Quyển 8 - Chương 14: Đây chính là chiến tranh
Vô Tội
30/08/2013
Tất cả quân sĩ tuần mục đều biết tiễn kỹ Lâm Tịch rất kinh người.
Đêm hôm qua, chính những tiếng rít rợn người kia đã xua đi bóng ma tử vong bao phủ trên người bọn họ, giúp bọn họ thấy được ánh bình minh.
Nhưng đây là lần đầu tiên họ tận mắt nhìn thấy Lâm Tịch bắn ở khoảng cách như vậy.
Độ cao sườn núi Nam Tinh này không tới một trăm ba mươi bước, tốc độ gió trong vùng đất hoang vu rất chậm và ổn định. Với những điều kiện như thế, khoảng cách giữa hai bên hiện giờ thật sự không đáng kể với Lâm Tịch, thậm chí hắn chỉ cần sử dụng mũi tên bình thường cũng có thể bắn được như vậy.
Nhưng đối với các quân nhân này, mũi tên vừa rồi thật sự quá rung động.
Tuy nhiên, sự rung động này chưa phải là tất cả, nó chỉ là khởi đầu khiến các quân sĩ tuần mục phải kinh ngạc hơn.
"Vèo!"
Ngay lúc tên Huyệt man bị bắn chết kia té ngã xuống đồng cỏ, bẻ gãy rất nhiều cỏ hoang, mũi tên thứ hai đã được bắn ra mang theo tiếng rít rợn người nhắm thẳng vào tên Huyệt man thứ hai.
Tên Huyệt man này cũng ngã xuống đất, làm bắn lên vô số bùn đất và cây cỏ.
"Vèo!"
"Vèo!"
"Vèo!"
Khắp trời đất này, dường như tất cả đã bị tiếng gió thê lương bao phủ.
Tất cả quân sĩ tuần mục vô cùng rung động nhìn những gì đang xảy ra, cả người Lâm Tịch dường như kết hợp với cây cung trên tay tạo thành một hình ảnh vô cùng hài hòa. Những mũi tên bắn nhanh và rất ổn định kia dường như có ẩn chứa sinh mệnh thực sự, mang theo sát ý lạnh thấu xương, từng cây từng cây bắn xuống.
Lâm Tịch không phải là người có thiên phú Phong hành giả thật sự như Biên Lăng Hàm, nhưng hắn lại nhận được truyền thừa chân chính của Phong Hành Giả, hơn nữa, nếu như so với Biên Lăng Hàm thì tiễn kỹ của hắn còn mạnh hơn.
Không hề có một cây tên bắn trật.
Cứ một mũi tên bắn ra là lại có một Huyệt man ngã xuống.
Mặc dù Lâm Tịch không phải là Phong Hành giả chân chính, nhưng lại chứng minh được Phong hành giả mạnh mẽ như thế nào. Cũng chính khả năng giết người kinh khủng này mà mọi kẻ thù của Vân Tần đều rất kiêng kỵ các Phong hành giả, luôn luôn tìm cách giết chết họ.
Lâm Tịch lạnh lùng không ngừng giương cung lắp tên. Hắn không thích chiến tranh, nhưng hắn biết đây lại là chiến tranh.
Rừng cây hoang vu che giấu phần lớn thân ảnh các Huyệt man, nhưng những xao động rõ ràng của cỏ dại và các cây cối to lớn ở trong rừng được tạo ra khi các Huyệt man chạy như điên lại giúp người nhìn có một phán đoán trực quan với những gì đang xảy ra.
Đây không phải là tiểu đội Huyệt man, mà là một đại đội có số lượng hơn trăm người. Đại đội Huyệt man này đã đi đường vòng tới đây, muốn tiếp ứng đám tàn quân Huyệt man đang bị đại quân Vân Tần bay vây.
Lâm Tịch nhận thấy đại đội Huyệt man này còn chưa lọt vào tầm bắn của những quân sĩ tuần mục cầm cường cung bên cạnh mình, nên hắn vẫn không ra lệnh.
Nhưng ngay lúc này đột nhiên có một trận mưa tên dày đặc từ đồi Đâm Tảo đối diện gào thét phóng ra, nhắm thẳng tới sườn núi Nam Tinh.
