Thanh đưa ra, cũng chính là quan lớn Vân Tần hiện nay được rất nhiều quan viên ủng hộ, căn bản không thể dùng hai chữ "khuất nhục'' để hình dung, mà phải diễn tả bằng hai chữ ''trêu chọc''.
Những điều kiện mà Vân Tần đưa ra, hoàn toàn không giống như núi Thiên Hà còn đang bị đại quân Đại Mãng chiếm đóng, mà tựa như đối phương đang tiến quân thần tốc, một đường tiến thẳng tới vương thành Đại Mãng, sau đấy nói ra điều kiện.
- Không thể chắt thành Ma Đàn cho Vân Tần các ngươi. Đại Mãng chúng ta có thể tiếp nhận điều kiện cuối cùng, chính là nhượng xuất năm mươi dặm biên giới sau núi Thiên Hà, làm điều kiện để nghị hòa hai bên.
Người đang lên tiếng chính là Quốc sư Đại Mãng, Đại học sĩ Xa Úy Hải. Vị học sĩ có làn da ngăm đen này, cho dù là xét về học thức hay quan trường, đều là tiền bối của Lưu Học Thanh. Nhưng khi nhìn vào vị hậu bội đang ở bàn dài đối diện, được rất nhiều tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen bảo vệ, khuôn mặt lãnh đạm và điềm tĩnh, ông ta lại cảm thấy bất đắc dĩ và khẩn trương.
Ông ta lo lắng Lưu Học Thanh không chịu nhân nhượng, một lần nữa nói ra điều kiện quá đáng. Ông ta càng sợ nếu như trận chiến này tiếp tục kéo dài, sẽ không có ai đoán được liệu có đột biên gì xuất hiện hay không, mà ông ta cũng không cho rằng thực lực của Đại Mãng có thể chiến thắng của Vân Tần được.
Nếu như Đại Mãng có thể giành được thắng lợi, vậy kẻ thắng lợi cuối cùng cũng chỉ là một số ít người sinh sống trên núi Luyện Ngục, chứ không phải là cả vương triều Đại Mãng.
- Nguyên nhân các ngươi không chịu nhượng thành Ma Đàn cho chúng ta, vì đó là điểm tập kết lớn nhất phía bắc các ngươi, sẽ ảnh hưởng đến việc đóng binh cũng như vận chuyển ở phía bắc. Nếu chỉ là nguyên nhân đó, Vân Tần ta có thể không lấy thành Ma Đàn, nhưng điều kiện trao đổi chính là chúng ta sẽ xây một thành trì ở phía nam thành Ma Đàn.
- Dân chúng Đại Mãng ở khu vực này có thể ở lại, nhưng phải tuân theo luật pháp Vân Tần, tất cả tiền thuế giao cho Vân Tần.
- Số ngân lượng ba trăm vạn không thể thiếu được. Theo như lời các ngươi, bởi vì ảnh hưởng của chiến sự nên tình hình dân chúng Đại Mãng khốn khó, trong một năm không thể đền bù được, vậy thì có thể cống nạp, ba năm phải hoàn tất.
Lưu Học Thanh nhìn Xa Úy Hải một cái, bình thản mở miệng, chậm rãi nói từng chữ.
Mấy lời này vừa nói xong, sắc mặt Xa Úy Hải nhất thời tím hẳn lại, mà mấy quan lớn Đại Mãng đằng sau ông ta cũng nhất thời cảm thấy nhiệt độ căn phòng này bất ngờ giảm xuống.
Đây là đàm phán kiểu gì vậy?
Những điều kiện Lưu Học Thanh vừa nói ra, so với lần đàm phán trước, căn bản không giảm một chút nào.
Điều kiện như vậy cho thấy Vân Tần vẫn muốn Đại Mãng cắt nhượng phía bắc. Mặc dù không lấy thành Ma Đàn, nhưng lại xây một tòa thành cao hơn, hùng vĩ hơn đối diện thành Ma Đàn, quân giới mạnh mẽ đến mức có thể bao phủ cả thành Ma Đàn, vậy thành Ma Đàn còn ý nghĩa gì nữa?
