Quyển 12 - Chương 57: Đốt cung, giết thần, nhìn núi
Vô Tội
09/05/2014
Sau khi Vân phi tự sát chết đi, tất cả mọi người trong cung Uẩn Phương,
từ thị nữ, nội thị, thậm chí cả những thái y đã từng tiến vào cung Uẩn
Phương đều được tuyên triệu vào cung Uẩn Phương, toàn bộ bị giết chết.
Tiếp theo, cung Uẩn Phương lập tức được niêm phong, nhưng thi thể của
những người đó đều được đặt trong cung Uẩn Phương, không được xử lý.
Hoàng đế không ban thánh chỉ, không có ai dám động vào những thi thể đó, mặc dù họ biết rằng giữa khí trời nắng nóng như vậy, không quá một hai ngày sau, mùi hôi thối tất nhiên sẽ phát tán nhanh ra ngoài.
- Đốt nó đi.
Khi tên tướng lãnh Trung Châu vệ mặc giáp bạc tuân lệnh Văn Huyền Xu tới xin thánh chỉ, hoàng đế Vân Tần thật không ngờ lại cười một tiếng, lạnh lùng nói ba chữ.
Tên tướng lãnh Trung Châu vệ mặc giáp bạc run rẩy, nhất thời không hiểu ba chữ Trưởng Tôn Cẩm Sắt nói có nghĩa gì.
- Phái người đem đốt cả cung Uẩn Phương.
Hoàng đế Vân Tần không nhìn hắn, bình thản đi qua người, sau đấy sẵng giọng nói thêm vài chữ.
...
Hơn hai mươi quan văn tụ tập ở đầu đường, hoặc đứng, hoặc ngồi trên chiếu, ngăn cản một hàng quân lính Trung Châu vệ mặc giáp sáng bóng đang đi tới phía trước.
Lữ Diệt Địch dùng tay vuốt lên bề mặt kim loại của một chiếc nỗ cơ trên vọng lâu cao, sau đấy khẽ nhìn xuống bộ giáp mình đang mặc. Từ trên vọng lâu hắn ta đang đứng nhìn xuống bên dưới, hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh của những quan văn đang đứng đầu đường thành Trung Châu, nhưng vì những bộ giáp bạc của các Trung Châu vệ quá chói mắt, lại phản chiếu ánh sáng rõ ràng, nên hắn ta có thể đoán được hàng Trung Châu vệ đó đang bị ngăn cản.
Hắn ta là tướng quân phòng vệ thành Trung Châu, hiện đang mặc một bộ giáp bạc, bên cạnh của hắn còn có một tướng lãnh râu quai nón, tướng mạo đường hoàng, chính là phó tướng Quan Dũng.
Cách đối nhân xử thế của quan văn và quan võ đúng là hoàn toàn khác nhau.
Ngay từ lúc tân khoa Ngự Đô được thiết lập, danh thần Vân Tần Khương Thụy qua đời, một trong những tướng lãnh phòng vệ thành Trung Châu là Lữ Diệt Địch và phó tướng của mình Quan Dũng đã từng ngồi trên một vọng lâu ở bắc thành Trung Châu nói chuyện. Khi đấy, Lữ Diệt Địch đã cảm thấy các quan văn trong triều rất ngu xuẩn, không biết nói lý lẽ, suốt ngày chỉ làm những chuyện vô nghĩa.
Vào lúc này, nhìn nơi hỗn loạn đó, mặc dù Lữ Diệt Địch vẫn muốn chửi mắng những người đó ngu xuẩn vô cùng, mắng các quan viên đó có đầu mà không biết nghĩ, nhưng trong lòng lại không dám cười nhạo hay châm chọc bọn họ.
Bởi vì đến mỗi thời khắc quan trọng, ở trong triều đình, những quan văn này lại là người đầu tiên đứng ra, cho dù biết mình sẽ chết, biết việc mình làm sẽ vô dụng, nhưng họ vẫn làm.
- Đại nhân, đã chuẩn bị xong.
Quan Dũng vốn là người nóng nảy, nhưng hôm nay lại kiên nhẫn đợi. Nhìn thoáng qua nơi hỗn loạn đó, cùng với nhiều nơi khác ở thành Trung Châu cũng đang ánh lên nhìn ánh sáng kim loại sáng bóng, hắn thấp giọng bẩm báo.
- Được, chúng ta đi xuống.
Lữ Diệt Địch hít sâu một hơi, nghiêm mặt lại, nhưng giọng nói lại có vẻ đột nhiên và run rẩy.