Ánh mắt Lâm Tịch lập tức trở nên lạnh lẽo.
Trận mưa tên màu đen dày đặc này có khí thế cực kỳ kinh người, nhưng bởi vì tầm bắn chưa đủ, không thể nào bắn trúng các Huyệt man kia được, chẳng qua rơi dọc theo những bước chân của họ, làm những chiếc lá khô rơi rụng dưới đất bắn tóe lên.
Bỗng nhiên có một tiếng rống dữ dội như sấm nổ áp đảo toàn bộ âm thanh khác trong trời đất, từ trong bụi cỏ hoang gần đấy vang lên.
Một gã Huyệt man xuất hiện trong tầm mắt mọi người, bắt đầu chạy như điên lên sườn núi Nam Tinh, nơi Lâm Tịch và các quân sĩ tuần mục đang dàn trận.
Đây là một Huyệt man có vóc người cao lớn dị thường, ít nhất cao hơn hai thước, đầu cạo trọc, trên người đầy những hình săm và vết thương.
Toàn thân gã tỏa ra những luồng nhiệt khí thấy rõ, khiến người nhìn thấy có cảm tưởng làn da như những khối nham thạch màu xanh lá kia đang phát sáng một màu hồng nhạt.
Vô số cành khô lá rụng trên mặt đất bị cơn cuồng phong do gã chạy tạo ra khi chạy nhanh cuốn theo, bay khắp không trung.
Bộ giáp gã đang mặc là những miếng kim loại dày nặng nề, nhưng mỗi một miếng lại không bể tan thành những mảnh nhỏ như những huyệt man bình thường khác, tất cả tập hợp lại trên người hắn tạo thành một bộ giáp gần như đầy đủ. Ở ngực hắn là một miếng giáp dày gần như thành một khối, bảo vệ bộ phận dưới cổ họng và phần lớn bắp chân, trên miếng kim loại dầy cộm lạnh lẽo đấy có rất nhiều ký hiệu màu xanh lá.
Đây là một khối ngực giáp đã được tháo xuống từ trọng giáp hồn binh của người tu hành Vân Tần.
Tuy gã Huyệt man này mặc bộ giáp trông rất nặng nề, thân thể cũng cao lớn hơn người khác, nhưng mỗi một bước của gã lại vượt qua khoảng cách năm tới sáu thước, giống như một khối vẫn thạch từ trên cao rớt xuống đất, tạo nên những dấu chân rõ ràng.
Trong nháy mắt, Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt cảm thấy tâm mình lạnh như băng giá.
Qua nhiều năm giao chiến với Huyệt man, quân đội Vân Tần đã sớm phát hiện trong những Huyệt man kia có vài người sở hữu tốc độ và sức mạnh vượt xa những Huyệt man bình thường.
Đối với các cường giả như vậy, tốc độ lưu thông khí huyết trong lúc chiến đấu của họ hơn người bình thường rất nhiều, nên nhiệt độ thân thể của họ rất nóng. Với những Huyệt man này, quân đội Vân Tần luôn coi họ là người tu hành Huyệt man, tỷ lệ xuất hiện một người như vậy trong Huyệt man thậm chí còn ít hơn người tu hành trong đế quốc Vân Tần. Thật không ngờ một Huyệt man như vậy bây giờ lại xuất hiện trước mặt họ.
...
Ngay từ lúc Huyệt man này xuất hiện, dường như trong đôi mắt sáng tinh của Lâm Tịch chỉ còn mỗi mình gã.
Trong khi bọn người Tân Vi Giới chỉ kịp nhìn thấy bộ giáp gần như đầy đủ trên người Huyệt man đang mặc cùng với tầng ánh sáng màu hồng nhàn nhạt bên ngoài, hắn đã phát hiện được từng miếng giáp cụ thể cùng với một tấm khiên kim loại vô cùng khổng lồ trong tay gã.
