Quyển 9 - Chương 47: Giáo sư có hoa văn sao bạc ở ống tay áo
Vô Tội
03/10/2013
Cao Á Nam không đánh Lâm Tịch, ngược lại còn để hắn nắm chặt tay nàng.
- Trong núi rừng, cây cối càng cao càng dễ bị gió thổi. Ngươi có bí mật thiên phú Tương Thần, không được để cho ai biết, kể cả phụ thân ta.
- Tại sao?
Lâm Tịch nhất thời nghĩ đến những đôi nam nữ uyên ương si tình bị phụ mẫu cầm gậy đánh, bất giác hỏi:
- Ông ấy không đồng ý hai chúng ta sao?
Cao Á Nam lắc đầu, nói:
- Phụ thân đồng ý chúng ta ở chung một chỗ, nhưng cách nghĩ của phụ thân khác với học viện. Đối với những việc ngươi làm, phụ thân cũng có lời góp ý và phê bình. Hẳn phụ thân cũng biết ngươi rất mạnh, nhưng vẫn nằm trong tầm phụ thân quản lý được. Nếu như phụ thân phát hiện ngươi căn bản không thuộc sự quản lý của phụ thân nữa, nói cách khác, phụ thân cảm thấy không thể dạy dỗ ngươi như gia trưởng, ta sợ cách nghĩ của phụ thân sẽ thay đổi.
- Ta sẽ nghe lời ngươi, nhưng cho dù ông ta có phản đối thật, ta cũng không buông tay đâu.
Lâm Tịch cầm chặt hơn một chút, vô lại nói:
- Ta chắc chắn sẽ không buông tay.
Trong bóng tối Cao Á Nam trừng mắt nhìn Lâm Tịch, nhưng chỉ chốc lát sau nàng lại nhẹ giọng nói:
- Ta cũng không buông tay, chỉ cần ngươi không thay đổi.
Lâm Tịch nhất thời cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
- Trên người ngươi có gì vậy, sao lại thơm như thế, có thể cho ta nhìn được không.
Hắn nhất thời vô sỉ đưa mũi mình lại gần Cao Á Nam, bắt đầu ngửi qua ngửi lại.
- Không đứng đắn, muốn lợi dụng ta sao...ngươi có thể bảo Cát Tường ra tay thử được không?
- Bảo Cát Tường ra tay?
Lâm Tịch ngẩn người, hắn đột nhiên phát hiện ra dường như mình đã biết thêm vài truyền thuyết nữa.
Trong truyền thuyết, Thủ phụ Vân Tần giám thị các Ti là một người tu hành rất đặc biệt, ông ta có huyết mạch tu hành đặc biệt mà người bình thường không có, có thể đóng băng cả một gian phòng ngay trong mùa hè nóng bức.
- Truyền thuyết có thật hay không? Phụ thân ngươi là hậu duệ cự nhân băng tuyết trong băng hải?
- Có thể có.
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch nói:
- Thời đại chúng ta có truyền thuyết như vậy, nhưng vì quá mức xa xưa, nên không có ai biết là thật hay giả.
Lâm Tịch lập tức hỏi:
- Vậy khi sinh ra, hồn lực của ông ta đã có thể tạo thành phù văn trong trời đất...ngưng tụ nguyên khí trời đất thành khí lạnh, là thật ư?
Cao Á Nam chưa trả lời, Lâm Tịch đã sững người, bởi vì hắn cảm thấy bàn tay Cao Á Nam mình đang nắm bỗng nhiên trở lại. Vừa ngẩng đầu xuống, hắn nhìn thấy trong lòng bàn tay mình có một viên cầu băng nho nhỏ.
Cát Tường thò đầu ra khỏi ống tay áo của hắn.
Nó nhìn Cao Á Nam với ánh mắt không thể tin được. Nó nghĩ mãi mà không hiểu cảm giác mình hiện giờ là như thế nào, nhưng nước mắt đã rơi ra khỏi đôi mắt của nó, tất cả chỉ diễn ra khi khí tức băng hàn được phóng ra khỏi người Cao Á Nam.
- Là bởi vì ngươi cũng đến từ cực bắc sao?
Lâm Tịch hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn khẽ vuốt đầu Cát Tường, bảo:
- Nàng muốn ngươi ra tay để nàng xem thử.
