Quyển 15 - Chương 12: Đợi chờ kỳ tích
Vô Tội
26/09/2014
- Núi Luyện Ngục nhất định đã nghiên cứu ra vật đối phó với Thần mộc phi hạc.
- Tại sao?
- Bởi vì từ mười sáu ngày trước, bên trong Đại Mãng đã không còn tin tức ám sát nữa, cho thấy mấy người Lâm Tịch đã phải rời khỏi Đại Mãng rồi.
- Bây giờ mấy người Lâm Tịch đang ở đâu?
- Không biết, hành tung của hắn thuộc loại bí mật cao nhất của học viện Thanh Loan, nhưng tin tức vãn bối truyền ra hẳn có thể đến tay hắn được.
- Tại sao ngươi cảm thấy ở đây có vấn đề?
- Trong khoảng thời gian này, đã có tất cả một ngàn bốn trăm ba mươi bảy quân lệnh không liên quan đến tiền tuyến hành tỉnh Nam Lăng được phát ra, trong đó có hai trăm mười hai quân lệnh liên quan đến hoàng thành Trung Châu. Có tổng cộng hai mươi bốn quân lệnh điều động, bên trong có hai mươi hai danh tướng ít nhiều có quan hệ với Lãnh Trấn Nam hoặc Địch Sầu Phi, có thể coi họ là phe phái của hoàng đế. Tuy nhiên, trong hai mươi bốn quân lệnh đấy lại có hai lệnh điều động rất đặc biệt, có hai tướng lãnh xuất thân từ học viện Tiên Nhất, không phải là người truy đuổi Hạ Bạch Hà, hơn nữa tu vi còn không thấp.
- Không sai, trong đó có Thanh Trạc Ngâm đã từng được ta đề cử. Người này luôn ở biên quân rèn luyện, kiếm kỹ không thể thua kém Địch Sầu Phi bao nhiêu.
- Điều quan trọng nhất chính là binh khí của người này có khắc hình một con chim điện, rất dễ dàng phát hiện đấy là dấu hiệu của người tu hành.
- Cho nên, ngươi mới hoài nghi những lệnh điều động kia chỉ là hành động giả để che giấu hành tung của hai người này? Có người muốn dựa vào đấy để làm việc? Hoặc là sắp có chuyện xảy ra ở khu vực này?
- Chỉ là nơi đấy không hề có nhân vật quan trọng nào của học viện Thanh Loan của vãn bối, rốt cuộc có chuyện gì sẽ xảy ra?
- Không nhất định là nhắm vào người, rất có thể ở đấy có một vật gì đấy họ muốn lấy.
...
Trong quân bộ lăng Như Đông, có hai ông già và một tên mập đầu đổ đầy mồ hôi đang cùng nhìn vào một bản đồ được đánh dấu rất nhiều, thảo luận sôi nổi.
Viên tướng lãnh lạnh lùng mang mặt nạ kim loại màu đỏ chỉ là hơi mở mắt một chút, cúi đầu nhìn xuống đất, không nhìn vào tấm bản đồ đó, cũng không tham gia cuộc tranh luận kịch liệt này.
Nhưng sau khi tình báo của Hồ gia, của quân đội tiền tuyến và của học viện Thanh Loan được dung hợp lại một chỗ, viên tướng lãnh lạnh lùng này cảm thấy ba người gồm hai già một trẻ đấy đã gần như nhìn thấu được mọi việc.
Lời nói gấp gáp và nhanh chóng có thể vận chuyển cảm xúc của người tham gia, khiến cho bộ não bình thường không hoạt động mạnh sẽ chuyển động nhanh và khẩn trương hơn, dễ dàng giúp cho cảm xúc được thăng lên, nghĩ đến những chuyện mà ngày thường không ngờ tới.
Cố Vân Tĩnh, Hồ Trầm Phù và Mông Bạch đã ngồi trước tấm bản đồ này hai ngày hai đêm. Hiện giờ, ánh mắt của họ đã hoàn toàn tập trung đến vùng đất hoang vu phía nam sơn mạch Long Xà.
- Bọn hắn muốn gì?