Tấm khiên khổng lồ này có chiều cao hơn nửa thân người, cũng là một miếng giáp hoàn chỉnh từ bộ trọng giáp hồn binh nào đấy, trông rất dày và nặng nề. Một mặt bên của tấm khiên khổng lồ này đã được mài nhẵn tạo thành lưỡi đao sắc bén, chính nguyên nhân này đã khiến tấm khiên khổng lồ trong tay Huyệt man này không những là một vũ khí có thể phòng ngự được mà còn có thể tấn công, có thể dễ dàng chém đứt một con chiến mã.
Tay phải Lâm Tịch rời khỏi túi đựng tên bên hông, trở tay lấy một mũi tên kim loại màu đen sáng bóng trong bao bố mình mang theo sau lưng.
"Vèo!"
Lại một tiếng xé gió thê lương khác thường vang lên.
Ngay lúc gã Huyệt man này nhảy ra, một mũi tên màu đen trông nặng nề, nhưng lực bắn lại mạnh mẽ và nhanh hơn bất kỳ mũi tên nào khác đã nhanh chóng bắn tới chân trái Huyệt man này, đụng phải một miếng giáp trên đùi gã.
Gã Huyệt man này lập tức đập mạnh lá chắn xuống để che chở. Bởi vì tốc độ kinh người, bởi vì sức mạnh không thể đo lường được, nên tấm khiên này tưởng chừng như hóa thành một dòng sông kim loại. Nhưng bởi vì lúc nhảy lên gã đã đánh hai tay lên cao, khiến tấm khiên này cũng được đưa lên cao, cho nên, mặc dù lúc này gã có phản ứng nhanh như thế nào, cũng không thể ngăn cản một mũi tên kinh người như thế.
Sau khi tiếng động kim loại va vào nhau vang lên, gần như cùng một lúc ở chân trái gã Huyệt man này xuất hiện một chùm tia lửa chói mắt cùng với một luồng máu nóng như muốn thiêu đốt tất cả.
Huyệt man rơi xuống đất.
Mũi tên màu đen bắn thủng miếng giáp ở chân, đâm thẳng vào chân trái của gã, khiến cho chân trái gã hơi rung động, nhưng gã Huyệt man này vẫn ngoan cường chạy như điên.
Ban đầu các Huyệt man muốn mạnh mẽ đi xuyên qua khu rừng hoang dã, nhưng lúc này, tất cả đã bắt đầu chạy như điên lên sườn núi Nam Tinh.
Lâm Tịch không hề ngừng lại, liên tục giương cung bắn tên.
Mục tiêu của Lâm Tịch hiện giờ không phải là người tu hành Huyệt man đã bị trúng tên gần như không thể hoạt động được nữa kia, mà là rơi vào đại đội Huyệt man đang theo sát gã điên cuồng xông lên.
Mỗi một tên đều chính xác bắn trúng một gã Huyệt man, tạo thành một luồng máu tươi.
Chỉ trong nháy mắt, đã có liên tiếp năm gã chiến sĩ Huyệt man nặng nề té xuống.
- Bắn!
Lâm Tịch phát lệnh.
Tất cả tiễn thủ quân sĩ tuần mục đang đối mặt với tình huống hô hấp dồn dập, thần kinh căng như dây cung, rốt cuộc đã được giải thoát. Sau khi gầm thét thật lớn trong đáy lòng mình, bọn họ lập tức giương cung lắp tên, không ngừng bắn tên ra với một tốc độ nhanh nhất chưa từng đạt được.
Liên tiếp có nhiều Huyệt man rống to ngã xuống đất.
Nhưng đối mặt với những Huyệt man đang liều mạng đưa cao binh khí lên đón đỡ, những cây tên do hơn mười tiễn thủ này bắn ra lại trông quá yếu ớt, mà đối với đội quân tuần mục này, vài Huyệt man đã ngã xuống kia thật không thể tạo nên hình huống tốt hơn.
Có ít nhất tám mươi Huyệt man vô cùng cao lớn bắt đầu chạy lên sườn núi, lòng bàn chân thô to mạnh mẽ đạp lên mặt đất, tưởng chừng như sắp đạp nát cả ngọn núi Nam Tinh này.
- Vì Vân Tần!
- Vì vinh quang!
Tân Vi Giới rút ra hai thanh trường đao màu đen, rống thật to.
