Quyển 4 - Chương 9: Đóa hoa trên mặt nở rộ một cách kỳ lạ
Vô Tội
23/03/2013
hay bộ y phục đang mặc bởi bộ giáp nhẹ khảm thép, vừa bước bước đầu tiên ra khỏi căn nhà gỗ, một luồng gió lạnh thấu xương nhất thời thổi ngay vào mặt.
Nhìn tuyết phủ dày dặc bao phủ núi hoang, Lâm Tịch biết hiện giờ mình không mặc áo choàng chống lạnh của học viện, đêm nay nhất định sẽ lạnh hơn khi ở trong thảo nguyên xanh bán tuyết nhiều.
Đi qua đi lại trong nền tuyết mấy bước, dừng lại quan sát trong chốc lát, Lâm Tịch bất giác lắc đầu. Bởi vì hôm nay khí trời lạnh hơn hôm qua nên hiện giờ có những mảnh băng đã bị đông cứng đang từ trên cao rơi xuống, so với bông tuyết thật sự thì những mảnh băng này còn nhỏ hơn, nhưng chúng lại rất bền chắc, cho nên, mặc dù tuyết hôm nay không dày lắm nhưng lại nền tuyết bên dưới lại rất chắc chắn, khi đi lên chỉ lưu lại một dấu chân nhạt. Dựa theo sức gió thổi và cường độ mảnh băng đang rơi xuống, sợ rằng chỉ cần qua hai canh giờ thôi, toàn bộ dấu chân sẽ biến mất toàn bộ, người đi sau không thể nhận biết được dấu vết kẻ đi trước.
Lâm Tịch nhận biết hướng gió một chút, ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh, thuận tiện nhìn sắc trời.
Khắp khu vực vạn dặm quanh đây, sắc trời quang đãng, sợ rằng hai ngày sau vẫn như thế, không có gì thay đổi.
Trong lúc Lâm Tịch làm những chuyện này, Biên Lăng Hàm đã từ trong một gian phòng khác trong căn nhà gỗ bước ra ngoài.
Hai người đồng thời lấy những lá thông cành tùng gãy cột vào chân mình, làm như vậy sẽ giúp dấu chân trên nền tuyết của họ nhạt hơn, mau chóng bị xóa bỏ. Sau đó hai người nhanh chóng đi vào trong rừng rậm, cố gắng nhẹ nhàng đi tới ngọn núi số năm, không phát ra tiếng động nào. Ngoài ra, Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm cũng tháo tấm thép được khảm vào áo giáp ra, lấy những cành tùng khác để vào chỗ đấy.
Không có người tu hành nào cảm thấy tấm thép mỏng này sẽ giúp ích mình trong khi quyết đấu với người tu hành khác, hơn nữa, trong tình huống tuyết trắng trời trong như vậy, tấm thép này rất dễ bắt nắng và phản quang, đối thủ sẽ nhanh chóng phát hiện ra hai người bọn họ. Tuy nhiên tấm thép mỏng này vẫn có tác dụng với Lâm tịch, nhất là mấy miếng thép hình tròn nhỏ được khảm chung quanh tấm thép đấy, hắn có thể biến chúng thành đồ vật nấu nướng hoặc trở thành dụng cụ đựng thức ăn.
...
Một canh giờ sau, tại một khe đá ở vị trí lưng chừng núi, Lâm Tịch đốt một đống lửa lên, mà Biên Lăng Hàm lại đang ẩn nặc trên một cây thông cao ở gần đấy, đảm nhiệm việc canh gác.
Trước khi đốt lửa Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm đã quan sát gió núi, hiện giờ hướng gió là từ ngoài thổi vào trong, sẽ giúp toàn bộ khói được thổi vào sâu trong khe, đối thủ không thể phát hiện được. Đây cũng là môn học bọn họ đã học được trong khóa dã ngoại cầu sinh.
Hiện giờ, mấy miếng thép nhỏ được tháo ra từ bộ áo giáp nhẹ đang mặc trên người đã được Lâm Tịch uốn cong lại thành những chén đĩa đựng thức ăn. Khi đã làm xong việc này, hắn đổ lượng nhựa thông đã lấy được vào trong, bắt đầu nấu chảy.
