Quyển 9 - Chương 9: Đây mới thật sự là kiêu ngạo
Vô Tội
30/08/2013
Cho dù là Tế ti quyền lực hơn, cuối cùng cũng là Tế ti Vân Tần, tất nhiên phải nhượng bộ trước ích lợi của Vân Tần.
Chỉ có người không bị lợi ích thế gian này ước thúc, mới có thể luôn giữ nội tâm quang minh.
Lâm Tịch biết mình có người cần lo lắng, nhưng cũng có thứ để hắn phải kiêu ngạo...Hiện giờ, hắn bất giác nghĩ tới Ám tế ti từng xuất hiện trong phủ Mộc Trầm Duẫn, cũng nghĩ tới những giảng viên mặc áo bào đen luôn lịch luyện trong thế gian, hắn cảm thấy họ thật vĩ đại, tâm sinh kính ý.
Trong lúc hắn kiêu ngạo nhìn Tế ti Linh Tế Hứa gia, nói nếu muốn thiêu chết thì hãy thiêu ta, ở một bờ sông rộng rãi nơi khác, có một cô gái xinh đẹp cao gầy đang đứng thẳng.
Người con gái xinh đẹp này chính là Cao Á Nam Lâm Tịch đã luôn nói đến khi Trì Tiểu Dạ hôn mê.
Thủ phụ đế quốc Vân Tần - địa vị ở Vân Tần có thể sánh ngang với chín nguyên lão ngồi sao những màn che nặng nề, thân mặc áo màu bạc, đang nhanh chóng xuất hiện ở bờ đối diện, đạp sóng đi đến, bước tới bờ sông rộng rãi.
Bởi vì sự cố chấp kiên trì khi trước của Cao Á Nam đã khiến Chu thủ phụ phải lựa chọn, nên quan hệ phụ nữ giữa hai người đã hoàn toàn đổi khác. So sánh với lần đầu tiên gặp mặt cũng ở ngay bờ sông này, có thể nói hiện nay quan hệ giữa hai người đã tỏ ra phụ từ nữ hiếu hơn. Sau khi song phương hỏi thăm sức khỏe cũng như cuộc sống hàng ngày xong, Thủ phụ Vân Tần mặc áo màu bạc mới nhẹ giọng nói chuyện chính sự với ái nữ duy nhất của mình:
- Ta hiểu ý của con...Nhưng hiện nay điều con tới biên quan Long Xà là không thể, cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại còn khiến Thánh thượng tự dưng suy đoán với ta. Bởi vì hội chiến lần này ở biên quan Long Xà đã kết thúc.
- Hội chiến đã kết thúc?
Cao Á Nam kinh ngạc nhìn ông ta, nàng không thể ngờ một trận hội chiến kinh thiên động địa lại kết thúc nhanh như vậy.
- Bây giờ không có tin tức gì khác về hắn.
Thủ phụ Vân Tần cực kỳ thông minh tất nhiên biết điều con gái mình lo lắng nhất là gì, ông ta nhìn Cao Á Nam, giải thích:
- Nhưng mà khi trước Hắc long quân đã xác nhận rằng hắn và nữ tu hành ở thành Lục Dã có quan hệ với nhau, hoặc là nữ tu hành bị hắn khống chế, hoặc là hai người đó liên thủ với nhau. Chỉ khi nữ tu hành kia thoát khốn, mới có thể kết thúc trận đại chiến này, hẳn Lâm Tịch đã an toàn.
- Chừng nào chúng con mới có thể quay về học viện Thanh Loan?
Cao Á Nam gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi nói.
- Vấn đề ở phía tây khó giải quyết hơn biên quân Long Xà, thậm chí là nghiêm trọng hơn.