Sắc mặt những quân sĩ tuần mục bên cạnh ông ta rất tái nhợt, nhưng đối mặt với dòng nham lưu màu xanh lá đang ập tới kia, không hề có người nào lùi bước, tất cả đều điên cuồng rống to như dã thú.
Bởi vì không có những khí giới mạnh mẽ hỗ trợ, nên cho dù có kết trận cầm khiên chống đỡ như trước kia, bọn họ cũng không thể ngăn cản quá nhiều Huyệt man như vậy.
Đối với bọn họ, đây chính là thời khắc hi sinh vì đế quốc.
- Các ngươi không được xông lên!
- Đây là quân lệnh!
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đột nhiên quát to lên, âm thanh tràn đầy sự kiên quyết và sắc bén.
Điều khiến mọi người gần như phải nín thở chính là Lâm Tịch bắt đầu di chuyển. Sau một giây gần như dừng lại, Lâm Tịch liền biến thành một cơn gió màu đen, từ đỉnh sườn chạy xuống dòng nham lưu màu xanh lá bên dưới, xông thẳng tới người tu hành Huyệt man trông như Man thần, tay đang cầm một tấm khiên rất khổng lồ kia.
So sánh với dòng nham lưu màu xanh kia, thân hình Lâm Tịch lộ vẻ bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại tản phát một luồng khí tức lạnh lẽo không nói nên lời, khiến cho con người tên Huyệt man to như người khổng lồ kia không khỏi co lại, đôi mắt toát lên ánh sáng đỏ rực.
Lâm Tịch nhanh chóng bắn ra ba mũi tên màu đen.
Sau khi vừa chạy vừa bắn, Lâm Tịch lập tức trở tay ném mộc cung Thần lê về phía sau.
Mộc cung Thần lê tạo thành một đường vòng cung thật dài, rơi xuống chỗ đám người Tân Vi Giới.
Mộc cung Thần lê còn chưa rơi xuống, ba mũi tên màu đen kia đã chia ba hướng bắn trúng ba gã Huyệt man, tạo thành âm thanh da thịt bị xuyên thủng.
- Bắn tên về phía ta! Đây là quân lệnh!
Trong lúc ba gã Huyệt man kia bị thương nặng, hoặc vì lực bắn trong mũi tên quá mạnh khiến cho toàn thân đau đớn không thể giữ thăng bằng được nữa, nặng nề té ngã xuống đất, Lâm Tịch lại rống to một lần nữa, yêu cầu các quân sĩ tuần mục làm theo mệnh lệnh của mình.
Ẩn trong câu nói của hắn là sự kiên quyết, cùng với ma lực vô hình trong hai chữ quân lệnh đã khến tất cả quân sĩ tuần mục lập tức đứng yên tại chỗ.
Người tu hành Huyệt man đột nhiên quát to lên, âm thanh vang dội như tiếng sấm. Gã mạnh mẽ nâng cao tấm khiên khổng lồ, dứt khoát chém ngang tới Lâm Tịch đang vọt tới trước mặt gã như một cơn gió.
Ngay khoảnh khắc này, thời gian tưởng chừng như đã dừng lại.
Cho đến khi hàn quang bức người dường như chạm vào vạt áo, Lâm Tịch mới chợt ngửa ra sau với một tốc độ không thể tưởng tượng được, cả người gần như dính liền với mặt tấm khiên khổng lồ.
Một mảnh quần áo cùng với rất nhiều sợi tóc màu đen bị tấm khiên khổng lồ như lưỡi đao cắt lấy, bay lả tả trên không trung.
Cùng lúc đó, Lâm Tịch đã rút trường kiếm xanh nhạt trên lưng mình ra.
Toàn thân Lâm Tịch khẽ tản phát ánh sáng màu vàng, trường kiếm trong tay hắn bay ra ngoài, thân kiếm mạnh mẽ đánh vào cây tên đã xuyên qua bắp đùi trái mặc giáp của người tu hành Huyệt man này.
Vốn cây tên này mới chỉ xuyên qua bắp đùi người tu hành Huyệt man hơn một nửa, nhưng sau khi bị trường kiếm của Lâm Tịch đánh vào, tạo thành một tiếng "phốc", toàn bộ thân tên đã xuyên thủng cả bắp đùi tên Huyệt man, đầu mũi tên chạm vào miếng giáp kim loại bảo vệ đằng sau bắp đùi.