Nghe Lâm Tịch nói, lại thấy Lâm Tịch làm động tác thở ra, Cát Tường lập tức hiểu Lâm Tịch muốn nó làm gì. Ba cái đuôi màu đen của nó khẽ rung động, một luồng sức mạnh từ trong cơ thể của nó dâng lên rồi phun ra miệng, ngay lập tức có vô số sương trắng ngưng tụ giữa bầu trời đêm tối đen.
Cao Á Nam đưa tay ra, một luồng hồn lực từ trong tay nàng phóng ra ngoài, từng mảnh sương rất mỏng nhanh chóng ngưng kết trước tay nàng, tạo thành một thanh kiếm băng vô cùng mỏng.
Tuy bị bóng đêm đen tối bao phủ, nhưng bởi vì ngay trước mắt mình nên Lâm Tịch vẫn thấy rất rõ ràng, hắn lập tức trợn mắt lên.
- Ngươi có thể lợi dụng khí lạnh do nó phun ra?
Hắn bất giác nhìn thoáng qua Cát Tường, sau đấy xoay đầu hỏi Cao Á Nam.
- Không phải do nó phun ra...mà do hồn lực của nó biến nguyên khí thành khí lạnh...
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch, gật đầu và nhẹ giọng nói:
- Những người tu hành như ta và phụ thân ta, một khi ở vùng đất lạnh sẽ càng lợi hại hơn. Tựa như dòng họ Thân Đồ bên núi Luyện Ngục, một khi chiến đấu ở núi lửa, họ sẽ rất lợi hại. Ta nghĩ Cát Tường hẳn cũng như thế.
- Nói cách khác, thân thể các ngươi khi sinh ra vốn đã là một hồn binh...chứ không giống người tu hành như chúng ta, khi sinh ra vốn chỉ là một tờ giấy trắng.
- Ví dụ này không ổn lắm, nhưng ta hiểu ý của ngươi, giải thích như vậy không sai.
Cát Tường nghe Lâm Tịch và Cao Á Nam nói chuyện với nhau, nó mơ hồ cảm thấy một luồng khí tức rất giống mình. Khi nhìn thấy ngón tay Cao Á Nam sáng lên lúc sử dụng hồn lực, nó tựa hồ hiểu hơn và học được thêm vài điều. Nó khẽ kêu lên một tiếng, đưa móng vuốt nhỏ màu đen ra ngay trước bụng minh, thử xem sức mạnh trong cơ thể mình có thể phát ra được không.
Nó cảm thấy sức mạnh trong cơ thể đang thật sự theo móng vuốt màu đen chảy ra ngoài, sau đấy nó nhìn thấy có từng mảnh sương mỏng ngưng tụ ngay trước móng vuốt.
- Nó rất khả ái, rất thông minh, cũng rất mạnh.
Cao Á Nam cảm khái nhìn Lâm Tịch, không nhịn được vươn tay, vỗ vê đầu nó.
Lâm Tịch đang có ý định nắm tay Cao Á Nam lại, không ngờ Cao Á Nam lại vươn tay vỗ vê đầu Cát Tường, thành ra tay hắn lại rơi vào khoảng không. Hắn hơi ngượng ngùng, cười nói:
- Vậy ngươi và nó liên thủ với nhau có thể mạnh hơn hay không?
- Tuyết tuy mỏng, nhưng nếu rơi không ngừng...cho dù là mùa đông bình thường nhất cũng có thể đóng băng mặt hồ, dĩ nhiên sẽ càng lợi hại hơn. Nhưng mà, ngươi đừng nói đưa nó cho ta...Cát Tường không phải là vật để đưa qua đưa lại. Hơn nữa, ta cảm thấy nó rất lệ thuộc vào ngươi.
- Cho nên, ba người chúng ta phải ở chung một chỗ để càng mạnh hơn.
Nói xong câu này, Lâm Tịch lại nói thầm với chính mình:
- Vậy chúng ta đây không phải là "Cát Tường tam bảo", tương thân tương ái như một nhà sao...
....
Một kiếm khách áo vải ngồi trên một tảng đá lớn gần khe suối.
Tuổi của tên kiếm khách này không lớn, con mắt gầy gò trông như bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc của gã lại ngả sang màu trắng. So với người bình thường, lông mày gã cũng dài hơn một chút, điều này khiến gã cho dù đang nhắm mắt ngủ say, cả người cũng tỏa ra một khí tức vô cùng uy nghiêm.