Hồ Trầm Phù xoa xoa huyệt thái dương hơi nhói đau, nhíu mày hỏi:
- Vùng đất hoang vu có đồ vật gì khiến chưởng giáo núi Luyện Ngục động tâm? Cho dù muốn đi nhặt xác tên Thánh sư có thể bay kia đi nữa, cũng đã chậm mấy năm rồi.
- Vật có thể bay được.
Cố Vân Tĩnh nheo mắt lại, bình thản nói:
- Trong chiến sự hiện nay, Thần mộc phi hạc đã cho thấy tác dụng của mình lớn như thế nào. Nếu như Thần mộc phi hạc không thể dùng được nữa, Vân Tần không có phương tiện để bay, nhưng núi Luyện Ngục lại có nhiều...như vậy việc quân đội Vân Tần có thể thọc sâu sẽ không còn uy hiếp được đến người tu hành núi Luyện Ngục.
- Tựa như Lâm Tịch có thể tiến vào vương thành Đại Mãng vậy, bọn hắn cũng có thể xuất hiện ở thành Trung Châu, hoặc là sơn mạch Đăng Thiên!
Hồ Trầm Phù và Mông Bạch lập tức sững người, cả hai đều nhận thấy rằng giọng nói của Cố Vân Tĩnh hiện giờ lạnh lẽo như thế nào, nên cả hai đồng thời ngẩng đầu nhìn Cố Vân Tĩnh.
Cố Vân Tĩnh không nhìn bản đồ nữa, chậm rãi nói:
- Đó là nơi mà quân đội Vân Tần và người Huyệt man rất ít khi tiến vào, bởi vì đó là lãnh địa của chim gáy mặt quỷ.
Hồ Trầm Phù hít sâu một hơi, lạnh giọng nói:
- Vậy hẳn núi Luyện Ngục đã có phương pháp thuần dưỡng được chim gáy mặt quỷ.
- Kẻ địch có thứ chúng ta không có, đây chính là ưu thế.
Cố Vân Tĩnh gật đầu, nói:
- Đây là chuyện thường xuyên xảy ra trong chiến tranh.
Từng giọt mồ hôi lạnh từ trên mặt Mông Bạch chảy xuống, hắn cảm thấy mệt mỏi vô cùng mà nói:
- Có thể đã chậm rồi.
Cố Vân Tĩnh lắc đầu:
- Nếu như chưa từng thử làm, không thể nói là chậm được.
Mông Bạch vô lực cúi thấp đầu.
Hắn biết những lời Cố Vân Tĩnh nói là đúng, nhưng việc điều động các tướng lãnh kia đã được ban bố từ nhiều ngày trước, sọ rằng chỉ có kỳ tích xảy ra mới có thể giúp bọn họ ngăn cản được âm mưu lần này.
...
Người thường thường khát vọng kỳ tích.
Tuy nhiên, thực tế cho thấy rằng kỳ tích đều do con người mà phát sinh.
Vào mùa mưa của Đại Mãng, phần lớn các con đường ở đây đều trở nên lầy lội, một đôi giày cỏ bền chắc sẽ được nhiều người mua lấy vì sự tiện dụng của nó.
Những đôi giày cỏ do tên nam tử mặt sẹo này bán thật sự rất bền chắc, mà khả năng kinh doanh của hắn cũng rất giỏi. Trong mùa mưa vừa rồi, hắn vừa đi bán giày cỏ, vừa đi qua nhiều nơi, từ những tiểu trấn ở cực bắc Đại Mãng, cho đến các thành thị ở phía đông nam.
Bởi vì đan giày quá nhiều, cột dày quá nhiều, nên cả đôi tay và đôi chân của hắn đã bị mài đến nỗi ngày càng thô ráp hơn, mà túi tiền bên hông cũng ngày một dày hơn.
Thậm chí thân thể của hắn có lẽ cũng đã bị những sợi dây thừng bện giày mài mòn đến mức không còn góc cạnh nữa, trông hắn ta không khác gì một tiểu thương buôn bán nhỏ cả. Tuy nhiên, khi nhìn vào túi tiền bên hông của mình, ánh mắt của hắn lại bình thản vô cùng, chứ không có vẻ mặt mừng rỡ của những tiểu thương khi nhìn thấy tiền kia.