Ở dưới vọng lâu hiện nay có khoảng sáu trăm Trung Châu vệ mặc giáp đợi sẵn.
Trung Châu vệ là quân lính được tuyển lựa nghiêm khắc và kỹ càng, cho nên trong những quân sĩ này, không có ai không có thân hình cao lớn, cường tràn, khuôn mặt kiên nghị.
Bọn họ chỉ biết hôm nay trong thành Trung Châu có chuyện lớn xảy ra, nhưng còn không biết rõ rốt cuộc đó là chuyện gì, không biết cấp trên sẽ bắt họ phải thực hiện nhiệm vụ nào.
Dưới sự hướng dẫn của chủ tướng Lữ Diệt Địch và phó tướng Quan Dũng từ trên vọng lâu đi xuống, các Trung Châu vệ này nhanh chóng tiến vào tường thành Trung Châu ở phía bắc.
Thành Trung Châu khổng lồ tổng cộng có ba tường thành hoàn chỉnh.
Một góc tường thành có tên Trung Châu, một góc thành tường lâu đời nhất được xây dựng trước khi thành Trung Châu được mở rộng to lớn như bây giờ, còn bức tường thành còn lại chính là tường thành hoàng cung.
Ở góc tường thành lâu đời nhất, có một vài tòa vọng lâu và một bãi đất trống rộng, hiện nay là nơi đóng quân của Trung Châu vệ.
Hiện giờ trong doanh trại quân đội ở tường thành phía bắc có hơn một ngàn ba trăm quân sĩ không mặc áo giáp. Nhóm quân sĩ này nhận được quân lệnh sau khi ăn no xong, phải lập tức mặc giáp làm nhiệm vụ, nhưng thật không ngờ vừa ăn xong, một ngàn ba trăm quân sĩ này lại bắt đầu buồn ngủ, người không còn chút sức nào.
Khi có nhiều người phát hiện không ổn, bắt đầu tức giận, thét lên chói tai, lao ra khỏi nơi đóng quân, giành lấy binh khí chiến đấu với hơn hai trăm Trung Châu vệ đã dàn trận sẵn ở bên ngoài, Lữ Diệt Địch và Quan Dũng đã dẫn đội quân của mình tới nơi đóng quân.
- Giết chết đám phản loạn không mặc giáp.
Thấy ánh mắt của Lữ Diệt Địch phức tạp, Quan Dũng cắn răng, muốn thay Lữ Diệt Địch lên tiếng, nhưng Lữ Diệt Địch lại dùng sức nắm tay, tiến về phía trước, hạ quân lệnh.
Sáu trăm quân sĩ Trung Châu vệ mặc giáp, tay cầm trường thương nhất thời do dự. Trong tầm mắt của họ, đó đâu phải là kẻ thù, mà chính là quân sĩ Vân Tần, thậm chí còn có nhiều người thường ngày chào hỏi bọn họ, ăn uống với bọn họ. Đổi lại là tình huống khác, cho dù đó là kẻ thù có quân số cao hơn vô số lần, bọn họ sẽ không do dự mà xông lên trước, nhưng đến lúc này, sự khiếp sợ lại bao trùm tâm trí của họ, khiến họ không biết nên làm thế nào.
- Đây là mệnh lệnh thánh thượng.
Lữ Diệt Địch lại lên tiếng.
Quan Dũng quát lên chói tai, xông tới trước. Sáu trăm quân sĩ Trung Châu vệ sau khi do dự, rốt cuộc cũng lựa chọn thực hiện mệnh lệnh, xông tới những quân sĩ không mặc giáp cũng như không cầm binh khí kia, bắt đầu tàn sát.
Lữ Diệt Địch không nhúc nhích.
Hắn đứng yên tại chỗ, nhìn cảnh tượng thảm sát đầy máu tươi đó diễn ra trước mặt mình.
Hắn đương nhiên hiểu rõ chuyện xảy ra hôm nay chỉ là một góc hình ảnh giữa cuộc đâu tranh của hoàng đế và một số người. Khác với những quan văn kia, hắn là quân nhân, hắn cho rằng thắng hay bại cũng chỉ là nhất thời, đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức hi sinh tính mạng của mình. Cho nên, ngay từ lúc tân khoa Ngự Đô được thành lập, hắn đã xác định được chuyện mình phải làm: thần phục Văn Huyền Xu, nhìn mặt Văn Huyền Xu mà làm việc.
Từ đó trở đi, vinh hay nhục đối với hắn không còn quan trọng nữa, hắn không còn nghĩ tới chuyện đó nữa.