Thủ phụ Vân Tần mặc áo bạc ôn hòa nói:
- Cho nên, có lẽ trước khi vấn đề ở phía tây được giải quyết, học viện Thanh Loan sẽ không triệu tập các ngươi về học viện. Hơn nữa, nếu như Hạ phó viện trưởng đã thay đổi như vậy, có lẽ...sẽ có rất nhiều đệ tử....không bao giờ trở về học viện Thanh Loan nữa. Từ lúc thành lập đến nay, học viện Thanh Loan vẫn luôn lấy trần thế và triều đình làm khảo nghiệm, xem thử những người mình lựa chọn có đúng hay không. Hiện tại các con mới nhập viện một năm đã phải ra ngoài, đối với mấy người Hạ phó viện trưởng, có lẽ họ đang bắt đầu sớm hơn ba năm.
Hơi dừng lại chốc lát, vị thủ phụ Vân Tần cực kỳ thông minh này trầm mặc nói tiếp:
- Những năm nay càng lúc Thánh thượng càng không kiên nhẫn, nên thời gian gần đây ngài không còn nghe ý kiến mọi người nữa, suy nghĩ bắt đầu lệch lạc. Có lẽ ngài cho rằng ngài phải làm như vậy vì học viện Thanh Loan đã thỏa hiệp với ngài, nhưng trong mắt ta, mấy người Hạ phó viện trưởng làm như vậy càng giảm bớt sự lệ thuộc đối với đế quốc...Bởi vì bọn họ không hề để ý đến việc học viện Thanh Loan sẽ có nhiều tài nguyên hơn để chế tạo đan dược tu hành hay hồn binh lợi hại, thứ bọn họ chú tâm chính là bọn họ có người mình cần, lệ thuộc ít hơn vào đế quốc, có thể đi khắp thế ngoại, những nơi đế quốc có thể quản chế họ càng ít. Cho nên, tuy nói chiến thắng của các ngươi ở Thập chỉ lĩnh là nhỏ bé không đáng kể, nhưng đối với Hạ phó viện trưởng, đó là đại thắng.
Cao Á Nam cau mày, nói:
- Ý của phụ thân là sắp tới Lâm Tịch sẽ bị điều tới phía tây?
- So với nữ tu hành thành Lục Dã thống lĩnh các Huyệt man kia, Văn Nhân Thương Nguyệt càng khó đối phó hơn. Không nói đến việc hắn đã tạo một hệ thống biên quân bền chắc cùng với Thiên lang vệ ở bên cạnh, bản thân hắn cũng là một người tu hành hiếm người trên thế gian có thể đối phó được.
Thủ phụ Vân Tần mặc áo bạc nói:
- Tuy nói hoàng thành Trung Châu cũng chú ý tới chùa Bàn Nhược đằng sau Đường Tàng, nhưng tất nhiên không thể nào sánh bằng học viện Thanh Loan, nên chúng ta có thể thông qua học viện Thanh Loan để phán đoán vài việc. Phía tây đã có biến động, ngọn núi lửa này sẽ nhanh cón phun trào, chưa đến lúc đó không thể biết ai sẽ chết trong tay ai. Nếu Lâm Tịch đã bộc lộ tài năng như vậy, nhất định hắn sẽ là người đứng trên đầu ngọn sóng. Có thể quân đội không điều động, nhưng chắc chắn học viện sẽ để hắn tham dự. Đối với Văn Nhân Thương Nguyệt, Thánh thượng đã không thể làm được gì khác, nhưng ngài lại muốn khống chế quân quyền, nên ngài sẽ rất chú trọng đến mọi diễn biến ở đằng tây. Ngài sẽ cử thái tử qua đó, ta đoán mục đích cuối cùng của ngài chính là muốn thái tử tiếp nhận vị trí của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Cao Á Nam trầm ngâm nói:
- Bởi vì Văn Nhân Thương Nguyệt càng ngày càng quá đáng, nên các nguyên lão kia sớm hay muộn cũng phải ủng hộ Thánh thượng, nhưng nếu như bọn họ biết mục đích cuối cùng của Thánh thượng, sợ rằng mọi chuyên sẽ không đơn giản nữa.