Hoặc có thể nói hắn ta không hề quan tâm đến việc túi tiền của mình đang ngày một nhiều hơn.
Những người hắn tiếp xúc cũng chỉ là những người Đại Mãng cần mua giày cỏ bình thường nhất, hắn căn bản không biết Vân Tần xa xôi đang có chuyện gì xảy ra, cũng không thể nhận được tình báo từ Vân Tần.
Chỉ là hắn phát hiện có một số đại nhân vật của Đại Mãng đang dồn dập đi tới nơi nào đấy.
Những đại nhân vật này bình thường tuyệt đối không xuất hiện trong dân gian Đại Mãng, thậm chí là không xuất hiện trong hoàng cung vương thành Đại Mãng.
Đối với những đại nhân vật này, bình thường chỉ cần một người xuất hiện thôi đã khiến cho cả thế gian phải chấn động.
Nhưng trong mùa mưa năm nay, hắn có thể khẳng định tuyệt đối không có một người như vậy xuất hiện trên thế gian.
Dù những đại nhân vật này muốn làm gì, nhưng đó nhất định là chuyện rất kinh người, đủ để thay đổi cả thế gian này.
Sau khi chắc chắn được suy đoán của mình, nam tử mặt sẹo bán giày đã đi hơn một nửa Đại Mãng này không bện thêm một đôi giày cỏ nào nữa. Hắn ta bán sạch những đôi giày cỏ mình đang cỏ, chỉ để lại một đôi bền chắc nhất.
Trong một thần miếu đổ nát ở đông nam Đại Mãng, hắn đeo đôi giày cỏ này vào chân mình, sau đó nhắm hai mắt lại, bắt đầu tu hành bổ sung hồn lực.
Sau khi tới Đại Mãng này, hắn chưa từng tu hành, mặc cho khói lửa nhân gian và thời gian mài mòn đi khí tức thiết huyết trên người mình.
Bởi vì trong cơ thể hắn đã lâu rồi không có hồn lực chảy xuôi qua, nên trong nháy mắt sợi hồn lực đầu tiên xuất hiện trong cơ thể mình, lập tức khiến cho mỗi giọt máu tươi, mỗi đường kinh mạch, mỗi tấc da thịt liền run rẩy, tựa như có vô số lữ khách đói khát lâu ngày trên sa mạc vỗ tay ăn mừng.
Cũng bởi vì cơ thể không còn một chút hồn lực nào, nên lần tu hành bổ sung hồn lực này của hắn đã nhanh hơn trong quá khứ rất nhiều.
Hoặc có thể nói những năm qua ma luyện bằng cách đi lại trong dân gian của hắn, dường như đã giúp tu vi của hắn tiến bộ không ít.
Hồn lực trong cơ thể hắn tựa như vạn giọt mưa xuân rơi vào lòng chảo, bắt đầu mãnh liệt chảy xuôi.
Khí tức phong trần trên người hắn cũng được hồn lực mạnh mẽ gột rửa, tất cả bị chấn bay ra khỏi người hắn.
...
...
Vào ngày Cố Vân Tĩnh, Hồ Trầm Phù và Mông Bạch cảm thấy cần phải có kỳ tích phát sinh, mọi người lập tức lên đường hành động.
Ngay lúc bọn họ đến gần sơn mạch Long Xà, có một quân tình bí mật được đưa đến cho bọn họ.
Hồ Trầm Phù trầm mặc hồi lâu, nói:
- Ta chuẩn bị tha thứ cho hắn.
Cố Vân Tĩnh cười cười:
- Đây là chuyện của Hồ gia các ngươi.
Hồ Trầm Phù nhìn ông ta, nói:
- Là do chưởng giáo núi Luyện Ngục còn vội vàng hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, lão ta không muốn lãng phí chút thời gian nào cả...Chẳng lẽ lão ta muốn những người đó trước tiên hội họp lại, sau đấy dùng chim gáy mặt quỷ để tiến vào Vân Tần?