...
Giống như cái ngày Giang gia phản kích một cách mạnh mẽ, phần lớn dân chúng trong thành Trung Châu căn bản không biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì thành Trung Châu quá khổng lồ, con số dân chúng lên đến trăm vạn người là quá lớn, có nhiều chỗ đang chảy mái, nhưng có nhiều nơi lại hồn nhiên không biết, thậm chí việc mua bán ở chợ phố phường vẫn còn đang diễn ra như thường ngày, một số phụ nhân còn bưng đồ ra ngoài suối để giặt giũ.
Lưu Học Thanh đi ra khỏi nhà riêng của mình, bước lên một chiếc xe ngựa.
Trong tiếng vó ngựa ầm sĩ, chiếc xe ngựa của ông ta được một số hộ vệ tân khoa Ngự Đô đi theo bắt đầu tiến thẳng tới hoàng thành Trung Châu.
Sau khi Khương Thụy qua đời, ông ta từ chức quan Cấp sự trung Luật chính ti được đề bạt lên thẳng người đứng đầu tân khoa Ngự Đô, trở thành một trong ba người nắm quyền cao nhất tân khoa này, quyền thế lớn vô cùng. Thoạt nhìn, ai cũng nghĩ Lưu Học Thanh là tâm phúc của Văn Huyền Xu và hoàng đế, nhưng các quan viên trong triều đình lại biết tính tình ông ta ngay thẳng, nên sau khi Khương Thụy qua đời, ông ta vô hình đã trở thành lãnh tụ của quan văn và chính quan trong triều đình Vân Tần, sức ảnh hưởng phải nói lớn vô cùng.
Nghe đến việc thánh thượng tuyên chỉ Chung gia phản nghịch, Trung Châu vệ và quân đội dùng thế sét đánh ngang trời xông thẳng vào phủ Chung gia, đất phong, bắt đầu truy bắt đuổi giết người của Chung gia, ông ta lập tức biến sắc, thậm chí chén cơm trong tay cũng quăng xuống đất, tức tốc tiến vào hoàng cung.
Đây là chuyện hoàn toàn không liên quan đến ông ta.
Cho dù triều đình có biến động lớn như thế nào, đối với chính thần ngay thẳng như ông ta, ông ta không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì. Điều ông ta lo lắng chính là hoàng thành Trung Châu này, đế quốc Vân Tần này.
Chung gia chịu trách nhiệm đúc tiền, thủy vận, mà phần lớn đệ tử, môn khách của họ lại là người của học viện Tiên Nhất.
Hoàng đế làm như vậy không chỉ là đối phó Chung gia, mà còn đối phó với học viện Tiên Nhất, hoặc có thể nói hoàng đế đang tự lấy đá đập chân mình!
Chỉ có một hoàng đế đã điên rồi mới để cho cả thiên hạ biết chuyện xấu trong hậu cung của mình, hơn nữa bây giờ là lúc Vân Tần đại chiến với Đại Mãng, chiến sự căng thẳng vô cùng. Cho dù tất cả mọi chuyện trong ý chỉ của hoàng đế là thật sự, hoàng đế cũng phải lựa chọn phương pháp ôn hòa hơn. Ngoài ra, mặc dù rất nhiều quan võ cho rằng các quan văn triều đình Vân Tần thật ngu xuẩn, nhưng chính các quan văn đấy mới là người giữ bản tâm của mình nhất, mà họ vốn không phải là người ngu.
Ông ta căn bản không tin Chung gia thật sự tạo phản, cho nên sau khi quăng chém cơm xong, chuyện đầu tiên ông ta làm chính là tiến cung diện thánh.
Hôm nay, thành Trung Châu tựa hồ đã thần bí hơn thường ngày.
Ngay lúc chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay này tiến vào con đường chính của thành Trung Châu, chuẩn bị xuyên qua một quãng trường rộng lớn vắng vẻ, bỗng nhiên có mấy người mặc áo đen xuất hiện trên các mái nhà bên cạnh, trong nháy mắt đáp xuống chiếc xe ngựa.
Lưu Học Thanh đang ở trong xe ngựa lập tức sửng sốt. Ngay giây khắc nghe thấy tiếng động lạ thường ở bên ngoài xe ngựa, ông ta lập tức nhìn thấy có một người mặc áo đen tay cầm chủy thủ cắt rách màn xe, lạnh lùng nhìn mình.
Trên lưỡi dao sắc bén của thanh chủy thủ này còn có từng giọt máu tươi đang nhỏ xuống.
