Quyển 16 - Chương 16: Giết thánh để tế điện
Vô Tội
12/12/2014
Đây là một ngày nhất định sẽ được ghi lại vào sử sách Vân Tần.
Cho dù là ngày xưa Tây Di thập ngũ bộ liên tục chiến thắng, tiến tới gần thành Trung Châu, hoặc là ba mươi vạn đại quân nước Nam Ma áp sát lăng Trụy Tinh, người trong thành Trung Châu lúc thức dậy cũng bình tĩnh ăn sáng, uống canh, vẫn có thể thản nhiên trò chuyện. Mà bây giờ, bởi vì cuộc gặp mặt của Lâm Tịch và hoàng đế Vân Tần, mà mọi hoạt động khác của thành Trung Châu đã ngừng lại.
Có rất nhiều cửa hàng chuyên nấu đồ ăn sáng cũng không mở cửa, mà hầu hết người dân thành Trung Châu cũng không quan tâm là mình đã ăn sáng hay chưa, tất cả đều tụ tập trước hoàng thành.
Rất nhiều người hoảng sợ, bọn họ không biết sau ngày hôm nay, liệu đế quốc to lớn được chính học viện Thanh Loan và Trưởng Tôn thị dựng nên này sẽ đi đâu về đâu. Bọn họ tin tưởng mình đủ sức mạnh chống ngoại địch, nhưng lại không tự tin đối mặt được với đế quốc thay đổi.
Rất nhiều người cảm thấy vô cùng đau thương, bọn họ không thể tin được sẽ có một ngày học viện Thanh Loan và hoàng thành Trung Châu lại đi đến bước này.
Hoàng đế Vân Tần bước ra ngoài cửa cung một bước, rồi dừng lại.
Điều này đại biểu cho thái độ và uy nghiêm của hắn. Bước ra khỏi cửa cung một bước cũng là ra khỏi cửa cung, đại biểu hoàng đế Vân Tần không sợ hãi đối mặt với Lâm Tịch, một bước này cũng cho thấy Lâm Tịch không xứng để một thiên tử như hắn phải bước thêm.
Khuôn mặt hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng ngay nháy mắt nhìn thấy Lâm Tịch, cả người hắn lại tản phát khí tức bàng bạc, không thể che giấu được sự tức giận và cảm xúc phức tạp trong lòng hắn.
Toàn bộ tuyết đọng trên cửa cung trên đầu hắn đều bị chấn nát bấy, khiến gió nổi lên mang theo vô số tuyết rơi, tạo thành một ranh giới rõ ràng giữa hắn ta và Lâm Tịch.
Lâm Tịch thản nhiên nhìn tên hoàng đế Vân Tần khoác long bào thể hiện sự uy nghiêm của đế vương, nhìn ranh giới bằng tuyết rõ ràng kia, tươi cuời.
- Hôm nay đã là cuối năm, có thể ở đây nhìn thấy ngươi là một chuyện vô cùng cao hứng.
Hắn mỉm cười nhìn hoàng đế Vân Tần, nói:
- Nhưng ta phát hiện mình không thể nào cao hứng được.
Giọng nói của Lâm Tịch không lớn, nhưng trong những dân chúng ở đây cũng có người tu hành, có vài người nghe được rõ ràng lời của hắn. Bọn họ nói cho nhau nghe, nên mặc dù là những dân chúng ở sau rất xa, cũng có thể nghe được Lâm Tịch đang nói gì.
Hoàng đế Vân Tần không hề nghĩ rằng câu nói đầu tiên của Lâm Tịch là như vậy, nhưng trong tầm mắt, nhìn thấy phản ứng của vô số dân chúng thành Trung Châu, cảm xúc mãnh liệt của hắn ta khẽ bình tĩnh lại, nói:
- Những người này đều là con dân của trẫm đấy.
Hắn thầm nói với chính mình một câu, sau đấy khí tức quanh người càng lúc càng bàng bạc, lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, nói:
- Tại sao?