Cố Vân Tĩnh hít lấy một hơi, thưởng thức mùi không khí rất quen thuộc, rồi bình thản nở nụ cười, gật đầu nói:
- Chắc là vậy.
Hồ Trầm Phù trầm ngâm nói:
- Đợi chỉ lệnh của Lâm Tịch sao?
- Chưa chắc tới kịp.
Cố Vân Tĩnh suy nghĩ một hồi, nhìn Hồ Trầm Phù nói:
- Dù sao kết quả cuối cùng là phải ngăn chặn mấy lão bất tử đó, có đợi hay không đợi cũng không khác gì nhau.
Hồ Trầm Phù cũng yên lặng suy nghĩ, cuối cùng gật đầu và tập trung nhìn vào bức mật thư trong tay Cố Vân Tĩnh.
- Ta và hắn sẽ đi đối phó một tên.
Ông ta trầm giọng nói:
- Ngươi hãy đi đối phó tên khác.
- Được.
Cố Vân Tĩnh tươi cười, sau đấy vỗ vỗ bả vai Hồ Trầm Phù, nói:
- Gặp lại sau.
Hồ Trầm Phù nhìn Cố Vân Tĩnh mỉm cười, cũng không nói đến ba chữ gặp lại sau, bởi vì ông ta biết đây là lần cuối cùng họ gặp mặt nhau.
...
...
- Ngươi cảm thấy người đi bắt chim gáy mặt quỷ là Văn Nhân Thương Nguyệt?
Khương Tiếu Y nhìn Lâm Tịch, hỏi.
- Hắn đang ở biên quan Thiên Hà. Dựa vào tin tình báo trước đó, khoảng cách giữa hắn và nơi này cũng không xa.
Lâm Tịch gật đầu, nhìn Khương Tiếu Y nói:
- Chim gáy mặt quỷ không phải là thứ mà người tu hành muốn bắt là bắt được. Văn Nhân Thương Nguyệt chính là người thích hợp nhất. Mặc dù hắn đã bị thương, nhưng khi liều mạng vẫn còn mạnh hơn một Thánh sư bị thương. Ta nghĩ chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng nghĩ việc ném hắn vào vòng chiến với học viện Thanh Loan là cách tốt nhất.
Cao Á Nam trầm ngâm nói:
- Nhưng Hồ Ích Dịch đã nói rằng chính hắn ta cũng chỉ nắm chắc hành tung của một trong hai đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
- Cố đại tướng quân biết chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp, nhưng thật ra ngài cũng đã nghĩ được biện pháp rồi.
Lâm Tịch nghĩ tới vị lão tướng quân có mái tóc trắng như tuyết, sau này có thể không còn gặp lại được nữa, sau đấy lại nhìn sang mọi người, nói:
- Thần mộc phi hạc của chúng ta có thể trở thành mồi...một khi phát hiện được tung tích của chúng ta, bọn hắn nhất định sẽ tới.
- Văn Nhân Thương Nguyệt chắc chắn không muốn cho ta quá nhiều thời gian, nhất định sẽ nôn nóng giết chết ta.
Lâm Tịch nghiêm túc nói:
- Đến lúc, mấy người bọn hắn nhất định sẽ lấy coi chúng ta là mục tiêu chính cần giết chết. Cố đại tướng quân bọn họ đã giúp chúng ta tiêu diệt một phần sức mạnh của kẻ thù. Bọn họ mạnh mẽ như vậy đúng là đủ khả năng đánh vào học viện Thanh Loan, nhưng bọn họ không biết Mông Bạch đã phát hiện ra từ trước, không biết Cố đại tướng quân chỉ quan tâm đến chuyện hiện nay, chứ không quan tâm đến kết quả thế nào, bọn họ không biết còn có cường giả như Hồ Ích Dịch và Hồ Trầm Phù cũng tới. Hơn nữa, chúng ta còn có Nam Cung Vị Ương.