Lưu Học Thanh không biết là ai đã phát động cuộc ám sát này với mình, nhưng chỉ dựa vào luồng khí tức bàng bạc từ trên người người mặc áo đen này, Lưu Học Thanh đã bị đè ép đến mức không thể chuyển động nữa, điều này có nghĩa ông ta không thể chạy trốn được.
Ngay lúc người mặc áo đen này vung cao thanh chủy thủ, chuẩn bị đâm xuyên qua người ông ta, người mặc áo đen đang che mặt bỗng nhiên run lên, một luồng hồn lực bàng bạc từ trong người tuôn ra ngoài chấn nát chiếc xe ngựa. Người mặc áo đen che mặt xoay người, muốn dựa vào phản lực để bay lên cao, nhưng ngay lúc thân thể hắn vừa thoát khỏi sườn xe ngựa, bỗng nhiên có một thanh kiếm lạnh lùng đâm xuyên qua lồng ngực của hắn.
Máu tươi nóng hổi phun lên người Lưu Học Thanh. Vừa rồi tuy bị hồn lực của thích khách chấn động, nhưng Lưu Học Thanh vẫn còn tỉnh táo được, đến khi mũi kiếm lạnh lùng đó đâm xuyên qua người thích khách, cả thân thể thích khách che mặt lập tức đụng vào mặt ông ta, khiến ông ta ngất đi, hôn mê ngay trong thùng xe đầy máu tươi.
...
- Phụng chỉ thánh thượng, người ngăn cản là nghịch tặc, giết chết tại chỗ!
Trong lúc Lưu Học Thanh không biết bị người nào ám sát, sau đấy lại không biết được thế lực nào tương cứu, tại một góc thành Trung Châu đang vô cùng hỗn loạn khác, có một tướng lãnh mặc giáp hít một hơi thật sâu, nhìn hai mươi quan văn đang ngồi dưới đất, chậm rãi nói.
Hơn hai mươi quan văn đấy lập tức biến sắc, nhưng không có người nào đứng dậy, ngược lại người này còn nắm chặt tay người kia.
Tướng lãnh mặc giáp nhắm hai mắt lại, không nhìn nữa.
Có rất nhiều quân sĩ mặc giáp cũng nhắm hai mắt lại, tay cầm binh khí lạnh lẽo tiến thẳng tới trước.
Binh khí màu bạc lạnh lẽo đi xuyên qua người các quan văn này, máu tươi nóng hổi chảy dài khắp nền đất được lát gạch xanh.
...
Văn Huyền Xu yên lặng đứng trê một cây cầu ở ngoài cung.
Văn sĩ mặc áo trắng, tướng mạo nho nhã xuất hiện trong tầm mắt ông ta. Người này đi lên cầu, tới trước mặt ông ta, khẽ khom người rồi thấp giọng nói:
- Thật không ngờ thánh thượng lại hạ chỉ như vậy.
- Hắn đã điên rồi, nhưng còn chưa ngu. Chúng ta không thể điên với hắn.
Văn Huyền Xu nhìn văn sĩ mặc áo trắng bằng con mắt lạnh nhạt, nói:
- Hắn đang quan sát ta...một số quan viên trong triều cũng quan sát ta, cho nên, ta không thể tự dẫn lấy lửa giận của những người đó vào mình được. Vì thế, chúng ta phải cho người ngăn cản một số quan viên, đồng thời kinh sợ những người đó, để cho hoàng đế cảm thấy chúng ta đang tuân theo ý chỉ của hắn, chứ không phải là nhân lúc hỗn loạn mà mưu lợi cho mình, như vậy đã đủ rồi. Ngươi lệnh cho thuộc hạ chôn cất thi thể các quan viên bị giết chết, sau đó ngươi phải trực tiếp quản thúc đám người Địch Sầu Phi, lệnh cho họ không được thừa cơ giết quá nhiều quan viên trước nay không hợp với chúng ta...Cuối cùng, ngươi còn phải ra sức bảo vệ một số người.
Văn sĩ mặc áo trắng gật đầu, khom người rời đi.
...
Hiện giờ Địch Sầu Phi đang ở trong thành Trung Châu.
Phần lớn thuộc hạ của hắn đã phối hợp với Văn Huyền Xu và hoàng đế để tiến hành một cuộc thanh tẩy tàn khốc và huyết tanh nhất trong thành Trung Châu từ trước tới nay.
Nhưng lúc này hắn ta lại không có nhân lúc hỗn loạn mà đi giết chết nhiều quan viên như Văn Huyền Xu suy đoán.