- Bởi vì ta nghĩ tới rất nhiều người, rất nhiều người ở trong thành này, cũng như ở chỗ khác.
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn hắn, nói:
- Bọn họ vốn không cần phải chết, hẳn phải còn sống vui đấy.
Lại có thêm một bầu không khí bi ai bao phủ cả thành Trung Châu.
Rất nhiều người thành Trung Châu đang nhớ tới người nhà chết trận của mình.
Hoàng đế Vân Tần trầm mặc.
- Ngươi thấy ta tới đây một mình, có phải bất ngờ lắm không?
Lâm Tịch không dừng nói.
Trong không khí lạnh như băng, nhìn hoàng đế Vân Tần đang tỏ ra bình tĩnh và uy nghiêm, hắn càng ghét cay ghét đắng hơn, nên hắn bất ngờ nhếch miệng, nở nụ cười lạnh như băng.
- Bởi vì học viện Thanh Loan chúng ta khác với ngươi, chúng ta không thích lấy ý chí của mình áp đặt cho người khác.
Không đợi hoàng đế Vân Tần lên tiếng, hắn lại lạnh lùng nói câu này.
Nhưng chính câu nói này lại khiến nhiều quan viên Vân Tần và dân chúng trong thành Trung Châu phải cảm thấy run sợ.
Nói đến vinh quang, ở đế quốc Vân Tần này, liệu còn có nơi nào có nhiều vinh quang hơn học viện Thanh Loan?
Cho dù không nhắc đến những năm trước khi Vân Tần lập quốc, nhưng sau khi Vân Tần lập quốc nhiều năm, học viện Thanh Loan đã vì Vân Tần mà làm bao nhiêu chuyện? Hi sinh bao nhiêu tính mạng? Tựu như tuyết đầu mùa năm ngoái, Lâm Tịch mang theo Đại Hắc tiến vào thành Trung Châu. Chỉ cần hắn muốn, nhất định sẽ có được vô số sức mạnh dân gian. Nhưng bất kể là lần đó, hay là vô số lần sau này...học viện Thanh Loan lại rất ít khi kêu gọi, luôn một mình chiến đấu như một con chim ưng cô độc. Học viện Thanh Loan luôn tự nhốt mình trong sơn mạch Đăng Thiên kia, hi vọng sẽ không có nhiều người vô tội chết đi.
Ta chiến đấu, ta ngăn cản, các ngươi sẽ có một cuộc sống thái bình.
Đây chính là lý tưởng nhiều năm qua của học viện Thanh Loan.
Có rất nhiều người trong thành Trung Châu biết rõ nhiều năm qua học viện Thanh Loan đã trả giá như thế nào, nhưng khi Lâm Tịch đối mặt với hoàng đế Vân Tần, rồi chính Lâm Tịch mở miệng nói như vậy, tâm tình bọn họ lập tức trở nên mãnh liệt, thậm chí nhiều người còn cảm thấy cổ họng của mình bị thứ gì đó chặn lại.
Hoàng đế Vân Tần cau mày, ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, lên tiếng:
- Ai mà không sai lầm?
Đây là năm chữ rất đơn giản, nhưng cũng là chiêu phản kích hiệu quả nhất.
Bởi vì hắn là đế vương, hắn quản lý cả triều đình, cả đế quốc khổng lồ. So sánh với nhiều người khác, những chuyện hắn phải đối mặt nhiều hơn rất nhiều, không thể không có sai lầm.
Mà hiện giờ, hắn ta hiển nhiên đang tỏ ra hối lỗi.
Hầu hết dân chúng thành Trung Châu không thể hiểu hết được toàn bộ chuyện đã xảy ra, nên ai ai cũng cảm thấy không đành lòng.
- Ta đã cho ngươi quá nhiều cơ hội.
Nhưng Lâm Tịch lại rất đơn giản, thậm chí là không nói gì nguyên nhân cụ thể gì. Hắn cất cao giọng nói của mình, thậm chí khiến người khác tưởng rằng là thô bạo, nói với hoàng đế Vân Tần:
- Mời thối vị.