- Nếu như thế gian này thật sự có kỳ tích, vậy hãy để chúng ta hoàn thành kỳ tích đấy.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nhìn mọi người:
- Chúng ta hãy cùng giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt!
- Tại sao?
- Bởi vì từ mười sáu ngày trước, bên trong Đại Mãng đã không còn tin tức ám sát nữa, cho thấy mấy người Lâm Tịch đã phải rời khỏi Đại Mãng rồi.
- Bây giờ mấy người Lâm Tịch đang ở đâu?
- Không biết, hành tung của hắn thuộc loại bí mật cao nhất của học viện Thanh Loan, nhưng tin tức vãn bối truyền ra hẳn có thể đến tay hắn được.
- Tại sao ngươi cảm thấy ở đây có vấn đề?
- Trong khoảng thời gian này, đã có tất cả một ngàn bốn trăm ba mươi bảy quân lệnh không liên quan đến tiền tuyến hành tỉnh Nam Lăng được phát ra, trong đó có hai trăm mười hai quân lệnh liên quan đến hoàng thành Trung Châu. Có tổng cộng hai mươi bốn quân lệnh điều động, bên trong có hai mươi hai danh tướng ít nhiều có quan hệ với Lãnh Trấn Nam hoặc Địch Sầu Phi, có thể coi họ là phe phái của hoàng đế. Tuy nhiên, trong hai mươi bốn quân lệnh đấy lại có hai lệnh điều động rất đặc biệt, có hai tướng lãnh xuất thân từ học viện Tiên Nhất, không phải là người truy đuổi Hạ Bạch Hà, hơn nữa tu vi còn không thấp.
- Không sai, trong đó có Thanh Trạc Ngâm đã từng được ta đề cử. Người này luôn ở biên quân rèn luyện, kiếm kỹ không thể thua kém Địch Sầu Phi bao nhiêu.
- Điều quan trọng nhất chính là binh khí của người này có khắc hình một con chim điện, rất dễ dàng phát hiện đấy là dấu hiệu của người tu hành.
- Cho nên, ngươi mới hoài nghi những lệnh điều động kia chỉ là hành động giả để che giấu hành tung của hai người này? Có người muốn dựa vào đấy để làm việc? Hoặc là sắp có chuyện xảy ra ở khu vực này?
- Chỉ là nơi đấy không hề có nhân vật quan trọng nào của học viện Thanh Loan của vãn bối, rốt cuộc có chuyện gì sẽ xảy ra?
- Không nhất định là nhắm vào người, rất có thể ở đấy có một vật gì đấy họ muốn lấy.
...
Trong quân bộ lăng Như Đông, có hai ông già và một tên mập đầu đổ đầy mồ hôi đang cùng nhìn vào một bản đồ được đánh dấu rất nhiều, thảo luận sôi nổi.
Viên tướng lãnh lạnh lùng mang mặt nạ kim loại màu đỏ chỉ là hơi mở mắt một chút, cúi đầu nhìn xuống đất, không nhìn vào tấm bản đồ đó, cũng không tham gia cuộc tranh luận kịch liệt này.
Nhưng sau khi tình báo của Hồ gia, của quân đội tiền tuyến và của học viện Thanh Loan được dung hợp lại một chỗ, viên tướng lãnh lạnh lùng này cảm thấy ba người gồm hai già một trẻ đấy đã gần như nhìn thấu được mọi việc.
Lời nói gấp gáp và nhanh chóng có thể vận chuyển cảm xúc của người tham gia, khiến cho bộ não bình thường không hoạt động mạnh sẽ chuyển động nhanh và khẩn trương hơn, dễ dàng giúp cho cảm xúc được thăng lên, nghĩ đến những chuyện mà ngày thường không ngờ tới.
Cố Vân Tĩnh, Hồ Trầm Phù và Mông Bạch đã ngồi trước tấm bản đồ này hai ngày hai đêm. Hiện giờ, ánh mắt của họ đã hoàn toàn tập trung đến vùng đất hoang vu phía nam sơn mạch Long Xà.
- Bọn hắn muốn gì?
