Quyển 15 - Chương 10: Giành giật từng giây từng phút
Vô Tội
24/09/2014
Một đội kỵ binh Vân Tần mặc giáp đen đang hộ tống một chiếc xe ngựa, di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Bởi vì mấy ngày vừa rồi mưa xuân không ngừng rơi, nên con đường này đã biến thành lầy lội vô cùng.
Một tướng lãnh Vân Tần đeo khăn đen che mặt đang đi hàng đầu kỵ quân bỗng nhiên nhíu mày.
Cũng không phải vì chiến mã liên tục chạy, vó ngựa không ngừng đạp lên nước bùn, khiến cho nước bùn bắn tung tóe lên bộ giáp mình đang mặc, mà là vì hắn nhận ra con đường này chính là đường dẫn tới lăng Như Đông, cũng là nơi Lăng đốc Lý Kỵ Lũng đã bị Đại Mãng thu mua mà hành thích trưởng công chúa Vân Tần.
Nếu tra cứu nguyên nhân cẩn thận, có thể nói cuộc ám sát đó đã mở đầu cho một giai đoạn cực kỳ bất ổn ở Vân Tần.
Đế lâm Thanh Loa...vùng đất hoang vu loạn...lăng Bích Lạc loạn...Vân Tần nam phạt...núi Thiên Hà thất thủ...lăng Trụy Tinh bị công phá...nguyên nhân khiến cho Vân Tần suốt một năm qua bấp bênh cũng là vì cuộc ám sát trưởng công chúa Vân Tần năm xưa.
Nếu như không có trận ám sát đấy, liệu Vân Tần có trở nên thê lương như bây giờ không?
Tên tướng lãnh Vân Tần này biết rằng mình không thể nào nhận được đáp án, nhưng khi nhìn con đường bùn lầy đằng trước, hắn vẫn cảm thấy lòng nặng nề.
Bên cạnh con đường này có một quán trà.
Sau khi trận ám sát kia xảy ra, quán trà này đã bị bỏ hoang, những cây gậy trúc được dựng lên để giăng những tấm bạt đã bị bẻ gãy, tấm bạt cũng bị mưa gió làm mòn, những lỗ thủng lớn nhỏ khác nhau hiện ra rõ ràng.
Nhưng ngay khi đoàn kỵ binh Vân Tần này đã vượt qua quán trà đó không được bao xa, bỗng nhiên có một ông lão mày rậm, tay cầm một cây dù màu vàng, từ bên cạnh đường đi ra ngoài.
Những quân nhân luôn ở tiền tuyến này không hề nhận ra ông lão đang mặc trường bào cũ đó.
Nhưng nhìn thấy nước bùn trên mặt đất bị một luồng sức mạnh vô hình gạt ra, bước chân của ông lão mày rậm trên mặt nước nhẹ nhàng mà linh động, tạo nên những vòng tròn đều đặn như tranh vẽ, thân không hề nhiễm lấy một hạt bụi này, các quân nhân Vân Tần lập tức cảm thấy khẩn trương, tất cả đều sẵn sàng chiến đấu.
- Cố nhân đến thăm, đừng khẩn trương như vậy.
Một giọng nói già nua, nhưng tràn đầy khí tức sát phạt nơi chiến trường, từ trong chiếc xe ngựa đang được đội kỵ binh này bảo vệ vang lên.
Nhìn thấy các kỵ binh trước mặt đã nhận ra mình là một Thánh sư, nhưng không có ai cảm thấy hoảng sợ, ngược lại còn sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào như vậy, ông lão mày rậm mặc trường bào cũ khẽ đưa tay vuốt cằm mình một cái, thần thái khen ngợi hiện rõ trong đôi mắt đen uy nghiêm.
Chỉ là ông ta không nói lời nào, chỉ là lặng lẽ đi xuyên qua đội kỵ binh Vân Tần lạnh lùng dũng mãnh trước mặt mình, đến trước chiếc xe ngựa đang được bảo vệ.
Người trong xe ngựa không có ra mệnh lệnh nào khác, để cho ông lão mày rậm đó đến gần chiếc xe ngựa, rồi vén màn xe lên để ông ta bước vào bên trong.
Vào trong chiếc xe ngựa, Cố Vân Tĩnh nhìn chủ nhân chiếc xe ngựa cũng là một ông già mày rậm, khẽ cười nói:
- Ngọn gió nào đưa Hồ đại nhân đến đây vậy?