Đêm hôm qua, chính những tiếng rít rợn người kia đã xua đi bóng ma tử vong bao phủ trên người bọn họ, giúp bọn họ thấy được ánh bình minh.
Nhưng đây là lần đầu tiên họ tận mắt nhìn thấy Lâm Tịch bắn ở khoảng cách như vậy.
Độ cao sườn núi Nam Tinh này không tới một trăm ba mươi bước, tốc độ gió trong vùng đất hoang vu rất chậm và ổn định. Với những điều kiện như thế, khoảng cách giữa hai bên hiện giờ thật sự không đáng kể với Lâm Tịch, thậm chí hắn chỉ cần sử dụng mũi tên bình thường cũng có thể bắn được như vậy.
Nhưng đối với các quân nhân này, mũi tên vừa rồi thật sự quá rung động.
Tuy nhiên, sự rung động này chưa phải là tất cả, nó chỉ là khởi đầu khiến các quân sĩ tuần mục phải kinh ngạc hơn.
"Vèo!"
Ngay lúc tên Huyệt man bị bắn chết kia té ngã xuống đồng cỏ, bẻ gãy rất nhiều cỏ hoang, mũi tên thứ hai đã được bắn ra mang theo tiếng rít rợn người nhắm thẳng vào tên Huyệt man thứ hai.
Tên Huyệt man này cũng ngã xuống đất, làm bắn lên vô số bùn đất và cây cỏ.
"Vèo!"
"Vèo!"
"Vèo!"
Khắp trời đất này, dường như tất cả đã bị tiếng gió thê lương bao phủ.
Tất cả quân sĩ tuần mục vô cùng rung động nhìn những gì đang xảy ra, cả người Lâm Tịch dường như kết hợp với cây cung trên tay tạo thành một hình ảnh vô cùng hài hòa. Những mũi tên bắn nhanh và rất ổn định kia dường như có ẩn chứa sinh mệnh thực sự, mang theo sát ý lạnh thấu xương, từng cây từng cây bắn xuống.
Lâm Tịch không phải là người có thiên phú Phong hành giả thật sự như Biên Lăng Hàm, nhưng hắn lại nhận được truyền thừa chân chính của Phong Hành Giả, hơn nữa, nếu như so với Biên Lăng Hàm thì tiễn kỹ của hắn còn mạnh hơn.
Không hề có một cây tên bắn trật.
Cứ một mũi tên bắn ra là lại có một Huyệt man ngã xuống.
Mặc dù Lâm Tịch không phải là Phong Hành giả chân chính, nhưng lại chứng minh được Phong hành giả mạnh mẽ như thế nào. Cũng chính khả năng giết người kinh khủng này mà mọi kẻ thù của Vân Tần đều rất kiêng kỵ các Phong hành giả, luôn luôn tìm cách giết chết họ.
Lâm Tịch lạnh lùng không ngừng giương cung lắp tên. Hắn không thích chiến tranh, nhưng hắn biết đây lại là chiến tranh.
Rừng cây hoang vu che giấu phần lớn thân ảnh các Huyệt man, nhưng những xao động rõ ràng của cỏ dại và các cây cối to lớn ở trong rừng được tạo ra khi các Huyệt man chạy như điên lại giúp người nhìn có một phán đoán trực quan với những gì đang xảy ra.
Đây không phải là tiểu đội Huyệt man, mà là một đại đội có số lượng hơn trăm người. Đại đội Huyệt man này đã đi đường vòng tới đây, muốn tiếp ứng đám tàn quân Huyệt man đang bị đại quân Vân Tần bay vây.
Lâm Tịch nhận thấy đại đội Huyệt man này còn chưa lọt vào tầm bắn của những quân sĩ tuần mục cầm cường cung bên cạnh mình, nên hắn vẫn không ra lệnh.
Nhưng ngay lúc này đột nhiên có một trận mưa tên dày đặc từ đồi Đâm Tảo đối diện gào thét phóng ra, nhắm thẳng tới sườn núi Nam Tinh.
Ánh mắt Lâm Tịch lập tức trở nên lạnh lẽo.