Kiếm của gã được đặt trên đùi, vỏ kiếm chỉ là một cây trúc rất bình thường, nhưng chuôi kiếm lại được đính với một viên ngọc màu lam kỳ dị, phía trên có vô số phù văn màu trắng.
Gã không phát ra bất kỳ tiếng động nào, ngay cả tiếng thở cũng rất bình thản.
Trong không gian vô cùng tĩnh mịch, trước mặt gã bỗng xuất hiện hai người từ trong núi rừng đi ra.
Một người cõng một người, chính là đại cung phụng biên quân Bích Lạc - Từ Bố Y và Quỷ quân sư.
- Ban đầu chúng ta không biết ngươi là người của Chu thủ phụ, nhưng sau khi ngươi rời đi, chúng ta lập tức biết. Nếu như là người của Chu thủ phụ, hẳn ngươi cũng biết chúng ta có thể điều động binh lực, thậm chí là sử dụng trọng kỵ và trọng khải quân để đóng giữ chỗ này. Từ đại cung phụng, thật không ngờ ngươi còn đi vào.
Kiếm khách áo vải có mái tóc hoa râm, hai hàng lông mày dài hẹp chậm rãi mở mắt, bình tĩnh nhìn Từ Bố Y nói.
Từ Bố Y nhìn tên kiếm khách này, lắc đầu:
- Đạo Nhược Tố, mặc dù ngươi được xưng là thiên hạ vô địch lăng Bích Lạc dưới Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng ngươi không giết được ta.
- Điều gì khiến ngươi nghĩ như thế? Bởi vì ngày xưa ta đã thảm bại dưới tay Nghê Hạc Niên sao?
Kiếm khách tên Đạo Nhược Tố, người được gọi là đệ nhị cường giả lăng Bích Lạc này bình tĩnh nhìn Từ Bố Y, hai tay ấn lên vỏ kiếm trên đùi, nói:
- Chỉ tiếc ngươi chỉ là đại cung phụng biên quân Bích Lạc, không phải là đại cung phụng triều đình?
- Ngươi sai rồi.
Từ Bố Y nghe câu nói châm chọc của đối phương, nhưng lão lại rất bình tĩnh tươi cười, lắc đầu nói:
- Ta biết ngươi ngày xưa muốn trực tiếp khiêu chiến đại cung phụng triều đình, muốn mình ngồi vào vị trí đấy, không ngờ lại thảm bại. Sau đấy, ngươi đi theo Văn Nhân Thương Nguyệt khổ tu kiếm đạo, thực lực hôm nay sợ rằng đã cân sức ngang tài với Nghê Hạc Niên, nhưng ta nói ngươi giết không được ta, không phải là vì ta cảm thấy thực lực ta cao hơn ngươi, mà bởi vì ta đi đường này không phải là chủ ý của Chu thủ phụ, đó là quyết định của học viện Thanh Loan.
Trong lúc nói chuyện, Từ Bố Y cố ý nhìn một con đường núi bên cạnh sườn núi phía sau Đạo Nhược Tố.
Trên con đường núi trong lúc chiều tà, đáng lẽ chỉ có những thương nhân buôn muối hoặc buôn trà mới đi qua, nhưng bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa lặng lẽ đi tới.
- Chính là vì học viện Thanh Loan đã sắp xếp. Nếu như người của họ đã xuất hiện, ta nghĩ cho dù ngươi cố gắng thế nào, cũng không thể giết được ta.
Đạo Nhược Tố lắc đầu, nói:
- Tần điên, Đông Vi, thậm chí là Từ Sinh Mạt, hành tung những người này đều bị chúng ta nắm rõ. Trừ bọn họ và những lão già quanh năm suốt tháng ẩn cư trong đấy, trong học viện còn có ai đối phó được ta? Còn có một phần ba người tu hành học viện Thanh Hà?
- Học viện Thanh Hà?
Từ Bố Y biến sắc, nếp nhăn trên mặt tựa như biến thành những lưỡi đao bén nhọn:
- Học viện Thanh Hà lại dám đầu nhập vào dưới trướng Văn Nhân Thương Nguyệt?
Đạo Nhược Tố lạnh lùng nói:
- Mười mấy năm qua, chính Văn Nhân đại tướng quân đã ủng hộ học viện Thanh Hà. Có thể nói học viện Thanh Hà vốn là của Văn Nhân đại tướng quân. Nếu không, một học viện tam lưu ở Vân Tần, sao có thể trong vòng mười mấy năm biến thành học viện nhị lưu, nhân tài xuất hiện lớp lớp?