Lưu Học Thanh căn bản không nhượng bộ, hoặc có thể nói là ngay từ đầu người này không muốn đàm phán.
Cho nên, hai tay Xa Úy Hải bất giác run rẩy, thậm chí là không kiềm chế được tâm trạng tức giận trong lòng mình.
Nhưng ngay lúc này, tân thống soái bảy lộ đại quân của Đại Mãng, Tư Đồ Ngôn Đỉnh đột nhiên lên tiếng, nói thẳng với Lưu Học Thanh:
- Vân Tần các ngươi đã nêu điều kiện như vậy, cuộc chiến này cũng không nên tiếp tục, Đại Mãng chúng ta đồng ý điều kiện này.
Tất cả mọi người lập tức khiếp sợ.
Lưu Học Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin được mà nhìn Tư Đồ Ngôn Đỉnh, hoàn toàn không ngờ Tư Đồ Ngôn Đỉnh lại nói như vậy.
Xa Úy Hải cũng rất khiếp sợ mà xoay người lại, nước da ngăm đen của ông ta bỗng nhiên trắng bệch, đôi mắt chăm chú nhìn Tư Đồ Ngôn Đỉnh, muốn tìm đáp án cho nghi vấn trong lòng mình.
Tư Đồ Ngôn Đỉnh khẽ thở dài một tiếng, hơi áy náy nhìn vị Đại học sĩ này một cái, rồi sửa sang lại quần áo của mình.
Xa Úy Hải nhìn thấy bên dưới quan phục màu đen mà Tư Đồ Ngôn Đỉnh đang mặc là một bộ trường bào màu đỏ.
Sau đó ông ta lập tức suy nghĩ cẩn thận vài chuyện, hiểu được vì sao Tư Đồ Ngôn Đỉnh có thể ngồi vào vị trí thống soái bảy lộ đại quân Đại Mãng, hiểu được vì sao Tư Đồ Ngôn Đỉnh dám đáp ứng điều kiện hà khắc của Vân Tần như vậy.
Dù là quan lớn Đại Mãng, nhưng nếu như dám đáp ứng điều kiện này của Vân Tần, người đó nhất định sẽ trở thành tội nhân của Đại Mãng, dân chúng Đại Mãng nhất định sẽ trút lửa giận lên đầu người đó.
Cho nên, trước khi ngồi lên vị trí thống soái bảy lộ đại quân Đại Mãng này, Tư Đồ Ngôn Đỉnh đã từng nghĩ tới ngày hôm nay.
Nhìn Lưu Học Thanh đang biến sắc, Xa Úy Hải bỗng nhiên cảm thấy đồng tình.
Ông ta dĩ nhiên hiểu được vì sao Lưu Học Thanh có ý kéo dài thời gian, chỉ tiếc là đối với vị đại nhân vật trong núi Luyện Ngục kia, bất kể Lưu Học Thanh có cố gắng như thế nào, ông ta cũng chỉ là một con cá nhỏ không thể thay đổi được quá nhiều.
- Theo như Vân Tần chúng ta đã nói trước, hiệp định đình chiến này phải do đích thân hoàng đế Đại Mãng trình diện ký kết.
Lưu Học Thanh hơi khó khăn nói thêm một câu.
- Được.
Tư Đồ Ngôn Đỉnh nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, nói.
Lưu Học Thanh nhất thời không nói gì, hai tay trong áo khẽ run lên.
Đại Mãng đồng ý điều kiện hà khắc như vậy, ông ta không chỉ giúp Vân Tần một lần lấy lại được núi Thiên Hà, mà còn bắt Đại Mãng phải cắt nhường cả lãnh thổ phía bắc. Chiến công này nhất định sẽ khiến danh vọng ông ta ở Vân Tần lên cao, trở thành một anh hùng trong lòng dân chúng.