- Một ngọn gió yêu ma.
Ông già mày rậm trầm mặt, nói:
- Một ngọn gió yêu ma chưa nghe nói đến bao giờ.
Cố Vân Tĩnh ôn hòa tươi cười, hỏi:
- Những năm nay sống trong hoàng thành cảm thấy thế nào.
Ông già mày rậm nhìn Cố Vân Tĩnh, nói:
- Mặc dù biết ngươi không có ý này, nhưng vừa nghe xong, ta vẫn cảm thấy ngươi đang châm chọc.
Cố Vân Tĩnh mỉm cười.
Cả Vân Tần này, người có thể ngồi ngang hàng nói chuyện với Cố Vân Tĩnh, lại mang họ Hồ, sợ rằng chỉ có một người tên là Hồ Trầm Phù.
Trong đế quốc ai ai cũng biết đến cái tên Hồ Trầm Phù, nhưng vì ông ta luôn ngồi trong chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng và sau những bức màn che nặng nề, nên mấy chục năm nay, không có bao nhiêu người ở Vân Tần nhìn thấy được dung mạo của ông ta.
Hồ Trầm Phù nhìn thoáng qua viên tướng lãnh Vân Tần mang mặt nạ kim loại màu đỏ luôn đi theo như hình với bóng với Cố Vân Tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Ngay cả ngồi xe ngựa mà hắn cũng ngồi chung với ngươi, ngươi không ngại chật à?
Cố Vân Tĩnh tự nhiên biết ý của Hồ Trầm Phù khi nói như vậy, đó là muốn nói chuyện riêng với ông ta, nhưng ông ta lại nhẹ nhàng cười một cái, nói:
- Hai năm trước không cần hắn ta luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc ta, nhưng hai năm này, không thể không làm như vậy đâu.
Một câu nói thoạt nghe tựa như đang tự giễu tự trêu, nhưng Hồ Trầm Phù bỗng nhiên chấn động, khiếp sợ nói:
- Hai năm trước ngươi đã...
- Nhưng vẫn không đủ để núi Luyện Ngục coi trọng.
Cố Vân Tĩnh cười đắc ý như một đứa bé, bình tĩnh nói:
- Chỉ là muốn mình hữu dụng hơn thôi, để cho tấm thân già này còn có thể sống sót thêm vài năm.
Nghe được câu trả lời chắc chắn, thần sắc khiếp sợ trong mắt Hồ Trầm Phù càng lúc càng nhiều hơn, sau đấy ông ta trầm mặc không nói gì.
Ai cũng cho rằng Cố Vân Tĩnh chỉ là một Thánh sư, ông ta cũng không ngoại lệ, nhưng không có ai nghĩ rằng từ hai năm trước, Cố Vân Tĩnh đã yên lặng bước vào cảnh giới cao nhất thế gian hiện nay.
Ông ta cho rằng khi xuất hiện trước mặt Cố Vân Tĩnh như vậy, ông ta vẫn còn có quyền nói chuyện ngang hàng, nhưng từ thời khắc này, ông ta lại cảm thấy địa vị của mình đã giảm đi rất nhiều.
- Ngươi nên biết tại sao ta lại tới tìm ngươi.
Hồ Trầm Phù trầm mặc một hồi, sau đấy nói.
Cố Vân Tĩnh yên lặng nhìn ông ta, không lên tiếng.
- Tên đệ tử học viện Thanh Loan trong Quân cơ xứ nhận ra hiệp định giữa hoàng đế và Đại Mãng, ta cũng biết hắn ta đã truyền tin cho ngươi.
Hồ Trầm Phù không do dự, nói tiếp:
- Ta muốn biết quyết định của ngươi.
- Ta là người Vân Tần.
Cố Vân Tĩnh nhìn vào ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm của Hồ Trầm Phù, nói.
Hồ Trầm Phù ngẩn người.
- Chuyện ta am hiểu nhất cả đời này chính là hành quân đánh giặc, những chuyện khác ta rất khó quyết định.
Vẻ mặt của Hồ Trầm Phù hiện giờ không khỏi khiến Cố Vân Tĩnh không nhịn được mà bật cười, ông ta vừa cười vừa nói:
- Nhưng chuyện này đối với ta lại vô cùng đơn giản. Bởi vì ở Vân Tần này, bất kể ai đúng ai sai, cuối cùng cũng là chuyện trong nhà. Người trong nhà muốn đánh nhau, bắt ta lựa chọn bên nào là rất khó, nhưng nếu người bên ngoài đánh tới cái nhà này, ít nhất ta sẽ giúp người trong nhà đánh người ngoài.
Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt Hồ Trầm Phù dần biến mất, nhưng vẫn nhíu chặt mày mà nói:
- Cố Vân Tĩnh, suy nghĩ của ngươi hiện giờ dường như đã khác lúc trước rất nhiều.
- Già rồi sẽ hồ đồ, sẽ thay đổi. Khi một người đã già rồi, có rất nhiều chuyện buộc người ta phải nghĩ khác với lúc trước.
Cố Vân Tĩnh tươi cười như một đứa bé, nói:
- Có người trẻ tuổi nói với ta rằng chỉ nên để ý đến chuyện trước mắt, đừng lo chuyện sau này. Cũng nên biết rằng sức khỏe của ta hiện giờ không tốt nữa, không nên hạn hẹp trói buộc quá nhiều, nên cũng có thể nhìn thoáng hơn.
- Sức khỏe của ngươi còn kém hơn ta sao?
Hồ Trầm Phù càng nhíu chặt mày hơn, nói:
- Chẳng lẽ muốn đạt tới cảnh giới đó cần phải trả giá đắt như vậy sao?
Cố Vân Tĩnh tươi cười, nói:
- Cho nên, ta khuyên ngươi rằng nếu như có cơ hội đạt được tới cảnh giới đó, cũng đừng cố gắng đạt tới làm gì. Dù sao ngươi còn già hơn ta một chút...Còn nữa, nếu như chưởng giáo núi Luyện Ngục thật sự tới đây, ta sẽ không có cơ hội ra tay với hắn, bởi vì còn có năm lão già khác sẽ che chở trước cho hắn ta. Khi đạt tới cảnh giới này rồi, một lão già như ta và ngươi thật sự không phải là chuyện hay.
Hồ Trầm Phù trầm giọng nói:
- Sao ngươi lại nói đó không phải là chuyện hay..ít nhất có thể kéo theo hai lão già suốt ngày nhả ra khói đen kia.
Cố Vân Tĩnh nhìn Hồ Trầm Phù, nói:
- Nếu như không giết chết được chưởng giáo núi Luyện Ngục, kết quả ra sao cũng không khác nhau.
- Vậy nguyên nhân khiến ngươi phải đạt tới cảnh giới này, rốt cuộc là vì Hạ phó viện trưởng sẽ qua đời? Hay là vì uy hiếp lớn nhất của Vân Tần là chưởng giáo núi Luyện Ngục?
Hồ Trầm Phù lạnh giọng nói:
- Ngươi cho rằng chưởng giáo núi Luyện Ngục sẽ rời núi, tiến vào Vân Tần sao?
- Người giống như chúng ta, kẻ thù sẽ có rất nhiều. Nhưng một người như hắn, kẻ thù khắp thế gian này chỉ có một mà thôi. Hắn đã sống lâu lắm rồi, nếu như ngay cả chuyện chiến đấu với kẻ thù duy nhất cũng không làm, không phải sẽ cô đơn lắm sao?
Cố Vân Tĩnh nói:
- Ta cho rằng hắn sẽ không cho Lâm Tịch có đủ thời gian để đạt đến Thánh sư, trở thành một người như Trương viện trưởng. Hắn nhất định sẽ tiến vào Vân Tần, tận hưởng cảm giác đứng trên ngọn núi cao nhất ngắm phong cảnh, nhìn khắp thiên hạ mà không có đối thủ.
- Ngươi cho rằng hoàng thành Trung Châu và núi Luyện Ngục thật sự có hiệp định sao?
Hồ Trầm Phù gật đầu, nhưng sắc mặt lại càng khó coi hơn.
- Quân tình trong tay ta hiện giờ không đủ.
Cố Vân Tĩnh nhìn ông ta, nói:
- Trừ khi ta nhận được tình báo của học viện Thanh Loan, có lẽ mới biết được hiệp định giữa hai bên là gì. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta tới đây gặp Mông Bạch.
- Ngươi có nghĩ rằng...
Hồ Trầm Phù vừa mở miệng nói, nhưng lập tức dừng lại.