- Nhưng học viện nhị lưu chính là học viện nhị lưu, cho dù có khá hơn học viện nhị lưu, cũng không thể so sánh với tam đại học viện ở Vân Tần?
Một giọng nói từ trong chiếc xe ngựa đi trên con đường núi hẹp phát ra. Giọng nói người này vô cùng bình tĩnh, nhưng ẩn bên trong lại là sự mệt mỏi vô cùng.
Sau khi giọng nói được phát ra, một nam tử anh tuấn mà Đạo Nhược Tố không thể nào đoán được tuổi tác từ trong xe ngựa chậm rãi đi ra. Hắn mặc áo bào màu đen của học viện, trên ống tay áo có thêu những ngôi sao bạc vốn chỉ thuộc về các giáo sư.
Mái tóc đen của hắn được buông xõa sau lưng, không được cột lên gọn gàng.
Sau khi ra khỏi xe ngựa, hắn không nhìn Đạo Nhược Tố, mà chỉ dùng một ánh mắt vô cùng khó hiểu nhìn bộ áo bào màu đen mình đang mặc, nhìn những ngôi sao màu bạc trên ống tay áo của mình.
Tựa như hắn đang nhớ lại một đồ vật đã vĩnh viễn mất đi, không bao giờ có thể trở lại nữa.
"Oong!"
Thanh kiếm trong tay Đạo Nhược Tố bỗng nhiên chấn động, vỏ kiếm như muốn vỡ nát.
Có thể được xưng là người mạnh nhất lăng Bích Lạc ngoại trừ Văn Nhân Thương Nguyệt, lại từng khiêu chiến đại cung phụng triều đình hoàng thành Trung Châu, dĩ nhiên từ nhiều năm trước Đạo Nhược Tố đã trở thành Thánh sư mà vô số người trên thế gian này phải cúng bái. Nhưng khi nhìn thấy giáo sư học viện Thanh Loan từ trong xe ngựa đi ra, mặc dù người này không tản phát bất kỳ khí thế nào, nhưng Đạo Nhược Tố lại cảm thấy hắn ta thật đáng sợ, chiến ý và sự cảnh giác bất giác tăng cao vài phần.
- Trong núi rừng, cây cối càng cao càng dễ bị gió thổi. Ngươi có bí mật thiên phú Tương Thần, không được để cho ai biết, kể cả phụ thân ta.
- Tại sao?
Lâm Tịch nhất thời nghĩ đến những đôi nam nữ uyên ương si tình bị phụ mẫu cầm gậy đánh, bất giác hỏi:
- Ông ấy không đồng ý hai chúng ta sao?
Cao Á Nam lắc đầu, nói:
- Phụ thân đồng ý chúng ta ở chung một chỗ, nhưng cách nghĩ của phụ thân khác với học viện. Đối với những việc ngươi làm, phụ thân cũng có lời góp ý và phê bình. Hẳn phụ thân cũng biết ngươi rất mạnh, nhưng vẫn nằm trong tầm phụ thân quản lý được. Nếu như phụ thân phát hiện ngươi căn bản không thuộc sự quản lý của phụ thân nữa, nói cách khác, phụ thân cảm thấy không thể dạy dỗ ngươi như gia trưởng, ta sợ cách nghĩ của phụ thân sẽ thay đổi.
- Ta sẽ nghe lời ngươi, nhưng cho dù ông ta có phản đối thật, ta cũng không buông tay đâu.
Lâm Tịch cầm chặt hơn một chút, vô lại nói:
- Ta chắc chắn sẽ không buông tay.
Trong bóng tối Cao Á Nam trừng mắt nhìn Lâm Tịch, nhưng chỉ chốc lát sau nàng lại nhẹ giọng nói:
- Ta cũng không buông tay, chỉ cần ngươi không thay đổi.
Lâm Tịch nhất thời cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
- Trên người ngươi có gì vậy, sao lại thơm như thế, có thể cho ta nhìn được không.
Hắn nhất thời vô sỉ đưa mũi mình lại gần Cao Á Nam, bắt đầu ngửi qua ngửi lại.
- Không đứng đắn, muốn lợi dụng ta sao...ngươi có thể bảo Cát Tường ra tay thử được không?
- Bảo Cát Tường ra tay?