Trận mưa tên màu đen dày đặc này có khí thế cực kỳ kinh người, nhưng bởi vì tầm bắn chưa đủ, không thể nào bắn trúng các Huyệt man kia được, chẳng qua rơi dọc theo những bước chân của họ, làm những chiếc lá khô rơi rụng dưới đất bắn tóe lên.
Bỗng nhiên có một tiếng rống dữ dội như sấm nổ áp đảo toàn bộ âm thanh khác trong trời đất, từ trong bụi cỏ hoang gần đấy vang lên.
Một gã Huyệt man xuất hiện trong tầm mắt mọi người, bắt đầu chạy như điên lên sườn núi Nam Tinh, nơi Lâm Tịch và các quân sĩ tuần mục đang dàn trận.
Đây là một Huyệt man có vóc người cao lớn dị thường, ít nhất cao hơn hai thước, đầu cạo trọc, trên người đầy những hình săm và vết thương.
Toàn thân gã tỏa ra những luồng nhiệt khí thấy rõ, khiến người nhìn thấy có cảm tưởng làn da như những khối nham thạch màu xanh lá kia đang phát sáng một màu hồng nhạt.
Vô số cành khô lá rụng trên mặt đất bị cơn cuồng phong do gã chạy tạo ra khi chạy nhanh cuốn theo, bay khắp không trung.
Bộ giáp gã đang mặc là những miếng kim loại dày nặng nề, nhưng mỗi một miếng lại không bể tan thành những mảnh nhỏ như những huyệt man bình thường khác, tất cả tập hợp lại trên người hắn tạo thành một bộ giáp gần như đầy đủ. Ở ngực hắn là một miếng giáp dày gần như thành một khối, bảo vệ bộ phận dưới cổ họng và phần lớn bắp chân, trên miếng kim loại dầy cộm lạnh lẽo đấy có rất nhiều ký hiệu màu xanh lá.
Đây là một khối ngực giáp đã được tháo xuống từ trọng giáp hồn binh của người tu hành Vân Tần.
Tuy gã Huyệt man này mặc bộ giáp trông rất nặng nề, thân thể cũng cao lớn hơn người khác, nhưng mỗi một bước của gã lại vượt qua khoảng cách năm tới sáu thước, giống như một khối vẫn thạch từ trên cao rớt xuống đất, tạo nên những dấu chân rõ ràng.
Trong nháy mắt, Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt cảm thấy tâm mình lạnh như băng giá.
Qua nhiều năm giao chiến với Huyệt man, quân đội Vân Tần đã sớm phát hiện trong những Huyệt man kia có vài người sở hữu tốc độ và sức mạnh vượt xa những Huyệt man bình thường.
Đối với các cường giả như vậy, tốc độ lưu thông khí huyết trong lúc chiến đấu của họ hơn người bình thường rất nhiều, nên nhiệt độ thân thể của họ rất nóng. Với những Huyệt man này, quân đội Vân Tần luôn coi họ là người tu hành Huyệt man, tỷ lệ xuất hiện một người như vậy trong Huyệt man thậm chí còn ít hơn người tu hành trong đế quốc Vân Tần. Thật không ngờ một Huyệt man như vậy bây giờ lại xuất hiện trước mặt họ.
...
Ngay từ lúc Huyệt man này xuất hiện, dường như trong đôi mắt sáng tinh của Lâm Tịch chỉ còn mỗi mình gã.
Trong khi bọn người Tân Vi Giới chỉ kịp nhìn thấy bộ giáp gần như đầy đủ trên người Huyệt man đang mặc cùng với tầng ánh sáng màu hồng nhàn nhạt bên ngoài, hắn đã phát hiện được từng miếng giáp cụ thể cùng với một tấm khiên kim loại vô cùng khổng lồ trong tay gã.
Tấm khiên khổng lồ này có chiều cao hơn nửa thân người, cũng là một miếng giáp hoàn chỉnh từ bộ trọng giáp hồn binh nào đấy, trông rất dày và nặng nề. Một mặt bên của tấm khiên khổng lồ này đã được mài nhẵn tạo thành lưỡi đao sắc bén, chính nguyên nhân này đã khiến tấm khiên khổng lồ trong tay Huyệt man này không những là một vũ khí có thể phòng ngự được mà còn có thể tấn công, có thể dễ dàng chém đứt một con chiến mã.