Hồ Trầm Phù xoa xoa huyệt thái dương hơi nhói đau, nhíu mày hỏi:
- Vùng đất hoang vu có đồ vật gì khiến chưởng giáo núi Luyện Ngục động tâm? Cho dù muốn đi nhặt xác tên Thánh sư có thể bay kia đi nữa, cũng đã chậm mấy năm rồi.
- Vật có thể bay được.
Cố Vân Tĩnh nheo mắt lại, bình thản nói:
- Trong chiến sự hiện nay, Thần mộc phi hạc đã cho thấy tác dụng của mình lớn như thế nào. Nếu như Thần mộc phi hạc không thể dùng được nữa, Vân Tần không có phương tiện để bay, nhưng núi Luyện Ngục lại có nhiều...như vậy việc quân đội Vân Tần có thể thọc sâu sẽ không còn uy hiếp được đến người tu hành núi Luyện Ngục.
- Tựa như Lâm Tịch có thể tiến vào vương thành Đại Mãng vậy, bọn hắn cũng có thể xuất hiện ở thành Trung Châu, hoặc là sơn mạch Đăng Thiên!
Hồ Trầm Phù và Mông Bạch lập tức sững người, cả hai đều nhận thấy rằng giọng nói của Cố Vân Tĩnh hiện giờ lạnh lẽo như thế nào, nên cả hai đồng thời ngẩng đầu nhìn Cố Vân Tĩnh.
Cố Vân Tĩnh không nhìn bản đồ nữa, chậm rãi nói:
- Đó là nơi mà quân đội Vân Tần và người Huyệt man rất ít khi tiến vào, bởi vì đó là lãnh địa của chim gáy mặt quỷ.
Hồ Trầm Phù hít sâu một hơi, lạnh giọng nói:
- Vậy hẳn núi Luyện Ngục đã có phương pháp thuần dưỡng được chim gáy mặt quỷ.
- Kẻ địch có thứ chúng ta không có, đây chính là ưu thế.
Cố Vân Tĩnh gật đầu, nói:
- Đây là chuyện thường xuyên xảy ra trong chiến tranh.
Từng giọt mồ hôi lạnh từ trên mặt Mông Bạch chảy xuống, hắn cảm thấy mệt mỏi vô cùng mà nói:
- Có thể đã chậm rồi.
Cố Vân Tĩnh lắc đầu:
- Nếu như chưa từng thử làm, không thể nói là chậm được.
Mông Bạch vô lực cúi thấp đầu.
Hắn biết những lời Cố Vân Tĩnh nói là đúng, nhưng việc điều động các tướng lãnh kia đã được ban bố từ nhiều ngày trước, sọ rằng chỉ có kỳ tích xảy ra mới có thể giúp bọn họ ngăn cản được âm mưu lần này.
...
Người thường thường khát vọng kỳ tích.
Tuy nhiên, thực tế cho thấy rằng kỳ tích đều do con người mà phát sinh.
Vào mùa mưa của Đại Mãng, phần lớn các con đường ở đây đều trở nên lầy lội, một đôi giày cỏ bền chắc sẽ được nhiều người mua lấy vì sự tiện dụng của nó.
Những đôi giày cỏ do tên nam tử mặt sẹo này bán thật sự rất bền chắc, mà khả năng kinh doanh của hắn cũng rất giỏi. Trong mùa mưa vừa rồi, hắn vừa đi bán giày cỏ, vừa đi qua nhiều nơi, từ những tiểu trấn ở cực bắc Đại Mãng, cho đến các thành thị ở phía đông nam.
Bởi vì đan giày quá nhiều, cột dày quá nhiều, nên cả đôi tay và đôi chân của hắn đã bị mài đến nỗi ngày càng thô ráp hơn, mà túi tiền bên hông cũng ngày một dày hơn.
Thậm chí thân thể của hắn có lẽ cũng đã bị những sợi dây thừng bện giày mài mòn đến mức không còn góc cạnh nữa, trông hắn ta không khác gì một tiểu thương buôn bán nhỏ cả. Tuy nhiên, khi nhìn vào túi tiền bên hông của mình, ánh mắt của hắn lại bình thản vô cùng, chứ không có vẻ mặt mừng rỡ của những tiểu thương khi nhìn thấy tiền kia.