Hắn ta chậm rãi đi, ngước đầu nhìn một ngọn núi.
Đó là một một ngọn núi cao ở sau hoàng thành Trung Châu, có rất ít người được nhìn thấy...núi Chân Long.
Đối với hắn, đây chính là thời cơ tốt nhất để tiến vào núi Chân Long.
Hoàng đế không ban thánh chỉ, không có ai dám động vào những thi thể đó, mặc dù họ biết rằng giữa khí trời nắng nóng như vậy, không quá một hai ngày sau, mùi hôi thối tất nhiên sẽ phát tán nhanh ra ngoài.
- Đốt nó đi.
Khi tên tướng lãnh Trung Châu vệ mặc giáp bạc tuân lệnh Văn Huyền Xu tới xin thánh chỉ, hoàng đế Vân Tần thật không ngờ lại cười một tiếng, lạnh lùng nói ba chữ.
Tên tướng lãnh Trung Châu vệ mặc giáp bạc run rẩy, nhất thời không hiểu ba chữ Trưởng Tôn Cẩm Sắt nói có nghĩa gì.
- Phái người đem đốt cả cung Uẩn Phương.
Hoàng đế Vân Tần không nhìn hắn, bình thản đi qua người, sau đấy sẵng giọng nói thêm vài chữ.
...
Hơn hai mươi quan văn tụ tập ở đầu đường, hoặc đứng, hoặc ngồi trên chiếu, ngăn cản một hàng quân lính Trung Châu vệ mặc giáp sáng bóng đang đi tới phía trước.
Lữ Diệt Địch dùng tay vuốt lên bề mặt kim loại của một chiếc nỗ cơ trên vọng lâu cao, sau đấy khẽ nhìn xuống bộ giáp mình đang mặc. Từ trên vọng lâu hắn ta đang đứng nhìn xuống bên dưới, hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh của những quan văn đang đứng đầu đường thành Trung Châu, nhưng vì những bộ giáp bạc của các Trung Châu vệ quá chói mắt, lại phản chiếu ánh sáng rõ ràng, nên hắn ta có thể đoán được hàng Trung Châu vệ đó đang bị ngăn cản.
Hắn ta là tướng quân phòng vệ thành Trung Châu, hiện đang mặc một bộ giáp bạc, bên cạnh của hắn còn có một tướng lãnh râu quai nón, tướng mạo đường hoàng, chính là phó tướng Quan Dũng.
Cách đối nhân xử thế của quan văn và quan võ đúng là hoàn toàn khác nhau.
Ngay từ lúc tân khoa Ngự Đô được thiết lập, danh thần Vân Tần Khương Thụy qua đời, một trong những tướng lãnh phòng vệ thành Trung Châu là Lữ Diệt Địch và phó tướng của mình Quan Dũng đã từng ngồi trên một vọng lâu ở bắc thành Trung Châu nói chuyện. Khi đấy, Lữ Diệt Địch đã cảm thấy các quan văn trong triều rất ngu xuẩn, không biết nói lý lẽ, suốt ngày chỉ làm những chuyện vô nghĩa.
Vào lúc này, nhìn nơi hỗn loạn đó, mặc dù Lữ Diệt Địch vẫn muốn chửi mắng những người đó ngu xuẩn vô cùng, mắng các quan viên đó có đầu mà không biết nghĩ, nhưng trong lòng lại không dám cười nhạo hay châm chọc bọn họ.
Bởi vì đến mỗi thời khắc quan trọng, ở trong triều đình, những quan văn này lại là người đầu tiên đứng ra, cho dù biết mình sẽ chết, biết việc mình làm sẽ vô dụng, nhưng họ vẫn làm.
- Đại nhân, đã chuẩn bị xong.
Quan Dũng vốn là người nóng nảy, nhưng hôm nay lại kiên nhẫn đợi. Nhìn thoáng qua nơi hỗn loạn đó, cùng với nhiều nơi khác ở thành Trung Châu cũng đang ánh lên nhìn ánh sáng kim loại sáng bóng, hắn thấp giọng bẩm báo.
- Được, chúng ta đi xuống.
Lữ Diệt Địch hít sâu một hơi, nghiêm mặt lại, nhưng giọng nói lại có vẻ đột nhiên và run rẩy.
Ở dưới vọng lâu hiện nay có khoảng sáu trăm Trung Châu vệ mặc giáp đợi sẵn.
Trung Châu vệ là quân lính được tuyển lựa nghiêm khắc và kỹ càng, cho nên trong những quân sĩ này, không có ai không có thân hình cao lớn, cường tràn, khuôn mặt kiên nghị.