Tay phải Lâm Tịch rời khỏi túi đựng tên bên hông, trở tay lấy một mũi tên kim loại màu đen sáng bóng trong bao bố mình mang theo sau lưng.
"Vèo!"
Lại một tiếng xé gió thê lương khác thường vang lên.
Ngay lúc gã Huyệt man này nhảy ra, một mũi tên màu đen trông nặng nề, nhưng lực bắn lại mạnh mẽ và nhanh hơn bất kỳ mũi tên nào khác đã nhanh chóng bắn tới chân trái Huyệt man này, đụng phải một miếng giáp trên đùi gã.
Gã Huyệt man này lập tức đập mạnh lá chắn xuống để che chở. Bởi vì tốc độ kinh người, bởi vì sức mạnh không thể đo lường được, nên tấm khiên này tưởng chừng như hóa thành một dòng sông kim loại. Nhưng bởi vì lúc nhảy lên gã đã đánh hai tay lên cao, khiến tấm khiên này cũng được đưa lên cao, cho nên, mặc dù lúc này gã có phản ứng nhanh như thế nào, cũng không thể ngăn cản một mũi tên kinh người như thế.
Sau khi tiếng động kim loại va vào nhau vang lên, gần như cùng một lúc ở chân trái gã Huyệt man này xuất hiện một chùm tia lửa chói mắt cùng với một luồng máu nóng như muốn thiêu đốt tất cả.
Huyệt man rơi xuống đất.
Mũi tên màu đen bắn thủng miếng giáp ở chân, đâm thẳng vào chân trái của gã, khiến cho chân trái gã hơi rung động, nhưng gã Huyệt man này vẫn ngoan cường chạy như điên.
Ban đầu các Huyệt man muốn mạnh mẽ đi xuyên qua khu rừng hoang dã, nhưng lúc này, tất cả đã bắt đầu chạy như điên lên sườn núi Nam Tinh.
Lâm Tịch không hề ngừng lại, liên tục giương cung bắn tên.
Mục tiêu của Lâm Tịch hiện giờ không phải là người tu hành Huyệt man đã bị trúng tên gần như không thể hoạt động được nữa kia, mà là rơi vào đại đội Huyệt man đang theo sát gã điên cuồng xông lên.
Mỗi một tên đều chính xác bắn trúng một gã Huyệt man, tạo thành một luồng máu tươi.
Chỉ trong nháy mắt, đã có liên tiếp năm gã chiến sĩ Huyệt man nặng nề té xuống.
- Bắn!
Lâm Tịch phát lệnh.
Tất cả tiễn thủ quân sĩ tuần mục đang đối mặt với tình huống hô hấp dồn dập, thần kinh căng như dây cung, rốt cuộc đã được giải thoát. Sau khi gầm thét thật lớn trong đáy lòng mình, bọn họ lập tức giương cung lắp tên, không ngừng bắn tên ra với một tốc độ nhanh nhất chưa từng đạt được.
Liên tiếp có nhiều Huyệt man rống to ngã xuống đất.
Nhưng đối mặt với những Huyệt man đang liều mạng đưa cao binh khí lên đón đỡ, những cây tên do hơn mười tiễn thủ này bắn ra lại trông quá yếu ớt, mà đối với đội quân tuần mục này, vài Huyệt man đã ngã xuống kia thật không thể tạo nên hình huống tốt hơn.
Có ít nhất tám mươi Huyệt man vô cùng cao lớn bắt đầu chạy lên sườn núi, lòng bàn chân thô to mạnh mẽ đạp lên mặt đất, tưởng chừng như sắp đạp nát cả ngọn núi Nam Tinh này.
- Vì Vân Tần!
- Vì vinh quang!
Tân Vi Giới rút ra hai thanh trường đao màu đen, rống thật to.
Sắc mặt những quân sĩ tuần mục bên cạnh ông ta rất tái nhợt, nhưng đối mặt với dòng nham lưu màu xanh lá đang ập tới kia, không hề có người nào lùi bước, tất cả đều điên cuồng rống to như dã thú.