Đợi đến lúc số nhựa thông bên trong chuyển hóa thành một loại dung dịch màu vàng nhạt, Lâm Tịch nhanh chóng rắc những hạt bụi có được do đốt cháy rể cỏ cây vào bên trong, nhựa thông nhanh chóng biến thành màu trắng sữa, các tạp chất bên trong kết hợp với đám tro bụi ban nãy lắng đọng xuống dưới, còn phía trên lại tạo thành một lớp màn dính trong suốt.
Lâm Tịch đổ toàn bộ dung dịch dính trong suốt này vào trong một dụng cụ chứa được tạo thành do uốn cong các tấm thép mỏng, cố gắng duy trì trạng thái hòa tan của loại dung dịch này. Tiếp đó hắn lại lấy vài cành cây khô gần đấy nhóm một đống lửa khác. Sau một hồi được lửa đun nóng, toàn bộ dung dịch này sôi trào hẳn lên, bắt đầu bay hơi. Khi thấy khí bay lên trở nên dày dặc, hắn lấy một cây tên để ngay lên trên, giống như là đang dùng khói hun thịt vậy...Nhờ Lâm Tịch dùng tay xoay tròn từ từ, khoảng nửa canh giờ sau, toàn bộ mặt ngoài mũi tên này đã được phủ thêm một tầng nhựa cây màu trắng, tỏa mùi hương thơm ngát đặc trưng của nhựa thông.
Nhìn màu sắc mũi tên đã thay đổi hoàn toàn, một lần nữa Lâm Tịch không khỏi thán phục phương pháp thần kỳ của học viện, chỉ dùng nhựa thông thường thấy nhất và những tro bụi rễ cây hơi đặc biệt trong sơn mạch Đăng Thiên, nhưng đã có hiệu quả như vậy. Hơn nữa, Lâm Tịch hiểu rằng hắn mới chỉ dùng một phương pháp trong rất nhiều phương pháp điều chế mà Đông Vi đã dạy cho hắn.
Ví dụ như còn có hai cách khác giúp cho mũi tên trở thành màu xanh lá hoặc thành màu tối đen, loại thứ nhất rất thích hợp dùng để ám sát khi ẩn thân trong rừng núi dày dặc, loại thứ hai chuyên dùng để tấn công đối thủ trong lúc trời mưa hoặc đêm tối. Vì địa hình thi đấu hiện nay là ở trong sơn mạch Đăng Thiên, xung quanh bị tuyết trắng xóa bao phủ, nên những mũi tên màu trắng này sẽ giúp ích Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm rất nhiều.
Lâm Tịch bắt đầu cẩn thận làm lạnh mũi tên vừa được làm xong, sau đó thu hồi toàn bộ bốn mươi bảy mũi tên đã được hắn cải tạo biến thành màu trắng. Vì lý do bí mật học viện nên hắn đã đốt hết toàn bộ những mũi tên bị hư trong lúc chế tác, đầu mũi tên được hắn chôn sâu xuống đất. Tất nhiên là hắn sẽ không lãng phí dung dịch màu trắng còn dư ở trong các dụng cụ chứa trước mắt, hắn và Biên Lăng Hàm dùng dung dịch đó bôi thật mỏng lên áo giáp mình. Chỉ một lúc sau, bộ áo giáp biên quân thông thường này có màu đen nhưng hiện giờ đã biến thành màu trắng, nếu như bây giờ hai người đi trong vùng núi băng tuyết này, địch thủ ở xa sẽ rất khó phát hiện.
...
Ngay lúc Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm đã chuẩn bị xong mọi thứ, bắt đầu xuất phát tìm kiếm những tên tù tội, Vũ Hóa Thiên Cực đang bước đi trong một khu rừng dày dặc âm u.
Bởi vì quanh năm không có ánh mặt trời chiếu vào nên băng tuyết nơi này còn trơn trợt hơn rất nhiều, khí trời cũng vì thế mà rét lạnh.