Lâm Tịch ngẩn người, hắn đột nhiên phát hiện ra dường như mình đã biết thêm vài truyền thuyết nữa.
Trong truyền thuyết, Thủ phụ Vân Tần giám thị các Ti là một người tu hành rất đặc biệt, ông ta có huyết mạch tu hành đặc biệt mà người bình thường không có, có thể đóng băng cả một gian phòng ngay trong mùa hè nóng bức.
- Truyền thuyết có thật hay không? Phụ thân ngươi là hậu duệ cự nhân băng tuyết trong băng hải?
- Có thể có.
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch nói:
- Thời đại chúng ta có truyền thuyết như vậy, nhưng vì quá mức xa xưa, nên không có ai biết là thật hay giả.
Lâm Tịch lập tức hỏi:
- Vậy khi sinh ra, hồn lực của ông ta đã có thể tạo thành phù văn trong trời đất...ngưng tụ nguyên khí trời đất thành khí lạnh, là thật ư?
Cao Á Nam chưa trả lời, Lâm Tịch đã sững người, bởi vì hắn cảm thấy bàn tay Cao Á Nam mình đang nắm bỗng nhiên trở lại. Vừa ngẩng đầu xuống, hắn nhìn thấy trong lòng bàn tay mình có một viên cầu băng nho nhỏ.
Cát Tường thò đầu ra khỏi ống tay áo của hắn.
Nó nhìn Cao Á Nam với ánh mắt không thể tin được. Nó nghĩ mãi mà không hiểu cảm giác mình hiện giờ là như thế nào, nhưng nước mắt đã rơi ra khỏi đôi mắt của nó, tất cả chỉ diễn ra khi khí tức băng hàn được phóng ra khỏi người Cao Á Nam.
- Là bởi vì ngươi cũng đến từ cực bắc sao?
Lâm Tịch hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn khẽ vuốt đầu Cát Tường, bảo:
- Nàng muốn ngươi ra tay để nàng xem thử.
Nghe Lâm Tịch nói, lại thấy Lâm Tịch làm động tác thở ra, Cát Tường lập tức hiểu Lâm Tịch muốn nó làm gì. Ba cái đuôi màu đen của nó khẽ rung động, một luồng sức mạnh từ trong cơ thể của nó dâng lên rồi phun ra miệng, ngay lập tức có vô số sương trắng ngưng tụ giữa bầu trời đêm tối đen.
Cao Á Nam đưa tay ra, một luồng hồn lực từ trong tay nàng phóng ra ngoài, từng mảnh sương rất mỏng nhanh chóng ngưng kết trước tay nàng, tạo thành một thanh kiếm băng vô cùng mỏng.
Tuy bị bóng đêm đen tối bao phủ, nhưng bởi vì ngay trước mắt mình nên Lâm Tịch vẫn thấy rất rõ ràng, hắn lập tức trợn mắt lên.
- Ngươi có thể lợi dụng khí lạnh do nó phun ra?
Hắn bất giác nhìn thoáng qua Cát Tường, sau đấy xoay đầu hỏi Cao Á Nam.
- Không phải do nó phun ra...mà do hồn lực của nó biến nguyên khí thành khí lạnh...
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch, gật đầu và nhẹ giọng nói:
- Những người tu hành như ta và phụ thân ta, một khi ở vùng đất lạnh sẽ càng lợi hại hơn. Tựa như dòng họ Thân Đồ bên núi Luyện Ngục, một khi chiến đấu ở núi lửa, họ sẽ rất lợi hại. Ta nghĩ Cát Tường hẳn cũng như thế.
- Nói cách khác, thân thể các ngươi khi sinh ra vốn đã là một hồn binh...chứ không giống người tu hành như chúng ta, khi sinh ra vốn chỉ là một tờ giấy trắng.
- Ví dụ này không ổn lắm, nhưng ta hiểu ý của ngươi, giải thích như vậy không sai.
Cát Tường nghe Lâm Tịch và Cao Á Nam nói chuyện với nhau, nó mơ hồ cảm thấy một luồng khí tức rất giống mình. Khi nhìn thấy ngón tay Cao Á Nam sáng lên lúc sử dụng hồn lực, nó tựa hồ hiểu hơn và học được thêm vài điều. Nó khẽ kêu lên một tiếng, đưa móng vuốt nhỏ màu đen ra ngay trước bụng minh, thử xem sức mạnh trong cơ thể mình có thể phát ra được không.