Có rất nhiều quan viên Vân Tần cảm thấy trái tim của mình như bị cây búa lớn đập mạnh một cái, một số quan viên trung với hoàng đế tái cả mặt.
Trái tim hoàng đế Vân Tần nhảy mạnh một cái. Ngay từ lúc bắt đầu, hắn cho rằng Lâm Tịch sẽ mang theo trưởng công chúa Vân Tần, vạch tội của mình ra, nhưng cuối cùng chỉ có một mình Lâm Tịch đến, điều này hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn. Đến bây giờ, hắn càng không ngờ Lâm Tịch sẽ dùng cách thức đơn giản này để nói mục đích của mình ra.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, vẫn giữ hình tượng một hoàng đế Vân Tần uy nghiêm sáng suốt trước mặt dân chúng của mình.
Hắn bình tĩnh mà thành khẩn nói:
- Mặc dù trẫm thối vị, chẳng lẽ ngươi có thể đảm bảo khi trưởng công chúa thống trị đế quốc này, sẽ tốt hơn ta sao?
Lâm Tịch tươi cười:
- Ta có thể đảm bảo.
Hoàng đế Vân Tần bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Từ câu nói không nói đến lý lẽ và nụ cười của Lâm Tịch hiện giờ, hắn rốt cuộc hiểu được hôm nay Lâm Tịch tới đây, căn bản không phải là giảng lý lẽ với hắn.
Một chút băng còn sót lại xung quanh người hắn rốt cuộc đã bị khí tức cường đại quanh người hắn chấn vỡ, bay múa trên không trung.
- Ngươi chỉ là một tội đồ không để ý đến luật pháp, mặc dù học viện Thanh Loan cho ngươi đại biểu, nhưng học viện Thanh Loan có tư cách gì khiến trẫm thối vị? Các ngươi đừng quên trẫm mới là chân long thiên tử!
Hắn mở to mắt, nói một câu như vậy, bởi vì hắn cảm thấy những lời này có thể khiến hắn giành được nhiều sức mạnh hơn ở trong thành Trung Châu.
- Ngươi không thối vị, ta sẽ đánh ngươi thối vị.
Lâm Tịch vẫn trả lời rất đơn giản, hắn nhìn hoàng đế Vân Tần, nói:
- Đây chính là tư cách.
Hoàng đế Vân Tần trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi đánh trẫm, trẫm lại kiên trì không thối vị, có phải ngươi muốn giết trẫm luôn không?
Lâm Tịch tươi cười, hắn dĩ nhiên hiểu được dụng ý hoàng đế Vân Tần. Nhưng nếu như hôm nay hắn đã quyết định sẽ dùng cách này để hành động, tại sao hắn không dám nói?
- Đúng vậy.
Hắn gật đầu, tươi cười mà chân thành nói:
- Nếu như ngươi không chịu thối vị, ta sẽ giết ngươi.
Tiếng xôn xao ồn ào vang lên.
Bởi vì uy nghiêm của hoàng đế, bởi vì tất cả mọi người muốn nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Lâm Tịch và hoàng đế, nên tất cả mọi người đều cố gắng không lên tiếng, ngay cả tiếng hít thở cũng phải kiềm chế đến mức tối đa, nhưng những gì Lâm Tịch vừa nói lại khiến vô số người phải cất tiếng.
Giọng nói của Lâm Tịch quá bá đạo, không hề kiêng kỵ, quá mức đại nghịch bất đạo.
Nhưng Lâm Tịch lại là tiểu Lâm đại nhân bọn họ tôn kính nhất, trong nhiều năm qua, bọn họ luôn luôn tôn kính và kính yêu tiểu Lâm đại nhân này.
Tiểu Lâm đại nhân này tựa hồ không phải là tiểu Lâm đại nhân trong trí nhớ của họ, tựa hồ không phải là một người rồi, nhưng tại sao lại như thế? Có phải là hoàng đế Vân Tần cũng không phải là hoàng đế Vân Tần mà bọn họ đã nghĩ đến hay không?