Nhưng ông ta hiểu rõ rằng bất kể sau này có bao nhiêu thanh danh, vinh quang, lời khen của dân chúng Vân Tần tụ tập trên người ông ta, tất cả đều do Lâm Tịch đã đưa cho ông ta.
Bởi vì chính Lâm Tịch đã nói rằng Đại Mãng nhất định sẽ ngưng chiến với Vân Tần.
Chỉ là vào lúc này, ông ta không thể ngờ rằng đối phương vì không muốn ông ta và Vân Tần kéo dài thời gian, mà ngay cả điều kiện hà khắc như vậy cũng đồng ý.
- Ta đã cố gắng hết sức rồi.
Trong nháy mắt này, vị danh thần Vân Tần vốn có cách nhìn và suy nghĩ về thế gian rất khác với Lâm Tịch này bỗng nhiên cảm thấy mỏi mệt vô cùng. Ông ta không biết Lâm Tịch và học viện Thanh Loan có đủ thời gian hay không, không biết học viện Thanh Loan có thể tiếp tục tồn tại ở Vân Tần hay không.
Nhưng ở Vân Tần, ở Đại Mãng, có rất nhiều chuyện lớn đang diễn ra, hoặc sắp diễn ra.
Một cuộc đàm phán đang được tiến hành tại núi Thiên Hà.
Đây đã là lần đàm phán thứ mười hai sau khi Vân Tần và Đại Mãng quyết định ngưng chiến nghị hòa. Một cuộc đàm phán liên quan đến sinh tử của vô số người giữa hai nước như vậy, giống như là một trận chiến giằng co vô cùng gian khổ, khiến người tham dự vô cùng mệt mỏi, cho nên, cho dù là quan lớn hay là người tu hành bên Đại Mãng, ai nấy cũng tỏ ra nôn nóng và vô cùng mệt mỏi.
Sau khi Văn Nhân Thương Nguyệt bị Lâm Tịch giết chết, tướng lãnh cao cấp nhất hiện giờ của bảy lộ quân Đại Mãng chính là Tư Đồ Ngôn Đỉnh. Hiện giờ, vị thống soái này đang sầm mặt lại, nhìn danh thần Vân Tần Lưu Học Thanh với ánh mắt âm trầm, bởi vì hắn ta không biết ngày hôm nay, tên danh thần Vân Thần rõ ràng không phải là người tu hành này, đã vô cùng mệt mỏi vì nhiều ngày lặn lội đường xa, nhưng ánh mắt lại lấp lánh ánh sáng cơ trí và kiên định, sẽ đưa ra điều kiện như thế nào.
Trong mười mấy lần đàm phán lúc trước, đối với Đại Mãng, những điều kiện do danh thần Lưu Học Thanh đưa ra, cũng chính là quan lớn Vân Tần hiện nay được rất nhiều quan viên ủng hộ, căn bản không thể dùng hai chữ "khuất nhục'' để hình dung, mà phải diễn tả bằng hai chữ ''trêu chọc''.
Những điều kiện mà Vân Tần đưa ra, hoàn toàn không giống như núi Thiên Hà còn đang bị đại quân Đại Mãng chiếm đóng, mà tựa như đối phương đang tiến quân thần tốc, một đường tiến thẳng tới vương thành Đại Mãng, sau đấy nói ra điều kiện.
- Không thể chắt thành Ma Đàn cho Vân Tần các ngươi. Đại Mãng chúng ta có thể tiếp nhận điều kiện cuối cùng, chính là nhượng xuất năm mươi dặm biên giới sau núi Thiên Hà, làm điều kiện để nghị hòa hai bên.