Bọn họ chỉ biết hôm nay trong thành Trung Châu có chuyện lớn xảy ra, nhưng còn không biết rõ rốt cuộc đó là chuyện gì, không biết cấp trên sẽ bắt họ phải thực hiện nhiệm vụ nào.
Dưới sự hướng dẫn của chủ tướng Lữ Diệt Địch và phó tướng Quan Dũng từ trên vọng lâu đi xuống, các Trung Châu vệ này nhanh chóng tiến vào tường thành Trung Châu ở phía bắc.
Thành Trung Châu khổng lồ tổng cộng có ba tường thành hoàn chỉnh.
Một góc tường thành có tên Trung Châu, một góc thành tường lâu đời nhất được xây dựng trước khi thành Trung Châu được mở rộng to lớn như bây giờ, còn bức tường thành còn lại chính là tường thành hoàng cung.
Ở góc tường thành lâu đời nhất, có một vài tòa vọng lâu và một bãi đất trống rộng, hiện nay là nơi đóng quân của Trung Châu vệ.
Hiện giờ trong doanh trại quân đội ở tường thành phía bắc có hơn một ngàn ba trăm quân sĩ không mặc áo giáp. Nhóm quân sĩ này nhận được quân lệnh sau khi ăn no xong, phải lập tức mặc giáp làm nhiệm vụ, nhưng thật không ngờ vừa ăn xong, một ngàn ba trăm quân sĩ này lại bắt đầu buồn ngủ, người không còn chút sức nào.
Khi có nhiều người phát hiện không ổn, bắt đầu tức giận, thét lên chói tai, lao ra khỏi nơi đóng quân, giành lấy binh khí chiến đấu với hơn hai trăm Trung Châu vệ đã dàn trận sẵn ở bên ngoài, Lữ Diệt Địch và Quan Dũng đã dẫn đội quân của mình tới nơi đóng quân.
- Giết chết đám phản loạn không mặc giáp.
Thấy ánh mắt của Lữ Diệt Địch phức tạp, Quan Dũng cắn răng, muốn thay Lữ Diệt Địch lên tiếng, nhưng Lữ Diệt Địch lại dùng sức nắm tay, tiến về phía trước, hạ quân lệnh.
Sáu trăm quân sĩ Trung Châu vệ mặc giáp, tay cầm trường thương nhất thời do dự. Trong tầm mắt của họ, đó đâu phải là kẻ thù, mà chính là quân sĩ Vân Tần, thậm chí còn có nhiều người thường ngày chào hỏi bọn họ, ăn uống với bọn họ. Đổi lại là tình huống khác, cho dù đó là kẻ thù có quân số cao hơn vô số lần, bọn họ sẽ không do dự mà xông lên trước, nhưng đến lúc này, sự khiếp sợ lại bao trùm tâm trí của họ, khiến họ không biết nên làm thế nào.
- Đây là mệnh lệnh thánh thượng.
Lữ Diệt Địch lại lên tiếng.
Quan Dũng quát lên chói tai, xông tới trước. Sáu trăm quân sĩ Trung Châu vệ sau khi do dự, rốt cuộc cũng lựa chọn thực hiện mệnh lệnh, xông tới những quân sĩ không mặc giáp cũng như không cầm binh khí kia, bắt đầu tàn sát.
Lữ Diệt Địch không nhúc nhích.
Hắn đứng yên tại chỗ, nhìn cảnh tượng thảm sát đầy máu tươi đó diễn ra trước mặt mình.
Hắn đương nhiên hiểu rõ chuyện xảy ra hôm nay chỉ là một góc hình ảnh giữa cuộc đâu tranh của hoàng đế và một số người. Khác với những quan văn kia, hắn là quân nhân, hắn cho rằng thắng hay bại cũng chỉ là nhất thời, đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức hi sinh tính mạng của mình. Cho nên, ngay từ lúc tân khoa Ngự Đô được thành lập, hắn đã xác định được chuyện mình phải làm: thần phục Văn Huyền Xu, nhìn mặt Văn Huyền Xu mà làm việc.
Từ đó trở đi, vinh hay nhục đối với hắn không còn quan trọng nữa, hắn không còn nghĩ tới chuyện đó nữa.
...
Giống như cái ngày Giang gia phản kích một cách mạnh mẽ, phần lớn dân chúng trong thành Trung Châu căn bản không biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì thành Trung Châu quá khổng lồ, con số dân chúng lên đến trăm vạn người là quá lớn, có nhiều chỗ đang chảy mái, nhưng có nhiều nơi lại hồn nhiên không biết, thậm chí việc mua bán ở chợ phố phường vẫn còn đang diễn ra như thường ngày, một số phụ nhân còn bưng đồ ra ngoài suối để giặt giũ.