Cảm xúc xung đột mãnh liệt này tràn ngập khắp tấm lòng phần lớn người trong thành Trung Châu.
Hai tay hoàng đế Vân Tần chấn động.
Bởi vì Lâm Tịch bình tĩnh, bởi vì mặc dù hiện giờ cả thành Trung Châu đã xôn xao, nhưng vẫn không có loạn cục xảy ra, vẫn không có cảnh tượng vô số người xông tới chỗ Lâm Tịch.
- Uy vọng của hắn và học viện Thanh Loan đã đủ chống lại trẫm thật sao?
Cả người hắn bắt đầu lạnh lẽo như băng giá.
- Thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Lâm Tịch không lên tiếng, nhưng phản ứng của dân chúng thành Trung Châu hiện giờ lại khiến hắn cảm thấy kiêu ngạo và mừng rỡ.
...
- Lâm Tịch, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi là Trương viện trưởng?
- Đế quốc Vân Tần là do Trương viện trưởng và tiên hoàng dựng nên, khi Vân Tần lập quốc ngươi còn chưa ra đời. Ngươi chỉ là một người nhận lấy vinh quang của tiền nhân, ngươi có tư cách gì để bảo thánh thượng thối vị?
Một âm thanh lạnh lùng dùng hồn lực khuếch tán vang lên. Sau đấy có một nam tử mặc áo bào tro từ trong đại môn hoàng cung bước ra ngoài, người này trông như một bóng ma, sự xuất hiện của hắn khiến mọi người cảm thấy thật quá đột ngột.
Nam tử mặc áo bào tro này nhìn Lâm Tịch, cười lạnh:
- Nếu như không có học viện Thanh Loan, ngươi chỉ là một tiểu tử không có gì cả, sao ngươi dám đến đây đòi giết chết thánh thượng?
Lâm Tịch không tức giận, bởi vì hắn hiểu được suy nghĩ của hoàng đế Vân Tần.
Nếu như chính hắn muốn dùng phương pháp rõ ràng nhất để giải quyết chuyện này, như vậy hoàng đế Vân Tần sẽ dùng mọi thủ đoạn để quấy đục.
Hơn nữa, theo hắn nghĩ, nếu như vì người như vậy mà tức giận, thật sự là không đáng.
Cho nên, hắn chỉ cười cười, nhìn tên nam tử mặc áo bào tro này, nói bốn chữ:
- Bại tướng dưới tay!
Tên nam tử mặc áo bào tro này chính là Ảnh Tử thánh sư, năm ngoái đã bị hắn chặt đứt ngón tay, sau đó bị thương nặng mà bỏ trốn.
Nhìn thấy Lâm Tịch cười nhạo, Ảnh Tử thánh sư cảm thấy tức giận vô cùng.
- Đó là Đại Hắc...hiện giờ ngươi đã không còn Đại Hắc.
Hắn nhìn Lâm Tịch, gằn từng chữ nặng nề:
- Ta là thần tử Vân Tần, ngươi muốn giết thánh thượng, tất nhiên phải giết ta trước...hiện giờ ta hỏi ngươi, ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến của ta không? Dám quyết đấu với ta không?
- Ngươi thật sự quá khiến ta thất vọng.
Lâm Tịch không trả lời câu hỏi của Ảnh Tử thánh sư trước, mà nhìn hoàng đế Vân Tần, nói:
- Sự lựa chọn của ngươi khiến ta rất thất vọng, một người như hắn mà dám khiêu chiến ta sao...ngươi khiến ta thất vọng vô cùng, xem ra bên cạnh ngươi đã không còn người nào nữa.
Ảnh Tử thánh sư tức giận gầm nhẹ, đất đá cứng rắn dưới chân hắn bắt đầu nứt vỡ, lan tràn như mạng nhện.
- Vậy ngươi hãy lấy cái chết của mình mà tế điện.