Ông ta định hỏi Cố Vân Tĩnh rằng Cố Vân Tĩnh đã từng nghĩ đến việc nếu như làm như vậy, hoàng thành Trung Châu sẽ xử lý Cố Vân Tĩnh như thế nào? Nhưng vừa nói nửa câu tới miệng, ông ta đã nhận ra rằng cho dù những suy đoán hiện giờ trở thành sự thật, vậy có lẽ Cố Vân Tĩnh đã không quan tâm đến kết quả sau này sẽ thế nào, bởi vì ban đầu Cố Vân Tĩnh đã nói rõ rằng mình chỉ quan tâm đến hiện tại, chứ không quan tâm đến tương lai thế nào.
...
Trong quân bộ lăng Như Đông, Mông Bạch mập mạp đang tranh thủ từng giây từng phút.
Khuôn mặt hắn ta hơi sưng vù, ánh mắt hơi lõm vào bên trong.
Những ngày qua hắn đã bắt đầu lật xem những quân tình mình có thể tiếp cận được, thậm chí là tìm đọc cả những quân tình trước kia.
Hắn không có nhận ra rằng có một số quân tình vô cùng bí mật mà những quan viên như hắn đáng lẽ không thể tiếp xúc được, nhưng trong mấy ngày vừa rồi đã được cố ý đưa vào trong những quân tình khác, tạo cơ hội cho hắn xem.
Hắn cũng không nhận ra âm thanh của chiếc xe ngựa chở hai ông già mạnh mẽ của Vân Tần đã tiến vào quân bộ.
...
Lúc này có một nam tử mặt đầy những vết sẹo đang đi lại trong các tòa thành Đại Mãng, âm thầm làm việc của mình là bán những đôi giày cỏ.
Lúc này, trong một ngôi nhà rất yên tĩnh ở hành tỉnh Tiền Đường, Lâm Tịch đang chăm chú nhìn chai thuốc màu chàm trong tay mình.
Trong mùa xuân Vân Tần năm nay, mỗi một người ở Vân Tần đều rất gấp gáp, tựa như đang tranh thủ từng giây từng phút, khiến cho cả đế quốc hoạt động nhanh hơn rất nhiều.
Lâm Tịch đã làm xong mọi việc trước khi tu hành ma biến, tinh thần và thể xác đã tiến đến trạng thái tốt nhất, chuẩn bị dẫn thuốc vào trong cơ thể.
Bởi vì mấy ngày vừa rồi mưa xuân không ngừng rơi, nên con đường này đã biến thành lầy lội vô cùng.
Một tướng lãnh Vân Tần đeo khăn đen che mặt đang đi hàng đầu kỵ quân bỗng nhiên nhíu mày.
Cũng không phải vì chiến mã liên tục chạy, vó ngựa không ngừng đạp lên nước bùn, khiến cho nước bùn bắn tung tóe lên bộ giáp mình đang mặc, mà là vì hắn nhận ra con đường này chính là đường dẫn tới lăng Như Đông, cũng là nơi Lăng đốc Lý Kỵ Lũng đã bị Đại Mãng thu mua mà hành thích trưởng công chúa Vân Tần.
Nếu tra cứu nguyên nhân cẩn thận, có thể nói cuộc ám sát đó đã mở đầu cho một giai đoạn cực kỳ bất ổn ở Vân Tần.
Đế lâm Thanh Loa...vùng đất hoang vu loạn...lăng Bích Lạc loạn...Vân Tần nam phạt...núi Thiên Hà thất thủ...lăng Trụy Tinh bị công phá...nguyên nhân khiến cho Vân Tần suốt một năm qua bấp bênh cũng là vì cuộc ám sát trưởng công chúa Vân Tần năm xưa.
Nếu như không có trận ám sát đấy, liệu Vân Tần có trở nên thê lương như bây giờ không?
Tên tướng lãnh Vân Tần này biết rằng mình không thể nào nhận được đáp án, nhưng khi nhìn con đường bùn lầy đằng trước, hắn vẫn cảm thấy lòng nặng nề.
Bên cạnh con đường này có một quán trà.
Sau khi trận ám sát kia xảy ra, quán trà này đã bị bỏ hoang, những cây gậy trúc được dựng lên để giăng những tấm bạt đã bị bẻ gãy, tấm bạt cũng bị mưa gió làm mòn, những lỗ thủng lớn nhỏ khác nhau hiện ra rõ ràng.