Đúng là lúc rời khỏi lầu tân sinh Vũ Hóa Thiên Cực có mang theo đồ ăn, nhưng trong lúc chạy vội tới căn nhà gỗ hắn đã ăn hết, hơn nữa quy tắc cuộc tỷ thí này cũng nói rõ không cho phép đệ tử mang theo đồ ăn vào khu vực thi đấu, nên từ tối hôm qua đến bây giờ, Vũ Hóa Thiên Cực vẫn không có gì bỏ bụng. Nhưng con cháu Vũ Hóa gia từ trước đến nay luôn bầu bạn với kham khổ, lấy đau khổ làm tiêu chí tu hành, nên so với những người tu hành bình thường, khẩu vị của hắn nhỏ hơn rất nhiều. Không chỉ có thế, nhờ việc quanh năm suốt tháng bầu bạn với kham khổ nên hắn có thể dùng những đồ ăn mà người khác không thể nào ăn nổi, cho dù đó là những thứ khó ăn đến mức mới chỉ nuốt vào đã muốn nôn mửa ra.
Hơn nữa, hắn có thể chịu được cơn đói trong thời gian dài, đồng thời tinh thần luôn minh mẫn, không vì đói bụng mà sinh ra khủng hoảng, bất an. Có thể nói các tế ti Vân Tần cùng với khổ hành tăng Đường Tàng chính là những người nhẫn nại, cam chịu nhất trên thế gian này. Cho nên, đến bây giờ Vũ Hóa Thiên Cực không hề có ý định sẽ săn bắt, tính chịu đựng đau khổ mạnh mẽ giúp hắn sẽ không vì đói bụng mà làm những điều trái với quan điểm của mình. Hắn chẳng qua bình tĩnh quan sát tình huống chung quanh, đồng thời đều đặn sải chân đi tới phía trước.
Một cơn gió mạnh thổi qua, một đám bụi cây trong chỗ khuất bị thổi nghiêng hẳn về một phía, sau đó đồng loạt đứng thẳng lại. Đây là một việc rất bình thường trong những khu rừng như thế này, nhưng Vũ Hóa Thiên Cực lại lập tức đi tới bụi cây đấy, ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận quan sát chung quanh.
Thoạt nhìn đây là một bụi cây không có gì khác thường, nhưng khuất sau những tán cây dày dặc lại là vài cành cây rất non. Vũ Hóa Thiên Cực tiện tay bẻ gãy một cành cây non, lập tức có ít chất lỏng rỉ ra ở chỗ gãy. Người thiếu niên này lấy cành cây non để ngay miệng, dùng lưỡi nếm nếm, mùi vị rất chua, nhưng hắn lại cảm thấy cành cây non này rất giòn, ngay cả chất lỏng chua chua kia cũng không làm hắn quá khó chịu....Cho nên, mặc dù không biết bụi cây này tên gì, nhưng Vũ Hóa Thiên Cực lại rất quyết đoán bẻ nhỏ, bỏ vào miệng nhai.
Sau khi ăn hết cành cây non không khó nuốt lắm này, hắn bắt đầu cẩn thận quan sát kỹ xung quanh, nhưng ngoại trừ việc rõ ràng đã có người giống hắn bẻ cành cây non này để làm thức ăn, hắn không phát hiện thêm được gì khác.
Không do dự bao nhiêu, Vũ Hóa Thiên Cực liền đi thẳng về hướng bắc.
Từ vị trí hiện giờ của hắn, nếu như đi về hướng bắc cũng có nghĩa hắn đang hướng tới chủ mạch sơn mạch Đăng Thiên, đó cũng là nơi cao nhất. Nếu như là người bình thường, những người này nhất định sẽ không chạy tới những nơi cao như vậy, vì nơi đó không những cao hơn mà còn rất lạnh giá. Nhưng vì xuất thân từ Vũ Hóa gia, hắn hiểu rằng trong hoàn cảnh như vậy, những kẻ tù tội sẽ bị nỗi sợ hãi trong lòng khống chế, họ nghĩ rằng mình phải chạy tới những nơi nguy hiểm hơn, người khác không dám đuổi theo hoặc khó phát hiện dấu vết mình.