Lưu Học Thanh đi ra khỏi nhà riêng của mình, bước lên một chiếc xe ngựa.
Trong tiếng vó ngựa ầm sĩ, chiếc xe ngựa của ông ta được một số hộ vệ tân khoa Ngự Đô đi theo bắt đầu tiến thẳng tới hoàng thành Trung Châu.
Sau khi Khương Thụy qua đời, ông ta từ chức quan Cấp sự trung Luật chính ti được đề bạt lên thẳng người đứng đầu tân khoa Ngự Đô, trở thành một trong ba người nắm quyền cao nhất tân khoa này, quyền thế lớn vô cùng. Thoạt nhìn, ai cũng nghĩ Lưu Học Thanh là tâm phúc của Văn Huyền Xu và hoàng đế, nhưng các quan viên trong triều đình lại biết tính tình ông ta ngay thẳng, nên sau khi Khương Thụy qua đời, ông ta vô hình đã trở thành lãnh tụ của quan văn và chính quan trong triều đình Vân Tần, sức ảnh hưởng phải nói lớn vô cùng.
Nghe đến việc thánh thượng tuyên chỉ Chung gia phản nghịch, Trung Châu vệ và quân đội dùng thế sét đánh ngang trời xông thẳng vào phủ Chung gia, đất phong, bắt đầu truy bắt đuổi giết người của Chung gia, ông ta lập tức biến sắc, thậm chí chén cơm trong tay cũng quăng xuống đất, tức tốc tiến vào hoàng cung.
Đây là chuyện hoàn toàn không liên quan đến ông ta.
Cho dù triều đình có biến động lớn như thế nào, đối với chính thần ngay thẳng như ông ta, ông ta không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì. Điều ông ta lo lắng chính là hoàng thành Trung Châu này, đế quốc Vân Tần này.
Chung gia chịu trách nhiệm đúc tiền, thủy vận, mà phần lớn đệ tử, môn khách của họ lại là người của học viện Tiên Nhất.
Hoàng đế làm như vậy không chỉ là đối phó Chung gia, mà còn đối phó với học viện Tiên Nhất, hoặc có thể nói hoàng đế đang tự lấy đá đập chân mình!
Chỉ có một hoàng đế đã điên rồi mới để cho cả thiên hạ biết chuyện xấu trong hậu cung của mình, hơn nữa bây giờ là lúc Vân Tần đại chiến với Đại Mãng, chiến sự căng thẳng vô cùng. Cho dù tất cả mọi chuyện trong ý chỉ của hoàng đế là thật sự, hoàng đế cũng phải lựa chọn phương pháp ôn hòa hơn. Ngoài ra, mặc dù rất nhiều quan võ cho rằng các quan văn triều đình Vân Tần thật ngu xuẩn, nhưng chính các quan văn đấy mới là người giữ bản tâm của mình nhất, mà họ vốn không phải là người ngu.
Ông ta căn bản không tin Chung gia thật sự tạo phản, cho nên sau khi quăng chém cơm xong, chuyện đầu tiên ông ta làm chính là tiến cung diện thánh.
Hôm nay, thành Trung Châu tựa hồ đã thần bí hơn thường ngày.
Ngay lúc chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay này tiến vào con đường chính của thành Trung Châu, chuẩn bị xuyên qua một quãng trường rộng lớn vắng vẻ, bỗng nhiên có mấy người mặc áo đen xuất hiện trên các mái nhà bên cạnh, trong nháy mắt đáp xuống chiếc xe ngựa.
Lưu Học Thanh đang ở trong xe ngựa lập tức sửng sốt. Ngay giây khắc nghe thấy tiếng động lạ thường ở bên ngoài xe ngựa, ông ta lập tức nhìn thấy có một người mặc áo đen tay cầm chủy thủ cắt rách màn xe, lạnh lùng nhìn mình.
Trên lưỡi dao sắc bén của thanh chủy thủ này còn có từng giọt máu tươi đang nhỏ xuống.
Lưu Học Thanh không biết là ai đã phát động cuộc ám sát này với mình, nhưng chỉ dựa vào luồng khí tức bàng bạc từ trên người người mặc áo đen này, Lưu Học Thanh đã bị đè ép đến mức không thể chuyển động nữa, điều này có nghĩa ông ta không thể chạy trốn được.