Ánh mắt của Lâm Tịch cuối dùng dừng lại trên người hắn ta, thản nhiên nói:
- Đến đây đi.
Cho dù là ngày xưa Tây Di thập ngũ bộ liên tục chiến thắng, tiến tới gần thành Trung Châu, hoặc là ba mươi vạn đại quân nước Nam Ma áp sát lăng Trụy Tinh, người trong thành Trung Châu lúc thức dậy cũng bình tĩnh ăn sáng, uống canh, vẫn có thể thản nhiên trò chuyện. Mà bây giờ, bởi vì cuộc gặp mặt của Lâm Tịch và hoàng đế Vân Tần, mà mọi hoạt động khác của thành Trung Châu đã ngừng lại.
Có rất nhiều cửa hàng chuyên nấu đồ ăn sáng cũng không mở cửa, mà hầu hết người dân thành Trung Châu cũng không quan tâm là mình đã ăn sáng hay chưa, tất cả đều tụ tập trước hoàng thành.
Rất nhiều người hoảng sợ, bọn họ không biết sau ngày hôm nay, liệu đế quốc to lớn được chính học viện Thanh Loan và Trưởng Tôn thị dựng nên này sẽ đi đâu về đâu. Bọn họ tin tưởng mình đủ sức mạnh chống ngoại địch, nhưng lại không tự tin đối mặt được với đế quốc thay đổi.
Rất nhiều người cảm thấy vô cùng đau thương, bọn họ không thể tin được sẽ có một ngày học viện Thanh Loan và hoàng thành Trung Châu lại đi đến bước này.
Hoàng đế Vân Tần bước ra ngoài cửa cung một bước, rồi dừng lại.
Điều này đại biểu cho thái độ và uy nghiêm của hắn. Bước ra khỏi cửa cung một bước cũng là ra khỏi cửa cung, đại biểu hoàng đế Vân Tần không sợ hãi đối mặt với Lâm Tịch, một bước này cũng cho thấy Lâm Tịch không xứng để một thiên tử như hắn phải bước thêm.
Khuôn mặt hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng ngay nháy mắt nhìn thấy Lâm Tịch, cả người hắn lại tản phát khí tức bàng bạc, không thể che giấu được sự tức giận và cảm xúc phức tạp trong lòng hắn.
Toàn bộ tuyết đọng trên cửa cung trên đầu hắn đều bị chấn nát bấy, khiến gió nổi lên mang theo vô số tuyết rơi, tạo thành một ranh giới rõ ràng giữa hắn ta và Lâm Tịch.
Lâm Tịch thản nhiên nhìn tên hoàng đế Vân Tần khoác long bào thể hiện sự uy nghiêm của đế vương, nhìn ranh giới bằng tuyết rõ ràng kia, tươi cuời.
- Hôm nay đã là cuối năm, có thể ở đây nhìn thấy ngươi là một chuyện vô cùng cao hứng.
Hắn mỉm cười nhìn hoàng đế Vân Tần, nói:
- Nhưng ta phát hiện mình không thể nào cao hứng được.
Giọng nói của Lâm Tịch không lớn, nhưng trong những dân chúng ở đây cũng có người tu hành, có vài người nghe được rõ ràng lời của hắn. Bọn họ nói cho nhau nghe, nên mặc dù là những dân chúng ở sau rất xa, cũng có thể nghe được Lâm Tịch đang nói gì.
Hoàng đế Vân Tần không hề nghĩ rằng câu nói đầu tiên của Lâm Tịch là như vậy, nhưng trong tầm mắt, nhìn thấy phản ứng của vô số dân chúng thành Trung Châu, cảm xúc mãnh liệt của hắn ta khẽ bình tĩnh lại, nói:
- Những người này đều là con dân của trẫm đấy.
Hắn thầm nói với chính mình một câu, sau đấy khí tức quanh người càng lúc càng bàng bạc, lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, nói:
- Tại sao?
- Bởi vì ta nghĩ tới rất nhiều người, rất nhiều người ở trong thành này, cũng như ở chỗ khác.