Nó cảm thấy sức mạnh trong cơ thể đang thật sự theo móng vuốt màu đen chảy ra ngoài, sau đấy nó nhìn thấy có từng mảnh sương mỏng ngưng tụ ngay trước móng vuốt.
- Nó rất khả ái, rất thông minh, cũng rất mạnh.
Cao Á Nam cảm khái nhìn Lâm Tịch, không nhịn được vươn tay, vỗ vê đầu nó.
Lâm Tịch đang có ý định nắm tay Cao Á Nam lại, không ngờ Cao Á Nam lại vươn tay vỗ vê đầu Cát Tường, thành ra tay hắn lại rơi vào khoảng không. Hắn hơi ngượng ngùng, cười nói:
- Vậy ngươi và nó liên thủ với nhau có thể mạnh hơn hay không?
- Tuyết tuy mỏng, nhưng nếu rơi không ngừng...cho dù là mùa đông bình thường nhất cũng có thể đóng băng mặt hồ, dĩ nhiên sẽ càng lợi hại hơn. Nhưng mà, ngươi đừng nói đưa nó cho ta...Cát Tường không phải là vật để đưa qua đưa lại. Hơn nữa, ta cảm thấy nó rất lệ thuộc vào ngươi.
- Cho nên, ba người chúng ta phải ở chung một chỗ để càng mạnh hơn.
Nói xong câu này, Lâm Tịch lại nói thầm với chính mình:
- Vậy chúng ta đây không phải là "Cát Tường tam bảo", tương thân tương ái như một nhà sao...
....
Một kiếm khách áo vải ngồi trên một tảng đá lớn gần khe suối.
Tuổi của tên kiếm khách này không lớn, con mắt gầy gò trông như bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc của gã lại ngả sang màu trắng. So với người bình thường, lông mày gã cũng dài hơn một chút, điều này khiến gã cho dù đang nhắm mắt ngủ say, cả người cũng tỏa ra một khí tức vô cùng uy nghiêm.
Kiếm của gã được đặt trên đùi, vỏ kiếm chỉ là một cây trúc rất bình thường, nhưng chuôi kiếm lại được đính với một viên ngọc màu lam kỳ dị, phía trên có vô số phù văn màu trắng.
Gã không phát ra bất kỳ tiếng động nào, ngay cả tiếng thở cũng rất bình thản.
Trong không gian vô cùng tĩnh mịch, trước mặt gã bỗng xuất hiện hai người từ trong núi rừng đi ra.
Một người cõng một người, chính là đại cung phụng biên quân Bích Lạc - Từ Bố Y và Quỷ quân sư.
- Ban đầu chúng ta không biết ngươi là người của Chu thủ phụ, nhưng sau khi ngươi rời đi, chúng ta lập tức biết. Nếu như là người của Chu thủ phụ, hẳn ngươi cũng biết chúng ta có thể điều động binh lực, thậm chí là sử dụng trọng kỵ và trọng khải quân để đóng giữ chỗ này. Từ đại cung phụng, thật không ngờ ngươi còn đi vào.
Kiếm khách áo vải có mái tóc hoa râm, hai hàng lông mày dài hẹp chậm rãi mở mắt, bình tĩnh nhìn Từ Bố Y nói.
Từ Bố Y nhìn tên kiếm khách này, lắc đầu:
- Đạo Nhược Tố, mặc dù ngươi được xưng là thiên hạ vô địch lăng Bích Lạc dưới Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng ngươi không giết được ta.
- Điều gì khiến ngươi nghĩ như thế? Bởi vì ngày xưa ta đã thảm bại dưới tay Nghê Hạc Niên sao?
Kiếm khách tên Đạo Nhược Tố, người được gọi là đệ nhị cường giả lăng Bích Lạc này bình tĩnh nhìn Từ Bố Y, hai tay ấn lên vỏ kiếm trên đùi, nói:
- Chỉ tiếc ngươi chỉ là đại cung phụng biên quân Bích Lạc, không phải là đại cung phụng triều đình?
- Ngươi sai rồi.