- Văn Nhân Thương Nguyệt là một đối thủ đáng sợ, những chuyện hắn ta gây ra khiến mọi chuyện càng lúc càng phức tạp hơn.
Thủ phụ Vân Tần mặc áo bạc gật đầu, chăm chú nhìn Cao Á Nam, nói:
- Cho nên, vấn đề ở phía tây vô cùng nghiêm trọng...Ban đầu ta không hi vọng con sẽ xuất đầu lộ diện, nhưng nếu con đã lựa chọn như vậy, ta sẽ tìm cách an bài, để con gặp hắn ở phía tây. Ta nghĩ mấy người Hạ phó viện trưởng cũng sẽ rất cao hứng với lựa chọn của ta và con. Về phần thánh thượng...ta sẽ khiến ngài nghĩ rằng con qua phía tây là vì thái tử.
- Đa tạ phụ thân.
Cao Á Nam bất giác nhoẻn miệng cười. Nàng nhìn thủ phụ Vân Tần, gắt giọng:
- Con cứ tưởng phụ thân sẽ không nỡ để con tới những nơi đấy.
- Con muốn ở chung một chỗ với hắn, vận mệnh sẽ khiến con phải gặp hắn.
Thủ phụ Vân Tần thở dài một tiếng, nói:
- Ta thừa nhận biểu hiện của hắn hơn xa những gì ta đã dự đoán, so với lúc trước...bây giờ ta càng bận tâm hắn sẽ bị những cô gái tốt hơn con đoạt đi.
Cao Á Nam hơi đỏ mặt, xấu hổ nói:
- Sao có thể được chứ.
- Dù sao các con cũng còn quá trẻ, thế gian này có rất nhiều chuyện không thể dự đoán được. Hơn nữa, khi đối mặt với sinh tử, tình cảm sẽ càng hiện rõ và áp đảo tất cả.
Thủ phụ Vân Tần nhìn nữ nhi đang xấu hổ, chân thành nói:
- Cho nên, sau khi ta nhìn hắn với ánh mắt khác, sau khi con nói con muốn tới biên quan Long Xà vào sanh ra tử với hắn, ta cảm thấy lựa chọn này tất nhiên là tốt nhất.
Cao Á Nam cúi đầu nhìn các ngón chân, nhất thời không nói lời nào. Nàng biết trong những chuyện như vậy, tất nhiên phụ thân sẽ có kiến giải hơn mình không biết bao nhiêu, lời phụ thân nói tự nhiên là đúng, nhưng ngươi sẽ thay đổi sao? Nàng nghĩ tới Lâm Tịch, nhẹ giọng hỏi, sau đấy cũng tự trả lời chắc chắn với mình: Ta nhất địn sẽ không thay đổi.
...
...
- Ngươi đã bị vận rủi bám lấy, bị hắc ám che phủ hai mắt.
Trước đầm Thu Cát, Tế ti mặc trường bào màu vàng nhạt giậm chân khóc thét:
- Ngươi kiên trì muốn che chở yêu thú vận rủi...vận rủi sẽ nhanh chóng bám lấy, phủ xuống mỗi một người ở đây! Vậy, chúng ta cũng phải thiêu chết ngươi!
Lâm Tịch nhìn tên Tế ti Hứa gia đang gào thét muốn giết mình, tựa như mình là một tên dị đoan, hắn rất vui vẻ tươi cười:
- Được rồi, vậy hãy thiêu cháy chúng ta đi.