Không tới hai canh giờ sau, khi chạy tới một vị trí được ánh mặt trời chiếu rọi gay gắt trên mảnh hoang nguyên, Vũ Hóa Thiên Cực đột nhiên ngừng lại, nhìn về một bụi cây khô bị tuyết dày che khuất, quát lên:
- Ra đi.
Sau năm tức, khi thấy không có động tĩnh nào, Vũ Hóa Thiên Cực tạo dáng, như muốn dùng sức phóng đoản mâu trong tay mình về phía đó. Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng động lạ phát ra, một bóng người hoảng hốt chạy từ trong bụi cây ra ngoài, ngược hướng với Vũ Hóa Thiên Cực, giống như muốn chạy trốn hắn thật xa. Tuy nhiên, bước chạy của người này lại quá cứng ngắc, mới chỉ hơn mười bước thì đã liên tục ngã nhào hai lần.
Vũ Hóa Thiên Cực vẫn không nhúc nhích, mở miệng, trang nghiêm nói:
- Ta là người nhà Vũ Hóa gia, cũng là đệ tử học viện Thanh Loan. Ta lấy danh nghĩa Vũ Hóa gia cùng học viện Thanh Loan để cứu ngươi, chỉ cần ngươi theo ta rời núi, lập tức sẽ được đại xá.
Người đang chạy trốn chợt dừng lại, nhưng vì bước chân không vững nên lại ngã xuống nền tuyết.
Vũ Hóa Thiên Cực đi tới kẻ tù tội bộ dáng lam lũ mặc áo bào tro trước mặt. Lúc này, nhờ ánh mặt trời chiếu xuống nên mái tóc màu vàng óng của hắn tỏa sáng rực rỡ, trong thật chói chang và quang vinh.
Có lẽ vì quá sợ hãi và nghi ngờ, xen lẫn vào đó là sức cùng lực kiệt, gần như không còn sức chống cự nữa, nên kẻ tù tội kia không ngừng run rẩy, đôi mắt hơi vô thần. Mà điều khiến Vũ Hóa Thiên Cực hơi ngẩn người là kẻ tù tội này lại là một thiếu nữ dung mạo mỹ lệ. Mái tóc nàng ta rối tung và xơ xác, thậm chí còn vì khuôn mặt có những vệt máu đã khô nên có vài cọng dính vào khuôn mặt ấy.
- Đã kết thúc...Khi được đại xá, ngươi hãy để tội ác và bóng đêm đang bao phủ mình rời đi.
Vũ Hóa Thiên Cực bất giác thấy thương hại, hắn đi tới trước mặt người thiếu nữ đang run rẩy cả người co rút lại vì sợ hãi này, muốn đỡ nàng khỏi nền tuyết lạnh lẽo. Nhưng vào ngay lúc này, khuôn mặt vốn hơi tái nhợt của hắn đột nhiên ửng đỏ lạ tươờng. Bởi vì ngay vào lúc này, thiếu nữ tù tội đang không ngừng run rẩy kia lại nở một nụ cười rất tươi, cùng lúc đó tay nàng đã đưa vào trong lồng áo, một luồng ánh sáng lạnh lẽo bất ngờ xuất hiện, đâm thẳng vào trong tim hắn!
Chiêu thức tấn công quá bất ngờ nên Vũ Hóa Thiên Cực không kịp làm gì khác là hơi co người lại. Còn người thiếu nữ ấy, sau khi phát chiêu tấn công thì thần sắc trên khuôn mặt thay đổi hoàn toàn, những vệt máu đã khô trên mặt lúc này lại như những đóa hoa đang nở một cách kỳ dị. Thanh chủy thủ màu đen trong tay nàng chém mạnh từ vai trái hắn xuống rồi ghim sâu vào trong.