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn hắn, nói:
- Bọn họ vốn không cần phải chết, hẳn phải còn sống vui đấy.
Lại có thêm một bầu không khí bi ai bao phủ cả thành Trung Châu.
Rất nhiều người thành Trung Châu đang nhớ tới người nhà chết trận của mình.
Hoàng đế Vân Tần trầm mặc.
- Ngươi thấy ta tới đây một mình, có phải bất ngờ lắm không?
Lâm Tịch không dừng nói.
Trong không khí lạnh như băng, nhìn hoàng đế Vân Tần đang tỏ ra bình tĩnh và uy nghiêm, hắn càng ghét cay ghét đắng hơn, nên hắn bất ngờ nhếch miệng, nở nụ cười lạnh như băng.
- Bởi vì học viện Thanh Loan chúng ta khác với ngươi, chúng ta không thích lấy ý chí của mình áp đặt cho người khác.
Không đợi hoàng đế Vân Tần lên tiếng, hắn lại lạnh lùng nói câu này.
Nhưng chính câu nói này lại khiến nhiều quan viên Vân Tần và dân chúng trong thành Trung Châu phải cảm thấy run sợ.
Nói đến vinh quang, ở đế quốc Vân Tần này, liệu còn có nơi nào có nhiều vinh quang hơn học viện Thanh Loan?
Cho dù không nhắc đến những năm trước khi Vân Tần lập quốc, nhưng sau khi Vân Tần lập quốc nhiều năm, học viện Thanh Loan đã vì Vân Tần mà làm bao nhiêu chuyện? Hi sinh bao nhiêu tính mạng? Tựu như tuyết đầu mùa năm ngoái, Lâm Tịch mang theo Đại Hắc tiến vào thành Trung Châu. Chỉ cần hắn muốn, nhất định sẽ có được vô số sức mạnh dân gian. Nhưng bất kể là lần đó, hay là vô số lần sau này...học viện Thanh Loan lại rất ít khi kêu gọi, luôn một mình chiến đấu như một con chim ưng cô độc. Học viện Thanh Loan luôn tự nhốt mình trong sơn mạch Đăng Thiên kia, hi vọng sẽ không có nhiều người vô tội chết đi.
Ta chiến đấu, ta ngăn cản, các ngươi sẽ có một cuộc sống thái bình.
Đây chính là lý tưởng nhiều năm qua của học viện Thanh Loan.
Có rất nhiều người trong thành Trung Châu biết rõ nhiều năm qua học viện Thanh Loan đã trả giá như thế nào, nhưng khi Lâm Tịch đối mặt với hoàng đế Vân Tần, rồi chính Lâm Tịch mở miệng nói như vậy, tâm tình bọn họ lập tức trở nên mãnh liệt, thậm chí nhiều người còn cảm thấy cổ họng của mình bị thứ gì đó chặn lại.
Hoàng đế Vân Tần cau mày, ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, lên tiếng:
- Ai mà không sai lầm?
Đây là năm chữ rất đơn giản, nhưng cũng là chiêu phản kích hiệu quả nhất.
Bởi vì hắn là đế vương, hắn quản lý cả triều đình, cả đế quốc khổng lồ. So sánh với nhiều người khác, những chuyện hắn phải đối mặt nhiều hơn rất nhiều, không thể không có sai lầm.
Mà hiện giờ, hắn ta hiển nhiên đang tỏ ra hối lỗi.
Hầu hết dân chúng thành Trung Châu không thể hiểu hết được toàn bộ chuyện đã xảy ra, nên ai ai cũng cảm thấy không đành lòng.
- Ta đã cho ngươi quá nhiều cơ hội.
Nhưng Lâm Tịch lại rất đơn giản, thậm chí là không nói gì nguyên nhân cụ thể gì. Hắn cất cao giọng nói của mình, thậm chí khiến người khác tưởng rằng là thô bạo, nói với hoàng đế Vân Tần:
- Mời thối vị.