Điền Mặc Thạch đã đi tới bên cạnh càng lúc càng cau mày thật chặt hơn. Bởi vì khi trước điều Lâm Tịch tới quân bộ vùng núi Dương Tiêm, ông ta đã biết có vài người chính ông ta cũng không chống đỡ được muốn chèn ép tên đệ tử học viện Thanh Loan này, nên ông ta tất nhiên sẽ không có ý che chở Lâm Tịch, tránh chọc giận những người đấy. Cũng vì thế, khi Tế ti Linh Tế Hứa gia này nổi giận tranh cãi với Lâm Tịch, ông ta chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, không hề muốn nhúng tay giúp Lâm Tịch, nhưng ông ta thật sự không ngờ tên Tế ti Linh Tế Hứa gia này lại không thể tranh cãi với Lâm Tịch, bị bức đến nỗi phải dùng thủ đoạn hạ sách, thậm chí là mất lý trí đến nỗi không nhận ra được những ẩn ý trong câu nói của Lâm Tịch.
Hiện giờ, trong mắt ông ta, nụ cười và thần sắc trong lúc nói chuyện của Lâm Tịch thật sự là rất giả dối...Hơn nữa, ông ta biết nếu còn để tên Tế ti gào thét thêm vài câu, sợ rằng tên đệ tử năm nhất học viện Thanh Loan này sẽ càng làm ra những chuyện không ai ngờ nổi, khi đấy mọi chuyện càng khó giải quyết hơn, mà người đứng đầu quân bộ vùng núi Dương Tiêm là ông ta nhất định sẽ rất mất mặt.
- Đủ rồi!
Cho nên, ông ta không nhịn được mà quát lớn lên:
- Hồi báo quân tình là quan trọng!
Tế ti mặc trường bào màu vàng nhạt đang kích động gào thét nhất thời im lặng, không thể tin được mà quay đầu nhìn Điền Mặc Thạch:
- Điền tướng quân, ngài.
Thấy tên Tế ti này vẫn còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, Điền Mặc Thạch bỗng nhiên trầm mặt, lạnh lùng nói:
- Cho dù là yêu thú mang đến vận rủi, chẳng lẽ còn quan trọng hơn quân tình? Nếu như là quân tình có thể làm ảnh hưởng đến cả đại quân, cứ cho là toàn bộ mọi người ở đây phải gặp vận rủi, vậy thì như thế nào?
Tế ti Linh Tế mặc trường bào màu vàng nhạt - Hứa Thư Thành, không ngờ Điền Mặc Thạch không những lạnh lùng ngăn cản mình, mà lại còn nghiêm nghị nói những lời này, nên hắn ta nhất thời tái mặt. Cho đến lúc này, ông ta mới nhớ lại những gì Lâm Tịch đã nói, cảm thấy giọng điệu của Lâm Tịch khi đó tỏ ra rất đắc ý. Khi đã cảm nhận được mình bị thua thiệt, lại nhìn thấy thi thể Liệt kim hắc thứu bị đóng băng cách đấy không xa, nên hắn ta nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, bất ngờ ngửa mặt phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Tịch sung sướng nhìn tên Tế ti tự chuốc lấy rắc rối, không hề có chút cảm giác đồng tình hay thương hại.
Cát Tường nhìn Tế ti phun máu...không thể hiểu nổi nghĩ rằng tại sao không cho ta ăn...tại sao không cho ta ăn...tại sao lại tự nhiên phun máu như vậy, mà dường như còn muốn hôn mê nữa.
- Ngươi là Tuần mục úy vùng núi Dương Tiêm, Lâm Tịch? Con rắn mối khổng lồ ngươi cưỡi đến ở đâu đến đây?
Điền Mặc Thạch đang trông rất khó coi kia xoay người nhìn Lâm Tịch, cất tiếng chất vấn:
- Ngươi vừa nói ngươi biết bí mật cưỡi rắn mối khổng lồ?
- Đúng vậy đại nhân...Chỉ là chúng ta thật sự quá mệt mỏi, lại bị Hứa Tế ti này dây dưa quá lâu, nên nhất thời cảm thấy choáng váng, không thể hiểu rõ, cũng không biết nên nói gì.