Những giọt máu tươi nóng hổi từ trên vai Vũ Hóa Thiên Cực vung vẩy ra ngoài, cùng lúc đó, đôi chân thon dài nhưng ẩn chứa sức mạnh kinh khủng của nàng ta đạp mạnh vào người Vũ Hóa Thiên Cực!
Nhìn tuyết phủ dày dặc bao phủ núi hoang, Lâm Tịch biết hiện giờ mình không mặc áo choàng chống lạnh của học viện, đêm nay nhất định sẽ lạnh hơn khi ở trong thảo nguyên xanh bán tuyết nhiều.
Đi qua đi lại trong nền tuyết mấy bước, dừng lại quan sát trong chốc lát, Lâm Tịch bất giác lắc đầu. Bởi vì hôm nay khí trời lạnh hơn hôm qua nên hiện giờ có những mảnh băng đã bị đông cứng đang từ trên cao rơi xuống, so với bông tuyết thật sự thì những mảnh băng này còn nhỏ hơn, nhưng chúng lại rất bền chắc, cho nên, mặc dù tuyết hôm nay không dày lắm nhưng lại nền tuyết bên dưới lại rất chắc chắn, khi đi lên chỉ lưu lại một dấu chân nhạt. Dựa theo sức gió thổi và cường độ mảnh băng đang rơi xuống, sợ rằng chỉ cần qua hai canh giờ thôi, toàn bộ dấu chân sẽ biến mất toàn bộ, người đi sau không thể nhận biết được dấu vết kẻ đi trước.
Lâm Tịch nhận biết hướng gió một chút, ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh, thuận tiện nhìn sắc trời.
Khắp khu vực vạn dặm quanh đây, sắc trời quang đãng, sợ rằng hai ngày sau vẫn như thế, không có gì thay đổi.
Trong lúc Lâm Tịch làm những chuyện này, Biên Lăng Hàm đã từ trong một gian phòng khác trong căn nhà gỗ bước ra ngoài.
Hai người đồng thời lấy những lá thông cành tùng gãy cột vào chân mình, làm như vậy sẽ giúp dấu chân trên nền tuyết của họ nhạt hơn, mau chóng bị xóa bỏ. Sau đó hai người nhanh chóng đi vào trong rừng rậm, cố gắng nhẹ nhàng đi tới ngọn núi số năm, không phát ra tiếng động nào. Ngoài ra, Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm cũng tháo tấm thép được khảm vào áo giáp ra, lấy những cành tùng khác để vào chỗ đấy.
Không có người tu hành nào cảm thấy tấm thép mỏng này sẽ giúp ích mình trong khi quyết đấu với người tu hành khác, hơn nữa, trong tình huống tuyết trắng trời trong như vậy, tấm thép này rất dễ bắt nắng và phản quang, đối thủ sẽ nhanh chóng phát hiện ra hai người bọn họ. Tuy nhiên tấm thép mỏng này vẫn có tác dụng với Lâm tịch, nhất là mấy miếng thép hình tròn nhỏ được khảm chung quanh tấm thép đấy, hắn có thể biến chúng thành đồ vật nấu nướng hoặc trở thành dụng cụ đựng thức ăn.
...
Một canh giờ sau, tại một khe đá ở vị trí lưng chừng núi, Lâm Tịch đốt một đống lửa lên, mà Biên Lăng Hàm lại đang ẩn nặc trên một cây thông cao ở gần đấy, đảm nhiệm việc canh gác.
Trước khi đốt lửa Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm đã quan sát gió núi, hiện giờ hướng gió là từ ngoài thổi vào trong, sẽ giúp toàn bộ khói được thổi vào sâu trong khe, đối thủ không thể phát hiện được. Đây cũng là môn học bọn họ đã học được trong khóa dã ngoại cầu sinh.
Hiện giờ, mấy miếng thép nhỏ được tháo ra từ bộ áo giáp nhẹ đang mặc trên người đã được Lâm Tịch uốn cong lại thành những chén đĩa đựng thức ăn. Khi đã làm xong việc này, hắn đổ lượng nhựa thông đã lấy được vào trong, bắt đầu nấu chảy.