Bởi vì không có những khí giới mạnh mẽ hỗ trợ, nên cho dù có kết trận cầm khiên chống đỡ như trước kia, bọn họ cũng không thể ngăn cản quá nhiều Huyệt man như vậy.
Đối với bọn họ, đây chính là thời khắc hi sinh vì đế quốc.
- Các ngươi không được xông lên!
- Đây là quân lệnh!
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đột nhiên quát to lên, âm thanh tràn đầy sự kiên quyết và sắc bén.
Điều khiến mọi người gần như phải nín thở chính là Lâm Tịch bắt đầu di chuyển. Sau một giây gần như dừng lại, Lâm Tịch liền biến thành một cơn gió màu đen, từ đỉnh sườn chạy xuống dòng nham lưu màu xanh lá bên dưới, xông thẳng tới người tu hành Huyệt man trông như Man thần, tay đang cầm một tấm khiên rất khổng lồ kia.
So sánh với dòng nham lưu màu xanh kia, thân hình Lâm Tịch lộ vẻ bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại tản phát một luồng khí tức lạnh lẽo không nói nên lời, khiến cho con người tên Huyệt man to như người khổng lồ kia không khỏi co lại, đôi mắt toát lên ánh sáng đỏ rực.
Lâm Tịch nhanh chóng bắn ra ba mũi tên màu đen.
Sau khi vừa chạy vừa bắn, Lâm Tịch lập tức trở tay ném mộc cung Thần lê về phía sau.
Mộc cung Thần lê tạo thành một đường vòng cung thật dài, rơi xuống chỗ đám người Tân Vi Giới.
Mộc cung Thần lê còn chưa rơi xuống, ba mũi tên màu đen kia đã chia ba hướng bắn trúng ba gã Huyệt man, tạo thành âm thanh da thịt bị xuyên thủng.
- Bắn tên về phía ta! Đây là quân lệnh!
Trong lúc ba gã Huyệt man kia bị thương nặng, hoặc vì lực bắn trong mũi tên quá mạnh khiến cho toàn thân đau đớn không thể giữ thăng bằng được nữa, nặng nề té ngã xuống đất, Lâm Tịch lại rống to một lần nữa, yêu cầu các quân sĩ tuần mục làm theo mệnh lệnh của mình.
Ẩn trong câu nói của hắn là sự kiên quyết, cùng với ma lực vô hình trong hai chữ quân lệnh đã khến tất cả quân sĩ tuần mục lập tức đứng yên tại chỗ.
Người tu hành Huyệt man đột nhiên quát to lên, âm thanh vang dội như tiếng sấm. Gã mạnh mẽ nâng cao tấm khiên khổng lồ, dứt khoát chém ngang tới Lâm Tịch đang vọt tới trước mặt gã như một cơn gió.
Ngay khoảnh khắc này, thời gian tưởng chừng như đã dừng lại.
Cho đến khi hàn quang bức người dường như chạm vào vạt áo, Lâm Tịch mới chợt ngửa ra sau với một tốc độ không thể tưởng tượng được, cả người gần như dính liền với mặt tấm khiên khổng lồ.
Một mảnh quần áo cùng với rất nhiều sợi tóc màu đen bị tấm khiên khổng lồ như lưỡi đao cắt lấy, bay lả tả trên không trung.
Cùng lúc đó, Lâm Tịch đã rút trường kiếm xanh nhạt trên lưng mình ra.
Toàn thân Lâm Tịch khẽ tản phát ánh sáng màu vàng, trường kiếm trong tay hắn bay ra ngoài, thân kiếm mạnh mẽ đánh vào cây tên đã xuyên qua bắp đùi trái mặc giáp của người tu hành Huyệt man này.
Vốn cây tên này mới chỉ xuyên qua bắp đùi người tu hành Huyệt man hơn một nửa, nhưng sau khi bị trường kiếm của Lâm Tịch đánh vào, tạo thành một tiếng "phốc", toàn bộ thân tên đã xuyên thủng cả bắp đùi tên Huyệt man, đầu mũi tên chạm vào miếng giáp kim loại bảo vệ đằng sau bắp đùi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.