Người đang lên tiếng chính là Quốc sư Đại Mãng, Đại học sĩ Xa Úy Hải. Vị học sĩ có làn da ngăm đen này, cho dù là xét về học thức hay quan trường, đều là tiền bối của Lưu Học Thanh. Nhưng khi nhìn vào vị hậu bội đang ở bàn dài đối diện, được rất nhiều tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen bảo vệ, khuôn mặt lãnh đạm và điềm tĩnh, ông ta lại cảm thấy bất đắc dĩ và khẩn trương.
Ông ta lo lắng Lưu Học Thanh không chịu nhân nhượng, một lần nữa nói ra điều kiện quá đáng. Ông ta càng sợ nếu như trận chiến này tiếp tục kéo dài, sẽ không có ai đoán được liệu có đột biên gì xuất hiện hay không, mà ông ta cũng không cho rằng thực lực của Đại Mãng có thể chiến thắng của Vân Tần được.
Nếu như Đại Mãng có thể giành được thắng lợi, vậy kẻ thắng lợi cuối cùng cũng chỉ là một số ít người sinh sống trên núi Luyện Ngục, chứ không phải là cả vương triều Đại Mãng.
- Nguyên nhân các ngươi không chịu nhượng thành Ma Đàn cho chúng ta, vì đó là điểm tập kết lớn nhất phía bắc các ngươi, sẽ ảnh hưởng đến việc đóng binh cũng như vận chuyển ở phía bắc. Nếu chỉ là nguyên nhân đó, Vân Tần ta có thể không lấy thành Ma Đàn, nhưng điều kiện trao đổi chính là chúng ta sẽ xây một thành trì ở phía nam thành Ma Đàn.
- Dân chúng Đại Mãng ở khu vực này có thể ở lại, nhưng phải tuân theo luật pháp Vân Tần, tất cả tiền thuế giao cho Vân Tần.
- Số ngân lượng ba trăm vạn không thể thiếu được. Theo như lời các ngươi, bởi vì ảnh hưởng của chiến sự nên tình hình dân chúng Đại Mãng khốn khó, trong một năm không thể đền bù được, vậy thì có thể cống nạp, ba năm phải hoàn tất.
Lưu Học Thanh nhìn Xa Úy Hải một cái, bình thản mở miệng, chậm rãi nói từng chữ.
Mấy lời này vừa nói xong, sắc mặt Xa Úy Hải nhất thời tím hẳn lại, mà mấy quan lớn Đại Mãng đằng sau ông ta cũng nhất thời cảm thấy nhiệt độ căn phòng này bất ngờ giảm xuống.
Đây là đàm phán kiểu gì vậy?
Những điều kiện Lưu Học Thanh vừa nói ra, so với lần đàm phán trước, căn bản không giảm một chút nào.
Điều kiện như vậy cho thấy Vân Tần vẫn muốn Đại Mãng cắt nhượng phía bắc. Mặc dù không lấy thành Ma Đàn, nhưng lại xây một tòa thành cao hơn, hùng vĩ hơn đối diện thành Ma Đàn, quân giới mạnh mẽ đến mức có thể bao phủ cả thành Ma Đàn, vậy thành Ma Đàn còn ý nghĩa gì nữa?
Lưu Học Thanh căn bản không nhượng bộ, hoặc có thể nói là ngay từ đầu người này không muốn đàm phán.
Cho nên, hai tay Xa Úy Hải bất giác run rẩy, thậm chí là không kiềm chế được tâm trạng tức giận trong lòng mình.
Nhưng ngay lúc này, tân thống soái bảy lộ đại quân của Đại Mãng, Tư Đồ Ngôn Đỉnh đột nhiên lên tiếng, nói thẳng với Lưu Học Thanh:
- Vân Tần các ngươi đã nêu điều kiện như vậy, cuộc chiến này cũng không nên tiếp tục, Đại Mãng chúng ta đồng ý điều kiện này.
Tất cả mọi người lập tức khiếp sợ.
Lưu Học Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin được mà nhìn Tư Đồ Ngôn Đỉnh, hoàn toàn không ngờ Tư Đồ Ngôn Đỉnh lại nói như vậy.