Đợi đến lúc số nhựa thông bên trong chuyển hóa thành một loại dung dịch màu vàng nhạt, Lâm Tịch nhanh chóng rắc những hạt bụi có được do đốt cháy rể cỏ cây vào bên trong, nhựa thông nhanh chóng biến thành màu trắng sữa, các tạp chất bên trong kết hợp với đám tro bụi ban nãy lắng đọng xuống dưới, còn phía trên lại tạo thành một lớp màn dính trong suốt.
Lâm Tịch đổ toàn bộ dung dịch dính trong suốt này vào trong một dụng cụ chứa được tạo thành do uốn cong các tấm thép mỏng, cố gắng duy trì trạng thái hòa tan của loại dung dịch này. Tiếp đó hắn lại lấy vài cành cây khô gần đấy nhóm một đống lửa khác. Sau một hồi được lửa đun nóng, toàn bộ dung dịch này sôi trào hẳn lên, bắt đầu bay hơi. Khi thấy khí bay lên trở nên dày dặc, hắn lấy một cây tên để ngay lên trên, giống như là đang dùng khói hun thịt vậy...Nhờ Lâm Tịch dùng tay xoay tròn từ từ, khoảng nửa canh giờ sau, toàn bộ mặt ngoài mũi tên này đã được phủ thêm một tầng nhựa cây màu trắng, tỏa mùi hương thơm ngát đặc trưng của nhựa thông.
Nhìn màu sắc mũi tên đã thay đổi hoàn toàn, một lần nữa Lâm Tịch không khỏi thán phục phương pháp thần kỳ của học viện, chỉ dùng nhựa thông thường thấy nhất và những tro bụi rễ cây hơi đặc biệt trong sơn mạch Đăng Thiên, nhưng đã có hiệu quả như vậy. Hơn nữa, Lâm Tịch hiểu rằng hắn mới chỉ dùng một phương pháp trong rất nhiều phương pháp điều chế mà Đông Vi đã dạy cho hắn.
Ví dụ như còn có hai cách khác giúp cho mũi tên trở thành màu xanh lá hoặc thành màu tối đen, loại thứ nhất rất thích hợp dùng để ám sát khi ẩn thân trong rừng núi dày dặc, loại thứ hai chuyên dùng để tấn công đối thủ trong lúc trời mưa hoặc đêm tối. Vì địa hình thi đấu hiện nay là ở trong sơn mạch Đăng Thiên, xung quanh bị tuyết trắng xóa bao phủ, nên những mũi tên màu trắng này sẽ giúp ích Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm rất nhiều.
Lâm Tịch bắt đầu cẩn thận làm lạnh mũi tên vừa được làm xong, sau đó thu hồi toàn bộ bốn mươi bảy mũi tên đã được hắn cải tạo biến thành màu trắng. Vì lý do bí mật học viện nên hắn đã đốt hết toàn bộ những mũi tên bị hư trong lúc chế tác, đầu mũi tên được hắn chôn sâu xuống đất. Tất nhiên là hắn sẽ không lãng phí dung dịch màu trắng còn dư ở trong các dụng cụ chứa trước mắt, hắn và Biên Lăng Hàm dùng dung dịch đó bôi thật mỏng lên áo giáp mình. Chỉ một lúc sau, bộ áo giáp biên quân thông thường này có màu đen nhưng hiện giờ đã biến thành màu trắng, nếu như bây giờ hai người đi trong vùng núi băng tuyết này, địch thủ ở xa sẽ rất khó phát hiện.
...
Ngay lúc Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm đã chuẩn bị xong mọi thứ, bắt đầu xuất phát tìm kiếm những tên tù tội, Vũ Hóa Thiên Cực đang bước đi trong một khu rừng dày dặc âm u.
Bởi vì quanh năm không có ánh mặt trời chiếu vào nên băng tuyết nơi này còn trơn trợt hơn rất nhiều, khí trời cũng vì thế mà rét lạnh.