Lâm Tịch gật đầu, nhìn ông ta nói:
- Có lẽ cho chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta sẽ hiểu rõ hơn, sẽ biết nói gì hơn.
Chỉ có người không bị lợi ích thế gian này ước thúc, mới có thể luôn giữ nội tâm quang minh.
Lâm Tịch biết mình có người cần lo lắng, nhưng cũng có thứ để hắn phải kiêu ngạo...Hiện giờ, hắn bất giác nghĩ tới Ám tế ti từng xuất hiện trong phủ Mộc Trầm Duẫn, cũng nghĩ tới những giảng viên mặc áo bào đen luôn lịch luyện trong thế gian, hắn cảm thấy họ thật vĩ đại, tâm sinh kính ý.
Trong lúc hắn kiêu ngạo nhìn Tế ti Linh Tế Hứa gia, nói nếu muốn thiêu chết thì hãy thiêu ta, ở một bờ sông rộng rãi nơi khác, có một cô gái xinh đẹp cao gầy đang đứng thẳng.
Người con gái xinh đẹp này chính là Cao Á Nam Lâm Tịch đã luôn nói đến khi Trì Tiểu Dạ hôn mê.
Thủ phụ đế quốc Vân Tần - địa vị ở Vân Tần có thể sánh ngang với chín nguyên lão ngồi sao những màn che nặng nề, thân mặc áo màu bạc, đang nhanh chóng xuất hiện ở bờ đối diện, đạp sóng đi đến, bước tới bờ sông rộng rãi.
Bởi vì sự cố chấp kiên trì khi trước của Cao Á Nam đã khiến Chu thủ phụ phải lựa chọn, nên quan hệ phụ nữ giữa hai người đã hoàn toàn đổi khác. So sánh với lần đầu tiên gặp mặt cũng ở ngay bờ sông này, có thể nói hiện nay quan hệ giữa hai người đã tỏ ra phụ từ nữ hiếu hơn. Sau khi song phương hỏi thăm sức khỏe cũng như cuộc sống hàng ngày xong, Thủ phụ Vân Tần mặc áo màu bạc mới nhẹ giọng nói chuyện chính sự với ái nữ duy nhất của mình:
- Ta hiểu ý của con...Nhưng hiện nay điều con tới biên quan Long Xà là không thể, cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại còn khiến Thánh thượng tự dưng suy đoán với ta. Bởi vì hội chiến lần này ở biên quan Long Xà đã kết thúc.
- Hội chiến đã kết thúc?
Cao Á Nam kinh ngạc nhìn ông ta, nàng không thể ngờ một trận hội chiến kinh thiên động địa lại kết thúc nhanh như vậy.
- Bây giờ không có tin tức gì khác về hắn.
Thủ phụ Vân Tần cực kỳ thông minh tất nhiên biết điều con gái mình lo lắng nhất là gì, ông ta nhìn Cao Á Nam, giải thích:
- Nhưng mà khi trước Hắc long quân đã xác nhận rằng hắn và nữ tu hành ở thành Lục Dã có quan hệ với nhau, hoặc là nữ tu hành bị hắn khống chế, hoặc là hai người đó liên thủ với nhau. Chỉ khi nữ tu hành kia thoát khốn, mới có thể kết thúc trận đại chiến này, hẳn Lâm Tịch đã an toàn.
- Chừng nào chúng con mới có thể quay về học viện Thanh Loan?
Cao Á Nam gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi nói.
- Vấn đề ở phía tây khó giải quyết hơn biên quân Long Xà, thậm chí là nghiêm trọng hơn.