Từ Bố Y nghe câu nói châm chọc của đối phương, nhưng lão lại rất bình tĩnh tươi cười, lắc đầu nói:
- Ta biết ngươi ngày xưa muốn trực tiếp khiêu chiến đại cung phụng triều đình, muốn mình ngồi vào vị trí đấy, không ngờ lại thảm bại. Sau đấy, ngươi đi theo Văn Nhân Thương Nguyệt khổ tu kiếm đạo, thực lực hôm nay sợ rằng đã cân sức ngang tài với Nghê Hạc Niên, nhưng ta nói ngươi giết không được ta, không phải là vì ta cảm thấy thực lực ta cao hơn ngươi, mà bởi vì ta đi đường này không phải là chủ ý của Chu thủ phụ, đó là quyết định của học viện Thanh Loan.
Trong lúc nói chuyện, Từ Bố Y cố ý nhìn một con đường núi bên cạnh sườn núi phía sau Đạo Nhược Tố.
Trên con đường núi trong lúc chiều tà, đáng lẽ chỉ có những thương nhân buôn muối hoặc buôn trà mới đi qua, nhưng bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa lặng lẽ đi tới.
- Chính là vì học viện Thanh Loan đã sắp xếp. Nếu như người của họ đã xuất hiện, ta nghĩ cho dù ngươi cố gắng thế nào, cũng không thể giết được ta.
Đạo Nhược Tố lắc đầu, nói:
- Tần điên, Đông Vi, thậm chí là Từ Sinh Mạt, hành tung những người này đều bị chúng ta nắm rõ. Trừ bọn họ và những lão già quanh năm suốt tháng ẩn cư trong đấy, trong học viện còn có ai đối phó được ta? Còn có một phần ba người tu hành học viện Thanh Hà?
- Học viện Thanh Hà?
Từ Bố Y biến sắc, nếp nhăn trên mặt tựa như biến thành những lưỡi đao bén nhọn:
- Học viện Thanh Hà lại dám đầu nhập vào dưới trướng Văn Nhân Thương Nguyệt?
Đạo Nhược Tố lạnh lùng nói:
- Mười mấy năm qua, chính Văn Nhân đại tướng quân đã ủng hộ học viện Thanh Hà. Có thể nói học viện Thanh Hà vốn là của Văn Nhân đại tướng quân. Nếu không, một học viện tam lưu ở Vân Tần, sao có thể trong vòng mười mấy năm biến thành học viện nhị lưu, nhân tài xuất hiện lớp lớp?
- Nhưng học viện nhị lưu chính là học viện nhị lưu, cho dù có khá hơn học viện nhị lưu, cũng không thể so sánh với tam đại học viện ở Vân Tần?
Một giọng nói từ trong chiếc xe ngựa đi trên con đường núi hẹp phát ra. Giọng nói người này vô cùng bình tĩnh, nhưng ẩn bên trong lại là sự mệt mỏi vô cùng.
Sau khi giọng nói được phát ra, một nam tử anh tuấn mà Đạo Nhược Tố không thể nào đoán được tuổi tác từ trong xe ngựa chậm rãi đi ra. Hắn mặc áo bào màu đen của học viện, trên ống tay áo có thêu những ngôi sao bạc vốn chỉ thuộc về các giáo sư.
Mái tóc đen của hắn được buông xõa sau lưng, không được cột lên gọn gàng.
Sau khi ra khỏi xe ngựa, hắn không nhìn Đạo Nhược Tố, mà chỉ dùng một ánh mắt vô cùng khó hiểu nhìn bộ áo bào màu đen mình đang mặc, nhìn những ngôi sao màu bạc trên ống tay áo của mình.
Tựa như hắn đang nhớ lại một đồ vật đã vĩnh viễn mất đi, không bao giờ có thể trở lại nữa.
"Oong!"
Thanh kiếm trong tay Đạo Nhược Tố bỗng nhiên chấn động, vỏ kiếm như muốn vỡ nát.
Có thể được xưng là người mạnh nhất lăng Bích Lạc ngoại trừ Văn Nhân Thương Nguyệt, lại từng khiêu chiến đại cung phụng triều đình hoàng thành Trung Châu, dĩ nhiên từ nhiều năm trước Đạo Nhược Tố đã trở thành Thánh sư mà vô số người trên thế gian này phải cúng bái. Nhưng khi nhìn thấy giáo sư học viện Thanh Loan từ trong xe ngựa đi ra, mặc dù người này không tản phát bất kỳ khí thế nào, nhưng Đạo Nhược Tố lại cảm thấy hắn ta thật đáng sợ, chiến ý và sự cảnh giác bất giác tăng cao vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.