Có rất nhiều quan viên Vân Tần cảm thấy trái tim của mình như bị cây búa lớn đập mạnh một cái, một số quan viên trung với hoàng đế tái cả mặt.
Trái tim hoàng đế Vân Tần nhảy mạnh một cái. Ngay từ lúc bắt đầu, hắn cho rằng Lâm Tịch sẽ mang theo trưởng công chúa Vân Tần, vạch tội của mình ra, nhưng cuối cùng chỉ có một mình Lâm Tịch đến, điều này hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn. Đến bây giờ, hắn càng không ngờ Lâm Tịch sẽ dùng cách thức đơn giản này để nói mục đích của mình ra.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, vẫn giữ hình tượng một hoàng đế Vân Tần uy nghiêm sáng suốt trước mặt dân chúng của mình.
Hắn bình tĩnh mà thành khẩn nói:
- Mặc dù trẫm thối vị, chẳng lẽ ngươi có thể đảm bảo khi trưởng công chúa thống trị đế quốc này, sẽ tốt hơn ta sao?
Lâm Tịch tươi cười:
- Ta có thể đảm bảo.
Hoàng đế Vân Tần bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Từ câu nói không nói đến lý lẽ và nụ cười của Lâm Tịch hiện giờ, hắn rốt cuộc hiểu được hôm nay Lâm Tịch tới đây, căn bản không phải là giảng lý lẽ với hắn.
Một chút băng còn sót lại xung quanh người hắn rốt cuộc đã bị khí tức cường đại quanh người hắn chấn vỡ, bay múa trên không trung.
- Ngươi chỉ là một tội đồ không để ý đến luật pháp, mặc dù học viện Thanh Loan cho ngươi đại biểu, nhưng học viện Thanh Loan có tư cách gì khiến trẫm thối vị? Các ngươi đừng quên trẫm mới là chân long thiên tử!
Hắn mở to mắt, nói một câu như vậy, bởi vì hắn cảm thấy những lời này có thể khiến hắn giành được nhiều sức mạnh hơn ở trong thành Trung Châu.
- Ngươi không thối vị, ta sẽ đánh ngươi thối vị.
Lâm Tịch vẫn trả lời rất đơn giản, hắn nhìn hoàng đế Vân Tần, nói:
- Đây chính là tư cách.
Hoàng đế Vân Tần trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi đánh trẫm, trẫm lại kiên trì không thối vị, có phải ngươi muốn giết trẫm luôn không?
Lâm Tịch tươi cười, hắn dĩ nhiên hiểu được dụng ý hoàng đế Vân Tần. Nhưng nếu như hôm nay hắn đã quyết định sẽ dùng cách này để hành động, tại sao hắn không dám nói?
- Đúng vậy.
Hắn gật đầu, tươi cười mà chân thành nói:
- Nếu như ngươi không chịu thối vị, ta sẽ giết ngươi.
Tiếng xôn xao ồn ào vang lên.
Bởi vì uy nghiêm của hoàng đế, bởi vì tất cả mọi người muốn nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Lâm Tịch và hoàng đế, nên tất cả mọi người đều cố gắng không lên tiếng, ngay cả tiếng hít thở cũng phải kiềm chế đến mức tối đa, nhưng những gì Lâm Tịch vừa nói lại khiến vô số người phải cất tiếng.
Giọng nói của Lâm Tịch quá bá đạo, không hề kiêng kỵ, quá mức đại nghịch bất đạo.
Nhưng Lâm Tịch lại là tiểu Lâm đại nhân bọn họ tôn kính nhất, trong nhiều năm qua, bọn họ luôn luôn tôn kính và kính yêu tiểu Lâm đại nhân này.
Tiểu Lâm đại nhân này tựa hồ không phải là tiểu Lâm đại nhân trong trí nhớ của họ, tựa hồ không phải là một người rồi, nhưng tại sao lại như thế? Có phải là hoàng đế Vân Tần cũng không phải là hoàng đế Vân Tần mà bọn họ đã nghĩ đến hay không?