Thủ phụ Vân Tần mặc áo bạc ôn hòa nói:
- Cho nên, có lẽ trước khi vấn đề ở phía tây được giải quyết, học viện Thanh Loan sẽ không triệu tập các ngươi về học viện. Hơn nữa, nếu như Hạ phó viện trưởng đã thay đổi như vậy, có lẽ...sẽ có rất nhiều đệ tử....không bao giờ trở về học viện Thanh Loan nữa. Từ lúc thành lập đến nay, học viện Thanh Loan vẫn luôn lấy trần thế và triều đình làm khảo nghiệm, xem thử những người mình lựa chọn có đúng hay không. Hiện tại các con mới nhập viện một năm đã phải ra ngoài, đối với mấy người Hạ phó viện trưởng, có lẽ họ đang bắt đầu sớm hơn ba năm.
Hơi dừng lại chốc lát, vị thủ phụ Vân Tần cực kỳ thông minh này trầm mặc nói tiếp:
- Những năm nay càng lúc Thánh thượng càng không kiên nhẫn, nên thời gian gần đây ngài không còn nghe ý kiến mọi người nữa, suy nghĩ bắt đầu lệch lạc. Có lẽ ngài cho rằng ngài phải làm như vậy vì học viện Thanh Loan đã thỏa hiệp với ngài, nhưng trong mắt ta, mấy người Hạ phó viện trưởng làm như vậy càng giảm bớt sự lệ thuộc đối với đế quốc...Bởi vì bọn họ không hề để ý đến việc học viện Thanh Loan sẽ có nhiều tài nguyên hơn để chế tạo đan dược tu hành hay hồn binh lợi hại, thứ bọn họ chú tâm chính là bọn họ có người mình cần, lệ thuộc ít hơn vào đế quốc, có thể đi khắp thế ngoại, những nơi đế quốc có thể quản chế họ càng ít. Cho nên, tuy nói chiến thắng của các ngươi ở Thập chỉ lĩnh là nhỏ bé không đáng kể, nhưng đối với Hạ phó viện trưởng, đó là đại thắng.
Cao Á Nam cau mày, nói:
- Ý của phụ thân là sắp tới Lâm Tịch sẽ bị điều tới phía tây?
- So với nữ tu hành thành Lục Dã thống lĩnh các Huyệt man kia, Văn Nhân Thương Nguyệt càng khó đối phó hơn. Không nói đến việc hắn đã tạo một hệ thống biên quân bền chắc cùng với Thiên lang vệ ở bên cạnh, bản thân hắn cũng là một người tu hành hiếm người trên thế gian có thể đối phó được.
Thủ phụ Vân Tần mặc áo bạc nói:
- Tuy nói hoàng thành Trung Châu cũng chú ý tới chùa Bàn Nhược đằng sau Đường Tàng, nhưng tất nhiên không thể nào sánh bằng học viện Thanh Loan, nên chúng ta có thể thông qua học viện Thanh Loan để phán đoán vài việc. Phía tây đã có biến động, ngọn núi lửa này sẽ nhanh cón phun trào, chưa đến lúc đó không thể biết ai sẽ chết trong tay ai. Nếu Lâm Tịch đã bộc lộ tài năng như vậy, nhất định hắn sẽ là người đứng trên đầu ngọn sóng. Có thể quân đội không điều động, nhưng chắc chắn học viện sẽ để hắn tham dự. Đối với Văn Nhân Thương Nguyệt, Thánh thượng đã không thể làm được gì khác, nhưng ngài lại muốn khống chế quân quyền, nên ngài sẽ rất chú trọng đến mọi diễn biến ở đằng tây. Ngài sẽ cử thái tử qua đó, ta đoán mục đích cuối cùng của ngài chính là muốn thái tử tiếp nhận vị trí của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Cao Á Nam trầm ngâm nói:
- Bởi vì Văn Nhân Thương Nguyệt càng ngày càng quá đáng, nên các nguyên lão kia sớm hay muộn cũng phải ủng hộ Thánh thượng, nhưng nếu như bọn họ biết mục đích cuối cùng của Thánh thượng, sợ rằng mọi chuyên sẽ không đơn giản nữa.