Ngay lúc người mặc áo đen này vung cao thanh chủy thủ, chuẩn bị đâm xuyên qua người ông ta, người mặc áo đen đang che mặt bỗng nhiên run lên, một luồng hồn lực bàng bạc từ trong người tuôn ra ngoài chấn nát chiếc xe ngựa. Người mặc áo đen che mặt xoay người, muốn dựa vào phản lực để bay lên cao, nhưng ngay lúc thân thể hắn vừa thoát khỏi sườn xe ngựa, bỗng nhiên có một thanh kiếm lạnh lùng đâm xuyên qua lồng ngực của hắn.
Máu tươi nóng hổi phun lên người Lưu Học Thanh. Vừa rồi tuy bị hồn lực của thích khách chấn động, nhưng Lưu Học Thanh vẫn còn tỉnh táo được, đến khi mũi kiếm lạnh lùng đó đâm xuyên qua người thích khách, cả thân thể thích khách che mặt lập tức đụng vào mặt ông ta, khiến ông ta ngất đi, hôn mê ngay trong thùng xe đầy máu tươi.
...
- Phụng chỉ thánh thượng, người ngăn cản là nghịch tặc, giết chết tại chỗ!
Trong lúc Lưu Học Thanh không biết bị người nào ám sát, sau đấy lại không biết được thế lực nào tương cứu, tại một góc thành Trung Châu đang vô cùng hỗn loạn khác, có một tướng lãnh mặc giáp hít một hơi thật sâu, nhìn hai mươi quan văn đang ngồi dưới đất, chậm rãi nói.
Hơn hai mươi quan văn đấy lập tức biến sắc, nhưng không có người nào đứng dậy, ngược lại người này còn nắm chặt tay người kia.
Tướng lãnh mặc giáp nhắm hai mắt lại, không nhìn nữa.
Có rất nhiều quân sĩ mặc giáp cũng nhắm hai mắt lại, tay cầm binh khí lạnh lẽo tiến thẳng tới trước.
Binh khí màu bạc lạnh lẽo đi xuyên qua người các quan văn này, máu tươi nóng hổi chảy dài khắp nền đất được lát gạch xanh.
...
Văn Huyền Xu yên lặng đứng trê một cây cầu ở ngoài cung.
Văn sĩ mặc áo trắng, tướng mạo nho nhã xuất hiện trong tầm mắt ông ta. Người này đi lên cầu, tới trước mặt ông ta, khẽ khom người rồi thấp giọng nói:
- Thật không ngờ thánh thượng lại hạ chỉ như vậy.
- Hắn đã điên rồi, nhưng còn chưa ngu. Chúng ta không thể điên với hắn.
Văn Huyền Xu nhìn văn sĩ mặc áo trắng bằng con mắt lạnh nhạt, nói:
- Hắn đang quan sát ta...một số quan viên trong triều cũng quan sát ta, cho nên, ta không thể tự dẫn lấy lửa giận của những người đó vào mình được. Vì thế, chúng ta phải cho người ngăn cản một số quan viên, đồng thời kinh sợ những người đó, để cho hoàng đế cảm thấy chúng ta đang tuân theo ý chỉ của hắn, chứ không phải là nhân lúc hỗn loạn mà mưu lợi cho mình, như vậy đã đủ rồi. Ngươi lệnh cho thuộc hạ chôn cất thi thể các quan viên bị giết chết, sau đó ngươi phải trực tiếp quản thúc đám người Địch Sầu Phi, lệnh cho họ không được thừa cơ giết quá nhiều quan viên trước nay không hợp với chúng ta...Cuối cùng, ngươi còn phải ra sức bảo vệ một số người.
Văn sĩ mặc áo trắng gật đầu, khom người rời đi.
...
Hiện giờ Địch Sầu Phi đang ở trong thành Trung Châu.
Phần lớn thuộc hạ của hắn đã phối hợp với Văn Huyền Xu và hoàng đế để tiến hành một cuộc thanh tẩy tàn khốc và huyết tanh nhất trong thành Trung Châu từ trước tới nay.
Nhưng lúc này hắn ta lại không có nhân lúc hỗn loạn mà đi giết chết nhiều quan viên như Văn Huyền Xu suy đoán.
Hắn ta chậm rãi đi, ngước đầu nhìn một ngọn núi.
Đó là một một ngọn núi cao ở sau hoàng thành Trung Châu, có rất ít người được nhìn thấy...núi Chân Long.
Đối với hắn, đây chính là thời cơ tốt nhất để tiến vào núi Chân Long.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.