Xa Úy Hải cũng rất khiếp sợ mà xoay người lại, nước da ngăm đen của ông ta bỗng nhiên trắng bệch, đôi mắt chăm chú nhìn Tư Đồ Ngôn Đỉnh, muốn tìm đáp án cho nghi vấn trong lòng mình.
Tư Đồ Ngôn Đỉnh khẽ thở dài một tiếng, hơi áy náy nhìn vị Đại học sĩ này một cái, rồi sửa sang lại quần áo của mình.
Xa Úy Hải nhìn thấy bên dưới quan phục màu đen mà Tư Đồ Ngôn Đỉnh đang mặc là một bộ trường bào màu đỏ.
Sau đó ông ta lập tức suy nghĩ cẩn thận vài chuyện, hiểu được vì sao Tư Đồ Ngôn Đỉnh có thể ngồi vào vị trí thống soái bảy lộ đại quân Đại Mãng, hiểu được vì sao Tư Đồ Ngôn Đỉnh dám đáp ứng điều kiện hà khắc của Vân Tần như vậy.
Dù là quan lớn Đại Mãng, nhưng nếu như dám đáp ứng điều kiện này của Vân Tần, người đó nhất định sẽ trở thành tội nhân của Đại Mãng, dân chúng Đại Mãng nhất định sẽ trút lửa giận lên đầu người đó.
Cho nên, trước khi ngồi lên vị trí thống soái bảy lộ đại quân Đại Mãng này, Tư Đồ Ngôn Đỉnh đã từng nghĩ tới ngày hôm nay.
Nhìn Lưu Học Thanh đang biến sắc, Xa Úy Hải bỗng nhiên cảm thấy đồng tình.
Ông ta dĩ nhiên hiểu được vì sao Lưu Học Thanh có ý kéo dài thời gian, chỉ tiếc là đối với vị đại nhân vật trong núi Luyện Ngục kia, bất kể Lưu Học Thanh có cố gắng như thế nào, ông ta cũng chỉ là một con cá nhỏ không thể thay đổi được quá nhiều.
- Theo như Vân Tần chúng ta đã nói trước, hiệp định đình chiến này phải do đích thân hoàng đế Đại Mãng trình diện ký kết.
Lưu Học Thanh hơi khó khăn nói thêm một câu.
- Được.
Tư Đồ Ngôn Đỉnh nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, nói.
Lưu Học Thanh nhất thời không nói gì, hai tay trong áo khẽ run lên.
Đại Mãng đồng ý điều kiện hà khắc như vậy, ông ta không chỉ giúp Vân Tần một lần lấy lại được núi Thiên Hà, mà còn bắt Đại Mãng phải cắt nhường cả lãnh thổ phía bắc. Chiến công này nhất định sẽ khiến danh vọng ông ta ở Vân Tần lên cao, trở thành một anh hùng trong lòng dân chúng.
Nhưng ông ta hiểu rõ rằng bất kể sau này có bao nhiêu thanh danh, vinh quang, lời khen của dân chúng Vân Tần tụ tập trên người ông ta, tất cả đều do Lâm Tịch đã đưa cho ông ta.
Bởi vì chính Lâm Tịch đã nói rằng Đại Mãng nhất định sẽ ngưng chiến với Vân Tần.
Chỉ là vào lúc này, ông ta không thể ngờ rằng đối phương vì không muốn ông ta và Vân Tần kéo dài thời gian, mà ngay cả điều kiện hà khắc như vậy cũng đồng ý.
- Ta đã cố gắng hết sức rồi.
Trong nháy mắt này, vị danh thần Vân Tần vốn có cách nhìn và suy nghĩ về thế gian rất khác với Lâm Tịch này bỗng nhiên cảm thấy mỏi mệt vô cùng. Ông ta không biết Lâm Tịch và học viện Thanh Loan có đủ thời gian hay không, không biết học viện Thanh Loan có thể tiếp tục tồn tại ở Vân Tần hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.