Cảm xúc xung đột mãnh liệt này tràn ngập khắp tấm lòng phần lớn người trong thành Trung Châu.
Hai tay hoàng đế Vân Tần chấn động.
Bởi vì Lâm Tịch bình tĩnh, bởi vì mặc dù hiện giờ cả thành Trung Châu đã xôn xao, nhưng vẫn không có loạn cục xảy ra, vẫn không có cảnh tượng vô số người xông tới chỗ Lâm Tịch.
- Uy vọng của hắn và học viện Thanh Loan đã đủ chống lại trẫm thật sao?
Cả người hắn bắt đầu lạnh lẽo như băng giá.
- Thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Lâm Tịch không lên tiếng, nhưng phản ứng của dân chúng thành Trung Châu hiện giờ lại khiến hắn cảm thấy kiêu ngạo và mừng rỡ.
...
- Lâm Tịch, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi là Trương viện trưởng?
- Đế quốc Vân Tần là do Trương viện trưởng và tiên hoàng dựng nên, khi Vân Tần lập quốc ngươi còn chưa ra đời. Ngươi chỉ là một người nhận lấy vinh quang của tiền nhân, ngươi có tư cách gì để bảo thánh thượng thối vị?
Một âm thanh lạnh lùng dùng hồn lực khuếch tán vang lên. Sau đấy có một nam tử mặc áo bào tro từ trong đại môn hoàng cung bước ra ngoài, người này trông như một bóng ma, sự xuất hiện của hắn khiến mọi người cảm thấy thật quá đột ngột.
Nam tử mặc áo bào tro này nhìn Lâm Tịch, cười lạnh:
- Nếu như không có học viện Thanh Loan, ngươi chỉ là một tiểu tử không có gì cả, sao ngươi dám đến đây đòi giết chết thánh thượng?
Lâm Tịch không tức giận, bởi vì hắn hiểu được suy nghĩ của hoàng đế Vân Tần.
Nếu như chính hắn muốn dùng phương pháp rõ ràng nhất để giải quyết chuyện này, như vậy hoàng đế Vân Tần sẽ dùng mọi thủ đoạn để quấy đục.
Hơn nữa, theo hắn nghĩ, nếu như vì người như vậy mà tức giận, thật sự là không đáng.
Cho nên, hắn chỉ cười cười, nhìn tên nam tử mặc áo bào tro này, nói bốn chữ:
- Bại tướng dưới tay!
Tên nam tử mặc áo bào tro này chính là Ảnh Tử thánh sư, năm ngoái đã bị hắn chặt đứt ngón tay, sau đó bị thương nặng mà bỏ trốn.
Nhìn thấy Lâm Tịch cười nhạo, Ảnh Tử thánh sư cảm thấy tức giận vô cùng.
- Đó là Đại Hắc...hiện giờ ngươi đã không còn Đại Hắc.
Hắn nhìn Lâm Tịch, gằn từng chữ nặng nề:
- Ta là thần tử Vân Tần, ngươi muốn giết thánh thượng, tất nhiên phải giết ta trước...hiện giờ ta hỏi ngươi, ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến của ta không? Dám quyết đấu với ta không?
- Ngươi thật sự quá khiến ta thất vọng.
Lâm Tịch không trả lời câu hỏi của Ảnh Tử thánh sư trước, mà nhìn hoàng đế Vân Tần, nói:
- Sự lựa chọn của ngươi khiến ta rất thất vọng, một người như hắn mà dám khiêu chiến ta sao...ngươi khiến ta thất vọng vô cùng, xem ra bên cạnh ngươi đã không còn người nào nữa.
Ảnh Tử thánh sư tức giận gầm nhẹ, đất đá cứng rắn dưới chân hắn bắt đầu nứt vỡ, lan tràn như mạng nhện.
- Vậy ngươi hãy lấy cái chết của mình mà tế điện.
Ánh mắt của Lâm Tịch cuối dùng dừng lại trên người hắn ta, thản nhiên nói:
- Đến đây đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.