Nhưng ngay khi đoàn kỵ binh Vân Tần này đã vượt qua quán trà đó không được bao xa, bỗng nhiên có một ông lão mày rậm, tay cầm một cây dù màu vàng, từ bên cạnh đường đi ra ngoài.
Những quân nhân luôn ở tiền tuyến này không hề nhận ra ông lão đang mặc trường bào cũ đó.
Nhưng nhìn thấy nước bùn trên mặt đất bị một luồng sức mạnh vô hình gạt ra, bước chân của ông lão mày rậm trên mặt nước nhẹ nhàng mà linh động, tạo nên những vòng tròn đều đặn như tranh vẽ, thân không hề nhiễm lấy một hạt bụi này, các quân nhân Vân Tần lập tức cảm thấy khẩn trương, tất cả đều sẵn sàng chiến đấu.
- Cố nhân đến thăm, đừng khẩn trương như vậy.
Một giọng nói già nua, nhưng tràn đầy khí tức sát phạt nơi chiến trường, từ trong chiếc xe ngựa đang được đội kỵ binh này bảo vệ vang lên.
Nhìn thấy các kỵ binh trước mặt đã nhận ra mình là một Thánh sư, nhưng không có ai cảm thấy hoảng sợ, ngược lại còn sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào như vậy, ông lão mày rậm mặc trường bào cũ khẽ đưa tay vuốt cằm mình một cái, thần thái khen ngợi hiện rõ trong đôi mắt đen uy nghiêm.
Chỉ là ông ta không nói lời nào, chỉ là lặng lẽ đi xuyên qua đội kỵ binh Vân Tần lạnh lùng dũng mãnh trước mặt mình, đến trước chiếc xe ngựa đang được bảo vệ.
Người trong xe ngựa không có ra mệnh lệnh nào khác, để cho ông lão mày rậm đó đến gần chiếc xe ngựa, rồi vén màn xe lên để ông ta bước vào bên trong.
Vào trong chiếc xe ngựa, Cố Vân Tĩnh nhìn chủ nhân chiếc xe ngựa cũng là một ông già mày rậm, khẽ cười nói:
- Ngọn gió nào đưa Hồ đại nhân đến đây vậy?
- Một ngọn gió yêu ma.
Ông già mày rậm trầm mặt, nói:
- Một ngọn gió yêu ma chưa nghe nói đến bao giờ.
Cố Vân Tĩnh ôn hòa tươi cười, hỏi:
- Những năm nay sống trong hoàng thành cảm thấy thế nào.
Ông già mày rậm nhìn Cố Vân Tĩnh, nói:
- Mặc dù biết ngươi không có ý này, nhưng vừa nghe xong, ta vẫn cảm thấy ngươi đang châm chọc.
Cố Vân Tĩnh mỉm cười.
Cả Vân Tần này, người có thể ngồi ngang hàng nói chuyện với Cố Vân Tĩnh, lại mang họ Hồ, sợ rằng chỉ có một người tên là Hồ Trầm Phù.
Trong đế quốc ai ai cũng biết đến cái tên Hồ Trầm Phù, nhưng vì ông ta luôn ngồi trong chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng và sau những bức màn che nặng nề, nên mấy chục năm nay, không có bao nhiêu người ở Vân Tần nhìn thấy được dung mạo của ông ta.
Hồ Trầm Phù nhìn thoáng qua viên tướng lãnh Vân Tần mang mặt nạ kim loại màu đỏ luôn đi theo như hình với bóng với Cố Vân Tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Ngay cả ngồi xe ngựa mà hắn cũng ngồi chung với ngươi, ngươi không ngại chật à?
Cố Vân Tĩnh tự nhiên biết ý của Hồ Trầm Phù khi nói như vậy, đó là muốn nói chuyện riêng với ông ta, nhưng ông ta lại nhẹ nhàng cười một cái, nói:
- Hai năm trước không cần hắn ta luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc ta, nhưng hai năm này, không thể không làm như vậy đâu.
Một câu nói thoạt nghe tựa như đang tự giễu tự trêu, nhưng Hồ Trầm Phù bỗng nhiên chấn động, khiếp sợ nói:
- Hai năm trước ngươi đã...
- Nhưng vẫn không đủ để núi Luyện Ngục coi trọng.
Cố Vân Tĩnh cười đắc ý như một đứa bé, bình tĩnh nói:
- Chỉ là muốn mình hữu dụng hơn thôi, để cho tấm thân già này còn có thể sống sót thêm vài năm.