- Văn Nhân Thương Nguyệt là một đối thủ đáng sợ, những chuyện hắn ta gây ra khiến mọi chuyện càng lúc càng phức tạp hơn.
Thủ phụ Vân Tần mặc áo bạc gật đầu, chăm chú nhìn Cao Á Nam, nói:
- Cho nên, vấn đề ở phía tây vô cùng nghiêm trọng...Ban đầu ta không hi vọng con sẽ xuất đầu lộ diện, nhưng nếu con đã lựa chọn như vậy, ta sẽ tìm cách an bài, để con gặp hắn ở phía tây. Ta nghĩ mấy người Hạ phó viện trưởng cũng sẽ rất cao hứng với lựa chọn của ta và con. Về phần thánh thượng...ta sẽ khiến ngài nghĩ rằng con qua phía tây là vì thái tử.
- Đa tạ phụ thân.
Cao Á Nam bất giác nhoẻn miệng cười. Nàng nhìn thủ phụ Vân Tần, gắt giọng:
- Con cứ tưởng phụ thân sẽ không nỡ để con tới những nơi đấy.
- Con muốn ở chung một chỗ với hắn, vận mệnh sẽ khiến con phải gặp hắn.
Thủ phụ Vân Tần thở dài một tiếng, nói:
- Ta thừa nhận biểu hiện của hắn hơn xa những gì ta đã dự đoán, so với lúc trước...bây giờ ta càng bận tâm hắn sẽ bị những cô gái tốt hơn con đoạt đi.
Cao Á Nam hơi đỏ mặt, xấu hổ nói:
- Sao có thể được chứ.
- Dù sao các con cũng còn quá trẻ, thế gian này có rất nhiều chuyện không thể dự đoán được. Hơn nữa, khi đối mặt với sinh tử, tình cảm sẽ càng hiện rõ và áp đảo tất cả.
Thủ phụ Vân Tần nhìn nữ nhi đang xấu hổ, chân thành nói:
- Cho nên, sau khi ta nhìn hắn với ánh mắt khác, sau khi con nói con muốn tới biên quan Long Xà vào sanh ra tử với hắn, ta cảm thấy lựa chọn này tất nhiên là tốt nhất.
Cao Á Nam cúi đầu nhìn các ngón chân, nhất thời không nói lời nào. Nàng biết trong những chuyện như vậy, tất nhiên phụ thân sẽ có kiến giải hơn mình không biết bao nhiêu, lời phụ thân nói tự nhiên là đúng, nhưng ngươi sẽ thay đổi sao? Nàng nghĩ tới Lâm Tịch, nhẹ giọng hỏi, sau đấy cũng tự trả lời chắc chắn với mình: Ta nhất địn sẽ không thay đổi.
...
...
- Ngươi đã bị vận rủi bám lấy, bị hắc ám che phủ hai mắt.
Trước đầm Thu Cát, Tế ti mặc trường bào màu vàng nhạt giậm chân khóc thét:
- Ngươi kiên trì muốn che chở yêu thú vận rủi...vận rủi sẽ nhanh chóng bám lấy, phủ xuống mỗi một người ở đây! Vậy, chúng ta cũng phải thiêu chết ngươi!
Lâm Tịch nhìn tên Tế ti Hứa gia đang gào thét muốn giết mình, tựa như mình là một tên dị đoan, hắn rất vui vẻ tươi cười:
- Được rồi, vậy hãy thiêu cháy chúng ta đi.