Đúng là lúc rời khỏi lầu tân sinh Vũ Hóa Thiên Cực có mang theo đồ ăn, nhưng trong lúc chạy vội tới căn nhà gỗ hắn đã ăn hết, hơn nữa quy tắc cuộc tỷ thí này cũng nói rõ không cho phép đệ tử mang theo đồ ăn vào khu vực thi đấu, nên từ tối hôm qua đến bây giờ, Vũ Hóa Thiên Cực vẫn không có gì bỏ bụng. Nhưng con cháu Vũ Hóa gia từ trước đến nay luôn bầu bạn với kham khổ, lấy đau khổ làm tiêu chí tu hành, nên so với những người tu hành bình thường, khẩu vị của hắn nhỏ hơn rất nhiều. Không chỉ có thế, nhờ việc quanh năm suốt tháng bầu bạn với kham khổ nên hắn có thể dùng những đồ ăn mà người khác không thể nào ăn nổi, cho dù đó là những thứ khó ăn đến mức mới chỉ nuốt vào đã muốn nôn mửa ra.
Hơn nữa, hắn có thể chịu được cơn đói trong thời gian dài, đồng thời tinh thần luôn minh mẫn, không vì đói bụng mà sinh ra khủng hoảng, bất an. Có thể nói các tế ti Vân Tần cùng với khổ hành tăng Đường Tàng chính là những người nhẫn nại, cam chịu nhất trên thế gian này. Cho nên, đến bây giờ Vũ Hóa Thiên Cực không hề có ý định sẽ săn bắt, tính chịu đựng đau khổ mạnh mẽ giúp hắn sẽ không vì đói bụng mà làm những điều trái với quan điểm của mình. Hắn chẳng qua bình tĩnh quan sát tình huống chung quanh, đồng thời đều đặn sải chân đi tới phía trước.
Một cơn gió mạnh thổi qua, một đám bụi cây trong chỗ khuất bị thổi nghiêng hẳn về một phía, sau đó đồng loạt đứng thẳng lại. Đây là một việc rất bình thường trong những khu rừng như thế này, nhưng Vũ Hóa Thiên Cực lại lập tức đi tới bụi cây đấy, ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận quan sát chung quanh.
Thoạt nhìn đây là một bụi cây không có gì khác thường, nhưng khuất sau những tán cây dày dặc lại là vài cành cây rất non. Vũ Hóa Thiên Cực tiện tay bẻ gãy một cành cây non, lập tức có ít chất lỏng rỉ ra ở chỗ gãy. Người thiếu niên này lấy cành cây non để ngay miệng, dùng lưỡi nếm nếm, mùi vị rất chua, nhưng hắn lại cảm thấy cành cây non này rất giòn, ngay cả chất lỏng chua chua kia cũng không làm hắn quá khó chịu....Cho nên, mặc dù không biết bụi cây này tên gì, nhưng Vũ Hóa Thiên Cực lại rất quyết đoán bẻ nhỏ, bỏ vào miệng nhai.
Sau khi ăn hết cành cây non không khó nuốt lắm này, hắn bắt đầu cẩn thận quan sát kỹ xung quanh, nhưng ngoại trừ việc rõ ràng đã có người giống hắn bẻ cành cây non này để làm thức ăn, hắn không phát hiện thêm được gì khác.
Không do dự bao nhiêu, Vũ Hóa Thiên Cực liền đi thẳng về hướng bắc.
Từ vị trí hiện giờ của hắn, nếu như đi về hướng bắc cũng có nghĩa hắn đang hướng tới chủ mạch sơn mạch Đăng Thiên, đó cũng là nơi cao nhất. Nếu như là người bình thường, những người này nhất định sẽ không chạy tới những nơi cao như vậy, vì nơi đó không những cao hơn mà còn rất lạnh giá. Nhưng vì xuất thân từ Vũ Hóa gia, hắn hiểu rằng trong hoàn cảnh như vậy, những kẻ tù tội sẽ bị nỗi sợ hãi trong lòng khống chế, họ nghĩ rằng mình phải chạy tới những nơi nguy hiểm hơn, người khác không dám đuổi theo hoặc khó phát hiện dấu vết mình.