Nghe được câu trả lời chắc chắn, thần sắc khiếp sợ trong mắt Hồ Trầm Phù càng lúc càng nhiều hơn, sau đấy ông ta trầm mặc không nói gì.
Ai cũng cho rằng Cố Vân Tĩnh chỉ là một Thánh sư, ông ta cũng không ngoại lệ, nhưng không có ai nghĩ rằng từ hai năm trước, Cố Vân Tĩnh đã yên lặng bước vào cảnh giới cao nhất thế gian hiện nay.
Ông ta cho rằng khi xuất hiện trước mặt Cố Vân Tĩnh như vậy, ông ta vẫn còn có quyền nói chuyện ngang hàng, nhưng từ thời khắc này, ông ta lại cảm thấy địa vị của mình đã giảm đi rất nhiều.
- Ngươi nên biết tại sao ta lại tới tìm ngươi.
Hồ Trầm Phù trầm mặc một hồi, sau đấy nói.
Cố Vân Tĩnh yên lặng nhìn ông ta, không lên tiếng.
- Tên đệ tử học viện Thanh Loan trong Quân cơ xứ nhận ra hiệp định giữa hoàng đế và Đại Mãng, ta cũng biết hắn ta đã truyền tin cho ngươi.
Hồ Trầm Phù không do dự, nói tiếp:
- Ta muốn biết quyết định của ngươi.
- Ta là người Vân Tần.
Cố Vân Tĩnh nhìn vào ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm của Hồ Trầm Phù, nói.
Hồ Trầm Phù ngẩn người.
- Chuyện ta am hiểu nhất cả đời này chính là hành quân đánh giặc, những chuyện khác ta rất khó quyết định.
Vẻ mặt của Hồ Trầm Phù hiện giờ không khỏi khiến Cố Vân Tĩnh không nhịn được mà bật cười, ông ta vừa cười vừa nói:
- Nhưng chuyện này đối với ta lại vô cùng đơn giản. Bởi vì ở Vân Tần này, bất kể ai đúng ai sai, cuối cùng cũng là chuyện trong nhà. Người trong nhà muốn đánh nhau, bắt ta lựa chọn bên nào là rất khó, nhưng nếu người bên ngoài đánh tới cái nhà này, ít nhất ta sẽ giúp người trong nhà đánh người ngoài.
Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt Hồ Trầm Phù dần biến mất, nhưng vẫn nhíu chặt mày mà nói:
- Cố Vân Tĩnh, suy nghĩ của ngươi hiện giờ dường như đã khác lúc trước rất nhiều.
- Già rồi sẽ hồ đồ, sẽ thay đổi. Khi một người đã già rồi, có rất nhiều chuyện buộc người ta phải nghĩ khác với lúc trước.
Cố Vân Tĩnh tươi cười như một đứa bé, nói:
- Có người trẻ tuổi nói với ta rằng chỉ nên để ý đến chuyện trước mắt, đừng lo chuyện sau này. Cũng nên biết rằng sức khỏe của ta hiện giờ không tốt nữa, không nên hạn hẹp trói buộc quá nhiều, nên cũng có thể nhìn thoáng hơn.
- Sức khỏe của ngươi còn kém hơn ta sao?
Hồ Trầm Phù càng nhíu chặt mày hơn, nói:
- Chẳng lẽ muốn đạt tới cảnh giới đó cần phải trả giá đắt như vậy sao?
Cố Vân Tĩnh tươi cười, nói:
- Cho nên, ta khuyên ngươi rằng nếu như có cơ hội đạt được tới cảnh giới đó, cũng đừng cố gắng đạt tới làm gì. Dù sao ngươi còn già hơn ta một chút...Còn nữa, nếu như chưởng giáo núi Luyện Ngục thật sự tới đây, ta sẽ không có cơ hội ra tay với hắn, bởi vì còn có năm lão già khác sẽ che chở trước cho hắn ta. Khi đạt tới cảnh giới này rồi, một lão già như ta và ngươi thật sự không phải là chuyện hay.
Hồ Trầm Phù trầm giọng nói:
- Sao ngươi lại nói đó không phải là chuyện hay..ít nhất có thể kéo theo hai lão già suốt ngày nhả ra khói đen kia.
Cố Vân Tĩnh nhìn Hồ Trầm Phù, nói:
- Nếu như không giết chết được chưởng giáo núi Luyện Ngục, kết quả ra sao cũng không khác nhau.