Điền Mặc Thạch đã đi tới bên cạnh càng lúc càng cau mày thật chặt hơn. Bởi vì khi trước điều Lâm Tịch tới quân bộ vùng núi Dương Tiêm, ông ta đã biết có vài người chính ông ta cũng không chống đỡ được muốn chèn ép tên đệ tử học viện Thanh Loan này, nên ông ta tất nhiên sẽ không có ý che chở Lâm Tịch, tránh chọc giận những người đấy. Cũng vì thế, khi Tế ti Linh Tế Hứa gia này nổi giận tranh cãi với Lâm Tịch, ông ta chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, không hề muốn nhúng tay giúp Lâm Tịch, nhưng ông ta thật sự không ngờ tên Tế ti Linh Tế Hứa gia này lại không thể tranh cãi với Lâm Tịch, bị bức đến nỗi phải dùng thủ đoạn hạ sách, thậm chí là mất lý trí đến nỗi không nhận ra được những ẩn ý trong câu nói của Lâm Tịch.
Hiện giờ, trong mắt ông ta, nụ cười và thần sắc trong lúc nói chuyện của Lâm Tịch thật sự là rất giả dối...Hơn nữa, ông ta biết nếu còn để tên Tế ti gào thét thêm vài câu, sợ rằng tên đệ tử năm nhất học viện Thanh Loan này sẽ càng làm ra những chuyện không ai ngờ nổi, khi đấy mọi chuyện càng khó giải quyết hơn, mà người đứng đầu quân bộ vùng núi Dương Tiêm là ông ta nhất định sẽ rất mất mặt.
- Đủ rồi!
Cho nên, ông ta không nhịn được mà quát lớn lên:
- Hồi báo quân tình là quan trọng!
Tế ti mặc trường bào màu vàng nhạt đang kích động gào thét nhất thời im lặng, không thể tin được mà quay đầu nhìn Điền Mặc Thạch:
- Điền tướng quân, ngài.
Thấy tên Tế ti này vẫn còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, Điền Mặc Thạch bỗng nhiên trầm mặt, lạnh lùng nói:
- Cho dù là yêu thú mang đến vận rủi, chẳng lẽ còn quan trọng hơn quân tình? Nếu như là quân tình có thể làm ảnh hưởng đến cả đại quân, cứ cho là toàn bộ mọi người ở đây phải gặp vận rủi, vậy thì như thế nào?
Tế ti Linh Tế mặc trường bào màu vàng nhạt - Hứa Thư Thành, không ngờ Điền Mặc Thạch không những lạnh lùng ngăn cản mình, mà lại còn nghiêm nghị nói những lời này, nên hắn ta nhất thời tái mặt. Cho đến lúc này, ông ta mới nhớ lại những gì Lâm Tịch đã nói, cảm thấy giọng điệu của Lâm Tịch khi đó tỏ ra rất đắc ý. Khi đã cảm nhận được mình bị thua thiệt, lại nhìn thấy thi thể Liệt kim hắc thứu bị đóng băng cách đấy không xa, nên hắn ta nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, bất ngờ ngửa mặt phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Tịch sung sướng nhìn tên Tế ti tự chuốc lấy rắc rối, không hề có chút cảm giác đồng tình hay thương hại.
Cát Tường nhìn Tế ti phun máu...không thể hiểu nổi nghĩ rằng tại sao không cho ta ăn...tại sao không cho ta ăn...tại sao lại tự nhiên phun máu như vậy, mà dường như còn muốn hôn mê nữa.
- Ngươi là Tuần mục úy vùng núi Dương Tiêm, Lâm Tịch? Con rắn mối khổng lồ ngươi cưỡi đến ở đâu đến đây?
Điền Mặc Thạch đang trông rất khó coi kia xoay người nhìn Lâm Tịch, cất tiếng chất vấn:
- Ngươi vừa nói ngươi biết bí mật cưỡi rắn mối khổng lồ?
- Đúng vậy đại nhân...Chỉ là chúng ta thật sự quá mệt mỏi, lại bị Hứa Tế ti này dây dưa quá lâu, nên nhất thời cảm thấy choáng váng, không thể hiểu rõ, cũng không biết nên nói gì.
Lâm Tịch gật đầu, nhìn ông ta nói:
- Có lẽ cho chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta sẽ hiểu rõ hơn, sẽ biết nói gì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.