Hoặc có thể nói hắn ta không hề quan tâm đến việc túi tiền của mình đang ngày một nhiều hơn.
Những người hắn tiếp xúc cũng chỉ là những người Đại Mãng cần mua giày cỏ bình thường nhất, hắn căn bản không biết Vân Tần xa xôi đang có chuyện gì xảy ra, cũng không thể nhận được tình báo từ Vân Tần.
Chỉ là hắn phát hiện có một số đại nhân vật của Đại Mãng đang dồn dập đi tới nơi nào đấy.
Những đại nhân vật này bình thường tuyệt đối không xuất hiện trong dân gian Đại Mãng, thậm chí là không xuất hiện trong hoàng cung vương thành Đại Mãng.
Đối với những đại nhân vật này, bình thường chỉ cần một người xuất hiện thôi đã khiến cho cả thế gian phải chấn động.
Nhưng trong mùa mưa năm nay, hắn có thể khẳng định tuyệt đối không có một người như vậy xuất hiện trên thế gian.
Dù những đại nhân vật này muốn làm gì, nhưng đó nhất định là chuyện rất kinh người, đủ để thay đổi cả thế gian này.
Sau khi chắc chắn được suy đoán của mình, nam tử mặt sẹo bán giày đã đi hơn một nửa Đại Mãng này không bện thêm một đôi giày cỏ nào nữa. Hắn ta bán sạch những đôi giày cỏ mình đang cỏ, chỉ để lại một đôi bền chắc nhất.
Trong một thần miếu đổ nát ở đông nam Đại Mãng, hắn đeo đôi giày cỏ này vào chân mình, sau đó nhắm hai mắt lại, bắt đầu tu hành bổ sung hồn lực.
Sau khi tới Đại Mãng này, hắn chưa từng tu hành, mặc cho khói lửa nhân gian và thời gian mài mòn đi khí tức thiết huyết trên người mình.
Bởi vì trong cơ thể hắn đã lâu rồi không có hồn lực chảy xuôi qua, nên trong nháy mắt sợi hồn lực đầu tiên xuất hiện trong cơ thể mình, lập tức khiến cho mỗi giọt máu tươi, mỗi đường kinh mạch, mỗi tấc da thịt liền run rẩy, tựa như có vô số lữ khách đói khát lâu ngày trên sa mạc vỗ tay ăn mừng.
Cũng bởi vì cơ thể không còn một chút hồn lực nào, nên lần tu hành bổ sung hồn lực này của hắn đã nhanh hơn trong quá khứ rất nhiều.
Hoặc có thể nói những năm qua ma luyện bằng cách đi lại trong dân gian của hắn, dường như đã giúp tu vi của hắn tiến bộ không ít.
Hồn lực trong cơ thể hắn tựa như vạn giọt mưa xuân rơi vào lòng chảo, bắt đầu mãnh liệt chảy xuôi.
Khí tức phong trần trên người hắn cũng được hồn lực mạnh mẽ gột rửa, tất cả bị chấn bay ra khỏi người hắn.
...
...
Vào ngày Cố Vân Tĩnh, Hồ Trầm Phù và Mông Bạch cảm thấy cần phải có kỳ tích phát sinh, mọi người lập tức lên đường hành động.
Ngay lúc bọn họ đến gần sơn mạch Long Xà, có một quân tình bí mật được đưa đến cho bọn họ.
Hồ Trầm Phù trầm mặc hồi lâu, nói:
- Ta chuẩn bị tha thứ cho hắn.
Cố Vân Tĩnh cười cười:
- Đây là chuyện của Hồ gia các ngươi.
Hồ Trầm Phù nhìn ông ta, nói:
- Là do chưởng giáo núi Luyện Ngục còn vội vàng hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, lão ta không muốn lãng phí chút thời gian nào cả...Chẳng lẽ lão ta muốn những người đó trước tiên hội họp lại, sau đấy dùng chim gáy mặt quỷ để tiến vào Vân Tần?