- Vậy nguyên nhân khiến ngươi phải đạt tới cảnh giới này, rốt cuộc là vì Hạ phó viện trưởng sẽ qua đời? Hay là vì uy hiếp lớn nhất của Vân Tần là chưởng giáo núi Luyện Ngục?
Hồ Trầm Phù lạnh giọng nói:
- Ngươi cho rằng chưởng giáo núi Luyện Ngục sẽ rời núi, tiến vào Vân Tần sao?
- Người giống như chúng ta, kẻ thù sẽ có rất nhiều. Nhưng một người như hắn, kẻ thù khắp thế gian này chỉ có một mà thôi. Hắn đã sống lâu lắm rồi, nếu như ngay cả chuyện chiến đấu với kẻ thù duy nhất cũng không làm, không phải sẽ cô đơn lắm sao?
Cố Vân Tĩnh nói:
- Ta cho rằng hắn sẽ không cho Lâm Tịch có đủ thời gian để đạt đến Thánh sư, trở thành một người như Trương viện trưởng. Hắn nhất định sẽ tiến vào Vân Tần, tận hưởng cảm giác đứng trên ngọn núi cao nhất ngắm phong cảnh, nhìn khắp thiên hạ mà không có đối thủ.
- Ngươi cho rằng hoàng thành Trung Châu và núi Luyện Ngục thật sự có hiệp định sao?
Hồ Trầm Phù gật đầu, nhưng sắc mặt lại càng khó coi hơn.
- Quân tình trong tay ta hiện giờ không đủ.
Cố Vân Tĩnh nhìn ông ta, nói:
- Trừ khi ta nhận được tình báo của học viện Thanh Loan, có lẽ mới biết được hiệp định giữa hai bên là gì. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta tới đây gặp Mông Bạch.
- Ngươi có nghĩ rằng...
Hồ Trầm Phù vừa mở miệng nói, nhưng lập tức dừng lại.
Ông ta định hỏi Cố Vân Tĩnh rằng Cố Vân Tĩnh đã từng nghĩ đến việc nếu như làm như vậy, hoàng thành Trung Châu sẽ xử lý Cố Vân Tĩnh như thế nào? Nhưng vừa nói nửa câu tới miệng, ông ta đã nhận ra rằng cho dù những suy đoán hiện giờ trở thành sự thật, vậy có lẽ Cố Vân Tĩnh đã không quan tâm đến kết quả sau này sẽ thế nào, bởi vì ban đầu Cố Vân Tĩnh đã nói rõ rằng mình chỉ quan tâm đến hiện tại, chứ không quan tâm đến tương lai thế nào.
...
Trong quân bộ lăng Như Đông, Mông Bạch mập mạp đang tranh thủ từng giây từng phút.
Khuôn mặt hắn ta hơi sưng vù, ánh mắt hơi lõm vào bên trong.
Những ngày qua hắn đã bắt đầu lật xem những quân tình mình có thể tiếp cận được, thậm chí là tìm đọc cả những quân tình trước kia.
Hắn không có nhận ra rằng có một số quân tình vô cùng bí mật mà những quan viên như hắn đáng lẽ không thể tiếp xúc được, nhưng trong mấy ngày vừa rồi đã được cố ý đưa vào trong những quân tình khác, tạo cơ hội cho hắn xem.
Hắn cũng không nhận ra âm thanh của chiếc xe ngựa chở hai ông già mạnh mẽ của Vân Tần đã tiến vào quân bộ.
...
Lúc này có một nam tử mặt đầy những vết sẹo đang đi lại trong các tòa thành Đại Mãng, âm thầm làm việc của mình là bán những đôi giày cỏ.
Lúc này, trong một ngôi nhà rất yên tĩnh ở hành tỉnh Tiền Đường, Lâm Tịch đang chăm chú nhìn chai thuốc màu chàm trong tay mình.
Trong mùa xuân Vân Tần năm nay, mỗi một người ở Vân Tần đều rất gấp gáp, tựa như đang tranh thủ từng giây từng phút, khiến cho cả đế quốc hoạt động nhanh hơn rất nhiều.
Lâm Tịch đã làm xong mọi việc trước khi tu hành ma biến, tinh thần và thể xác đã tiến đến trạng thái tốt nhất, chuẩn bị dẫn thuốc vào trong cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.