Không tới hai canh giờ sau, khi chạy tới một vị trí được ánh mặt trời chiếu rọi gay gắt trên mảnh hoang nguyên, Vũ Hóa Thiên Cực đột nhiên ngừng lại, nhìn về một bụi cây khô bị tuyết dày che khuất, quát lên:
- Ra đi.
Sau năm tức, khi thấy không có động tĩnh nào, Vũ Hóa Thiên Cực tạo dáng, như muốn dùng sức phóng đoản mâu trong tay mình về phía đó. Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng động lạ phát ra, một bóng người hoảng hốt chạy từ trong bụi cây ra ngoài, ngược hướng với Vũ Hóa Thiên Cực, giống như muốn chạy trốn hắn thật xa. Tuy nhiên, bước chạy của người này lại quá cứng ngắc, mới chỉ hơn mười bước thì đã liên tục ngã nhào hai lần.
Vũ Hóa Thiên Cực vẫn không nhúc nhích, mở miệng, trang nghiêm nói:
- Ta là người nhà Vũ Hóa gia, cũng là đệ tử học viện Thanh Loan. Ta lấy danh nghĩa Vũ Hóa gia cùng học viện Thanh Loan để cứu ngươi, chỉ cần ngươi theo ta rời núi, lập tức sẽ được đại xá.
Người đang chạy trốn chợt dừng lại, nhưng vì bước chân không vững nên lại ngã xuống nền tuyết.
Vũ Hóa Thiên Cực đi tới kẻ tù tội bộ dáng lam lũ mặc áo bào tro trước mặt. Lúc này, nhờ ánh mặt trời chiếu xuống nên mái tóc màu vàng óng của hắn tỏa sáng rực rỡ, trong thật chói chang và quang vinh.
Có lẽ vì quá sợ hãi và nghi ngờ, xen lẫn vào đó là sức cùng lực kiệt, gần như không còn sức chống cự nữa, nên kẻ tù tội kia không ngừng run rẩy, đôi mắt hơi vô thần. Mà điều khiến Vũ Hóa Thiên Cực hơi ngẩn người là kẻ tù tội này lại là một thiếu nữ dung mạo mỹ lệ. Mái tóc nàng ta rối tung và xơ xác, thậm chí còn vì khuôn mặt có những vệt máu đã khô nên có vài cọng dính vào khuôn mặt ấy.
- Đã kết thúc...Khi được đại xá, ngươi hãy để tội ác và bóng đêm đang bao phủ mình rời đi.
Vũ Hóa Thiên Cực bất giác thấy thương hại, hắn đi tới trước mặt người thiếu nữ đang run rẩy cả người co rút lại vì sợ hãi này, muốn đỡ nàng khỏi nền tuyết lạnh lẽo. Nhưng vào ngay lúc này, khuôn mặt vốn hơi tái nhợt của hắn đột nhiên ửng đỏ lạ tươờng. Bởi vì ngay vào lúc này, thiếu nữ tù tội đang không ngừng run rẩy kia lại nở một nụ cười rất tươi, cùng lúc đó tay nàng đã đưa vào trong lồng áo, một luồng ánh sáng lạnh lẽo bất ngờ xuất hiện, đâm thẳng vào trong tim hắn!
Chiêu thức tấn công quá bất ngờ nên Vũ Hóa Thiên Cực không kịp làm gì khác là hơi co người lại. Còn người thiếu nữ ấy, sau khi phát chiêu tấn công thì thần sắc trên khuôn mặt thay đổi hoàn toàn, những vệt máu đã khô trên mặt lúc này lại như những đóa hoa đang nở một cách kỳ dị. Thanh chủy thủ màu đen trong tay nàng chém mạnh từ vai trái hắn xuống rồi ghim sâu vào trong.
Những giọt máu tươi nóng hổi từ trên vai Vũ Hóa Thiên Cực vung vẩy ra ngoài, cùng lúc đó, đôi chân thon dài nhưng ẩn chứa sức mạnh kinh khủng của nàng ta đạp mạnh vào người Vũ Hóa Thiên Cực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.