Cố Vân Tĩnh hít lấy một hơi, thưởng thức mùi không khí rất quen thuộc, rồi bình thản nở nụ cười, gật đầu nói:
- Chắc là vậy.
Hồ Trầm Phù trầm ngâm nói:
- Đợi chỉ lệnh của Lâm Tịch sao?
- Chưa chắc tới kịp.
Cố Vân Tĩnh suy nghĩ một hồi, nhìn Hồ Trầm Phù nói:
- Dù sao kết quả cuối cùng là phải ngăn chặn mấy lão bất tử đó, có đợi hay không đợi cũng không khác gì nhau.
Hồ Trầm Phù cũng yên lặng suy nghĩ, cuối cùng gật đầu và tập trung nhìn vào bức mật thư trong tay Cố Vân Tĩnh.
- Ta và hắn sẽ đi đối phó một tên.
Ông ta trầm giọng nói:
- Ngươi hãy đi đối phó tên khác.
- Được.
Cố Vân Tĩnh tươi cười, sau đấy vỗ vỗ bả vai Hồ Trầm Phù, nói:
- Gặp lại sau.
Hồ Trầm Phù nhìn Cố Vân Tĩnh mỉm cười, cũng không nói đến ba chữ gặp lại sau, bởi vì ông ta biết đây là lần cuối cùng họ gặp mặt nhau.
...
...
- Ngươi cảm thấy người đi bắt chim gáy mặt quỷ là Văn Nhân Thương Nguyệt?
Khương Tiếu Y nhìn Lâm Tịch, hỏi.
- Hắn đang ở biên quan Thiên Hà. Dựa vào tin tình báo trước đó, khoảng cách giữa hắn và nơi này cũng không xa.
Lâm Tịch gật đầu, nhìn Khương Tiếu Y nói:
- Chim gáy mặt quỷ không phải là thứ mà người tu hành muốn bắt là bắt được. Văn Nhân Thương Nguyệt chính là người thích hợp nhất. Mặc dù hắn đã bị thương, nhưng khi liều mạng vẫn còn mạnh hơn một Thánh sư bị thương. Ta nghĩ chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng nghĩ việc ném hắn vào vòng chiến với học viện Thanh Loan là cách tốt nhất.
Cao Á Nam trầm ngâm nói:
- Nhưng Hồ Ích Dịch đã nói rằng chính hắn ta cũng chỉ nắm chắc hành tung của một trong hai đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
- Cố đại tướng quân biết chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp, nhưng thật ra ngài cũng đã nghĩ được biện pháp rồi.
Lâm Tịch nghĩ tới vị lão tướng quân có mái tóc trắng như tuyết, sau này có thể không còn gặp lại được nữa, sau đấy lại nhìn sang mọi người, nói:
- Thần mộc phi hạc của chúng ta có thể trở thành mồi...một khi phát hiện được tung tích của chúng ta, bọn hắn nhất định sẽ tới.
- Văn Nhân Thương Nguyệt chắc chắn không muốn cho ta quá nhiều thời gian, nhất định sẽ nôn nóng giết chết ta.
Lâm Tịch nghiêm túc nói:
- Đến lúc, mấy người bọn hắn nhất định sẽ lấy coi chúng ta là mục tiêu chính cần giết chết. Cố đại tướng quân bọn họ đã giúp chúng ta tiêu diệt một phần sức mạnh của kẻ thù. Bọn họ mạnh mẽ như vậy đúng là đủ khả năng đánh vào học viện Thanh Loan, nhưng bọn họ không biết Mông Bạch đã phát hiện ra từ trước, không biết Cố đại tướng quân chỉ quan tâm đến chuyện hiện nay, chứ không quan tâm đến kết quả thế nào, bọn họ không biết còn có cường giả như Hồ Ích Dịch và Hồ Trầm Phù cũng tới. Hơn nữa, chúng ta còn có Nam Cung Vị Ương.
- Nếu như thế gian này thật sự có kỳ tích, vậy hãy để chúng ta hoàn thành kỳ tích đấy.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nhìn mọi người:
- Chúng ta hãy cùng giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.